Nhũ mẫu Chu sống trong cung đã lâu, hơn nữa bà còn từng theo hầu hoàng hậu Thục Ngôn.

Nay tới điện Thanh Hòa, dù không nhiều người nhưng ai nấy đều nghe lời bà chỉ bảo, cũng chỉ có bà mới đứng ra thay lời thái tử ban bố mệnh lệnh hay làm việc.
Ngày thường khi Tiểu Lộ Tử bắt nạt Tiểu Ly Tử phải tránh nhũ mẫu cũng vì như thế, không ngờ hôm nay lại bị bà ấy bắt tại trận, nhưng quan trọng hôm nay nó đã kịp làm gì đâu.
“Không phải đâu nhũ mẫu, ngài nghe tiểu nhân giải thích đã!” Tiểu Lộ Tử vội vàng vứt cây trúc trong tay, hòng giải thích với bà.
“Còn giải thích gì nữa?” Nhũ mẫu Chu tức giận: “Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi oan lắm à?”
“Ngài phải tin tiểu nhân, tiểu nhân chưa đụng vào nó! Chính nó tự ngã đấy!”
Nhũ mẫu Chu không thèm để ý tới Tiểu Lộ Tử, bà vội vàng chạy tới đỡ Khương Ly dậy: “Đứa bé ngoan, có bị thương không?”
Thân thể này mới 14 tuổi, quả thực vẫn còn là một đứa trẻ.

Có người đỡ, đương nhiên cậu mừng rỡ đứng dậy rồi lắc đầu, áy náy nhìn bà: “Con không sao.

.

.

Xin lỗi nhũ mẫu, con lỡ tay làm đổ hết cơm canh nhũ mẫu để phần rồi.”
Nói đến đây, mắt Khương Ly đỏ lên, rưng rưng nhìn nhũ mẫu Chu, trong mắt chỉ toàn sự áy náy và tự trách, rất hoang mang vì lỡ làm đổ mất phần cơm bà dành cho cậu.
Tiểu Lộ Tử vừa nghe tới đây, lập tức mách: “Nhũ mẫu, ngài xem, là nó tự làm đổ, nô tài không lừa ngài.”
Nhũ mẫu Chu thấy rõ ràng vừa rồi Tiểu Lộ Tử nhào tới quật ngã Tiểu Ly Tử khiến suất cơm trên tay mới rơi xuống.

Hơn nữa chính tai bà nghe thấy Tiểu Ly Tử van xin đừng đánh nữa, giờ Tiểu Ly Tử nhận hết sai về mình nhưng ai mà tin nổi? Lúc này bà chỉ tin Tiểu Lộ Tử bắt nạt nhưng không dám hé răng mà thôi.
Tiểu Lộ Tử không những không hối hận mà còn dám trốn tránh trách nhiệm!
Nghĩ đến đây, sắc mặt nhũ mẫu Chu ngày càng kém, ở trong cung lâu vậy rồi, đương nhiên bà biết giữa các cung nữ và thái giám có rất nhiều khúc mắc, chỉ là ở điện Thanh Hòa ít người, mọi người đều kiêm rất nhiều công việc nên bà không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Giờ xem ra không ít lần Tiểu Lộ Tử ngầm bắt nạt người ta như thế!
“Không phải thanh minh gì nữa!” Nhũ mẫu Chu xua tay, chỉ chỗ đồ ăn vung vãi dưới đất: “Ngươi dọn sạch chỗ này đi, sau đó ra sau viện cắt tỉa cây cảnh rồi tới chỗ ta nhận sai!”
Tiểu Lộ Tử nghe vậy tái mặt, cao giọng nói: “Đó là việc của Tiểu Ly Tử mà, dựa vào cái gì mà nô tài phải làm? Nhũ mẫu, ngài đừng bất công vậy chứ!”

Khương Ly thấy lửa cháy cũng đủ nhiệt rồi, cậu lên tiếng khuyên can: “Nhũ mẫu, ngài đừng trách Tiểu Lộ Tử, con đi quét tước sạch sẽ ngay đây!”
Dứt lời, cậu nhanh chóng cầm chổi định quét, nhưng nhũ mẫu giữ tay cậu lại: “Quét cái gì mà quét? Đứng yên đó cho nhũ mẫu!”
Khương Ly nghe lời đứng yên, Tiểu Lộ Tử thấy nhũ mẫu Chu quyết tâm đứng về phía Khương Ly, trong lòng nó căm hận, cắn răng nói: “Tiểu nhân còn phải về hầu hạ thái tử, không rảnh.

.

.”
“Thái tử điện hạ đang ở thư phòng, không cần hầu hạ.” Nhũ mẫu lạnh lùng cắt ngang lời nó: “Sao đây, nhũ mẫu không sai sử ngươi được nữa à?”
Tiểu Lộ Tử nào dám bất kính, chỉ cần Chu ma ma nói với thái tử vài câu, chắc chắn nó không có quả ngọt để hưởng.

Tới nước này rồi chỉ có thể nhịn thôi, Tiểu Lộ Tử hung hăng lườm Khương Ly một cái rồi rời đi.
Khương Ly co rúm lại, như thể không dám nhìn thẳng vào mắt Tiểu Lộ Tử, nhũ mẫu thấy thế, cau mày: “Còn không mau đi đi?”
“Vâng thưa nhũ mẫu.”
Tiểu Lộ Tử không dám chần chừ nữa, mau chóng xách chổi quét rác dọn sạch phòng bếp.
Lúc này sắc mặt nhũ mẫu Chu mới hòa hoãn phần nào, thấy trên bàn còn hai chiếc bánh bao, nói với Khương Ly: “Tiểu Ly Tử, con cứ ăn chút màn thầu lót bụng đi, chút nữa nhũ mẫu xong việc về nấu mì cho con ăn nhé.”
Tuy tính cách nguyên chủ chất phác, đã vậy còn không biết nịnh nọt nhưng bù lại rất ngoan ngoãn siêng năng.

Tuy tuổi còn nhỏ thật đấy, nhưng làm việc cẩn trọng tỉ mỉ, thường xuyên dậy sớm quét tước sân vườn sạch sẽ, rất ít khi nhũ mẫu phải cầm tay chỉ việc, xong chuyện còn tranh thủ giúp bà và Thúy Nha vài việc vặt.
Tóm lại nguyên chủ là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho nên nhũ mẫu Chu rất thích cậu.
Nghe nhũ mẫu nói, Tiểu Lộ Tử ngày càng tức, nó siết chặt cán chổi, quyết tâm tìm một cơ hội tới báo thù.
Thanh Hòa điện ít người, nhũ mẫu Chu khá vội nên bà chỉ tình cờ ngang qua đây thôi.

Khương Ly nào dám lãng phí thời gian của bà, cậu lắc đầu: “Không cần đâu ạ, nhũ mẫu cứ bận việc của ngài đi, con tự nấu được.”
Nhũ mẫu cười nói: “Con tự nấu? Khách khí với nhũ mẫu làm gì?”
“Được mà! Thường ngày xem ngài nấu ăn cũng học tập được nhiều điều lắm ạ!” Khương Ly dùng sức gật đầu, nói xong lại hơi xấu hổ: “Nhũ mẫu đừng trách con học trộm nha.”
Nguyên chủ thường xuyên xuống bếp giúp bà nên nhũ mẫu cũng không nghi ngờ gì cả: “Vậy được, nhũ mẫu đi trước nhé.”
Lúc này phòng bếp chỉ còn Khương Ly và Tiểu Lộ Tử, nhũ mẫu Chu vừa rời đi là nó cong cớn vứt chổi đi, trỏ thẳng mặt cậu mắng chửi ngay: “Ngươi dám hãm hại ta!”
Giờ cũng chẳng còn ai, vẻ mặt ngoan ngoãn ngượng ngùng vừa rồi của Khương Ly biến đâu mất, khóe môi cậu nhếch lên: “Hãm hại ngươi chỗ nào?”

“Rõ ràng chính ngươi tự ngã!” Tiểu Lộ Tử nghiến răng nghiến lợi quát.
“Đúng vậy.” Khương Ly hào phóng thừa nhận: “Ta giải thích với nhũ mẫu rồi, nhưng bà ấy đâu có nghe!””
“Ngươi! ! !”
Tiểu Lộ Tử bị cái dáng vẻ: “Ta cũng bất đắc dĩ” của cậu chọc tức suýt chút nữa lên cơn suyễn, sải bước túm lấy tay cậu.
Khương Ly linh hoạt tránh sang một bên né đòn, thuận miệng nhắc nhở: “Nhũ mẫu chưa đi xa đâu, đừng có xằng bậy không ta kêu lên đấy.”
Bước chân Tiểu Lộ Tử khựng lại: “Ngươi dám!”
“Ta có cái gì mà không dám?” Khương Ly cười nói, nghiêng đầu gọi: “Nhũ mẫu.

.

.”
“Câm miệng!” Tiểu Lộ Tử tức hộc máu, nhanh chóng cắt ngang lời Khương Ly, sợ cậu gọi nhũ mẫu tới thật: “Ta không đánh ngươi, ngươi câm ngay cho ta!”
“Được.” Khương Ly vui vẻ gật đầu: “Vậy mới đúng chứ.”
Tiểu Lộ Tử thấy cậu khác hẳn ngày thường, thầm cho rằng cậu ỷ có nhũ mẫu chống lưng nên mới kiêu ngạo như vậy, không khỏi ghi hận lên cả nhũ mẫu Chu luôn.
Khương Ly không biết Tiểu Lộ Tử đang nghĩ gì, nhưng cậu cũng không rảnh quan tâm, trong thế giới này đối phương chỉ là một nhân vật phụ của phụ mà thôi, không đáng để cậu tốn thời gian, chi bằng thời gian đó cậu nghĩ cách làm sao để được hầu cận thái tử thì hơn.
Khương Ly chỉ chỉ đám đồ ăn hổ lốn trên mặt đất, nhắc nhở Tiểu Lộ Tử: “Mau dọn sạch đi, hoa cỏ trong vườn còn đang chờ ngươi tới tỉa đấy, không lại chậm trễ thời gian tới hầu thái tử nhé Tiểu – Lộ – Tử – ca – ca.”
Mấy tiếng “ca ca” khiến Tiểu Lộ Tử rùng hết cả mình, Khương Ly dứt lời cũng không thèm dây dưa nữa, cầm lấy phần bánh bao của mình rồi xoay người rời đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn Tiểu Lộ Tử với đống thức ăn bừa bộn dưới đất, giờ nó cay tới mức sắp cắn vỡ hàm răng luôn rồi.
Khương Ly rời khỏi phòng bếp, cậu vừa gặm bánh bao vừa hỏi hệ thống: “Tiểu Khả Ái, vừa rồi tao có đẹp trai không? Kỹ thuật diễn thụt lùi chưa thế.”
“Ký chủ yên tâm.” Hệ thống khen thật lòng: “Không ai chơi lại cậu đâu, ăn vạ quá đỉnh.”
Khương Ly bật cười, hệ thống lại hỏi tiếp: “Nhưng sao dạo này tính tình ký chủ hiền lành thế, tôi còn tưởng cậu sẽ đánh chết tên đó luôn cơ, bất ngờ à nha!”
Tới thế giới đầu tiên, khi Trương Tử Dương tới tìm Khương Ly, cậu đã chửi thẳng “Gõ con mẹ mày!” , đã thế còn đá văng cửa vào mặt Trương Tử Dương, thành công làm mới tam quan hệ thống.

Chưa hết, tới thế giới thứ hai, Khương Ly trực tiếp đấm cho tên Trần Gia Lâm ngã khuỵu ngay trong WC, rồi tới thế giới thứ ba thì sao? Ngay cái giường của nam chính cũng không tha, một cú đấm là nát tan thành vụn gỗ luôn.
Nghe nó kể lể mà Khương Ly phải phì cười: “Đánh phản diện rất vui tay nhưng bối cảnh hiện nay không phải lúc.


Tự tiện đánh người sẽ dẫn tới vài phiền toái không cần thiết, tụi mình vẫn nên khiêm tốn chút thì hơn.”
“Cũng đúng.” Hệ thống tỏ vẻ tán đồng: “Vậy giờ cậu muốn đi đâu?”
“Đi dọn dẹp.”
“Hả?”
Khương Ly nói đi dọn dẹp chính là đi giúp Chu ma ma vài việc lặt vặt đỡ bà.
Dù sao giờ cạnh điện hạ vẫn đang thiếu người hầu cận, mà cậu thì đang rảnh rỗi nên dứt khoát tới tăng độ yêu thích với nhũ mẫu Chu thì hơn.

Nhũ mẫu rất có tiếng nói trước mặt thái tử điện hạ, về sau cũng tiện cho cậu tìm cơ hội luôn.
Đến giờ chuẩn bị bữa tối, Khương Ly xuống bếp giúp nhũ mẫu nhóm lửa, trong lúc bà nấu cơm thì cậu đứng cạnh khen ngợi tay nghề bà, nghe cậu khen mà nhũ mẫu muốn phổng cả mũi.
“Sao ngày thường không thấy con dẻo miệng như vậy? Có phải Tiểu Ly Tử không đó?” Nhũ mẫu vui vẻ trêu chọc cậu.
 “Đúng thế đúng thế.” Thúy Nha cũng lên tiếng: “Miệng cứ như bôi mật ấy.”
“Trước con sợ tỷ tỷ với nhũ mẫu chê phiền đó mà.” Khương Ly gãi gãi mũi, ngượng ngùng nhìn về phía nhũ mẫu Chu đầy cảm kích: “Nhũ mẫu, cảm ơn người vì hôm nay đã nấu cơm cho con, còn thay con trút giận với Tiểu Lộ Tử ca ca nữa chứ, con thực sự rất biết ơn ngài, giờ không biết phải làm gì để trả ơn nhũ mẫu nữa.”
Nhũ mẫu Chu thấy Khương Ly tự bôi hết nhọ nồi lên mặt mình, bà vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu: “Mặt con dính đầy tro bếp rồi kia, mau đi lau đi, đừng để rơi xuống đồ ăn đó.”
“Dạ vâng!”
Khương Ly rửa mặt lau tay sạch sẽ, cùng nhũ mẫu Chu dâng bữa tối cho thái tử điện hạ.

Cậu đang sắp đồ ăn, không biết Tiểu Lộ Tử từ đâu chui ra ân cần hỏi nhũ mẫu Chu: “Nhũ mẫu, bữa tối của thái tử điện hạ đã xong chưa? Điện hạ đã ra khỏi thư phòng rồi, nô tài tới đây nhìn một phen.”
“Xong rồi.” Nhũ mẫu gật đầu: “Chuẩn bị đưa qua rồi đây.”
“Để nô tài tới giúp ngài.” Tiểu Lộ Tử tiến tới nhấc một hộp đồ ăn lên.
Bữa tối tổng cộng có hai hộp đồ ăn lớn, mỗi hộp đồ ăn có ba tầng, đầy đủ canh, đồ ăn và cơm, trông khá tươm tất.
Khương Ly cũng muốn giúp bưng đồ ăn qua nhưng Tiểu Lộ Tử lại tiếp lời: “Tiểu Ly Tử, ngươi không cần qua đó làm gì, việc của ngươi là ở ngoài sân kia kìa.

Sao ngươi biết thói quen của điện hạ khi dùng bữa cơ chứ, không giúp được gì đâu.

Mới rồi ta thấy tâm trạng thái tử cũng không tốt lắm, ngươi vụng về, qua đó lại mạo phạm điện hạ mất, ta không gánh nổi đâu.”
Xưa nay sinh hoạt thường ngày của thái tử điện hạ vẫn do Tiểu Lộ Tử và Tiểu Trác Tử phụ trách, nay Tiểu Trác Tử xảy ra chuyện, đúng lúc Tiểu Lộ Tử lại phải ra ngoài nên nhũ mẫu mới cân nhắc tới Khương Ly.
Nghe Tiểu Lộ Tử nói tâm trạng thái tử không tốt, nhũ mẫu liền nói: “Vậy Tiểu Ly Tử đừng đi nữa, ở lại giúp Thúy Nha dọn dẹp nhé.”
Khương Ly chỉ đành ở lại, nhưng cậu cũng không vội làm gì, ở chung một nơi thì kiểu gì cũng có cơ hội thôi.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Tiêu Khải Hành ăn xong bữa tối rồi chơi cờ một mình trong nửa tiếng, sau đó mới đi tắm và lên giường đi ngủ.
Trong lúc cởi áo khoác ngoài chuẩn bị đi ngủ, hắn bất giác nhớ tới tên nhóc dẻo miệng sáng nay, hứa với hắn tối sẽ qua xoa bóp, thế nên thuận miệng hỏi: “Còn một người nữa đâu?”
Tiểu Lộ Tử tưởng hắn hỏi Tiểu Trác Tử: “Bẩm điện hạ, Tiểu Trác Tử vô tình ngã xuống hồ, đã mất rồi.”
Việc này Tiêu Khải Hành đã biết, người hắn hỏi không phải tên đó: “Một người khác, tuổi nhỏ hơn, mới sáng nay tới đây hầu hạ.”
Tiểu Lộ Tử biết sáng nay có Khương Ly hầu hạ, tuy không biết vì sao điện hạ đột nhiên hỏi nhưng vẫn đáp: “Giờ này hẳn là nó ngủ rồi ạ.”
“Ngủ?” Tiêu Khải Hành cau mày.
“Đúng vậy thưa điện hạ.” Tiểu Lộ Tử nhanh nhảu đáp: “Ngày thường nô tài không đi tuần sẽ phải chung phòng với nó, nó ỷ có Chu ma ma chống lưng nên ham ăn biếng làm, đêm không tuần tra cung, sáng thì ngủ ngày!”
Tiêu Khải Hành nhớ tới lời hứa ban trưa, sắc mặt hắn chợt trầm xuống.
Dẻo miệng đến vậy, cuối cùng vẫn chỉ là một tên lừa đảo.
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện