Bộ tướng Mã Nguyên chắp tay: - Đại soái, Đại công tử nói phải lắm, Tây quân chúng ta giỏi thủ thành, chỉ cần có thành trì thì đối diện với thiên bin vạn mã cũng không sợ.

- Có những điều Đại công tử không tiện nói, mạt tướng không ngại, Đại Tống ta có thể nuôi được ngựa là nhờ công Vân soái, nhưng khi phân phối chiến mã cũng không thể chênh lệnh như thế.

- Vân soái lần này bắc chinh, kỵ binh ít, nhưng trong quân được phân phối mười lăm vạn chiến mã, Tây quân chúng ta ít hơn năm vạn quân, mà phân phối ít hơn mười vạn chiến mã, thế là sao? - Mạt tướng tán đồng Đại công tử là vì chỉ cần chúng ta có chỗ nuôi ngựa của mình, không tới năm năm có thể tự cung tự cấp, không cần nhìn mặt Kinh Tây quân.

Chủng Ngạc nhíu mày: - Cẩn thận cái miệng.

Chủng Kiến Hoài thấy được các tướng hưởng ứng ý tưởng của mình thì càng phấn khích, thúc ngựa lên đồi cao, chỉ thảo nguyên dưới chân: - Phụ thân xem, nơi này cỏ cây tươi tốt là chỗ nuôi ngựa hàng đầu, trai tráng Tây quân ta vốn giỏi xạ kỵ, chẳng qua thiếu chiến mã, nếu đủ chiến mã, mấy chục vạn kỵ binh tung hoành thảo nguyên, là có cơ nghiệp ngàn đời.

Giám quân ở ngay đây mà thằng tiểu tử này luôn mồm "Tây quân ta" với "cơ nghiệp ngàn đời", Chủng Ngạc chưa kịp trách mắng thì mặt thoáng cái biến thành kinh hãi, chỉ thấy đằng sau lưng nhi tử đang lớn tiếng tuyên bố chí hướng của mình, một kẻ cười nanh ác đâm trường mâu tới: - Không....

Tiếng kêu xé lòng của Chủng Ngạc không ngăn được mũi trường mâu vô tình đâm thấu lồng ngực không có chút đề phòng nào của Chủng Kiến Hoài, cổ họng hắn phát ra tiếng khọt khẹt không rõ ràng nhìn mũi trường mâu bất ngờ xuất hiện trước ngực.

Lý Thanh rung trường mâu, Chủng Kiến Hoài như món đồ chơi rách nát rơi xuống ngựa, hắn cười lớn cướp lấy chiến mã, khi người Tống đang sững sờ liền đâm mông ngựa phóng đi như điên.

Đợi đám Chủng Ngạc phóng ngựa lên đồi thì Lý Thanh đi xa, Mã Nguyên ra sức dẫn thân binh truy sát, Chủng Ngạc ôm thân thể không còn sinh cơ của nhi tử.

Khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đầy kinh ngạc, vừa mới rồi đứa bé này đang hào hứng chuẩn bị thi triển hoài bão của mình, chớp mắt một cái vạn sự thành không: - Không, không thể nào...

Hắn không tin nhi tử bừng bừng sức sống của mình đã ra đi, vừa gào khóc vừa dùng tay che vết thương ngăn không cho máu chảy ra, không làm sao ngăn nổi.

Con cháu Chủng gia chết trên chiến trường rất nhiều, Chủng Kiến Hoài không phải là người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, nếu nhi tử chết trong trận chiến vừa rồi thì hắn không rơi một giọt lệ.

Nhưng chết ở đây, Chủng Ngạc không cam tâm.

Đại quân vốn đang chuẩn bị rút về Yến Tử thành lại lần nữa trải khắp thảo nguyên, tiếng vó ngựa vang dội bốn phương trời, không bắt được người Tây Hạ kia, Chủng Ngạc không thu binh, hắn muốn đích thân chặt đầu kẻ đó báo thù cho nhi tử.

Lý Thanh biết mình chọc vào tổ ong rồi, có điều chẳng hề sợ hãi, chỉ có khoan khoái sau khi lửa giận được phát tiết, nếu không khiến quân Tống trả giá thì làm sao Ách Nương khép mắt được, chiến mã tung vó đạp lên cỏ xanh, phía trước là thảm cỏ vô bờ, làm hắn cảm giác như trở về Tây Hạ, cùng Ách Nương thỏa sức phóng ngựa bên hồ.

Đằng sau là một đám người Tống nghiến răng nghiến lợi, đám nam man cẩu muốn đua ngựa với người Tây Hạ, đúng là không biết sống chết.

Có điều mỗi người Tống đều mang ba con ngựa, chỉ cần thời gian dài, chiến mã của mình sẽ thua thiệt, hắn nghe được tiếng thở của chiến mã, đây là con thiên lý mã, xem ra Chủng Ngạc rất coi trọng nhi tử, nhớ lại tiếng gào thảm thiết của Chủng Ngạc, lòng sướng khoái.

Đoản đao lần nữa đâm vào mông ngựa, chiến mã tăng tốc, gió ấm phất qua mặt, chỉ cần chạy vào được khu rừng kia là sống, Chủng Ngạc không thể bao vây toàn bộ khu rừng.

Cường nỏ không ngừng từ sau lưng bay qua, nghe gió đoán vị trí là bản lĩnh của Lý Thanh, dùng trưởng mâu đánh bay nỏ tiễn nhắm vào chiến mã, có điều nỏ tiễn quá nhiều, chiến mã trúng tên rồi, nhưng khu rừng đã rất gần.

Chiến mã vấp rễ cây chằng chịt ngã xuống, Lý Thanh cuộn mình thành quả bóng, lăn trên mặt đất vài vòng chui vào rừng đầy lá khô.

Mã Nguyên cười lạnh một tiếng, rút tạc đạn màu đỏ trên người ra ném vào rừng, uỳnh một tiếng, tiếng nổ không lớn, nhưng đốm lửa bay tứ tán... Đây là thứ đạn cháy ác độc.

Phóng hỏa rất đơn giản, đây là bản lĩnh sở trường của quân Tống, huống hồ là ở thảo nguyên, rừng thông nơi này đại bộ phận có dầu, dưới thời tiết nóng nực của mùa hè, lửa mau chóng thành thế lửa lan đồng cỏ.

Nếu như là mục dân, cho dù là kẻ thù giết cha trốn vào rừng, bọn họ cũng sẽ không phóng phóng hỏa, dù là người Liêu hay Tây Hạ chăng nữa, bọn họ cũng không làm chuyện thương thiên hại lý này, bọn họ không bận tâm tới mạng người, nhưng bọn họ có sự sùng bái với rừng núi xuất phát từ sâu trong lòng.

Đợi cho lửa lớn triệt để bùng cháy, Mã Nguyên mới ra lệnh quân Tống đang càng lúc càng tới đông: - Bao vây rừng cây, lão tử qua đầu bên kia đợi hắn.

Quân Tống lập tức men theo rừng cây lập tuyến cảnh giới, cung tiễn lăm lăm, ai cũng biết hôm nay đại soái phẫn nộ nhường nào.

Lý Thanh nghe thấy tiếng lửa cháy, được sự hỗ trợ của gió thảo nguyên, lửa chẳng mấy chốc đốt lưng hắn nóng rát, thấy phía trước có ao bùn cạn, không chút do dự nhảy xuống, đợi từ đầu kia ngoi lên toàn thân đầy bùn.

Sau khi phân biệt phương hướng, quyết định chạy về phía Thiểm Điện hà.

Xuyên qua cành cây rậm rạp, sắc trời còn rất sớm, đợi lúc mặt trời xuống núi ít nhất một canh giờ, mảnh rừng này tuy lớn, nhưng không cầm cự được lúc đó.

Cây cối cháy lách tách như tiếng quỷ Vô Thường đòi mạng, Lý Thanh ra sức chạy, xung quanh còn có lợn rừng, thỏi, sói, một con báo cái miệng ngậm báo con.

Lúc chạy trốn thì chẳng ai có chút thù địch nào với ai.

Quân Tống vì đốt rừng cây nhanh hơn, dùng cung nỏ bắn đạn cháy vào những nơi chưa bắt lửa, dã thú càng thêm kinh hoàng.

Hiện giờ chạy đầu tiên là con lợn rừng to lớn, nó đã húc văng con dê vàng cản đường, Lý Thanh không thể để cho cái con lợn ngu xuẩn đó dẫn đại quân dã thú chạy về giữa rừng, nơi đó tuy không có lửa, nhưng lửa lớn sẽ mau chóng lan tới đó.

Nếu không có đàn dã thú này, mình không thể thoát khỏi sự truy sát của quân Tống, đội ngũ đào vong này cần một người cầm đầu mới.

Lý Thanh mím môi mím lợi chạy vượt qua con lợn rừng đang kêu eng éc, trở thành động vật cầm đầu đại quân bỏ chạy, đám dã thú chẳng biết suy nghĩ, cứ như vậy chạy theo Lý Thanh.

Bản lĩnh đi săn bao năm của Lý Thanh đã phát huy tác dụng, tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ có điều lần này không phải săn thú, mà là bỏ chạy.

Ngoài rừng tiếng vó ngựa như sấm, Thiểm Điện hà cách rừng không xa, chỉ cần chạy thêm năm mươi trượng là có thể lao xuống sông, đó là cơ hội duy nhất của mình.

Hắn muốn trì hoãn thêm chốc lát, đáng tiếc đám dã thú phát hiện mình đã thoát khỏi biển lửa, không muốn ở lại rừng, kêu ầm ĩ vượt qua Lý Thanh vừa rồi còn là đầu lĩnh, ào ào chạy về phía thảo nguyên, nếu hắn không né nhanh bị dẫm nát bét.

Dẫn đầu lại là con lợn rừng hung hãn...

Con lợn rừng vừa lao ra ngoài tức thì biến thành nhím, người chi chít nỏ tiễn, một đội kỵ binh người Tống lạnh lùng bắn chết từng con thú ở bìa rừng.

Con báo mẹ đã chết, báo con trong miệng không thấy đâu, bản năng sinh tồn đã chiến thắng chức trách làm mẹ, nó đã bỏ báo con.

Báo con đang nằm co quắp bên Lý Thanh, há miệng ngeo ngeo gọi mẹ thảm thiết yếu đuối.

Ngọn lửa cách đó không xa, lửa cháy rút hết không khí giữa rừng, không khí bốn phương tám hướng đổ tới bổ xung cho không khí bị thiếu cháy, tạo thành cơn lốc lửa, rải tro bụi và tàn lửa bốn phía, khiến lửa lan đi càng nhanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện