Một bát canh hầm thịt dê cay trút xuống, Nhan Đàm chẳng những toát không ra giọt mồ hôi,
ngược lại khóe miệng còn nổi một đốt mụn nước. Bộ lốt này của nàng phen
này xem ra đã quyết chống đối lại nàng, kiên quyết một hột mồ hôi cũng
không chịu đổ.
Nàng cứ đợt lạnh đợt nóng như vậy, không làm sao ngủ được, chỉ đành mở mắt thao láo nhìn nóc khoang thuyền khẽ bập bềnh lên xuống. Nhan Đàm phát hiện bản thân thật sự là một yêu tinh tâm tư chẳng thể nào tinh tế nổi, cảnh tượng hiện giờ, đèn cô chăn quạnh, đêm giá đìu hiu, theo lẽ ít nhiều gì cũng phải có chút đa sầu đa cảm, thế mà thứ nàng đang nghĩ tới trong đầu lại là món ăn Giang Nam thanh đạm dễ nuốt, hợp khẩu vị nàng hơn các món ăn miền Bắc.
Bất chợt trước mắt lóe sáng, Dư Mặc xê dịch ngọn đèn dầu vừa đốt cháy, thổi tắt que lửa trên tay. Dưới ánh nến vàng vọt yếu ớt, hắn xem thử Nhan Đàm, dường như có hơi giật mình, đoạn cúi người xuống cạnh nàng, những ngón tay lành lạnh chạm nhẹ vào trán nàng: “Còn nóng hơn ban nãy nữa, vẫn là đi xem đại phu thế nào?”
Nhan Đàm tức khắc trưng ra vẻ mặt kiên định: “Ta không đi đâu.” Nhưng lời ra khỏi miệng lại thiếu khí thế thảm hại, khẽ tới gần như không thể nghe thấy.
Dư Mặc lặng thinh giây lát, đều đều cất giọng: “Đợi trời sáng là đi ngay, bộ dạng ngươi đã thế này, bớt có ở đó mà giở thói nhõng nhẽo với ta.”
Nhan Đàm khẽ chu chu mồm không hó hé nữa, bẵng đi một chốc mới lên tiếng: “Dư Mặc, ta thấy lạnh.”
“… Chăn nằm cả trên người ngươi.”
“Vẫn còn lạnh.”
Hắn lưỡng lự hết hồi lâu, đoạn cách một lớp chăn ôm lấy nàng: “Thế này thì sao?”
Nhan Đàm nhịn không khỏi phì cười, chầm chậm nhích người tựa vào Dư Mặc: “Ngươi nói xem, ta vốn dĩ đang khỏe mạnh, sao khi không lại nhiễm phong hàn phát sốt cơ chứ?”
Dư Mặc giơ tay vuốt mái tóc đen của nàng, điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, muốn để nàng tựa được dễ chịu hơn: “Ngươi vốn dĩ đã rất quái, loại việc này xảy ra trên người ngươi cũng chẳng có gì là lạ.”
Nhan Đàm hít ngửi mùi trầm hương dìu dịu trên người hắn, từ từ cảm thấy buồn ngủ, giọng nói dần trở nên mơ hồ: “Dư Mặc, ta thấy ngươi dạo gần đây hình như không được vui lắm thì phải…” Nàng chỉ loáng thoáng nghe thấy Dư Mặc khẽ đáp một câu “Không có chuyện này”, sau đó ý thức bắt đầu lơ đãng, vừa yên tâm vừa đau buồn chìm vào giấc ngủ.
Nàng yên tâm là vì, Dư Mặc cho dù ôm nàng như vậy cũng sẽ không mảy may nảy sinh ý nghĩ khác, nàng có lăn ra ngủ như chết cũng chả sao; còn đau buồn lại là vì, nàng đã ngủ sát cạnh hắn thế này, hắn lại một chút tà niệm cũng không có, việc này đối với dòng tộc hoa tinh vốn tự phụ dung mạo không tồi mà nói phải gọi là một cú đả kích nặng nề.
Nàng cứ vừa yên tâm vừa đau buồn như vậy mà thiếp đi mất, sau đó lại nằm mơ thấy một giấc mơ không vui vẻ gì mấy, trong mơ nàng trở về thiên đình, chẳng biết vì sao lại đi nhảy thất thế luân hồi đạo, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, không có điểm dừng. Đến lúc tỉnh dậy thì thấy y sam sau lưng có chút ươn ướt, cuối cùng đã đổ mồ hôi.
Dư Mặc tỉ mẩn vén mấy sợi tóc dính bết trên trán nàng, miệng mỉm cười bảo: “Cuối cùng cũng đã hết sốt, khỏe ra rồi chứ?”
Nhan Đàm cũng nhoẻn cười đáp: “Vậy là không cần uống thuốc, cũng không cần tìm đại phu nữa, có phải không?”
Dư Mặc khóe miệng phảng phất nét cười, chống cằm nghiêng mặt nhìn nàng: “Ngươi thì chỉ giỏi nhớ đến chuyện này.” Hắn giơ tay chạm vào khóe miệng nàng: “Ngươi hiện đang nóng trong người, khóe miệng bị nổi mụn nước, về đến Da Lan sơn cảnh thể nào cũng bị Tử Lân chế giễu cho một phen.”
Nhan Đàm nằm dài ra chiếc bàn thấp, không nhịn được bảo: “Tử Lân cũng cùng tu vi tuổi tác với ngươi, sao lại ấu trĩ chịu đời không thấu tới vậy, ta thấy hắn á hả, dù có qua thêm một ngàn năm nữa cũng chả ai nhìn lọt mắt.”
Trong lúc hai người nhàn rỗi nói chuyện phiếm, ấm nước trên bàn đã sôi được tám chín phần. Dư Mặc múc lá trà thả vào trong, những lá trà xanh sẫm chìm chìm nổi nổi trong nước, khoang thuyền rất nhanh đã ngập tràn mùi hương dìu dịu.
Nhan Đàm đón lấy ly trà bằng sứ men xanh, ngửi qua một lượt, lấy làm lạ hỏi: “Trước lúc cho lá trà vào ngươi còn bỏ thêm thứ gì nữa vậy?”
“Ta thấy ngươi nóng trong người như vậy, đã bỏ vào ít hoa kim ngân, cẩu kỷ và lá sen vụn có công dụng giải nhiệt.”
“Lá, lá sen?!” Nhan Đàm giật thót, hơi sức nói chuyện ùa ra như thác, “Bộ ngươi muốn cho ta tự mình ăn mình hả?”
“Không phải từ trên người ngươi, là ở hiệu thuốc tiện thể mua về.”
“Ta đương nhiên biết không phải hái từ người ta, nhưng tốt xấu gì cũng là một mống trong đại gia đình nhà ta chứ bộ. Ngươi có biết không hả, cả nhà chúng ta đã đáng thương lắm luôn rồi, lúc nở hoa cho mọi người thưởng ngoạn, hoa tàn rồi đa phần gương sen đều bị hái xuống ăn sạch, ăn không hết còn bị phơi thành hạt sen khô, đến cả ngó sen trong bùn cũng chạy không khỏi, bây giờ cả lá cũng bị đem đi pha trà, đúng là quá đáng lắm mà!”
“Ngươi không muốn uống, ta cũng sẽ không đổ vào miệng bắt ngươi uống.” Dư Mặc không mấy để tâm bưng ly trà lên, chỉ thấy Nhan Đàm đột ngột xáp qua, giọng hầm hầm nói: “Ngươi cũng không được uống.”
Dư Mặc trầm ngâm giây lát, đoạn bảo: “Trước đây ngươi hầm canh cá, ta không phải cũng giương mắt lên nhìn đấy sao?”
Nhan Đàm nhanh tay lẹ mắt, một phát giật bay ly trà trên tay hắn: “Vậy chúng ta giao kèo đi, sau này ta sẽ không bao giờ ăn thịt cá uống canh cá nữa, ngươi cũng không được có ý đồ với hạt và ngó sen, phải rồi, cả lá với hoa cũng không được luôn.”
Dư Mặc nhíu nhíu mày, không nói gì.
“Được không mà? Ngươi đồng ý rồi cũng không thiệt đường nào đâu, thiên hạ không còn giao ước nào công bằng hơn nữa đâu…”
Hắn khẽ bật cười: “Cũng được, cứ vậy đi.”
Đợi khi bọn họ về đến Da Lan sơn cảnh, tiết trời đã là cuối thu đầu đông.
Nhan Đàm vừa bước chân vào cửa lớn nhà mình chưa được bao lâu thì đã oan gia ngõ hẹp đụng độ Tử Lân, hai người môi thương lưỡi kiếm đấu khẩu một chập, Tử Lân vẫn như ngày trước nổi cơn tam bành, hô hào đòi rút gân lột da nàng. Nhan Đàm sớm đã không ngứa không nhột với kiểu hăm dọa này, rất chi là vô tư lự. Vừa quay đầu sang thì thấy Lâm Lãng thả bộ bước tới, rút một chiếc khăn lụa tinh xảo từ trong tay áo ra giúp Tử Lân lau qua mặt, sau đó duyên dáng nở một nụ cười.
Nhan Đàm nhìn về hướng đông, lẩm ba lẩm bẩm: “Quái lạ, vốn dĩ mặt trời bữa nay vẫn mọc từ đằng đông mà ta.”
Đan Thục đầu đội một trái banh lông trắng phau như tuyết hì hục chạy tới, cái đuôi sau mông nó đã cụt mất, có thể thấy gần đây tu vi có tiến bộ, hành trình từ bộ dạng không ra người ngợm tiến tới bộ dạng trông ra hình người đã nhảy vọt được một bước lớn: “Nhan Đàm tỉ tỉ, sơn chủ, hai người lần này ra ngoài lâu quá.” Nhan Đàm lập tức lấy ra một bịch kẹo hạt thông đưa cho nó: “Đan Thục gần đây coi bộ đã chăm chỉ tu luyện nhỉ, cả đuôi cũng mất tiêu luôn rồi.”
Đan Thục như bắt được vàng ôm bịch kẹo thông, cười đến là ngây thơ: “Đệ cũng nghĩ như vậy đó, nhưng mà cha vẫn nói đệ vô dụng.” Nó lấy ra một viên kẹo hạt thông, trái banh đầy lông đang nằm úp bụng trên đỉnh đầu lập tức lắc lắc mình, ư ử kêu lên mấy tiếng, duỗi dài cổ ra ngậm cục kẹo vào mồm.
Nhan Đàm chìa tay sang xoa xoa trái banh lông: “Tử Viêm cũng đã lớn lên không ít.”
Tiểu hồ ly thè lưỡi lép nhép liếm tay nàng, chợt xoay đầu sang dòm thấy Dư Mặc, nó rùng mình một cái thật mạnh, co rúc người lại thành một nùi bông, bám cứng ngắc vào đỉnh đầu Đan Thục, cổ họng khẽ kêu rừ rừ.
Nhan Đàm không nhịn được nghĩ, tổn thương tinh thần Dư Mặc mang lại cho tiểu hồ ly, e là một quãng thời gian rất dài cũng còn chưa hồi phục được. May là loài yêu bọn họ tuổi thọ rất dài, ngày tháng lâu dần, vết thương tự nhiên cũng sẽ phai nhạt.
Những ngày sau khi về lại Da Lan sơn cảnh cũng khá dễ chịu, duy chỉ có hai việc khiến Nhan Đàm không vui.
Đầu tiên, nàng và Tử Lân đều có thể xem là yêu tinh tu vi khá thâm hậu, ngàn năm cũng chưa có vận đào hoa, thậm chí cả cánh đào giập cũng chẳng có mấy. Tử Lân tuy là sơn chủ nhưng cách cư xử vừa nhàm chán lại nóng nảy, các thị thiếp trước đây không phải chấm trúng những yêu tinh khác thì là nhìn trúng Dư Mặc, vậy nên Tử Lân trải qua năm dài tháng rộng đã trở thành con rùa núi độc thân ngàn năm. Thế nhưng hiện giờ, Lâm Lãng xinh đẹp kiều diễm như vậy lại nhìn trúng hắn, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, à không, là cắm trên mai con rùa!
Từ rày về sau, những việc nàng có thể mang ra dùng chế giễu Tử Lân lại mất xừ đi một gạch đầu dòng.
Chuyện còn lại, là liên quan đến Dư Mặc.
Nàng và Dư Mặc tuy không sống cùng một chỗ, nhưng nơi ở của hai người cách nhau cũng không phải xa, vốn nàng định sang hỏi hắn có quyển sách nào về tu luyện yêu pháp mượn về đọc. Lần đầu sang đó, Bách Linh bảo sơn chủ đại nhân đã vào thâm sơn bố trận, áng chừng ngày mốt mới trở về. Nhan Đàm cũng không để tâm, qua vài ngày sau lại sang một chuyến, kết quả vẫn cứ không gặp được hắn. Bách Linh đưa một chồng sách có liên hệ đến tu luyện cho nàng, vẻ vô cùng áy náy bảo, sơn chủ dạo gần đây đã bế quan, chưa tới mười ngày nửa tháng sẽ không ra ngoài.
Nhan Đàm cảm thấy có chút quái lạ, nhưng vẫn ôm sách trở về. Bẵng đi một dạo, nàng nghe nói Dư Mặc xuất quan, bèn ôm sách sang định hỏi hắn vài cách kết trận, kết quả vẫn như cũ bị nhốt ngoài cửa.
Nhan Đàm ngờ ngợ cảm thấy, ba lần liên tiếp không gặp được người thế này, rất có khả năng là Dư Mặc cố ý muốn tránh mặt nàng.
Nàng tự thấy mình là một yêu tinh rất thức thời, nếu Dư Mặc đã thực sự muốn tránh mặt nàng, nàng cũng sẽ không đối chất truy hỏi, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là đi đường vòng thông qua những người thân cận bên cạnh hắn có hiệu quả hơn.
Ứng cử viên sáng giá nhất đương nhiên là Tử Lân. Hắn ngày thường trông vào lúc nào cũng nghiêm nghị oai phong, trên thực tế lại bộp chộp nóng nảy, tức giận cái là quản không nổi cái mồm của bản thân. Dư Mặc ngược lại tâm tư tinh tế lại trầm tĩnh, chỉ cần là việc hắn không muốn nói thì sẽ để đến mục rữa trong lòng. Dạo đầu khi Nhan Đàm mới vừa đến Da Lan sơn cảnh, đối với hai người tính tình hoàn toàn khác biệt mà lại có thể hợp rơ thế này, cảm thấy vô cùng quái lạ.
Kết quả Tử Lân phen này đã học khôn ra.
Hắn mặt sưng mày sỉa, vừa cắn một miếng táo Lâm Lãng đưa sang vừa dùng giọng lạnh tanh bảo: “Dư Mặc gần đây thường xuyên bế quan, việc này thì có gì không bình thường? Vậy nhưng cứ cho là hắn vì chịu không nổi nhìn thấy bản mặt của ngươi nên mới bế quan, thì cũng chả có gì là lạ. Ngươi cứ thử nói mà xem, ngươi thì có vốn liếng gì có thể mang ra, khiến người khác thương nhớ không nguôi? Càng không phải nói đến việc so với Lâm Lãng.”
Nhan Đàm nén giận cố không bùng nổ. Tử Lân cái tên tiểu nhân này, bắt được cơ hội là không thôi dìm hàng nàng. Khó trách bọn họ hai mươi năm nay vẫn luôn thù đội thêm thù, dẫn đến thâm thù đại hận như ngày nay.
Lâm Lãng nghe lời nhoẻn cười duyên dáng, dung nhan diễm lệ rạng ngời khiến những vách tường đồ đạc chung quanh đều chợt lóe sáng, nàng ta nhỏ giọng khiển trách: “Tử Lân, xem chàng nói kìa, ta làm gì tốt đẹp như lời chàng?”
Nhan Đàm dòm cặp đôi nhìn nhau đắm đuối, thâm tình dạt dào trước mặt, toàn thân da gà da vịt nổi đầy, chỉ còn nước biết ý rón ra rón rén lui về phía sau. Nàng đúng là không nên đến, bây giờ Tử Lân cái con rùa núi độc thân ngàn năm này đã vạn tuế đơm bông, bông này không chỉ nở rộ mà lại còn nở một cách kiều diễm đến khiến người ta choáng ngợp, còn về phần nàng vẫn cứ một mình một bóng thê lương nhường nào, nội cái điệu bộ sến súa của hai người họ thôi là đã đủ khiến nàng cơm nuốt không trôi.
Nàng vừa đi khỏi được mười mấy bước, chợt nghe Lâm Lãng ở phía sau gọi giật lại: “Nàng đợi đấy đã, ta có lời muốn nói.” Nhan Đàm xoay người, thấy Lâm Lãng giơ mười ngón thon dài lên vuốt lại mấy sợi tóc do chạy vội mà rối tung, đầu hơi cúi xuống duyên dáng bước từng bước nhỏ và thưa đến trước mặt mình, tức thì lòng sinh cảm thán: Xưa nay nghe bảo hồ tộc là lò chuyên sản xuất ra mỹ nhân, Lâm Lãng lại là mỹ nhân trong số mỹ nhân, bây giờ một đóa hoa tươi cành nõn lá thế này lại bị Tử Lân ngắt mất, đúng là hời cho hắn quá.
Lâm Lãng đứng cách nàng ba bước chân, miệng nở một nụ cười xinh đẹp hút hồn: “Ban đầu khi ta vừa đến nơi này chỉ hận không thể tức khắc trở về, vậy nhưng sau khi sống một thời gian, ngược lại không còn muốn rời khỏi nữa, chả trách có nhiều yêu quái sau khi đến Da Lan sơn cảnh đã quyết định ngụ lại lâu dài.”
Nhan Đàm phụ họa đáp: “Ừm, Da Lan sơn cảnh quả thật rất được.” Lúc rét nhất của mùa đông vẫn ấm áp như đương xuân chưa nói, quanh năm muôn hoa dệt gấm, cỏ xanh như đệm, có núi có hồ, còn có rất nhiều yêu quái thú vị, thiên hạ không tìm đâu ra một chốn tốt hơn nơi này.
“Ta chưa từng nghĩ mình và Tử Lân sẽ ở bên nhau, cũng là chung sống lâu ngày, mới phát hiện hắn là một người rất dịu dàng chu đáo, xứng đáng đối xử chân thành bằng cả trái tim.”
Nhan Đàm lại không hề cho là vậy. Nàng lần đầu tiên gặp mặt Tử Lân thì đã cảm thấy vị sơn chủ này nghiêm nghị bảo thủ, trên người toát ra thứ uy thế khó tả nên lời, sau chung sống lâu ngày mới phát hiện, thì ra ấn tượng ban đầu đa phần đều không đáng tin cậy.
“Ta cũng là nghe được từ Tử Lân, Dư Mặc sơn chủ gần đây tâm tình luôn không được tốt. Người nửa tháng trước có sang một chuyến, cũng chỉ là tìm Tử Lân uống rượu giải sầu, hỏi thì chuyện gì người cũng không nói.”
Trong lòng Nhan Đàm đã có đến bảy tám phần khẳng định, Dư Mặc quả thực chỉ tránh mặt mỗi mình nàng. Nửa tháng trước khi nàng đến tìm, Bách Linh bảo hắn đã lại bế quan tu luyện, tu luyện của hắn chắc không phải thực ra là cùng Tử Lân uống rượu đấy chứ? Nhan Đàm nhớ lại đêm đó bên bờ sông Chương Đài, hắn đã không chút do dự quẳng dị nhãn xuống sông, dáng vẻ tuyệt nhiên khi ấy cứ như muốn vứt bỏ một thứ bấy nay vẫn luôn không nỡ đoạn tuyệt.
Còn nàng sau cùng lại tìm dị nhãn trở về, phen này thực sự là nàng làm sai rồi ư?
Nàng cứ đợt lạnh đợt nóng như vậy, không làm sao ngủ được, chỉ đành mở mắt thao láo nhìn nóc khoang thuyền khẽ bập bềnh lên xuống. Nhan Đàm phát hiện bản thân thật sự là một yêu tinh tâm tư chẳng thể nào tinh tế nổi, cảnh tượng hiện giờ, đèn cô chăn quạnh, đêm giá đìu hiu, theo lẽ ít nhiều gì cũng phải có chút đa sầu đa cảm, thế mà thứ nàng đang nghĩ tới trong đầu lại là món ăn Giang Nam thanh đạm dễ nuốt, hợp khẩu vị nàng hơn các món ăn miền Bắc.
Bất chợt trước mắt lóe sáng, Dư Mặc xê dịch ngọn đèn dầu vừa đốt cháy, thổi tắt que lửa trên tay. Dưới ánh nến vàng vọt yếu ớt, hắn xem thử Nhan Đàm, dường như có hơi giật mình, đoạn cúi người xuống cạnh nàng, những ngón tay lành lạnh chạm nhẹ vào trán nàng: “Còn nóng hơn ban nãy nữa, vẫn là đi xem đại phu thế nào?”
Nhan Đàm tức khắc trưng ra vẻ mặt kiên định: “Ta không đi đâu.” Nhưng lời ra khỏi miệng lại thiếu khí thế thảm hại, khẽ tới gần như không thể nghe thấy.
Dư Mặc lặng thinh giây lát, đều đều cất giọng: “Đợi trời sáng là đi ngay, bộ dạng ngươi đã thế này, bớt có ở đó mà giở thói nhõng nhẽo với ta.”
Nhan Đàm khẽ chu chu mồm không hó hé nữa, bẵng đi một chốc mới lên tiếng: “Dư Mặc, ta thấy lạnh.”
“… Chăn nằm cả trên người ngươi.”
“Vẫn còn lạnh.”
Hắn lưỡng lự hết hồi lâu, đoạn cách một lớp chăn ôm lấy nàng: “Thế này thì sao?”
Nhan Đàm nhịn không khỏi phì cười, chầm chậm nhích người tựa vào Dư Mặc: “Ngươi nói xem, ta vốn dĩ đang khỏe mạnh, sao khi không lại nhiễm phong hàn phát sốt cơ chứ?”
Dư Mặc giơ tay vuốt mái tóc đen của nàng, điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, muốn để nàng tựa được dễ chịu hơn: “Ngươi vốn dĩ đã rất quái, loại việc này xảy ra trên người ngươi cũng chẳng có gì là lạ.”
Nhan Đàm hít ngửi mùi trầm hương dìu dịu trên người hắn, từ từ cảm thấy buồn ngủ, giọng nói dần trở nên mơ hồ: “Dư Mặc, ta thấy ngươi dạo gần đây hình như không được vui lắm thì phải…” Nàng chỉ loáng thoáng nghe thấy Dư Mặc khẽ đáp một câu “Không có chuyện này”, sau đó ý thức bắt đầu lơ đãng, vừa yên tâm vừa đau buồn chìm vào giấc ngủ.
Nàng yên tâm là vì, Dư Mặc cho dù ôm nàng như vậy cũng sẽ không mảy may nảy sinh ý nghĩ khác, nàng có lăn ra ngủ như chết cũng chả sao; còn đau buồn lại là vì, nàng đã ngủ sát cạnh hắn thế này, hắn lại một chút tà niệm cũng không có, việc này đối với dòng tộc hoa tinh vốn tự phụ dung mạo không tồi mà nói phải gọi là một cú đả kích nặng nề.
Nàng cứ vừa yên tâm vừa đau buồn như vậy mà thiếp đi mất, sau đó lại nằm mơ thấy một giấc mơ không vui vẻ gì mấy, trong mơ nàng trở về thiên đình, chẳng biết vì sao lại đi nhảy thất thế luân hồi đạo, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, không có điểm dừng. Đến lúc tỉnh dậy thì thấy y sam sau lưng có chút ươn ướt, cuối cùng đã đổ mồ hôi.
Dư Mặc tỉ mẩn vén mấy sợi tóc dính bết trên trán nàng, miệng mỉm cười bảo: “Cuối cùng cũng đã hết sốt, khỏe ra rồi chứ?”
Nhan Đàm cũng nhoẻn cười đáp: “Vậy là không cần uống thuốc, cũng không cần tìm đại phu nữa, có phải không?”
Dư Mặc khóe miệng phảng phất nét cười, chống cằm nghiêng mặt nhìn nàng: “Ngươi thì chỉ giỏi nhớ đến chuyện này.” Hắn giơ tay chạm vào khóe miệng nàng: “Ngươi hiện đang nóng trong người, khóe miệng bị nổi mụn nước, về đến Da Lan sơn cảnh thể nào cũng bị Tử Lân chế giễu cho một phen.”
Nhan Đàm nằm dài ra chiếc bàn thấp, không nhịn được bảo: “Tử Lân cũng cùng tu vi tuổi tác với ngươi, sao lại ấu trĩ chịu đời không thấu tới vậy, ta thấy hắn á hả, dù có qua thêm một ngàn năm nữa cũng chả ai nhìn lọt mắt.”
Trong lúc hai người nhàn rỗi nói chuyện phiếm, ấm nước trên bàn đã sôi được tám chín phần. Dư Mặc múc lá trà thả vào trong, những lá trà xanh sẫm chìm chìm nổi nổi trong nước, khoang thuyền rất nhanh đã ngập tràn mùi hương dìu dịu.
Nhan Đàm đón lấy ly trà bằng sứ men xanh, ngửi qua một lượt, lấy làm lạ hỏi: “Trước lúc cho lá trà vào ngươi còn bỏ thêm thứ gì nữa vậy?”
“Ta thấy ngươi nóng trong người như vậy, đã bỏ vào ít hoa kim ngân, cẩu kỷ và lá sen vụn có công dụng giải nhiệt.”
“Lá, lá sen?!” Nhan Đàm giật thót, hơi sức nói chuyện ùa ra như thác, “Bộ ngươi muốn cho ta tự mình ăn mình hả?”
“Không phải từ trên người ngươi, là ở hiệu thuốc tiện thể mua về.”
“Ta đương nhiên biết không phải hái từ người ta, nhưng tốt xấu gì cũng là một mống trong đại gia đình nhà ta chứ bộ. Ngươi có biết không hả, cả nhà chúng ta đã đáng thương lắm luôn rồi, lúc nở hoa cho mọi người thưởng ngoạn, hoa tàn rồi đa phần gương sen đều bị hái xuống ăn sạch, ăn không hết còn bị phơi thành hạt sen khô, đến cả ngó sen trong bùn cũng chạy không khỏi, bây giờ cả lá cũng bị đem đi pha trà, đúng là quá đáng lắm mà!”
“Ngươi không muốn uống, ta cũng sẽ không đổ vào miệng bắt ngươi uống.” Dư Mặc không mấy để tâm bưng ly trà lên, chỉ thấy Nhan Đàm đột ngột xáp qua, giọng hầm hầm nói: “Ngươi cũng không được uống.”
Dư Mặc trầm ngâm giây lát, đoạn bảo: “Trước đây ngươi hầm canh cá, ta không phải cũng giương mắt lên nhìn đấy sao?”
Nhan Đàm nhanh tay lẹ mắt, một phát giật bay ly trà trên tay hắn: “Vậy chúng ta giao kèo đi, sau này ta sẽ không bao giờ ăn thịt cá uống canh cá nữa, ngươi cũng không được có ý đồ với hạt và ngó sen, phải rồi, cả lá với hoa cũng không được luôn.”
Dư Mặc nhíu nhíu mày, không nói gì.
“Được không mà? Ngươi đồng ý rồi cũng không thiệt đường nào đâu, thiên hạ không còn giao ước nào công bằng hơn nữa đâu…”
Hắn khẽ bật cười: “Cũng được, cứ vậy đi.”
Đợi khi bọn họ về đến Da Lan sơn cảnh, tiết trời đã là cuối thu đầu đông.
Nhan Đàm vừa bước chân vào cửa lớn nhà mình chưa được bao lâu thì đã oan gia ngõ hẹp đụng độ Tử Lân, hai người môi thương lưỡi kiếm đấu khẩu một chập, Tử Lân vẫn như ngày trước nổi cơn tam bành, hô hào đòi rút gân lột da nàng. Nhan Đàm sớm đã không ngứa không nhột với kiểu hăm dọa này, rất chi là vô tư lự. Vừa quay đầu sang thì thấy Lâm Lãng thả bộ bước tới, rút một chiếc khăn lụa tinh xảo từ trong tay áo ra giúp Tử Lân lau qua mặt, sau đó duyên dáng nở một nụ cười.
Nhan Đàm nhìn về hướng đông, lẩm ba lẩm bẩm: “Quái lạ, vốn dĩ mặt trời bữa nay vẫn mọc từ đằng đông mà ta.”
Đan Thục đầu đội một trái banh lông trắng phau như tuyết hì hục chạy tới, cái đuôi sau mông nó đã cụt mất, có thể thấy gần đây tu vi có tiến bộ, hành trình từ bộ dạng không ra người ngợm tiến tới bộ dạng trông ra hình người đã nhảy vọt được một bước lớn: “Nhan Đàm tỉ tỉ, sơn chủ, hai người lần này ra ngoài lâu quá.” Nhan Đàm lập tức lấy ra một bịch kẹo hạt thông đưa cho nó: “Đan Thục gần đây coi bộ đã chăm chỉ tu luyện nhỉ, cả đuôi cũng mất tiêu luôn rồi.”
Đan Thục như bắt được vàng ôm bịch kẹo thông, cười đến là ngây thơ: “Đệ cũng nghĩ như vậy đó, nhưng mà cha vẫn nói đệ vô dụng.” Nó lấy ra một viên kẹo hạt thông, trái banh đầy lông đang nằm úp bụng trên đỉnh đầu lập tức lắc lắc mình, ư ử kêu lên mấy tiếng, duỗi dài cổ ra ngậm cục kẹo vào mồm.
Nhan Đàm chìa tay sang xoa xoa trái banh lông: “Tử Viêm cũng đã lớn lên không ít.”
Tiểu hồ ly thè lưỡi lép nhép liếm tay nàng, chợt xoay đầu sang dòm thấy Dư Mặc, nó rùng mình một cái thật mạnh, co rúc người lại thành một nùi bông, bám cứng ngắc vào đỉnh đầu Đan Thục, cổ họng khẽ kêu rừ rừ.
Nhan Đàm không nhịn được nghĩ, tổn thương tinh thần Dư Mặc mang lại cho tiểu hồ ly, e là một quãng thời gian rất dài cũng còn chưa hồi phục được. May là loài yêu bọn họ tuổi thọ rất dài, ngày tháng lâu dần, vết thương tự nhiên cũng sẽ phai nhạt.
Những ngày sau khi về lại Da Lan sơn cảnh cũng khá dễ chịu, duy chỉ có hai việc khiến Nhan Đàm không vui.
Đầu tiên, nàng và Tử Lân đều có thể xem là yêu tinh tu vi khá thâm hậu, ngàn năm cũng chưa có vận đào hoa, thậm chí cả cánh đào giập cũng chẳng có mấy. Tử Lân tuy là sơn chủ nhưng cách cư xử vừa nhàm chán lại nóng nảy, các thị thiếp trước đây không phải chấm trúng những yêu tinh khác thì là nhìn trúng Dư Mặc, vậy nên Tử Lân trải qua năm dài tháng rộng đã trở thành con rùa núi độc thân ngàn năm. Thế nhưng hiện giờ, Lâm Lãng xinh đẹp kiều diễm như vậy lại nhìn trúng hắn, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, à không, là cắm trên mai con rùa!
Từ rày về sau, những việc nàng có thể mang ra dùng chế giễu Tử Lân lại mất xừ đi một gạch đầu dòng.
Chuyện còn lại, là liên quan đến Dư Mặc.
Nàng và Dư Mặc tuy không sống cùng một chỗ, nhưng nơi ở của hai người cách nhau cũng không phải xa, vốn nàng định sang hỏi hắn có quyển sách nào về tu luyện yêu pháp mượn về đọc. Lần đầu sang đó, Bách Linh bảo sơn chủ đại nhân đã vào thâm sơn bố trận, áng chừng ngày mốt mới trở về. Nhan Đàm cũng không để tâm, qua vài ngày sau lại sang một chuyến, kết quả vẫn cứ không gặp được hắn. Bách Linh đưa một chồng sách có liên hệ đến tu luyện cho nàng, vẻ vô cùng áy náy bảo, sơn chủ dạo gần đây đã bế quan, chưa tới mười ngày nửa tháng sẽ không ra ngoài.
Nhan Đàm cảm thấy có chút quái lạ, nhưng vẫn ôm sách trở về. Bẵng đi một dạo, nàng nghe nói Dư Mặc xuất quan, bèn ôm sách sang định hỏi hắn vài cách kết trận, kết quả vẫn như cũ bị nhốt ngoài cửa.
Nhan Đàm ngờ ngợ cảm thấy, ba lần liên tiếp không gặp được người thế này, rất có khả năng là Dư Mặc cố ý muốn tránh mặt nàng.
Nàng tự thấy mình là một yêu tinh rất thức thời, nếu Dư Mặc đã thực sự muốn tránh mặt nàng, nàng cũng sẽ không đối chất truy hỏi, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là đi đường vòng thông qua những người thân cận bên cạnh hắn có hiệu quả hơn.
Ứng cử viên sáng giá nhất đương nhiên là Tử Lân. Hắn ngày thường trông vào lúc nào cũng nghiêm nghị oai phong, trên thực tế lại bộp chộp nóng nảy, tức giận cái là quản không nổi cái mồm của bản thân. Dư Mặc ngược lại tâm tư tinh tế lại trầm tĩnh, chỉ cần là việc hắn không muốn nói thì sẽ để đến mục rữa trong lòng. Dạo đầu khi Nhan Đàm mới vừa đến Da Lan sơn cảnh, đối với hai người tính tình hoàn toàn khác biệt mà lại có thể hợp rơ thế này, cảm thấy vô cùng quái lạ.
Kết quả Tử Lân phen này đã học khôn ra.
Hắn mặt sưng mày sỉa, vừa cắn một miếng táo Lâm Lãng đưa sang vừa dùng giọng lạnh tanh bảo: “Dư Mặc gần đây thường xuyên bế quan, việc này thì có gì không bình thường? Vậy nhưng cứ cho là hắn vì chịu không nổi nhìn thấy bản mặt của ngươi nên mới bế quan, thì cũng chả có gì là lạ. Ngươi cứ thử nói mà xem, ngươi thì có vốn liếng gì có thể mang ra, khiến người khác thương nhớ không nguôi? Càng không phải nói đến việc so với Lâm Lãng.”
Nhan Đàm nén giận cố không bùng nổ. Tử Lân cái tên tiểu nhân này, bắt được cơ hội là không thôi dìm hàng nàng. Khó trách bọn họ hai mươi năm nay vẫn luôn thù đội thêm thù, dẫn đến thâm thù đại hận như ngày nay.
Lâm Lãng nghe lời nhoẻn cười duyên dáng, dung nhan diễm lệ rạng ngời khiến những vách tường đồ đạc chung quanh đều chợt lóe sáng, nàng ta nhỏ giọng khiển trách: “Tử Lân, xem chàng nói kìa, ta làm gì tốt đẹp như lời chàng?”
Nhan Đàm dòm cặp đôi nhìn nhau đắm đuối, thâm tình dạt dào trước mặt, toàn thân da gà da vịt nổi đầy, chỉ còn nước biết ý rón ra rón rén lui về phía sau. Nàng đúng là không nên đến, bây giờ Tử Lân cái con rùa núi độc thân ngàn năm này đã vạn tuế đơm bông, bông này không chỉ nở rộ mà lại còn nở một cách kiều diễm đến khiến người ta choáng ngợp, còn về phần nàng vẫn cứ một mình một bóng thê lương nhường nào, nội cái điệu bộ sến súa của hai người họ thôi là đã đủ khiến nàng cơm nuốt không trôi.
Nàng vừa đi khỏi được mười mấy bước, chợt nghe Lâm Lãng ở phía sau gọi giật lại: “Nàng đợi đấy đã, ta có lời muốn nói.” Nhan Đàm xoay người, thấy Lâm Lãng giơ mười ngón thon dài lên vuốt lại mấy sợi tóc do chạy vội mà rối tung, đầu hơi cúi xuống duyên dáng bước từng bước nhỏ và thưa đến trước mặt mình, tức thì lòng sinh cảm thán: Xưa nay nghe bảo hồ tộc là lò chuyên sản xuất ra mỹ nhân, Lâm Lãng lại là mỹ nhân trong số mỹ nhân, bây giờ một đóa hoa tươi cành nõn lá thế này lại bị Tử Lân ngắt mất, đúng là hời cho hắn quá.
Lâm Lãng đứng cách nàng ba bước chân, miệng nở một nụ cười xinh đẹp hút hồn: “Ban đầu khi ta vừa đến nơi này chỉ hận không thể tức khắc trở về, vậy nhưng sau khi sống một thời gian, ngược lại không còn muốn rời khỏi nữa, chả trách có nhiều yêu quái sau khi đến Da Lan sơn cảnh đã quyết định ngụ lại lâu dài.”
Nhan Đàm phụ họa đáp: “Ừm, Da Lan sơn cảnh quả thật rất được.” Lúc rét nhất của mùa đông vẫn ấm áp như đương xuân chưa nói, quanh năm muôn hoa dệt gấm, cỏ xanh như đệm, có núi có hồ, còn có rất nhiều yêu quái thú vị, thiên hạ không tìm đâu ra một chốn tốt hơn nơi này.
“Ta chưa từng nghĩ mình và Tử Lân sẽ ở bên nhau, cũng là chung sống lâu ngày, mới phát hiện hắn là một người rất dịu dàng chu đáo, xứng đáng đối xử chân thành bằng cả trái tim.”
Nhan Đàm lại không hề cho là vậy. Nàng lần đầu tiên gặp mặt Tử Lân thì đã cảm thấy vị sơn chủ này nghiêm nghị bảo thủ, trên người toát ra thứ uy thế khó tả nên lời, sau chung sống lâu ngày mới phát hiện, thì ra ấn tượng ban đầu đa phần đều không đáng tin cậy.
“Ta cũng là nghe được từ Tử Lân, Dư Mặc sơn chủ gần đây tâm tình luôn không được tốt. Người nửa tháng trước có sang một chuyến, cũng chỉ là tìm Tử Lân uống rượu giải sầu, hỏi thì chuyện gì người cũng không nói.”
Trong lòng Nhan Đàm đã có đến bảy tám phần khẳng định, Dư Mặc quả thực chỉ tránh mặt mỗi mình nàng. Nửa tháng trước khi nàng đến tìm, Bách Linh bảo hắn đã lại bế quan tu luyện, tu luyện của hắn chắc không phải thực ra là cùng Tử Lân uống rượu đấy chứ? Nhan Đàm nhớ lại đêm đó bên bờ sông Chương Đài, hắn đã không chút do dự quẳng dị nhãn xuống sông, dáng vẻ tuyệt nhiên khi ấy cứ như muốn vứt bỏ một thứ bấy nay vẫn luôn không nỡ đoạn tuyệt.
Còn nàng sau cùng lại tìm dị nhãn trở về, phen này thực sự là nàng làm sai rồi ư?
Danh sách chương