Khương Ly chính là cậu bạn nhỏ từng cứu ông khỏi tay lũ lưu manh, cơ duyên này thật trùng hợp.
Trước kia cha Lục còn tíu tít kể cho vợ nghe về cậu, nói Khương Ly là đứa trẻ vô cùng nhiệt tình, thấy nguy không sờn tới giúp đỡ ông, làm người tốt không để lại tên chẳng khác nào Lôi Phong cái thế.

Sau này cha Lục không gặp lại Khương Ly thêm lần nào nữa, mỗi lần nhắc tới ông lại vô cùng tiếc nuối sao lúc đó không cảm ơn cậu một phen.

Không ngờ lần sau gặp mặt, ân nhân nhỏ đã trở thành con dâu tương lai của mình.
Chính Khương Ly cũng rất kinh ngạc, không ngờ ông lão cậu từng giúp đỡ lại là cha Lục Cảnh Hà.

Trái đất này thật tròn, vòng tới vòng lui hóa ra đều quy về một mối cả.
Tuy rất bất ngờ nhưng không thể không nói khúc nhạc đệm này khiến quan hệ hai bên hòa hoãn hơn hẳn, thậm chí không hề ngượng ngùng xa lạ như trong tưởng tượng.

Khương Ly chào hỏi cha mẹ Lục Cảnh Hà xong, mẹ Lục vội ra kéo cậu ngồi xuống.

Trước xem qua video đã thấy ấn tượng, nay biết cậu còn là ân nhân của chồng mình, mẹ Lục cười nói: “Khương Ly phải không con? Đều là người một nhà cả, đừng câu nệ nhé.”
Câu “người một nhà” này trực tiếp thừa nhận quan hệ giữa Khương Ly và Lục Cảnh Hà, công nhận cậu là con dâu của nhà họ Lục.

Mẹ Lục lớn tuổi hơn mẹ Khương, bà đã hơn sáu mươi nên mái tóc lốm đốm hoa râm.

Mái tóc đó được bà búi gọn sau gáy nom vô cùng thanh nhã, đeo một chiếc kính bạc nhỏ khiến bà càng thêm hiền lành, chỉ mới nhìn thôi đã có thiện cảm rồi.

Khương Ly cảm ơn mẹ Lục, lần đầu tiên cậu tới thăm nên lễ gặp mặt ắt không thể thiếu, túi quà trên tay Lục Cảnh Hà chính là quà cậu chuẩn bị.

Khương Ly tặng cha Lục một bộ ấm chén uống trà tinh xảo, tặng mẹ Lục chút mỹ phẩm và thực phẩm chức năng cao cấp, còn riêng Lục Dữ có.

.

.

hai bộ đề luyện tập toán lý hóa.

Thấy quà của mình, tâm trạng kích động khi gặp anh dâu của Lục Dữ đã biến mất tăm mất tích không còn chút gì, cậu ta ỉu xìu lẩm bẩm: “Anh dâu, thật ra anh không cần chuẩn bị quà ra mắt cho em đâu, quan hệ của chúng ta việc gì phải khách khí như thế?”
Khương Ly mỉm cười nhìn Lục Dữ, dịu dàng đáp lời: “Chút tâm ý nhỏ của anh thôi, chờ em làm xong anh sẽ chuẩn bị cho một bộ mới ngay.”  
“.


.

.” Lục Dữ thề, Khương Ly đang chơi xấu cậu ta, cứ nhìn nụ cười đểu giả kia là biết ngay!
Nhà họ Lục không tầm thường, nhưng những món đồ Khương Ly tặng cũng chẳng phải dạng vừa.

Cha mẹ Lục mới liếc mặt đã biết thứ nào thứ nấy vô cùng đáng giá, chứng tỏ được tấm lòng chân thành của Khương Ly.

Chuyện trước cha Lục còn chưa cảm ơn Khương Ly tử tế, giờ cậu lại tới tặng toàn lễ vật quý giá đến vậy khiến ông vô cùng băn khoăn, ý định làm khó dễ cậu ban đầu cũng bay biến mất tăm.

Ông nhíu mày, bất mãn nhìn Khương Ly: “Thằng bé này sao mà tốn kém thế? Chuyện trước đây bác còn chưa cảm ơn con tử tế đâu.”
“Dạ, chút tấm lòng của con thôi ạ, hai bác không chê là tốt rồi.” Khương Ly cười nói: “Còn chuyện trước kia nữa, chỉ là vấn đề nhỏ thôi ạ, bác đừng bận tâm nhé.”
“Sao lại thế được!?” Cha Lục phất tay: “Lúc đó nếu không có con ra tay, phỏng chừng bộ xương già của bác đã liệt ở bệnh viện hai ngày trời rồi.”
“Đúng thế đúng thế.” Lục Dữ lên tiếng phụ họa, lập chí phải trở thành trợ công ưu tú nhất của Khương Ly: “Phải cảm ơn anh cho tử tế chứ, anh là ân nhân của nhà em cơ mà!”
Mẹ Lục gật đầu theo, chồng bà đã chừng này tuổi rồi, dù va đập lớn hay nhỏ thì kiểu gì cũng rất nguy hiểm.

Nếu lúc đó Khương Ly không xuất hiện, bà biết chắc với cái tính bướng bỉnh của lão già này thì kiểu gì cũng phải tranh luận với đám lưu manh đến cùng, họa hoằn bị đánh cho thì khổ.

Khương Ly cười khổ, khuyên cha mẹ Lục đừng để bụng.

Có điều cha mẹ Lục rất cứng đầu, Lục Cảnh Hà phải nói đỡ một phen: “Em giúp cha, phải cảm ơn em là chuyện hiển nhiên.”
Khương Ly nghe vậy cũng đành thôi.

Cha Lục cảm tạ hết lòng, cuối cùng mới chịu đổi đề tài qua quan hệ giữa cậu và Lục Cảnh Hà.

Biết đối tượng hẹn hò của Lục Cảnh Hà là Khương Ly, cha Lục không hề dị nghị gì nữa, thậm chí ông còn thấy rất may mắn.

Nói gì thì nói, so với người hoàn toàn lạ mặt, có sự lựa chọn nào tốt hơn Khương Ly cơ chứ, đẹp người đẹp nết, trượng nghĩa nhân ái, rất xứng đôi với con trai ông!
Mẹ Lục chưa có hiểu biết gì về Khương Ly, chỉ biết cậu vẫn còn là học sinh cấp ba, hỏi xem bố mẹ cậu đã biết chuyện giữa hai đứa chưa.

“Trong nhà có cha mẹ ạ.” Khương Ly thành thật trả lời: “Cha mẹ con tạm thời chưa biết, tìm cơ hội thích hợp con sẽ nói cho cha mẹ nghe.”
“Tiểu Ly, bác gọi con thế có được không?” Mẹ Lục dịu dàng hỏi, thấy Khương Ly không phản đối mới tiếp lời: “Nếu con đã theo Lục Cảnh Hà về đây, chắc hẳn con nghiêm túc với mối quan hệ này.

Chờ cha mẹ con đồng ý, hai nhà chúng ta hẹn gặp nhau tổ chức một buổi ra mắt thông gia, con thấy thế nào?”
“Vâng ạ.” Khương Ly gật đầu đồng ý, thông gia hai bên gặp mặt đương nhiên là quá trình tất yếu không thể bỏ qua.

Vì tiếp đãi Khương Ly, hôm nay mẹ Lục phân phó đầu bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bàn tiệc ấm áp không thể tin nổi, thậm chí chẳng xảy ra trường hợp ngượng ngùng như trong dự đoán.
Tóm lại buổi ra mắt cha mẹ chồng vô cùng thuận lợi, thuận lợi tới mức chính Lục Cảnh Hà và Khương Ly cũng không thể tin nổi.

Sau khi ăn xong, Lục Cảnh Hà đưa Khương Ly lên lầu.

Khương Nhu Mễ không quen thuộc với nhà chính họ Lục cho lắm, cho nên lần nào xuống núi nó cũng núp rịt trong phòng không chịu ra, thế nên Lục Cảnh Hà cũng chỉ đành phân phó người phục vụ chăm sóc nó.

Lục Cảnh Hà đẩy cửa phòng, Khương Nhu Mễ đang lăn lộn chơi đùa với cuộn len, thấy hai người, nó nhảy cẫng lên bổ nhào vào lòng Khương Ly như thể một ngày không gặp cách tựa ba thu.

Khương Ly ôm nhóc mèo vỗ vỗ lưng nó, khẽ cười mắng: “Lúc nào cũng hấp tấp lắm thôi, ngã thì phải làm sao?”
Khương Nhu Mễ chỉ lo dụi dụi Khương Ly làm nũng, sao nghe hiểu lời cậu nói được cơ chứ!
Khương Ly ôm nó vào phòng, Lục Cảnh Hà đang định đóng cửa thì Lục Dữ đột nhiên tò mò ló đầu vô hóng chuyện, cười hahaha trông đểu giả vô cùng.

Lục Cảnh Hà dừng động tác đóng cửa hỏi cậu ta: “Ở đây làm gì?”
Nghe tiếng Lục Dữ, Khương Ly quay đầu lại nhìn.

Thấy người muốn tìm, Lục Dữ phớt lờ anh trai rồi lăng xăng chào hỏi: “Chào anh dâu ạ!”
Tiếng chào “anh dâu này” Khương Ly nghe nhiều thành quen, cậu bật cười đáp lời: “Chào em, bạn học Satan.”
“Gọi em Lục Dữ là được rồi, nghe anh gọi bạn học Satan làm em cứ có cảm giác thầy gọi em lên bảng trả bài vậy!”
Khương Ly bật cười: “Thế anh không phải thầy giáo của em hả?”
Khương Ly dạy học qua livestream và Lục Dữ là người xem trung thành của cậu, tính ra cũng coi như nửa thầy của Lục Dữ.

Nói nghe rất hợp tình hợp lý, Lục Dữ không phản bác nổi, chỉ có thể heheehe cười lấy lòng Lục Cảnh Hà: “Anh, em vào có được không?”
Lục Dữ vẫn luôn sùng bái Khương Ly, trước còn tìm đủ mọi cách để gặp mặt trực tiếp anh dâu tương lai.

Lục Cảnh Hà hiểu điều đó, thấy vẻ mặt chờ mong của em trai mình, hắn né sang một bên cho nó vào.

Lục Dữ vừa chạy vào đã xoay vòng vòng quanh Khương Ly, bắt đầu tám chuyện rồi khen tượng cảnh cậu đánh nhau hết lời.

Nhớ cảnh một mình Khương Ly đá bay tên lưu manh ra xa chục mét, Lục Dữ lại vừa sợ vừa phấn khích, không ngờ Khương Ly không chỉ học giỏi, đánh đàn hay, viết chữ đẹp mà nắm đấm cũng lợi hại khiếp người.

Thế nên fan cứng Lục Dữ lần lượt lôi từng phẩm chất ra khen Khương Ly một lượt.


Khương Ly nghe Lục Dữ khen mình không tiếc lời thì chỉ biết ngồi cười, chờ cậu ta nói xong mới nói: “Em trai Lục Dữ à, em có nói toạc cả mỏ thì vẫn phải làm hết đống đề luyện tập đó thôi.”
Lục Dữ: “.

.

.”
Trúng tim đen rồi!
Mặt Lục Dữ xị ra như bánh đa ngâm nước, đau đớn lết về phòng mình.

Hệ thống đồng cảm với Lục Dữ, nó bèn cảm thán một câu: “Cái cảnh này cứ quen quen, làm tôi nhớ Trì Phóng quá.

Năm đó cậu tàn nhẫn lắm cậu biết không?”
Nghe hệ thống nhắc, Khương Ly bất giác nghĩ tới cảnh cậu tặng bộ Năm – Ba cho Trì Phóng.

Cái biểu tình một lời khó nói hết của Trì Phóng y hệt Lục Dữ lúc này, như thể hắn có thù oán với cậu không bằng.

Nghĩ tới đây Khương Ly bất giác bật cười.

Lục Cảnh Hà đóng cửa, nghe cậu đột nhiên cười thành tiếng thì ngồi xuống cạnh cậu: “Cười gì thế em?”
“Không có gì đâu.” Khương Ly lắc đầu: “Chỉ là em nhớ tới vài chuyện lúc trước nên thấy rất vui thôi.”
“Chuyện gì nào?” Lục Cảnh Hà thấy cậu bắt đầu hoài niệm, hắn không khỏi có chút tò mò.

Hỏi một đằng đáp một nẻo, Khương Ly cười khanh khách chui vào lòng hắn: “Có vẻ Lục Dữ rất bất mãn với đống đề em tặng, hay em tặng món quà khác nhé?”
“Không cần đâu.” Lục Cảnh Hà không chút nghĩ ngợi đáp: “Có quà là tốt lắm rồi.”
“Hả?” Khương Ly nhướn mày: “Nếu em tặng anh một bộ Năm – Ba, anh có vui không?”
“Không vui.” Lục Cảnh Hà buột miệng đáp lời ngay tức khắc, nói xong mới phát hiện trong thâm tâm hắn lại kháng cự bộ sách Năm – Ba này cực kỳ vô căn cứ, chính hắn cũng chẳng rõ vì sao nữa.

Đương nhiên Khương Ly đọc vị được Lục Cảnh Hà, tâm trạng của cậu tốt càng thêm tốt.

Khương Ly bật cười thành tiếng, đặt Khương Nhu Mễ sang một bên rồi bất chợt nhào lên đè Lục Cảnh Hà xuống sofa.

Lục Cảnh Hà ôm lấy eo Khương Ly tránh để cậu ngã: “Em định làm gì đây?”
“Không có gì hết á.” Khương Ly ghé vào người hắn, cười hì hì đáp: “Muốn hôn hôn anh chút mà anh cũng không cho à?”
Nói rồi cũng không đợi Lục Cảnh Hà đáp lời, Khương Ly nâng mặt hắn rồi nhẹ nhàng hôn xuống.

Được một đôi môi ngọt ngào áp lên, Lục Cảnh Hà sững sờ hai giây, ngay sau đó đổi khách thành chủ đè Khương Ly xuống, một tay ôm eo một tay xoa gáy ra sức liế.m mú.t đôi môi cậu.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt, Khương Nhu Mễ đứng gần đó chỉ biết lạnh lùng nhìn hai người, chuyện này nó đã quá quen rồi.

Hai người hôn hôn thỏa thuê mới chịu buông nhau ra.


Xong chuyện, Lục Cảnh Hà thấy Khương Nhu Mễ ngồi xổm trên tay vịn nhìn hai người đầy đánh giá, hắn vươn tay muốn ôm lấy nó, ai ngờ Khương Nhu Mễ kiêu ngạo nhảy xuống chạy mất hút.

Lục Cảnh Hà: “.

.

.”
Hai tên này không chí chóe là không yên, Khương Ly nín cười đau hết cả bụng!
Lục Cảnh Hà cạn lời thật rồi, lại hỏi chuyện cậu từng giúp cha Lục rốt cuộc là thế nào.

Khương Ly kể lại mọi chuyện cho Lục Cảnh Hà nghe một lượt, rồi chốt hạ một câu: “Em cũng không ngờ bác ấy lại là cha anh đó, trùng hợp quá đi mất.”
Lục Cảnh Hà tiện tay vuốt ve mái tóc đã rối tung lên của Khương Ly: “May mà có em.”
Câu nói ẩn chứa lời cảm ơn, Khương Ly biết chứ, cậu bật cười siết chặt tay Lục Cảnh Hà.

Vì cha mẹ Lục nhiệt tình mời nên Khương Ly ở tới tận chiều tối mới về nhà.

Ra mắt nhà họ Lục thành công cũng coi như giải quyết một trong hai vấn đề nhức đầu nhất của hai người.

Tính ra sắp tới lễ khai giảng, Khương Ly đang định giải ước hợp đồng ký với P trạm, ai ngờ có Tề Thụy đi trước một bước xử lý hộ cậu luôn rồi.

Không chỉ có thế, hỏi ra mới biết Lục Cảnh Hà còn cao tay hơn, hắn trực tiếp mua đứt P trạm về luôn!
Khương Ly vốn tưởng Lục Cảnh Hà chỉ khen thưởng thôi, ai ngờ hắn mua luôn P trạm về rồi.

Lục Cảnh Hà vội vã giải thích, vì Khương Ly suốt ngày than thở hắn tiêu pha phung phí nên hắn mới tính tới nước mua luôn P trạm, từ giờ hắn có thể khen thưởng thoải mái rồi, dù sao cuối cùng tiền vẫn về túi hắn.

Khương Ly câm nín hồi lâu, cuối cùng cảm thán: Đúng là có tiền thì tiên cũng có!
Giải ước hợp đồng thành công, Khương Ly quyết định livestream trước đêm khai giảng để tạm biệt các fan, sau này sợ rằng hiếm khi có cơ hội lên livestream nữa.

Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không thể đuổi kịp biến cố.

Tề Thụy căng thẳng cầm điện thoại, nghiêm túc nói: “Ngài Lục, chuyện cậu Khương giả gái livestream bại lộ rồi.”
Khương Ly: “.

.

.”
Cái đậu má lại lật xe quy mô lớn!?
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện