Đôi mắt thiếu niên đỏ bừng, hai tay gắt gao nắm chặt, trông dáng vẻ có lẽ là tức giận không hề nhẹ.
"Tối hôm qua ta đã đếm rất kỹ, tổng cộng có 184 con vịt, nhưng vừa rồi ta đếm lại số vịt, chỉ còn có 170 con!" Thiếu niên càng nói càng áy náy, "Đều do sáng nay ta thả vịt ra không có đếm lại..."
Phát hiện thiếu vịt, nhóc lập tức đi kiểm tra chỗ lưới dưới ruộng, nhưng lưới đánh cá vẫn còn nguyên vẹn, khe hở kia không đủ để vịt chui lọt ra bên ngoài! Hơn nữa hôm nay cả ngày nhóc đều ở chỗ kia, cũng không thấy ai khả nghi đến gần, khẳng định là tối hôm qua bị người khác trộm đi mất!
Thẩm Nghiên Bắc an ủi vỗ vỗ bả vai của Chu Dục, nói: "Không phải ngươi sai, đối phương nếu đã muốn trộm vịt thì có ngươi hay không chúng cũng sẽ trộm."
"Nhưng mà..." Chu Dục cắn răng, "Nếu buổi tối ta ở lại trông thì tốt rồi..."
Thẩm Nghiên Bắc bật cười: "Ngoài ruộng nào có chỗ để cho ngươi ở?" Thời đại này người dân hầu hết chất phác, nhưng cũng sẽ có người ăn trộm vặt, vịt thả ngoài ruộng rất nguy hiểm, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới vịt chưa lớn đã bị trộm rồi.
Người trong thôn đều biết vịt ngoài ruộng đều là của nhà hắn...
Là ai trộm vịt của hắn? "Nhưng đó chính là mười bốn con vịt..." Chu Dục vừa tự trách vừa đau lòng. Lúc trước Thẩm Nghiên Bắc nói muốn nuôi vịt, nhóc vui vẻ muốn xỉu! Chủ động mở miệng ôm hết việc vào người.
Những con vịt nho nhỏ lông xù siêu đáng yêu! Mỗi ngày nhóc đều dẫn chúng nó ra ruộng, nhìn bọn chúng chơi đùa mổ loạn, nhóc ở một bên đứng tấn hoặc đánh một vài quyền đơn giản, hoặc Thẩm Nghiên Bắc để nhóc mang bàn cát ra luyện chữ cũng có thể ngồi làm chút đồ thủ công, các bạn nhỏ trong thôn đều hâm mộ nhóc!
Hiện tại nhóc làm hỏng việc, vậy mà lại để người ta trộm mất vịt...
Tận mười bốn con vịt! Vịt đều đã thay lông trắng, không bao lâu nữa sẽ lớn!
Nhìn nhóc áy náy trong lòng, Thẩm Nghiên Bắc nghiêm mặt nói: "Chu Dục, Trường Phong dạy ngươi võ thuật, ta dạy ngươi chữ nghĩa không phải để cho ngươi đi nuôi vịt."
Chu Dục ngơ ngác nhìn hắn, Thẩm Nghiên Bắc ôn thanh nói: "Ta chỉ để ngươi tạm thời hỗ trợ trông coi mà thôi, su này sẽ có người tới nhận công việc này. Hiện tại vịt mất cũng không thể trở lại, cái quan trọng nhất bây giờ là phòng ngừa người trộm tiếp!" Suy nghĩ của thiếu niên hắn có thể hiểu, đơn giản chính là nhận tiền tiêu vặt mà không làm việc sẽ thấy bứt rứt. Mãi mới có được công việc, rồi lại làm hỏng việc nên trong lòng bất an.
"Phu quân nói đúng," Cố Trường Phong trầm giọng nói, "Bắt được tên trộm kia mới là quan trọng nhất."
Loại việc này có lần một sẽ có lần hai, nếu bọn họ không khui ra, tên trộm kia nhật định sẽ lại đến.
"Con đã biết rồi thưa sư phụ!" Chu Dục lập tức lên tinh thần, hai tay ở bên hông cũng vô thức nắm chặt.
Tên trộm vịt kia, nếu nhóc có bắt được nhất định sẽ không tha cho gã!
"Được rồi, Chu Dục ngươi về trước đi, việc này chúng ta sẽ xử lý ổn thỏa, không cần lo lắng." Thẩm Nghiên Bắc trấn an nói.
"Vâng, công tử."
Chu Dục gật đầu, vừa ra khỏi cổng thì nhóc lại bắt gặp Tô Thanh Trạch đi đến cọ cơm chiều.
Thấy thiếu niên xụ mặt không vui, y tò mò hỏi: "Hắn làm sao thế?"
"Vịt ở ngoài ruộng bị người ta trộm hơn mười con, trong lòng chắc là áy náy." Thẩm Nghiên Bắc đón người vào dùng cơm.
"Vịt của tú tài lão gia mà cũng dám trộm? Lá gan của tên trộm này hơi bị lớn đấy!" Tô Thanh Trạch nhíu mày nói. Y ở chỗ này đã vài ngày, đại đa số thôn dân đều tốt vô cùng.
"Bây giờ bị trộm dù sao cũng tốt hơn sau này lớn lên lại bị trộm."
"Thế giờ phải làm sao?" Tô Thanh Trạch trông mong nhìn chằm chằm bàn ăn trống không, háo hức đợi chờ cơm chiều.
Tối qua y được ăn một phần cơm gạo tẻ, một phần cá hấp, củ cải trứng chiên và rau xanh, trông hơi thanh đạm, nhưng hương vị quả thực không tồi, làm cho y vốn có thói quen ăn thịt ăn cá có được trải nghiệm mới!
"Trước tiên cứ phải bắt trộm đã, rồi sau đó lại nuôi hai con chó để trông vịt." Thực đơn giảm béo của Tô Thanh Trạch cũng đã được hắn suy tính và lựa chọn kỹ càng. Ở thế giới cũ, có một ít người muốn nhanh chóng gầy xuống, đã dùng biện pháp giảm béo cấp tốc, một tuần có thể giảm được mấy cân, nhưng sẽ để lại mầm bệnh nhất định cho cơ thể. Muốn suy nghĩ cho sức khỏe của Tô Thanh Trạch, hắn không dám ép người quá tàn nhẫn, hắn muốn quan sát lượng cơm của y để có thể điều chỉnh lại chế độ ăn uống cho cân bằng, khống chế lượng cơm, rồi tiến hành bước rèn luyện thân thể.
Ánh mắt Tô Thanh Trạch sáng lên: "Định bắt như thế nào cơ?"
Thẩm Nghiên Bắc không trả lời, giúp Cố Trường Phong dọn thức ăn đã chín lên trên bàn.
"Đây là cái gì?" Tô Thanh Trạch tò mò mà nhìn mấy ống câu trúc đã bị đốt cho vàng sậm, mũi hít hít.
Dường như y ngửi được mùi thơm trong ống trúc...
"Cơm lam."
Cố Trường Phong dựa theo lời Thẩm Nghiên Bắc nói, dùng dao chặt vào khớp của ống trúc, sau đó tách ống trúc ra làm hai, lập tức một ống cơm đầy đặn lộ ra bên ngoài.
Tô Thanh Trạch trừng lớn mắt, nhịn không được hít mũi không ngừng. "Thơm quá!"
"Đây là của ngươi." Thẩm Nghiên Bắc đẩy một phần cơm lam có cả mộc nhĩ và trứng gà qua cho y.
Tô Thanh Trạch cúi đầu nhìn phần ăn của mình lại ngó qua phần ăn của Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường phong, của mỗi người đều là một phần khác nhau, nhưng thoạt nhìn đều ngon vô cùng!
Cầm ống trúc lên, Tô Thanh Trạch cũng không khách khí, trực tiếp cho vào trong miệng cắn. Cơm trong trúc nóng hầm hập, có mùi thơm không giống như nấu bình thường, hỗn hợp cả mùi thơm của mộc nhĩ trứng và và ức gà, khiến cho y ăn không thể dứt miệng!
"Ăn ngon!" Tô Thanh Trạch gắp một đũa rau, ăn đến thỏa mãn.
Minh An cẩn thận ôm phần của mình, tỉ mỉ nếm.
Trong cơm của hắn có thịt khô, tuyệt đối không thể để cho thiếu gia biết!
Sau khi ăn xong dặn dò Tô Thanh Trạch phải đi bộ để tiêu thực, Thẩm Nghiên Bắc liền cùng Cố Trường Phong đi ra ngoài ruộng xem tình hình lũ vịt.
Chuồng vịt không được xây vững chắc bằng gạch như nhà ở, chỉ dùng mấy cây trúc dựng tạm thành ổ, cho dù có dùng khóa đi chăng nữa, cũng có thể cạy miếng trúc ra để trộm.
"Tức phụ tối nay làm phiền em rồi." Buổi tối không ai trông coi, dù có xây lại chuồng vịt thật vững chắc, bị người theo dõi thì vẫn bị trộm. Phương pháp duy nhất ở thời điểm hiện tại chính là bắt được cả người lẫn tang vật, giết gà dọa khỉ.
Đến đêm, Cố Trường Phong ngồi canh ở phụ cận chuồng vịt.
Có lẽ bởi vì mới trộm vịt, kẻ trôm tâm sinh phòng bị, đêm nay không dám tới trộm tiếp.
Cố Trường Phong ngồi trông chừng đêm thứ hai, kẻ trộm cũng không tới. Đêm thứ ba kết quả cũng giống như vậy.
Sắc mặt Thẩm Nghiên Bắc không tốt lắm, thậm chí có chút phát điên.
Ông nội nó sao còn chưa tới! Làm hại tức phụ của ông đây mấy đêm chưa ngủ, còn hại ông phòng đơn gối chiếc cô đơn lạnh lẽo!
"Không có việc gì, ta không mệt." Cố Trường Phong nghiêm túc nói.
Chỉ là gác đêm mà thôi, với y cũng chả có ảnh hưởng gì, chỉ là... Sẽ không nhịn được luôn tưởng niệm độ ấm bên cạnh.
Rốt cuộc đến buổi tối ngày thứ tư, một cái bóng đen xuất hiện ở bên cạnh bờ ruộng. Cố Trường Phong tức khắc thu lại hơi thở núp ở một nơi tối tăm.
Một nam nhân thân hình nhỏ gầy lén lút nhìn đông nhìn tây, đầu tiên trốn ở một bên quan sát, phát hiện ở xung quanh chuồng vịt không có người mới dám thả lỏng chạy tới.
Dưới ánh sáng đêm trăng, Cố Trường Phong thấy rõ được bộ dáng của tên trộm.
Một thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt gầy ốm, đầy mụn rỗ, ánh mắt ngả ngớn, cực kỳ giống du côn vô lại.
Thanh niên này mang theo một cái túi bên người, cạy mảnh trúc ghép, tay duỗi ra, bắt lấy vịt túm ra bên ngoài.
"Quạc quạc!" Vịt bị kinh hãi đập cánh kêu to. Thanh niên mặt không đổi sắc, bắt từng con từng con bỏ vào túi.
Cố Trường Phong chau mày, rất muốn ngăn cản gã ta, nhưng nhớ lại dặn dò của Thẩm Nghiên Bắc, y chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Ước chừng bắt được mười con vịt thì gã dừng tay, buộc lại túi, trên mặt lộ ra một tia cười đắc ý sau đó xoay lưng rời đi.
Cố Trường Phong từ xa bắt đầu đi theo gã.
Thanh niên rẽ phải ở ruộng lúa, cuối cùng vượt qua ruộng đất ở Thẩm gia thôn đi về phía Lý gia thôn!
Khó trách cảm thấy lạ mặt, trộm này là người của Lý gia thôn!
Vào thôn, thanh niên yên lòng, vác đám vịt đang kêu quạc quạc tiến về nhà mình. Đáng tiếc gã chưa đi được hai bước, đột nhiên trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Chờ cho tới khi thanh niên tỉnh lại một lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm trên đường đi đến huyện giao nhau của hai thôn Thẩm Lý, xung quanh xuất hiện rất nhiều thôn dân chuẩn bị lên huyện, gã lập tức sợ tới mức bay màu.
"Ha ha..." Gã thanh niên cười gượng hai tiếng cuống quít bò dậy, ai ngờ túi trong tay bị buông lỏng, vịt bên trong sôi nổi chạy ra ngoài!
"!!!" Huyết sắc trên mặt gã hoàn toàn biến mất, nụ cười cương cứng cả lại.
"Lý Ma Tam? Ngươi bắt ở đâu được nhiều vịt như vậy?" Người ở Lý gia thôn mở miệng hỏi.
Thanh niên Lý Ma Tam mồ hôi vã ra như tắm, trong lòng kinh sợ không thôi.
Đúng là gặp quỷ! Rõ ràng đêm qua gã chỉ trộm mười con vịt, sao trong túi lại chui đâu ra lắm vịt như thế?
Còn có, không phải gã đang chuẩn bị về nhà sao? Vì sao lại chạy tới nơi này nằm? Mãi tới lúc này Lý Ma Tam mới phát hiện vùng cổ đau tới lợi hại.
Một người ở Thẩm gia thôn quen biết Lý Ma Tam khinh thường cười nói: "Nhiều vịt như thế, không phải ngươi..."
Lời chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu ý tứ trong đó. Lý Ma Tam hàng này ham ăn lười làm lại còn hay đi trộm vặt.
Lý Ma Tam khó khăn nuốt nước bọt: "Ngươi... Ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn!"
"Nói hươu nói vượn cái giề? Ngươi dám nói vịt này là ngươi mua..." Người Thẩm gia thôn đang nói chuyện thì bỗng nhiên sửng sốt, chất vấn nói: "Có phải ngươi trộm vịt ở thôn chúng ta hay không?"
"Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người!" Lý Ma Tam chột dạ không chịu được, gân cổ gào lớn.
Nghe được lời này, người Lý gia thôn vốn ngang ngược lập tức thấy không vui, quát: "Con mắt nào của ngươi thấy hắn đến trộm ở Thẩm gia thôn hả? Vịt này viết tên người của Thẩm gia thôn sao?"
Thấy có người chống lưng cho mình, Lý Ma Tam đẩy đối phương một cái, ngữ khí kiêu ngạo: "Vịt này là ta mua đấy! Làm sao?!"
"Vậy sao ngươi lại nằm ở đây?"
Lý Ma Tam dùng ngón tay chọt ngực đối phương: "Ta thích nằm ở chỗ này! Sao? Đây là đường nhà ngươi à?"
Người Thẩm gia thôn bị gã đẩy phải lùi về phía sau một bước.
"Đúng là chó đi bắt chuột(*)!" Lý ma tam hừ một tiếng, xoay người một lần nữa bắt vịt bỏ vào bao.
(*)狗拿耗子: (CẨU NÃ HÁO TỬ) - Chó đi bắt chuột, (nghĩa bóng) xen vào việc của người khác. Chó có chức trách là trông cửa, mèo chuyên bắt chuột, nếu "chó" thay "mèo" bắt chuột, vậy là lắm chuyện.
Nhìn đám vịt đó, bắt đầu có người ở Thẩm gia thôn nói thầm: "Trong nhà Thẩm tú tài nuôi rất nhiều vịt..."
Lời này vừa ra, sắc mặt của những người còn lại ở Thẩm gia thôn đều biến đổi. Có người đứng ra ngăn cản Lý Ma Tam, "Đám vịt này có lai lịch bất minh không thể mang đi!"
"Há!" Mặt gã thanh niên trầm xuống, hung tợn trừng mắt nhìn, "Ta dự vào cái gì mà nói cho ngươi biết? Ngươi là cái thá gì? Tránh ra cho ta!"
Người của Thẩm gia thôn đứng im không động.
Thấy thế, người Lý gia thôn tiến lên vây thật chặt người Thẩm gia thôn: "Ngươi coi ngươi là Huyện lệnh thái gia đấy à? Tra xét tới cùng, có phải lúc đi nhà xí dùng tư thế gì cũng phải khai báo cho ngươi không hả?"
"Ha ha ha..." Người Lý gia thôn lập tức sôi nổi cười lớn.
"Hắn nào có coi mình là Huyện lệnh thái gia, hắn coi mình thành chó mà thôi!"
"Khó trách! Đây gọi là chó không đổi được thói ăn phân, người Thẩm gia thôn các ngươi ăn tới nghiện rồi à?" Mỗi lần hai thôn Thẩm Lý tranh chấp, đều là Lý gia thôn bọn họ thắng kiện! Thẩm gia thôn thì giống như chó nhà có tang, lúc nào cũng thích tìm đường chết!
Bị vũ nhục như thế, toàn bộ sắc mặt người Thẩm gia thôn đều khó coi, nhịn không được phản bác: "Vịt này của Lý Ma Tam vừa nhìn đã biết là lai lịch không rõ, thế mà các ngươi lại không quản lương tâm mà bao che cho hắn! Người Ly gia thôn các ngươi cứ thế mà cấu kết làm việc xấu sao?"
"Các ngươi đánh rắm!" Một người của Lý gia thôn lập tức vung quyền đánh tới.
Người Thẩm gia thôn không phòng bị nên bị trúng đòn, trên mặt tức khắc ức lên một mảng xanh tím.
Thấy người của thôn mình bị đánh Thẩm gia thôn nhanh chóng nhập cuộc, Lý gia thôn cũng không cam lòng bị áp chế, hai bên nhanh chóng lăn thành một đoàn.
Lúc này một xe ngựa dừng lại ở bên cạnh, một gã sai vặt thấy vậy quát lớn: "Các ngươi vây quanh nơi này làm gì? Mau mau tránh đường cho cử nhân lão gia đi!"
Cử nhân lão gia! Ánh mắt người Lý gia thôn lập tức sáng lên, Lý Ma Tam thấy vậy cũng khóc lóc kể lể: "Mong cử nhân lão gia giúp tiểu nhân lấy lại công đạo!"
Người ngồi trong xe đúng là Lý Dật. Nghe được lời này, Lý Dật nhíu mày, để gã sai vặt vén rèm lên.
"Sao lại thế này?"
Lý Ma Tam bổ nhào về phía xe ngựa, uất ức nói: "Đám người đê tiện ở Thẩm gia thôn vu khống ta ăn cắp! Xin lão gia làm chủ cho ta!"
"Còn có việc này?" Lý Dật nghe xong thì từ xe ngựa bước xuống.
Người của hai thôn cũng không đánh nhau nữa, chia cách ranh giới rõ rệt.
Lý Dật khoanh tay mà đứng, thần sắc không kiên nhẫn liếc nhìn người của Thẩm gia thôn, âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi có biết vu oan cho người khác sẽ bị ăn trượng hình hay không?"
Người vừa cùng Lý Ma Tam giằng co lập tức nói lớn: "Mọi người đều biết Lý Ma Tam thích ăn trộm ăn cắp, bây giờ lại ôm một bao vịt nằm ở giữa đường đi, hỏi hắn hắn cũng không nói được đám vịt này từ đâu mà đến, khả nghi vô cùng. Tiểu nhân thấy vậy mới ngăn lại hỏi hắn mấy câu."
Lý Dật quét mắt liếc nhìn Lý Ma Tam đang bắt vịt, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng lại nói với người Thẩm gia thôn rằng: "Ngươi không có chứng cứ mà cũng dám nói bậy?"
"Nhận lỗi, nếu không sẽ mang các ngươi đi nha môn."
Sắc mặt đám người Thẩm gia thôn trắng nhợt, giận mà không dám nói gì.
"Có nghe thấy không?!" Lý Ma Tam đem vịt lùa hết vào túi, sau đó vênh váo tự đắc đi đến trước mặt hắn, "Nhanh nhanh xin lỗi ta, nếu không sẽ mang ngươi đi gặp quan"
Người Lý gia thôn đắc ý cười lớn, thúc giục nói: "Mau xin lỗi đi!"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Một âm thanh nôn nóng từ xa vang tới, người Thẩm gia thôn quay đầu nhìn lại, là bọn người trưởng thôn và Thẩm Nghiên Bắc. Hóa ra có người Thẩm gia thôn thấy không ổn đã nhanh chóng chạy về báo lại cho bọn họ!
Người Thẩm gia thôn thấy là bọn họ bèn thở phào nhẹ nhóm. Mà Lý Ma Tam nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc, ánh mắt hấp háy, chỉ cảm thấy túi tỏng tay nặng ngàn cân sắp không cầm nổi nữa rồi.
"Kiến quá(*) Lý cử nhân." Thẩm Nghiên Bắc chắp tay chào hỏi Lý Dật.
(*)见过 (KIẾN QUÁ) – hay là "gặp qua" "đã thấy" v.v. Nói chung chỉ là một câu chào hỏi trong lúc gặp nhau. (Theo mình đọc truyện thì thường kiểu chào nhau theo kiểu người có chức có quyền (?) cũng không biết phải dịch làm sao, "bái kiến" thì lại hơi nặng cũng không phải theo nghĩa đó. Cho nên mình giữ nguyên từ Hán Việt)
Lý Dật thần sắc ngạo mạn liếc hắn một cái, chê cười nói: "Thẩm tú tài, ngươi đến đúng lúc lắm mau chóng dạy lại thôn dân mình lễ nghĩa liêm sỉ đi."
Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười: "Nếu đúng như người của Thẩm gia thôn ta sai, ta sẽ thay bọn họ bồi tội." Nói xong hắn để cho mấy người kể lại vụ việc vừa rồi.
Lý Dật nhướng mày: "Đều nghe rõ? Ngươi còn gì để nói hay không?"
Thẩm Nghiên Bắc không đáp lời, mà là nói: "Thư đồng nhà ta vừa mới tới bẩm báo rằng, phát hiện lúc thả vịt ra bị mất mấy con. Vị Lý tiểu ca này có thể mở túi ra cho ta xem đám vịt kia không?"
"Số vịt kia ta đã đếm kỹ rồi! Mấy ngày hôm trước thiếu mất mười bốn con, buổi sáng ngày hôm nay lại mất tiếp ba mươi con!" Chu Dục đầy mặt phẫn nộ, "Vịt nhà ta ta có thể nhận ra được! Ngươi mau mở túi ra cho ta!"
Nghe vậy, sắc mặt Lý Dật dần khó coi.
Trán Lý Ma Tam túa ra mồ hôi liên tục, gân cổ lên cãi nhau: "Vịt nào mà chả giống nhau, xem cái gì mà xem!"
Chu Dục căm tức nhìn gã: "Có tật giật mình?"
Lý Dật lạnh lùng nói: "Mở túi ra!"
"Vịt này của ta là lấy từ chỗ mẹ vợ, vừa mới mọc lông trắng không lâu..." Lý Ma Tam ấp úng nói, nhưng nhất quyết không muốn mở ra.
Chu Dục trực tiếp ra tay đoạt lấy, sắc mặt Lý Ma Tam đại biến vội vàng dùng chân đá tới. Chu Dục chợt lóe, né tránh. Người Thẩm gia thôn thấy thế chạy tới hỗ trợ mở túi vịt ra.
"Quạc quạc quạc!" Một đám vịt được thả tự do nhanh chóng duỗi thân quạt cánh chạy mất.
"Là vịt của chúng ta!" Chu Dục chỉ vào sợi tơ hồng trên chân vịt nói, "Sau lần đầu tiên bị trộm ta đã buộc chỉ hồng lên chân của từng con vịt!"
"Bậy, nói bậy!" Lý Ma Tam run rẩy nói, "Đây là mẹ vợ ta muốn phân chia vịt mà làm ra!"
Lý Dật mặt không có biểu tình nói: "Chỉ là trên chân có buộc chỉ hồng cũng không thể nói rằng đây là vịt nhà các ngươi." Nông dân nuôi gà hay nuôi vịt đều sẽ làm dấu hiệu riêng cho nhà mình tránh nhầm lẫn.
"Không sai! Vịt nhà chúng ta đều buộc lại bằng sợi chỉ hồng!" Người Lý gia thôn đồng thanh nhao nhao bổ sung.
"Nhà chúng ta mất ba mươi con, chỗ này cũng là ba mươi!" Chu Dục tức giận nói lớn, thiếu chút nữa bị người Lý gia thôn làm tức chết.
Chân Lý Ma Tam bắt đầu nhũn, vẫn mạnh miệng: "Ta... Mẹ vợ ta cho ta ba mươi con vịt đấy thì sao?"
Lập tức có người Lý gia thôn tiếp lời: "Trùng hợp mà thôi, cái gì mà chuyện bé xé ra to(*)!"
(*)大惊小怪 (ĐẠI KINH TIỂU QUÁI) – Chuyện bé xé ra to, câu có ý trách người. (Cũng không biết giải thích sao, nhưng nếu đọc truyện nhiều các bạn sẽ thấy câu này dùng trong mấy trường hợp kiểu nói người làm quá mọi chuyện lên)
Chu Dục hung hăng trừng trừng bọn họ một cái, vẫy tay với đám vịt: "Lý lý lý lý(*)!"
(*)哩哩哩哩 (Đơn giản là khẩu ngữ gọi vịt thôi =]]]]]])
Nghe được Chu Dục gọi, nhóm vịt nhốn nháo chạy về phía nhóc.
Lý Ma Tam dùng tay lau mồ hôi trên trán, gã chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, gian nan mở miệng: "Cái này, nuôi vịt đều không phải gọi như vậy à..."
"Đúng vậy đúng vậy! Nuôi vịt đều như thế..." Người Ly gia thôn cũng lên tiếng phụ họa.
"Đủ rồi!" Lý Dật gầm lên, "Ta phái người đi tới nhà mẹ vợ của hắn hỏi xem là biết ngay."
Lý Ma Tam giật mình một cái, cao giọng nói: "Các ngươi không tin ta, nhưng cũng phải tin tưởng Lý cử nhân chứ? Để cho cử nhân..."
"Không cần phiền toái như vậy." Thẩm Nghiên Bắc nhìn thẳng Lý Dật, "Thời tiết dạo này hơi nóng, vì đề phóng rắn rết bọ chuột kiến, ta đã rải xung quanh chuồng vịt rất nhiều lưu huỳnh."
"Nếu trên người hắn dính mùi lưu huỳnh thì..."
Lý Ma Tam hoảng sợ trừng lớn mắt, vội vàng ở trên người ngửi ngửi, quả nhiên có mùi trứng thối rõ rệt!
Vừa tranh chấp không một ai chú ý đến...
Thấy Lý Ma Tam sắc mặt trắng bệch ngồi quỳ trên đất, mọi người Lý gia thôn trở nên ngượng ngùng. Chu Dục còn cố ý đi qua ngửi một chút, sau đó che lại mũi, khinh thường nói: "Đúng là toàn mùi hôi thối!"
Sắc mặt Lý Dật tối tăm, vung ống tay áo lên, ném xuống một câu: "Đưa hắn đến quan phủ!"
Triều đình đã có lệnh, tội ăn trộm sẽ ấn theo mức độ nặng nhẹ mà phạt. Nhẹ thì để tên trộm nhận lỗi và bồi thường tổn thất, nặng thì phải bồi thường gấp đôi cộng thêm phạt trượng...
Ba mươi con vịt này cũng đủ cho Lý Ma Tam ăn mười đại bản!
Thẩm Nghiên Bắc mỉm cười chắp tay: "Lý cử nhân đúng là anh minh đại nghĩa!"
Lý Dật không để ý tới, Thẩm Nghiên Bắc lại nói: "Ngày mùng sá tiểu sinh làm lễ cập quan mong cử nhân đến thăm! Rất hãnh diện mong chờ!"
Lý Dật hừ một tiếng, xoay người lên xe ngựa.
Rốt cuộc sau một trận tranh chấp, người Thẩm gia thôn cũng trút được cơn tức giận.
Thẩm Đức Trung mang vẻ ưu sầu: "Ngươi đây là đắc tội hắn, lễ cập quan hắn làm sao mà tới nữa?"
Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ: "Không sao, lễ nghĩa ngoài mặt ta đã làm xong."
Thiếp mời đã đưa, còn gặp mặt mời thêm lần nữa, Lý Dật không tới... Không thể tốt hơn!
"Tối hôm qua ta đã đếm rất kỹ, tổng cộng có 184 con vịt, nhưng vừa rồi ta đếm lại số vịt, chỉ còn có 170 con!" Thiếu niên càng nói càng áy náy, "Đều do sáng nay ta thả vịt ra không có đếm lại..."
Phát hiện thiếu vịt, nhóc lập tức đi kiểm tra chỗ lưới dưới ruộng, nhưng lưới đánh cá vẫn còn nguyên vẹn, khe hở kia không đủ để vịt chui lọt ra bên ngoài! Hơn nữa hôm nay cả ngày nhóc đều ở chỗ kia, cũng không thấy ai khả nghi đến gần, khẳng định là tối hôm qua bị người khác trộm đi mất!
Thẩm Nghiên Bắc an ủi vỗ vỗ bả vai của Chu Dục, nói: "Không phải ngươi sai, đối phương nếu đã muốn trộm vịt thì có ngươi hay không chúng cũng sẽ trộm."
"Nhưng mà..." Chu Dục cắn răng, "Nếu buổi tối ta ở lại trông thì tốt rồi..."
Thẩm Nghiên Bắc bật cười: "Ngoài ruộng nào có chỗ để cho ngươi ở?" Thời đại này người dân hầu hết chất phác, nhưng cũng sẽ có người ăn trộm vặt, vịt thả ngoài ruộng rất nguy hiểm, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới vịt chưa lớn đã bị trộm rồi.
Người trong thôn đều biết vịt ngoài ruộng đều là của nhà hắn...
Là ai trộm vịt của hắn? "Nhưng đó chính là mười bốn con vịt..." Chu Dục vừa tự trách vừa đau lòng. Lúc trước Thẩm Nghiên Bắc nói muốn nuôi vịt, nhóc vui vẻ muốn xỉu! Chủ động mở miệng ôm hết việc vào người.
Những con vịt nho nhỏ lông xù siêu đáng yêu! Mỗi ngày nhóc đều dẫn chúng nó ra ruộng, nhìn bọn chúng chơi đùa mổ loạn, nhóc ở một bên đứng tấn hoặc đánh một vài quyền đơn giản, hoặc Thẩm Nghiên Bắc để nhóc mang bàn cát ra luyện chữ cũng có thể ngồi làm chút đồ thủ công, các bạn nhỏ trong thôn đều hâm mộ nhóc!
Hiện tại nhóc làm hỏng việc, vậy mà lại để người ta trộm mất vịt...
Tận mười bốn con vịt! Vịt đều đã thay lông trắng, không bao lâu nữa sẽ lớn!
Nhìn nhóc áy náy trong lòng, Thẩm Nghiên Bắc nghiêm mặt nói: "Chu Dục, Trường Phong dạy ngươi võ thuật, ta dạy ngươi chữ nghĩa không phải để cho ngươi đi nuôi vịt."
Chu Dục ngơ ngác nhìn hắn, Thẩm Nghiên Bắc ôn thanh nói: "Ta chỉ để ngươi tạm thời hỗ trợ trông coi mà thôi, su này sẽ có người tới nhận công việc này. Hiện tại vịt mất cũng không thể trở lại, cái quan trọng nhất bây giờ là phòng ngừa người trộm tiếp!" Suy nghĩ của thiếu niên hắn có thể hiểu, đơn giản chính là nhận tiền tiêu vặt mà không làm việc sẽ thấy bứt rứt. Mãi mới có được công việc, rồi lại làm hỏng việc nên trong lòng bất an.
"Phu quân nói đúng," Cố Trường Phong trầm giọng nói, "Bắt được tên trộm kia mới là quan trọng nhất."
Loại việc này có lần một sẽ có lần hai, nếu bọn họ không khui ra, tên trộm kia nhật định sẽ lại đến.
"Con đã biết rồi thưa sư phụ!" Chu Dục lập tức lên tinh thần, hai tay ở bên hông cũng vô thức nắm chặt.
Tên trộm vịt kia, nếu nhóc có bắt được nhất định sẽ không tha cho gã!
"Được rồi, Chu Dục ngươi về trước đi, việc này chúng ta sẽ xử lý ổn thỏa, không cần lo lắng." Thẩm Nghiên Bắc trấn an nói.
"Vâng, công tử."
Chu Dục gật đầu, vừa ra khỏi cổng thì nhóc lại bắt gặp Tô Thanh Trạch đi đến cọ cơm chiều.
Thấy thiếu niên xụ mặt không vui, y tò mò hỏi: "Hắn làm sao thế?"
"Vịt ở ngoài ruộng bị người ta trộm hơn mười con, trong lòng chắc là áy náy." Thẩm Nghiên Bắc đón người vào dùng cơm.
"Vịt của tú tài lão gia mà cũng dám trộm? Lá gan của tên trộm này hơi bị lớn đấy!" Tô Thanh Trạch nhíu mày nói. Y ở chỗ này đã vài ngày, đại đa số thôn dân đều tốt vô cùng.
"Bây giờ bị trộm dù sao cũng tốt hơn sau này lớn lên lại bị trộm."
"Thế giờ phải làm sao?" Tô Thanh Trạch trông mong nhìn chằm chằm bàn ăn trống không, háo hức đợi chờ cơm chiều.
Tối qua y được ăn một phần cơm gạo tẻ, một phần cá hấp, củ cải trứng chiên và rau xanh, trông hơi thanh đạm, nhưng hương vị quả thực không tồi, làm cho y vốn có thói quen ăn thịt ăn cá có được trải nghiệm mới!
"Trước tiên cứ phải bắt trộm đã, rồi sau đó lại nuôi hai con chó để trông vịt." Thực đơn giảm béo của Tô Thanh Trạch cũng đã được hắn suy tính và lựa chọn kỹ càng. Ở thế giới cũ, có một ít người muốn nhanh chóng gầy xuống, đã dùng biện pháp giảm béo cấp tốc, một tuần có thể giảm được mấy cân, nhưng sẽ để lại mầm bệnh nhất định cho cơ thể. Muốn suy nghĩ cho sức khỏe của Tô Thanh Trạch, hắn không dám ép người quá tàn nhẫn, hắn muốn quan sát lượng cơm của y để có thể điều chỉnh lại chế độ ăn uống cho cân bằng, khống chế lượng cơm, rồi tiến hành bước rèn luyện thân thể.
Ánh mắt Tô Thanh Trạch sáng lên: "Định bắt như thế nào cơ?"
Thẩm Nghiên Bắc không trả lời, giúp Cố Trường Phong dọn thức ăn đã chín lên trên bàn.
"Đây là cái gì?" Tô Thanh Trạch tò mò mà nhìn mấy ống câu trúc đã bị đốt cho vàng sậm, mũi hít hít.
Dường như y ngửi được mùi thơm trong ống trúc...
"Cơm lam."
Cố Trường Phong dựa theo lời Thẩm Nghiên Bắc nói, dùng dao chặt vào khớp của ống trúc, sau đó tách ống trúc ra làm hai, lập tức một ống cơm đầy đặn lộ ra bên ngoài.
Tô Thanh Trạch trừng lớn mắt, nhịn không được hít mũi không ngừng. "Thơm quá!"
"Đây là của ngươi." Thẩm Nghiên Bắc đẩy một phần cơm lam có cả mộc nhĩ và trứng gà qua cho y.
Tô Thanh Trạch cúi đầu nhìn phần ăn của mình lại ngó qua phần ăn của Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường phong, của mỗi người đều là một phần khác nhau, nhưng thoạt nhìn đều ngon vô cùng!
Cầm ống trúc lên, Tô Thanh Trạch cũng không khách khí, trực tiếp cho vào trong miệng cắn. Cơm trong trúc nóng hầm hập, có mùi thơm không giống như nấu bình thường, hỗn hợp cả mùi thơm của mộc nhĩ trứng và và ức gà, khiến cho y ăn không thể dứt miệng!
"Ăn ngon!" Tô Thanh Trạch gắp một đũa rau, ăn đến thỏa mãn.
Minh An cẩn thận ôm phần của mình, tỉ mỉ nếm.
Trong cơm của hắn có thịt khô, tuyệt đối không thể để cho thiếu gia biết!
Sau khi ăn xong dặn dò Tô Thanh Trạch phải đi bộ để tiêu thực, Thẩm Nghiên Bắc liền cùng Cố Trường Phong đi ra ngoài ruộng xem tình hình lũ vịt.
Chuồng vịt không được xây vững chắc bằng gạch như nhà ở, chỉ dùng mấy cây trúc dựng tạm thành ổ, cho dù có dùng khóa đi chăng nữa, cũng có thể cạy miếng trúc ra để trộm.
"Tức phụ tối nay làm phiền em rồi." Buổi tối không ai trông coi, dù có xây lại chuồng vịt thật vững chắc, bị người theo dõi thì vẫn bị trộm. Phương pháp duy nhất ở thời điểm hiện tại chính là bắt được cả người lẫn tang vật, giết gà dọa khỉ.
Đến đêm, Cố Trường Phong ngồi canh ở phụ cận chuồng vịt.
Có lẽ bởi vì mới trộm vịt, kẻ trôm tâm sinh phòng bị, đêm nay không dám tới trộm tiếp.
Cố Trường Phong ngồi trông chừng đêm thứ hai, kẻ trộm cũng không tới. Đêm thứ ba kết quả cũng giống như vậy.
Sắc mặt Thẩm Nghiên Bắc không tốt lắm, thậm chí có chút phát điên.
Ông nội nó sao còn chưa tới! Làm hại tức phụ của ông đây mấy đêm chưa ngủ, còn hại ông phòng đơn gối chiếc cô đơn lạnh lẽo!
"Không có việc gì, ta không mệt." Cố Trường Phong nghiêm túc nói.
Chỉ là gác đêm mà thôi, với y cũng chả có ảnh hưởng gì, chỉ là... Sẽ không nhịn được luôn tưởng niệm độ ấm bên cạnh.
Rốt cuộc đến buổi tối ngày thứ tư, một cái bóng đen xuất hiện ở bên cạnh bờ ruộng. Cố Trường Phong tức khắc thu lại hơi thở núp ở một nơi tối tăm.
Một nam nhân thân hình nhỏ gầy lén lút nhìn đông nhìn tây, đầu tiên trốn ở một bên quan sát, phát hiện ở xung quanh chuồng vịt không có người mới dám thả lỏng chạy tới.
Dưới ánh sáng đêm trăng, Cố Trường Phong thấy rõ được bộ dáng của tên trộm.
Một thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt gầy ốm, đầy mụn rỗ, ánh mắt ngả ngớn, cực kỳ giống du côn vô lại.
Thanh niên này mang theo một cái túi bên người, cạy mảnh trúc ghép, tay duỗi ra, bắt lấy vịt túm ra bên ngoài.
"Quạc quạc!" Vịt bị kinh hãi đập cánh kêu to. Thanh niên mặt không đổi sắc, bắt từng con từng con bỏ vào túi.
Cố Trường Phong chau mày, rất muốn ngăn cản gã ta, nhưng nhớ lại dặn dò của Thẩm Nghiên Bắc, y chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Ước chừng bắt được mười con vịt thì gã dừng tay, buộc lại túi, trên mặt lộ ra một tia cười đắc ý sau đó xoay lưng rời đi.
Cố Trường Phong từ xa bắt đầu đi theo gã.
Thanh niên rẽ phải ở ruộng lúa, cuối cùng vượt qua ruộng đất ở Thẩm gia thôn đi về phía Lý gia thôn!
Khó trách cảm thấy lạ mặt, trộm này là người của Lý gia thôn!
Vào thôn, thanh niên yên lòng, vác đám vịt đang kêu quạc quạc tiến về nhà mình. Đáng tiếc gã chưa đi được hai bước, đột nhiên trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Chờ cho tới khi thanh niên tỉnh lại một lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm trên đường đi đến huyện giao nhau của hai thôn Thẩm Lý, xung quanh xuất hiện rất nhiều thôn dân chuẩn bị lên huyện, gã lập tức sợ tới mức bay màu.
"Ha ha..." Gã thanh niên cười gượng hai tiếng cuống quít bò dậy, ai ngờ túi trong tay bị buông lỏng, vịt bên trong sôi nổi chạy ra ngoài!
"!!!" Huyết sắc trên mặt gã hoàn toàn biến mất, nụ cười cương cứng cả lại.
"Lý Ma Tam? Ngươi bắt ở đâu được nhiều vịt như vậy?" Người ở Lý gia thôn mở miệng hỏi.
Thanh niên Lý Ma Tam mồ hôi vã ra như tắm, trong lòng kinh sợ không thôi.
Đúng là gặp quỷ! Rõ ràng đêm qua gã chỉ trộm mười con vịt, sao trong túi lại chui đâu ra lắm vịt như thế?
Còn có, không phải gã đang chuẩn bị về nhà sao? Vì sao lại chạy tới nơi này nằm? Mãi tới lúc này Lý Ma Tam mới phát hiện vùng cổ đau tới lợi hại.
Một người ở Thẩm gia thôn quen biết Lý Ma Tam khinh thường cười nói: "Nhiều vịt như thế, không phải ngươi..."
Lời chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu ý tứ trong đó. Lý Ma Tam hàng này ham ăn lười làm lại còn hay đi trộm vặt.
Lý Ma Tam khó khăn nuốt nước bọt: "Ngươi... Ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn!"
"Nói hươu nói vượn cái giề? Ngươi dám nói vịt này là ngươi mua..." Người Thẩm gia thôn đang nói chuyện thì bỗng nhiên sửng sốt, chất vấn nói: "Có phải ngươi trộm vịt ở thôn chúng ta hay không?"
"Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người!" Lý Ma Tam chột dạ không chịu được, gân cổ gào lớn.
Nghe được lời này, người Lý gia thôn vốn ngang ngược lập tức thấy không vui, quát: "Con mắt nào của ngươi thấy hắn đến trộm ở Thẩm gia thôn hả? Vịt này viết tên người của Thẩm gia thôn sao?"
Thấy có người chống lưng cho mình, Lý Ma Tam đẩy đối phương một cái, ngữ khí kiêu ngạo: "Vịt này là ta mua đấy! Làm sao?!"
"Vậy sao ngươi lại nằm ở đây?"
Lý Ma Tam dùng ngón tay chọt ngực đối phương: "Ta thích nằm ở chỗ này! Sao? Đây là đường nhà ngươi à?"
Người Thẩm gia thôn bị gã đẩy phải lùi về phía sau một bước.
"Đúng là chó đi bắt chuột(*)!" Lý ma tam hừ một tiếng, xoay người một lần nữa bắt vịt bỏ vào bao.
(*)狗拿耗子: (CẨU NÃ HÁO TỬ) - Chó đi bắt chuột, (nghĩa bóng) xen vào việc của người khác. Chó có chức trách là trông cửa, mèo chuyên bắt chuột, nếu "chó" thay "mèo" bắt chuột, vậy là lắm chuyện.
Nhìn đám vịt đó, bắt đầu có người ở Thẩm gia thôn nói thầm: "Trong nhà Thẩm tú tài nuôi rất nhiều vịt..."
Lời này vừa ra, sắc mặt của những người còn lại ở Thẩm gia thôn đều biến đổi. Có người đứng ra ngăn cản Lý Ma Tam, "Đám vịt này có lai lịch bất minh không thể mang đi!"
"Há!" Mặt gã thanh niên trầm xuống, hung tợn trừng mắt nhìn, "Ta dự vào cái gì mà nói cho ngươi biết? Ngươi là cái thá gì? Tránh ra cho ta!"
Người của Thẩm gia thôn đứng im không động.
Thấy thế, người Lý gia thôn tiến lên vây thật chặt người Thẩm gia thôn: "Ngươi coi ngươi là Huyện lệnh thái gia đấy à? Tra xét tới cùng, có phải lúc đi nhà xí dùng tư thế gì cũng phải khai báo cho ngươi không hả?"
"Ha ha ha..." Người Lý gia thôn lập tức sôi nổi cười lớn.
"Hắn nào có coi mình là Huyện lệnh thái gia, hắn coi mình thành chó mà thôi!"
"Khó trách! Đây gọi là chó không đổi được thói ăn phân, người Thẩm gia thôn các ngươi ăn tới nghiện rồi à?" Mỗi lần hai thôn Thẩm Lý tranh chấp, đều là Lý gia thôn bọn họ thắng kiện! Thẩm gia thôn thì giống như chó nhà có tang, lúc nào cũng thích tìm đường chết!
Bị vũ nhục như thế, toàn bộ sắc mặt người Thẩm gia thôn đều khó coi, nhịn không được phản bác: "Vịt này của Lý Ma Tam vừa nhìn đã biết là lai lịch không rõ, thế mà các ngươi lại không quản lương tâm mà bao che cho hắn! Người Ly gia thôn các ngươi cứ thế mà cấu kết làm việc xấu sao?"
"Các ngươi đánh rắm!" Một người của Lý gia thôn lập tức vung quyền đánh tới.
Người Thẩm gia thôn không phòng bị nên bị trúng đòn, trên mặt tức khắc ức lên một mảng xanh tím.
Thấy người của thôn mình bị đánh Thẩm gia thôn nhanh chóng nhập cuộc, Lý gia thôn cũng không cam lòng bị áp chế, hai bên nhanh chóng lăn thành một đoàn.
Lúc này một xe ngựa dừng lại ở bên cạnh, một gã sai vặt thấy vậy quát lớn: "Các ngươi vây quanh nơi này làm gì? Mau mau tránh đường cho cử nhân lão gia đi!"
Cử nhân lão gia! Ánh mắt người Lý gia thôn lập tức sáng lên, Lý Ma Tam thấy vậy cũng khóc lóc kể lể: "Mong cử nhân lão gia giúp tiểu nhân lấy lại công đạo!"
Người ngồi trong xe đúng là Lý Dật. Nghe được lời này, Lý Dật nhíu mày, để gã sai vặt vén rèm lên.
"Sao lại thế này?"
Lý Ma Tam bổ nhào về phía xe ngựa, uất ức nói: "Đám người đê tiện ở Thẩm gia thôn vu khống ta ăn cắp! Xin lão gia làm chủ cho ta!"
"Còn có việc này?" Lý Dật nghe xong thì từ xe ngựa bước xuống.
Người của hai thôn cũng không đánh nhau nữa, chia cách ranh giới rõ rệt.
Lý Dật khoanh tay mà đứng, thần sắc không kiên nhẫn liếc nhìn người của Thẩm gia thôn, âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi có biết vu oan cho người khác sẽ bị ăn trượng hình hay không?"
Người vừa cùng Lý Ma Tam giằng co lập tức nói lớn: "Mọi người đều biết Lý Ma Tam thích ăn trộm ăn cắp, bây giờ lại ôm một bao vịt nằm ở giữa đường đi, hỏi hắn hắn cũng không nói được đám vịt này từ đâu mà đến, khả nghi vô cùng. Tiểu nhân thấy vậy mới ngăn lại hỏi hắn mấy câu."
Lý Dật quét mắt liếc nhìn Lý Ma Tam đang bắt vịt, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng lại nói với người Thẩm gia thôn rằng: "Ngươi không có chứng cứ mà cũng dám nói bậy?"
"Nhận lỗi, nếu không sẽ mang các ngươi đi nha môn."
Sắc mặt đám người Thẩm gia thôn trắng nhợt, giận mà không dám nói gì.
"Có nghe thấy không?!" Lý Ma Tam đem vịt lùa hết vào túi, sau đó vênh váo tự đắc đi đến trước mặt hắn, "Nhanh nhanh xin lỗi ta, nếu không sẽ mang ngươi đi gặp quan"
Người Lý gia thôn đắc ý cười lớn, thúc giục nói: "Mau xin lỗi đi!"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Một âm thanh nôn nóng từ xa vang tới, người Thẩm gia thôn quay đầu nhìn lại, là bọn người trưởng thôn và Thẩm Nghiên Bắc. Hóa ra có người Thẩm gia thôn thấy không ổn đã nhanh chóng chạy về báo lại cho bọn họ!
Người Thẩm gia thôn thấy là bọn họ bèn thở phào nhẹ nhóm. Mà Lý Ma Tam nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc, ánh mắt hấp háy, chỉ cảm thấy túi tỏng tay nặng ngàn cân sắp không cầm nổi nữa rồi.
"Kiến quá(*) Lý cử nhân." Thẩm Nghiên Bắc chắp tay chào hỏi Lý Dật.
(*)见过 (KIẾN QUÁ) – hay là "gặp qua" "đã thấy" v.v. Nói chung chỉ là một câu chào hỏi trong lúc gặp nhau. (Theo mình đọc truyện thì thường kiểu chào nhau theo kiểu người có chức có quyền (?) cũng không biết phải dịch làm sao, "bái kiến" thì lại hơi nặng cũng không phải theo nghĩa đó. Cho nên mình giữ nguyên từ Hán Việt)
Lý Dật thần sắc ngạo mạn liếc hắn một cái, chê cười nói: "Thẩm tú tài, ngươi đến đúng lúc lắm mau chóng dạy lại thôn dân mình lễ nghĩa liêm sỉ đi."
Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười: "Nếu đúng như người của Thẩm gia thôn ta sai, ta sẽ thay bọn họ bồi tội." Nói xong hắn để cho mấy người kể lại vụ việc vừa rồi.
Lý Dật nhướng mày: "Đều nghe rõ? Ngươi còn gì để nói hay không?"
Thẩm Nghiên Bắc không đáp lời, mà là nói: "Thư đồng nhà ta vừa mới tới bẩm báo rằng, phát hiện lúc thả vịt ra bị mất mấy con. Vị Lý tiểu ca này có thể mở túi ra cho ta xem đám vịt kia không?"
"Số vịt kia ta đã đếm kỹ rồi! Mấy ngày hôm trước thiếu mất mười bốn con, buổi sáng ngày hôm nay lại mất tiếp ba mươi con!" Chu Dục đầy mặt phẫn nộ, "Vịt nhà ta ta có thể nhận ra được! Ngươi mau mở túi ra cho ta!"
Nghe vậy, sắc mặt Lý Dật dần khó coi.
Trán Lý Ma Tam túa ra mồ hôi liên tục, gân cổ lên cãi nhau: "Vịt nào mà chả giống nhau, xem cái gì mà xem!"
Chu Dục căm tức nhìn gã: "Có tật giật mình?"
Lý Dật lạnh lùng nói: "Mở túi ra!"
"Vịt này của ta là lấy từ chỗ mẹ vợ, vừa mới mọc lông trắng không lâu..." Lý Ma Tam ấp úng nói, nhưng nhất quyết không muốn mở ra.
Chu Dục trực tiếp ra tay đoạt lấy, sắc mặt Lý Ma Tam đại biến vội vàng dùng chân đá tới. Chu Dục chợt lóe, né tránh. Người Thẩm gia thôn thấy thế chạy tới hỗ trợ mở túi vịt ra.
"Quạc quạc quạc!" Một đám vịt được thả tự do nhanh chóng duỗi thân quạt cánh chạy mất.
"Là vịt của chúng ta!" Chu Dục chỉ vào sợi tơ hồng trên chân vịt nói, "Sau lần đầu tiên bị trộm ta đã buộc chỉ hồng lên chân của từng con vịt!"
"Bậy, nói bậy!" Lý Ma Tam run rẩy nói, "Đây là mẹ vợ ta muốn phân chia vịt mà làm ra!"
Lý Dật mặt không có biểu tình nói: "Chỉ là trên chân có buộc chỉ hồng cũng không thể nói rằng đây là vịt nhà các ngươi." Nông dân nuôi gà hay nuôi vịt đều sẽ làm dấu hiệu riêng cho nhà mình tránh nhầm lẫn.
"Không sai! Vịt nhà chúng ta đều buộc lại bằng sợi chỉ hồng!" Người Lý gia thôn đồng thanh nhao nhao bổ sung.
"Nhà chúng ta mất ba mươi con, chỗ này cũng là ba mươi!" Chu Dục tức giận nói lớn, thiếu chút nữa bị người Lý gia thôn làm tức chết.
Chân Lý Ma Tam bắt đầu nhũn, vẫn mạnh miệng: "Ta... Mẹ vợ ta cho ta ba mươi con vịt đấy thì sao?"
Lập tức có người Lý gia thôn tiếp lời: "Trùng hợp mà thôi, cái gì mà chuyện bé xé ra to(*)!"
(*)大惊小怪 (ĐẠI KINH TIỂU QUÁI) – Chuyện bé xé ra to, câu có ý trách người. (Cũng không biết giải thích sao, nhưng nếu đọc truyện nhiều các bạn sẽ thấy câu này dùng trong mấy trường hợp kiểu nói người làm quá mọi chuyện lên)
Chu Dục hung hăng trừng trừng bọn họ một cái, vẫy tay với đám vịt: "Lý lý lý lý(*)!"
(*)哩哩哩哩 (Đơn giản là khẩu ngữ gọi vịt thôi =]]]]]])
Nghe được Chu Dục gọi, nhóm vịt nhốn nháo chạy về phía nhóc.
Lý Ma Tam dùng tay lau mồ hôi trên trán, gã chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, gian nan mở miệng: "Cái này, nuôi vịt đều không phải gọi như vậy à..."
"Đúng vậy đúng vậy! Nuôi vịt đều như thế..." Người Ly gia thôn cũng lên tiếng phụ họa.
"Đủ rồi!" Lý Dật gầm lên, "Ta phái người đi tới nhà mẹ vợ của hắn hỏi xem là biết ngay."
Lý Ma Tam giật mình một cái, cao giọng nói: "Các ngươi không tin ta, nhưng cũng phải tin tưởng Lý cử nhân chứ? Để cho cử nhân..."
"Không cần phiền toái như vậy." Thẩm Nghiên Bắc nhìn thẳng Lý Dật, "Thời tiết dạo này hơi nóng, vì đề phóng rắn rết bọ chuột kiến, ta đã rải xung quanh chuồng vịt rất nhiều lưu huỳnh."
"Nếu trên người hắn dính mùi lưu huỳnh thì..."
Lý Ma Tam hoảng sợ trừng lớn mắt, vội vàng ở trên người ngửi ngửi, quả nhiên có mùi trứng thối rõ rệt!
Vừa tranh chấp không một ai chú ý đến...
Thấy Lý Ma Tam sắc mặt trắng bệch ngồi quỳ trên đất, mọi người Lý gia thôn trở nên ngượng ngùng. Chu Dục còn cố ý đi qua ngửi một chút, sau đó che lại mũi, khinh thường nói: "Đúng là toàn mùi hôi thối!"
Sắc mặt Lý Dật tối tăm, vung ống tay áo lên, ném xuống một câu: "Đưa hắn đến quan phủ!"
Triều đình đã có lệnh, tội ăn trộm sẽ ấn theo mức độ nặng nhẹ mà phạt. Nhẹ thì để tên trộm nhận lỗi và bồi thường tổn thất, nặng thì phải bồi thường gấp đôi cộng thêm phạt trượng...
Ba mươi con vịt này cũng đủ cho Lý Ma Tam ăn mười đại bản!
Thẩm Nghiên Bắc mỉm cười chắp tay: "Lý cử nhân đúng là anh minh đại nghĩa!"
Lý Dật không để ý tới, Thẩm Nghiên Bắc lại nói: "Ngày mùng sá tiểu sinh làm lễ cập quan mong cử nhân đến thăm! Rất hãnh diện mong chờ!"
Lý Dật hừ một tiếng, xoay người lên xe ngựa.
Rốt cuộc sau một trận tranh chấp, người Thẩm gia thôn cũng trút được cơn tức giận.
Thẩm Đức Trung mang vẻ ưu sầu: "Ngươi đây là đắc tội hắn, lễ cập quan hắn làm sao mà tới nữa?"
Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ: "Không sao, lễ nghĩa ngoài mặt ta đã làm xong."
Thiếp mời đã đưa, còn gặp mặt mời thêm lần nữa, Lý Dật không tới... Không thể tốt hơn!
Danh sách chương