****

Sau khi rời khỏi nhà Wilson, Ôn Văn rất hài lòng, tiền nhận được khá sộp, ít nhất cũng bổ sung được vấn đề tài sản thâm hụt vì mua xe.

Với lại từ cuộc nói chuyện với Wilson, Ôn Văn biết trong ký ức của mình, Wilson bị tổ chức khủng bố bắt cóc, mà Ôn Văn đã một mình đơn thương độc mã cứu ông ta ra.

Sau đó ông bị chính phủ nhốt lại tiến hành cách ly điều tra, tới tận hôm nay mới được thả ra.

Kỹ thuật cải tạo ký ức của Hiệp Hội Thợ Săn thật sự biến thái, nếu không phải chỉ có thể sử dụng với người bình thường, với người có linh cảm khá mạnh sẽ không có tác dụng, Ôn Văn thậm chí đã cho rằng Hiệp Hội Thợ Săn là tổ chức giả tưởng số một.

Nói tới thì ở liên bang kỳ thực không có tổ chức khủng bố quy mô lớn, hoàn toàn là tổ chức phi pháp do nhân loại tạo ra, độ nguy hại chỉ ở mức độ nhất định, chỉ cần phái vài người siêu năng tới là có thể giải quyết.

Vài tổ chức khủng bố khá nổi tiếng hiện giờ thật ra là cái nồi do Hiệp Hội Thợ Săn và chính phủ tạo ra, một khi có sự tình nào đó thoát khỏi sự kiểm soát thì những tổ chức khủng bố này sẽ đứng ra lãnh trách nhiệm này.

Qua nhiều năm như vậy, Hiệp Hội Thợ Săn cũng nhờ thế mà giảm bớt không ít áp lực.

Đó là chuyện mà sau khi trở thành thợ săn tự do Ôn Văn mới biết được.

Sau khi lấy được tiền, Ôn Văn không về nhà mà đi tới cửa hàng thú cưng đã mua chậu mèo cho cho Đào Thanh Thanh.

Anh thích tích góp nhiều chuyện lại với nhau rồi ra ngoài một chuyến giải quyết toàn bộ, đi hết lần này tới lần khác chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Lần này Ôn Văn cũng mua một cái chậu mèo cho Hồ Ấu Lăng, cùng là thú cưng với nhau không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.

... được rồi, chủ yếu là mấy ngày nay Hồ Ấu Lăng vẫn luôn dùng cái chậu chó dán lại kia, hiện giờ đã có chút khó nhẫn nhịn nổi nên Ôn Văn muốn mua cho cô một chậu cơm mới.

Mặt khác, anh còn phải mua một cái hồ cá thủy tinh cho rắn ba mắt huyễn quang, mấy hôm nay vẫn nuôi trong bồn rửa mặt, nhìn có chút thiếu thẩm mỹ.

Nói ra thì con rắn ba mắt huyễn quang này cũng rất dễ nuôi, chỉ cần thỉnh thoảng đút cho chút thức ăn nước uống thì sẽ không làm sao cả.

Có vài loại thú cưng khi nuôi còn phải tìm hiểu xem có thể cho ăn cái gì không thể cho ăn cái gì, phải cho ăn ra làm sao, phải nuôi trong hoàn cảnh thế nào mới tốt, lại còn phải tới phòng khám thú cưng kiểm tra định kỳ.

Con rắn nhỏ này thì khác, nó rất khỏe mạnh, cho dù hai chiếc nanh đã bị Ôn Văn nhổ mất nhưng vẫn ăn ngon lành, không quản là thịt sống, cơm thừa rượu cặn hay thậm chí là xác đậu phộng, gạo sống, còn cả da chân bong ra khi Ôn Văn rửa chân, con rắn nhỏ này đều ăn ngon lành.

Hơn nữa sau khi nuôi vài ngày thì con rắn nhỏ này cư nhiên bắt đầu thân thiết với Ôn Văn, thỉnh thoảng còn làm ra vài hành động nịnh nọt lấy đồng, vì thế Ôn Văn định đổi hoàn cảnh sống cho nó, chính thức trở thành thú cưng.



Loại thú cưng chịu phối hợp như vậy, cho dù anh bị trúng nắng trúng gió hay trúng gì đó mà muốn nướng nó thì cũng không nỡ.

Nữ thu ngân của cửa hàng thú cưng ngồi trước quầy tính tiền, dùng tay đỡ đầu, vẻ mặt u sầu, thoạt nhìn tâm tình không được tốt cho lắm.

Đột nhiên chuông cửa vang lên, cô vội vàng ngồi thẳng người dậy, là âm thanh có khách tới.

Lúc nhìn thấy người tới là Ôn Văn, sắc mặt cô gái lập tức thay đổi, cô vẫn nhớ rõ ký ức khủng bố mà người này lưu lại, thế nhưng sợ thì sợ, cô vẫn phải duy trì nụ cười vì đang làm việc.

Trước đó Ôn Văn đã từng tới cửa tiệm này, đương nhiên biết nơi này có thứ gì không có thứ gì, vì thế chỉ dạo một vòng đã lấy được thứ mình muốn.

Một cái chậu mèo màu sắc khác cái lần trước và một cái hồ cá thủy tinh.

Nhân viên thu ngân nhanh chóng tính tiền, muốn mau mau tiễn vị ôn thần này đi, thế nhưng đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này hình như không giống lần trước.

Đẹp trai quá đi...

Nhìn mặt Ôn Văn, cô thu ngân có chút đỏ mặt, sững sờ tại chỗ không biết đang nghĩ gì.

Ôn Văn gãi đầu, đây chính là hiệu quả của năng lực mê hoặc của Hồ Ấu Lăng, mặc dù không kích hoạt nhưng vẫn gia tăng khả năng hấp dẫn người khác phái.

Hiệu quả cũng không tệ lắm, he he he.

Nhưng nếu hiệu quả của nó mạnh như vậy, sao trước đây mình không bị Hồ Ấu Lăng hấp dẫn chứ....

Lẽ nào vì mình là biến thái? Xem ra biến thái cũng có chỗ tốt, sau này phải biến thái thỏa đáng một chút.

"Khụ khụ, cô nên tính tiền rồi." Ôn Văn nhắc nhở nhân viên thu ngân.

"Ah vâng vâng, xin lỗi xin lỗi anh, anh lại nuôi thêm một con mèo nữa à? Là giống mèo gì?"

Cô hỏi một chuỗi vấn đề, đơn giản là gì hôm nay Ôn Văn trông đẹp hơn nên thái độ liền có sự khác biệt lớn.

"Mèo.... lại nuôi thêm một con, mới tới mà nó cứ phát tình mãi, không thì cứ cãi nhau với con kia, phiền chết đi được." Ôn Văn suy nghĩ nói.

"Là một tiểu yêu tinh dính người rồi, làm người ta ước ao thật đấy, mèo nhà tôi cao lãnh lắm, nhưng nếu chúng đánh nhau thì cần phải chú ý một chút, hồ cá này anh định dùng nuôi cá à? Coi chừng mèo ăn vụng nhé." Nhân viên thu ngân nghiêng tới gần nói.



Ôn Văn nhếch môi bật cười: "Không nuôi cá, nuôi rắn."

Nhân viên thu ngân giật mình, cô khá sợ loài máu lạnh như rắn, xem ra không thể tiến triển với chàng đẹp trai này rồi.

Nhưng cho dù có nuôi rắn thì cũng đẹp trai quá đi!

Toàn bộ quá trình tính tiền, nhân viên thu ngân vẫn luôn ở trạng thái mê trai làm Ôn Văn có chút đau đầu, nếu sau này gặp phải nữ giới nào cũng có thái độ như vậy thì anh phiền chết mất.

Dù sao thì trên thế giới này ngoại trừ gái đẹp thì vẫn còn vài cô gái không được đẹp cho lắm...

Lúc Ôn Văn sắp rời đi, nhân viên thu ngân có chút thất vọng, cô muốn trò chuyện với Ôn Văn nhiều hơn một chút, vì thế trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

"Ôn, Ôn tiên sinh, lần trước anh nói nếu như gặp phải chuyện kỳ quái thì có thể tìm anh giải quyết đúng không?"

Ánh mắt Ôn Văn sáng ngời, lẽ nào cô gái này đã gặp trúng sự kiện siêu nhiên? Trước đây để lại danh thiếp đúng là quyết định sáng suốt.

"Không sai, tôi là thám tử tư, chuyên xử lý những vụ án như vậy, án bình thường tôi không động vào."

Nhân viên thu ngân có chút do dự nói với Ôn Văn: "Là như vầy, tôi có một người bạn mở trại chó cưng, gần đây trong trại xuất hiện một con chó rất kỳ quái, nó rất thông minh, thông minh đến mức làm cậu ta thấy sợ, hơn nữa còn có chút yêu thích kỳ quái."

"Chuyện này làm cậu ta cảm thấy rất bất an, mang đi cho cũng không ai muốn, cậu ta lại không đành lòng bỏ nó đi hoang, nó đã cáu kỉnh mấy ngày nay rồi, không biết chuyện này có nằm trong phạm vi anh giải quyết hay không."

Khóe miệng Ôn Văn có chút co rúm, này là cái nhiệm vụ quỷ gì vậy, nếu là thám tử bình thường nhất định đã phủi mông bỏ đi, bảo thám tử đi điều tra một con chó, rõ ràng là sỉ nhục nghề nghiệp người ta.

Nhưng nghề chính của Ôn Văn hiện giờ đã không còn là thám tử nữa rồi, vì thế anh cũng không từ chối.

"Cô cũng biết tôi là thám tử chứ không phải bác sĩ thú y... nếu con chó kia chỉ kỳ quái bình thường thì tôi sẽ không quản, nhưng nếu thật sự rất kỳ quái thì tôi có thể suy nghĩ tới chuyện nhận vụ án này."

"Thật sao?" Nhân viên thu ngân vui sướng tới mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: "Tôi cho anh xem hình nó là biết ngay, con chó này thật sự rất kỳ quái."

Cô gái mở một tấm hình đưa cho Ôn Văn xem.

Ôn Văn xem xong thì nhướng mày: "Cô khẳng định không phải down meme trên mạng về lừa tôi?"

[hết chương 73: ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện