****

Bức hình mà nhân viên thu ngân cho Ôn Văn xem là một con Husky!

Nhưng loại chó này vì tính đặc biệt 'ngốc' mà rất được mọi người yêu thích, thế nhưng con chó trong tấm hình này thì không phải vấn đề ngốc, Ôn Văn cư nhiên nhìn thấy vẻ mặt của con người trên mặt con Husky này, không phải chỉ là thần thái, mà là giống hệt!

Miệng, mắt, mũi, tai, tất cả đều có thể nhìn ra bóng dáng ngũ quan nhân loại!

Nếu không phải nhân viên thu ngân này ít nhiều gì cũng có chút linh cảm, không giống người bình thường, có lẽ Ôn Văn sẽ cho rằng cô gái này đang trêu đùa mình.

"Không phải, sao tôi có thể lấy một tấm hình trên mạng cho anh xem được chứ, đây là thật, bằng không cũng không đau đầu như vậy."

Có chuyện mà cô chưa nói rõ, sự tình kỳ thực không phải chỉ là một con chó kỳ quái.

Người mở trại chó kia là bạn thời cấp ba của cô, quan hệ của hai người rất tốt, có thể coi là nam khuê mật, mấy ngày gần đây vẫn luôn nói về chuyện con chó này, hôm qua gọi điện tới thậm chí còn khóc nức nở!

Vì nuôi chó mà cậu ta đã thuê một căn biệt thự, con Husky này vì dáng dấp đặc biệt nên được nuôi ở nhà bọn họ.

Ban đầu lúc ban đêm sẽ thường xuyên nghe thấy tiếng đứa nhỏ hi hi ha ha đùa giỡn, thỉnh thoảng có khi hoa mất thậm chí còn thấy được quả bóng cao su, nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ không thể thấy được gì.

Mà nhà bọn họ thì căn bản không có đứa nhỏ nào cả!

Sau đó, theo con chó này ngày càng quái dị, chuyện khó tưởng tượng trong trại chó cũng ngày càng nhiều, đồ đạc bị dời khỏi vị trí vốn có, thỉnh thoảng đèn sẽ chớp lóe, còn có khí lạnh đột nhiên xuất hiện...

Ban đầu bọn họ không hề liên tưởng tới chuyện con chó có vấn đề, vì thế dẫn theo nó tạm thời dời tới một nơi khác, nhưng dị tượng vẫn tồn tại, thậm chí ngày càng nghiêm trọng hơn.

Sau đó vẻ mặt của con chó này ngày càng giống người, bọn họ cho rằng vấn đề là từ con chó này nên thử đuổi nó đi.

Nhưng chuyện làm bọn họ suy sụp nhất đã xảy ra, bọn họ không có cách nào đánh đuổi con chó này, không quản bọn họ mang nó tới nơi nào, nó vẫn sẽ bám theo bọn họ, cho dù nhốt nó ở ngoài cửa, nó cũng sẽ quỷ dị xuất hiện ở trong nhà.

Thậm chí bọn họ còn cho nó ăn thuốc độc, muốn giết chết nó, nhưng nó vẫn sống, vẫn nhiệt tình với cả nhà bọn họ như cũ, không hề quan tâm tới chuyện bọn họ đánh mắng.

Sau đó, chuyện quỷ dị vẫn luôn xuất hiện nhưng không có thành viên nào trong gia đình gặp tai nạn, vì thế bọn họ chỉ có thể tạm thời ở như vậy.

...

Cụ thể thế nào thì nhân viên thu ngân không kể rõ với Ôn Văn, cô cảm thấy những chuyện kia quá quỷ dị, cho dù có nói ra thì Ôn Văn cũng sẽ không tin tưởng.



Cô chỉ nói nhìn một cái là biết ngay vấn đề do con chó kia, trước khi con Husky này trở nên quái dị, cô cũng từng thấy nó, khi đó đã cảm thấy con chó này làm mình rợn da gà.

Nhân viên thu ngân cố ý che giấu, Ôn Văn đương nhiên có thể nhìn ra được, bằng không thì trước kia anh đã uổng công làm nghề thám tử.

Ôn Văn thân là cao thủ PTS, thậm chí còn có thể giúp Chu Kỳ Bái tạo ra bức hình bị cấm, vì thế sau nhiều lần cẩn thận quan sát, anh có thể khẳng định tấm hình này không có dấu vết PTS!

Nhưng mà nói ra thì, dáng vẻ của con chó này thật sự rất giống mấy hình meme!

"Có thời gian thì tôi sẽ tới xem con chó này, nó rất thú vị, nuôi một con chó như vậy đi trên đường nhất định rất có phong cách."

Ôn Văn vẫn không thể xác nhận đây có phải là sự kiện siêu nhiên hay không, nhưng anh sẽ đi thử. Không vì gì khác, chỉ coi như xem một thứ thú vị cũng rất đáng giá.

"Thật tốt quá, nếu có thể giải quyết chuyện này thì cậu ấy sẽ gửi thù lao cho anh."

Nhân viên thu ngân vỗ ngực cam đoan nói, lực vỗ rất lớn, rung rung chấn động, có chút chói mắt.

Thế nhưng Ôn Văn không hề kích động hay gì, ở trong ngày được Hồ Ấu Lăng phát phúc lợi suốt cả ngày, hơn nữa kích cỡ còn lớn hơn nhiều, có sẵn châu ngọc trước mặt, anh đã hoàn toàn miễn dịch với loại rung rung này rồi.

Cuối cùng Ôn Văn lấy được phương thức liên lạc của nhân viên thu ngân, cũng biết tên của đối phương, Tiêu Tân Lôi.

...

"Phù.... đúng là mệt chết mà... lúc đầu chắc đầu em bị nước vô rồi mới chịu theo anh cỡi xe đạp đi phượt ấy." Một cô gái tóc ngắn đẩy xe đạp oán giận nói.

"Ha ha ha, Lý Tiểu Yến, không phải em chơi vui lắm à, ngày mai là được về nhà rồi." Một người đàn ông trẻ đạp xe đạp ở bên cạnh cười sang sảng nói.

"Ê Cao Tường, anh mau nhìn kìa, phía trước có khách sạn kìa, cứ tưởng đâu tối nay hai chúng ta phải ngủ bờ ngủ bụi rồi chứ." Lý Hiểu Yến nhìn thấy một khách sạn ở bên đường, liền vui sướng nói với người đàn ông đi cùng.

Khách sạn không có tên, chỉ treo một tấm bảng gỗ ghi hai chữ Khách Sạn, cả tòa nhà có lối kiến trúc đặc biệt phục cổ.

"Đi tới nữa chắc cũng không còn chỗ nào, hôm nay ở lại đây đi vậy, nhưng lúc chúng ta đi ngang qua đây trước đó hình như đâu có khách sạn, đi rồi mới xuất hiện à?" Cao Tưởng nhìn khách sạn này, có chút nghi ngờ nói.

"Để ý làm gì, mau vào đi." Lý Hiểu Yến đã khóa xe đạp lại, chuẩn bị tiến vào trong.

Cô vừa đi tới cửa thì cửa liền mở ra, trước cửa là một ông cụ gầy còm chống gậy, tóc đã rụng sạch, trên gương mặt âm trầm đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, lưng khom thành góc bốn mươi lăm độ, giống như sắp gãy tới nơi.



"Có khách tới, trên lầu có phòng thượng hạng..."

Lý Hiểu Yến có chút không biết phải làm sao, lúc này Cao Tường đi tới phía sau, liếc nhìn bố trí trong khách sạn liền bật cười.

"Bối cảnh giống mấy bộ phim cổ trang trong TV ghê, đi du lịch miết mà chưa từng được ở loại khách sạn này, lần này nhất định không thể bỏ qua." Cao Tường ở phía sau đẩy Lý Hiểu Yến một chút, hai người liền tiến vào trong khách sạn.

Sau khi vào trong, hai người phát hiện không phải chỉ bố cục phục cổ, bố trí bên trong cũng rất phục cổ, chỉnh thể đều được làm từ gỗ, thậm chí còn không nhìn thấy nguồn điện, thứ chiếu sáng là đèn dầu.

"Mời hai vị theo tôi, trên lầu có phòng thượng hạng." Một người mặc đồ nhân viên phục vụ đi tới, ân cần nói với hai người.

"Wow, học cách nói chuyện giống thật, trong TV cũng chưa thấy ra vị như thế này." Cao Tường cười nói, nhân viên phục vụ mỉm cười với hai người, không nói thêm gì.

Đi theo nhân viên phục vụ, hai người một đường đi lên lầu, trên lầu có mười mấy căn phòng, có không ít khách trọ.

Làm Lý Hiểu Yến cảm thấy sợ hãi chính là những người này thoạt nhìn rất bình thường nhưng trong mắt lại không hề có chút nhiệt độ nào.

Giống như, bọn họ chỉ là những con rối tinh xảo mà thôi!

Điều này làm Lý Hiểu Yến rợn gai ốc.

Thế nhưng Cao Tường thì cứ dửng dưng dẫn Lý Hiểu Yến tiến vào phòng khách sạn, có thể ở lại đây chính là một loại trải nghiệm mới lạ, bọn họ sao có thể bỏ qua chứ? Có gì thú vị hơn được du lịch tới một nơi có cảnh đẹp chứ?

Đó chính là trên đường quay về lại gặp được một cảnh đẹp hơn, đối với Cao Tưởng thì khách sạn này chính là một nơi như thế.

Mọi thứ trong phòng đểu làm anh cảm thấy mới mẻ, không hề có chút cảm giác hiện đại, so với cảnh đẹp đã dạo chơi trước đó, nơi này càng làm anh có cảm giác được khám phá hơn.

Ở dưới lầu, vài người mặc đồ cổ trang chậm rãi tụ tập lại một chỗ rồi đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên lầu, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

Một lát sau có tiếng thét chói tai tuyệt vọng từ trên lầu truyền tới, máu loãng thấm ướt sàn nhà bằng gỗ, thẩm thấu, nhỏ giọt xuống đất.

Nhóm người ăn ý cầm đủ loại dụng cụ bắt đầu quét dọn, chuyện như thế này bọn họ đã làm qua vô số lần rồi.

...

[hết chương 74: ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện