****
"Đại nhân siêu năng, nơi này đơn sơ quá đi, nếu anh đổi cho tôi một nơi tốt một chút, người ta tùy ý cho anh xử trí đó nha." Hồ Ấu Lăng nũng nịu nói với Ôn Văn, cô hận Ôn Văn tới nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng giống như bản năng khát máu của Đào Thanh Thanh, bản năng của Hồ Ấu Lăng chính là dụ dỗ đàn ông.
Ôn Văn sờ cằm, dùng ánh mắt săm soi tia một vòng Hồ Ấu Lăng từ trên xuống dưới, dù sao cũng là tù nhân của anh, không nhìn thì uổng.
"Không quản trong lòng nghĩ thế nào, thái độ của cô tốt hơn bà mặt liệt kia, làm một thú cưng thì cô hợp cách hơn nhiều."
Nghe thấy lời Ôn Văn, Hồ Ấu Lăng thẹn thùng nháy mắt với Ôn Văn, mà Đào Thanh Thanh bên kia lại tức giận đập chắn song, chỉ tiếc cho dù cô dùng sức cỡ nào cũng không thể phá hư nổi.
Nói chuyện vài câu, Ôn Văn quan sát nhóm tù nhân của mình một chốc rồi đi tới trước hai thi thể quái vật, suy tính xem nên xử lý thế nào.
Mặc dù không có cách nào sở hữu năng lực của hai con quái vật này nhưng thi thể của sinh vật siêu phàm như thế không thể lãng phí.
Đầu tiên anh lấy ra một con dao, thuần thục xẻ thịt con gà trống lớn, bên trong vẫn còn chút máu tươi chưa kịp đông đặc lại, anh dự định đút số máu này cho Đào Thanh Thanh, máu tươi có ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ có thể hỗ trợ thực lực của cô gia tăng.
Về phần thịt của con gà trống này, Ôn Văn dự định mang ra ngoài tìm vài con động vật thử độc, sau đó sẽ lưu lại cho mình dùng, ăn thứ thịt này chắc hẳn sẽ giúp anh gia tăng thực lực.
Còn số nội tạng kia thì Ôn Văn ném một nửa vào phòng giam Tai Họa - 0004 của quỷ ngôn thụ tinh, nửa còn lại ném vào phòng của thực hủ yêu, khi nó đói thì có thể tự mình ăn.
Đến lúc này thì con gà trống kia đã được tận dụng hoàn toàn, không bị lãng phí một chút nào, trong tay Ôn Văn hiện giờ có một chậu máu tươi và một thứ màu vàng giống như cục đá, có lẽ là yêu đan trong truyền thuyết.
Ôn Văn có thể cảm giác được bên trong yêu đan này có năng lượng rất mạnh mẽ, anh tính toán cất viên yêu đan này đi, chờ tới lần tới Hiệp Hội Thợ Săn sẽ đưa cho bọn họ xem thử, xem có thể bán được giá tốt hay không.
Tiếp đó, nên xử lý thi thể con rùa đen kia.
Nói thật, so với gà yêu thì con rùa yêu này lại càng làm Ôn Văn cảm thấy đau lòng hơn, ít ra gà yêu cũng còn thi thể nguyên vẹn, Ôn Văn có thể tận dụng một phen.
Mà rùa yêu... thoáng nhìn qua thì có lẽ chỉ có phần giáp xác cứng rắn là còn dùng được.
Tất cả máu và thịt của nó đều dính dịch ăn mòn, mang đi nuôi quái vật cũng chỉ hại bọn họ mà thôi.
Ôn Văn đổi vài con dao găm mới có thể khoét rỗng vỏ rùa, mỗi con dao chỉ rạch được vài phát là bị ăn mòn.
Sau đó từ trong đống nội tạng Ôn Văn moi ra được một viên yêu đan màu vàng đất không bị ăn mòn, số nội tạng kia thì ném vào trong phòng giam của thực hủ yêu, ngoại trừ nó thì không còn quái vật nào có thể ăn được thứ này.
Nói tiếp thì tuy khả năng chống chịu của áo blouse trắng của nhân viên quản lý kho hàng kém xa quần áo của nhân viên thu nhận nhưng khả năng chịu bẩn và chịu ăn mòn lại rất cao, Ôn Văn cặm cụi xử lý hai con quái vật một phen mà nó vẫn còn sạch sẽ hệt như mới.
Sau khi xử lý xong, Ôn Văn cầm một chậu máu gà có chứa điểm sáng đi tới phòng giam của Đào Thanh Thanh, đẩy vào trong.
Đào Thanh Thanh vốn đang khẩu chiến với Hồ Ấu Lăng lập tức dựng thẳng tròng mắt, nhào tới ừng ực uống từng ngụm từng ngụm, loại máu năng lượng cao này tuy không được tươi nhưng vẫn rất quý giá.
"Dễ nuôi thật, mới nãy vẫn còn cáu giận, bây giờ chỉ biết ăn, chắc chỉ cần cho cô ăn no thì có làm gì cô cũng không thèm quản, he he he."
So với ở bên ngoài, Ôn Văn lại càng thích ở trong Trạm Thu Nhận Tai Ách hơn, cũng thích bầu không khí ở nơi này, bởi vì quan hệ của anh và quái vật ở đây rất đơn thuần, chính là quan hệ của chủ nhân và thú cưng.
...tuy đám thú cưng này có vẻ hơi nóng nảy một chút.
Sau khi giải quyết xong công chuyện, liếc nhìn Hồ Ấu Lăng đang làm dáng quyến rũ thì có chút đau đầu, cái này nên uy thế nào đây nhỉ, lẽ nào phải túm một tên đàn ông vào đây? Đột nhiên toàn bộ trạm thu nhận xảy ra một trận chấn động kịch liệt, trần nhà và mặt đất tuôn ra một ít năng lượng màu đen, bên trong năng lượng này ẩn chứa hơi thở cực kỳ không may làm đám quái vật lạnh run.
Hồ Ấu Lăng ngừng quyến rũ, cành khô của thụ tinh co rúm, quỷ hồn Tần Sảng núp vào trong góc, Đào Thanh Thanh ngừng ăn cơm, cảnh giác nhìn số năng lượng kia.
Chỉ có thực hủ yêu không có trí tuệ vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Sau một hồi chấn động, số năng lượng kia biến mất, Ôn Văn biết là trạm thu nhận đang tiến hành nâng cấp!
Theo xu thế này thì sau khi nâng cấp biến hóa có lẽ rất lớn, sau khi nâng cấp xong rồi, Ôn Văn cũng sẽ có được nhiều quyến hạn hơn.
Ôn Văn hi vọng đến khi đó có thể có thêm nhân viên thu nhận khác, bằng không... mỗi ngày đều phải làm bảo mẫu cho đám quái vật này, số lượng ít thì còn tạm, chứ nếu nhiều thì cũng chẳng phải việc nhẹ nhõm gì.
Trạm thu nhận này khổng lồ như vậy, không lý nào chỉ có một mình Ôn Văn làm việc, cao lắm là Ôn Văn có địa vị đặc biệt một chút mà thôi.
Sau khi chấn động dừng lại, Ôn Văn đi tới khu đầu mối, anh muốn thử nghiệm năng lực của hồ yêu Hồ Ấu Lăng.
Sau khi chọn thể chất hồ yêu, Ôn Văn phát hiện thể chất hồ yêu là thể chất duy nhất ngoại trừ vampire phù hợp để chiến đấu.
Đầu tiên là sức mạnh và tốc độ, so với vampire thì thua một bậc nhưng cũng không kém quá nhiều, tay có thể biến ra móng vuốt sắc bén, tương đương có năm con dao găm.
Tiếp nữa, phương diện giác quan thì cũng có ưu có khuyết so với vampire, khó phân cao thấp, có thể khống chế đuôi để tiến hành công kích, đáng tiếc Ôn Văn không có đuôi, nhưng vẫn có thể làm xương cụt nhích tới nhích lui một phen, cũng coi như thú vị.
Nói chung thì nếu thể chất vampire có vấn đề, thể chất hồ yêu là một thứ tốt để thay thế.
Sau đó Ôn Văn chuyển về thể chất vampire, chọn năng lực hồ yêu cho ngón vô danh, năng lực đặc biệt chỉ có một.
Tên của năng lực này gọi là mê hoặc.
Chỉ cần trang bị lên găng tay, cho dù không kích hoạt cũng có thể gia tăng lực hấp dẫn với người khác phái, sau khi kích hoạt có thể thông qua tiếp xúc thân thể làm người khác phái mất đi năng lực hành động, thậm chí có thể trực tiếp bắt giữ đối tượng khác phái có ý chí kém làm tù binh, chỉ là hiệu quả tùy theo mỗi người.
Hiệu quả của năng lực này coi như tạm được, nếu có thể sử dụng với đối tượng nam giới thì hoàn mỹ rồi.
Bây giờ Ôn Văn tổng cộng bắt giữ được năm con quái vật.
Vòng tay của găng tay Tai Ách sử dụng thể chất vampire, có thể gia tăng sức mạnh và tốc độ của Ôn Văn, đồng thời cũng có năng lực tự lành rất mạnh.
Nhẫn ngón cái là năng lực của quỷ hồn Tần Sảng, hiệu quả đóng băng hơi kém một chút, trực tiếp đối đầu kẻ địch thì không quá thực tế, nhưng nếu thời gian kéo dài thì có thể làm đối phương bị đông cứng.
Nhẫn ngón trỏ là năng lực phun dịch ăn mòn của thực hủ yêu, sở hữu tính ăn mòn rất mạnh, lực phá hoại kinh người, chỉ là tốc độ phun dịch khá chậm, nếu là người có chuẩn bị thì có thể né tránh.
Nhẫn ngón giữa là năng lực quỷ ngôn của quỷ ngôn thụ tinh, có thể bắt chước giọng nói của những người mà Ôn Văn có ấn tượng.
"Bắt thêm một con quái vật nữa thì mình đã góp đủ một bộ rồi, cũng coi như không tệ..."
[hết chương 69: ]
"Đại nhân siêu năng, nơi này đơn sơ quá đi, nếu anh đổi cho tôi một nơi tốt một chút, người ta tùy ý cho anh xử trí đó nha." Hồ Ấu Lăng nũng nịu nói với Ôn Văn, cô hận Ôn Văn tới nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng giống như bản năng khát máu của Đào Thanh Thanh, bản năng của Hồ Ấu Lăng chính là dụ dỗ đàn ông.
Ôn Văn sờ cằm, dùng ánh mắt săm soi tia một vòng Hồ Ấu Lăng từ trên xuống dưới, dù sao cũng là tù nhân của anh, không nhìn thì uổng.
"Không quản trong lòng nghĩ thế nào, thái độ của cô tốt hơn bà mặt liệt kia, làm một thú cưng thì cô hợp cách hơn nhiều."
Nghe thấy lời Ôn Văn, Hồ Ấu Lăng thẹn thùng nháy mắt với Ôn Văn, mà Đào Thanh Thanh bên kia lại tức giận đập chắn song, chỉ tiếc cho dù cô dùng sức cỡ nào cũng không thể phá hư nổi.
Nói chuyện vài câu, Ôn Văn quan sát nhóm tù nhân của mình một chốc rồi đi tới trước hai thi thể quái vật, suy tính xem nên xử lý thế nào.
Mặc dù không có cách nào sở hữu năng lực của hai con quái vật này nhưng thi thể của sinh vật siêu phàm như thế không thể lãng phí.
Đầu tiên anh lấy ra một con dao, thuần thục xẻ thịt con gà trống lớn, bên trong vẫn còn chút máu tươi chưa kịp đông đặc lại, anh dự định đút số máu này cho Đào Thanh Thanh, máu tươi có ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ có thể hỗ trợ thực lực của cô gia tăng.
Về phần thịt của con gà trống này, Ôn Văn dự định mang ra ngoài tìm vài con động vật thử độc, sau đó sẽ lưu lại cho mình dùng, ăn thứ thịt này chắc hẳn sẽ giúp anh gia tăng thực lực.
Còn số nội tạng kia thì Ôn Văn ném một nửa vào phòng giam Tai Họa - 0004 của quỷ ngôn thụ tinh, nửa còn lại ném vào phòng của thực hủ yêu, khi nó đói thì có thể tự mình ăn.
Đến lúc này thì con gà trống kia đã được tận dụng hoàn toàn, không bị lãng phí một chút nào, trong tay Ôn Văn hiện giờ có một chậu máu tươi và một thứ màu vàng giống như cục đá, có lẽ là yêu đan trong truyền thuyết.
Ôn Văn có thể cảm giác được bên trong yêu đan này có năng lượng rất mạnh mẽ, anh tính toán cất viên yêu đan này đi, chờ tới lần tới Hiệp Hội Thợ Săn sẽ đưa cho bọn họ xem thử, xem có thể bán được giá tốt hay không.
Tiếp đó, nên xử lý thi thể con rùa đen kia.
Nói thật, so với gà yêu thì con rùa yêu này lại càng làm Ôn Văn cảm thấy đau lòng hơn, ít ra gà yêu cũng còn thi thể nguyên vẹn, Ôn Văn có thể tận dụng một phen.
Mà rùa yêu... thoáng nhìn qua thì có lẽ chỉ có phần giáp xác cứng rắn là còn dùng được.
Tất cả máu và thịt của nó đều dính dịch ăn mòn, mang đi nuôi quái vật cũng chỉ hại bọn họ mà thôi.
Ôn Văn đổi vài con dao găm mới có thể khoét rỗng vỏ rùa, mỗi con dao chỉ rạch được vài phát là bị ăn mòn.
Sau đó từ trong đống nội tạng Ôn Văn moi ra được một viên yêu đan màu vàng đất không bị ăn mòn, số nội tạng kia thì ném vào trong phòng giam của thực hủ yêu, ngoại trừ nó thì không còn quái vật nào có thể ăn được thứ này.
Nói tiếp thì tuy khả năng chống chịu của áo blouse trắng của nhân viên quản lý kho hàng kém xa quần áo của nhân viên thu nhận nhưng khả năng chịu bẩn và chịu ăn mòn lại rất cao, Ôn Văn cặm cụi xử lý hai con quái vật một phen mà nó vẫn còn sạch sẽ hệt như mới.
Sau khi xử lý xong, Ôn Văn cầm một chậu máu gà có chứa điểm sáng đi tới phòng giam của Đào Thanh Thanh, đẩy vào trong.
Đào Thanh Thanh vốn đang khẩu chiến với Hồ Ấu Lăng lập tức dựng thẳng tròng mắt, nhào tới ừng ực uống từng ngụm từng ngụm, loại máu năng lượng cao này tuy không được tươi nhưng vẫn rất quý giá.
"Dễ nuôi thật, mới nãy vẫn còn cáu giận, bây giờ chỉ biết ăn, chắc chỉ cần cho cô ăn no thì có làm gì cô cũng không thèm quản, he he he."
So với ở bên ngoài, Ôn Văn lại càng thích ở trong Trạm Thu Nhận Tai Ách hơn, cũng thích bầu không khí ở nơi này, bởi vì quan hệ của anh và quái vật ở đây rất đơn thuần, chính là quan hệ của chủ nhân và thú cưng.
...tuy đám thú cưng này có vẻ hơi nóng nảy một chút.
Sau khi giải quyết xong công chuyện, liếc nhìn Hồ Ấu Lăng đang làm dáng quyến rũ thì có chút đau đầu, cái này nên uy thế nào đây nhỉ, lẽ nào phải túm một tên đàn ông vào đây? Đột nhiên toàn bộ trạm thu nhận xảy ra một trận chấn động kịch liệt, trần nhà và mặt đất tuôn ra một ít năng lượng màu đen, bên trong năng lượng này ẩn chứa hơi thở cực kỳ không may làm đám quái vật lạnh run.
Hồ Ấu Lăng ngừng quyến rũ, cành khô của thụ tinh co rúm, quỷ hồn Tần Sảng núp vào trong góc, Đào Thanh Thanh ngừng ăn cơm, cảnh giác nhìn số năng lượng kia.
Chỉ có thực hủ yêu không có trí tuệ vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Sau một hồi chấn động, số năng lượng kia biến mất, Ôn Văn biết là trạm thu nhận đang tiến hành nâng cấp!
Theo xu thế này thì sau khi nâng cấp biến hóa có lẽ rất lớn, sau khi nâng cấp xong rồi, Ôn Văn cũng sẽ có được nhiều quyến hạn hơn.
Ôn Văn hi vọng đến khi đó có thể có thêm nhân viên thu nhận khác, bằng không... mỗi ngày đều phải làm bảo mẫu cho đám quái vật này, số lượng ít thì còn tạm, chứ nếu nhiều thì cũng chẳng phải việc nhẹ nhõm gì.
Trạm thu nhận này khổng lồ như vậy, không lý nào chỉ có một mình Ôn Văn làm việc, cao lắm là Ôn Văn có địa vị đặc biệt một chút mà thôi.
Sau khi chấn động dừng lại, Ôn Văn đi tới khu đầu mối, anh muốn thử nghiệm năng lực của hồ yêu Hồ Ấu Lăng.
Sau khi chọn thể chất hồ yêu, Ôn Văn phát hiện thể chất hồ yêu là thể chất duy nhất ngoại trừ vampire phù hợp để chiến đấu.
Đầu tiên là sức mạnh và tốc độ, so với vampire thì thua một bậc nhưng cũng không kém quá nhiều, tay có thể biến ra móng vuốt sắc bén, tương đương có năm con dao găm.
Tiếp nữa, phương diện giác quan thì cũng có ưu có khuyết so với vampire, khó phân cao thấp, có thể khống chế đuôi để tiến hành công kích, đáng tiếc Ôn Văn không có đuôi, nhưng vẫn có thể làm xương cụt nhích tới nhích lui một phen, cũng coi như thú vị.
Nói chung thì nếu thể chất vampire có vấn đề, thể chất hồ yêu là một thứ tốt để thay thế.
Sau đó Ôn Văn chuyển về thể chất vampire, chọn năng lực hồ yêu cho ngón vô danh, năng lực đặc biệt chỉ có một.
Tên của năng lực này gọi là mê hoặc.
Chỉ cần trang bị lên găng tay, cho dù không kích hoạt cũng có thể gia tăng lực hấp dẫn với người khác phái, sau khi kích hoạt có thể thông qua tiếp xúc thân thể làm người khác phái mất đi năng lực hành động, thậm chí có thể trực tiếp bắt giữ đối tượng khác phái có ý chí kém làm tù binh, chỉ là hiệu quả tùy theo mỗi người.
Hiệu quả của năng lực này coi như tạm được, nếu có thể sử dụng với đối tượng nam giới thì hoàn mỹ rồi.
Bây giờ Ôn Văn tổng cộng bắt giữ được năm con quái vật.
Vòng tay của găng tay Tai Ách sử dụng thể chất vampire, có thể gia tăng sức mạnh và tốc độ của Ôn Văn, đồng thời cũng có năng lực tự lành rất mạnh.
Nhẫn ngón cái là năng lực của quỷ hồn Tần Sảng, hiệu quả đóng băng hơi kém một chút, trực tiếp đối đầu kẻ địch thì không quá thực tế, nhưng nếu thời gian kéo dài thì có thể làm đối phương bị đông cứng.
Nhẫn ngón trỏ là năng lực phun dịch ăn mòn của thực hủ yêu, sở hữu tính ăn mòn rất mạnh, lực phá hoại kinh người, chỉ là tốc độ phun dịch khá chậm, nếu là người có chuẩn bị thì có thể né tránh.
Nhẫn ngón giữa là năng lực quỷ ngôn của quỷ ngôn thụ tinh, có thể bắt chước giọng nói của những người mà Ôn Văn có ấn tượng.
"Bắt thêm một con quái vật nữa thì mình đã góp đủ một bộ rồi, cũng coi như không tệ..."
[hết chương 69: ]
Danh sách chương