Trên Quan Sơn khói bốc mù mịt, trưa tháng tư ở thảo nguyên vốn đã nóng bức, lại thêm hơi nóng tỏa ra từ những nòng pháo đã nã đạn suốt cả một buổi sáng, càng nóng tới không chịu nổi, toàn bộ pháo thủ cởi sạch sành sanh chỉ còn độc mỗi cái quần cộc, đang ra sức nhét pháo đạn vào nòng, sau đó có thanh sắt nung đổ cắm vào mắt pháo, pháo thủ bịt tai nhảy vào hố đào sẵn, sau đó đợi pháo gầm vang lại nhảy ra, lặp lại động tác, hiện giờ bọn họ đã vô cùng thuần thục rồi.
Tôn Tiết đổ thùng nước lên nòng pháo, nòng pháo xèo xèo bốc hơi nước trắng mù mịt, sờ thử một cái, méo miệng rụt tay lại, tiếp tục đổ nước, nhất định phải để nòng nguội hẳn mới dùng được, nếu không không rất dễ phát nổ, chết người chưa nói lại còn làm hỏng thứ bảo bối này, ba mươi hai khẩu hỏa pháo giờ chỉ còn hai mươi bảy. Hắn từng là người phụ trách đúc thứ này nên biết muốn đúc ra được một khẩu pháo hợp tiêu chuẩn gian nan ra sao, cuộc chiến đang tới giai đoạn gấp rút, không thể làm hỏng pháo lỡ dở đại sự của tướng chủ, ra lệnh dân phu nhanh chóng lấy thêm nước.
Lau mồ hôi trên mặt nhìn về phía tây, khá hài lòng, Bát Môn Kim Tỏa trận dưới Quan Sơn đã bị đạn pháo oanh tạc tan nát, thi thoảng trong khói lửa có chiến mã vô chủ hoảng loạn chạy ra, tìm kiếm đường sống.
Lúc trận địa pháo mới lập, Da Luật Ất Tân còn không ngừng phái viện binh muốn đoạt lại Quan Sơn, nhưng sau hai ngày, không một tướng lĩnh nào muốn dẫn bộ hạ tới phạm vi oanh kích của hỏa pháo nạp mạng nữa.
Nếu là hai quân chém giết, cho dù đối diện với kẻ địch đông hơn thì tướng Liêu không ngần ngại xông vào tác chiến, nhưng cảnh tưởng trước mắt dù viên tướng dũng mãnh nhất cũng không muốn đi nạp mạng, thực sự là nạp mạng vô nghĩa. Cứ tưởng tượng mà xem, trong tầm mắt còn chưa nhìn thấy cái bóng của quân Tống đâu, vậy mà pháo đạn từ trên trời rơi xuống nổ tan xương nát thịt, đó là ác mộng không ai muốn trải qua.
Tiếng đạn pháo cuối cùng đã ngừng, Khương Triết suất lĩnh tiền quân bước qua mảnh đất toàn là những cái hố nhấp nhô, cờ xí gãy đổ, xác người ngựa không toàn vẹn, những bức tường đá thấp dùng ngăn cản quân Tống giờ không còn chút bóng dáng nào.
Đã đi ba dặm vào quân trận nước Liêu mà không gặp bất kỳ sự phản kháng nào, sự công kích duy nhất mà đại quân gặp phải là từ chiến mã nổi điên, sau khi tiến vào đại trận, chuyện đầu tiên Khương Triết làm không phải xua quân tiến công mà là phòng ngự, tư mã trong quân dẫn dân phu và thợ dưới sự yểm hộ của đại quân nhanh chóng tu bổ tường đá...
- Uy lực của đại pháo không ngờ tới mức này. Văn Ngạn Bác nhặt một cục đá vỡ ném xuống cái hố sâu ba xích lẩm bẩm:
Vân Tranh vén áo choàng cứ bị gió thổi dính vào người, dẫn trung quân tiến tới doanh trại Khương Triết đã bố trí sẵn.
- Có mâu trước sau đó mới xuất hiện thuẫn, đó là trình tự căn bản, nay Đại Tống ta đã có trường mâu sắc bén nhất thiên hạ, như vậy chuyện đầu tiên phải làm là không thể để kẻ địch có được thuẫn bài quá sớm. Vương An Thạch từ trong cái hố lớn trèo lên, cảm khái vô cùng:
Văn Ngạn Bác đứng nhìn bốn xung quanh, có vẻ trận đánh hôm nay mang lại cho ông ta cảm xúc rất mạnh, đột nhiên nói: - Trước kia lão phu nghĩ man di sở dĩ tấn công Trung Nguyên là vì cướp bóc tài phú lương thực. Nay tới thảo nguyên mới hiểu, đất đai nơi nào nuôi người nơi đó, lão phu mỗi ngày nhìn thảo nguyên bao la không điểm cuối, luôn có kích động phóng ngựa tới tận chân trời xem thế nào.
- Cứ đi như thế liền tới Đại Tống ta, sau đó nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa giàu có, nên sinh ra ý định cướp đoạt cũng là hợp lý, giữa trời đất bao la chỉ có một mình, nên đám man di cho rằng trời đất chỉ thuộc về mình, làm gì cũng không sai.
- Một khi Yến Vân trở về Đại Tống, ngày sau tội quan đi đầy sẽ không tới Lĩnh Nam dần giàu có nữa, mà phải đầy tới nơi này khai hoang.
Vương An Thạch nghi hoặc nhìn Văn Ngạn Bác: - Gần đây ông làm sao thế, như đổi tính rồi, không nhắm vào Vân hầu nữa mà mà suy nghĩ tới quốc gia đại sự chân chính rồi.
Văn Ngạn Bác mặt tràn ngập hạnh phúc, không thèm tính toán lời châm chích đó, chỉ trận địa pháo: - Là vì nó, thứ này xuất hiện khiến chiến tranh phức tạp trở nên đơn giản, từ nay về sau thực lực sẽ là tiêu chuẩn quốc phòng của một quốc gia, nếu thành trại Đại Tống ta đều trang bị thứ này, dù danh tướng như Vân Tranh cũng chẳng thể làm gì nổi, thời đại của danh tướng hết rồi, chúng ta không cần y cũng không sợ y nữa.
Vương An Thạch nhìn Văn Ngạn Bác một lúc, cười nhạt: - Ông nói rất đúng, thời đại danh tướng đã qua, nhưng ông mừng quá sớm, chẳng lẽ ông chưa từng đọc tấu sớ Vân Tranh dâng lên có tên ( quốc phòng sớ) à, trong đó nói một khi vũ khí này sử dụng quy mô lớn, quốc gia không còn biên trấn, trong triều không lo võ nhân làm loạn nữa.
- Vì thời đại dựa vào một cây mã sóc, một thanh thiết đao, ba phần dũng khí là có thể quấy đảo thiên địa sẽ kết thúc. Từ nay về sau chỉ cần sĩ đại phu chúng ta không bạc đãi võ tướng quá mức, hoàng triều sẽ tồn tại mãi mãi.
Văn Ngạn Bác cười ha hả: - Xem ra y cũng biết mình biết người đấy.
- Còn cười được à, khi ông đang tìm mọi cách hạn chế quyền lực võ tướng thì người ta đào hố cho ông nhảy vào, nghĩ xem thời đại võ tướng kết thúc, như vậy tập đoàn quyền lực tiếp theo sẽ bị hoàng quyền hạn chế là ai? Còn chẳng phải sĩ đại phu.
- Thái tổ nói cùng sĩ đại phu cai trị thiên hạ chỉ là nói mà thôi, mục đích lấy văn thần khống chế võ tướng, nay võ tướng đã không cần kiềm chế, vậy chúng ta còn có thể cùng hoàng đế cai trị thiên hạ không? Văn Ngạn Bác thất kinh: - Lão phu chưa bao giờ thấy Quốc phòng sớ, xưa nay lão phu luôn theo dõi sát mọi hành vi của Vân Tranh, làm sao bỏ qua một tấu sớ quan trọng như thế, Giới Phủ huynh làm sao biết?
- Chưa xem? Vương An Thạch ngớ ra: - Khi đó lão phu cùng Vân Tranh ở thư phòng bàn luận Thanh Miêu pháp, Vân Tranh lấy tấu chương cho lão phu xem.
Văn Ngạn Bác vỗ đùi: - Tấu sớ này nhất định bị tiên đế giữ lại rồi, Vân Tranh là xu mật phó sứ, binh bộ thượng thư, tấu sớ của y không cần đi qua lưỡng đài và trung xu, trực tiếp trình lên bàn bệ hạ. Nếu thế...
- Còn nếu thế gì nữa, bệ hạ sớm muốn tước đoạt quyền lực của chúng ta lâu rồi, nếu như không phải bệ hạ đột nhiên ngã bệnh, không biết cục diện bây giờ ra sao? Ông không để ý bệ hạ đã tách quyền tư pháp khỏi văn thần rồi à?
- Trước kia đề hình quan chẳng qua là trợ thủ cho tri phủ ở châu phủ, bây giờ hay rồi, đề hình quan tách riêng, trực tiếp chưởng quản hình ngục, tới chiếu cục do trực bí các nắm giữ.
- Hừ, các ông quá chú ý tới bắc chinh cùng Vân hầu, các ông chèn ép người ta thuận lợi quá, còn lão phu thì khổ không nói hết, đường đường tham tri chính sự mà bị một tên quan đề hình lục phẩm tới thẳng trung đường chất vấn lão phu có biết Tống luật không? Vương An Thạch cười lớn: - Ha ha ha, lão phu còn tưởng là chư vị vứt bỏ Vương mỗ, hoặc là cố ý làm khó, không ngờ các vị chưa bao giờ nghe nói.
- Bàng tướng có biết không, Hàn Kỳ có biết không?
Vương An Thạch nhìn Văn Ngạn Bác với ánh mắt đầy ác ý: - Ông nói xem.
Văn Ngạn Bác lảo đảo: - Phải, vạn sự không thể qua được trung xu, Bàng tướng biết, Hàn to mồm chưa chắc đã biết, vì sao Bàng tướng lại che dấu?
- Những năm qua ông làm quan kiểu gì thế? Bàng tướng năm nay bảy mươi lẻ năm, trên có công phò tá tiên đế giữ yên thiên hạ, dưới có công đưa tân đế lên hoàng vị, tương lai không xa, Đại Tống ta sẽ có một vị lão nhân đủ cả phúc lộc thọ, ông nghĩ người ta sẽ dẫn đầu bách quan đi tranh đấu với hoàng quyền chắc?
Tôn Tiết đổ thùng nước lên nòng pháo, nòng pháo xèo xèo bốc hơi nước trắng mù mịt, sờ thử một cái, méo miệng rụt tay lại, tiếp tục đổ nước, nhất định phải để nòng nguội hẳn mới dùng được, nếu không không rất dễ phát nổ, chết người chưa nói lại còn làm hỏng thứ bảo bối này, ba mươi hai khẩu hỏa pháo giờ chỉ còn hai mươi bảy. Hắn từng là người phụ trách đúc thứ này nên biết muốn đúc ra được một khẩu pháo hợp tiêu chuẩn gian nan ra sao, cuộc chiến đang tới giai đoạn gấp rút, không thể làm hỏng pháo lỡ dở đại sự của tướng chủ, ra lệnh dân phu nhanh chóng lấy thêm nước.
Lau mồ hôi trên mặt nhìn về phía tây, khá hài lòng, Bát Môn Kim Tỏa trận dưới Quan Sơn đã bị đạn pháo oanh tạc tan nát, thi thoảng trong khói lửa có chiến mã vô chủ hoảng loạn chạy ra, tìm kiếm đường sống.
Lúc trận địa pháo mới lập, Da Luật Ất Tân còn không ngừng phái viện binh muốn đoạt lại Quan Sơn, nhưng sau hai ngày, không một tướng lĩnh nào muốn dẫn bộ hạ tới phạm vi oanh kích của hỏa pháo nạp mạng nữa.
Nếu là hai quân chém giết, cho dù đối diện với kẻ địch đông hơn thì tướng Liêu không ngần ngại xông vào tác chiến, nhưng cảnh tưởng trước mắt dù viên tướng dũng mãnh nhất cũng không muốn đi nạp mạng, thực sự là nạp mạng vô nghĩa. Cứ tưởng tượng mà xem, trong tầm mắt còn chưa nhìn thấy cái bóng của quân Tống đâu, vậy mà pháo đạn từ trên trời rơi xuống nổ tan xương nát thịt, đó là ác mộng không ai muốn trải qua.
Tiếng đạn pháo cuối cùng đã ngừng, Khương Triết suất lĩnh tiền quân bước qua mảnh đất toàn là những cái hố nhấp nhô, cờ xí gãy đổ, xác người ngựa không toàn vẹn, những bức tường đá thấp dùng ngăn cản quân Tống giờ không còn chút bóng dáng nào.
Đã đi ba dặm vào quân trận nước Liêu mà không gặp bất kỳ sự phản kháng nào, sự công kích duy nhất mà đại quân gặp phải là từ chiến mã nổi điên, sau khi tiến vào đại trận, chuyện đầu tiên Khương Triết làm không phải xua quân tiến công mà là phòng ngự, tư mã trong quân dẫn dân phu và thợ dưới sự yểm hộ của đại quân nhanh chóng tu bổ tường đá...
- Uy lực của đại pháo không ngờ tới mức này. Văn Ngạn Bác nhặt một cục đá vỡ ném xuống cái hố sâu ba xích lẩm bẩm:
Vân Tranh vén áo choàng cứ bị gió thổi dính vào người, dẫn trung quân tiến tới doanh trại Khương Triết đã bố trí sẵn.
- Có mâu trước sau đó mới xuất hiện thuẫn, đó là trình tự căn bản, nay Đại Tống ta đã có trường mâu sắc bén nhất thiên hạ, như vậy chuyện đầu tiên phải làm là không thể để kẻ địch có được thuẫn bài quá sớm. Vương An Thạch từ trong cái hố lớn trèo lên, cảm khái vô cùng:
Văn Ngạn Bác đứng nhìn bốn xung quanh, có vẻ trận đánh hôm nay mang lại cho ông ta cảm xúc rất mạnh, đột nhiên nói: - Trước kia lão phu nghĩ man di sở dĩ tấn công Trung Nguyên là vì cướp bóc tài phú lương thực. Nay tới thảo nguyên mới hiểu, đất đai nơi nào nuôi người nơi đó, lão phu mỗi ngày nhìn thảo nguyên bao la không điểm cuối, luôn có kích động phóng ngựa tới tận chân trời xem thế nào.
- Cứ đi như thế liền tới Đại Tống ta, sau đó nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa giàu có, nên sinh ra ý định cướp đoạt cũng là hợp lý, giữa trời đất bao la chỉ có một mình, nên đám man di cho rằng trời đất chỉ thuộc về mình, làm gì cũng không sai.
- Một khi Yến Vân trở về Đại Tống, ngày sau tội quan đi đầy sẽ không tới Lĩnh Nam dần giàu có nữa, mà phải đầy tới nơi này khai hoang.
Vương An Thạch nghi hoặc nhìn Văn Ngạn Bác: - Gần đây ông làm sao thế, như đổi tính rồi, không nhắm vào Vân hầu nữa mà mà suy nghĩ tới quốc gia đại sự chân chính rồi.
Văn Ngạn Bác mặt tràn ngập hạnh phúc, không thèm tính toán lời châm chích đó, chỉ trận địa pháo: - Là vì nó, thứ này xuất hiện khiến chiến tranh phức tạp trở nên đơn giản, từ nay về sau thực lực sẽ là tiêu chuẩn quốc phòng của một quốc gia, nếu thành trại Đại Tống ta đều trang bị thứ này, dù danh tướng như Vân Tranh cũng chẳng thể làm gì nổi, thời đại của danh tướng hết rồi, chúng ta không cần y cũng không sợ y nữa.
Vương An Thạch nhìn Văn Ngạn Bác một lúc, cười nhạt: - Ông nói rất đúng, thời đại danh tướng đã qua, nhưng ông mừng quá sớm, chẳng lẽ ông chưa từng đọc tấu sớ Vân Tranh dâng lên có tên ( quốc phòng sớ) à, trong đó nói một khi vũ khí này sử dụng quy mô lớn, quốc gia không còn biên trấn, trong triều không lo võ nhân làm loạn nữa.
- Vì thời đại dựa vào một cây mã sóc, một thanh thiết đao, ba phần dũng khí là có thể quấy đảo thiên địa sẽ kết thúc. Từ nay về sau chỉ cần sĩ đại phu chúng ta không bạc đãi võ tướng quá mức, hoàng triều sẽ tồn tại mãi mãi.
Văn Ngạn Bác cười ha hả: - Xem ra y cũng biết mình biết người đấy.
- Còn cười được à, khi ông đang tìm mọi cách hạn chế quyền lực võ tướng thì người ta đào hố cho ông nhảy vào, nghĩ xem thời đại võ tướng kết thúc, như vậy tập đoàn quyền lực tiếp theo sẽ bị hoàng quyền hạn chế là ai? Còn chẳng phải sĩ đại phu.
- Thái tổ nói cùng sĩ đại phu cai trị thiên hạ chỉ là nói mà thôi, mục đích lấy văn thần khống chế võ tướng, nay võ tướng đã không cần kiềm chế, vậy chúng ta còn có thể cùng hoàng đế cai trị thiên hạ không? Văn Ngạn Bác thất kinh: - Lão phu chưa bao giờ thấy Quốc phòng sớ, xưa nay lão phu luôn theo dõi sát mọi hành vi của Vân Tranh, làm sao bỏ qua một tấu sớ quan trọng như thế, Giới Phủ huynh làm sao biết?
- Chưa xem? Vương An Thạch ngớ ra: - Khi đó lão phu cùng Vân Tranh ở thư phòng bàn luận Thanh Miêu pháp, Vân Tranh lấy tấu chương cho lão phu xem.
Văn Ngạn Bác vỗ đùi: - Tấu sớ này nhất định bị tiên đế giữ lại rồi, Vân Tranh là xu mật phó sứ, binh bộ thượng thư, tấu sớ của y không cần đi qua lưỡng đài và trung xu, trực tiếp trình lên bàn bệ hạ. Nếu thế...
- Còn nếu thế gì nữa, bệ hạ sớm muốn tước đoạt quyền lực của chúng ta lâu rồi, nếu như không phải bệ hạ đột nhiên ngã bệnh, không biết cục diện bây giờ ra sao? Ông không để ý bệ hạ đã tách quyền tư pháp khỏi văn thần rồi à?
- Trước kia đề hình quan chẳng qua là trợ thủ cho tri phủ ở châu phủ, bây giờ hay rồi, đề hình quan tách riêng, trực tiếp chưởng quản hình ngục, tới chiếu cục do trực bí các nắm giữ.
- Hừ, các ông quá chú ý tới bắc chinh cùng Vân hầu, các ông chèn ép người ta thuận lợi quá, còn lão phu thì khổ không nói hết, đường đường tham tri chính sự mà bị một tên quan đề hình lục phẩm tới thẳng trung đường chất vấn lão phu có biết Tống luật không? Vương An Thạch cười lớn: - Ha ha ha, lão phu còn tưởng là chư vị vứt bỏ Vương mỗ, hoặc là cố ý làm khó, không ngờ các vị chưa bao giờ nghe nói.
- Bàng tướng có biết không, Hàn Kỳ có biết không?
Vương An Thạch nhìn Văn Ngạn Bác với ánh mắt đầy ác ý: - Ông nói xem.
Văn Ngạn Bác lảo đảo: - Phải, vạn sự không thể qua được trung xu, Bàng tướng biết, Hàn to mồm chưa chắc đã biết, vì sao Bàng tướng lại che dấu?
- Những năm qua ông làm quan kiểu gì thế? Bàng tướng năm nay bảy mươi lẻ năm, trên có công phò tá tiên đế giữ yên thiên hạ, dưới có công đưa tân đế lên hoàng vị, tương lai không xa, Đại Tống ta sẽ có một vị lão nhân đủ cả phúc lộc thọ, ông nghĩ người ta sẽ dẫn đầu bách quan đi tranh đấu với hoàng quyền chắc?
Danh sách chương