Triệu Thanh hoàn toàn không biết mình vừa bị qua mặt, đã thế y còn vô cùng đồng ý với Khương Ly: “Ngươi nói đúng, ta sợ mình xuống tay không biết nặng nhẹ, thôi thì mấy việc tinh tế này nhờ ngươi vậy.”
“Vâng!” Khương Ly gật đầu rất chân thành: “Ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ nhiệt tình xoa bóp cho điện hạ.”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Tên nhóc này ỷ hắn không đi đứng được nên mặc sức nói hươu nói vượn phải không?
Nghe đến đây, Tiêu Khải Hành muốn vạch trần nhãi ranh này lắm rồi, nhưng ngẫm lại thấy chân mình đỡ tê cóng hơn hẳn nên đành từ bỏ.
Không hiểu sao Tiêu Khải Hành hắn luôn rất kiên nhẫn với nhóc con này.
Cứ như vậy, Khương Ly được hầu cận thái tử.

Để thuận tiện cho việc này, cậu thu dọn đồ đạc chuyển vào chính điện.

Về phần Tiểu Lộ Tử, nó phải đổi vị trí với Khương Ly và ra sân làm tạp vụ sau khi chịu trận đòn không khác gì trời giáng ấy.
Nháy mắt, Khương Ly đã hầu cận bên thái tử được nửa tháng, nhiệm vụ hàng ngày chỉ chăm sóc đôi chân và cái bụng của hắn mà thôi.
Tiêu Khải Hành rất vừa lòng với Khương Ly, thậm chí hắn phải công nhận rằng cậu tỉ mỉ hơn những nô tài trước đây cả vạn lần.
Nay sau khi đưa thái tử tới thư phòng, Khương Ly tới phòng bếp một chuyến, xem tối nay sẽ được ăn gì.
 Mới bước chân tới cửa phòng bếp đã nghe thấy nhũ mẫu Chu nổi giận đùng đùng: “Đám người đó ỷ thế hiếp người quá đáng! Không được, ta phải đi tìm lũ khốn nạn ấy tính sổ mới xong!”
Thúy Nha hoảng hốt khuyên can: “Nhũ mẫu, người đừng kích động, Ngự thiện phòng nâng cao đạp thấp chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, đến đó chỉ tổ chuốc lấy điều nhơ mà thôi!”
“Vậy cứ nhịn để mặc cho chúng chà đạp Thanh Hòa điện ư? Ta nuốt không nổi cục tức này! Khinh người quá đáng!”
Nhũ mẫu Chu bực tức mắng mỏ, Thúy Nha khuyên nhủ hết lời nhưng chẳng lay chuyển nổi bà, Khương Ly thấy thế, dò hỏi xem cớ vì sao bà lại bực tức đến thế.
Thúy Nha bèn thuật lại chuyện nhũ mẫu Chu tới Ngự thiện phòng nhận nguyên liệu nấu ăn cho Khương Ly nghe.
Hóa ra hôm nay Lâm quý phi muốn mở tiệc chiêu đãi các phi tần, thành ra nguyên liệu nấu ăn không đủ.

Đám cung nhân quá đáng dám lấy cớ đó rồi để chừa cho điện Thanh Hòa mỗi nửa con dê và vài món chay lèo tèo.
Ở triều đại này, hoàng thân quý tộc hay người có địa vị nhất định sẽ kị ăn thịt dê, bởi mùi thịt dê thực sự quá tanh hôi.

Trong quan niệm của họ, chỉ dân du mục cầu bất cầu bơ mới yêu thích món ăn này, phàm là quý tộc sẽ không bao giờ đụng tới, nhưng thật ra người dân bình thường vẫn coi dê là món ăn thường ngày bởi nó vừa rẻ vừa tiện, mùi vị cũng không tới nỗi nào.
Ngự thiện phòng đưa tới đây nửa con dê chẳng khác nào đang vũ nhục Tiêu Khải Hành chỉ là một thái tử hữu danh vô thực, cũng chẳng biết đám người đó lấy đâu ra con dê giữa hoàng cung này.
Thực ra không chỉ mỗi Ngự thiện phòng bất kính, ngay vài hôm trước Tiểu Lộ Tử đi nhận than cũng chỉ mang về toàn loại thừa từ năm ngoái.

Chưa hết, bữa kia Thúy Nha tới Cẩm Ngoan phường muốn xin vài tấc vải may quần áo mùa đông cho thái tử điện hạ, chẳng ngờ chỉ lấy được vài mẩu vải vụn đã qua tay không biết bao hoàng tử khác lựa chọn.

Tị hiềm xảy ra đã lâu, nhưng chuyện này chuyện kia liên tiếp chồng chất khiến nhũ mẫu Chu không nhịn nổi nữa.

Bà theo hoàng hậu Thục Ngôn biết bao năm trời nên rất thương thái tử, cũng muốn tới đòi công bằng nhưng ai cũng thầm biết cũng chỉ vô dụng thôi.

Giữa chốn hoàng cung to lớn này, có quyền lực là có tất cả.
Thúy Nha kể lể xong lại bực càng thêm bực: “Rặt một lũ khốn nạn!”
Khác với hai người, nghe thấy có thịt dê, ánh mắt Khương Ly chợt ngời sáng! Có thịt dê ăn, mùa đông có thịt dê thì còn hạnh phúc nào bằng! ! !
“Dê ở đâu ạ?” Khương Ly vui sướng hỏi hai người: “Cho tiểu nhân xem với.”
“Trong kia kìa.” Thúy Nha dẫn cậu vào xem.
Khương Ly chạy vào bếp, thấy trên bàn bày nửa con dê thì vui mừng “Oa” một tiếng, trông thịt tươi ngon thế này chắc hẳn mới từ lò mổ ra đây mà.
Cậu đi tới vỗ vỗ, con dê này mập mạp béo tốt chắc thịt, nụ cười lại càng thêm tươi.
Thúy Nha thấy cậu cười đến là vui vẻ lại càng khó hiểu: “Tiểu Ly Tử, lại cười ngây ngô gì đó.

Đây là dê, thịt tanh lắm!”
Thúy Nha nói với giọng điệu đầy ghét bỏ, hiển nhiên triều đại này không mấy ai yêu thích thịt dê hết.
“Ta cười vì tối nay có lộc ăn đó.” Khương Ly đáp lời.
Nhũ mẫu và Thúy Nha chưa hiểu ra làm sao, trăm miệng một lời hỏi: “Có lộc ăn? Không lầm đó chứ?”
“Không đâu!” Khương Ly vỗ tay cười nói: “Hôm qua con nằm mơ thấy Thực thần, ngài truyền cho con bí kíp nấu thịt dê ngon lắm, đêm nay chúng ta làm thử nha nhũ mẫu!”
“Bí kíp gì?” Nhũ mẫu Chu và Thúy Nha lại đồng thanh hỏi.
Khương Ly đắc ý búng tay: “Nấu lẩu!”
Nhũ mẫu Chu, Thúy Nha: “Sao cơ?”
Ngay khi nhắc tới thịt dê, Khương Ly nghĩ ngay tới lẩu! Giữa trời đông giá rét, còn gì tuyệt hơn một nồi lẩu ấm áp chứ.

Cứ tưởng tượng mà xem, từng lát thịt dê đắm mình trong nồi nước lẩu cay nồng, khói bay lên mang theo hương thơm cay nhẹ nơi sống mũi, chấm thêm với bát nước sốt hơi cay nhẹ đầu lưỡi.

.

.

Mới tưởng tượng vậy thôi mà bụng cậu đã kêu ầm lên rồi!
Nói là làm, Khương Ly nhanh chóng xắn tay vào sơ chế lọc thịt dê ngay.
Nhũ mẫu Chu và Thúy Nha không biết lẩu là món gì, chỉ đành biết việc nào giúp việc đó, xúm xít phụ cậu một tay.

Tuy xưa nay Khương Ly vẫn thường giúp nhũ mẫu Chu xào rau nấu mì, nhưng chưa đứng bếp chính bao giờ.

Nhũ mẫu Chu rất không an tâm, bà chạy theo nói: “Tiểu Ly Tử, con đừng vội, cứ để ta làm cho, tuy thứ này không ăn được nhưng giờ hết cách rồi.”
“Ai nói không ăn được? Thịt dê ăn ngon lắm đó ạ.” Khương Ly phản bác: “Thịt dê đỉnh nhất, con mê lắm luôn.”
Nhũ mẫu Chu: “.

.

.” Đầu óc nhãi con này toàn bã đậu phải không?
Khương Ly sơ chế thịt dê, dùng dao cắt thành từng miếng vừa ăn, sau đó lại thái lát mỏng rồi bày lên chiếc đĩa sứ trên bàn.
Cậu thái thịt vô cùng thành thạo, miếng nào miếng nấy đều tăm tắp khiến nhũ mẫu Chu cũng phải ngỡ ngàng.

Trình độ này ngay cả nhũ mẫu Chu cũng không làm nổi, bà gặng hỏi: “Tiểu Ly Tử, con học ở đâu mà giỏi thế?”
“Con tự luyện ạ.” Khương Ly nói dối trơn mồm, vừa sơ chế vừa nói chuyện với nhũ mẫu: “Bình thường xong việc rảnh rỗi không có gì làm nên con tự đẽo gọt đồ chơi, dần dà cũng thuần thục luôn.”
“Vậy hả?” Nhũ mẫu Chu hỏi vậy thôi chứ tâm tư bà vẫn để ý ở thứ gọi là lẩu kia, chẳng biết có khiến thái tử ghét bỏ không: “Thật sự không có vấn đề gì đó chứ?”
Khác với sự lo lắng của bà, Thúy Nha trẻ tuổi lại bị món ăn mới hấp dẫn, cô hồ hởi chuyên tâm xem Khương Ly thái thịt, vô cùng tò mò không biết xem lẩu là món gì.
“Ngài đừng lo lắng, có vấn đề con sẽ chịu trách nhiệm.” Khương Ly an ủi: “Ngài giúp con chuẩn bị chút đồ ăn kèm, được không?”
Khương Ly liệt kê những món ăn kèm cần chuẩn bị cho nhũ mẫu Chu, dù sao bà rất quen thuộc với nhà bếp, làm gì cũng sẽ nhanh hơn cậu.

Về phần Thúy Nha, cô vui vẻ ở lại giúp Khương Ly đi tìm bếp và nồi thích hợp.
Khương Ly dùng một chiếc nồi đơn bởi ở đây không có nồi uyên ương, cậu vừa hầm nước súp vừa làm nước chấm ăn kèm, tất bật cả buổi chiều mới xong xuôi khâu chuẩn bị.
Khương Ly nấu hai nồi lẩu riêng, thức ăn cũng chuẩn bị nhiều hơn mọi ngày.

Ngoài một nồi dành cho Tiêu Khải Hành, cậu cũng muốn nhũ mẫu Chu và mọi người được nếm thử.
Gần tới giờ cơm, Khương Ly và Thúy Nha bưng nồi cùng thức ăn ra giữa sân, đúng lúc gặp được Triệu Thanh.
Triệu Thanh thấy Khương Ly bưng một nồi sắt đi tới, lúc lướt ngang qua phảng phất hương thơm hấp dẫn, bèn thắc mắc: “Tiểu Ly Tử, ngươi mang thứ gì tới đó?”
“Lẩu ạ.” Khương Ly nói rồi nhanh chân đi chuẩn bị bếp than, vừa quay đầu đã thấy Triệu Thanh giúp Thúy Nha bưng chỗ đồ ăn kia, cùng nhau xếp gọn lên bàn.
Ngoại trừ năm đĩa thịt dê thái lát, Khương Ly chuẩn bị rất nhiều món ăn kèm như nấm hương, củ cải, khoai mỡ, đậu hũ, rau tươi các loại; ngoài ra còn tỏi băm nhuyễn, ớt và hành lá xắt nhỏ, tương vừng rang và các loại nước chấm khác.
Tóm lại là một món ăn thời hiện đại, Khương Ly còn đang cân nhắc xem có làm tương ớt luôn không đây.
Triệu Thanh là người cổ đại chuẩn chất, thấy cả cái bàn bày toàn rau thì đần cả ra, thắc mắc hỏi: “Đồ sống hết thế này thì ăn kiểu gì?”

“Nhúng ăn nóng luôn đó.” Khương Ly chuẩn bị tươm tất, cậu cũng không nhiều lời nữa, tới thư phòng tìm Tiêu Khải Hành.
Tiêu Khải Hành về, thấy cả bàn toàn rau cũng thắc mắc, tới khi nghe thấy có thịt dê thì cau mày, ngẩng đầu liếc nhìn Khương Ly, ý bảo cậu giải thích.
Khương Ly đưa đũa cho Tiêu Khải Hành, cười nói: “Bẩm điện hạ, mùa đông hợp ăn thịt dê lắm đó.

Thịt dê tính nhiệt bổ máu, giúp ấm người, nó tốt với ngài lắm đó.

Hôm nay tiểu nhân chuẩn bị một nồi lẩu thịt dê dâng ngài, kính xin ngài nếm thử.”
“Ngươi làm?” Tiêu Khải Hành nhướn mày, không ngờ nhãi ranh này còn biết nấu ăn.
“Đúng thế.” Khương Ly thấy hắn không chịu động đũa, nói: “Điện hạ, ngài an tâm, ăn rất ngon luôn đó.

Nếu không ngon, tiểu nhân sẽ ăn hết một nồi này chịu tội với ngài!”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Rồi ngươi sợ phạt chút nào chưa? Cô thấy ngươi rất chờ mong đó chứ.
Khương Ly nhấc nắp nồi lẩu lên, một làn khói trắng dày đặc bốc lên nghi ngút.

Cậu nhanh tay gặp một miếng thịt dê, cho vào nồi nước lẩu chờ đến độ chín vừa phải rồi chấm nước tương đặt vào bát Tiêu Khải Hành.
“Ngài nếm thử đi.” Khương Ly nói.
Tiêu Khải Hành liếc cậu, ánh mắt lại rơi vào lát thịt cừu trong bát.

Hắn im lặng hai giây, sau đó nhắm mắt đưa miếng thịt vào miệng.
Những lát thịt dê có độ dày vừa phải, tươi ngon nõn nà đẫm sốt khiến người ta không kìm lại được.

Lẩu dê rất kỵ thịt dai, Khương Ly phải căn thời gian chín cho thật chuẩn thì miếng thịt mới tươi ngon được đến thế.

Tuy mùi tanh chưa bị át hoàn toàn nhưng kết hợp với nước chấm làm người ăn không phản cảm chút nào, ngược lại còn rất đỗi hài lòng.
Một miếng chưa nhai hết đã muốn ăn thêm miếng thứ hai rồi.
“Điện hạ, ngài thấy thế nào?” Khương Ly thấy đôi mày cau lại đang dần giãn ra, cậu vui vẻ nhúng cho hắn thêm vài miếng nữa, nhưng lần này có kèm lát ớt cay: “Thử xem, mùa đông ăn thịt dê cay đổ mồ hôi tốt lắm đó điện hạ.”
Lần này Tiêu Khải Hành không chần chờ nữa, hắn hài lòng thưởng thức từng miếng Khương Ly gắp cho.
Triệu Thanh đứng cạnh, nhìn nồi lẩu trước mắt mà đói đến mức suýt chút nữa nuốt nước miếng ừng ực.
Bữa nay phải nhúng từng món một nên tốn thời gian hơn mọi ngày nhiều.
Ưu tiên của ăn lẩu ngày đông là ấm áp, ăn xong, Tiêu Khải Hành thoải mái hẳn, tâm trạng cũng tốt hơn, hiếm lắm mới chủ động khích lệ một câu: “Hương vị không tồi.”
Khương Ly cười nói: “Điện hạ thích là may rồi, sau này tiểu nhân sẽ làm nhiều món khác cho ngài ăn.”
Tiêu Khải Hành không có ý kiến.
Dọn bàn xong xuôi, Khương Ly nói nhỏ với Triệu Thanh: “Hộ vệ Triệu, dưới bếp còn một nồi lẩu nữa, nếu không chê mời ngài tới cùng ăn.”

Vốn dĩ Triệu Thanh không phải người câu nệ tiểu tiết, sao có thể ghét bỏ cơ chứ, y xin Tiêu Khải Hành rồi nhanh chân qua phòng bếp thưởng thức.
Tiêu Khải Hành nghỉ ngơi một hồi rồi đi tắm.

Tranh thủ đi tắm, hắn để Khương Ly ra dùng bữa tối.

Chờ xong xuôi mọi việc, vẫn thông lệ cũ, Khương Ly sẽ giúp Tiêu Khải Hành xoa bóp ngâm chân.
Biết chân Tiêu Khải Hành bị liệt đã lâu, liệu pháp xoa bóp chỉ giúp máu khơi thông, nói chung trị ngọn không trị gốc, cùng lắm chỉ giúp hắn giảm đau mà thôi.
Khương Ly vừa ấn vừa xoa, cậu nhìn Tiêu Khải Hành như thể muốn nói lại thôi.
Tiêu Khải Hành đang đọc sách nhưng thật ra vẫn luôn chú ý tới cậu, hắn lên tiếng: “Có chuyện thì nói đi.”
Khương Ly cố ý trộm ngắm Tiêu Khải Hành cốt chỉ để hắn chủ động lên tiếng, cậu tiếp lời ngay: “Thưa điện hạ, tuy xoa bóp có thể khôi phục tuần hoàn máu, nhưng liệu pháp này trị ngọn không trị gốc, ngài vẫn nên hốt thuốc đúng bệnh rồi trị mới ổn.”
Tiêu Khải Hành dừng đọc sách, ngẩng đầu nhìn cậu: “Hốt thuốc đúng bệnh?”
“Dạ!” Khương Ly gật đầu: “Phải tìm một đại phu thật giỏi bốc thuốc chẩn bệnh mới được.”
Tiêu Khải Hành bỗng chốc bật cười, nhưng ý cười đó không hề chạm tới đáy mắt, giọng điệu cũng dần thê lương: “Ngươi quản nhiều quá nhỉ? Thấy cô đáng thương, phải không? Cút đi.”
Không phải hắn chưa từng chữa trị, chỉ là nhiều năm trôi qua, chút hy vọng ấy đã thành tuyệt vọng.

Lời Khương Ly nói chẳng khác nào cứa lên vết thương vốn rách đó lần nữa.
“Điện hạ minh xét, tiểu nhân tuyệt không có ý đó!” Khương Ly thấy hắn có dấu hiệu chuẩn bị tức giận, cậu vội vàng vuốt lông ngay, thậm chí tự mình đâm mình: “Nô tài cũng không có chân nên rất thấu hiểu với điện hạ, chính thế mới hy vọng điện hạ sớm ngày bình phục!”
“Ngươi?” Tiêu Khải Hành nghe vậy, tầm mắt rơi xuống cặp chân kia: “Nói bậy bạ gì đó, ngươi có thiếu chân nào đâu?”
Khương Ly rưng rưng chực khóc: “Chân giữa ạ.”
“.

.

.”
Tiêu Khải Hành sửng sốt hồi lâu, mãi mới hiểu ý Khương Ly.

Hắn khiếp sợ với trình độ mặt dày của Khương Ly, mãi mới kìm được không vứt luôn quyển sách lên người cậu, khẽ mắng một câu: “Cút!”
“Nô tài cáo lui.”
Khương Ly lanh lẹ chuồn mất, để lại Tiêu Khải Hành một mình nhớ ngày có tên nhóc vừa rơi lệ vừa khen “Hôm nay nô tài may mắn được thấy thái tử điện hạ hùng dũng oai phong, thấy thằng em của điện hạ cũng chẳng kém.

.

.”, tức khắc mặt hắn xanh mét.
Thật sự không ngờ trên đời có người không biết xấu hổ đến thế!
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện