Đông Chí, biệt thự Liêm gia.
Liêm Thải Vi nhanh chóng ăn xong cơm trong bát, giương mắt nhìn đồng hồ đã chỉ 7:25 phút, vội vàng ra sofa ngồi luôn. Ông Liêm thấy cô như vậy, nhướn mày, trầm giọng trách cứ. "Làm gì đấy. Cơm còn chưa ăn xong"
Liêm Thải Vi dừng chân, ngó trong bát mới phát hiện vẫn còn nhiều cơm trong bát, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bàn ăn sạch, le lưỡi nhìn Liêm Vân Thiện, nói. "Ông nội, cháu ăn xong rồi."
Liêm Vân Thiện thấy thế bật cười, hỏi: "Hôm nay Tru Thần lên sóng sao?"
"Đúng vậy. Ông có muốn xem với cháu hay không?" Liêm Thải Vi nhanh chóng nhìn ông, trong nháy mắt muốn kéo ông nội cùng ra sofa xem phim với mình. Nữ sinh mười bảy tuổi nghĩ tới đây cười hì hì nhìn Liêm Vân Thiện, cực lực đề cử."Ông cũng xem cùng cháu đi mà, là do chú Trình làm đạo diễn nha, ông nội, hai chữ "Tru Thần" này là ông viết mà."
Liêm Vân Thiện nghe vậy cười, thầm mắng con bé nha đầu ranh ma này, nhưng nghĩ tới tâm hồn thiếu nữ mười bảy cũng không nỡ từ chối, hai tay chà xát một chút, từ bàn ăn đứng dậy, cười nói. "Được, ông nội cùng cháu xem một tập."
Nói vậy nhưng trong lòng ông lại nghĩ tới người khác, nếu như ông nhớ không lầm, người bạn nhỏ viết chữ đẹp Giản Ngôn Tây kia cũng đóng một vai trong Tru Thần. Nghĩ tới đây, Liêm lão gia hỏi."Vi Vi này, Ngôn Tây ở trong phim Tru Thần đóng vai gì?"
"Đế Thần Trường Đông." Liêm Thải Vi điều chỉnh tâm trạng, nghe ông nội hỏi vậy, hưng phấn quay đầu nói. "Ông nội cũng biết anh ấy sao? Anh ấy vô cùng đẹp trai! Hát cũng hay. Đáng tiếc là lúc hơ khô thẻ tre không thấy anh ấy xuất hiện..."
Liêm Vân Thiện nhớ tới hình dáng Giản Ngôn Tây. "Đứa nhỏ này lớn lên rất tốt. Chữ viết còn đẹp nữa, không giống một vài tên vỗ ngực tự xưng."
"Thật sao?" Liêm Thải Vi nghe vậy không dám tin, trừng mắt nhìn, sau đó kinh ngạc. Tuy tuổi cô không lớn lắm nhưng sinh gia trong gia đình dòng dõi thư hương, bởi vậy cũng am hiểu thư pháp một chút. Ông nội cô yêu cầu rất cao, được ông khen một câu chữ tốt duy nhất là chú của cô, học trò của ông mấy chục năm cũng không có vinh dự này. Tây Tây lợi hại như vậy sao? Nghĩ một lúc, Vi Vi cũng không quan tâm nữa, quảng cáo đã xong, trên tivi là hình ảnh sương khói mờ bao phủ, trong sương hiện lên hai chữ Tru Thần.
Liêm Thả Vi không khỏi lắc đầu than thở."Ông viết chữ thật đẹp."
Lại thấy trên màn hình là Thanh Sơn nước biếc, theo dòng suối chảy xuôi, tới thư phòng đẹp như tranh vẽ.
Hình ảnh này khiến Liêm Vân Thiện hô lên một tiếng. "Cái này..." Chỉ thấy trên tường của thư phòng treo một bức chữ thảo (1), viết:
Long lanh yên bạc trên đường
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay (2)
Đây chính là bài thơ của Lý Bạch, nét chữ thảo vô cùng quen thuộc, giống như nét chữ của Thánh Linh Đế Giản Chân. Mấy tháng trước, Liêm Vân Thiện từng xem qua nét chữ của Giản Ngôn Tây, giống y như bức chữ thảo treo trong thư phòng kia.
Nếu Giản Ngôn tây đã diễn Tru Thần, lẽ nào chử này là cậu ấy viết? Liêm Vân Thiện vuốt vuốt chòm râu, tán thưởng gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên là chữ tốt. Liêm Thải Vi ở bên cạnh thấy thế không để ý tới nữa, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình, kích động giống như muốn đứng dậy từ trên sofa, Liêm Vân Thiện thấy thế trong lòng nghi ngờ, mới phát hiện ông kính đã dời sang chỗ khác, một nam nhân mặc hồng y đứng cùng với tiểu đồng.
Nam nhân kia mặc Hồng y, ngón tay thon dài cầm thanh trường kiếm, có một loại cảm giác trong suốt, giống như dùng lực mạnh một chút sẽ vỡ nát, nhưng trong đó là sức mạnh vô hạn, làm cho cảm xúc người xem dâng trào.
"Ngôn Tây, Ngôn Tây, Ngôn Tây!" Liêm Thải Vi vô cùng kích động."Trường Đông Trường Đông Trường Đông!"
Ống kính lần thứ hai di chuyển, dời đến trước mặt nam nhân mặc Hồng y, khuôn mặt cậu lạnh lùng, hiện lên tia ngạo mạn, ngay cả cái nhếch miệng cũng tỏa ra một loại hờ hững.
"Rất tốt" Y sờ sờ sờ dây cước trắng một chút, một câu nói làm cho Tru Thần bắt đầu: "Đứa bé kia trên người có sát khí, ta muốn xem..."
"Nó có thể đi tới đâu."
Sau khi Tru Thần phát sóng, Giản Ngôn Tây lại kiếm được nhân khí vô cùng lớn, nhưng giờ cậu cũng chẳng còn sức để ý mấy chuyện này nữa, ngay cả mấy chuyện tuyên truyền phim trên weibo cũng là Lương Văn Thanh giải quyết giúp cậu, dù sao bây giờ Độc cũng sắp quay xong, bởi vậy nên mỗi ngày đoàn phim đều kết thúc công việc rất muộn, cậu cũng chẳng còn thời gian rảnh rỗi, nghỉ ngơi.
Hôm nay Giản Ngôn Tây diễn cảnh ở trong toa tàu bỏ hoang giết chết cha tên sát nhân, cả người phải dính mưa tận ba lần, Phương Minh cái này hài lòng, cái kia không hài lòng, lần NG cuối cùng Phương Minh có chút phiền não nhìn Giản Ngôn Tây đứng trong mưa, nói với tổ hóa trang. "Thay quần áo một lần nữa đi. Tóc mai che hết trán. Giống như bây giờ thì khán giả chỉ để ý mặt diễn viên, ai còn để ý nội dung phim."
Tổ hóa trang cười, tiến lên tháo bộ tóc giả của Giản Ngôn Tây xuống sửa sang lại, xuyên qua kẽ hở cánh tay thấy hầu kết trượt một cái, trong lòng cảm thấy muốn hét lên, ngón tay run run suýt nữa không cầm được đạo cụ.
Ở một góc nào đó, nam nhân mang theo mũ lưỡi trai cầm máy quay trên tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vị trí của Giản Ngôn Tây, nhìn áo sơ mi trên người cậu ướt đẫm, ý cười của gã càng sâu hơn, từ nơi sâu xa nhất trong nội tâm dâng lên một luồng dục vọng mãnh liệt.
Chính là người này.
Chính là cậu ta.
Chuyện gã mong muốn không phải là có được thể xác của Giản Ngôn Tây, mà còn phải có suy nghĩ, hành động, thậm chí là tính cách của Giản Ngôn Tây.
Quá tuyệt vời.
Nam nhân tặc lưỡi, nghĩ tới cảnh trong đầu cũng có thể làm gã cương cứng, gã không khống chế được bước lên trước vài bước, khuôn mặt lộ ra ngoài, chính là bạn tốt của nguyên chủ - Trần Ân. Trần Ân giấu đi khuôn mặt, cầm thiết bị trên tay, nhìn Giản Ngôn Tây ở cách đó không xa, toàn thân gã run lên, lúc này, ở góc trái lại có một người tới, Trần Ân chưa kịp quay người, cổ đã bị người ta kéo vào trong bóng tối, đẩy ngã lên tường, chỉ nghe một giọng nói, cắn răng hỏi. "Thú vị lắm sao?"
Trần Ân trở nên hứng phấn, đôi mắt lóe sáng, nhìn Hàn Triệu Nam, cười. "Sao không vui cho được. Hàn đại thiếu gia vui bao nhiêu thì tôi vui bấy nhiêu. Haha." Gã tới gần Hàn Triệu Nam, nhẹ giọng hỏi. "Cậu ấy ăn ngon không? Vô cùng tiêu hồn đúng không, ngon miệng tới nỗi tôi có thể tượng tượng... Ưm."
Hàn Triệu Nam thúc đầu gối vào bụng Trần Ân, nam nhân vừa rồi còn cười, bây giờ lại rên lên một tiếng, khom lưng ôm bụng. Đôi mắt Hàn Triệu Nam đỏ ngầu, tức giận đến cực điểm. "Muốn chết à?"
"À không." Trần Ân hòa hoãn, cười nói. "Vẫn muốn sống, hơn nữa sống thật tốt. Tôi không muốn sống một cuộc sống công tử bột giống Hàn thiếu trước đây, tôi chỉ muốn làm một con người chín chắn. Tôi giống như cậu, cuộc sống trước đây chẳng có ý nghĩa gì, bây giờ tôi chỉ muốn sống có ý nghĩa hơn thôi."
Hàn Triệu Nam cười lạnh một tiếng. "Nghe anh miêu tả tôi cũng đoán ra. Nhưng đây không phải là chuyện ý nghĩa đâu. Sao? Hai năm biến thái ở nước ngoài, bây giờ muốn về đây làm người bình thường? Ai cho mày lá gan có ý đồ với em ấy?"
Hàn Triệu Nam nghĩ tới đây, trong lòng bốc lên một ngọn lửa, lúc trước anh điều tra được, từ nhỏ Trần Ân đã có khuynh hướng bạo lực và phản xã hội. Sau đó bị người nhà họ Trần đưa ra nước ngoài điều trị hai năm, bây giờ mới trở về. Nhìn bề ngoài lịch lãm, đĩnh đạc, nhưng hành vi tiếp cận Giản Ngôn Tây lúc trước có điểm không đúng, khẳng định hắn ẩn chứa tâm tư dơ bẩn. Nhưng không ngờ tới hắn cũng mò tới đây, lén lút nhìn Ngôn Tây.
Trần Ân bị người ta phát hiện nhưng lại chẳng kiêng dè chút nào, cười nói. "Hàn thiếu gia, cậu nói vậy không đúng, tôi không có ý đồ với em ấy, là cậu, cậu là người có ý đồ xấu với em ấy. Cậu quên rồi sao, tôi mới là người đưa Giản Ngôn Tây tới đây, là tôi bên em ấy trước..." Hắn nhìn về phía góc ngoài kia, Giản Ngôn Tây đang chuẩn bị quay lại lần thứ tư. "Là tôi phát hiện ra vẻ đẹp của em ấy, còn cậu..." Gã cười lạnh một tiếng, nhìn Hàn Triệu Nam một lượt, nói. "Cậu cũng chỉ là một món đồ chơi, biết cái quái gì."
Hàn Triệu Nam lạnh lùng nói. "Đúng thế không? Trước kia Ngôn Tây hãm sâu trong scandal, sao không thấy mày giúp? Vậy nên bây giờ em ấy không liên quan gì tới mày, tốt nhất mày..."
"Đúng thế không?" Trần Ân đánh gãy lời nói của Hàn Triệu Nam. "Không liên quan tới tôi? Vậy em ấy có quan hệ gì với cậu? Hàn Triệu Nam, cậu biết người bên ngoài kia..." Hắn vươn tay chỉ về phía Giản Ngôn Tây, khẽ cười hỏi. "Cậu biết em ấy là ai không?"
"Cậu cho rằng em ấy là Giản Ngôn Tây?"
"Sai rồi." Khóe miệng Trần Ân nhếch lên. "Không phải, em ấy không phải Giản Ngôn Tây. Em ấy là lễ vật thượng đế bồi thường cho tôi. Còn cậu, cậu chẳng biết gì cả..."
Nam nhân nở nụ cười, sau đó lại âm u nhìn Hàn Triệu Nam, giống như con rắn độc trên sa mạc, muốn nuốt chửng trái tim Hàn Triệu Nam. Trong lòng Hàn Triệu Nam phát run, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng. "Em ấy là ai, tôi còn rõ hơn anh."
"Đúng vậy." Trần Ân nở nụ cười khoa trương. "Đúng vậy. Giản Ngôn Tây trước kia ngoại trừ hát êm tai thì chẳng còn cái gì, còn có căn bệnh sợ giao tiếp với xã hội, thích Mục Sinh tới chết, không thích ăn hải sản tươi sống..."
- --
(1) Chữ thảo: Thảo thư hay chữ thảo là một kiểu viết của Trung Quốc. Thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán có những chữ Hán mà theo lối khải thư thì viết nhiều nét nhưng theo lối thảo thư thì chỉ cần một nét. Vì vậy thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như, thực hành nghệ thuật, viết thư hay viết nháp một bản thảo. Tuy nhiên, thảo thư rất khó đọc, những người chỉ quen dùng (kiểu viết thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng thảo thư.
(2) Trích từ Hiệp khách hành - Lý Bạch
Liêm Thải Vi nhanh chóng ăn xong cơm trong bát, giương mắt nhìn đồng hồ đã chỉ 7:25 phút, vội vàng ra sofa ngồi luôn. Ông Liêm thấy cô như vậy, nhướn mày, trầm giọng trách cứ. "Làm gì đấy. Cơm còn chưa ăn xong"
Liêm Thải Vi dừng chân, ngó trong bát mới phát hiện vẫn còn nhiều cơm trong bát, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bàn ăn sạch, le lưỡi nhìn Liêm Vân Thiện, nói. "Ông nội, cháu ăn xong rồi."
Liêm Vân Thiện thấy thế bật cười, hỏi: "Hôm nay Tru Thần lên sóng sao?"
"Đúng vậy. Ông có muốn xem với cháu hay không?" Liêm Thải Vi nhanh chóng nhìn ông, trong nháy mắt muốn kéo ông nội cùng ra sofa xem phim với mình. Nữ sinh mười bảy tuổi nghĩ tới đây cười hì hì nhìn Liêm Vân Thiện, cực lực đề cử."Ông cũng xem cùng cháu đi mà, là do chú Trình làm đạo diễn nha, ông nội, hai chữ "Tru Thần" này là ông viết mà."
Liêm Vân Thiện nghe vậy cười, thầm mắng con bé nha đầu ranh ma này, nhưng nghĩ tới tâm hồn thiếu nữ mười bảy cũng không nỡ từ chối, hai tay chà xát một chút, từ bàn ăn đứng dậy, cười nói. "Được, ông nội cùng cháu xem một tập."
Nói vậy nhưng trong lòng ông lại nghĩ tới người khác, nếu như ông nhớ không lầm, người bạn nhỏ viết chữ đẹp Giản Ngôn Tây kia cũng đóng một vai trong Tru Thần. Nghĩ tới đây, Liêm lão gia hỏi."Vi Vi này, Ngôn Tây ở trong phim Tru Thần đóng vai gì?"
"Đế Thần Trường Đông." Liêm Thải Vi điều chỉnh tâm trạng, nghe ông nội hỏi vậy, hưng phấn quay đầu nói. "Ông nội cũng biết anh ấy sao? Anh ấy vô cùng đẹp trai! Hát cũng hay. Đáng tiếc là lúc hơ khô thẻ tre không thấy anh ấy xuất hiện..."
Liêm Vân Thiện nhớ tới hình dáng Giản Ngôn Tây. "Đứa nhỏ này lớn lên rất tốt. Chữ viết còn đẹp nữa, không giống một vài tên vỗ ngực tự xưng."
"Thật sao?" Liêm Thải Vi nghe vậy không dám tin, trừng mắt nhìn, sau đó kinh ngạc. Tuy tuổi cô không lớn lắm nhưng sinh gia trong gia đình dòng dõi thư hương, bởi vậy cũng am hiểu thư pháp một chút. Ông nội cô yêu cầu rất cao, được ông khen một câu chữ tốt duy nhất là chú của cô, học trò của ông mấy chục năm cũng không có vinh dự này. Tây Tây lợi hại như vậy sao? Nghĩ một lúc, Vi Vi cũng không quan tâm nữa, quảng cáo đã xong, trên tivi là hình ảnh sương khói mờ bao phủ, trong sương hiện lên hai chữ Tru Thần.
Liêm Thả Vi không khỏi lắc đầu than thở."Ông viết chữ thật đẹp."
Lại thấy trên màn hình là Thanh Sơn nước biếc, theo dòng suối chảy xuôi, tới thư phòng đẹp như tranh vẽ.
Hình ảnh này khiến Liêm Vân Thiện hô lên một tiếng. "Cái này..." Chỉ thấy trên tường của thư phòng treo một bức chữ thảo (1), viết:
Long lanh yên bạc trên đường
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay (2)
Đây chính là bài thơ của Lý Bạch, nét chữ thảo vô cùng quen thuộc, giống như nét chữ của Thánh Linh Đế Giản Chân. Mấy tháng trước, Liêm Vân Thiện từng xem qua nét chữ của Giản Ngôn Tây, giống y như bức chữ thảo treo trong thư phòng kia.
Nếu Giản Ngôn tây đã diễn Tru Thần, lẽ nào chử này là cậu ấy viết? Liêm Vân Thiện vuốt vuốt chòm râu, tán thưởng gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên là chữ tốt. Liêm Thải Vi ở bên cạnh thấy thế không để ý tới nữa, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình, kích động giống như muốn đứng dậy từ trên sofa, Liêm Vân Thiện thấy thế trong lòng nghi ngờ, mới phát hiện ông kính đã dời sang chỗ khác, một nam nhân mặc hồng y đứng cùng với tiểu đồng.
Nam nhân kia mặc Hồng y, ngón tay thon dài cầm thanh trường kiếm, có một loại cảm giác trong suốt, giống như dùng lực mạnh một chút sẽ vỡ nát, nhưng trong đó là sức mạnh vô hạn, làm cho cảm xúc người xem dâng trào.
"Ngôn Tây, Ngôn Tây, Ngôn Tây!" Liêm Thải Vi vô cùng kích động."Trường Đông Trường Đông Trường Đông!"
Ống kính lần thứ hai di chuyển, dời đến trước mặt nam nhân mặc Hồng y, khuôn mặt cậu lạnh lùng, hiện lên tia ngạo mạn, ngay cả cái nhếch miệng cũng tỏa ra một loại hờ hững.
"Rất tốt" Y sờ sờ sờ dây cước trắng một chút, một câu nói làm cho Tru Thần bắt đầu: "Đứa bé kia trên người có sát khí, ta muốn xem..."
"Nó có thể đi tới đâu."
Sau khi Tru Thần phát sóng, Giản Ngôn Tây lại kiếm được nhân khí vô cùng lớn, nhưng giờ cậu cũng chẳng còn sức để ý mấy chuyện này nữa, ngay cả mấy chuyện tuyên truyền phim trên weibo cũng là Lương Văn Thanh giải quyết giúp cậu, dù sao bây giờ Độc cũng sắp quay xong, bởi vậy nên mỗi ngày đoàn phim đều kết thúc công việc rất muộn, cậu cũng chẳng còn thời gian rảnh rỗi, nghỉ ngơi.
Hôm nay Giản Ngôn Tây diễn cảnh ở trong toa tàu bỏ hoang giết chết cha tên sát nhân, cả người phải dính mưa tận ba lần, Phương Minh cái này hài lòng, cái kia không hài lòng, lần NG cuối cùng Phương Minh có chút phiền não nhìn Giản Ngôn Tây đứng trong mưa, nói với tổ hóa trang. "Thay quần áo một lần nữa đi. Tóc mai che hết trán. Giống như bây giờ thì khán giả chỉ để ý mặt diễn viên, ai còn để ý nội dung phim."
Tổ hóa trang cười, tiến lên tháo bộ tóc giả của Giản Ngôn Tây xuống sửa sang lại, xuyên qua kẽ hở cánh tay thấy hầu kết trượt một cái, trong lòng cảm thấy muốn hét lên, ngón tay run run suýt nữa không cầm được đạo cụ.
Ở một góc nào đó, nam nhân mang theo mũ lưỡi trai cầm máy quay trên tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vị trí của Giản Ngôn Tây, nhìn áo sơ mi trên người cậu ướt đẫm, ý cười của gã càng sâu hơn, từ nơi sâu xa nhất trong nội tâm dâng lên một luồng dục vọng mãnh liệt.
Chính là người này.
Chính là cậu ta.
Chuyện gã mong muốn không phải là có được thể xác của Giản Ngôn Tây, mà còn phải có suy nghĩ, hành động, thậm chí là tính cách của Giản Ngôn Tây.
Quá tuyệt vời.
Nam nhân tặc lưỡi, nghĩ tới cảnh trong đầu cũng có thể làm gã cương cứng, gã không khống chế được bước lên trước vài bước, khuôn mặt lộ ra ngoài, chính là bạn tốt của nguyên chủ - Trần Ân. Trần Ân giấu đi khuôn mặt, cầm thiết bị trên tay, nhìn Giản Ngôn Tây ở cách đó không xa, toàn thân gã run lên, lúc này, ở góc trái lại có một người tới, Trần Ân chưa kịp quay người, cổ đã bị người ta kéo vào trong bóng tối, đẩy ngã lên tường, chỉ nghe một giọng nói, cắn răng hỏi. "Thú vị lắm sao?"
Trần Ân trở nên hứng phấn, đôi mắt lóe sáng, nhìn Hàn Triệu Nam, cười. "Sao không vui cho được. Hàn đại thiếu gia vui bao nhiêu thì tôi vui bấy nhiêu. Haha." Gã tới gần Hàn Triệu Nam, nhẹ giọng hỏi. "Cậu ấy ăn ngon không? Vô cùng tiêu hồn đúng không, ngon miệng tới nỗi tôi có thể tượng tượng... Ưm."
Hàn Triệu Nam thúc đầu gối vào bụng Trần Ân, nam nhân vừa rồi còn cười, bây giờ lại rên lên một tiếng, khom lưng ôm bụng. Đôi mắt Hàn Triệu Nam đỏ ngầu, tức giận đến cực điểm. "Muốn chết à?"
"À không." Trần Ân hòa hoãn, cười nói. "Vẫn muốn sống, hơn nữa sống thật tốt. Tôi không muốn sống một cuộc sống công tử bột giống Hàn thiếu trước đây, tôi chỉ muốn làm một con người chín chắn. Tôi giống như cậu, cuộc sống trước đây chẳng có ý nghĩa gì, bây giờ tôi chỉ muốn sống có ý nghĩa hơn thôi."
Hàn Triệu Nam cười lạnh một tiếng. "Nghe anh miêu tả tôi cũng đoán ra. Nhưng đây không phải là chuyện ý nghĩa đâu. Sao? Hai năm biến thái ở nước ngoài, bây giờ muốn về đây làm người bình thường? Ai cho mày lá gan có ý đồ với em ấy?"
Hàn Triệu Nam nghĩ tới đây, trong lòng bốc lên một ngọn lửa, lúc trước anh điều tra được, từ nhỏ Trần Ân đã có khuynh hướng bạo lực và phản xã hội. Sau đó bị người nhà họ Trần đưa ra nước ngoài điều trị hai năm, bây giờ mới trở về. Nhìn bề ngoài lịch lãm, đĩnh đạc, nhưng hành vi tiếp cận Giản Ngôn Tây lúc trước có điểm không đúng, khẳng định hắn ẩn chứa tâm tư dơ bẩn. Nhưng không ngờ tới hắn cũng mò tới đây, lén lút nhìn Ngôn Tây.
Trần Ân bị người ta phát hiện nhưng lại chẳng kiêng dè chút nào, cười nói. "Hàn thiếu gia, cậu nói vậy không đúng, tôi không có ý đồ với em ấy, là cậu, cậu là người có ý đồ xấu với em ấy. Cậu quên rồi sao, tôi mới là người đưa Giản Ngôn Tây tới đây, là tôi bên em ấy trước..." Hắn nhìn về phía góc ngoài kia, Giản Ngôn Tây đang chuẩn bị quay lại lần thứ tư. "Là tôi phát hiện ra vẻ đẹp của em ấy, còn cậu..." Gã cười lạnh một tiếng, nhìn Hàn Triệu Nam một lượt, nói. "Cậu cũng chỉ là một món đồ chơi, biết cái quái gì."
Hàn Triệu Nam lạnh lùng nói. "Đúng thế không? Trước kia Ngôn Tây hãm sâu trong scandal, sao không thấy mày giúp? Vậy nên bây giờ em ấy không liên quan gì tới mày, tốt nhất mày..."
"Đúng thế không?" Trần Ân đánh gãy lời nói của Hàn Triệu Nam. "Không liên quan tới tôi? Vậy em ấy có quan hệ gì với cậu? Hàn Triệu Nam, cậu biết người bên ngoài kia..." Hắn vươn tay chỉ về phía Giản Ngôn Tây, khẽ cười hỏi. "Cậu biết em ấy là ai không?"
"Cậu cho rằng em ấy là Giản Ngôn Tây?"
"Sai rồi." Khóe miệng Trần Ân nhếch lên. "Không phải, em ấy không phải Giản Ngôn Tây. Em ấy là lễ vật thượng đế bồi thường cho tôi. Còn cậu, cậu chẳng biết gì cả..."
Nam nhân nở nụ cười, sau đó lại âm u nhìn Hàn Triệu Nam, giống như con rắn độc trên sa mạc, muốn nuốt chửng trái tim Hàn Triệu Nam. Trong lòng Hàn Triệu Nam phát run, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng. "Em ấy là ai, tôi còn rõ hơn anh."
"Đúng vậy." Trần Ân nở nụ cười khoa trương. "Đúng vậy. Giản Ngôn Tây trước kia ngoại trừ hát êm tai thì chẳng còn cái gì, còn có căn bệnh sợ giao tiếp với xã hội, thích Mục Sinh tới chết, không thích ăn hải sản tươi sống..."
- --
(1) Chữ thảo: Thảo thư hay chữ thảo là một kiểu viết của Trung Quốc. Thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán có những chữ Hán mà theo lối khải thư thì viết nhiều nét nhưng theo lối thảo thư thì chỉ cần một nét. Vì vậy thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như, thực hành nghệ thuật, viết thư hay viết nháp một bản thảo. Tuy nhiên, thảo thư rất khó đọc, những người chỉ quen dùng (kiểu viết thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng thảo thư.
(2) Trích từ Hiệp khách hành - Lý Bạch
Danh sách chương