Trời quang mây tạnh, nhưng Văn Ngạn Bác cảm thấy như có sét đánh đánh giữa đỉnh đầu, ngực đau đớn làm ông ta không đứng nổi, sở dĩ người còn có thể lom khom đứng đó vì mỗi lời Vương An Thạch như dao khoét tim, làm ông ta nổi giận tới mức không cho mình ngã xuống. "Cùng sĩ đại phu trị thiên hạ!"

"Cùng sĩ đại phu trị thiên hạ!"

"Cùng sĩ đại phu trị thiên hạ!"

Đây là gốc rễ của Đại Tống, đây là cột trụ tinh thần người đọc sách mười năm đèn sách, đó là phần mềm yếu nhất trong lòng sĩ đại phu, không thể chạm vào.

- Ông cũng là sĩ đại phu! Văn Ngạn Bác rống lên với Vương An Thạch:

Vương An Thạch phát ra âm thanh giễu cợt: - Khi ta đứng dưới Phàn lâu bị đám lưu manh dùng rau nát, đồ ô uế ném lên người, bị toàn bộ thiên hạ xem thường, các ông ở đâu? Chỉ có Vân Tranh đá tên khốn kia một cái, các ông có ai lên tiếng không? - Ta cũng chẳng biết các ông đã từng qua Quốc phòng sớ của Vân hầu chưa, các ông không nhắc tới, tất nhiên ta không thể vô duyên vô cớ mà nói.

- Hôm nay ông đắc ý với cảnh ngộ của võ nhân, hẳn sớm muộn gì cũng phát hiện chuyện bất ổn trên triều, cho nên ta nói với ông cũng không coi là có lỗi với bằng hữu.

- Ông coi Vân Tranh là bằng hữu? Văn Ngạn Bác nhìn chằm chằm Vương An Thạch, ông ta không thể hiểu nổi, võ tướng là kẻ địch của sĩ đại phu, suy nghĩ này là dị loại:

- Cho dù ta không phải là bằng hữu của Vân Tranh cũng không bao giờ là kẻ địch, ngược lại hành vi của ông làm ta khinh bỉ, Vân Tranh là thần tử Đại Tống, chúng ta cùng ra sức vì Đại Tống, trở thành bằng hữu có gì ngạc nhiên à, ông coi người ta như kẻ thù mới là ngạc nhiên.

Văn Ngạn Bác lắc đầu liên hồi: - Không thèm nói với ông, không được, không thể được, lão phu phải viết thư hỏi Bàng tướng, lão phu không tin ông ấy cho phép hoàng gia đụng tới quyền lợi sĩ đại phu.

- Kỳ thực ông chỉ cần nghĩ vì sao ông và Vân Tranh xưa nay xung đột gay gắt, vì sao người ta lại cử ông tới giám sát là rõ nguồn cơn rồi.

- Vân Tranh luôn nhượng bộ ông, ngay cả giết người cũng là giết người của ta chứ không muốn triệt để đối lập với ông, ông nghĩ là vì cái gì? Tính khí của y không tốt như vậy đâu, nếu không Lý Thường đã chẳng gãy mấy cái răng, nếu như chẳng phải nhịn cái mặt thối của ông sẽ thuận tiện cho y làm việc khác, ông đã chẳng yên lành đứng đây, quan văn tới giám sát bị y âm thầm giết đi chẳng phải chỉ có một hai người.

Văn Ngạn Bác dần lấy lại bình tĩnh: - Ý ông là ta bị đuổi khỏi kinh thành, vì nơi đó có biến hóa lớn.

Vương An Thạch phủi cát tên người: - Trừ nguyên nhân đó ra thì ta chẳng nghĩ ra điều gì khác, ông cho rằng ông đang kiềm chế Vân Tranh, nhưng không biết người ta đang đào mộ tổ của ông.

Văn Ngạn Bác nghĩ một lúc nhận ra điều khác thường, lẩm bẩm: - Chẳng trách lão phu không thu được công báo, chuyện xảy ra ở kinh thành chẳng liên quan tới y, định nấp một bên xem trò cười đây mà, chỗ Vân Tranh ắt phải có công báo, ông muốn đi xem không?

Vương An Thạch hứng thú nhìn thảo nguyên bao la xung quanh: - Ông đi một mình đi, sau này có lẽ lão phu sẽ ở lại Yến Vân thời gian dài thí nghiệm biến pháp, tìm con đường vạn thế cho Đại Tống, cái khác ta chẳng quan tâm.

Văn Ngạn Bác chỉ trích: - Da không còn thì lông sao sống nổi, tầm nhìn của ông quá hạn hẹp rồi.

- Ông mới là kẻ hẹp hòi, lão phu làm vì vạn dân, còn ông chỉ nghĩ tới đấu tranh, trước kia chỉ muốn khống chế Vân Tranh, giờ tính lợi ích sĩ đại phu, ai mới là kẻ tầm nhìn hạn hẹp đây?

Văn Ngạn Bác lòng như lửa đốt không muốn tranh luận với Vương An Thạch, hừ một tiếng phất tay áo chạy tới doanh trướng của Vân Tranh.

Vương An Thạch lại nhảy vào một cái hố đạn pháo khác, dùng tay vốc đất, rất hài lòng, nơi này chỉ cần chỉnh lý một chút sẽ thành ruộng tốt.

Đại quân tiến vừa vào doanh trại, công việc lặt vặt của Vân Tranh rất nhiều, không ngừng có lính truyền lệnh từ soái trướng chạy ra ngoài, đem mệnh lệnh truyền đi.

Tô Tuân cũng bận chổng bốn vó lên trời, cùng Trần Lâm thảo luận chuyện tiếp tế cho đại quân, tính toán tổn thất, các tham mưu thì chạy quanh sa bàn lớn, cãi vã ầm ĩ cắm cờ lên đó.

Trung quân của Vân Tranh như cỗ máy hiệu suất cao, Văn Ngạn Bác biết tính Vân Tranh khi tiến vào trạng thái chỉ huy rất nóng nảy, không dám làm phiền, kéo ghế ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, nhưng huyệt thái dương đập liên hồi cho thấy nội tâm ông ta đang kích động thế nào.

- Lý Đông Sở phải phòng ngự góc tây bắc, bị công kích là lập tức phản kích, không cho người Liêu nam bắc kết hợp...

Quan tham mưu nghe lời Vân Tranh liền cắm cờ màu lam đại biểu cho Lý Đông Sở vào phía tây bắc, các phụ tá tức tốc tính toán mức độ tiêu hao vật tự thời gian qua, sau đó báo lên cho Tô Tuân và Trần Lâm thẩm hạch đóng dấu, sau đó lính truyền lệnh tức tốc chạy đi.

- Củng cố tường thành chính diện, phải cao hai trượng..

Đại quân tiến vào doanh trại đổ nát này vào buổi trưa, tới khi mặt trời lặn thì nơi này đã được từng bức tường đá cao bằng một người bao quanh, chòi canh dựng khắp nơi, hàng rào kẽm gai kéo dài, hỏa pháo đặt trung tâm cách đại trướng của Vân Tranh không xa, người Liêu muốn phá hoại đại pháo khó hơn lên trời.

Đến khi bố trí xong xuôi mọi việc, Vân Tranh mệt mỏi ngồi xuống ghế da hổ, cầm ấm trà lên tu ừng ực, mới để ý thấy Văn Ngạn Bạc: - Văn công tới xem bản soái điều binh khiển tướng à?

Văn Ngạn Bác đã ngồi gần hai canh giờ, trong lòng khó chịu lắm, trước mặt Vân Tranh vẫn tỏ ra nho nhã: - Hôm nay lã phu nghe nói mấy năm trước Vân hầu từng dâng lên bệ hạ một bản tấu gọi là Quốc Phòng sớ?

Vân Tranh vỗ đầu nhớ lại: - Hình như là có, bản soái không nhớ lắm, nhiều tấu chương quá rồi.

- Từ khi ngài có quyền viết tấu chương, tổng cộng dâng lên ba mươi ba bản tấu, trong đó có sáu bản tấu tạ ơn không nói, hai mươi bảy bản kia đều đọc qua.

- Khách quan mà nói đọc tấu chương của Vân hầu đúng là hưởng thụ, lời lẽ đơn giản xác thực, mỗi lời đều đi thẳng vào lý lẽ, chưa bao giờ phù phiếm hư ảo, có thể nói là hình mấu. Kiến thức của ngài phong phú bao la, làm lão phu được gợi mở rất nhiều...

Xưa nay thái độ của Vân Tranh với lời nịnh bợ là có bao nhiêu đón nhận bấy nhiêu, nhất là lời nịnh bợ tới từ Văn Ngạn Bác càng đáng nghe, nên thấy ông ta có xu thế muốn làm bài trường luận, điều chỉnh tư thế, vươn cổ khuyến khích Văn Ngạn Bác nói tiếp, cảm giác rất tốt.

Tô Tuân và Trần Lâm cũng đã hoàn thành quân vụ, thấy có chuyện náo nhiệt để xem, mỗi người cầm ấm trà ngồi ngay ngắn xem cảnh tượng hiếm có.

Lời nịnh bợ được Văn Ngạn Bác tuôn ra thao thao bất tuyệt, làm Vân Tranh như ở trên mây.

- Lão phu gần như xem hết toàn bộ tấu sớ của Vân hầu, chỉ có bản Quốc phòng sớ là khiến lão phu canh cánh trong lòng mãi, không biết Vân hầu còn giữ bản thảo không? Văn Ngạn Bác đứng lên khom người thi lễ:

Trần Lâm kinh ngạc suýt rơi ấm trà.

Vân Tranh giờ mới hiểu ra, mỉm cười: - Khoan Phu tiên sinh cả nghĩ rồi, đúng là có Quốc phòng sớ, có điều xưa nay ta luôn có tính tùy hứng, thứ hôm nay viết, nhiều khi tới hôm sau đã quên gần hết. Ừm, xem nào ta vẫn còn nhớ từng cho Vương Giới Phủ xem, ông ta có cái tài liếc mắt qua là nhớ, vì sao không nhờ ông ấy viết lại?

Văn Ngạn Bác nhắm mắt thở dài, hoàng quyền vĩnh viễn là hoàng quyền, nó luôn luôn cao không với tới, cùng sĩ đại phu trị thiên hạ chỉ là lời hứa tình huống thôi, một khi vật đổi sao dời, bất kỳ cái gì cũng có thể thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện