Tiêu Khải Hành sống 22 năm trời, đây là lần đầu tiên hắn gặp người khen thằng em hắn hùng vĩ, đã vậy còn nói tới mức.

.

.

sụt sùi nước mắt thế này, khiến hắn không biết nói sao cho phải.
Theo lý thuyết, bất luận người đàn ông nào được khen như vậy sẽ rất vui, nhưng đối phương lại là một thái giám, lời khen này dường như không phải ý đó.
Nhất thời Tiêu Khải Hành liếc mắt nhìn Khương Ly, hắn nên bóp chết cậu ta rồi dìm xuống nước mới phải.
Khương Ly khen Tiểu Khải Hành xong thấy có gì đó không đúng mới đánh trống lảng qua chỗ khác: “Điện hạ, để nô tài giúp ngài mặc quần đã, chân ngài không thể nhiễm lạnh đâu.

Điện hạ ngồi xuống đã nhé.”
Dứt lời, không đợi Tiêu Khải Hành đáp lại, Khương Ly đỡ người ngồi xuống xe lăn, sau đó nhanh nhẹn cởi chiếc quần đã ướt đẫm xuống, lại giúp hắn lau đôi chân ướt sũng.
Động tác của Khương Ly vô cùng nhẹ nhàng, Tiêu Khải Hành linh cảm cậu sợ hắn đau nên mới khẽ khàng như thế, không khỏi nhìn cậu thêm chăm chú.
Nghe Triệu Thanh nói cậu từng là thái giám làm việc nặng ở nhà bếp, tay chân vụng về, giờ thì xem ra không phải vậy, hầu hạ cũng ra dáng lắm.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Tiêu Khải Hành hỏi.
“Bẩm thái tử điện hạ, năm nay tiểu nhân mới 14 tuổi.” Khương Ly trả lời vậy nhưng trong lòng thầm chửi, ông đây lớn hơn tên nhãi nhà anh cả trăm tuổi đấy, kêu ông tổ còn được.
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: “Ký chủ đại nhân à, thật ra tuổi cậu với tuổi nam chính tương đương nhau cả thôi, không ai kém ai đâu.”
“Mày cũng đâu có kém.” Khương Ly hờn dỗi.
Hệ thống: “.

.

.

Tương tiên hà thái cấp huhuhuhu.

.


.”
Tiêu Khải Hành nghe tới đây có chút ngạc nhiên, không khỏi quan sát tên nhóc này kỹ thêm chút.

Hắn vốn tưởng cậu chỉ mười hai, mười ba tuổi, chẳng ngờ đã mười bốn rồi, hỏi tiếp: “Ở đây bao lâu rồi?”
“Nô tài mới tới đây năm ngoái, cũng gần một năm rồi.” Khương Ly vừa nói vừa thay quần sạch cho hắn: “Lúc trước tiểu nhân chạy việc vặt chỗ khác, chắc điện hạ không để ý thấy.”
Trước Tiêu Khải Hành có người khác hầu hạ, cần gì phải để ý Khương Ly, nhưng nay thấy cậu tay chân nhanh nhẹn, có lẽ hắn sẽ cân nhắc điều cậu về đây.
Khương Ly giúp hắn thay quần áo xong, sau đó thay khăn bông giúp hắn lau khô tóc.
Tóc Tiêu Khải Hành rất đen dài, gần như chấm eo.

Cổ đại không có máy sấy tóc, Khương Ly chỉ đành lau cho bớt ướt rồi chờ khô tự nhiên.
Lúc này đã chớm đông, tóc dài như vậy rất dễ cảm lạnh, Khương Ly đề nghị: “Điện hạ, nô tài đưa ngài ra sân phơi nắng nhé, như vậy tóc cũng nhanh khô hơn.”
“Ừm.” Tiêu Khải Hành không phản đối.
Thấy hắn không có ý kiến, Khương Ly đẩy hắn ra khỏi phòng tắm.
Trời chuyển đông nên mặt trời không quá chói chang, khá thích hợp để phơi nắng.

Khương Ly đẩy Tiêu Khải Hành ra sân, lại trở vào dọn một chiếc bàn nhỏ ra, chưa chi đã tất bật tiếp tục pha trà châm nước.
Tiêu Khải Hành thấy Khương Ly chạy tới chạy lui, hắn nghĩ thầm, tuổi nhỏ nhưng tâm tư lại khá tinh tế đó chứ.
Khương Ly rót trà dâng lên: “Điện hạ, mời ngài dùng trà.”
“Ừ.” Tiêu Khải Hành đáp lời, không cầm lấy ngay mà nhẹ hất cằm: “Cứ để đó đã.”
Khương Ly đặt chén trà xuống rồi vòng ra sau giúp hắn chải tóc cho mau khô: “Điện hạ, chân ngài nên được xoa bóp sáng tối mỗi buổi một lần, thế thì khí huyết mới lưu thông, hay tối nay tiểu nhân tới giúp ngài xoa bóp nhé?”
Tiêu Khải Hành híp mắt, chắp tay trước bụng, không ý kiến gì.
Thưởng trà xong, tóc Tiêu Khải Hành cũng kịp khô.

Khương Ly muốn giúp hắn búi tóc, nhưng cậu không khéo tay đến thế, cuối cùng vo thành một cục trông rất kỳ quái.
Tiêu Khải Hành nắm nắm cục cục trên đầu mình, ngẩng đầu nhìn Khương Ly không nói gì: “Ngươi không biết?”
“Nô tài sẽ đi học ngay.” Khương Ly lập tức bảo đảm, trong lòng âm thầm chửi mắng, anh nghĩ tôi biết chắc?  Bình thường người vấn tóc sẽ là các cung nữ, một thằng đàn ông như tôi vo viên được cho là may lắm rồi.
Hệ thống tri kỷ nhắc nhở: “Ký chủ, giờ cậu đâu phải đàn ông.”
Khương Ly: “.

.


.

Câm được rồi đấy.”
“Gỡ ra.” Tiêu Khải Hành rất không vui.
“Thưa vâng.”
Khương Ly nhẹ nhàng gỡ búi tóc xuống, cậu vuốt mái tóc mượt mà như lụa đó rồi phải kìm chế lắm mới không dày vò một phen, cuối cùng chỉ đành buộc đơn giản rồi hỏi: “Điện hạ, nô tài pha cho ngài ấm trà mới nhé?”
“Ừm.”
Hai người cứ một ngồi một đứng phơi nắng như vậy, tới lúc nắng gắt hơn cậu mới đẩy hắn về phòng.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Tiêu Khải Hành để Khương Ly đẩy hắn tới thư phòng.
Thư phòng chỉ cách đại sảnh vài bước chân, Khương Ly mới bước chân vô thì Tiêu Khải Hành đã nói: “Ngươi lui được rồi.”
“Ngài không cần nô tài hầu hạ nữa ư?” Khương Ly hỏi, muốn tranh thủ ở bên cạnh hắn: “Nô tài có thể giúp ngài nghiền mực, cắt giấy, còn có thể giúp ngài lấy sách nữa.”
“Lui ra.” Tiêu Khải Hành nhắc lại lần nữa, giọng điệu thay đổi hắn, hắn không thích có ai bên cạnh khi hắn ở thư phòng.
Khương Ly nhìn mặt đoán ý, thấy hắn bắt đầu cau mày là đổi lời sửa miệng ngay: “Vậy để nô tài đứng ngoài canh cửa.”
Tiêu Khải Hành ngẩng đầu liếc cậu, ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc.
Khương Ly thấy thế, tuy rất muốn ở bên cạnh hắn nhưng cậu biết giờ chưa phải lúc: “Nô tài đi ngay đây, tới tối sẽ qua giúp ngài xoa bóp chân sau.”
Nói xong chân như bôi dầu chạy biến, đương nhiên cậu không quên giúp Tiêu Khải Hành đóng cửa lại.
Lúc này trong thư phòng chỉ còn mỗi Tiêu Khải Hành, hắn ngồi lặng một lúc, sau đó chậm rãi di chuyển xe lăn đi về phía tủ sách, dừng lại cạnh bình hoa gần đó rồi xoay nó hai lần.
Giá sách chậm rãi dịch chuyển sang một bên, lộ ra bức tường bên trong.

Tiêu Khải Hành lần mò tìm chốt ẩn, ấn mạnh hai lần, từ đó bức tường đột nhiên lộ ra một cánh cửa nhỏ.
Tiêu Khải Hành vào trong, cửa tự động đóng lại, giá sách cũng dần di chuyển về vị trí cũ.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Khương Ly rời khỏi thư phòng, theo ký ức mò xuống bếp.

Từ tối qua nguyên chủ đã chẳng ăn gì, lúc này bụng đã sôi hết cả rồi, may có nhũ mẫu Chu chừa canh cho cậu.
Trên đường đi, Khương Ly gặp cung nữ Thúy Nha, cô lớn hơn cậu khoảng ba tuổi, năm nay đã mười bảy, ngày thường luôn coi cậu như em trai mà chăm sóc, thấy cậu, cô lên tiếng gọi: “Tiểu Ly Tử.”
Khương Ly vẫn chưa quen với cách gọi này, cứ cắm đầu đi, nghe Thúy Nha gọi tới lần thứ hai mới giật mình đứng lại: “Chào Thúy Nha tỷ tỷ, tỷ gọi ta hả?”
“Không kêu ngươi thì kêu ai.” Thúy Nga đi tới, chống eo chọc chọc trán cậu: “Kêu to vậy mà chẳng nghe thấy, đầu óc lại vẩn vơ đi đâu rồi?”
“Ta đói rồi.” Khương Ly xoa xoa bụng: “Đói quá mà, không nghe thấy tỷ tỷ gọi luôn.”
Thấy gương mặt nhỏ nhăn nhó vì đó, Thúy Nga phì cười: “Nhìn ngươi kìa, nhũ mẫu kêu ta để cho ngươi chút đồ ăn đó, còn nóng lắm, đi lẹ lên.”
“Cảm ơn Thúy Nha tỷ tỷ ạ.” Khương Ly cười với đối phương một tiếng.
Thúy Nha chợt sững sờ trước nụ cười đó, cô muốn véo véo nựng nựng Khương Ly nhưng cậu né đi theo bản năng, cô không véo được nên giả vờ giận dỗi: “Ơ này, tỷ tỷ véo chút cũng không cho nữa hả?”
Khương Ly ngượng ngùng cười: “Ta cũng lớn rồi mà, người khác nhìn thấy sợ hủy hoại thanh danh tỷ tỷ mất.”
“Sao hôm nay cái miệng nhỏ này ngọt quá vậy?” Thúy Nha cười, lại liếc xéo cậu một cái: “Nãy điện hạ có làm khó ngươi không?”

“Không đâu.” Khương Ly lắc đầu: “Điện hạ tốt lắm, nãy ngài còn kêu tối ta tới hầu hạ nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Thúy Nha gật đầu: “Vậy ngươi đi ăn cơm mau đi, không tới muộn chọc điện hạ tức giận đó.”
“Dạ, cảm ơn Thúy Nha tỷ tỷ.” Khương Ly nhanh chóng chạy xuống bếp, còn Thúy Nha đi về phía ngược lại.
Bữa cơm của Khương Ly vẫn bốc khói nóng hôi hổi, trong có canh, có thức ăn và hai chiếc bánh bao khá tươm tất.
Sau khi uống xong bát canh kia, Khương Ly cảm thấy dạ dày mình dễ chịu hơn hẳn, xong xuôi thì bưng cơm lên bắt đầu ăn.
Thân thể này rất cần bồi bổ thêm dinh dưỡng, cậu phải chăm chút thêm mới được, nhất là ở độ tuổi đang lớn.
Không biết nhũ mẫu hay Thúy Nha nấu, mặc dù không ngon bằng đồ ăn cậu làm nhưng vẫn khá dễ ăn.

Khương Ly vừa ăn vừa buôn chuyện với hệ thống, ăn được một nửa đột nhiên phía sau có tiếng thét lên: “Được quá nhở, tên nhãi khốn kiếp nhà ngươi dám ở đây lười biếng trốn việc!”
Khương Ly nghe thấy, quay đầu nhìn, thấy một người mặc đồ thái giám giống cậu bước vào, hung dữ trỏ thắng mặt cậu: “Ngươi xong việc chưa mà dám trốn ở đây ăn vụng!?”
Trong ký ức của nguyên chủ, Khương Ly biết tên thái giám này là Tiểu Lộ Tử, ỷ mình được hầu cận thái tử, đã thế có kinh nghiệm làm thái giám lâu hơn nên suốt ngày đánh mắng nguyên chủ.

Không chỉ có vậy, tên này suốt ngày đùn đẩy việc cho nguyên chủ làm, quần áo thay ra cũng bắt nguyên chủ giặt giũ, còn uy hiếp nguyên chủ không được mách nhũ mẫu Chu.

Nguyên chủ còn nhỏ, vóc dáng cũng thấp bé, không có khả năng phản kháng, chỉ đành nén giận chịu trận.
“Ngươi dám lườm ta?” Tiểu Lộ Tử nhào lên muốn đánh Khương Ly, nhưng cậu nhanh nhẹn ngáng chân, trực tiếp đá đối phương ngã nhào ra đất.
Tiểu Lộ Tử ăn trọn cú đá, xây xẩm mặt mày đến mức ngốc ra một lúc lâu, nhất thời không tin nổi Khương Ly lại dám đá mình.

Chờ khi tỉnh táo, đối phương tức giận tái mét mặt mày, lại kiếm đâu ra cây gậy trúc muốn nhào tới đánh Khương Ly thêm lần nữa.
Lần này Khương Ly không đánh trả, chỉ trốn sang một bên, sau đó run tay đánh đổ cơm ra đất “Loảng xoảng ——”, cả người cậu cũng gục xuống, kêu gào: “Tiểu Lộ Tử ca ca, xin đừng đánh ta nữa! ! !”
Tiểu Lộ Tử sửng sốt, rõ ràng chưa đụng tới cậu ta, cậu ta thế mà dám ăn vạ ư?
Không ngờ nhũ mẫu Chu từ đâu bước tới, lớn giọng quát: “Làm cái gì đấy!?”
Nhũ mẫu Chu bước vào, thấy cơm vung vãi dưới đất, lại thấy Tiểu Ly Tử sợ hãi cuộn người xin tha, sắc mặt âm trầm: “Tiểu Lộ Tử? Bản lĩnh nhà ngươi càng ngày càng lớn phải không? Người một nhà cũng dám bắt nạt?”
Tiểu Lộ Tử:.

.

.

? ? ?
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện