Lẽ cập quan ngày một gần, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong đi đến huyện thành một chuyến mua đồ ăn và vải vóc cần thiết về, cũng nhờ người may quan phục cho ngày lễ, Tô Thanh Trạch và Minh An cũng đi cùng, thuận đường về huyện nha một chút.

Tô Thanh Trạch từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác chậm rì rì khi đi xe bò, nhìn đông nhìn tây, không hề cảm thấy buồn chán.

Thiếu niên mặt nộn tràn đầy ý cười, trong tay cầm cây cỏ dài, giống như lão già thả câu thoải mái ngồi ở đuôi xe, hai chân tự nhiên rủ xuống, đong đưa theo xe bò.

Tuy không hề thoải mái bằng xe ngựa, nhưng ngồi xe bò cũng là một điều khá thú vị!

Minh An ngồi ở bên cạnh y, nhìn đến đồng ruộng xanh ngát xung quanh, trong lòng vô cùng nhẹ nhàng.

Trước khi rời khỏi nhà cô gia có căn dặn hắn, nhất định phải chăm sóc thiếu gia cho tốt, nếu thiếu gia gặp phải bất kỳ thứ gì xấu thì phải ra tay ngăn cản y. Nhưng đã ở trong thôn nhiều ngày, sự tình hắn lo lắng cũng không hề phát sinh.

Thẩm tú tài nói thiếu gia muốn gầy xuống nhất định phải quản được cái miệng mình phải làm theo những gì hắn bảo, nhưng cũng không ép buộc thiếu gia phải làm cái gì, ăn uống cũng không bạc đãi thiếu gia. Mỗi bữa ăn đều có cá có thịt, chỉ là phân lượng hơi ít, nhưng mùi vị rất ngon!

Mấy ngày trôi qua tuy thân hình thiếu gia không có nhiều biến hóa, nhưng hắn có thể thấy được thiếu gia vô cùng vui vẻ.

Hắn ở bên thiếu gia lâu như thế, trừ lúc ở cùng với A Hành, hắn chưa từng thấy được thiếu gia nhiều sức sống đến vậy!

Thẩm đại bá ngồi phía trước đanh xe tươi cười đầy mặt. Tiểu nhi tử lại đi làm ở tửu lâu, ông ngày nào cũng đến đưa đồ ăn, khác biệt là nhi tử ông làm việc vô cùng vui vẻ, tiền công cũng nhiều hơn, mà đồ ông đưa cũng nhận được nhiều tiền hơn hẳn!

Xe bò chậm rãi lắc lư cuối cùng cũng đến huyện, Thẩm đại bá cho xe bò dừng lại, ngồi chờ bọn họ ở tiệm trà. Tô Thanh Trạch vẫy tay tạm biệt với hai người, Thẩm Nghiên Bắc gật đầu đi đến tửu lâu Đồng Phúc gặp Lưu chưởng quỹ cũng với Cố Trường Phong.

Sinh ý ở tửu lâu không tồi, ở đại sảnh lầu một chật cứng người. Thẩm Nghiên Bắc để Lưu chưởng quỹ cầm sổ sách lại đây, xem doanh thu của mấy ngày qua.

Lưu chưởng quỹ cung kính đứng một bên, nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc chẳng cần gảy bàn tính, mà chỉ cần lướt qua đã tính xong lợi nhuận của mấy ngày, trong lòng tràn đầy khâm phục.

"Hai kẻ kia dạo này còn đến tửu lâu không?" Cố Trường Phong thấp giọng hỏi một câu.

Lưu chưởng quỹ vuốt râu nói: "Có tới, nhưng không dám gây sự, ăn cơm xong cũng ngoan ngoãn đưa tiền." Nói tới đây giọng điệu ông bỗng trở nên có chút vi diệu: "Được như thế một phần là nhờ Huyện lệnh đại nhân."

Hóa ra ngày hôm đó sau khi bị Cố Trường Phong dọa một trận, hai kẻ đó nằm ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, khỏi bệnh lại đi náo loạn khắp nơi, cứ sáng sớm là đến tửu lâu bọn họ ăn điểm tâm. Phòng riêng không còn, tính xấu bọn họ không thèm sửa, trực tiếp xông vào phòng, uy hiếp khách nhân đến trước đưa phòng cho bọn họ.

Ai ngờ được trong phòng lại là một vị phu nhân mỹ mạo, hai mắt chó Lý Thăng gắt gao dán chặt lên người nàng, lại còn dùng từ ngữ xúc phạm đối phương. Kết quả là đá phải tám sắt! Vị kia là phu nhân của Huyện lệnh đại nhân!

Huyện lệnh lão gia đen cả mặt, cho hai người chịu một trận đánh, nói rõ nếu còn khinh nhục người khác lần nữa sẽ không phải đánh gậy đơn giản như vậy!

Hai người sợ tới mức mồ hôi túa ra như tắm, ngoan ngoãn ôm mông mượt mà lăn đi mất!

"Huyện lệnh đại nhân nghiêm minh phân biệt được đúng sai trắng đen, đây là chuyện tốt." Thẩm Nghiên Bắc đem sổ sách khép lại, điềm đạm cười nói.

Lưu chưởng quỹ đồng ý gật đầu. Huyện lệnh trước kia chiếm được lợi từ Lý gia, mặc kệ đám người Lý Thăng làm bậy, nha dịch ở nha môn cũng chẳng ai thèm quản bọn họ, làm cho rất nhiều dân chúng chịu thiệt chịu nhục nhưng không có chỗ tố cáo, nhưng Huyện lệnh mới tới này đã giúp chỉnh đốn lại, dân chúng vui vẻ không thôi.

"Hai ngày nữa là ngày ta cập quan, Lai Phúc ca đến làm bếp trưởng đi, tửu lâu dừng kinh doanh một ngày, tiểu nhị cũng cho một ngày nghỉ ngơi." Thẩm Nghiên Bắc nói.

Lưu chưởng quỹ vội vàng chúc mừng, cuối cùng hỏi Thẩm Nghiên Bắc: "Tiệc chiêu đãi có mời Huyện lệnh lão gia không?" Làm tú tài trong Huyện, gửi thiệp mời cho Huyện lệnh đại nhân là hết sức bình thường, dù đại nhân có tới hay không đều phải làm cho chu đáo.

Thẩm Nghiên Bắc cười nhẹ: "Đã gửi thiếp mời qua rồi." Không quen biết thì thôi, nhưng hiện giờ Tô Thanh Trạch đang ở chỗ hắn, Lý Trí Viễn lại còn tặng sách cho hắn, thiệp mời này nhất định phải đưa, hơn nữa hắn còn phải tìm thời gian thích hợp tới cửa bái phỏng.

Lúc này thiệp mời đang ở trước mặt Lý Trí Viễn.

"Ngày mùng sáu là lễ cập quan, đúng lúc ta trở về nên giúp hắn mang thiếp mời đến đây."

Tô Thanh Trạch ôm cháu trai nâng lên cao, bé con há miệng cười to, lộ ra hai cái răng cửa trắng trắng xinh xong, đáng yêu cực kỳ. Tô Thanh Trạch nhịn không được hôn một cái lên mặt bé: "Tiểu Lân Nhi, ngươi có nhớ cậu không nào?"

Bé con vươn tay sờ mặt y, hàm hồ mà kêu một tiếng "Cậu", Tô Thanh Trạch mừng rỡ ôm bé xoay một vòng.

Nhìn một lớn một nhỏ như vậy, Tô Vãn Tình cười nói: "Được được, đừng nghịch nữa." Nói xong đứng lên ôm nhi tử đi, tinh tế đánh giá Tô Thanh Trạch.

Vài ngày không thấy, tinh thần thiếu niên sáng sủa hơn hẳn, càng ngày càng phấn chấn.

"Đen đi rồi." Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy cái mặt tròn của đệ đệ nhà mình gầy đi một chút.

"Phải không?" Tô Thanh Trạch nhìn tay mình, không để bụng, "Nam tử hán đại trượng phu cần chi phải trắng?" Không giống trước kia luôn ở trong nhà ngây ngốc, mấy ngày nay y ở nông thôn xõa hết sức! Xuống ao bắt cá, leo cây trộm trứng chim, phàm là cảm thấy thú vị y đều thử qua một lượt!

Tô Vãn Tình oán trách: "Nói bậy gì đó? Cái gì mà nam tử hán đại trượng phu? Đệ là một song nhi đừng có mà đem lời này treo trên miệng! Muốn trở nên giống hán tử á, đệ chỉ có thể khóc thôi!"

Tô Thanh Trạch bĩu môi: "Giống hán tử có gì không tốt? Cố đại ca không phải cũng như vậy sao? Đệ hâm mộ còn không kịp đây nè!"

"Cố đại ca là ai?" Tô Vãn Tình nghi hoặc hỏi.

Lý Trí Viễn ho nhẹ một tiếng: "Là phu lang của Thẩm tú tài, là một song nhi tương đối cao lớn to khỏe."

"Cố đại ca rất lợi hại luôn!" Tô Thanh Trạch mắt đầy sùng bái, "Sức lực cực lớn! Lu to đầy nước cũng khiêng được! Một tay chém xuống, củi cũng được chẻ gọn gàng, mỗi khúc đều như nhau! Tầm nhìn cũng rất ghê, từ xa đã thấy một con thỏ, dùng một viên đá ném qua, con thỏ lập tức hôn mê!"

Tô Vãn Tình không quá tin tưởng hỏi: "Thực sự có song nhi như thế?"

"Đương nhiên! Nếu không phải trên ấn đường có dựng chí, Cố đại ca chắc chắn là một hán tử hàng thật giá thật!"

Tưởng tượng đến bộ dáng của đối phương, Tô Vãn Tình nhíu mày nói: "Mặc kệ đối phương trông như thế nào, đệ đừng biến thành như vậy là được."

Nghe vậy, Tô Thanh Trạch chỉ cười. Tô Vãn Tình liếc nhìn y một cái: "Đã trở lại thì đừng có chạy loạn, đợi lát nữa để phòng bếp làm tổ yến cho đệ bồi bổ."

Tô Thanh Trạch lắc đầu: "Đệ còn phải đi nữa! Đệ đã hẹn bọn Cố đại ca gặp nhau ở quán trà đầu Huyện thành."

Nói xong sợ Tô Vãn Tình lại lải nhải, vội buông một câu: "Đệ chỉ về thăm Lân nhi thôi, đệ đi đây! Tỷ tỷ và tỷ phu bảo trọng nha!"

"Đệ gấp như vậy làm chi!" Tô Vãn Tình hung hăng trừng y một cái, "Sinh nhật Lân nhi sắp tới rồi, đệ nhớ đúng ngày trở về!"

"Vâng!" Tô Thanh Trạch kéo Minh An đi xa đáp một tiếng.

"Tiểu tử thối!" Tô Vãn Tình bất đắc dĩ mà thở dài.

"Than thở làm gì? Thanh Trạch như vậy không phải tốt hơn sao?" Lý Trí Viễn mở thiệp ra nhìn một cái rồi khép lại.

"Có cái gì tốt? Một song nhi hoang dã như vậy, có ai dám cưới?" Tô Vãn Tình u sầu.

Lý Trí Viễn chớp chớp mắt, cười gượng hai tiếng: "Lo chuyện linh tinh. Thẩm tú tài đều thích phu lang hắn như vậy, Thanh Trạch nếu trở thành thế chắc chắn cũng sẽ có người thích, nàng đừng lo lắng."

"Chỉ mong là như vậy..." Tô Vãn Tình sờ đầu nhi tử, quay lại chuyện vừa rồi, nói: "Nếu như Thanh Trạch thật sự có thể gầy đi, ta chắc chắn sẽ đến tận nơi cảm ơn Thẩm tú tài!" Đệ đệ nhà mình từ ngày nhỏ đã là một người đẹp vô cùng, đáng tiếc thay thân thể yếu lại tẩm bổ quá nhiều. Nếu không người muốn cầu thân đã đến san bằng cửa cổng nhà họ, chứ đâu phải rơi vào nông nỗi như bây giờ, đã mười bảy tuổi, vẫn chưa có chút tin tức nào!

Lý Trí Viễn sờ sờ mũi: "Tất nhiên, tất nhiên, nhưng cũng không nên gầy quá, có một chút thịt vẫn đẹp hơn."

Tô Vãn Tình kỳ quái liếc hắn một cái, Lý Trí Viễn chột dạ mà nhảy đề tài: "Nàng xem sinh nhật của hài tử làm sao bây giờ? Ta vừa mới nhiệm chức chưa quen biết được nhiều, không bằng mượn cơ hội này mời người tới đây?"

"Được, ta cũng thuận tiện làm quen mấy vị phu nhân quanh đây." Tô Vãn Tình nói, nhớ tới Cố đại ca trong miệng Tô Thanh Trạch, nghĩ thầm nàng vừa lúc mời người đến, nhìn xem có lợi hại đúng như lời Tô Thanh Trạch đã nói hay không? Chờ cho đến khi bốn người hội họp lại, trong tay ai cũng cầm không ít vật, đồ ăn đồ dùng chất đầy xe bò.

Thẩm đại bá đánh roi thét một tiếng, con bò già chậm rãi kéo xe hướng về phía thôn.

Người trong thôn biết Thẩm tú tài chuẩn bị làm lễ cập quan, sau khi lễ dứt còn mời người tới dùng cơm, mỗi người đều ngửa cổ chờ. Lúc này nhìn thấy phu phu hai người Thẩm Nghiên Bắc vác bao lớn bao nhỏ từ trên huyện về đều vô cùng nhiệt tình chạy lại muốn giúp đỡ, kết quả Cố Trường Phong hai tay hai túi, trên vai còn khiêng thêm một bao là dọn xong hết đồ vật!

Thẩm Nghiên Bắc đành phải khách khí cảm ơn bọn họ, theo đuôi tức phụ trở về nhà.

"Tức phụ em thật lợi hại quá đi!" Thẩm Nghiên Bắc nhìn y không thèm thở gấp vừa đặt bao xuống đã nhanh nhẹn sắp xếp đồ, khẽ cười nói.

Cố Trường Phong nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc: "Huynh cứ an tâm đọc sách, ta sẽ chiếu cố huynh thật tốt." Y ngoại trừ có một thân sức lực ra thì chả còn gì, nhưng Thẩm Nghiên Bắc lại muốn đọc sách thi khoa cử, lại còn dưỡng gia, so với y đơn thuần sử dụng sức lực lao động thì vất vả hơn nhiều. Cho nên, y phải chăm sóc phu quân thật tốt, để cho hắn không phải phiền não về vấn đề sinh hoạt.

"Được!" Thẩm Nghiên Bắc rất hưởng thụ tức phụ quan tâm, thấy sắc trời cũng nên đi chuẩn bị cơm chiều, lập tức kéo người đi về phía rừng trúc.

"Mười mẫu rừng trúc này ta định để nuôi gà." Thẩm Nghiên Bắc để Cố Trường Phong chặt mấy cây trúc, chuẩn bị làm cơm lam.

"Ừm." Nuôi gà là tốt. Đọc sách vất vả như vậy, mỗi ngày đều nên bồi bổ một bát canh gà.

Trong lòng Thẩm Nghiên Bắc cũng nhớ thương thèm muốn ăn gà không thôi. Gà hấp muối, gà ăn mày(*), gà luộc, gà nướng..., chờ đến khi hắn nuôi gà rồi, muốn ăn thế nào cũng được!

Nhưng mà gà con cũng chưa được đưa lại đây, người mà hắn muốn mời để nuôi gà, cũng chưa nhận được tin tức gì từ Trung thúc. Mặt khác, hắn cũng muốn tìm thêm người để trông vịt. Chu Dục là thư đồng của hắn chứ không phải đứa ở, cũng sẽ đến lúc phải mang theo ra ngoài, không thể để hắn đứng mãi ở chỗ vịt gà được.

Thẩm Nghiên Bắc nghĩ đợi lát nữa ăn cơm sẽ bàn bạc thật tốt với Chu Dực, nhưng hắn còn chưa kịp tìm Chu Dục, Chu Dục đã đỏ con mắt chạy đến trước mặt hắn.

"Công tử, vịt bị người khác trộm!"

***

(*)Gà ăn mày: Món gà ""ăn mày" nổi tiếng của Trung Quốc là một món ăn mang hương vị thơm ngon, cách chế biến vô cùng độc đáo và có hẳn một câu chuyện về nguồn gốc xuất xứ của món ăn này.

Câu chuyện được kể lại như sau:

Một gã ăn mày vô gia cư người Hàng Châu, trong cơn đói kém, đành phải liều mình bắt trộm gà ở sân vườn một nhà ven đường để xoa dịu những tiếng ùng ục phát ra từ cái dạ dày rỗng đã nhiều ngày qua. Hắn đang nhóm lửa và chuẩn bị làm gà thì bất ngờ, Hoàng thượng và những cận thần của người đang tiến đến ngày một gần. Trong cơn hoảng loạn, gã lấy bùn bọc gà lại và ném vội nó vào lửa.

Mùi thơm từ con gà bị ném vào lửa đã thu hút vị Hoàng thượng dừng bước và dùng bữa cùng kẻ ăn mày kia. Thật ngạc nhiên, món ăn ngon đến mức Hoàng thượng khăng khăng muốn biết cách chế biến món ăn này. Kết quả là món "gà ăn mày" đã được đưa vào thực đơn trong cung của vua và trở thành một món ăn rất nổi tiếng cho đến ngày nay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện