Huyền Thanh và Khổng Ngự ra ngoài chưa được bao lâu thì có đám người tới tửu lâu gọi không ít đồ ăn, sau đó bắt đầu gây sự.
Tiểu nhị nhận ra đám này, biết đây là đám lưu manh lang thang đầu đường xó chợ, chúng ỷ mình biết chút quyền cước rồi suốt ngày trộm cắp vặt, trên trấn không ít người bán rong phải chịu khổ từ đám này.
Sau khi ghi tên các món ăn, tiểu nhị cố ý tới quầy thu ngân báo cho cha Khương biết.
Cha Khương sống ở trấn Thanh Thủy bao năm, sao không biết mấy tên này cơ chứ, mấy lần trước chúng còn tới gây sự ở khách điếm ông mấy lần.
Nếu có thể, thực sự cha Khương rất muốn đám này biến đi cho khuất mắt, nhưng đã mở cửa kinh doanh thì bắt buộc phải chấp nhận.
Tửu lâu không thuê thủ vệ, nếu chọc chúng tức giận, có hại thì vẫn là hại tửu lâu nhà ông nhiều hơn.
Tính đi tính lại, giờ chỉ còn cách nhẫn nhịn đem đồ ăn cho chúng nó cút sớm, kẻo ở lâu sinh sự thì mệt.
Cơ mà không ngờ sau khi ăn xong đám này cả gan đổ vạ đồ ăn nhà ông có gián, muốn đòi công bằng!
Kể từ khi khai trương đến nay, Khương Ly đã day đi nghiến lại vô số lần ở bếp thì nhất định phải giữ gìn vệ sinh thật sạch sẽ, nên chuyện có gián trong đồ ăn tuyệt đối không có, cha Khương nghe tới đây là biết mấy tên này cố ý gây sự, thế nên vội vàng tiến tới thanh minh.
Đương nhiên mấy tên này có chuẩn bị mới tới, đâu dễ tha cho cha Khương nhanh vậy.
Chúng không thèm nghe ông giải thích, cứ chỉ con gián chửi ầm lên, vu tửu lâu nhà họ Khương bẩn thỉu, muốn hại người rồi bắt đầu quăng bát đập chén lung tung.
Cha Khương muốn ngăn cản lại bị tên cầm đầu đẩy ngã.
Chúng bắt đầu gào to “Đồ ăn có gián!” lại động tay động chân đập chén bát, đá bàn ghế, tiểu nhị muốn tới cản cũng bị chúng đá ngã văng.
Vốn dĩ tửu lâu rất đông khách nhưng có đám này phá, tất cả đều dừng đũa bảo nhau ra ngoài, kẻo chuyện lan tới mình.
Có khách quen mở miệng khuyên can vài câu, thế là bị đám lưu manh quát tháo đe dọa rồi cũng không dám nói gì nữa.
Cha Khương chứng kiến bát đũa vỡ nát, bàn ghế gãy đổ thì lòng đau như cắt, muốn tiến tới cản lại nhưng bị chúng nó túm cổ quăng sang một bên.
Năm nay cha Khương đã gần năm mươi, nếu ngã chắc chắn bị thương, rất may tiểu nhị lanh lẹ xông tới làm đệm đỡ cho ông, bằng không chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa.
Khương Ly dưới bếp nghe có tiếng ồn ào, cậu vội chạy ra xem thì chứng kiến cảnh tượng này.
Trong lòng Khương Ly, cậu vẫn luôn coi cha Khương là cha ruột mà đối đáp, thấy có người bắt nạt cha mình, tức khắc cậu sôi máu, bước nhanh tới đá cho tên vừa quăng cha cậu ngã rạp ra đất.
Đám lưu manh thấy nhà họ Khương không thuê thủ vệ mới dám làm càn, xung quanh thấy Khương Ly tay không quật ngã đồng đội, chúng mới ngừng tay đập phá vây quanh cậu.
Tuy ở thế giới này Khương Ly không luyện võ nữa nhưng thuật công phu quyền cược luyện từ mấy thế giới trước đâu chỉ để chơi, chỉ chốc lát cậu đã hạ gục toàn bộ chúng.
Xong chuyện phủi tay sạch sẽ Khương Ly mới phát hiện Huyền Thanh nãy giờ đứng ngay cửa, sững sờ nhìn cậu túm tên cầm đầu như túm gà.
“Ký chủ lại lại lại lại lại lật xe rồi kìa! !” Hệ thống hoảng hốt dùm luôn: “Thiết lập thư sinh mảnh mai trói gà không chặt lại banh chành rồi, giờ thành Khương đại ca vặt người như vặt lá chanh.
.
.”
Khương Ly: “.
.
.” Được rồi Tiểu Khả Ái, đừng có thêm hình tượng linh tinh cho tao.
Lúc này Khổng Ngự cũng đã thành công chen tới, thét to: “Ai dám tới tửu lâu nhà họ Khương gây sự cơ, chán sống rồi à? Để ông đây.
.
.
Úi?”
Thấy tình hình bên trong, Khổng Ngự đột nhiên im lặng, chỉ thấy tửu lâu im lìm, dưới đất là mấy tên lưu manh to cao kêu rên đau đớn và chưởng quầy nhỏ đang thản nhiên đứng giữa nhìn chúng.
Huyền Thanh và Khương Ly nhìn nhau, hắn vẫn chưa hết kinh ngạc, chần chờ mở miệng: “Đây.
.
.”
“Hòa thượng nhỏ, người về rồi ư!?” Khương Ly đột nhiên lao tới cắt ngang lời hắn, sợ hãi run rẩy nói: “Chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi.”
Huyền Thanh câm nín, nghĩ thầm đâu thấy em gặp phiền phức, gặp phiền phức là đám.
.
.
Huyền Thanh thương hại nhìn đám lưu manh lăn lê bò toài đau tới mức không đứng dậy nổi dưới đất, cứ cảm thấy cảnh tượng này quen quen, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi.
Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra, thế nên Huyền Thanh quyết định lo chuyện trước mắt đã, hắn tiến lên hỏi chuyện Khương Ly.
Khương Ly cản “Khoan đã”, nói rồi cậu đi tới cầm một đôi đũa gắp con gián chết thả vào bát canh, lại bưng bát canh đó lên đi tới chỗ tên cầm đầu, đẩy cái ghế kẹt ở cổ gã ra.
Dù sao cũng đã lật xe rồi, đỡ phải để ý có dọa tới Huyền Thanh hay không, một khi đã trút giận thì Khương Ly phải trút cho trót.
Vừa rồi ăn đủ chỗ Khương Ly, tên cầm đầu thấy cậu là tự động run lập cập như thể gặp hung thần, lăn lê bò toài muốn trốn.
Khương Ly túm gã về, ấn lên tường: “Chạy đi đâu? Mày đòi báo quan mà? Tao cho người đi báo hộ rồi đó, cứ ở đây an tâm chờ đi.”
“Không.
.
.
không không không.” Tên cầm đầu vội vã xua tay đầy hối hận: “Không báo quan, không báo quan, chưởng quầy đại nhân, ngài tha cho tiểu nhân đi! ! !”
Đám lưu manh nâng cao đạp thấp thành quen, thấy Khương Ly ra tay tàn nhẫn đương nhiên sẽ rén.
“Sao mà thế được.” Khương Ly tiếc nuối lắc đầu, bưng bát canh tới chỗ gã: “Không phải mày nói đồ ăn nhà ta có gián ư? Tao có thấy con gián nào đâu, hay mày nếm thử một ngụm nhé.
.
.”
Tên lưu manh thấy xác con gián nổi lềnh phềnh trong bát canh, tức khắc muốn nôn mửa, gã liên tục lắc đầu, nước mắt ứa cả ra.
Khương Ly nào buông tha dễ dàng như vậy, cậu bóp chặt miệng gã, lạnh lùng nhả từng chữ: “Uống! Uống xong cho mày báo quan, phải đền bao nhiêu tiền ông đây đền gấp đôi!”
Nói rồi Khương Ly mạnh tay rót thẳng bát canh vào miệng tên lưu manh đó, gã hoảng sợ trợn trừng mắt giãy dụa nhưng lúc này họng chỉ the thé vài tiếng “A a” kêu gào!
“Chúng ta tự mang gián đến!”
Một giọng điệu cắt ngang hành động của Khương Ly: “Đồ ăn ở tửu lâu không có vấn đề, là Phùng chưởng quầy ở tửu lâu Vận gia đối diện sai sử chúng ta làm!”
Một câu thành công xoay chuyển tình thế, bốn phía xôn xao không ngớt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau lại sôi nổi bàn tán.
“Hóa ra là làm việc cho Phùng chưởng quầy!? Lão đó không biết xấu hổ à! ! !”
“Chắc ghen ghét tửu lâu nhà họ Khương quá phát đạt đây mà!”
“Không ngờ lão lại là người như vậy, đây là muốn hại chết chén cơm nhà người khác đấy!”
“Nãy ta đang ăn cơm còn tưởng có gián thật, hừ, chỉ tại lão mà mất cả ngon.”
“Ta cũng thế, còn tưởng đồ ăn ở đây có vấn đề, rõ ràng là tươi ngon vô cùng.
Lão tên Phùng kia âm hiểm thật!”
Khương Ly dừng tay suy nghĩ, cậu vốn tưởng đám này mang gián tới đổ vạ để khỏi phải trả tiền cơm thôi, ai ngờ sau lưng chúng còn có người tên Phùng chưởng quầy quấy nhiễu.
Tửu lâu Vận gia.
.
.
Trước khi tửu lâu Khương gia khai trương, tửu lâu nhà họ Vận kinh doanh phát đạt nhất, danh tiếng không ai bằng.
Chẳng ngờ dạo này có thêm nhà họ Khương, tuy chuyện kinh doanh vẫn tốt như mọi khi nhưng vẫn thâm hụt đôi chút.
Khương Ly buông tay, đứng dậy nhìn tên lưu manh vừa lên tiếng: “Lời mày nói là thật?”
“Đương nhiên!” Nhìn bát canh trong tay Khương Ly, tên lưu manh run cầm cập, chỉ sợ giây tới cậu điên lên đút vô mồm mình.
Chỉ nghĩ tới đã thấy ghê rồi, thế nên tên đó liên tục bảo đảm: “Ta thề, ta mà nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết! Nếu ngài không tin có thể tới đối chất với Phùng chưởng quầy ngay bây giờ!”
Nói tới đây thì Khương Ly tin rồi, cậu đặt bát canh sang một bên, gọi Tiểu Đậu Tử: “Đi lấy mấy cuộn dây thừng lại đây giúp ta!”
Vốn Tiểu Đậu Tử đang sợ ngây người với màn đánh nhau của Khương Ly, nghe tới đây mới vội đáp “Vâng” rồi chạy biến.
Thấy Khương Ly cần dây thừng, đám lưu manh biết cậu sắp trói chúng lên gặp quan, thế là thi nhau lạy lên lạy xuống: “Chúng ta biết sai rồi, xin chưởng quầy tha cho chúng ta, tha cho chúng ta! ! !”
“Tha cho chúng mày!?” Khương Ly mỉm cười: “Thì bảo tới đối chất với Phùng chưởng quầy rồi còn gì!? Cùng nhau lên nha môn đối chất thôi.”
Cả đám thấy Khương Ly không nương tay, bắt đầu thi nhau trườn bò định lủi, nhưng rất may có Huyền Thanh với Khổng Ngự trấn cửa đạp về.
Tiểu Đậu Tử xách mấy cuộn dây thừng ra trói bốn tên lưu manh lại, xong quay sang nói với mọi người: “Cảm ơn cô bác tới quan tâm, đám lưu manh này quá hiểm độc khiến mọi người chịu khổ rồi, xin mọi người hãy giúp ta cùng nhau đưa họ lên nha môn với.
Ta xin cảm tạ mọi người!”
“Được được được!”
Không ít người lên tiếng ủng hộ Khương Ly, lại bắt tay kéo đám lưu manh lên nha môn.
Khổng Ngự rùng mình nhìn Khương Ly, lại nhìn bát canh lõng bõng gián kia mà nổi hết da gà, y rụt cổ, thì thầm với Huyền Thanh: “Huyền Thanh, hình như chưởng quầy nhỏ có chút hung dữ thì phải.”
Huyền Thanh: “.
.
.
Câm miệng.”
Đâu phải chỉ có chút ít, phải nói rằng siêu hung dữ luôn rồi.
Tiểu Đậu Tử tản đám đông, Khương Ly bước nhanh tới chỗ cha Khương đã sợ tới tái nhợt, quan tâm hỏi: “Cha, cha có sao không?”
“Cha không sao.” Cha Khương nắm lấy tay cậu, lo lắng hỏi: “Ly nhi, con có sao không? Mấy tên này đều là lưu manh trên phố, còn tên chưởng quầy Phùng kia nữa.
.
.”
“Không sao đâu cha.” Khương Ly an ủi ông, biết báo quan cũng chẳng giải quyết được gì, nhiều lắm chỉ phạt chúng nó một trận đòn rồi thả, bắt bồi thường chút tiền thôi.
Đương nhiên Khương Ly báo quan không vì tiền bồi thường, cậu muốn kiện tên chưởng quầy Phùng kia.
Nếu đã giở trò thì đừng có hối hận, để cho cả cái trấn này biết âm mưu bẩn thỉu của lão ta, miễn cho có thêm người vô tội bị hại.
An ủi cha Khương xong, Khương Ly cúi mình với các vị khách còn lại: “Vừa rồi đã quấy nhiễu tới bữa cơm của mọi người, tửu lâu Khương gia sẽ đền cho mọi người nguyên bàn cơm và tặng kèm một đĩa cà tím nướng coi như lời xin lỗi.
Hơn nữa, ta đảm bảo đồ ăn nhà chúng ta luôn đảm bảo vệ sinh sạch sẽ, xin mọi người hãy yên tâm!”
Tất cả đều rất vừa lòng với cách xử lý của Khương Ly, sôi nổi lên tiếng: “Chưởng quầy nhỏ, chúng ta tin tưởng cậu!”
Giải quyết êm thấm, Khương Ly đích thân lên nha môn, Huyền Thanh và Khổng Ngự cũng theo cậu.
Đúng như Khương Ly nghĩ, cuối cùng đám lưu manh và chưởng quầy Phùng chỉ phải bồi thường tiền cho xong việc, riêng đám lưu manh chịu thêm một trận đòn nhừ tử.
Thời điểm ra khỏi nha môn, ai ai cũng khinh bỉ nhìn chưởng quầy Phùng, và lão ta cũng chỉ biết đen mặt rời đi.
Ba người Huyền Thanh, Khương Ly và Khổng Ngự cùng nhau men theo bờ sông về nhà, đèn lồng hắt bóng ba người xuống đất.
Cảnh tượng này giống hệt thế giới có Trì Phóng, ba người cùng nhau về nhà sau một ngày học tập mệt mỏi, và cùng nhau đi ăn, đi chơi.
.
.
Ba người về tửu lâu Khương gia, phát hiện cha Khương đã nhanh nhẹn kêu người sửa sang bàn ghế, trong nhà sạch sẽ ấm cúng như phút ban đầu.
Thấy ba người về, cha Khương lật đật chạy ra hỏi kết quả, nghe Khương Ly kể lại một lượt mới chịu yên tâm ngồi xuống.
Nghĩ tới chuyện gì, ông lại đứng bật dậy hỏi con trai: “Ly nhi, sao bỗng dưng võ công của con giỏi tới vậy? Cha nhớ xưa nay con đã học võ bao giờ đâu?”
Lần đầu tiên được nếm thử món ăn Khương Ly nấu, cha Khương chỉ nghĩ Khương Ly tới Đại học phủ học thêm thôi, ai ngờ nay lại thấy cậu đánh nhau, phu tử Đại học phủ dạy cả món này luôn hả?
Thấy cha đang ngơ ngác nhìn mình, Khương Ly gật gù vỗ vai ông: “Đúng thật con không biết võ, nhưng thấy cha gặp nguy hiểm nên bứt phá địch trăm thằng luôn đó!”
Huyền Thanh: “.
.
.”
Em nói bậy!
------oOo------