Người tới mặc đạo phục xám đậm, tóc đen vấn trâm gỗ đào, trên tay còn đeo một tay nải nhỏ, trông có vẻ là một đạo sĩ.
Ngay từ đầu khi người yêu biến thành hòa thượng Khương Ly đã bối rối lắm rồi, giờ bạn thân hắn còn đỉnh hơn, trực tiếp thành đạo sĩ khiến cậu không khỏi cảm thán “Anh em tốt có họa cùng chia”.
Nghĩ tới đây, cậu khẽ mỉm cười.
Thấy Khổng Ngự, Huyền Thanh lạnh lùng nói: “Nói hươu nói vượn gì đó?”
Khổng Ngự rụt cổ, sau lại liều chết tiếp lời: “Không đúng hả? Ta còn tưởng huynh ra ngoài chơi vài ngày thôi, ai ngờ xuống núi cũng không báo với nhau một tiếng.
Huynh ra ngoài tiêu dao tự tại cũng không thèm rủ ta, hại ta chết dí ở đạo quán nghe chửi riết.”
Gần chùa Gia Khánh có một đạo quán tên Vân Lai quán.
Trụ trì và Quán chủ Vân Lai quán khá thân nhau nên hai bên thường lui tới, quan hệ vô cùng tốt.
Huyền Thanh là hòa thượng thuộc chùa Gia Khánh, Khổng Ngự là đạo sĩ Vân Lai quán nên quen biết nhau đã lâu.
Trái ngược với tính tình kiệm lời ít nói của Huyền Thanh, Khổng Ngự là tên trời sinh không chịu ngồi yên bao giờ.
Không chỉ Vân Lai quán, ngay cả tăng nhân chùa Gia Khánh cũng bị Khổng Ngự quậy banh nóc, quy cho cùng chùa Gia Khánh chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai của Khổng Ngự.
Vì tính tình lãnh đạm nên Huyền Thanh chẳng thân cận được với các sư khác là bao, và các tăng cũng không muốn quấy rầy hắn.
Chỉ riêng Khổng Ngự là khác, Huyền Thanh càng lạnh lùng thì y lại càng muốn chơi chung với hắn, nói không được, đuổi không xong, cứ bám riết lấy hắn mãi thôi.
Tóm lại dưới sự mặt dạn mày dày của Khổng Ngự, tuy Huyền Thanh vẫn khá ghét bỏ nhưng y cũng coi là người bạn duy nhất của Huyền Thanh.
Từ nhỏ Huyền Thanh chưa rời khỏi chùa Gia Khánh bao giờ, đây là lần đầu tiên hắn xa nhà, trùng hợp lúc đó Khổng Ngự theo quan chủ xuống núi truyền đạo nên không hề biết, chờ y về thì Huyền Thanh đã đi biệt mấy ngày rồi.
Khổng Ngự không được phép rời khỏi Vân Lai quán quá xa, thế nên rất hâm mộ việc Huyền Thanh có thể một mình xuống núi du ngoạn.
Hôm mộ thì hâm mộ chứ mắng vẫn phải mắng, xuống núi mà chẳng nói cho bạn bè biết tiếng nào hết.
Khổng Ngự muốn đuổi theo Huyền Thanh du ngoạn khắp nơi, nhưng trời đất bao la, biết đường nào mà lần cơ chứ.
Cũng may trụ trì chùa Gia Khánh luôn nhận được thư Huyền Thanh mỗi tuần, thư có ghi từng địa điểm hắn tới nên rất nhanh sau đó Khổng Ngự đã tìm thấy hắn ở đâu.
Thế nên mới có một màn đòi người khét lẹt từ tay tửu lâu nhà họ Khương.
Khổng Ngự chỉ trích Huyền Thanh xong, quay sang tươi cười với Khương Ly: “Cậu là chưởng quầy ở đây phải không? Ta tên Khổng Ngự, là anh em thân thiết với Huyền Thanh, lần đầu gặp mặt, xin được giúp đỡ nhiều hơn.”
Khương Ly phát hiện khi Khổng Ngự cười rộ lên trông giống Lục Dữ vô cùng, cậu cũng mỉm cười: “Ta tên Khương Ly.”
Khổng Ngự cẩn thận nhìn Khương Ly hồi lâu, gãi đầu nói: “Chưởng quầy, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không, sao ta thấy cậu quen mắt thế nhỉ?”
Nếu người khác nói câu này chắc chắn Khương Ly sẽ nghĩ người ta đang có ý gì đó với mình, nhưng lúc này Khổng Ngự đang rất cau mày băn khoăn nên cậu chắc chắn y không có ý đó, chỉ đơn thuần nghĩ vậy mà thôi.
Thế giới nào ngoại hình Khương Ly cũng giống y hệt nhau, ấy thế mà Khổng Ngự lại nhận ra điều đó, nào có như Huyền Thanh, rời khỏi cậu là quên sạch bách.
Nghĩ tới đây, Khương Ly liếc xéo với Huyền Thanh.
Huyền Thanh lạnh sống lưng, quay lại thấy Khương Ly nhìn hắn đầy ghét bỏ thì không hiểu gì hết: “Sao thế em?”
“Không có gì.” Khương Ly rũ mi, bước vào phòng.
Huyền Thanh chẳng biết hắn chọc giận cậu từ khi nào, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ lầm lũi bước vào lạnh lùng liếc Khổng Ngự một cái sắc lẹm.
Khổng Ngự cũng ngơ ngác theo, lẩm bẩm: “Sao cứ thấy quái quái!”
Trong bữa cơm, Khổng Ngự kể chuyện có một viên ngoại họ Tiền tới chùa Gia Khánh quyên góp công đức, còn chi tiền trùng tu toàn bộ chùa một lần, hào phóng mạ vàng tượng Phật.
.
.
Hỏi lý do thì viên ngoại đó liên tục nói hòa thượng Huyền Thanh là đại ân nhân của nhà ông, số tiền này chỉ là chút tâm ý nho nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.
“Người anh em, huynh hành hiệp chuyện gì thế?” Khổng Ngự tò mò hỏi.
Khương Ly và Huyền Thanh không ngờ viên ngoại Tiền lại xởi lởi trọng nghĩa đến vậy, không chỉ quyên tiền công đức mà còn bỏ sức trùng tu chùa, thật sự rất đáng quý.
Huyền Thanh không trả lời Khổng Ngự, chỉ yên lặng ăn cơm, mà Khổng Ngự cũng đã quen với thói ít nói của hắn nên chẳng để bụng, tự cảm thán: “Nếu Vân Lai quán nhà chúng ta cũng có người quyên góp như vậy thì tốt, cửa sắp mục hết cả rồi.
.
.
Ấy?”
Khổng Ngự đang bon bon ca thán đột nhiên ngừng lại sáng mắt nhìn Khương Ly như sắp lao về phía cậu tới nơi.
Khương Ly nổi da gà, đành dừng đũa ngẩng đầu nhìn y: “Huynh nhìn ta làm gì?”
“Chưởng quầy nhỏ, trông cậu có vẻ rất xông xênh đó nha.
Ta nghe nói tửu lâu nhà cậu nổi tiếng nhất trấn Thanh Thủy phải không?” Khổng Ngự hỏi Khương Ly, vừa rồi vào trấn y hỏi khách điếm Khương gia ở đâu, mọi người đều đồng thanh bảo đã đổi thành tửu lâu, hơn nữa còn là tửu lâu nổi danh nhất trấn này.
Khương Ly buông đũa: “Nổi danh ấy hả? Cũng có thể nói là vậy, nhưng chưa tới mức tốt nhất đâu, còn về phần xông xênh giàu có.
.
.”
“Nổi danh là được rồi!” Khổng Ngự kích động định nhào tới chỗ Khương Ly: “Tiểu chưởng quầy, ta.
.
.
Á á! !”
Lời chưa dứt miệng, Khổng Ngự đã bị người ta đá đít ngã rạp ra đất trông thê thảm vô cùng.
“Mông ta.
.
.” Khổng Ngự ôm mông rên la, vừa xoa mông vừa quỵ lụy đứng dậy: “Huynh làm cái quái gì đó!”
Tên thủ phạm Huyền Thanh vẫn điềm nhiên nhấp trà, dường như chuyện Khổng Ngự ngã chẳng liên quan quái gì tới hắn.
Khương Ly thấy Huyền Thanh lại tự dìm mình vô biển giấm thì buồn cười lắm rồi, nhưng thấy Khổng Ngự vẫn nhăn nhó ôm mông thì đành nhịn lại, giờ mà cười là thất đức lắm đấy.
Cậu ho nhẹ một tiếng: “Khổng Ngự, vừa rồi huynh muốn nói gì cứ tiếp tục đi.”
Cái ghế bên cạnh Khương Ly đã bị Huyền Thanh đá văng gãy làm đôi, Khổng Ngự chẳng băn khoăn lâu, kiếm cái ghế mới ngồi đối diện cậu: “Chưởng quầy nhỏ, cậu có muốn tới đạo quán nhà ta thăm thú thử không?”
“Thăm thú đạo quán nhà huynh?” Khương Ly chớp chớp mi, sau mới nhận ra ý của Khổng Ngự, y muốn dụ cậu làm viên ngoại Tiền thứ hai, quyên tiền sửa chữa cho Vân Lai quan: “Huynh muốn.
.
.”
“Đúng đúng đúng!” Khổng Ngự hóa gà mổ thóc gật đầu lia lịa: “Ta sẽ ở lại chạy việc cho cậu, yên tâm, sau này năm nào ta cũng sẽ thắp đèn bình an cầu phúc cho cậu nữa.
Cậu có lòng là tốt, không cần quá nhiều tiền đâu, chỉ sửa chữa cho bớt tồi tàn là được rồi, hôm nào về thăm thú đạo quan với ta nhé, cậu.
.
.”
“Không đi.”
Huyền Thanh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Khổng Ngự, hắn đặt cạch chén trà xuống, lạnh lùng nhìn Khổng Ngự: “Không đi, không quyên, không sửa.”
Khổng Ngự: “.
.
.”
“Không phải chứ, sao huynh có thể nhẫn tâm thở ra mấy câu như vậy!” Khổng Ngự bất bình đáp trả Huyền Thanh: “Ta nói chuyện với chưởng quầy nhỏ thì liên quan gì tới huynh? Có bắt huynh quyên tiền đâu, xê ra!”
“Không đáng bỏ tiền thuê huynh chạy việc.” Huyền Thanh vô tình đáp trả.
Khổng Ngự trợn mắt giận dữ: “Ý gì đây? Huynh khinh thường ta ư, sức ta chấp hai người các huynh luôn đó.”
Nói rồi Khổng Ngự đứng bật dậy, xắn tay áo đi tới chỗ Huyền Thanh: “Ta nói cho huynh biết, huynh.
.
.
Á ui! ! !”
Không để ý, Khổng Ngự lại vấp trúng cái ghế Huyền Thanh đạp gãy lúc nãy, y ngã sóng soài trông mà đau dùm.
Thấy thế, Khương Ly không nhịn nổi nữa rồi, cậu không nể nang gì ôm bụng cười thành tiếng.
Mông ê ẩm không thôi, Khổng Ngự đau tới mức ứa nước mắt.
Kinh nghiệm chơi với Huyền Thanh lâu năm khiến y nhận ra ngay đây chắc chắn do hắn giở trò quỷ, Khổng Ngự vịn bàn đứng dậy, vừa ôm mông vừa ăn vạ: “Con lừa trọc thối tha kia, sao huynh lại vô liêm sỉ vậy chứ!”
Huyền Thanh thản nhiên giương mắt nhìn y: “Sao, ta cho phép huynh ngồi cạnh ta hả?”
Giọng điệu bâng quơ của hắn thành công chọc điên Khổng Ngự rồi: “Huynh là đang vô cớ gây rối! ! !”
Huyền Thanh vẫn điềm tĩnh uống trà, Khương Ly thấy Khổng Ngự sắp nhào tới cắn chết hắn thật rồi thì vội vã đứng ra hòa giải: “Bình tĩnh nào, ăn cơm trước đã, chuyện tu sửa chùa chiền ăn xong hẵng nói, đồ ăn nguội thì mất ngon đấy.”
Khổng Ngự ngượng ngùng ngồi xuống, dọc đường tới trấn Thanh Thủy khá vắng vẻ nên ngày nào y cũng trong cảnh no dồn đói góp.
Nghe Khương Ly nhắc Khổng Ngự mới nhớ ra cái bụng đã réo ầm lên rồi, thế nên tạm thời tha cho Huyền Thanh một mạng, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Ăn uống xong xuôi, Khương Ly sắp xếp cho Khổng Ngự ở một căn phòng trên lầu ba, cũng cho người bưng đầy đủ nước ấm lên cho y tắm rửa.
Khổng Ngự theo chân tiểu nhị lên lầu, lúc này trong phòng chỉ còn mỗi Huyền Thanh và Khương Ly.
Huyền Thanh sợ Khương Ly cả nể Khổng Ngự là bạn thân của hắn, không tiện từ chối chuyện tu sửa Vân Lai Quán nên lên tiếng: “Việc vừa rồi Khổng Ngự nói em đừng để ý.”
Khương Ly bật cười: “Tu sửa đạo quán là chuyện rất ý nghĩa mà, cũng đâu phải chuyện gì khó, coi như ta tích phúc về sau.”
Khổng Ngự là bạn thân của hai người, giúp tu sửa một đạo quán có là gì đâu.
Hơn nữa thấy Khổng Ngự ăn mặc áo vải thô đơn giản, trông có vẻ sống khá kham khổ, cơ mà nhà cậu mới xong chuyện khai trương tửu lâu xong, chắc phải thêm thời gian nữa mới có thể bắt tay vào giúp Khổng Ngự được.
Huyền Thanh thấy Khương Ly không khó xử như hắn tưởng tượng, biết lòng cậu đã quyết nên cũng không cản nữa, chuyển đề tài khác: “Đêm đó.
.
.”
“Huyền Thanh!”
Bên ngoài lại có tiếng Khổng Ngự gọi vọng vào, hai người nhìn theo, thấy y đã quay lại, hưng phấn nói: “Huyền Thanh, ta nghe tiểu nhị ở đây giới thiệu vài chỗ vui chơi náo nhiệt lắm, chốc nữa huynh dắt ta đi nhé!”
Huyền Thanh: “.
.
.”
Kể từ đêm Huyền Thanh hôn Khương Ly tới nay đã cách nửa tháng, mỗi khi nhớ tới là trái tim hắn lại đập điên cuồng, tai nóng rực, nhưng Khương Ly lại chẳng phản ứng gì cả, dường như đêm đó chẳng có chuyện gì xảy ra.
Rất nhiều lần Huyền Thanh muốn nhắc lại nhưng đều chẳng tìm ra cơ hội nào thích hợp, khó khăn lắm mới có thời gian hai người ngồi riêng với nhau, chưa cất lời đã bị Khổng Ngự cắt ngang!
“Không rảnh.” Huyền Thanh bực mình.
“Sao lại không rảnh? Cả ngày huynh có làm gì đâu?” Khổng Ngự thắc mắc.
Huyền Thanh chưa kịp đáp, Tiểu Đậu Tử đã lao vào nói cha Khương tìm Khương Ly có chuyện, mời cậu xuống lầu một chuyến.
“Người dẫn Khổng đạo trưởng đi dạo đi, có gì tối nay nói tiếp.” Khương Ly dặn Huyền Thanh, sau đó theo chân Tiểu Đậu Tử xuống lầu.
Khổng Ngự chỉ chờ có vậy: “Ta đi tắm rồi xuống ngay!” rồi lanh lẹ lên lầu, để mặc Huyền Thanh đứng sững trong phòng.
Tuy Huyền Thanh không vui vẻ gì cho cam nhưng thấy Khương Ly bận rộn, hắn vẫn nên đưa Khổng Ngự ra ngoài chơi theo lời cậu thì hơn.
Huyền Thanh tới trấn Thanh Thủy đã được hơn một tháng, cũng quen được kha khá chỗ náo nhiệt nơi đây, dẫn Khổng Ngự đi chơi không thành vấn đề.
Từ nhỏ Khổng Ngự đã thích những nơi không khí vui vẻ, thấy cái gì lạ cũng sà vào xem, mắt thấy có đoàn diễn xiếc giữa đường cũng ùa vô vỗ tay nhiệt liệt, kể cả xem hay chưa.
Đi nửa tiếng vẫn chưa chán, Khổng Ngự hăng hái chạy trước, Huyền Thanh yên lặng theo sâu, mưu tính bỏ của chạy lấy người.
“Người anh em, huynh chờ ta với!”
Khổng Ngự sợ lạc đường, lại vội vàng chạy theo Huyền Thanh.
Trên đường, Khổng Ngự vừa ăn kẹo đường vừa hỏi Huyền Thanh: “Huyền Thanh, rồi nào huynh tính về? Lão quan chủ nhà ta không cho ta đi lâu đâu, nhưng khi nào huynh về thì ta mới về.”
Lời Khổng Ngự nói khiến Huyền Thanh đứng khựng lại.
Sau khi quyết định cùng Khương Ly tới trấn Thanh Thủy, Huyền Thanh vẫn gửi thư về đều, đi tới đâu viết tới đó.
Tuy trong thư liên tục viết chưa biết khi nào về, nhưng hắn không ngờ mình lại nảy sinh tình cảm với Khương Ly.
Huyền Thanh cảm nhận được Khương Ly và hắn “Tình trong như đã mặt ngoài còn e”, hắn tin thế.
Nếu đã vướng bụi trần, hắn không thể từ bỏ Khương Ly về làm một hòa thượng tứ đại giai không nữa, chỉ có thể về tạ tội với trụ trì.
Nghĩ tới trụ trì từ ái chăm sóc hắn bấy lâu nay, Huyền Thanh bỗng dưng thấy áy náy khó tả, theo quán tính muốn chắp tay niệm Phật, nhưng tay đưa được một nửa lại ngập ngừng dừng lại, sau đó chậm rãi rũ xuống.
Hắn không còn tư cách niệm bốn chữ kia nữa rồi, cũng không cách nào thản nhiên quỳ lạy Phật tổ như xưa nữa.
Cơ mà hắn không hề hối hận.
“Huynh sao thế?” Khổng Ngự thắc mắc.
“Không sao.” Huyền Thanh bỏ lại hai chữ, lại bước nhanh về, thế nên Khổng Ngự cũng đành vội vàng đuổi theo.
Thấy Huyền Thanh hình như đang có tâm sự, hiếm lắm Khổng Ngự mới có phút im lặng không trêu chọc hắn.
Tới gần tửu lâu, không hiểu sao trước cửa chỉ thấy bu đông xúm đỏ cơ man người, hình như đang có chuyện gì náo nhiệt lắm.
Chỗ nào náo nhiệt chỗ đó có Khổng Ngự, y lập tức kéo tay một ông bác trung niên hỏi: “Cho ta hỏi chút, mọi người tập trung ở đây làm gì vậy?”
Ông bác trung niên kích động vỗ vai Khổng Ngự: “Có người tới tửu lâu nhà họ Khương gây sự, đánh nhau tới nơi rồi kia kìa.”
Huyền Thanh nghe vậy tái mặt, hắn bay loáng về phía tửu lâu!
“Chờ ta với!” Khổng Ngự cũng vội vàng chạy theo.
Huyền Thanh tới cửa chính tửu lâu, quả nhiên đám đông vây kín hóng chuyện, bàn tán xôn xao.
Hắn lo Khương Ly sẽ bị thương, thế nên vội vàng chen vào trong, cuối cùng vinh dự chứng kiến cảnh Khương Ly đá bay một tên đàn ông cao gầy, đen lùi lũi.
Đương nhiên rồi, tên đó văng thẳng lên vách tường, lại đập xuống đất như sung rụng, trông thê thảm chẳng nỡ nhìn.
Khương Ly thản nhiên đá bay người, đã thế còn tiện chân móc cái ghế đá qua chỗ tên đó, cái ghế thành công kẹt trên cổ tên vừa rồi, giờ thì khỏi chạy.
Dưới đất bên chân cậu vẫn còn ba tên lưu manh cao to lăn lộn kêu rê.n.
Khương Ly đánh quá hay khiến mọi người xung quanh đồng loạt xuýt xoa, hô lớn khen cậu: “Hay!”
Huyền Thanh: “.
.
.”
Thư sinh yếu đuối trói gà không chặt!?
------oOo------