Quyết định xen vào chuyện dâ.m tặc Giang Phi Hoa, Khương Ly lân la tới bàn bên thăm dò tin tức ngay tức khắc.

Thấy Khương Ly có vẻ là một công tử chân thật ưa nhìn nên hai người bàn bên cũng không nghi ngại gì, hào sảng kể hết mọi chuyện và tiện liệt kê hết tiền án tiền sự xưa nay của Giang Phi Hoa cho cậu nghe.

Giang Phi Hoa là dâ.m tặc nổi tiếng trong huyện Vượng Thành này, bởi biết bao tính mạng thiếu nữ nhà lành phải chết trong tay gã.

Tên Giang Phi Hoa có một cái thói là hiếp xong giết, những cô gái bị gã hiếp gần như chết sạch, kể cả có may mắn không chết thì các cô cũng nghĩ quẩn mà tự tử.

Mỗi lần xảy ra chuyện, quan huyện lệnh đều phái không ít quan binh tới vây bắt Giang Phi Hoa, nhưng gã đó võ công cao cường, thế nên lần nào quan triều đình cũng phải bất lực trở về, thậm chí còn thiệt hại nghiêm trọng.

Vụ gần nhất là nửa năm trước, Giang Phi Hoa hãm hiếp con gái của một chủ tiệm bánh bao nhỏ ở phía Tây huyện Vượng Thành khiến cô ấy tự sát lìa đời.

Cô gái mới chỉ mười lăm tuổi, mẹ mất sớm, hai cha con chỉ biết nương tựa vào nhau với tiệm bánh bao bé xíu.

Cô gái đã đính hôn với con trai cửa tiệm làm giấy đối diện, chỉ chờ cô đủ mười sáu tuổi sẽ kết hôn, nhưng sự xuất hiện của Giang Phi Hóa đã phá hủy hết thảy.

Sau khi bị Giang Phi Hoa vũ nhục và mất đi sự trong sạch, vị hôn phu tới cửa xin giải ước đính hôn, cô gái quá tuyệt vọng, cuối cùng đâm đầu vào cửa nhà tự tự.

Cha cô gái người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sau khi lo liệu tang sự cho con gái xong xuôi, vì quá nhớ thương nên ông cũng đổ bệnh nặng, chỉ một tháng sau đã nối gót vợ và con gái.

Ngoại trừ cô gái đó, còn biết bao cô gái ngoài kia là nạn nhân của tên dâ.m tặc Giang Phi Hoa, và bàn tay ma quỷ của gã đang dần tiếp cận tới tiểu thư nhà viên ngoại Tiền.
Người được gọi là lão Chung tức mình đập bàn cái “Rầm”, nghiến răng nghiến lợi hằn học: “Kẻ đó táng tận lương tâm, làm không biết bao nhiêu điều ác, có đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng không đủ cho gã đền tội! Chỉ tiếc gã có võ công cao cường, ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng không dám làm gì gã!”
Thanh niên trẻ tuổi bên cạnh cũng tức giận mắng vài câu, hai người chỉ là thường dân, tuy rất hận Giang Phi Hoa nhưng lực bất tòng tâm, chẳng thể làm được gì.
Nghe mọi chuyện về Giang Phi Hoa, Khương Ly bất giác cau chặt mày.

Nếu đúng như lời lão Chung nói, tên này đúng thật táng tận lương tâm, có đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng là trừng phạt đúng tội trạng!
Khương Ly cảm ơn hai người, lại về chỗ cũ khẽ hỏi Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, người nghe rõ hết rồi phải không? Tên dâ.m tặc Giang Phi Hoa thực sự rất khốn nạn, gã đã hại chết quá nhiều tính mạng vô tội rồi.”
Thính lực của Huyền Thanh rất tốt, vừa rồi Khương Ly và hai người kia nói gì hắn đều nghe rõ mồn một.

Đúng thật phải có một người ra tay tận diệt Giang Phi Hoa, nếu không mối họa này sẽ chẳng bao giờ kết thúc.

“Huyền Thanh, ta nghe nói tên lưu manh đó sở hữu võ công vô cùng cao cường, trước huyện lệnh từng cử mấy chục quan binh ra truy bắt cũng không khống chế nổi.

Huyền Thanh có nắm chắc không? So người với gã thì ai lợi hại hơn thế?” Khương Ly hỏi, cậu biết Huyền Thanh võ nghệ cao cường nhưng trình độ cụ thể tới đâu thì không rõ cho lắm.


Huyền Thanh điềm nhiên đáp: “Chưa đánh chưa biết ra sao.”
“Cũng đúng.” Khương Ly gật đầu nhấp một ngụm trà, cân nhắc phải lên một kế hoạch tác chiến đàng hoàng mới được.

Huyền Thanh thấy Khương Ly cau mày, tưởng cậu lo lắng nên tiếp lời: “Đừng suy nghĩ nhiều, ta đánh chết gã tại chỗ là được chứ gì?”
Một câu “Ta đánh chết gã tại chỗ” khiến Khương Ly sặc trà, cậu phun thẳng về phía hắn.

May Huyền Thanh lanh lẹ né được, nếu không cái giao diện mới tắm lại tèm lem ra mất.

“Xin lỗi xin lỗi.” Khương Ly buông chén trà xuống: “Không làm bẩn áo người chứ?”
Huyền Thanh lắc đầu, cứ có cảm giác cảnh này quen quen nhưng chẳng biết mình đã bị ở đâu, suy nghĩ một hồi vẫn không ngẫm ra nổi, thế nên hắn chỉ đành từ bỏ.

Uống cạn chén trà, Khương Ly và Huyền Thanh cùng nhau rời khỏi khách điếm.

Hai người không đi dạo như kế hoạch ban nãy, họ hỏi người qua đường xem nhà viên ngoại Tiền ở đâu, cuối cùng đi thẳng tới đó.

Có lẽ do bức thư đe dọa của Giang Phi Hoa, thế nên tuy vẫn ban ngày nhưng cổng chính nhà ông ấy đã kín cổng cao tường, thậm chí ngoài cửa còn có gia đinh cường tráng thay phiên nhau canh gác.
 Khương Ly lại gần hỏi: “Chào người anh em, ta đây nghe danh mà tới, nghe nói viên ngoại Tiền là một người lương thiện thích làm việc tốt, chúng ta rất ngưỡng mộ ông ấy nên muốn tới cửa bái phỏng, phiền ngươi tới truyền lời hộ ta.”
Đối phương vẫn không truyền lời, chỉ đứng yên ở đó lạnh lùng nói: “Lão gia nhà ta dặn rồi, riêng hôm nay không tiếp khách, mời ngài công tử về cho.”
Ở thời đại này, các thư sinh và học sĩ đều được xưng một tiếng “ngài” vô cùng kính trọng.

Tuy gia đinh này rất lạnh lùng nhưng lời nói nghe ra vẫn rất tôn trọng, không hề có thái độ hếch mắt lên coi trời bằng vung với Khương Ly.

Nguyên nhân vì sao viên ngoại Tiền không tiếp khách rất hiển nhiên, và đương nhiên Khương Ly chẳng thèm để tâm tới điều đó.

Cậu chỉ Huyền Thanh đứng cách mình một khoảng, khẽ thì thầm với gia đinh: “Bạn ta là cao tăng núi Nam Trúc, võ công vô cùng lợi hại.

Chúng ta hiểu rõ vì sao viên ngoại Tiền không tiếp khách, lần này chúng ta tới là để trừ gian diệt bạo, giúp ông ấy giải quyết phiền não đây.”
Gia đinh nghe vậy liếc mắt nhìn Huyền Thanh, chỉ thấy hắn một thân áo trắng khoanh tay nhìn về phía này, tuy tay không vũ khí nhưng trên người đã có sẵn khí thế uy áp vô hình, chưa cần tiếp xúc đã thấy nghẹt thở, bất giác muốn né tránh hắn.

Mấy ngày nay nhà họ Tiền đau đầu vì chuyện Giang Phi Hoa không thôi, từ trên xuống dưới lúc nào cũng căng thẳng như treo trên đầu mũi đao.

Đặc biệt là khi xảy ra sự kiện Giang Phi Hoa chém gia đinh canh khuê phòng tiểu thư phủ đầu, mọi người càng lo lắng hãi hùng hơn, chỉ sợ người tiếp theo bị giết là mình.


Giờ nhà nào có dây mơ rễ má với viên ngoại Tiền đều tránh như tránh hủi, kể cả những người bạn thường ngày thân thiết với ông cũng thế, chỉ biết võ vẽ vài câu an ủi suông chứ không dám quan hệ nhiều.

Ngay cả quan huyện cũng phải bất lực với Giang Phi Hoa cơ mà, bọn họ tránh được bao nhiêu thì tránh thôi.

Sau khi xảy ra chuyện, Khương Ly là người đầu tiên tới cửa tiến cử rằng cậu sẽ thay viên ngoại giải quyết nỗi phiền muộn này, thậm chí cậu còn là một người xa lạ chẳng quen biết gì.

Chuyện đó không khỏi khiến gia đinh hoài nghi, nhìn tới nhìn lui đánh giá Khương Ly một phen, chần chờ hỏi: “Công tử nói thật ư? Ngài biết chuyện trong phủ chúng ta phải không?”
“Đương nhiên rồi.” Khương Ly gật đầu, sau đó nghiêm túc thì thầm nói ba chữ: “Giang Phi Hoa.”
Gia đinh nghe thấy ba chữ cấm kỵ, sắc mặt đối phương càng thêm nghi ngờ cảnh giác nhìn cậu.

Khương Ly biết ngay mà, cậu chỉ đứng yên cao thâm khó đoán mỉm cười, ra vẻ đã liệu trước mọi việc.

Gia đinh giật mình, vội vàng để lại câu: “Công tử chờ một lát, tiểu nhân đi truyền lời ra ngay đây” rồi xoay người vào phủ.

Khương Ly không sốt ruột, dạo bước về phía Huyền Thanh rồi mỉm cười: “Hòa thượng nhỏ, vừa rồi lấy thân thế của người ra chống lưng, xin lỗi nhé.”
Vừa rồi Huyền Thanh đã nghe thấy những lời Khương Ly nói với gia đinh, hắn không để ý cho lắm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người câu được câu không hàn huyên một hồi, cuối cùng cũng chờ được người gia đinh truyền tin kia.
Lần này thái độ của gia đinh thay đổi hẳn, đối phương vồn vã chào hỏi, sau lại hành lễ cung kính mời: “Hoan nghênh hai vị công tử ghé thăm, lão gia cho mời ạ.”
Khương Ly cảm ơn gia đinh, sau đó cùng Huyền Thanh đi thẳng vào phủ nhà họ Tiền.

Phủ nhà họ Tiền vô cùng rộng lớn, theo chỉ dẫn của gia đinh, hai người đi hết tiền viện, đi thông qua một hành lang dài rồi mới tới nơi viên ngoại Tiền tiếp khách.
Vừa bước vào trong, hai người đã thấy một người đàn ông trung niên mặc trường bào xanh biển, đầu đội mũ thêu chỉ vàng lo lắng đi qua đi lại,
Thân hình ông ấy mập mạp béo tốt, vẻ mặt thân thiện dễ gần, vừa nhìn là biết người thật thà dễ đoán.

Gia đinh mời Khương Ly và Huyền Thanh bước vào, lại gọi người đàn ông trung niên: “Thưa lão gia, khách quý tới rồi ạ.”
Viên ngoại Tiền mới thấy hai người đã xởi lởi chào đón: “Hai vị khách quý đường xa tới thăm, mời ngồi mời ngồi.”, nói rồi lại phân phó gia đinh dâng trà nước tiếp khách.

Huyền Thanh không chút khách khí tìm chỗ ngồi xuống, còn Khương Ly lễ phép hành lễ với viên ngoại Tiền, cười nói: “Viên ngoại, tiểu sinh tên Khương Ly, vị này là cao tăng Huyền Thanh, lần này mạo muội tới cửa quấy rầy nhà ta rồi, mong ngài thứ lỗi nhé.”
“Hóa ra là Khương công tử và cao tăng Huyền Thanh.” Viên ngoại Tiền đáp: “Hai vị ngàn vạn lần đừng nói vậy, trong thời khắc nước sôi lửa bỏng, biết chuyện nhà ta còn nguyện ý tới thăm thì cũng chỉ có hai người các vị thôi, phải là ta cảm ơn hai vị mới đúng.”
Nói rồi viên ngoại mời Khương Ly ngồi xuống, ông cũng ngồi theo: “Ý tốt của hai vị ta rất biết ơn, chỉ là ta nghe gia đinh nói hai vị không phải người bản địa ở đây, sợ rằng không biết rõ gã dâ.m tặc Giang Phi Hoa này phải không?”
Khương Ly đáp: “Thật không dám giấu diếm, sở dĩ chúng ta tới đây là vì truy sát tên khốn nạn này.”
Huyền Thanh đang uống trà cũng phải dừng ngay lại, liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy Khương Ly không đỏ mặt bốc phét: “Ta và cao tăng Huyền Thanh đã truy sát tên này non nửa năm rồi, nghe nói gã xuất hiện ở đây mới đuổi theo.


Chúng ta phải bắt gã lại diệt trừ mối họa về sau, bằng không sẽ có thêm rất nhiều nạn nhân vô tội phải chịu chết nữa.”
Huyền Thanh: “.

.

.”
“Thì ra là thế.” Viên ngoại Tiền gật gù, nghe họ nói là vì truy sát Giang Phi Hoa nên mới tới huyện Vượng Thành thì ông yên tâm hẳn, nhưng thực ra vẫn có hơi chần chờ: “Khương công tử, không phải ta không tin ngài với vị cao tăng Huyền Thanh đây, nhưng thực sự tên Giang Phi Hoa này thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, võ công trên người lại vô song không tưởng.

Ta không muốn liên lụy tới tính mạng người vô tội đâu.”
Khương Ly nghe trong lúc nguy cấp viên ngoại Tiền vẫn lo lắng tới an nguy của hai người ngoài là cậu với Huyền Thanh thì ấn tượng với ông càng thêm tốt, cậu cười nói: “Ngài đừng lo lắng, cao tăng Huyền Thanh đây sở hữu tuyệt thế võ công đó ạ, một Giang Phi Hoa không làm nên cơm cháo gì với hắn đâu.”
“Ồ?” Viên ngoại Tiền nghe tới đây ngước mắt nhìn Huyền Thanh đầy chờ mong.

Huyền Thanh vẫn im ỉm không nói gì, hắn làm lơ ánh mắt của ông ta.

Khương Ly phải đẩy nhẹ hắn một chút, thúc giục: “Hòa thượng nhỏ.”
Lúc này Huyền Thành mới điểm một giọt nước, tiện tay bắn về một phía nào đó.

Bất chợt bình hoa to lớn bên cạnh viên ngoại Tiền “Loảng xoảng ——” một tiếng, biến thành trăm mảnh vụn ngay tức khắc!
Chiếc bình bất thình lình vỡ tan khiến viên ngoại Tiền giật mình hoảng sợ, cả người đứng bật dậy khỏi ghế, kinh hãi nhìn bình hoa đã vỡ vụ dưới đất.

Ông ngó bình hoa, lại quay sang nhìn Huyền Thanh vẫn đang đạo mạo khó dò mới nhận ra ông gặp được cao nhân thật rồi!
Khương Ly mỉm cười nhìn ông: “Viên ngoại Tiền, nếu ngài không ngại, có thể kể toàn bộ mọi chuyện cho chúng ta nghe được không? Để ta còn biết mà lên kế hoạch cụ thể.”
“Được chứ được chứ!”
Có Huyền Thanh trấn trụ ở đây, viên ngoại Tiền còn gì lo lắng nữa chứ, ông lập tức ngồi xuống kể nguyên nhân ngọn nguồn mọi chuyện.

Khương Ly lắng nghe, vừa nghe vừa hỏi ông một số chuyện mấu chốt.

Huyền Thanh ngồi cạnh cậu, cả quá trình đều im lặng không lên tiếng nhưng ánh mắt lại chăm chú ngắm nhìn Khương Ly.

Vừa rồi cái bộ dạng nói dối của Khương Ly rất quen mắt, chẳng biết hắn đã gặp ở đâu rồi.

Viên ngoại Tiền kể lể đầu đuôi xong xuôi, Khương Ly gật đầu hỏi: “Vậy Tiền tiểu thư đang ở đâu, có thể mạn phép cho ta gặp nàng ấy không?”
“Chuyện này.

.

.” Viên ngoại Tiền có hơi khó xử, dù sao con gái mình vẫn chưa chồng, đâu thể tùy tiện cho gặp một người đàn ông lạ mặt cơ chứ.

Nhưng chuyện lúc này không cho phép ông chần chờ lâu, viên ngoại khẽ cắn môi, gật đầu: “Hai vị chờ ta một lát!”

Ông phái người đến truyền lời, sau đó dẫn Khương Ly và Huyền Thanh tới hậu viện.

Tới khuê phòng tiểu thư, ba người chưa kịp vào đã nghe tiếng khóc rấm rứt văng vẳng vọng khắp.

Viên ngoại Tiền gõ cửa, có tiếng người trong đáp mới đẩy cửa vào.

Năm nay Tiền tiểu thư mới mười sáu tuổi, cô vốn vô cùng xinh đẹp nhưng vì chuyện Giang Phi Hoa, lúc này trông hốc hác thấy rõ.

Vào phòng, ba người chỉ thấy Tiền tiểu thư ôm mẹ khóc lóc đứt gan đứt ruột, chính phu nhân cũng thương con mà suối lệ chảy quanh.

Viên ngoại Tiền thấy thế cũng không khỏi đau đớn chua xót, nhất thời ba người một nhà ôm rịt lấy nhau mà khóc, thậm chí quên luôn Khương Ly và Huyền Thanh vẫn đứng ngay đó.

Khương Ly chứng kiến cảnh gia đình đau đớn khóc lóc, tuy không muốn cắt ngang nhưng cậu không thể không lên tiếng: “Viên ngoại Tiền, chuyện lúc này đã nguy cấp lắm rồi, mọi người đừng khóc nữa nào.”
Lúc này viên ngoại Tiền mới chịu bình tĩnh lại, xấu hổ lau nước mắt: “Để hai vị chê cười rồi.

Tiền phu nhân lên tiếng hỏi: “Lão gia, hai vị đây là?”
“Hai vị đây tới trợ giúp chúng ta xử lý tên Giang Phi Hoa kia, vị này là Khương công tử, bên cạnh là cao tăng Huyền Thanh.” Viên ngoại Tiền giới thiệu với hai mẹ con: “Đây là phu nhân nhà ta, còn đây là tiểu nữ tên Tiền Thanh Thanh.”
Nói rồi ông rưng rưng nắm lấy tay con gái: “Thanh Thanh, hai vị này là cao nhân tới giúp gia đình chúng ta, con mau tới hành lễ đi.”
Tiền Thanh Thanh khóc tới mức hai mắt đỏ bừng, hôm nay định thắt cổ tự tử nhưng may có nhũ mẫu cứu kịp.

Lúc này trên cổ cô vẫn còn vết hằn của dây thừng, cả người tiều tụy xanh xao, nhưng đối mặt với hai người, cô vẫn lễ phép đứng lên hành lễ: “Tiểu nữ Tiền Thanh Thanh bái kiến Khương công tử, bái kiến cao tăng Huyền Thanh.

Hôm nay tiểu nữ chưa trang điểm nên có hơi thất lễ, mong hai vị thông cảm.”
Giọng cô lúc này đã khàn đặc, chắc đã khóc lâu lắm rồi.

Tuy Tiền Thanh Thanh rất đau đớn nhưng vẫn lễ độ biết điều, chứng tỏ cô là một tiểu thư khuê các được dạy dỗ đàng hoàng.

May mà Khương Ly và Huyền Thanh tới sớm, bằng không để một cô gái tốt thế này chết dưới thân Giang Phi Hoa thì thật đau xót.

Hỏi thăm hồi lâu, viên ngoại Tiền vào vấn đề chính: “Khương công tử, không biết ngài muốn gặp tiểu nữ nhà ta là vì chuyện gì?”
Nghe tới đây, Tiền Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Khương Ly, cậu chỉ mỉm cười: “Là thế này, ta có thể mượn thân phận của Tiền tiểu thư một lát được không?”
Tiền Thanh Thanh sửng sốt chưa hiểu ra sao: “Ngài nói gì cơ? Muốn mượn thân phận của tiểu nữ?”
“Đúng thế.” Khương Ly gật đầu: “Đêm nay Giang Phi Hoa sẽ đột nhập vào đây, ta định sẽ hóa trang thành tiểu thư chờ gã đến.”
Nghe Khương Ly nói, Huyền Thanh vốn đang im lặng nghe ngóng chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu chằm chằm, thực sự hắn không thể nào tin nổi.

Giả làm thổ phỉ, nay cậu còn muốn giả nữ luôn!?
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện