Đường Châu thấp giọng: “… Là thi thể của lệnh đường?”
Thẩm Di Quân gật đầu: “Là thi thể của mẫu thân ta, cả người bà đều khô rút lại, trông giống như đã bị người khác hút cạn toàn bộ tinh huyết. Bà căn bản không hề bị mãng xà ăn thịt, mà chính là bị cha ta hại chết! Tên súc sinh này, sau khi phát giác mẫu thân ta biết dụng vu cổ thì nài nỉ bà dạy cho, sau đó lại dùng chính phương cách này hại chết bà. Sau đó có lẽ cha ta đã phát hiện được nơi chôn xác bà bị đào bới qua, thế là bắt đầu hoài nghi hai tỉ muội chúng ta. Muội muội ta là một nàng ngốc, ngu ngu ngơ ngơ chuyện gì cũng không hiểu, ông ta có thể hoài nghi cũng chỉ còn lại có ta. Ta vì để không bị ông ta nhìn ra sơ hở, không biết đã phải nếm trải bao nhiêu khổ cực. Về sau cả nhà chúng ta dọn đến trấn Thanh Thạch này, trong trấn không ngừng xảy ra những cái chết li kì, ta chỉ cần nhìn tình trạng thi thể của bọn họ thì đã hiểu ngay nguyên do, thế nhưng lại không có biện pháp nào ngăn chặn.
Nàng ta nói đến đây thì hai mắt đã lấp lánh nước: “May mắn là muội muội của ta… chuyện gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng không biết, tất cả những việc này, chỉ cần một mình ta hiểu là đã đủ rồi.” Đoạn dùng tay áo quệt mạnh khóe mắt: “Vị đạo sĩ Lăng Hư Tử mà công tử quen biết kia chính là bị cha ta hại chết, e cũng là do ông ta đã tra ra được điều gì. Đường công tử, ta thấy công tử vẫn là nên rời khỏi đây thì hơn, càng sớm càng tốt. Sư muội của công tử tuổi tác còn nhỏ, lại thông minh như vậy, nếu phải bỏ mạng ở nơi ngập ngụa chết chóc này thì thật đáng tiếc biết bao.”
Đường Châu cuối cùng đã nghĩ ra ý tưởng vụt qua trong đầu trước đó là gì: Hành sự của những người trong nhà này đâu đâu cũng đều toát vẻ cổ quái, rõ ràng là cha con nhưng lại đề phòng, vu khống lẫn nhau.
Thẩm Di Quân hai lần nhắc đến Nhan Đàm khiến hắn nảy sinh một loại trực giác rằng đã có chuyện không hay. Nhan Đàm vốn dĩ không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng giờ đã bị hắn phong tỏa hết hơn nửa yêu pháp, gặp phải tình huống ứng phó không xuể cũng chưa biết chừng.
Hắn xoay người đi vòng trở lại tiền đình, ở chỗ rẽ ngoặt đã đâm sầm vào một người. Người này thân thể mềm mại, lúc đụng phải hắn miệng khẽ ‘á’ lên một tiếng, không ngờ lại chính là giọng nói của Nhan Đàm.
Nhan Đàm quay đầu sang, nhìn cả thân người ướt như chuột lột thê thảm của hắn, miệng cười mỉm chi: “Í, sư huynh sao mới sáng sớm đã đi bơi về rồi nè?”
Đường Châu nhìn nàng, trước mắt là một gương mặt tươi cười đáng yêu, nước da trắng ngần như sứ thượng hạng mới vừa xuất xưởng, trông dáng vẻ dịu dàng thiện lương nhưng thực ra là bụng ôm một bồ dao găm. Hắn đều đều nhả chữ: “Ta là bơi hết cả đêm qua đấy.”
Nhan Đàm nghe ra hàm ý bên trong câu nói, bước đến nhỏ nhẹ cất lời: “Bây giờ còn đang giữa độ tháng tư, lỡ như nhiễm lạnh thì biết phải làm thế nào? Sư huynh huynh mau trở về thay bộ y sam khác vào đi thôi.”
Đường Châu quay về phòng, đang định cởi bỏ ngoại bào thì phát hiện Nhan Đàm cũng đã theo vào, còn dương dương tự đắc ngồi xuống bên bàn, một tay chống cằm, tay kia di tới dời lui nghịch đám tách trà. Hắn ném cho nàng một cái liếc mắt: “Ngươi còn không biết tránh mặt đi ư?”
Nhan Đàm mở miệng cười toe: “Ta chỉ ngồi đây nói chuyện mà thôi, nhất định không nhìn qua phía ngươi đâu.” Ngưng chút, nàng lại tiếp lời: “Ngươi hôm qua hỏi ta có khi nào có ảo giác không, chắc là đã nhìn thấy gì trong miệng giếng kia rồi hả?”
Điều này đem so với sự việc trọng yếu nhất bây giờ căn bản chỉ là vặt vãnh không đáng nhắc đến. Đường Châu thuận miệng ‘ừm’ một tiếng, thay mớ quần áo ướt sũng khỏi người.
Nhan Đàm lại nhoẻn miệng cười: “Chuyện này quan trọng lắm đó, ngươi đừng có trả lời phụ họa cho có vậy chứ.”
Đường Châu nhìn nàng, chậm rãi cất lời: “Ngươi có phải đã biết được chuyện gì rồi không?”
Nhan Đàm sóng mắt khẽ động, im lặng quay sang dán mắt trên người hắn, môi khẽ cong lên: “Không bằng chúng ta lại bàn điều kiện lần nữa thế nào? Ta đem toàn bộ những chuyện mình biết kể hết cho ngươi, rồi ngươi giải bỏ cấm chế trên cổ tay ta.”
Đường Châu không buồn nghĩ ngợi đáp ngay: “Ngươi mơ cũng khỏi có mà mơ đi.” Toàn bộ những gì nàng ta biết được nói không chừng cũng là toàn bộ những gì hắn biết, loại điều kiện trao đổi này căn bản chẳng có tí ý vị nào.
Nhan Đàm thẳng thừng đứng phắt ngay dậy: “Đã bàn không xong thì đành xem như bỏ vậy.” Đường Châu nhìn nàng bước đến bục cửa, lời đã đến miệng định gọi giật lại nhưng cuối cùng vẫn nhịn được nuốt trở vào. Quả nhiên nàng quay đầu lại, kiên trì chưa chịu bỏ cuộc đơm thêm một câu: “Ngươi thật sự không đồng ý hả?”
Đường Châu trong lòng buồn cười: “Thay vì tin ngươi, thà ta cứ tự mình từ từ nghĩ còn hơn.”
Nhan Đàm thở dài đánh thượt, chỉ đành lủi thủi tay trắng trở về.
Đường Châu khoác ngoại bào lên người, bàn tay đang buộc đai lưng chợt trượt cái, làm chiếc đai bị rơi xuống sàn. Hắn chầm chậm cúi người xuống nhặt, đột nhiên nhớ ra một việc: Xét phản ứng và hành động của Thẩm lão gia, ông ta không hề biết thành giếng là vì cớ gì mà bị sụp đổ. Vậy thì, là có người cố ý đục vỡ thành giếng, hay đây đơn thuần chỉ là một sự trùng hợp, thành giếng vừa khéo đổ sụp lúc đó? Nếu đây chỉ là một sự trùng hợp thì kiểu trùng hợp tương tự cũng có phần hơi nhiều rồi. Thẩm Di Quân làm thế nào biết được hắn đang bị mắc kẹt dưới đáy giếng? Thẩm lão gia vì sao giữa chừng lại dắt theo Thẩm Tương Quân rời khỏi?
Nếu như là có người cố ý làm ra việc này, vậy thì dụng ý phía sau lại là gì đây?
Nhan Đàm ngồi trên thành ao sen, nhúng bàn tay vào trong nước. Một chú cá nhỏ mon men rón rén xáp đến, cắn nhẹ một cái lên đầu ngón tay nàng, xong vẫy đuôi ‘soạt’ cái bơi đi. Nàng nhịn không khỏi khẽ bật cười, một lúc sau, chú cá ban nãy lại chầm chậm tiến tới gần, cũng với vẻ thăm dò cắn nàng cái nữa, đoạn lại chuồn mất, chỉ là lần này lỉnh đi không xa như lượt mới vừa rồi nữa.
Nhan Đàm đưa tay lên sờ sờ mặt, dáng bộ rất chi là khổ não: “Không lẽ nhìn mình không đáng tin đến vậy ư? Người ta rõ ràng nãy giờ đều tươi cười, thân thiện vậy mà…” Chợt nàng nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, quay lại thì một nữ tử thân hình yểu điệu đã đứng sau lưng. Nàng mỉm cười chào: “Thẩm cô nương.”
Nữ tử kia miệng nở một nụ cười tươi vui hoạt bát: “Ta biết nói chuyện với loài chim, thấy nàng thường xuyên ngồi ở đây, có phải là đang nói chuyện với tụi cá không?”
Nhan Đàm gật đầu: “Đúng đó, bọn nó còn kể ta nghe rất nhiều chuyện nữa kìa.”
Thẩm Tương Quân ngồi xuống cạnh nàng, khẽ nghiêng nghiêng đầu: “Tụi nó nói những gì?”
“Tụi nó nói, ở đây có rất nhiều âm hồn vì chết oan mà oán hận, chỉ là đã bị kìm hãm nên mới không có cách nào rời khỏi, còn nói bước chân vào gia trang này nhất định phải đeo vật có tác dụng trừ tà trên người.” Nhan Đàm giơ tay lên huơ huơ, “May là trước đó sư huynh đã tặng ta chiếc vòng này. Chiếc vòng này còn có đạo pháp do huynh ấy làm ra, ta lỡ như gặp phải chuyện gì không hay thì huynh ấy cũng sẽ cảm giác được.”
Thẩm Tương Quân vươn tay sang sờ sờ chiếc vòng trên cổ tay nàng, chạm vào tay là bề mặt nhẵn nhụi trơn láng: “Chiếc vòng này đẹp quá, chạm vào cảm giác cũng rất dễ chịu, sư huynh của nàng đối với nàng thật tốt…”
Nhan Đàm sặc đến là ác liệt, những “điều tốt” mà Đường Châu đối với nàng phải gọi là nhiều la liệt sử sách không thể chép hết, thiên địa bất dung. Nhưng nàng cảm thấy không có bức thiết rền rĩ than khóc trước mặt đối phương, chỉ đành lúng túng ậm ừ mấy tiếng.
Thẩm Tương Quân đưa mắt nhìn nàng, đôi đồng tử lấp lánh trong veo, trong mắt khẽ trượt qua vài gợn sóng. Nhan Đàm nhìn nàng ta một lúc, thần sắc trở nên mệt mỏi, hai mắt cũng từ từ nhắm lại. Thẩm Tương Quân chìa tay sang gỡ chiếc vòng trên cổ tay Nhan Đàm xuống, thuận thế ném luôn vào trong ao sen, ‘tõm’ một tiếng, chiếc vòng đã chìm xuống nước mất dạng.
Khuôn mặt chậm rãi phủ xuống một màu u ám, trong mắt phảng phất vài tia hiềm thù, nàng ta cất giọng lạnh nhạt: “Không còn chiếc vòng trừ tà này, chỉ dựa vào một chút khôn vặt, để xem ngươi còn làm được gì?” Nàng ta đứng dậy, Hồ tẩu đã dẫn họ vào Thẩm trạch từ xa tức khắc chạy đến, dùng một tấm áo choàng to rộng quấn lấy Nhan Đàm, sau đó bế thốc nàng dậy, miệng cười cười bảo: “Đại tiểu thư, tiểu cô nương này thân người nhẹ hều, cứ như là không có xương vậy đó.”
Khóe miệng Thẩm Di Quân nhếch lên, để lộ một nụ cười toát ra vài phần cổ quái: “Nếu thân thể cứng cáp một chút thì may ra có thể chịu ít đi chút khổ sở.” Nói dứt lời liền quay phắt người hướng thẳng về phía hậu viện, Hồ tẩu tay bế Nhan Đàm cất bước theo sau.
Thẩm Di Quân đi đến chỗ chiếc giếng hoang thì dừng bước, quay đầu lại nhìn Hồ tẩu ra lệnh: “Ném xuống dưới.” Hồ tẩu vứt Nhan Đàm xuống giếng, một tiếng ‘bõm’ vang lên, tấm áo choàng bọc quanh người nàng đã nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Thẩm Di Quân vừa liếc mắt sang đã thấy tấm đá phẳng dẹt đặt ở gần đó, vươn tay nắm lấy một đầu: “Khuân phiến đá này lên, đem đè lên trên miệng giếng.”
‘Cạch’ một tiếng, phiến đá đã được đặt vào vừa khít miệng giếng, duy chỉ ở chỗ bị sụp trước đó là hụt mất một khoảng trống, nhưng lỗ hổng này thực sự quá nhỏ, đến một đứa trẻ còn không chui lọt.
Thẩm Di Quân đưa tay ấn nhẹ lên phiến đá, sau đó phủi phủi chỗ bụi trên tay, gương mặt chầm chậm giãn ra một nụ cười như làn hoa xuân rực rỡ.
Thẩm Di Quân gật đầu: “Là thi thể của mẫu thân ta, cả người bà đều khô rút lại, trông giống như đã bị người khác hút cạn toàn bộ tinh huyết. Bà căn bản không hề bị mãng xà ăn thịt, mà chính là bị cha ta hại chết! Tên súc sinh này, sau khi phát giác mẫu thân ta biết dụng vu cổ thì nài nỉ bà dạy cho, sau đó lại dùng chính phương cách này hại chết bà. Sau đó có lẽ cha ta đã phát hiện được nơi chôn xác bà bị đào bới qua, thế là bắt đầu hoài nghi hai tỉ muội chúng ta. Muội muội ta là một nàng ngốc, ngu ngu ngơ ngơ chuyện gì cũng không hiểu, ông ta có thể hoài nghi cũng chỉ còn lại có ta. Ta vì để không bị ông ta nhìn ra sơ hở, không biết đã phải nếm trải bao nhiêu khổ cực. Về sau cả nhà chúng ta dọn đến trấn Thanh Thạch này, trong trấn không ngừng xảy ra những cái chết li kì, ta chỉ cần nhìn tình trạng thi thể của bọn họ thì đã hiểu ngay nguyên do, thế nhưng lại không có biện pháp nào ngăn chặn.
Nàng ta nói đến đây thì hai mắt đã lấp lánh nước: “May mắn là muội muội của ta… chuyện gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng không biết, tất cả những việc này, chỉ cần một mình ta hiểu là đã đủ rồi.” Đoạn dùng tay áo quệt mạnh khóe mắt: “Vị đạo sĩ Lăng Hư Tử mà công tử quen biết kia chính là bị cha ta hại chết, e cũng là do ông ta đã tra ra được điều gì. Đường công tử, ta thấy công tử vẫn là nên rời khỏi đây thì hơn, càng sớm càng tốt. Sư muội của công tử tuổi tác còn nhỏ, lại thông minh như vậy, nếu phải bỏ mạng ở nơi ngập ngụa chết chóc này thì thật đáng tiếc biết bao.”
Đường Châu cuối cùng đã nghĩ ra ý tưởng vụt qua trong đầu trước đó là gì: Hành sự của những người trong nhà này đâu đâu cũng đều toát vẻ cổ quái, rõ ràng là cha con nhưng lại đề phòng, vu khống lẫn nhau.
Thẩm Di Quân hai lần nhắc đến Nhan Đàm khiến hắn nảy sinh một loại trực giác rằng đã có chuyện không hay. Nhan Đàm vốn dĩ không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng giờ đã bị hắn phong tỏa hết hơn nửa yêu pháp, gặp phải tình huống ứng phó không xuể cũng chưa biết chừng.
Hắn xoay người đi vòng trở lại tiền đình, ở chỗ rẽ ngoặt đã đâm sầm vào một người. Người này thân thể mềm mại, lúc đụng phải hắn miệng khẽ ‘á’ lên một tiếng, không ngờ lại chính là giọng nói của Nhan Đàm.
Nhan Đàm quay đầu sang, nhìn cả thân người ướt như chuột lột thê thảm của hắn, miệng cười mỉm chi: “Í, sư huynh sao mới sáng sớm đã đi bơi về rồi nè?”
Đường Châu nhìn nàng, trước mắt là một gương mặt tươi cười đáng yêu, nước da trắng ngần như sứ thượng hạng mới vừa xuất xưởng, trông dáng vẻ dịu dàng thiện lương nhưng thực ra là bụng ôm một bồ dao găm. Hắn đều đều nhả chữ: “Ta là bơi hết cả đêm qua đấy.”
Nhan Đàm nghe ra hàm ý bên trong câu nói, bước đến nhỏ nhẹ cất lời: “Bây giờ còn đang giữa độ tháng tư, lỡ như nhiễm lạnh thì biết phải làm thế nào? Sư huynh huynh mau trở về thay bộ y sam khác vào đi thôi.”
Đường Châu quay về phòng, đang định cởi bỏ ngoại bào thì phát hiện Nhan Đàm cũng đã theo vào, còn dương dương tự đắc ngồi xuống bên bàn, một tay chống cằm, tay kia di tới dời lui nghịch đám tách trà. Hắn ném cho nàng một cái liếc mắt: “Ngươi còn không biết tránh mặt đi ư?”
Nhan Đàm mở miệng cười toe: “Ta chỉ ngồi đây nói chuyện mà thôi, nhất định không nhìn qua phía ngươi đâu.” Ngưng chút, nàng lại tiếp lời: “Ngươi hôm qua hỏi ta có khi nào có ảo giác không, chắc là đã nhìn thấy gì trong miệng giếng kia rồi hả?”
Điều này đem so với sự việc trọng yếu nhất bây giờ căn bản chỉ là vặt vãnh không đáng nhắc đến. Đường Châu thuận miệng ‘ừm’ một tiếng, thay mớ quần áo ướt sũng khỏi người.
Nhan Đàm lại nhoẻn miệng cười: “Chuyện này quan trọng lắm đó, ngươi đừng có trả lời phụ họa cho có vậy chứ.”
Đường Châu nhìn nàng, chậm rãi cất lời: “Ngươi có phải đã biết được chuyện gì rồi không?”
Nhan Đàm sóng mắt khẽ động, im lặng quay sang dán mắt trên người hắn, môi khẽ cong lên: “Không bằng chúng ta lại bàn điều kiện lần nữa thế nào? Ta đem toàn bộ những chuyện mình biết kể hết cho ngươi, rồi ngươi giải bỏ cấm chế trên cổ tay ta.”
Đường Châu không buồn nghĩ ngợi đáp ngay: “Ngươi mơ cũng khỏi có mà mơ đi.” Toàn bộ những gì nàng ta biết được nói không chừng cũng là toàn bộ những gì hắn biết, loại điều kiện trao đổi này căn bản chẳng có tí ý vị nào.
Nhan Đàm thẳng thừng đứng phắt ngay dậy: “Đã bàn không xong thì đành xem như bỏ vậy.” Đường Châu nhìn nàng bước đến bục cửa, lời đã đến miệng định gọi giật lại nhưng cuối cùng vẫn nhịn được nuốt trở vào. Quả nhiên nàng quay đầu lại, kiên trì chưa chịu bỏ cuộc đơm thêm một câu: “Ngươi thật sự không đồng ý hả?”
Đường Châu trong lòng buồn cười: “Thay vì tin ngươi, thà ta cứ tự mình từ từ nghĩ còn hơn.”
Nhan Đàm thở dài đánh thượt, chỉ đành lủi thủi tay trắng trở về.
Đường Châu khoác ngoại bào lên người, bàn tay đang buộc đai lưng chợt trượt cái, làm chiếc đai bị rơi xuống sàn. Hắn chầm chậm cúi người xuống nhặt, đột nhiên nhớ ra một việc: Xét phản ứng và hành động của Thẩm lão gia, ông ta không hề biết thành giếng là vì cớ gì mà bị sụp đổ. Vậy thì, là có người cố ý đục vỡ thành giếng, hay đây đơn thuần chỉ là một sự trùng hợp, thành giếng vừa khéo đổ sụp lúc đó? Nếu đây chỉ là một sự trùng hợp thì kiểu trùng hợp tương tự cũng có phần hơi nhiều rồi. Thẩm Di Quân làm thế nào biết được hắn đang bị mắc kẹt dưới đáy giếng? Thẩm lão gia vì sao giữa chừng lại dắt theo Thẩm Tương Quân rời khỏi?
Nếu như là có người cố ý làm ra việc này, vậy thì dụng ý phía sau lại là gì đây?
Nhan Đàm ngồi trên thành ao sen, nhúng bàn tay vào trong nước. Một chú cá nhỏ mon men rón rén xáp đến, cắn nhẹ một cái lên đầu ngón tay nàng, xong vẫy đuôi ‘soạt’ cái bơi đi. Nàng nhịn không khỏi khẽ bật cười, một lúc sau, chú cá ban nãy lại chầm chậm tiến tới gần, cũng với vẻ thăm dò cắn nàng cái nữa, đoạn lại chuồn mất, chỉ là lần này lỉnh đi không xa như lượt mới vừa rồi nữa.
Nhan Đàm đưa tay lên sờ sờ mặt, dáng bộ rất chi là khổ não: “Không lẽ nhìn mình không đáng tin đến vậy ư? Người ta rõ ràng nãy giờ đều tươi cười, thân thiện vậy mà…” Chợt nàng nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, quay lại thì một nữ tử thân hình yểu điệu đã đứng sau lưng. Nàng mỉm cười chào: “Thẩm cô nương.”
Nữ tử kia miệng nở một nụ cười tươi vui hoạt bát: “Ta biết nói chuyện với loài chim, thấy nàng thường xuyên ngồi ở đây, có phải là đang nói chuyện với tụi cá không?”
Nhan Đàm gật đầu: “Đúng đó, bọn nó còn kể ta nghe rất nhiều chuyện nữa kìa.”
Thẩm Tương Quân ngồi xuống cạnh nàng, khẽ nghiêng nghiêng đầu: “Tụi nó nói những gì?”
“Tụi nó nói, ở đây có rất nhiều âm hồn vì chết oan mà oán hận, chỉ là đã bị kìm hãm nên mới không có cách nào rời khỏi, còn nói bước chân vào gia trang này nhất định phải đeo vật có tác dụng trừ tà trên người.” Nhan Đàm giơ tay lên huơ huơ, “May là trước đó sư huynh đã tặng ta chiếc vòng này. Chiếc vòng này còn có đạo pháp do huynh ấy làm ra, ta lỡ như gặp phải chuyện gì không hay thì huynh ấy cũng sẽ cảm giác được.”
Thẩm Tương Quân vươn tay sang sờ sờ chiếc vòng trên cổ tay nàng, chạm vào tay là bề mặt nhẵn nhụi trơn láng: “Chiếc vòng này đẹp quá, chạm vào cảm giác cũng rất dễ chịu, sư huynh của nàng đối với nàng thật tốt…”
Nhan Đàm sặc đến là ác liệt, những “điều tốt” mà Đường Châu đối với nàng phải gọi là nhiều la liệt sử sách không thể chép hết, thiên địa bất dung. Nhưng nàng cảm thấy không có bức thiết rền rĩ than khóc trước mặt đối phương, chỉ đành lúng túng ậm ừ mấy tiếng.
Thẩm Tương Quân đưa mắt nhìn nàng, đôi đồng tử lấp lánh trong veo, trong mắt khẽ trượt qua vài gợn sóng. Nhan Đàm nhìn nàng ta một lúc, thần sắc trở nên mệt mỏi, hai mắt cũng từ từ nhắm lại. Thẩm Tương Quân chìa tay sang gỡ chiếc vòng trên cổ tay Nhan Đàm xuống, thuận thế ném luôn vào trong ao sen, ‘tõm’ một tiếng, chiếc vòng đã chìm xuống nước mất dạng.
Khuôn mặt chậm rãi phủ xuống một màu u ám, trong mắt phảng phất vài tia hiềm thù, nàng ta cất giọng lạnh nhạt: “Không còn chiếc vòng trừ tà này, chỉ dựa vào một chút khôn vặt, để xem ngươi còn làm được gì?” Nàng ta đứng dậy, Hồ tẩu đã dẫn họ vào Thẩm trạch từ xa tức khắc chạy đến, dùng một tấm áo choàng to rộng quấn lấy Nhan Đàm, sau đó bế thốc nàng dậy, miệng cười cười bảo: “Đại tiểu thư, tiểu cô nương này thân người nhẹ hều, cứ như là không có xương vậy đó.”
Khóe miệng Thẩm Di Quân nhếch lên, để lộ một nụ cười toát ra vài phần cổ quái: “Nếu thân thể cứng cáp một chút thì may ra có thể chịu ít đi chút khổ sở.” Nói dứt lời liền quay phắt người hướng thẳng về phía hậu viện, Hồ tẩu tay bế Nhan Đàm cất bước theo sau.
Thẩm Di Quân đi đến chỗ chiếc giếng hoang thì dừng bước, quay đầu lại nhìn Hồ tẩu ra lệnh: “Ném xuống dưới.” Hồ tẩu vứt Nhan Đàm xuống giếng, một tiếng ‘bõm’ vang lên, tấm áo choàng bọc quanh người nàng đã nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Thẩm Di Quân vừa liếc mắt sang đã thấy tấm đá phẳng dẹt đặt ở gần đó, vươn tay nắm lấy một đầu: “Khuân phiến đá này lên, đem đè lên trên miệng giếng.”
‘Cạch’ một tiếng, phiến đá đã được đặt vào vừa khít miệng giếng, duy chỉ ở chỗ bị sụp trước đó là hụt mất một khoảng trống, nhưng lỗ hổng này thực sự quá nhỏ, đến một đứa trẻ còn không chui lọt.
Thẩm Di Quân đưa tay ấn nhẹ lên phiến đá, sau đó phủi phủi chỗ bụi trên tay, gương mặt chầm chậm giãn ra một nụ cười như làn hoa xuân rực rỡ.
Danh sách chương