Khương Ly chuồn thẳng, không quên giúp Tiêu Khải Hành đóng cửa.

Triệu Thanh canh giữ bên ngoài thấy nay cậu ra khá sớm, thắc mắc hỏi: “Điện hạ ngủ rồi?”
“Chưa, đang đọc sách.” Khương Ly đáp, trong lòng lại thầm nghĩ đối phương lại tức tới mức mất ngủ cho mà xem.”
“Ngươi cười gì thế?” Triệu Thanh thấy Khương Ly cong cong khóe môi đầy ranh mãnh như mèo vớ cá rán, y cười hỏi: “Điện hạ khen ngươi phải không?”
“Đúng thế, điện hạ khen ta nấu ăn ngon, hắn thích ăn lắm.” Khương Ly trợn mắt nói bậy, thái tử chưa đánh cậu tức là vẫn ổn rồi.
“Lẽ đương nhiên.” Triệu Thanh vừa nghe Khương Ly nhắc tới bữa ăn tối nay, hứng thú nổi ngay lắp tự: “Nhãi ranh nhà ngươi sao nghĩ được phương pháp nấu ăn hay thế? Đây là làn đầu tiên ta được thưởng thức đó, giỏi quá!”
“Ta nằm mơ thấy.” Khương Ly để lại câu này rồi rời đi, cậu phải nhanh nhanh về tắm rửa nữa, chốc còn đi gác đêm.
“Hả? Vậy cũng hợp lý.” Triệu Thanh ngơ ngác, dõi theo bóng lưng cậu, gọi với theo: “Vậy đêm nay ngươi mơ ra mai chúng ta được ăn món gì chưa?”
Khương Ly không trả lời, chỉ giơ tay vẫy vẫy chào y.
Tuy Khương Ly đã dọn tới điện chính cho tiện hầu hạ Tiêu Khải Hành, nhưng cậu vẫn phải vệ sinh cá nhân ở nơi dành riêng cho cung nhân.

Cậu cầm quần áo đi tắm rửa, trùng hợp gặp được Tiểu Lộ Tử cũng mới vừa tắm xong.
Kể từ lần xung đột cuối, tuy Tiểu Lộ Tử vẫn oán hận nhưng thân phận hai người đã đổi chỗ cho nhau, lúc này Khương Ly mới là người hầu cận bên cạnh thái tử nên nó chỉ có thể nén giận.
Thấy Khương Ly, Tiểu Lộ Tử bất giác siết chặt chậu gỗ trong tay, tránh cậu như tránh tà.
Đương nhiên Khương Ly thấy Tiểu Lộ Tử, cũng không thèm để ý mà đi thẳng vào trong.

“Ký chủ đại nhân, hình như Tiểu Lộ Tử rất sợ cậu.” Hệ thống lên tiếng.
“Không phải sợ tao, mà là sợ thái tử.” Khương Ly cởi quần áo, cởi tới quần vẫn không nhịn được cảm thán một tiếng: “Hiện thực thật khiến người ta đau lòng, muốn khóc quá!”
“Ầy.

.

.” Hệ thống cạn lời, nó im lặng hai giây rồi đáp: “Mong cậu nén bi thương.”
“Không biết an ủi thì đừng nói nữa.”
“.

.

.” Hệ thống câm lặng, nghĩ thầm hình như nó cũng đâu có thứ đó.
Tắm rửa xong xuôi, Khương Ly về điện chính, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ bước vào.

Lúc này Tiêu Khải Hành vẫn chưa ngủ, cậu nhanh chóng đi vào nhắc nhở: “Điện hạ, đêm đã khuya.”
Nếu tính theo giờ hiện đại, bây giờ đã 12 giờ khuya, quá nửa đêm rồi.
Người xưa không có thói quen đi ngủ muộn, dù sao cũng chẳng có mấy thứ tiêu khiển như TV, điện thoại.

.


.

nên họ thường đi ngủ khá sớm.
Có điều mỗi năm khi trời đổ đông, cái chân tê nhức hành hạ khiến Tiêu Khải Hành thường xuyên mất ngủ.

Cũng may dạo này Khương Ly tới xoa bóp đuổi khí lạnh, tình hình dần chuyển biến tốt đẹp, Tiêu Khải Hành ngủ ngon hơn trước rất nhiều.
Nghe thấy tiếng Khương Ly, Tiêu Khải Hành tiện tay đưa cuốn sách cho cậu.
Khương Ly cất sách, lại đi tới đỡ người nằm xuống sau đó đắp chăn cho thật tử tế.

Trước khi đi, Khương Ly nhẹ nhàng nói một câu: “Chúc ngủ ngon.”
Tiêu Khải Hành nghe không hiểu: “Ngươi nói gì?”
“Tiểu nhân nói chúc ngủ ngon.” Khương Ly cười nói: “Ở quê hương chúng nô tài thường chúc câu này trước khi đi ngủ, ý hy vọng ngài sẽ có một giấc ngủ an yên, mơ đẹp.”
Lần đầu tiên Tiêu Khải Hành nghe thấy câu này.

“Ngủ ngon, mơ đẹp” – mấy chữ đơn giản nhưng thật sự rất xa xỉ với hắn.

“Cho lui.” Tiêu Khải Hành nhắm mắt, áp chế tâm trạng đang nổi sóng xuống.
“Vâng, nô tài ngay cách vách, ngài có chuyện gì cứ tùy thời phân phó ạ.”
“Ừm.”
Khương Ly giúp Tiêu Khải Hành buông rèm, lúc này mới nhẹ bước ra ngoài, ngay khi đi tới cửa, sau lưng đột nhiên truyền tới một câu khẽ khàng “Ngủ ngon”.
Hai chữ đơn giản dường như ràng buộc bước chân Khương Ly, cậu quay người nhìn về phía giường, tấm rèm lụa dày che khuất tầm mắt nhưng cậu nào để tâm, yên lặng ngắm nhìn vài giây rồi vui vẻ rời đi.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.
Sáng hôm sau, Khương Ly dậy thật sớm, nhờ Thúy Nha tới Ngự thiện phòng lấy dạ dày heo và chút thịt gà về đây.
Dạ dày heo thuộc phần nội tạng, đa số người trong cung đều không đụng tới vì cảm thấy nó không sạch sẽ.
Khương Ly nhờ vả khiến Thúy Nha đã vội mở to mắt, cơ hồ không thể tin nổi: “Tiểu Lộ Tử, đầu óc còn ổn không đó? Thứ đó cũng dám đem về nấu, điện hạ sẽ ngắt đầu ngươi ngay đấy.”
“Ngon mà.” Khương Ly cười nói: “Tin ta đi, nếu điện hạ không ăn, ta nấu món khác cho ngài ấy.”
Thúy Nha vẫn chưa tin: “.

.

.

Thật ư?”
“Vậy thịt dê hôm qua ăn ngon không?” Khương Ly biết có nói nữa cũng vô dụng, cậu hỏi luôn.
Thúy Nha nhớ tới nồi lẩu tối qua, thực sự ngon không bút nào tả xiết: “.

.

.

Rất ngon.”
Cuối cùng Thúy Nha vẫn đồng ý, nhưng cô vẫn chuẩn bị vài món khác nữa để đề phòng.
Vì ở đây không ai thích dạ dày heo nên Ngự thiện phòng không làm khó cô, còn cho nhiều thêm vài cái.

Khương Ly muốn nấu món canh gà hầm lòng heo.

Ngự thiện phòng đã sơ chế qua dạ dày heo, nhưng để đảm bảo an toàn thực phẩm, cậu vẫn dùng giấm trắng và bột mì làm sạch thêm lần nữa, cho tới khi không nghe ra mùi lạ nữa mới thôi.
Sau khi chần dạ dày heo với nước sôi, Khương Ly tranh thủ đi làm gà.


Cậu chặt gà làm đôi, lại nhồi nửa con gà vào dạ dày heo rồi dùng chỉ buộc chặt hai đầu, sau đó bắc bếp hầm liu riu.
Xong xuôi, Khương Ly vỗ vỗ tay, thầm nhủ: “Tiếc thật, ở đây không có nồi áp suất.”
“Nồi gì cơ?” Thúy Nha nhóm lửa gần đó không nghe rõ lời cậu nói, bất giác hỏi lại.
“Không có gì, ta lẩm nhẩm tính thời gian hầm ấy mà.” Khương Ly thuận miệng nói: “Thúy Nha tỷ tỷ, tỷ tỷ trông hộ ta nhé, ta đi lấy vài thứ khác.”
“Được thôi.”
Khương Ly xoay người đi chuẩn bị vài món đồ ăn phụ, còn thuận tay làm thêm đĩa rau trộn chua chua ngọt ngọt giải ngấy nữa.
Canh gà hầm lòng heo rất khác với lẩu thịt dê tối qua, nó tinh túy nhất là ở nước súp.

Ngay khi mở nắp, hương thơm tràn vào khoang mũi khiến người ta không kìm được muốn thưởng thức ngay.
“Đây là món gì?” Tiêu Khải Hành được nếm thử tay nghề của Khương Ly thì vô cùng hài lòng, thậm chí hôm nay hắn còn ngóng chờ xem cậu sẽ cho hắn ăn món gì.

Thấy nồi canh thơm ngon nhiều thịt, hắn nhất thời không ngẫm ra trong đây có những thứ gì.
“Món này có tên là Phượng Hoàng Niết Bàn.” Khương Ly bưng một chén canh tới trước mặt hắn: “Có tác dụng bổ tỳ giải hàn, rất tốt với ngài đấy ạ.

Ngài nếm thử xem.”
Tiêu Khải Hành nhấp một ngụm canh, hương vị thanh ngọt kết hợp với chút tê tê của hạt tiêu tạo ra một trải nghiệm tuyệt vời.
Thấy hắn đã uống canh xong, Khương Ly hỏi: “Uống có ngon không ạ?”
“Ừm.” Tiêu Khải Hành vẫn chưa nhìn ra đó là canh gì, miếng thịt bên trong dai dai sần sật khá vui miệng, không kìm được ăn thêm hai miếng nữa mới ngẩng đầu hỏi Khương Ly: “Đây là món gì?”
“Điện hạ có thấy nó ngon không?” Khương Ly vẫn úp mở chưa chịu nói ngay, chỉ đứng đó cười tủm tỉm.
Khương Ly lúc này vẫn còn rất non nớt, may tuổi ăn tuổi lớn nên chóng mũm mĩm hẳn ra, cười lên trông vô cùng dễ thương khiến người ta nhìn vào cũng không nhịn được mà vui lây.

“Khá ngon.” Tiêu Khải Hành lại gắp thêm miếng nữa, mới nhai được hai miếng đã nghe Khương Ly nói: “Khởi bẩm điện hạ, đây là dạ dày heo ạ.”
“Phụt!”
Tiêu Khải Hành sặc canh, hắn ho khan rồi trực tiếp phun ra miếng dạ dày heo kia luôn.
“Điện hạ, ngài không sao chứ!?” Khương Ly thấy thế, vội cầm khăn gấm lau miệng rồi châm trà cho hắn: “Ngài chậm xíu, ăn ngon cũng đừng kích động đến thế chứ!”
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Thấy cô giống ăn ngon nên kích động lắm sao! !?
Uống hết một chén trà rồi Tiêu Khải Hành mới dễ chịu hơn xíu, hắn quăng khăn gấm lên bàn, tức mình hỏi Khương Ly: “To gan, dám để cô ăn thứ này!”
“Đây là thứ tốt đó ạ, bổ khí, xua tan hàn khí, tốt cho cơ thể lắm.” Khương Ly vô tội nói: “Vừa rồi không phải ngài cũng khen ngon ư?’
Tiêu Khải Hành: “.

.

.” Ừ đúng thế, hắn không những khen ngon, còn uống hết một chén canh hầm này! ! !
Khương Ly sống chung với hắn mấy đời rồi, không cần đoán cũng biết lúc này Tiêu Khải Hành ăn ngon nhưng muốn giữ thể diện mà thôi.

Cậu chủ động hỏi: “Hay ngài uống thêm một chén nữa nhé? Nô tài sơ chế sạch sẽ lắm đó, ngài cứ an tâm.”
“Đem bát canh đó cút ngay cho ta!” Tiêu Khải Hành quăng đũa, đen mặt quát.

Cứ nghĩ đến việc mình vừa nuốt thứ gì là hắn lại khó chịu, đã thế còn khen ngon, quả thực quá mất mặt.

Khương Ly sợ hắn có chướng ngại tâm lý nên sớm đã chuẩn bị sẵn vài món ăn khác, thấy phản ứng của hắn, cậu nhanh chân chuyển nồi canh sang bàn khác, sau đó bày các món còn lại lên.
Sau đó, Tiêu Khải Hành vừa dùng bữa vừa hít hà hương thơm từ nồi canh kia bay tới.

Chính thế nên thức ăn hôm nay cứ nhạt nhẽo sao sao, thái tử điện hạ mới dùng được nửa bát cơm đã thấy hết hứng.
Khương Ly cười thầm, lại không sợ chết lên tiếng: “Điện hạ, hay tiểu nhân rót cho ngài thêm một chén canh nữa nhé? Điện hạ cho tiểu nhân chút mặt mũi được không, tiểu nhân hầm nồi canh này mất những một ngày luôn đó.”
Tiêu Khải Hành không nói gì, nhưng cũng không đụng đũa với đồ ăn trên bàn nữa.
Khương Ly lấy cho hắn thêm một chén canh nữa: “Điện hạ, canh này thực sự rất tốt với cơ thể ngài, nô tài không lừa ngài đâu.”
Tiêu Khải Hành liếc nhìn Khương Ly, hắn im lặng lúc lâu, cuối cùng dãy dụa lên tiếng: “Thôi thì vì tấm lòng của ngươi, cô cho ngươi chút thể diện.”
Khương Ly quá quen với kiểu ngoài lạnh trong nóng này rồi, cậu cười thầm, ngoài miệng lại vui vẻ đáp: “Cảm ơn điện hạ.”
Tiêu Khải Hành bưng bát canh, dãy dụa nghĩ thầm, dù sao cũng uống một chén rồi, thêm chén nữa cũng chẳng sao.
Cơm nước xong xuôi, hôm nay Tiêu Khải Hành không tới thư phòng mà về điện chơi cờ một mình.
Triệu Thanh có việc khác nên giờ có mỗi hắn và Khương Ly.

Cậu đứng một bên, yên tĩnh xem Tiêu Khải Hành đánh cờ một mình.
Mấy năm nay Tiêu Khải Hành vẫn thường đánh cờ một mình, lâu dần cũng mất hứng.

Chơi hai ván, tâm tư hắn cũng không dồn sức nơi bàn cờ nữa, ngón tay kẹp quân cờ thật lâu mãi không hạ, ánh mắt trống rỗng chẳng biết đang nghĩ gì.
Khương Ly thấy thái tử cứ thẫn thờ ở đó chừng mười phút, cậu khẽ gọi: “Điện hạ.”
Tiêu Khải Hành bừng tỉnh, hạ cờ: “Có chuyện gì?”
“Nô tài thấy điện hạ chơi cờ một mình nhàm chán quá nên rất muốn chia sẻ cùng ngài, nếu điện hạ không phiền, nô tài có thể chia sẻ với ngài.” Khương Ly nói.
“Ngươi?” Tiêu Khải Hành nghi ngờ nhìn cậu: “Ngươi biết chơi cờ?”
Khương Ly khiêm tốn đáp: “Dạ biết chút chút, hy vọng điện hạ không chê cười.”
Tiêu Khải Hành thấy đúng thật hơi buồn tẻ, nghe cậu đề nghị thì đồng ý gật đầu, ý bảo cậu ngồi xuống.
Khương Ly nghĩ thầm, không ngờ hắn sẽ đồng ý! Cậu vui mừng reo lên “Cảm ơn điện hạ” rồi ngồi xuống đối diện Tiêu Khải Hành, nhanh tay dọn dẹp và xếp lại bàn cờ.
Tiêu Khải Hành chọn đen, Khương Ly nhận trắng.

Sau một ván cờ, Tiêu Khải Hành cau mày: “Ai dạy ngươi chơi cờ? Lung tung rối loạn hết cả.”
“Ngày bé tiểu nhân theo thầy lang học chơi cờ và xoa bóp đó, làm điện hạ chê cười rồi.” Khương Ly xấu hổ nói.
“Tiếp.”
Tới ván thứ hai, Tiêu Khải Hành vừa hướng dẫn Khương Ly vừa chơi, hắn phát hiện cậu học cái gì cũng rất nhanh.

Kết thúc ván thứ ba, trình độ Khương Ly đã lên cao không ít.
Tới ván cờ thứ tư, Khương Ly đột nhiên nảy ra một ý: “Điện hạ, nếu ván này nô tài thắng, nô tài có thể mạn phép xin ngài một phần thưởng được không?”
“Thắng?” Tiêu Khải Hành dường như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, hắn cười: “Ngươi đang nằm mơ đó à?”
“Làm người thì vẫn phải có ước mơ chứ.” Khương Ly hỏi: “Điện hạ đồng ý có được không?”
Tiêu Khải Hành thấy cậu không lượng sức mình, bất giác bật cười: “Cô đồng ý, để xem ngươi thế nào.”
“Vậy xin cảm ơn điện hạ trước.”
Kết thúc ván thứ tư, Khương Ly thắng Tiêu Khải Hành với một nước hiểm.

Tiêu Khải Hành không dám tin vào mắt mình, Khương Ly hạ nước cờ cuối cùng, mỉm cười chân thành: “Tạ ơn đại ân đại đức của điện hạ, nô tài vô cùng cảm kích.”
Ai làm ơn làm đức cơ? Ngươi giả heo ăn thịt hổ còn dám thở ra câu này!?
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện