Lục Dữ phun thẳng nước trái cây lên mặt Lục Cảnh Hà khiến cha mẹ Lục hoảng hốt giật nảy mình.

Hắn vừa nói gì ông bà cũng quên béng mất, vội vàng cầm khăn giấy lau cho con trai: “Mau lau sạch đi con!”
Lục Dữ thấy mặt Lục Cảnh Hà tèm lem nước trái cây, trong lòng lộp bộp than “Chết chắc rồi!”, hình như cái mạng nhỏ của cậu ta sắp tiêu tùng thì phải, thế nên vội vàng nhận sai: “Xin lỗi anh, em hơi kích động xíu, để em lau cho.”
Nói rồi Lục Dữ rút khăn giấy muốn giúp Lục Cảnh Hà lau mặt, ai ngờ hắn ngăn cậu ta lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta.

Lục Dữ: “.

.

.” Đáng sợ quá!
Lục Cảnh Hà tùy ý dùng khăn giấy lau một hồi, sau lại đứng dậy ra ngoài, chỉ để lại một câu “Con đi rửa mặt trước đã.”
Sau khi Lục Cảnh Hà ra ngoài, Lục Dữ bị cha mẹ xúm vô thi nhau mắng mỏ: “Mới bao lớn mà cứ lăng xa lăng xăng, con làm anh trai giận rồi đó!”
Lục Dữ cười khổ, vô tội nói: “Con cũng đâu có ngờ, ai bảo anh trai đột nhiên thông báo chị dâu là.

.

.

con trai!?”
Lục Dữ bừng tỉnh, cha mẹ Lục cũng bừng tỉnh.

Lúc này cha mẹ Lục mới giật mình hốt hoảng rồi ngay đơ ra tận hai giây, chính Lục Dữ cũng vậy: “Đậu má, sao có thể chứ!? Con gặp người thật trực tiếp rồi mà, vừa cao vừa trắng, rõ ràng là một nữ thần, sao có thể là con trai được!?”
Mấy ngày trước Lục Dữ còn được gặp trực tiếp Khương Ly đó nhe, một cô gái tóc dài mặc váy trắng vô cùng dịu dàng, giọng nghe ra cũng là con gái, sao có thể là đàn ông, trừ phi.

.

.

anh ấy giả giọng nữ! ! !?
Nghĩ tới đây, đầu Lục Dữ nảy số nhận ra sự thật.

Để ý mới nhớ lần nào livestream Khương Ly cũng đeo nơ hoặc choker, tưởng cho đẹp thôi chứ ai ngờ anh ấy dùng che yết hầu đâu! ! !
Tóm lại, chị dâu tương lai giờ thành anh dâu tương lai rồi! ! !
Lục Dữ chịu một cú sốc quá lớn, cậu ta gào lên “Cái đậu má!” rồi xụi lơ trên ghế sofa.

Cha mẹ Lục nghe tiếng kêu gào của Lục Dữ thì bừng tỉnh, tức khắc lao tới chỗ máy tính nhìn kỹ người trên màn hình như không thể tin nổi: “Sao lại là nam được? Rõ ràng đây là một cô gái xinh đẹp cơ mà, con nhìn xem, tóc dài da trắng mắt to thế này!”
“Đúng đúng đúng.” Cha Lục vội vàng đồng ý với vợ mình: “Rõ ràng là giọng của con gái, video đánh nhau cũng đang mặc váy, sao lại là nam được!? Hay hai đứa lầm rồi?”
Lục Dữ nghĩ thầm, mấy ngày nay anh trai con đều ăn chờ ở chực ở nhà người ta, lầm thế nào được mà lầm!
Tuy không đành lòng đập nát hy vọng của cha mẹ, nhưng Lục Dữ không thể không tàn nhẫn tiết lộ sự thật: “Cha, mẹ, có khả năng cha mẹ không biết trên thế giới có những người.

.

.”
Cha mẹ Lục đồng thanh hỏi: “Người gì?”
Lục Dữ nghiêm túc đáp: “Giả gái chuyên nghiệp.”
Cha mẹ Lục: “.

.

.”
Thấy cha mẹ sốc lên sốc xuống, Lục Dữ chạy vội đi lấy thuốc trợ tim cấp tốc rồi lại ngồi xuống hỏi: “Cha mẹ có muốn uống một viên không? Con chuẩn bị sẵn rồi đây!””
Giấc mộng có đứa cháu lẽo đẽo theo sau gọi “ông nội” nát tan, cha Lục có hơi thất vọng, ông thất thần một hồi, lại lẩm bẩm: “.

.

.


Không cần, để cha bình tĩnh chút đã.”
Mẹ Lục cũng hoảng hốt nhìn chồng, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm màn hình thật lâu không nói gì.
Lục Cảnh Hà thay áo rửa mặt xong, hắn mới về thư phòng đã cảm nhận rõ không khí chẳng được vui tươi như ban nãy, ba người thấy Lục Cảnh Hà vào thì lập tức nhìn chằm chằm hắn.

Cha Lục tính tình nóng nảy, vừa thấy hắn đã lên tiếng chất vấn: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Con mau giải thích đi!”
Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên cha Lục dùng giọng điệu nghiêm khắc tới vậy nói chuyện với Lục Cảnh Hà, thực sự chuyện này khiến người ta quá bất ngờ!
Lục Cảnh Hà đi tới thấy Lục Dữ đang cung kính cầm lọ thuốc trợ tim, hắn liếc mắt hỏi, Lục Dữ hiểu ý ngay, cậu ta lắc đầu tỏ vẻ cha mẹ vẫn chưa uống.
Mẹ Lục vỗ vỗ lưng chồng mình, ý bảo ông đừng mất bình tĩnh, sau đó nói với Lục Cảnh Hà: “Cảnh Hà, rốt cuộc chuyện này là thế nào hả con?”
Lục Cảnh Hà kể chuyện Khương Ly phải ký hợp đồng livestream cùng P trạm với điều kiện phải mặc đồ nữ cho cha mẹ nghe, hắn trực tiếp lược bỏ phần cậu bỏ nhà ra đi, đổi thành tranh thủ kỳ nghỉ hè làm việc kiếm tiền thôi.

Trước Lục Dữ từng phổ cập khoa học cho cha Lục biết nghề streamer là gì, phải công nhận nghề nghiệp này khá ăn nên làm ra.

Lúc đó cái nhìn của cha Lục với nghề này chẳng tốt đẹp gì cho cam, thế nên mới kêu Lục Cảnh Hà tới quán triệt Lục Dữ bớt nghiện xem mấy cái đó đi, tất cả cũng chỉ vì ông mù quáng mặc định Khương Ly là streamer chỉ biết chơi game, sợ Lục Dữ càng xem càng nghiện mà bỏ bê chuyện học tập.

Cho nên khi biết Khương Ly livestream dạy học, cha Lục còn vô thức tán thưởng cô gái này, để rồi biết chuyện người yêu con trai mình lại chính là cô gái ấy, ông cũng không hề phản cảm.

Đúng như lời mẹ Lục từng nói, bọn họ chẳng yêu cầu con dâu có gia thế cao sang, chỉ cần phẩm hạnh đoan chính là đủ rồi.

Đối với cha mẹ Lục mà nói, Lục Cảnh Hà nguyện ý đi kiếm người yêu đã chẳng dễ dàng, băn khoăn nhiều vậy làm gì chứ.
Nhưng thật sự trăm triệu lần họ không ngờ tới, đối tượng Lục Cảnh Hà yêu lại là nam.
Cha mẹ Lục chẳng phải người có kiến thức hạn hẹp, thân là người thuộc thành phần tri thức cao cấp, ông bà rất thường xuyên quan tâm chuyện quốc gia đại sự.

Về chuyện thuộc giới “đồng tính luyến ái”, tuy ông bà chưa từng chủ động tìm hiểu nhưng cũng biết sơ qua, nghe nói sắp tới rất nhiều quốc gia chấp nhận thông qua bộ luật đồng ý cho các cặp đôi đồng tính luyến ái kết hôn với nhau.
Tuy quốc gia mình chưa cởi mở tới mức đó, nhưng thực sự cha mẹ Lục không có thành kiến gì, cũng chưa từng độc mồm độc miệng kỳ thị người thuộc giới ấy.

Đối với ông bà mà nói, những người đồng tính luyến ái chỉ đi một con đường riêng biệt, một con đường khác với đại chúng, ông bà không có tư cách nói này nói kia họ.

Cho nên đối với chuyện con dâu tương lai là nam, sau cơn bất ngờ, nói cha mẹ Lục phẫn nộ thì không đúng, phải nói rằng phần nhiều là thất vọng mới phải.

Vừa rồi còn hăng hái chờ cháu nhỏ ra đời, ai ngờ Lục Cảnh Hà đã tàn nhẫn đập tan giấc mơ của họ.
Nãy giờ mẹ Lục chăm chú xem nốt video phát lại của Khương Ly, công tâm mà nói bà rất thích cậu, học giỏi, biết chơi đàn cổ, biết viết thư pháp.

.

.

Nghe Lục Cảnh Hà nói tới đây, bà hỏi: “Không phải cậu bé ấy mới học sinh cấp ba thôi sao? Trong nhà khó khăn hả con?”
“Không ạ.” Lục Cảnh Hà lắc đầu, lại trợn mắt nói dối: “Em ấy chỉ muốn sống tự lập thôi, vì lúc ký hợp đồng bất cẩn không đọc kỹ điều khoản nên chỉ đành livestream mặc đồ nữ.”
“Thì ra là thế.” Mẹ Lục gật đầu, nghĩ thầm tuổi còn nhỏ mà đã muốn tự lập kiếm tiền, chung quy cũng là chuyện tốt, khá hơn thằng cu út vừa dốt vừa lười lại còn phung phí của bà nhiều.
Không so sánh sẽ không đau thương, mẹ Lục bực mình liếc Lục Dữ một cái sắc lẹm, chỉ hận rèn sắt không thành thép khiến cậu ta chẳng hiểu ra sao.
Mẹ Lục có ấn tượng tốt với Khương Ly là một chuyện, nhưng tưởng tượng cậu trai ấy ở bên Lục Cảnh Hà lại khác.

Bà không kìm nổi thắc mắc: “Vừa rồi con nói con và cậu bé ấy.

.

.

Hai con yêu đương nghiêm túc ư?”
Bà vừa dứt lời, cha Lục cũng quay qua nhìn hắn.

Lục Cảnh Hà nhìn thẳng vào mắt hai người không né không tránh, nghiêm túc đáp lời: “Cha mẹ, chúng con nghiêm túc.”
Cha Lục tức khắc nổi giận: “Con có biết con đang nói gì không!? Cậu bé đó là con trai đấy!”
“Con biết.” Sợ cha kích động quá mức lại nhồi máu cơ tim, Lục Cảnh Hà giữ chặt ông trên ghế: “Cha đừng kích động.”
Từ nhỏ Lục Cảnh Hà đã theo thầy luyện võ luyện kiếm, có hắn giữ, cha Lục vùng vẫy thế nào cũng không xi nhê, chỉ có thể trợn mắt trừng con trai.

Thế nên mẹ Lục đành phải lên tiếng hòa hoãn thế cục: “Các con quen nhau từ bao giờ? Lần trước họp gia đình con vẫn nói chưa có đối tượng yêu đương cơ mà?”
Lục Cảnh Hà im lặng một hồi rồi đáp: “Lúc đó con chưa rõ tâm ý của em ấy nên khó mà nói rõ.”
Mẹ Lục cứng họng, cha Lục cả giận tiếp lời: “Thế nên nếu hôm nay không có video này thì con định tiếp tục giấu cha mẹ đúng không? Con có để cái nhà này vào mắt không thế?”

“Con không có ý đó, lần này về thăm nhà con cũng định đưa em ấy tới ra mắt rồi.” Lục Cảnh Hà giải thích, hắn trình bày hết nỗi băn khoăn của Khương Ly cho cha mẹ nghe: “Cơ mà em ấy suy xét tới giới tính của tụi con, sợ cha mẹ sẽ đau lòng nên định tốt nghiệp rồi mới công khai.”
Lục Dữ nghe anh trai nói thì xen lời phụ họa: “Cha mẹ thấy chưa, anh dâu con chu đáo thế cơ mà, cũng vì lo nghĩ cho cha mẹ thôi đó.”
Lục Dữ gọi “anh dâu” đến là thuận mồm thuận miệng, cha Lục liếc mắt một cái khiến cậu ta im luôn.

Ông im lặng một hồi, nghĩ Cảnh Hà cũng vì vợ chồng ông nên mới không nói, tuy vậy dù có ra sao, vấn đề giới tính vẫn khiến ông khá khúc mắc.
“Đứa bé đó.

.

.

tên gì?” Mẹ Lục hỏi.
Lục Cảnh Hà: “Tên Khương Ly, học cấp ba Thành Cao, năm nay lớp 12 rồi.”
“Cùng trường em luôn hả!?” Lục Dữ kinh ngạc: “Thích ghê, sau này được đi học chung với anh dâu rồi.”
“Im miệng.” Mẹ Lục nạt Lục Dữ, sau lại tỉ tê với Lục Cảnh Hà: “Cảnh Hà, con hạ quyết tâm ở bên đứa bé ấy rồi phải không?”
Lục Cảnh Hà gật đầu: “Con không dối gạt cha mẹ.

Nếu không phải em ấy, trên đời này con sẽ chẳng yêu một ai nữa.”
Những lời này hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng ai cũng hiểu sức nặng của nó.

Xưa nay Lục Cảnh Hà hiếm khi nói dối, nếu không có Khương Ly, có khi hắn thực sự sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, ứng với nỗi lo của cha mẹ Lục bấy lâu nay.
Từ nhỏ Lục Cảnh Hà đã thiếu vắng vòng tay chăm sóc của mẹ cha, lớn lên cũng chẳng có một tri âm tri kỷ gì bên cạnh.

Mẹ Lục miên man nghĩ, nếu không có Khương Ly, chờ hai ông bà cùng nhau quy tiên về với đất tổ, có khi nào con trai họ thực sự sẽ ẩn cư trong núi, sẽ chết mòn chết rục trong đó từ ngày này qua tháng khác không?
Nghĩ tới đây, bà cầm lòng không đặng rưng rưng nước mắt.
Lục Cảnh Hà hiểu lầm ý mẹ, hắn tưởng bà thất vọng vì con trai mình đồng tính luyến ái, thế nên chỉ biết im lặng rồi khẽ nói: “.

.

.

Xin lỗi vì đã khiến cha mẹ thất vọng.”
Mẹ Lục xua tay ý bảo bà không có ý đó, cha Lục bên cạnh lại bực bội lên tiếng: “Tan họp tan họp, ra ngoài hết đi, đẻ được hai đứa con trai mà đứa nào đứa nấy cũng khiến cha đau hết cả đầu.”
Lục Dữ sợ nhất cái bầu không khí căng thẳng thế này, nghe lệnh ân xá, cậu ta chạy vọt về phòng ngay tức khắc.
Lục Cảnh Hà nghĩ lúc này hắn cũng nệ tránh đi cho cha mẹ bình tĩnh lại, ai ngờ mới bước được vài bước đã nghe cha nói: “.

.

.

Được rồi, hôm sau con đắt đứa bé ấy về đây cho cha mẹ gặp mặt.”
Lục Cảnh Hà khựng bước, quay đầu nhìn cha, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Em ấy là con trai.”
“Con trai thì sao? Con trai thì cha không được gặp à!?” Cha Lục bất mãn nói: “Hay cha còn phải đích thân đi mời?”
“Vâng ạ.”
Sau khi Lục Cảnh Hà rời đi, trong phòng còn mỗi cha mẹ Lục, hai người nhìn nhau rồi lại cùng thở dài.
Tình huống hôm nay thực sự quá bất ngờ, nhưng đã tới nước này thì nhiều lời cũng vô ích.

Mẹ Lục thở dài, lại nắm tay cha Lục thủ thỉ: “Thôi cha nó ạ, kệ con đi thôi, khó khăn lắm Cảnh Hà mới tìm được một người chịu ở bên nó, nói cho cùng cũng là chuyện tốt, chúng ta đừng lăn tăn gì nữa.”
Cha Lục hừ mạnh một tiếng, rõ ràng vẫn còn nhớ thương đứa cháu nhỏ, lại bắt đầu rầu rĩ không vui.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.
Lục Cảnh Hà ra khỏi thư phòng, chuẩn bị về phòng ngủ tắm rửa nghỉ ngơi.

Vừa rồi ngụm nước trái cây của Lục Dữ phun tung tóe khắp mặt hắn, tuy đã lau sơ qua nhưng vẫn rất dính nhớp, thật sự không thoải mái chút nào.

Ai ngờ mới qua chỗ rẽ, Lục Dữ đã vụt tới kéo hắn lại: “Anh!”
Lục Cảnh Hà vừa kịp xoay người tránh tay cậu ta: “Sao thế?”
“Em xin lỗi, vừa rồi em không cố ý đâu.” Lục Dữ ngượng ngùng gãi đầu, nhìn cái mặt vẫn thoang thoảng mùi nước trái cây của Lục Cảnh Hà đầy áy náy: “Em nghe anh nói nên hoảng loạn xíu thôi.”
Lục Cảnh Hà đi ngang qua chỗ Lục Dữ: “Tiền sinh hoạt tháng sau trừ một nửa.”
“Không phải chứ!” Lục Dữ hoảng hốt đuổi theo Lục Cảnh Hà: “Không biết không có tội mà anh! Anh đột nhiên nói chị dâu em là nam, đương nhiên em sẽ bất ngờ rồi, anh đừng đổ oan cho em! ! !”
“Ý của chú mày là anh sai?” Lục Cảnh Hà lạnh lùng hỏi.

“.

.

.

Không có.” Lục Dữ sợ càng nói càng sai, tiền sinh hoạt của cậu ta cạn sạch thì khổ: “Là em có mắt không tròng, em không biết xuyên thấu hiện tượng tìm ra bản chất.”
Lục Cảnh Hà hài lòng gật đầu rồi về phòng mình, chỉ bâng quơ để lại một câu: “Chép phạt gia quy một trăm lần.”
Lục Dữ: “.

.

.” Em trúng tà mới núp đây xin lỗi anh!
Lục Cảnh Hà về phòng, chỉ thấy Khương Nhu Mễ lăn lộn chơi với thảm nhảy bật lên kêu “Meow” một tiếng.

Lục Cảnh Hà cúi người xoa xoa đầu nhóc mèo, ý bảo nó tự chơi rồi cầm quần áo ngủ đi tắm rửa sạch sẽ.

Tắm rửa xong xuôi, Lục Cảnh Hà gọi điện cho Khương Ly kể hết chuyện đêm nay cho cậu nghe.

Khương Ly đang chơi game, nghe hắn kể thì ngồi bật dậy thảng thốt: “Không phải chứ?”
Hôm nay Khương Ly về nhà cũng định suy xét xem có nên nói bóng nói gió chuyện giữa mình và Lục Cảnh Hà cho cha mẹ nghe hay không, nhưng nghĩ tới chuyện cha mình quá hâm mộ thư pháp Lục Cảnh Hà, cậu vẫn quyết định hòa hoãn trước đã.

Nào biết tới tối Lục Cảnh Hà đã thông báo cho cậu biết rằng quan hệ giữa hai người tới tai cha mẹ Lục rồi.
Khương Ly hoàn toàn cạn lời, lại bật cười nằm vật xuống giường.

Hình như từ khi bước vào thế giới này, cậu vẫn luôn liên tục lật xe như cơm bữa, có muốn cũng không né kịp.
Bên kia đầu dây, Lục Cảnh Hà hỏi ý kiến Khương Ly xem chừng nào cậu mới có thể tới nhà hắn làm khách, có thể vào ngày mai luôn không?
“Sao cũng được hết.” Khương Ly không có dị nghị gì hết, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới lễ khai giảng.

Vì thế hai người quyết định giữa trưa mai sẽ tới ra mắt cha mẹ Lục Cảnh Hà.



.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Hôm sau, mới sáng sớm Lục Cảnh Hà đã nói chuyện này cho cha mẹ nghe.

Ngay sau khi biết tin, cha mẹ Lục bắt đầu sốt sắng chuẩn bị lễ nghi và trà bánh cơm nước đãi khách.

Gần trưa, Lục Cảnh Hà đi đón Khương Ly.

Giữa phòng khách, cha Lục đang thưởng trà thì đột nhiên nghe thấy tiếng ô tô đỗ xình xịch ngoài cửa.

Ông bất giác chỉnh trang quần áo, nghiêm mặt rồi ghé qua thì thầm với mẹ Lục: “Tôi đủ nghiêm túc chưa bà? Có uy nghiêm không?”
Lục Dữ sáp lại gần nịnh nọt: “Rất uy nghiêm, y chang môn thần giữ cửa!”
Cha Lục trừng mắt lườm Lục Dữ, mẹ Lục thấy chồng mình gồng mà thấy mệt thay, bà vừa buồn cười vừa giận: “Ông trưng ra cái mặt xị như bánh đa ngâm nước thế làm gì? Thằng bé mới đến chơi nhà ngày đầu tiên, ông đừng có dọa người ta sợ đấy!”
Cha Lục im lặng không nói nên lời, nghiêm chỉnh ngồi chờ Lục Cảnh Hà dẫn con dâu tương lai về ra mắt.

Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lục Cảnh Hà dắt người vào nhà, trên tay hắn còn xách cơ man túi lớn túi nhỏ đủ loại.

Cha Lục giật mình ngồi thẳng sống lưng, ông đứng dậy định nghiêm khắc săm soi, ai ngờ thấy người được Lục Cảnh Hà nắm tay là ai thì giật mình hoan hỉ cười nói: “Ô, cậu bạn nhỏ, là cậu đó hả?”
Cả nhà nghe cha Lục gọi Khương Ly là “cậu bạn nhỏ” thì đồng loạt ngơ ngác, chính Khương Ly cũng không tài nào hiểu nổi.

Nói rồi cha Khương vội vã tiến tới nắm lấy tay cậu: “Không nhớ bác là ai hả? Là lão già mua bánh bao súp từng được con giúp đánh đuổi bọn lưu manh đây, con nhớ ra chưa?”
Nghe tới đây thì Khương Ly nhớ ra rồi, thế nên cũng bật cười theo: “Là bác đó ạ, rất hân hạnh được gặp lại.”
“Là bác là bác.” Cha Lục gật đầu cười ha hả, trông vô cùng dễ gần hòa ái, nào có vẻ mặt uy nghiêm khó chịu như vừa rồi.

Lục Dữ bên cạnh tròn xoe mắt ngạc nhiên, nghĩ thầm cha uy nghiêm quá, làm con giật hết cả mình.

Lục Cảnh Hà không hiểu ra sao, lên tiếng hỏi: “Chuyện gì thế em?”
“Chuyện này con không biết đâu.” Cha Lục xua tay: “Lần trước cha bị hai tên lưu manh bắt nạt, may mắn có cậu bạn nhỏ này ra tay hỗ trợ, bằng không ngay bộ xương khô này.

.

.”
Nói tới đây, cha Lục đột nhiên cứng họng, thấy mọi người đều ngơ ngác nhìn mình, lúc này mới nhận ra điều bất thường: “Con, con là.

.

.”
Khương Ly gật đầu, lễ phép chào hỏi: “Chào bác, con là Khương Ly ạ.”
Cha Lục: “.

.

.”
Mau lấy thuốc trợ tim của ông ra đây! ! !
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện