Chúc Đồng rướn cổ nhìn Hàn Triệu Nam đứng cạnh Giản Ngôn Tây, nghi ngờ hỏi Phương Minh. "Anh đạo diễn, người đó là ai?"

Phương Minh nghe vậy đứng hình, anh nghe danh Hàn Triệu Nam nhưng bản thân cũng không phải là người ăn chơi, vậy nên gặp Hàn Triệu Nam không nhiều, thế nên không quen. Nhưng Hàn Triệu Nam nổi danh ăn cả nam lẫn nữ, đến đây thăm Giản Ngôn Tây chẳng lẽ là đang  sống cùng với Giản Ngôn Tây? Phương Minh nghĩ tới đây, nhìn sang phía hai người, chỉ thấy khoảng cách hai người nọ đã rút ngắn lại so với khi nãy. Giản Ngôn Tây thoải mái, còn Hàn Triệu Nam lại nhíu mày, hình như không vui.

Phương Minh vừa nhìn vừa đoán, trong lòng đang tưởng tượng ra không ít, may mà còn nhớ tới bên cạnh mình có một đứa nhỏ, nhanh chóng phanh lại, dập nát suy nghĩ của mình, ậm ừ một chút, nhìn Chúc Đồng, nói. "Là bạn của anh Giản nhà em."

Chúc Đồng hít mũi một cái, chu mỏ nói: "Em không thích anh ý."

"Tại sao?" Phương Minh hiếu kỳ.

Bé gái nhăn lông mày, hừ một chút nói. "Là không thích anh ý." Anh ấy vừa đến, anh Giản không nói một câu tạm biệt với bé đã bỏ đi, hai người  vừa nói vừa cười, anh Giản còn chưa đối xử với bé dịu dàng như vậy.

Cảm giác này rất phức tạp, Chúc Đồng không nói nổi thành lời, xuất phát từ lời nói sẽ gả cho Giản Ngôn Tây, trực giác của bé càng thêm ghét bỏ Hàn Triệu Nam không có nguyên nhân.

Phương Minh và Chúc Đồng còn đang suy đoán quan hệ của Giản Ngôn Tây và Hàn Triệu Nam, một vị diễn viên ngồi bên kia đoàn phim cũng nhìn hai người không chớp mắt, trong lòng đã có câu trả lời.

Hoàng Khôn năm nay 32 tuổi, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, bởi vì ngoại hình không đẹp, kỹ năng diễn xuất cũng không tốt, vậy nên luôn ở tuyến cuối. Dùng ánh mắt soi mói của Phương Minh, căn bản gã không thể vào Độc, một tháng trước, không biết vận may đến từ đâu,lúc gã đang tìm kiếm cơ hội, cơ hội lại dâng tới trước mặt gã.

Phó đạo diễn của Độc tự mình tới tìm gã, cho gã một cơ hội thử vai nhân vật phản diện nhỏ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, quan trọng là có đất diễn. Cơ hội ngàn năm có một như vậy, yêu cầu cũng chỉ có một, đó là gã thành công tiến vào đoàn phim, báo cáo mọi hành vi của Giản Ngôn Tây cho người bí ẩn mà Hoàng Khôn không biết tên.

Chuyện này làm Hoàng Khôn không biết phải làm sao, hơn mười năm diễn xuất, cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu như này rất ít, gã suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, cuối cùng cũng thành công vào được đoàn phim. Tuy rằng Phương Minh không thỏa mãn lắm, nhưng được phó đạo diễn nói thêm vài lời, gã cũng không mong gì hơn.

Hoàng Khôn tiến vào đoàn phim, làm như lời đã hứa, theo dõi mọi hành động của Giản Ngôn Tây, sau đó gửi cho người bí ẩn kia, lúc rảnh rỗi gã cũng thường suy nghĩ vì sao người bí ẩn lai chọn gã, nếu như có thể thuyết phục vị phó đạo diễn kia, vậy không tốt hơn sao, tại sao lại chọn một người tầm thường như gã? Nhưng chờ sau khi bấm máy, Hoàng Khôn đã hiểu, bên trong đoàn phim, bất kể là phó đạo diễn hay nhân viên công tác cũng đều bận rộn, người rảnh rỗi như gã cũng không nhiều, loại diễn viên nhỏ như gã lúc diễn xong cũng có thể dùng lý do mình muốn học tập thêm để ở lại, vì vậy sư theo dõi dễ hơn. Còn vì sao người bí ẩn kia lại giám sát Giản Ngôn Tây, gã không nghĩ được. Hoặc là muốn chỉnh cậu hoặc là thích cậu.

Chỉ có hai khả năng này.

Sau nửa tháng quan sát, trong lòng Hoàng Khôn dần dần có luận định, người bí ẩn kia tuyệt đối là coi trọng Giản Ngôn Tây. Dù sao cũng không liên quan tới Hoàng Khôn, gã chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, những chuyện khác suy nghĩ cũng chẳng được gì. Nửa tháng trời qua, Hoàng Khôn quan sát Giản Ngôn Tây cũng không có tin tức gì thú vị, vốn dĩ cho rằng sau này cũng sẽ như vậy,không nghĩ là vừa tới Thượng Hải ba ngày, hôm nay đã có người tới thăm.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Khôn trở nên hưng phấn, nhìn Hàn Triệu Nam và Giản Ngôn Tây, phát hiện người đến thăm là một nam nhân tuấn tú, thân phận là gì? Diễn viên? Ca sĩ? Hay là người ngoài giới? Thái độ hai người thân mật, hơn nữa Giản Ngôn Tây là đồng tính, chẳng lẽ là quan hệ người yêu? Hoàng Khôn nghĩ tới đây cả khinh, không biết vị tiên sinh ở bên kia sẽ có phản ưng gì khi nghe tin này. 

Ba ngày sau, tại chi nhánh Hàn thị ở Thượng Hải.

Giản Ngôn Tây võ trang đầy đủ, lúc tới Hàn thị mới có 4 giờ chiều, Lương Văn Thanh ở ghế lái quay đầu, cau mày hỏi. "Một mình cậu. Ok sao?"

"Được." Giản Ngôn Tây nhìn nhân viên làm việc ở ngoài cửa xe, nói. "Hay là anh hủy hẹn với Lương Ngôn Thu, sau đó ba người chúng ta đi ăn?"

Lương Văn Thanh vò đầu, lúng tay quay người lại. "Vậy thôi..." Anh hắn ghét nhất là có người hủy hẹn với mình. Lương Văn Thanh có thể tưởng tượng được hình ảnh Lương Ngôn Thu chờ mình, nhất định là khủng bố lắm đây. Hắn nghĩ tới đây, thở dài một hơi, nói. "Trước đây không phải cậu có bằng lái sao? Tuy rằng chưa ra đường nhưng cũng không tới nỗi không biết lái chứ..." Hắn nghĩ tới chuyện Giản Ngôn Tây có bằng lái, hai năm qua cũng chưa chạm vào xe, thăm dò hỏi. "Hay là học lại một lần?"

Giản Ngôn Tây kiên quyết từ chối: "Không học."

"Không học thì có rất nhiều chuyện không tiện." Lương Văn Thanh tận tình khuyên bảo. "Giống như hôm nay, Triệu Trần có việc, tôi lại có hẹn, một mình cậu ra ngoài lẽ nào cũng đi xe công cộng sao? Chuyện này sẽ hot đấy..."

Giản Ngôn Tây cảm thấy bất đắc dĩ, đột nhiên phát hiện, bất kể là trước kia làm Hoàng đế hay bây giờ làm diễn viên, bên người luôn có một tên lắm chuyện, lúc trước là tên Thái giám, bây giờ lại là Lương Văn Thanh. Hai vị kết hợp lại là thành câu tục ngữ, Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp chết.

Quả đúng vậy.

Giản Ngôn Tây nghĩ tới đây, lộ ra một nụ cười, Lương Văn Thanh chưa nói hết đã thấy cậu cười rộ lên, ngẩn người hỏi. "Sao thế?"

"Không có gì." Giản Ngôn Tây ngừng cười. "Tôi xuống ở đây, khoảng chừng một tiếng nữa Hàn Triệu Nam mới tan làm, tôi lên chờ anh ấy cũng được, anh không cần ở đây với tôi đâu."

"Lên tìm A Nam?" Lương Văn Thanh suy nghĩ một lát, liếc tóc giả trên đầu cậu, kính gọng đen và khẩu trang trên tay, hình tượng này rất giống nhân vật Liễu Thương Nam, ra ngoài cũng không lo fan nhận ra, gật đầu nói. "Trước tiên cậu gọi A Nam đi, để cậu ấy phái người xuống đón cậu. Mang khẩu trang vào, chú ý an toàn."

Giản Ngôn Tây gật đầu, mang theo khẩu trang, đẩy cửa xe ra.

Chi nhánh của Hàn thị ở Thượng Hải chủ yếu là ở phía Đông Nam, phạm vi hoạt động rất rộng, người quản lý chi nhánh là một vãn bối Hàn Dương, là chú của Hàn Triệu Nam. Lần này Hàn Triệu Nam tới Thượng Hải, chủ yếu là vì kế hoạch Long Đảo của Hàn Vũ Lương vẫn chưa thành công.

Kế hoạch Long Đảo mấy năm trước cũng đã xuất hiện tròn Hàn thị, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, Thượng Hải là thành phố lớn nhất Trung Quốc, mấy năm trước đã được chính phủ phê chuẩn, ở gần sông nổi lên một khối đảo nhỏ, đảo này phải do chính phủ quản lý nhưng sau đó vì một số nguyên nhân, thồn qua đấu giá để bán ra ngoài. Mấy công ty lớn nghe tin này đều muốn mua Long Đảo, Hàn thị cũng ở trong số đó.

Trước đây người phụ trách Long Đảo là Hàn Dương và Hàn Vũ Lương, trước đây Hàn Vũ Lương muốn phá Long Đảo vì Hàn Vũ Lương vốn phụ trách dự án này, nhưng Hàn Triệu Nam lại sử dụng thủ đoạn nhỏ, lén lút chen chân vào, làm cho kế hoạch này có nhiều lỗ hổng. Bây giờ Hàn Triệu Nam tới Thượng Hải là để cứu vãn kế hoạch mình phá trước đó.

Cùng lúc đó, tổng tài chấp hành chi nhánh Hàn thị ở Thượng Hải - Hàn Dương không thích Hàn Triệu Nam cho lắm,  dù sao bây giờ Hoàng Kim Long Đảo vẫn còn nhưng Hàn thị cũng giống như đã mất đi cơ hội tranh chấp, bởi vậy Hàn Dương cũng không quan tâm tới kế hoạch Long Đảo nữa, không biết Hàn Triệu Nam nói thế nào nhưng đối với Hàn Dương mà nói, vị công tử bột này vào đây cũng chẳng làm được tích sự gì. Nhưng không biết tổng bộ Hàn thị bên kia lại mang tư tưởng rèn rũa thằng cháu này thành một người có đầu óc, gọi điện tới dặn dò Hàn Dương vài câu, Hàn Dương cũng tùy tiện ừm ừ vài câu cho qua.

Hôm nay là ngày thứ ba Hàn Triệu Nam tới Thượng Hải, hai ngày trước không biết vị thiếu gia này đi đâu mà không thấy bóng dáng, hôm nay lúc Hàn Dương tới đã thấy Hàn Triệu Nam ngồi trong phòng làm việc, bây giờ cũng chưa đi ra.

Ba mươi phút sau, Hàn Triệu Nam cau mày đi ra khỏi phòng làm việc, nói với trợ lý Vương "Cậu tới phim trường chờ Ngôn Tây quay xong đi. Sau đó đón Ngôn Tây tới đây."

Thư ký Vương gật đầu một cái, chăm chú nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Triệu Nam.

Chờ đến khi bóng lưng anh biến mất khỏi tầm mắt, thư ký Vương mới bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đi tới đoàn phim đón Giản tiên sinh. Sau năm phút, thư ký Vương tới đại sảnh, đang muốn rời đi lại thấy một bóng lưng nào đó....

???

Thư ký Vương dừng chân lại, chỉ thấy một nam nhân đang ngồi trên ghế solon, mặc bộ quần áo màu đen, chân vắt chéo, trên mắt đao kính râm, mang khẩu trang màu đen. Theo lý thuyết, thư ký Vương sẽ không nhận ra,nhưng ba ngày trước, cậu ta cùng đi chung với Hàn Triệu Nam tới đoàn phim, tạo hình này rõ ràng là nhân vật Giản tiên sinh thủ vai.

Thư ký Vương vô cùng xác đi, bước chân tới khu chờ, sau đó thấy đôi mắt đằng sau kính, kinh ngạc kêu lên. "Giản tiên sinh?"

Âm lượng cậu ta không cao, Giản Ngôn Tây đang xem tạp chí ngẩng lên, nở nụ cười. "Chào anh."

"Sao Giản tiên sinh lại ở đây, tôi đang chuẩn bị tới đoàn phim đón anh."

Giản Ngôn Tây nói: "Hôm nay tôi diễn xong sớm nên tới đây."

Thư ký Vương hiểu rõ, không biết bây giờ bản thân nên làm gì, sếp Hàn mới vào phòng làm việc của Hàn Dương, bây giờ gọi điện không quá thiếu hợp. Mấy tháng nay Thư ký Vương đi theo Hàn Triệu Nam, biết được địa vị của Giản Ngôn Tây trong lòng sếp mình lớn đến thế nào. Dù sao cũng có thể biến một công tử bột thành vị tổng tài bá đạo, mấy ai làm được? Nghĩ tới đây, Thư ký Vương đã có quyết định, nói. "Bây giờ Tiểu Hàn tổng đang họp, Giản tiên sinh cùng tôi tới phòng làm việc chờ được không?"

Giản Ngôn Tây nhíu mày gật đầu một cái.

Hàn Triệu Nam đang đóng quân trong phòng làm việc của Hàn Dương, lúc ra khỏi thang máy, Giản Ngôn Tây nhìn qua cửa kính đã thấy gò má của anh, lông mày anh nhíu lại, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng, khác xa so với bộ dáng ở nhà nấu cơm rửa chén cho cậu. 

Giản Ngôn Tây sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ làm việc của Hàn Triệu Nam, đột nhiên cảm thấy kinh sợ, lần đầu tiên hai người gặp gỡ cách đây cũng đã gần một năm, thanh niên nhuộm đầu vàng hoe đã biến mất không còn tăm hơi, người trước mắt đây mới là bộ dạng thật sự của Hàn Triệu Nam.

Thực sự là…

Giản Ngôn Tây nở nụ cười, cúi đầu cùng Thư ký Vương đi vào phòng làm việc của Hàn Triệu Nam. 

Hàn Triệu Nam đi ra từ phòng làm việc của Hàn Dương, liếc mắt nhìn di động, bỗng nhiên phát hiện bây giờ đã gần bảy giờ tối, thư ký Vương không gọi điện thoại cho anh... Hay là không gặp Giản Ngôn Tây? Anh cau mày đi tới phòng làm việc, lúc thấy Thư ký Vương đang sắp xếp lại văn kiện, bước nhanh tới hỏi. "Chuyện gì thế? Ngôn Tây đâu?"

Mặt anh đen sì, làm Thư ký Vương sợ hết hồn, vội vã đứng lên giải thích. "Hôm nay đoàn phim quay xong sớm, Giản tiên sinh lúc 4 giờ đã được Lương tiên sinh đưa tới đây, lúc tôi xuống lầu đã thấy Giản tiên sinh ngồi ở salon, sau đó đưa anh ấy lên đây. Lúc 6 giờ tôi muốn gọi điện cho ngài, nhưng Giản tiên sinh nói có thể chờ, cho nên..."

Hàn Triệu Nam nghe lời giải thích của trợ lý Vương, trong lòng trở nên nhẹ nhõm, chưa đợi Thư ký Vương nói xong đã vội vã bước vào phòng làm việc phía trong, thấy Giản Ngôn Tây đang ngồi ở vị trí của anh xem văn kiện.

Hàn Triệu Nam đóng cửa lại, ảo não nói. "Sao không để tiểu Vương gọi cho tôi?"

"Rảnh rỗi mà. Không phải anh đang bàn phương án mới của Long Đảo với Hàn Dương sao, chuyện đó quan trọng hơn." Giản Ngôn Tây ngồi trên ghế, tựa lưng vào ghế, nở nụ cười, hỏi. "Sao rồi?"

"Cũng được." Hàn Triệu Nam kéo kéo caravat, xoa xoa đầu. "Lúc trước Hàn Vũ Lương làm thì không kêu mẹ gì, Hàn Dương vốn cũng không đồng ý nhưng lại khéo đưa đẩy, bản thân hắn ta cũng không coi trọng kế hoạch này,vậy nên không quá khắt khe. Bây giờ thay đổi phương án, hắn cũng không nói gì."

"Lúc trước Hàn Vũ Lương muốn biến nơi đó thành địa điểm du lịch?"

"Ừm." Hàn Triệu Nam gật đầu. "Bây giờ khu du lịch lớn nhất là đảo Hải Nam. Anh ta muốn xây khu du lịch lớn thứ hai. Vấn đề khí hậu có thể dùng khoa học kỹ thuật để giải quyết, chủ yếu nhất là lượng khách du lịch Thượng Hải rất nhiều, nếu như dựa theo kế hoạch của anh ta cũng không phải không thu được lợi nhuận. Nhưng tính khả thi của nó lại quá thấp, Hàn Vũ Lương ngu ngốc kia lại tự đắc hài lòng."

Giản Ngôn Tây bật cười, hỏi. "Vậy không làm địa điểm du lịch thì làm cái gì?"

Nói đến chuyện này, Hàn Triệu Nam trở nên vui vẻ, nói. "Làm trung tâm giải trí truyền hình. Lúc trước tôi ở Sùng Minh đã nghĩ tới chuyện này, thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu như làm thành trung tâm giải trí, nhất định sẽ lời to."

Xã hội càng ngày càng phát triển, giới giải trí cũng ngày càng được coi trọng, đếm sơ dân số của Trung Quốc thôi cũng đã vô cùng lớn, nếu Hàn thị cos được Long Đảo vậy thì biến Long Đảo thành đế quốc điện ảnh không phải là chuyện khó.

Giản Ngôn Tây suy nghĩ, các phương diện giải trí của Trung Quốc bây giờ đều được tách riêng, nếu có thể hợp nhất ở Long Đảo, vậy Hàn thị có thể trở thành king độ điện ảnh không chừng.

"Hoàng Kim Long Đảo" danh xứng với thực.

Ý tưởng tốt đẹp, nhưng phải chờ sau khi có được Long Đảo mới có thể thực hiện, muốn làm được chuyện này, Hàn Triệu Nam nhất định phải vào được ban giám đốc Hàn thị, sau đó đầu tư, phát triển Long Đảo.

Giản Ngôn Tây lần thứ hai phải thốt lên, hóa ra Hàn Triệu Nam lớn thật rồi. 

Một bên bờ sông Hoàng Phổ.

Bảy tám giờ, Thượng Hải mỹ lệ giống như Paris vậy, làm khách du lịch như tiến vào mộng cảnh nhân gian.

Bây giờ đã là đầu thu, bên sông gì thổi mang đến cảm giác vô cùng mát mẻ, Giản Ngôn Tây nhìn dòng nước lượn lờ trên sông, lộ ta nụ cười vui vẻ. Lúc cậu còn sống, Thượng Hải chưa có ở trên bản đồ, phải ngàn năm sau mới lắc mình biến hóa, trở thành thành phố xa hoa làm người ta cảm thán như vậy. 

Ti mỉ mà nghĩ, chuyện ăn cơm ở bên ngoài như vậy, là lần đầu tiên của Giản Ngôn Tây. Giản Ngôn Tây nghĩ tới đây, sững sờ nhìn Hàn Triệu Nam. "Hôm nay sao lại muốn đi ăn cơm?"

"Không phải em nói cơm nước khách sạn ăn không ngon sao?" Hàn Triệu Nam vừa nói vừa gỡ xương cả. "Tiệm này chuyên đồ hải sản, cá nước ngọt cũng rất ngon." Vừa nói vừa nhìn Giản Ngôn Tây. "Còn muốn tôi đút em ăn à?"

Giản Ngôn Tây cười híp mắt: “Cũng không phải là không thể.”

Hàn Triệu Nam hừ nhẹ một tiếng: "Nằm mơ đi." Sau đó đem bát đầy thịt cá đã lọc xương đẩy tới trước mặt Giản Ngôn Tây, Giản Ngôn Tây cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì, cúi đầu ăn. 

Thực sự là…

Chướng mắt.

Cách đó không xa, nam nhân đội mũi lưỡi trai nở một nụ cười gằn, uống cạn ly trà trên bàn. Điện thoại di động trước mặt hắn là tin nhắn Hoàng Khôn gửi tới, là một tấm ảnh chụp, trong ảnh là Giản Ngôn Tây nở nụ cười, nói chuyện với Hàn Triệu Nam. Hàn Triệu Nam nghiêng tai lắng nghe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện