Ở thời cổ đại, nữ giả nam không lạ, dù sao các cô gái muốn ra ngoài dạo chơi thì giả nam sẽ tiện hơn rất nhiều, nhưng chuyện nam giả nữ.

.

.

Chuyện này thực khiến người ta vô cùng ngạc nhiên.

Ngay sau khi Khương Ly đề nghị, cả phòng im thin thít kinh ngạc nhìn cậu, không chỉ mỗi Huyền Thanh, ngay cả ba người nhà viên ngoại Tiền cũng thế.

Khương Ly giả bộ khó hiểu xoa xoa mặt mình: “Sao mọi người nhìn ta kỳ lạ thế? Trên mặt ta dính gì hả? Hay do ta quá xấu không giả nữ được?”
“Không không không không!” Viên ngoại Tiền vội vàng xua tay: “Dung mạo Khương công tử anh tuấn tiêu sái, mỹ quan như ngọc, nhân trung long phượng! Chỉ là việc ngài muốn đóng giả tiểu nữ nhà ta, quả thực khiến chúng ta quá mức kinh ngạc thôi!”
Tiền phu nhân và Tiền Thanh Thanh nhìn Khương Ly, lại gật đầu đồng tình với cha mình.

Khương Ly quay người nhìn về phía Huyền Thanh: “Hòa thượng nhỏ, sao chính người cũng thấy ngạc nhiên luôn hả?”
Huyền Thanh không nói gì, đúng thật vốn hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua rồi thì thấy chuyện này cũng khá bình thường đối với Khương Ly, cũng chẳng biết vì sao hắn lại nghĩ vậy nữa.

Khương Ly giải thích: “Nếu đúng theo lời viên ngoại nói, giờ Tuất đêm nay Giang Phi Hoa chắc chắn sẽ tới bắt Tiền tiểu thư đi, võ công gã ta cao cường vô cùng, chỉ sợ có để bao nhiêu người gác thì tiểu thư đây vẫn sẽ gặp nguy hiểm.”
Tiền Thanh Thanh nghe vậy sắc mặt trắng bệch, siết chặt khăn tay rồi sợ hãi ôm rịt lấy mẹ, hiển nhiên cô vô cùng sợ hãi Giang Phi Hoa.

Viên ngoại vội vàng hỏi: “Vậy chúng ta nên làm thế nào mới phải?”
“Cho nên ta quyết định đóng giả Tiền tiểu thư dụ gã tới, còn mọi chuyện sau đó sẽ do cao tăng Huyền Thanh xử lý.” Khương Ly đáp.

Viên ngoại giật mình bừng tỉnh, ông rất cảm kích khi Khương Ly tự nguyện dấn thân nguy hiểm, liên tục nói cảm ơn, Tiền phu nhân và Tiền Thanh Thanh cũng rối rít cảm ơn liên tục.

Lúc này Huyền Thanh vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Thế để thư sinh trói gà không chặt dụ địch thì không nguy hiểm ư?”
Một câu của Huyền Thanh thành công khiến ba người họ Tiền vừa thở phào nhẹ nhõm lại thêm lo lắng, ái ngại nhìn hắn, lại luống cuống nhìn Khương Ly.

Viên ngoại Tiền quá lo lắng cho con gái nên mới quên mất Khương công tử trước mắt cũng chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt mà thôi.

Huyền Thanh nhắc nhở thì ông mới giật mình nhận ra, mà nhận ra thì càng xấu hổ, chỉ tại ông quá vui nên quên tiệt mất đến sự an nguy của đối phương.

Viên ngoại ái ngại lên tiếng: “Cao tăng Huyền Thanh nói không sai, Khương công tử, ngài làm vậy thực sự quá nguy hiểm.”
“Không sao đâu, có Huyền Thanh ở đây mà, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ ta toàn vẹn thôi.” Khương Ly cười nói, nhìn về phía Huyền Thanh: “Đúng không hòa thượng nhỏ?”

Thế nên mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Huyền Thanh.
Huyền Thanh và Khương Ly nhìn nhau, hắn thấy nơi đáy mắt long lanh ấy ngập tràn sự tín nhiệm, chợt nỗi bực mình khi Khương Ly hiến thân thế mạng cho người khác chậm rãi biến mất tăm.

Hắn khẽ hừ một tiếng, phất tay áo ra ngoài.

Viên ngoại không đoán nổi tâm tư của Huyền Thanh, thấy cao nhân cứu mạng phất tay rời đi, lúc đi sắc mặt còn chẳng vui vẻ chút nào, tức khắc luống cuống dò hỏi Khương Ly: “Khương công tử, cao tăng Huyền Thanh sao thế? Do ta nói sai điều gì chọc giận ngài ấy phải không?”
“Không sao đâu, hòa thượng nhỏ nhìn thì khó ở chung nhưng mặt lạnh tim nóng đó.” Khương Ly bảo ông không cần lo lắng, sau đó nói với Tiền Thanh Thanh: “Làm phiền tiểu thư giúp ta chọn một bộ váy áo vừa người nhé, còn cần mượn nha hoàn của nàng giúp ta trang điểm nữa.”
Tiền Thanh Thanh gật đầu: “Khương công tử yên tâm, tiểu nữ sẽ lo liệu hết.”
Khương Ly gật đầu tiếp lời: “Để tránh cho Giang Phi Hoa nghi ngờ, viên ngoại, đêm nay ngài hãy cứ để gia đinh canh gác như mọi khi.”
“Đương nhiên rồi.” Viên ngoại đồng ý, cho dù Khương Ly không dặn thì ông cũng làm thế, mấy ngày nay không lúc nào gia đinh lơ là tiểu nữ nhà ông nửa bước.

Bố trí xong xuôi, Khương Ly rời khỏi khuê phòng của Tiền Thanh Thanh, đi tìm Huyền Thanh.

Sau khi cậu rời đi, Tiền phu nhân vẫn rất bất an nhìn về phía chồng: “Lão gia, thoạt nhìn Khương công tử với cao tăng Huyền Thanh còn trẻ quá, thật sự tin được hả?”
Bà rất cảm kích Khương Ly khi tình nguyện ra tay tương trợ trong thời khắc nguy hiểm này, nhưng hai người vẫn quá trẻ, một thư sinh một hòa thượng quá nhiều ẩn số, không khỏi khiến bà thấy bất an.

Tiền Thanh Thanh cũng đỡ lời: “Đúng vậy, cha, Khương công tử và hòa thượng ấy không lớn hơn tiểu nữ là bao, nếu vì con mà họ thiệt mạng thì tiểu nữ sẽ ân hận tới suốt đời mất!”
Viên ngoại rất hiểu nỗi lo lắng của vợ con mình, vừa rồi ông cũng mang tâm trạng y hệt, thế nên ông ngồi kể chuyện Huyền Thanh chỉ dùng một giọt nước đã bắn nát bình hoa cho họ nghe.

Lúc này Tiền phu nhân và Tiền Thanh Thanh mới tạm yên lòng.



.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

Phủ nhà họ Tiền rộng lớn, muốn tìm người cũng chẳng dễ dàng, Khương Ly hỏi mấy gia đinh mới tìm được Huyền Thanh đang đứng gần cái ao trong viện.

Lúc này Huyền Thanh đứng cạnh ao nhỏ, hơi cúi đầu đăm chiêu ngó xuống mặt nước, môi mỏng hơi mím lại nhưng trên mặt lại lạnh lùng chẳng biểu cảm gì, thực sự chẳng ai nhìn ra nổi lúc này hắn đang nghĩ gì.
Khương Ly nhón nhẹ gót chân chậm rãi tới chỗ Huyền Thanh, đang định đưa tay lên che mắt hắn, ai ngờ nửa đường tay đã bị túm lấy.

“Dặn dò họ kỹ càng chưa?” Huyền Thanh không quay đầu, chỉ lên tiếng hỏi.

Khương Ly ló đầu ra nhìn hắn: “Hòa thượng nhỏ, sao người chưa nhìn mà đã nhận ra ta?”
“Tiếng bước chân.” Huyền Thanh buông tay cậu ra, xoay người lại.

“Vậy mà người cũng nghe được luôn hả?” Khương Ly kinh ngạc nhìn hắn.

Huyền Thanh gật đầu, chuyện nghe tiếng nhận người cũng chẳng khó khăn gì đối với hắn.

Thấy Khương Ly sùng bái nhìn mình, Huyền Thanh giật mình, nghĩ thầm nếu Khương Ly muốn, hắn sẽ dạy cho cậu.

Ai ngờ giây sau đã thấy Khương Ly nhe răng cười, không khỏi thắc mắc: “Cậu cười cái gì?”
“Xem ra ngày thường người rất quan tâm tới ta nha Huyền Thanh.” Khương Ly huých huých tay Huyền Thanh, cười hì hì: “Không ngờ nhìn người lạnh lùng mà trái tim cũng ấm áp quá chứ, người xuất gia tâm phải lặng nha, tội lỗi quá tội lỗi quá.

Sắc mặt Huyền Thanh tối sầm: “.


.

.

Lại nói hươu nói vượn gì đó?”
“Đùa chút thôi đùa chút thôi, đừng giận ta nha.” Khương Ly thuần thục vuốt lông, chuyện này cậu làm mấy đời rồi, không thuần thục mới lạ: “Cơ mà hòa thượng nhỏ à, người lợi hại thật đó, chẳng như ta, chỉ là một thư sinh trói gà không chặt mà thôi.”
Huyền Thanh vẫn đang giận dỗi, hắn ngoảnh mặt làm ngơ với cậu.
Khương Ly gãi gãi mũi, thầm nói với hệ thống: “Tiểu Khả Ái, tao lại trêu quá lời rồi à?”
Hệ thống câm nín, mãi sau mới lên tiếng: “Ký chủ à, cậu phải nhớ rõ cậu đang theo đuổi một hòa thượng, đừng nóng vội làm gì, kẻo phản tác dụng thì khổ.”
“Ừ đúng thế.”
Hai người đứng bên hồ nước một hồi, lát sau có gia đinh tới mời họ vào dùng bữa.

Thật ra lúc này dùng cơm tối thì hơi sớm, nhưng đêm nay có chuyện rất quan trọng, không thể chậm chạp lề mề được.

Tới phòng ăn, nhà viên ngoại Tiền đã ngồi sẵn, chỉ chờ hai người tới là cùng nhau dùng bữa.

Ăn uống xong xuôi, đoàn người nối đuôi nhau về phòng Tiền Thanh Thanh, cô tự mình chuẩn bị váy áo rồi sai người trang điểm cho Khương Ly.

Tiền Thanh Thanh chọn cho Khương Ly một bộ váy màu trắng, vạt áo có thêu hoa bách hợp bằng chỉ bạc, trông vừa trang nhã vừa thanh thuần nhưng không kém phần tinh xảo.

Tiền Thanh Thanh tự tay đưa bộ váy áo cho Khương Ly, cô ngượng ngùng: “Đây là bộ váy mới rộng nhất tiểu nữ có, hy vọng công tử đừng ghét bỏ.”
“Đương nhiên là không rồi.” Khương Ly mỉm cười nhận lấy rồi trở vào phòng thay ra.
Khương Ly đã được trải nghiệm sống ở thời cổ đại một đời, tuy chưa từng mặc đồ nữ nhưng chỉ cần lần mò một hồi là biết cách mặc ngay.

Nguyên chủ ăn uống khá tiết kiệm, tuy cao nhưng hình thể thiên gầy, mặc đồ nữ vào trông không hề thô to, kết hợp với khuôn mặt có khi xinh hơn phụ nữ đôi phần.

Thay quần áo xong xuôi là có nha hoàn tới giúp cậu trang điểm.

Vốn làn da nguyên chủ đã trắng sẵn, chẳng cần phấn son gì nhiều, nha hoàn chỉ kẻ mắt để mày kiếm của Khương Ly nhu hòa lại, thêm chút son đỏ sau rồi chải kiểu tóc giống Tiền Thanh Thanh là hoàn tất.

Nha hoàn ngừng tay, nhẹ giọng nói: “Thưa công tử, đã xong rồi ạ.”
Khương Ly ngắm nhìn mình trong gương đồng, không biết cậu mặc đồ nữ cổ trang sẽ thế nào đây, đáng tiếc gương đồng quá mờ, cậu nhìn hồi lâu mà chẳng thấy nổi ngũ quan gương mặt thế nào chứ đừng nói là váy áo.

Thứ cậu thấy rõ chắc chỉ mỗi kiểu tóc cầu kì trên đầu mình mà thôi.

Khương Ly rất muốn rút gương từ hệ thống ra xem, nhưng Tiền Thanh Thanh với nha hoàn vẫn còn ở đây, cậu chỉ đành từ bỏ rồi đứng dậy khỏi ghế, vừa quay người đã thấy Tiền Thanh Thanh đứng đó ngơ ngác nhìn cậu.

Sau khi trải qua thế giới trước, Khương Ly mặc đồ nữ đã thành quen, thấy cô ngẩn ngơ còn có tâm trạng nói giỡn: “Sao tiểu thư lại ngẩn người nhìn ta thế? Ta mặc đồ nữ nhìn kỳ quái lắm hả?”
Tiền Thanh Thanh hồi thần, vội vàng lắc đầu: “Không phải.


.

.

là quá đẹp.

Không ngờ Khương công tử mặc đồ nữ lại trông xinh đẹp tới nhường này.

Cô dứt lời, lại sợ Khương Ly hiểu nhầm ý mình rồi tức giận nên luống cuống giải thích: “Tiểu nữ không có ý đó, chỉ là cảm thấy Khương công tử rất đẹp mà thôi.

Cho dù chính ta mặc bộ đồ này cũng chưa chắc sánh bằng với nhan sắc công tử.

.

.

À không, nói sai rồi, phải nói thế nào ta, tóm lại là rất đẹp, xin công tử chớ trách tiểu nữ ăn nói vụng về.”
Khương Ly hiểu ý cô, cậu chẳng để bụng gì đâu: “Có được lời khen của tiểu thư là vinh hạnh cho ta.”
Lúc này Tiền Thanh Thanh mới dám thở phào an tâm, ngượng ngùng mỉm cười với cậu.

Trong lúc Khương Ly trang điểm thay đồ, Huyền Thanh đứng ngoài chờ.

Hắn vẫn cứ như thế, trên mặt không chút biểu cảm khiến viên ngoại bên cạnh cứ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Ở chung một chỗ với Huyền Thanh khiến viên ngoại áp lực vô cùng, trong đầu ông cứ nhớ tới cảnh hắn dùng giọt nước đập vỡ bình là lại run bần bật.

Họa chẳng may nếu giọt nước kia bắn tới đầu ông, chắc ông tan xác mất thôi.

“Két  ——”
Cửa gỗ bật mở, hai người ngẩng đầu nhìn, một bóng dáng trắng thong thả bước ra.

Huyền Thanh thấy rõ người ra là ai, đồng tử bất giác co rút, ánh mắt chỉ chực dán luôn lên người đối phương.

Khương Ly chậm rãi đi tới trước mặt Huyền Thanh, cậu khẽ nâng làn váy dạo bước một vòng rồi mỉm cười: “Hòa thượng nhỏ, có đẹp không?”
Dường như có chiếc búa nào đó đang gõ thẳng vào trái tim Huyền Thanh khiến hắn trở tay không kịp, bên tai chỉ còn đọng lại giọng nói của Khương Ly và ý cười “Hòa thượng nhỏ, có đẹp không?”
Đúng lúc đó, hệ thống vui mừng thông báo: “Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng 15%, tiến độ hiện tại đạt 30% rồi đó.”
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện