Liên tục có tro đen trải lên người Lý Thanh, báo con tuyệt vọng kêu lớn, kinh hoàng nhìn cảnh tượng chưa bao giờ thấy, Lý Thanh trấn tĩnh giương tai nghe ngóng, vó ngựa xa dần, chiến mã sợ lửa, không ngừng kéo kỵ binh lui ra, bất kể kỵ binh khống chế thế nào vô ích.

Lý Thanh chầm chậm bò ra ngoài, bùn trên người đã bị lửa nướng khô, thân thể hắn cũng sắp như thế.

Cổ họng hắn khát khô, định bẻ cổ báo con lấy máu uống, báo con không biết, kêu rất cao hứng, mẹ nó cắn cổ nó tha đi như vậy...

Bất ngờ một con lợn rừng toàn thân bốc lửa gào thảm thiết lao qua đầu Lý Thanh phóng khỏi rừng, hắn cúi đầu xuống không kịp bóp cổ báo con, nhìn theo con lợn rừng kia, thấy nó chạy ra ngoài chẳng được bao lâu ngã xuống bãi cát, lần này không bị nỏ tiễn công kích.

Quân Tống lơi lỏng rồi!

Lý Thanh sải bước lao ngay ra, chạy được mười trượng mới có tiếng quát tháo nỏ tiễn bắn theo, lưng trúng tên, hắn kệ, thời khắc sinh tử thể năng con người phát huy tới mức cao nhất, chạy nhanh như ngựa.

Nỏ tiễn liên tục bay qua, hai lần sát mặt hắn, mang theo miếng thịt trên má.

Lý Thanh chỉ biết chạy và chạy...

Mặt trời sắp lặn, ráng chiều chân trời mỹ lệ vô song, khu rừng rực cháy càng phản chiếu nước sông đỏ rực, tích tắc chân dẫm vào nước, Lý Thanh vọt tới, lao vào dòng nước mênh mông.

Nước bao bọc thân thể, hắn vội vàng há miệng uống, lòng tràn ngập vui sướng chúi người xuống định lặn sâu thêm, lòng không ngừng trầm xuống --- Đầu hắn đâm vào cát.

Thảo nguyên có rất nhiều con sông theo mùa, khi mưa lớn xuống, khắp nơi là những con sông trong vắt đẹp vô ngần.

Nhưng khi thời tiết nóng nực, lâu ngày không mưa, những con sông dần biến mất, nên ở thảo nguyên hoặc sa mạc dùng sông ngòi định vị là chuyện rất ngu xuẩn, một trận bão cát, hoặc một cơn lũ lớn đủ đổi dòng chảy, khiến con sông dùng làm định vị không còn.

Nửa tháng trước Lý Thanh tới Thiểm Điện hà, nước rất sung túc, vì bắc cầu qua sông, hắn tổn thất hai quân tốt, giờ, Thiểm Điện hà chỉ sâu tới gối.

Lý Thanh hoang mang đứng lây, tay vẫn còn nắm cổ báo con suýt chết đuối.

Một mũi tên cắm phập vào lưng, Lý Thanh loạng choạng mấy cái, nhưng hắn quyết không chịu gục ngã trước mặt quân Tống, chỉ chậm một chút địch đã bao vây tứ phía, nhìn một hàng quân Tống đứng ngang sông, nước chỉ ngập hơn một thước, hắn vung tay tát mình, làm sao lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế này.

Thiết giáp kỵ của người Tống từ bốn phương tám hướng tụ lại, thấy Lý Thanh không chạy nên lần này không ai bắn tên nữa, chỉ có Lý Thanh lặng lẽ đứng đó xách cổ con báo kêu "ngeo ngeo", trông vô cùng cổ quái.

Phổi Lý Thanh như có lửa cháy, vì vận động kịch liệt, thương thế cũ lại tái phát rồi, làm hắn phải đau đớn khom người xuống.

Một thanh mã sóc vươn tới nâng cằm Lý Thanh lên, Mã Nguyên lạnh lùng hỏi: - Chạy được tới đây hẳn không phải hạng vô danh tiểu tốt, báo danh đi.

Lý Thanh phun nước ra cười lớn: - Ngươi vớ bẫm rồi, lão tử là Lý Thanh chủ tướng Bát Hỉ quân.

Mắt Mã Nguyên thoáng qua vẻ mừng rỡ, nhưng biết biểu hiện vậy là không nên, nhanh chóng khôi phục, bảo thân binh: - Trói lại giao cho đại soái xử lý.

Báo con rơi xuống chân Lý Thanh chạy vòng quanh kêu thương tâm, một tên quân tốt cầm thương định đâm chết thì Lý Thanh trừng mắt: - Đừng giết nó, đưa bọn ta cùng đi gặp Chủng Ngạc.

Quân tốt bị ánh mắt của Lý Thanh làm hoảng sợ, bất giác đưa mắt nhìn Mã Nguyên, Mã Nguyên phất tay: - Đưa đi cùng, hắn là mãnh tướng hiếm có của Tây Hạ, phải cho hắn thể diện nên có.

Chủng Ngạc ngồi trong soái trướng sáng rực, trước mặt là nhi tử Chủng Kiến Hoài đã được thay y phục sạch sẽ nằm trên thảm, cửa có hai quân tốt toàn thân giáp trụ, nghe nói có bách chiến dũng sĩ thủ vệ, quỷ Vô Thường không dám tới lấy âm hồn.

Hắn có ba nhi tử, Chủng Kiến Hoài, Chủng Kiến Trung, Chủng Kiến Bình, nhưng chỉ có đứa con trưởng này con đẻ, hai đứa kia là con thất đệ gửi tới thừa tự.

Con cái hiếm hoi là tâm bệnh của Chủng Ngạc.

Nay Chủng Kiến Hoài chết rồi, hắn thấy mình đã chết một nửa, nửa còn lại là nhờ lửa giận chống đỡ, nếu không hắn đã sụp đổ.

Doanh trại đột nhiên vang lên tiếng reo hò, Chủng Ngạc đưa đôi mắt đỏ rực nhìn về phía cửa, hẳn là bắt được hung thủ rồi.

Đợi rất lâu không thấy Mã Nguyên đưa hung thủ tới, Chủng Ngạc định đích thân đi tìm thì giám quân Hà Thù vén rèm bước vào.

- Bắt được hung thủ rồi, kẻ này chính là Lý Thanh mãnh tướng lừng lẫy của Tây Hạ.

Mặt Chủng Ngạc lạnh tanh, không nói không rằng, hắn không quan tâm thân phận hung thủ, vì kẻ đó phải chết: - Thì sao? Hà Thù liếm cánh môi khô cong: - Lão phu muốn giết kẻ này trả thù cho thiếu tướng quân, nhưng...

- Nhưng làm sao?

- Nghĩ cho tiền đồ của đại quân, lão phu đã sai người áp giải Lý Thanh tới Đông Kinh.

Chủng Ngạc đột nhiên cười phá lên, chỉ thi thể nhi tử: - Giám quân đang đùa với ta à?

Hà Thù nghiêm giọng: - Người chết không thể sống lại, đại soái kiềm chế bi thương, đừng để thiếu tướng quân chiến tử uổng phí. Tây quân ta luôn là tinh binh của Đại Tống, vất vả thủ biên nhưng không được coi trọng, chính là vì không có được chiến công hiển hách.

- Nay tân hoàng đăng cơ, vạn sự đổi mới, thánh sủng cũng thế, đại soái lại bắt sống được đệ nhất mãnh tướng Tây Hạ, đây là món quà tốt nhất cho bệ hạ.

- Có món quà này chúng ta không sợ bị trách tội tự ý hành động nữa, nay trong kinh sư đàn hặc không ngớt, Vân Tranh tuy im lặng, nhưng y hẳn rất phẫn nộ, nếu y liên kết Văn Ngạn Bác, Vương An Thạch tham tấu ngài, kết cục toàn bộ Tây quân sẽ không hay.

- Lão phu biết đại soái đau lòng, nhưng xin đại soái đừng vì phẫn nộ nhất thời mà hỏng đại sự.

Chủng Ngạc cười thảm: - Nói thế là những tướng quân khác đã đồng ý.

Hà Thù không trả lời thắng: - Tây quân có được chiến công này không dễ.

- Lão phu vừa rồi ngồi đây, hối hận nhất là nghe lời thỉnh cầu của các ngươi, tự ý rời bỏ vị trí đi đối phó với Một Tàng Ngoa Bàng. Lão phu và Tây quân vì công lao mà mặc kệ an nguy của Vân soái, vậy thì chết mất nhi tử, thực sự không đáng nhắc tới.

Hà Thù đỏ mặt quát lớn: - Chuyện này là vì Tây quân, cũng là vì Chủng soái ngài, không phải vì lòng riêng của Hà mỗ.

Chủng Ngạc đờ người, hai tay liên tục xòe ra nắm lại, cuối cùng lý trí của đại tướng cầm quân đã chiến thắng, lấy áo choàng của mình che lên người nhi tử, nhìn khuôn mặt non nớt đó, bi thương sinh ra từ tận đáy lòng, phất tay đuổi người khác lùi ra, hắn muốn có không gian yên tĩnh ở bên nhi tử, bao năm qua chinh chiến, thời gian bên cạnh nhi tử rất ít.



Lý Thanh được chăm sóc rất tốt, quân Tông không những rút tên, còn giúp hắn trị những thương tích khác, đám người đó còn lo hắn chết hơn chính bản thân hắn.

Cơm nước của quân Tống cũng ngon, nhất là cháo gạo làm Lý Thanh ăn ngon lành, chia cho báo con một ít, còn húp sạch nồi, về phần bánh khô thì không thèm động tới một chút nào.

Cũi giam làm bằng gỗ lớn chắc chắn, vỏ cây còn chưa lột đi.

Năm trăm quân Tống võ trang hoàn bị áp giải, cảnh tượng hoành tráng.

Lý Thanh buồn chán trêu đùa báo con giết thời gian, chẳng biết vì sao lại cứu nó, có lẽ vì sợ cô đơn chăng? Dù sao lúc này hắn chẳng muốn làm gì, chẳng muốn nghĩ gì, ít nhất trước khi tới Đông Kinh sẽ sống không tệ.

Bầu trời màu lam kia làm người ta khao khát, nếu như có thể Lý Thanh rất muốn hòa vào sắc lam thần bí đó, xe tù đi qua một bụi cẩu kỳ dại, hắn đưa tay rứt một nắm, cẩn thận hái từng quả nhỏ màu đỏ cho vào mồm, cảm thụ vị ngọt của nó.

Báo con cắn xé hai cánh bánh khô, răng nó còn chưa đủ khỏe để cắn được, Lý Thanh đặt quả cẩu kỳ trong lòng bàn tay, báo con thè lưỡi cuốn hết vào mồm, dùng đầu dụi vào lòng Lý Thanh, muốn ăn thêm.

Báo mà ăn thứ này, Lý Thanh lấy làm lạ, có điều vẫn cho nó ăn, chẳng mấy chốc báo con đã ăn hết cẩu kỳ mà hắn hái được, khi Lý Thanh nhìn quanh định hái thêm, nụ cười dịu dàng biến đổi.

Chủng Ngạc rốt cuộc không muốn mình sống tiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện