THÔNG TIN TRUYỆN:
Trầm Vụn Hương Phai

Trầm Vụn Hương Phai

Đánh giá cho truyện này

Hãy chạm đến cảm xúc qua từng trang chữ của bộ truyện Full Trầm Vụn Hương Phai của tác giả Tô Mịch tại TruyenNet.VN, cùng TruyenNet đắm chìm trong biển truyện đa dạng, độc đáo. Ngoài bộ truyện Trầm Vụn Hương Phaiđã hoàn thành, hãy bình luận và chia sẻ, ủng hộ chúng tôi ra các bộ truyện mới và hay.

Giới thiệu nội dung:

Độ dài: 77 chương 5 ngoại truyện

  • Tác giả: Tô Mịch
  • Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn

-----

 *Không giống review, chỉ là một chút tản mạn về một góc nhỏ của truyện, về hành trình tìm kiếm chân tình của 3 bạn không còn trẻ lắm mà thôi.*

Thế gian có muôn vàn kiểu yêu. Có kẻ khi yêu nguyện dâng hiến trọn vẹn cho người mình yêu, chấp nhận mọi đau đớn để người ấy được hạnh phúc mà không cần hồi báo. Có kẻ thì chỉ lẳng lặng mà yêu, bên người ấy chở che, chắn mọi sóng gió, để người ấy cảm nhận được tình cảm của mình, chưa bao giờ ép buộc. Có kẻ lại không biết yêu, đến khi nửa kia của mình đã thực sự rời xa thì mới biết xúc cảm ấy chính là động lòng.

Trầm vụn hương phai là một câu chuyện dài về một hành trình dài đẵng đẵng cùng với những tình yêu dai dẳng của hai nhân vật chính và các nhân vật phụ.

Nhan Đàm là một thiên tiên vô ưu, nghịch ngợm của tiên giới. Nàng trót đem lòng yêu Ứng Uyên đế quân trong những tháng ngày đen tối nhất của đế quân. Hẳn phải gọi là đen tối theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng: sau trận giao đấu Ứng Uyên đã bị mù, bị huỷ dung, bị hỏa độc tra tấn.

Nàng lặng lẽ ở bên chăm sóc, cùng trò chuyện và an ủi tâm hồn Ứng Uyên. Nàng nguyện dùng cơ thể của chính mình, hoa và tim của hạm đạm, làm thuốc chữa lành vết thương cho người ấy. Nàng chấp nhận gánh hình phạt trên thiên hình đài mà không một lời oán thán.

Nhưng hình phạt ấy làm sao có thể đau đớn bằng việc Ứng Uyên không nhận ra nàng, không thấu tình cảm của nàng, hiểu lầm nàng. Đau đớn ấy khiến nàng sẵn sàng từ bỏ tiên tịch, nhảy xuống Thất thế luân hồi, để rồi bơ vơ như cô hồn dã quỷ, lang thang suốt 800 năm tại dòng Vong Xuyên nơi Minh phủ.

Dư Mặc, nguyên thân là con cá Cửu Kỳ của Nam Cực tiên ông. Hắn gặp Nhan Đàm từ những ngày vẫn còn chưa hoá thành người. Cảm xúc của hắn đối với nàng từ ghét bỏ dần trở nên vấn vương, lưu luyến mỗi lần gặp mặt.

Từ bao giờ hắn lại có cái cảm giác tự ti đến thế khi thấy nàng vui vẻ cười nói bên vị đế quân cao cao tại thượng kia? Hắn ngóng trông đến ngày hắn có thể hoá thành người để sánh bước bên nàng. Ấy thế mà đến một ngày chờ mãi chờ mãi chẳng thấy nàng đâu. Hoá ra hắn vẫn chậm một bước, nàng đã tuyệt vọng về tình yêu mà rời bỏ thiên giới. Hắn đã mất nàng vĩnh
viễn rồi ư?

Hàng trăm năm đã trôi qua, những tưởng hắn đã quên dung nhan của nàng, ấy vậy mà ngày gặp lại, chỉ bằng cái liếc mắt, hắn đã nhận ra nàng. Hắn giữ nàng lại bên mình, dùng tấm chân tình mà đối đãi với nàng. Hắn bao dung và tha thứ cho mọi lỗi lầm của nàng.

Bên nhau 20 năm ngắn ngủi, nhưng chỉ bấy nhiêu thời gian, hình bóng hắn đã in hằn trong tâm trí nàng. Chỉ là, nàng chưa có cơ hội nhận ra trái tim hắn. Tình yêu của hắn chưa bao giờ tạo thành áp lực cho nàng bởi hắn luôn chờ đợi ngày nàng đồng ý đón nhận hắn.

Đường Châu thiên sư, chuyển thế của Đế quân, đến lịch kiếp nơi hạ giới. Qua hết kiếp này đến kiếp khác, hắn vẫn lang thang tìm kiếm một hình bóng trong trái tim. Hắn biết hắn cần tìm nàng ấy nhưng không rõ nàng ấy là ai, có vị trí như thế nào với hắn.

Trong hành trình độ yêu bắt ma, hắn gặp Nhan Đàm, phong ấn nàng. Hắn không nhớ nàng là ai. Nhưng ngày lại ngày bên nhau, hắn cảm thấy có lẽ nào người mà hắn vẫn tìm kiếm bấy lâu chính là nàng? Người khiến hắn mãi mãi khiến hắn tiếc nuối là liên hoa tinh kia?

Đến khi bức màn bí mật cuối cùng được lé hộ, thân phận thật sự của Đường Châu chính là người đã khiến nàng phải từ bỏ bản thân, bơ vơ trong tam giới. Nàng đã thấu rõ trái tim mình, giờ người nàng yêu là Dư Mặc, Ứng Uyên đã vĩnh viễn trở thành quá khứ.

Chỉ 20 năm, Dư Mặc hắn đã mang lại cho nàng những ấm áp bù cho 800 năm cô quạnh kia. Với Ứng Uyên, nàng có thể hy sinh một nửa trái tim mình, còn với Dư Mặc, nàng chấp nhận hiến toàn bộ nguyên thần, chìm vào giấc ngủ dài trăm năm.

🐦 **Truyện dài lắm, là một cuộc hành trình giải đáp những điều bí ẩn, tình yêu không phải là tất cả của truyện, nhưng lại là điểm mấu chốt dẫn dắt chuyện. Thương cho Ứng Uyên vì lỡ làng mãi mãi mất đi người yêu dấu, để rồi ôm tiếc nuối đến mãi mãi về sau. Cảm động về tình yêu đầy bao dung của Dư Mặc. Khâm phục về sự dũng cảm cương quyết của Nhan Đàm khi yêu.**

🐦 P/s: con của cá và sen rốt cuộc là thể loại yêu quái dị hợm như nào? Hận tác giả keo kiệt

Chương 1 Chương cuối
Danh sách chương