Tôn Nguyệt Tuyết vươn tay gỡ miếng vải đen nhỏ để buộc mái tóc đen tuyền kia, ba ngàn tóc đen vì không còn sự cản trở mà tung xỏa trên bờ lưng gầy nhưng kiên định. Khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn ẩn hiện nụ cười nhạt, đôi mắt trầm buồn với con ngươi màu tím ưu thương văn tĩnh, lạnh nhạt lại trong trẻo đến lạ.
Nàng không có ý định về nhà sớm đến vậy, vì vậy nên cái việc phải hóa trang là hoàn toàn dư thừa. Nàng không muốn phải đi giả nhân giả nghĩa làm gì, chỉ có nữ chủ mới khiến nàng phải ủy khuất bản thân mà đóng kịch thật tốt thôi. Còn bây giờ thì khác, nàng không tin tai mắt của nữ chủ có thể trải dài tới tận đây, trừ phi nàng ta đã thâu tóm được tâm của một nam nhân cường đại nào. Nàng là người biết rõ nhất về thực lực của nữ chủ nhưng mà cái việc thâu tóm tâm của nam chủ, nữ chủ cũng không có dễ dàng gì, nam phụ trong truyện này cũng không phải là người dễ dãi như vậy đâu.
Có lẽ một số điểm đáng để ý trong bộ truyện cẩu huyết này là nam chủ nam phụ hoàn toàn không phải là người dễ dãi, còn đa nghi nữa là đằng khác, nhưng mà một khi bọn họ yêu thì cũng làm nàng cảm thán không thôi, tin tưởng vô điều kiện. Việc này cũng không thể trách họ, là do nữ chủ quá giỏi mà thôi. Mặc dù đây là bộ tiểu thuyết thịt văn nhưng mà nó chỉ diễn ra khi mà nam chủ yêu nữ chủ đến một mức độ nào đó, vì thế nên nàng cũng sẽ tự dưng hiểu ra là hậu cung của nữ chủ thu nhập cũng không dễ dàng gì.
đến cả nam chủ Thiên Mặc Thần mà nàng vừa mới gặp cũng không phải loại người dễ thu phục, đừng nhìn hắn ta tươi cười ưu nhã mà lầm tưởng, nàng đọc đến một nửa quyển tiểu thuyết đã có thể biết hắn là người thủ đoạn tàn nhẫn, thâm trầm khi cần, còn mắc bệnh khiết phích nữa chứ. Nhưng mà được cái hắn là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần không chạm vào tối kị của hắn thì hắn sẽ tự dưng không để ý ngươi thôi.
Hiện giờ thì tối kị của hắn chắc là việc ngươi dám đem hắn ra đùa giỡn, còn trong tương lai của hắn, tối kị của hắn chính là nữ chủ. Nếu như bỏ qua thân phận nam chủ thì Thiên Mặc Thần làm nàng khá thích, nàng thích chính là cái tài chụp ảnh của hắn, nàng rất trọng người ta nha! Chưa nói đến việc hắn thật sự rất mỹ. Nhưng mà dây dưa thì nàng xin miễn, kết giao thì sẽ ổn thôi.
Tôn Nguyệt Tuyết vừa nghĩ ngợi vừa đem quần áo nam thay ra, lấy một chiếc áo lệch vai màu trắng và chiếc quần jeans đen kiểu mà nguyên chủ để ờ nhà dì Lâm mặc vào. Nàng có dự tính sẽ đi ra quán cà phê kiểu cổ điển nào đó ngồi hưởng nhạc uống cà phê, rồi đi mua chút đồ ăn. Nàng lười đi nhà hàng, mà về nhà ăn thì nàng sẽ càng không.
Tôn Nguyệt Tuyết nở nụ cười, đi chơi cho khuây khỏa thôi, vấn đề quần áo nàng căn bản không cần lo, số lượng quần áo trong không gian vừa vặn với cơ thể này, còn hợp ý nàng hơn so với mấy bộ quần áo trong tủ đồ ở nhà. Trong không gian đầy đủ tất cả những thứ nàng cần, nó giống như là việc nàng mang theo một ngôi nhà đi luôn vậy, chỉ là nó rất lợi thôi.
Đồ hóa trang thì nàng không nỡ bỏ nên cũng đã để vào không gian, nàng có thể hóa trang bất cứ lúc nào nàng muốn, việc đóng kịch với nữ chủ cũng sẽ dễ dàng hơn, lại càng không sợ có vật gì bí mật mà sợ bị nữ chủ phát hiện
Tôn Nguyệt Tuyết lại xoa cái vòng tay đỏ sẫm trên cánh tay trắng nõn, cười khẽ một cái, có Tiểu Hồng ở đây thật tốt, nó như người thân của nàng vậy, vì thế nên Tiểu Hồng cũng là một trong những thứ nàng sẽ bảo vệ, tuyệt đối không để ai tổn thương Tiểu Hồng.
Nàng tiến ra ngoài, hôn vào má của dì Lâm một cái rồi tạm biệt. Nàng chạy ra xe, nếu nàng nhớ không lầm thì trước đây nguyên chủ từng đi ngang qua một con phố nhỏ, có một quán cà phê vừa phù hợp với yêu cầu của nàng.
Tôn Nguyệt Tuyết lên xe, khởi động xe, tiện thể để Tiểu Hồng vào ghế lái phụ, cười một cái rồi khởi động xe đi. Vẫn là con đường lá đỏ quen thuộc, nhưng lại khiến nàng có cảm giác hơi lạ, có lẽ là do nàng đã ngầm thừa nhận mình là một nữ phụ chăng? Nàng cười khổ một tiếng, ngươi từ khi nào đã trở nên quá mức đa tâm rồi? Nàng bây giờ cũng không biết mình là Tôn Nguyệt Tuyết hay là Lục An Nguyệt nữa, vậy thì là cả hai đi.
Lục An Thần là cái tên nàng dùng để giả nam trang, đây là cái tên mà nguyên chủ đã dùng, nàng sẽ không bỏ quên nó. Lục An Nguyệt là cái tên mà để nói lên được thành tích của nàng, những gì mà nàng đã trải qua của thế giới kia, nàng cũng sẽ không vứt bỏ nó, vì nó chính là nàng! Tôn Nguyệt Tuyết lại là cái tên mà nàng đang sở hữu, lúc đầu không phải của nàng nhưng bây giờ là của nàng, nó để chứng minh nàng đang là một nữ phụ rất nhỏ bé. Nàng làm sao có thể bỏ được? Vì thế nên nàng chắc chắn sẽ dùng cả ba cái tên này thật tốt! Nàng trước kia là một bác sĩ, một giáo sư ở độ tuổi mà đáng lẽ vẫn còn vui chơi với bạn bè, hẹn hò với người yêu để rồi tìm một nơi để gửi thân. Nhưng nàng vẫn cô đơn, vẫn luôn một mình. Nàng không nhận mình là một người có tài, nhưng nàng sẽ không nhận bản thân mình là một người vô dụng. Nàng yêu thích cái ngành y học nên nàng theo nó, nhưng bù lại nàng cũng tự mình học nhiều thứ để thỏa mãn bản thân. Nàng không vạn năng, nhưng nàng biết kiên trì.
Tôn Nguyệt Tuyết nguyên chủ cũng không khác gì nàng, cũng cô đơn, cũng kiên trì, đâu phải thứ gì cũng tự nhiên mà có? nguyên chủ cũng đã cố gắng rất nhiều mới được như ngày hôm nay, nếu nói cái tài thì nguyên chủ tài về phần diễn xuất, rất giỏi nhưng lại đi dùng nó vào cái việc che giấu bản thân. Nguyên chủ không phải người quá mạnh mẽ và suy nghĩ nhiều như nàng, nhưng nguyên chủ lại có cái dịu dàng của nguyên chủ.
Nàng thích nguyên chủ, cũng vì thế nên nàng không hề oán hận việc nguyên chủ đưa nàng đến đây, nàng còn mừng nữa. Nàng rất cảm ơn nguyên chủ vì đã cho nàng biết được tình cảm chân thành là gì, thứ mà dì Lâm cho nàng không phải giả tạo, những đoạn kí ức đã xác nhập làm một với linh hồn nàng làm nàng càng thêm ấm lòng. Nàng có lẽ là một người do dự, không quyết đoán nhưng nàng vẫn mong rằng đây không phải là một giấc mơ. Nàng có thể chịu được cô đơn tổn thương, nhưng nàng lại chịu không được cái ấm áp đến quá đột ngột, nó khiến nàng trở nên quá yếu đuối.
Tôn Nguyệt Tuyết chìm đắm vào trong suy nghĩ của bản thân cho tới khi Tiểu Hồng bên cạnh bỗng cắn áo nàng kéo vài cái thì nàng mới bừng tỉnh. Nàng tại sao lại bất cẩn như vậy, cũng may là đoạn đường này vắng, nếu không chắc chắn đã gây ra tai nạn rồi
Nhưng lúc này bỗng Tiểu Hồng lại vươn thân rắn, nhìn vào một chỗ gần đó, làm cho Tôn Nguyệt Tuyết hơi ngạc nhiên, nàng nhìn vào đôi mắt màu ngọc bích của Tiểu Hồng một lát rồi liền đem Tiểu Hồng đặt lên vai, bản thân mình thì xuống xe chạy tới chỗ Tiểu Hồng muốn chỉ.
Nàng thở dài ưu thương, lại bệnh nghề nghiệp của nàng nữa rồi. Tiểu Hồng có biểu hiện đó đơn giản là vì có một người đang cần được nàng giúp đỡ. Nàng cũng không phải thánh mẫu mà ai cũng cứu, nàng chỉ cứu khi Tiểu Hồng ra dấu cho nàng. Có lẽ ai biết cũng sẽ nói nàng hoang tưởng, nhưng động vật giác quan thứ sáu của nó mạnh hơn mình nhiều đấy, vả lại Tiểu Hồng còn có linh tính vô cùng đặc biệt nên nàng tin tưởng việc cứu người mà Tiểu Hồng chỉ định là hoàn toàn có lợi
Rất nhanh Tôn Nguyệt Tuyết đã thấy một bóng người cao gầy đang nằm trên thảm cỏ, trông có vẻ vô cùng khó chịu. Do bóng người này quay lưng lại nên nàng không thấy rõ dung mạo nhưng cũng có thể đoán ra đây là nam nhân. Bên cạnh nam nhân này còn có một cái vali bằng bạc không lớn lắm.
Tôn Nguyệt Tuyết nghĩ tới đó thì cũng không nghĩ gì nhiều nữa, nàng cứu người không phân biệt thứ gì hết, nhưng cũng phải có lợi nàng mới cứu. Nhưng chỉ cần xác định ai cứu được thì nàng tuyệt đối không quan tâm gì mà tôn ti rồi người ta có cho hay không.
Tôn Nguyệt Tuyết liền đem nam nhân đang bất tỉnh kia vào không gian, nàng mặc dù không muốn ai phát hiện ra không gian này nhưng mà cứu người quan trọng hơn, vả lại nàng cũng sẽ không để ai đem không gian của nàng ra uy hiếp nàng cho nên nếu ai có ý đồ xấu, nàng liền xóa một chút kí ức của người đó, đừng trách nàng vô tình. Nàng chỉ muốn giữ cái mạng của mình thật tốt.
Nàng lúc đầu dự định đem nam nhân này về nhà, nhưng đem về hơi phiền phức nên trực tiếp đưa vào không gian vẫn tốt hơn, vả lại nàng sợ nam nhân này thật sự có gì quỷ dị thì còn cứu chữa kịp
"Này Tiểu Hồng, ngươi nghĩ là ta cứu người này là phúc hay họa?" Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã đưa nam nhân kia lên giường, đem chút linh tuyền cho nam nhân kia uống rồi mới nhàn nhạt kiểm tra xem nam nhân này bị thương ở đâu, tiện thể hỏi Tiểu Hồng đang ngồi tròn mắt nhìn nam nhân
Tiểu Hồng nhìn nam nhân xa lạ này, lắc đầu nhỏ tỏ vẻ như cứu nam nhân này không phải là họa, Tôn Nguyệt Tuyết cũng cười khẽ một tiếng, nàng nhìn một chút rồi lắc đầu thở dài. Nam nhân này là hít phải vài loại độc thảo trong rừng thôi, nàng suy đoán thì nếu hít bình thường thì cũng không nặng tới mức mất ý thức mà bất tỉnh như vậy, chắc là nam nhân này thật sự đặc biệt.
Tôn Nguyệt Tuyết động ý nghĩa, trong tay liền có một bình ngọc tản ra hơi lạnh. Nàng mở nắp bình, lắc mạnh, trong bình liền liền thả ra một viên đan dược màu vàng kim. Nàng nhẹ nhàng mở miệng nam nhân, đem viên đan dược bỏ vào. Nam nhân này cũng không có gì đáng lo, cũng may nàng phát hiện kịp, nếu không thì khó cứu, vì loại độc thảo này ngấm quá lâu vào cơ thể sẽ gây tử vong, mà muốn cứu trừ phi là biết châm cứu, mà theo như trí nhớ thì ở thế giới này căn bản không có đông y, càng không có châm cứu, bởi vậy nàng cũng là người duy nhất cứu được nam nhân này trừ phi là cũng có người xuyên giống nàng.
Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã xác định nam nhân này đã qua tình trạng khó khăn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng mới nhìn lên khuôn mặt của nam nhân này, thân hình thì trong mắt nàng đã được điểm tuyệt đối rồi, còn dung mạo ra sao nàng thật tò mò nha. Dù sao nàng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, ngắm một chút cũng chẳng chết ai đâu ha? Chứ nàng nhìn thân hình thì đã nóng cả người rồi, thật không thua gì Thiên Mặc Thần mà. Tôn Nguyệt Tuyết vui vẻ chống cằm ngồi bên mép giường nhìn, hơi kinh ngạc trong đáy mắt xẹt qua
Nàng phải thầm than một tiếng thật sâu vì dung mạo của nam nhân này. Nam nhân tuổi tầm mười tám mười chín, thân hình thon dài vô cùng khỏe mạnh săn chắc. Làn da trắng như men sứ hơi tái nhợt mang cho người ta một loại cảm giác vô cùng quỷ dị. Khuôn mặt có phần hơi trẻ nhưng lại rất hoàn mỹ như một bức tượng được điêu khắ tỉ mỉ. Cái mũi thẳng đầy khí phách, môi bạc hơi mỏng mím lại, lông mi dài hơi rủ làm cho người ta có cảm giác đôi mắt này rất buồn rất sâu. Khí chất dù bất tỉnh vẫn tản ra một loại khí chất ma dại nhưng cuồng dã đầy quyến rũ, nàng công nhận là Thiên Mặc Thần vô cùng yêu nghiệt, vô cùng quyến rũ nhưng là quyến rũ theo kiểu một người đàn ông từng trải. Còn nam nhân này lại quyến rũ theo kiểu thần bí âm trầm, tạo cho người ta cảm giác khó gần. Thật là một nam nhân kì lạ!
Tôn Nguyệt Tuyết dời mắt, nhìn nhiều quá nổi sắc tính thì nàng khó lòng kiềm chế. Nàng cười nhạt một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, nàng nghĩ là nên tìm chút nguyên liệu nấu cho bệnh nhân của nàng một chút cháo thì hơn, nàng là một bác sĩ tận tâm mà ha ha ha!
Nàng không có ý định về nhà sớm đến vậy, vì vậy nên cái việc phải hóa trang là hoàn toàn dư thừa. Nàng không muốn phải đi giả nhân giả nghĩa làm gì, chỉ có nữ chủ mới khiến nàng phải ủy khuất bản thân mà đóng kịch thật tốt thôi. Còn bây giờ thì khác, nàng không tin tai mắt của nữ chủ có thể trải dài tới tận đây, trừ phi nàng ta đã thâu tóm được tâm của một nam nhân cường đại nào. Nàng là người biết rõ nhất về thực lực của nữ chủ nhưng mà cái việc thâu tóm tâm của nam chủ, nữ chủ cũng không có dễ dàng gì, nam phụ trong truyện này cũng không phải là người dễ dãi như vậy đâu.
Có lẽ một số điểm đáng để ý trong bộ truyện cẩu huyết này là nam chủ nam phụ hoàn toàn không phải là người dễ dãi, còn đa nghi nữa là đằng khác, nhưng mà một khi bọn họ yêu thì cũng làm nàng cảm thán không thôi, tin tưởng vô điều kiện. Việc này cũng không thể trách họ, là do nữ chủ quá giỏi mà thôi. Mặc dù đây là bộ tiểu thuyết thịt văn nhưng mà nó chỉ diễn ra khi mà nam chủ yêu nữ chủ đến một mức độ nào đó, vì thế nên nàng cũng sẽ tự dưng hiểu ra là hậu cung của nữ chủ thu nhập cũng không dễ dàng gì.
đến cả nam chủ Thiên Mặc Thần mà nàng vừa mới gặp cũng không phải loại người dễ thu phục, đừng nhìn hắn ta tươi cười ưu nhã mà lầm tưởng, nàng đọc đến một nửa quyển tiểu thuyết đã có thể biết hắn là người thủ đoạn tàn nhẫn, thâm trầm khi cần, còn mắc bệnh khiết phích nữa chứ. Nhưng mà được cái hắn là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần không chạm vào tối kị của hắn thì hắn sẽ tự dưng không để ý ngươi thôi.
Hiện giờ thì tối kị của hắn chắc là việc ngươi dám đem hắn ra đùa giỡn, còn trong tương lai của hắn, tối kị của hắn chính là nữ chủ. Nếu như bỏ qua thân phận nam chủ thì Thiên Mặc Thần làm nàng khá thích, nàng thích chính là cái tài chụp ảnh của hắn, nàng rất trọng người ta nha! Chưa nói đến việc hắn thật sự rất mỹ. Nhưng mà dây dưa thì nàng xin miễn, kết giao thì sẽ ổn thôi.
Tôn Nguyệt Tuyết vừa nghĩ ngợi vừa đem quần áo nam thay ra, lấy một chiếc áo lệch vai màu trắng và chiếc quần jeans đen kiểu mà nguyên chủ để ờ nhà dì Lâm mặc vào. Nàng có dự tính sẽ đi ra quán cà phê kiểu cổ điển nào đó ngồi hưởng nhạc uống cà phê, rồi đi mua chút đồ ăn. Nàng lười đi nhà hàng, mà về nhà ăn thì nàng sẽ càng không.
Tôn Nguyệt Tuyết nở nụ cười, đi chơi cho khuây khỏa thôi, vấn đề quần áo nàng căn bản không cần lo, số lượng quần áo trong không gian vừa vặn với cơ thể này, còn hợp ý nàng hơn so với mấy bộ quần áo trong tủ đồ ở nhà. Trong không gian đầy đủ tất cả những thứ nàng cần, nó giống như là việc nàng mang theo một ngôi nhà đi luôn vậy, chỉ là nó rất lợi thôi.
Đồ hóa trang thì nàng không nỡ bỏ nên cũng đã để vào không gian, nàng có thể hóa trang bất cứ lúc nào nàng muốn, việc đóng kịch với nữ chủ cũng sẽ dễ dàng hơn, lại càng không sợ có vật gì bí mật mà sợ bị nữ chủ phát hiện
Tôn Nguyệt Tuyết lại xoa cái vòng tay đỏ sẫm trên cánh tay trắng nõn, cười khẽ một cái, có Tiểu Hồng ở đây thật tốt, nó như người thân của nàng vậy, vì thế nên Tiểu Hồng cũng là một trong những thứ nàng sẽ bảo vệ, tuyệt đối không để ai tổn thương Tiểu Hồng.
Nàng tiến ra ngoài, hôn vào má của dì Lâm một cái rồi tạm biệt. Nàng chạy ra xe, nếu nàng nhớ không lầm thì trước đây nguyên chủ từng đi ngang qua một con phố nhỏ, có một quán cà phê vừa phù hợp với yêu cầu của nàng.
Tôn Nguyệt Tuyết lên xe, khởi động xe, tiện thể để Tiểu Hồng vào ghế lái phụ, cười một cái rồi khởi động xe đi. Vẫn là con đường lá đỏ quen thuộc, nhưng lại khiến nàng có cảm giác hơi lạ, có lẽ là do nàng đã ngầm thừa nhận mình là một nữ phụ chăng? Nàng cười khổ một tiếng, ngươi từ khi nào đã trở nên quá mức đa tâm rồi? Nàng bây giờ cũng không biết mình là Tôn Nguyệt Tuyết hay là Lục An Nguyệt nữa, vậy thì là cả hai đi.
Lục An Thần là cái tên nàng dùng để giả nam trang, đây là cái tên mà nguyên chủ đã dùng, nàng sẽ không bỏ quên nó. Lục An Nguyệt là cái tên mà để nói lên được thành tích của nàng, những gì mà nàng đã trải qua của thế giới kia, nàng cũng sẽ không vứt bỏ nó, vì nó chính là nàng! Tôn Nguyệt Tuyết lại là cái tên mà nàng đang sở hữu, lúc đầu không phải của nàng nhưng bây giờ là của nàng, nó để chứng minh nàng đang là một nữ phụ rất nhỏ bé. Nàng làm sao có thể bỏ được? Vì thế nên nàng chắc chắn sẽ dùng cả ba cái tên này thật tốt! Nàng trước kia là một bác sĩ, một giáo sư ở độ tuổi mà đáng lẽ vẫn còn vui chơi với bạn bè, hẹn hò với người yêu để rồi tìm một nơi để gửi thân. Nhưng nàng vẫn cô đơn, vẫn luôn một mình. Nàng không nhận mình là một người có tài, nhưng nàng sẽ không nhận bản thân mình là một người vô dụng. Nàng yêu thích cái ngành y học nên nàng theo nó, nhưng bù lại nàng cũng tự mình học nhiều thứ để thỏa mãn bản thân. Nàng không vạn năng, nhưng nàng biết kiên trì.
Tôn Nguyệt Tuyết nguyên chủ cũng không khác gì nàng, cũng cô đơn, cũng kiên trì, đâu phải thứ gì cũng tự nhiên mà có? nguyên chủ cũng đã cố gắng rất nhiều mới được như ngày hôm nay, nếu nói cái tài thì nguyên chủ tài về phần diễn xuất, rất giỏi nhưng lại đi dùng nó vào cái việc che giấu bản thân. Nguyên chủ không phải người quá mạnh mẽ và suy nghĩ nhiều như nàng, nhưng nguyên chủ lại có cái dịu dàng của nguyên chủ.
Nàng thích nguyên chủ, cũng vì thế nên nàng không hề oán hận việc nguyên chủ đưa nàng đến đây, nàng còn mừng nữa. Nàng rất cảm ơn nguyên chủ vì đã cho nàng biết được tình cảm chân thành là gì, thứ mà dì Lâm cho nàng không phải giả tạo, những đoạn kí ức đã xác nhập làm một với linh hồn nàng làm nàng càng thêm ấm lòng. Nàng có lẽ là một người do dự, không quyết đoán nhưng nàng vẫn mong rằng đây không phải là một giấc mơ. Nàng có thể chịu được cô đơn tổn thương, nhưng nàng lại chịu không được cái ấm áp đến quá đột ngột, nó khiến nàng trở nên quá yếu đuối.
Tôn Nguyệt Tuyết chìm đắm vào trong suy nghĩ của bản thân cho tới khi Tiểu Hồng bên cạnh bỗng cắn áo nàng kéo vài cái thì nàng mới bừng tỉnh. Nàng tại sao lại bất cẩn như vậy, cũng may là đoạn đường này vắng, nếu không chắc chắn đã gây ra tai nạn rồi
Nhưng lúc này bỗng Tiểu Hồng lại vươn thân rắn, nhìn vào một chỗ gần đó, làm cho Tôn Nguyệt Tuyết hơi ngạc nhiên, nàng nhìn vào đôi mắt màu ngọc bích của Tiểu Hồng một lát rồi liền đem Tiểu Hồng đặt lên vai, bản thân mình thì xuống xe chạy tới chỗ Tiểu Hồng muốn chỉ.
Nàng thở dài ưu thương, lại bệnh nghề nghiệp của nàng nữa rồi. Tiểu Hồng có biểu hiện đó đơn giản là vì có một người đang cần được nàng giúp đỡ. Nàng cũng không phải thánh mẫu mà ai cũng cứu, nàng chỉ cứu khi Tiểu Hồng ra dấu cho nàng. Có lẽ ai biết cũng sẽ nói nàng hoang tưởng, nhưng động vật giác quan thứ sáu của nó mạnh hơn mình nhiều đấy, vả lại Tiểu Hồng còn có linh tính vô cùng đặc biệt nên nàng tin tưởng việc cứu người mà Tiểu Hồng chỉ định là hoàn toàn có lợi
Rất nhanh Tôn Nguyệt Tuyết đã thấy một bóng người cao gầy đang nằm trên thảm cỏ, trông có vẻ vô cùng khó chịu. Do bóng người này quay lưng lại nên nàng không thấy rõ dung mạo nhưng cũng có thể đoán ra đây là nam nhân. Bên cạnh nam nhân này còn có một cái vali bằng bạc không lớn lắm.
Tôn Nguyệt Tuyết nghĩ tới đó thì cũng không nghĩ gì nhiều nữa, nàng cứu người không phân biệt thứ gì hết, nhưng cũng phải có lợi nàng mới cứu. Nhưng chỉ cần xác định ai cứu được thì nàng tuyệt đối không quan tâm gì mà tôn ti rồi người ta có cho hay không.
Tôn Nguyệt Tuyết liền đem nam nhân đang bất tỉnh kia vào không gian, nàng mặc dù không muốn ai phát hiện ra không gian này nhưng mà cứu người quan trọng hơn, vả lại nàng cũng sẽ không để ai đem không gian của nàng ra uy hiếp nàng cho nên nếu ai có ý đồ xấu, nàng liền xóa một chút kí ức của người đó, đừng trách nàng vô tình. Nàng chỉ muốn giữ cái mạng của mình thật tốt.
Nàng lúc đầu dự định đem nam nhân này về nhà, nhưng đem về hơi phiền phức nên trực tiếp đưa vào không gian vẫn tốt hơn, vả lại nàng sợ nam nhân này thật sự có gì quỷ dị thì còn cứu chữa kịp
"Này Tiểu Hồng, ngươi nghĩ là ta cứu người này là phúc hay họa?" Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã đưa nam nhân kia lên giường, đem chút linh tuyền cho nam nhân kia uống rồi mới nhàn nhạt kiểm tra xem nam nhân này bị thương ở đâu, tiện thể hỏi Tiểu Hồng đang ngồi tròn mắt nhìn nam nhân
Tiểu Hồng nhìn nam nhân xa lạ này, lắc đầu nhỏ tỏ vẻ như cứu nam nhân này không phải là họa, Tôn Nguyệt Tuyết cũng cười khẽ một tiếng, nàng nhìn một chút rồi lắc đầu thở dài. Nam nhân này là hít phải vài loại độc thảo trong rừng thôi, nàng suy đoán thì nếu hít bình thường thì cũng không nặng tới mức mất ý thức mà bất tỉnh như vậy, chắc là nam nhân này thật sự đặc biệt.
Tôn Nguyệt Tuyết động ý nghĩa, trong tay liền có một bình ngọc tản ra hơi lạnh. Nàng mở nắp bình, lắc mạnh, trong bình liền liền thả ra một viên đan dược màu vàng kim. Nàng nhẹ nhàng mở miệng nam nhân, đem viên đan dược bỏ vào. Nam nhân này cũng không có gì đáng lo, cũng may nàng phát hiện kịp, nếu không thì khó cứu, vì loại độc thảo này ngấm quá lâu vào cơ thể sẽ gây tử vong, mà muốn cứu trừ phi là biết châm cứu, mà theo như trí nhớ thì ở thế giới này căn bản không có đông y, càng không có châm cứu, bởi vậy nàng cũng là người duy nhất cứu được nam nhân này trừ phi là cũng có người xuyên giống nàng.
Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã xác định nam nhân này đã qua tình trạng khó khăn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng mới nhìn lên khuôn mặt của nam nhân này, thân hình thì trong mắt nàng đã được điểm tuyệt đối rồi, còn dung mạo ra sao nàng thật tò mò nha. Dù sao nàng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, ngắm một chút cũng chẳng chết ai đâu ha? Chứ nàng nhìn thân hình thì đã nóng cả người rồi, thật không thua gì Thiên Mặc Thần mà. Tôn Nguyệt Tuyết vui vẻ chống cằm ngồi bên mép giường nhìn, hơi kinh ngạc trong đáy mắt xẹt qua
Nàng phải thầm than một tiếng thật sâu vì dung mạo của nam nhân này. Nam nhân tuổi tầm mười tám mười chín, thân hình thon dài vô cùng khỏe mạnh săn chắc. Làn da trắng như men sứ hơi tái nhợt mang cho người ta một loại cảm giác vô cùng quỷ dị. Khuôn mặt có phần hơi trẻ nhưng lại rất hoàn mỹ như một bức tượng được điêu khắ tỉ mỉ. Cái mũi thẳng đầy khí phách, môi bạc hơi mỏng mím lại, lông mi dài hơi rủ làm cho người ta có cảm giác đôi mắt này rất buồn rất sâu. Khí chất dù bất tỉnh vẫn tản ra một loại khí chất ma dại nhưng cuồng dã đầy quyến rũ, nàng công nhận là Thiên Mặc Thần vô cùng yêu nghiệt, vô cùng quyến rũ nhưng là quyến rũ theo kiểu một người đàn ông từng trải. Còn nam nhân này lại quyến rũ theo kiểu thần bí âm trầm, tạo cho người ta cảm giác khó gần. Thật là một nam nhân kì lạ!
Tôn Nguyệt Tuyết dời mắt, nhìn nhiều quá nổi sắc tính thì nàng khó lòng kiềm chế. Nàng cười nhạt một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, nàng nghĩ là nên tìm chút nguyên liệu nấu cho bệnh nhân của nàng một chút cháo thì hơn, nàng là một bác sĩ tận tâm mà ha ha ha!
Danh sách chương