Huyền Thanh nhớ về những ngày đầu tiên mới quen biết Khương Ly, rõ ràng thấy thổ phỉ là em ấy run rẩy trèo lên ôm rịt lấy hắn.

Kể từ ấy đến nay chưa tròn hai tháng, bỗng nhiên thân thủ Khương Ly tăng vọt một cách đáng sợ, chỉ riêng cậu đã quật ngã bốn tên lưu manh to cao.

Tưởng rằng chỉ chật vật ứng phó được thôi nhưng đâu coi thường Khương Ly được, đám lưu manh đã ngã nhưng Khương Ly vẫn thản nhiên như thường, tóc không thèm rối, thở không thèm loạn.

Vì cứu cha mà thân thủ đột nhiên tăng vọt ư? Cho vàng Huyền Thanh cũng không tin.

Cũng chỉ mỗi cha Khương tin mấy lời linh tinh con trai nói, ông không hỏi gì nữa.

Có vẻ Khương Ly đánh hơi thấy ánh mắt nghi ngờ của Huyền Thanh, cậu quay phắt lại trìu mến nhìn hắn: “Hòa thượng nhỏ, người nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói sai hả?”
Huyền Thanh: “.

.

.” Thế đúng chỗ nào?
Bỗng đâu Lộ Tiêm Tiêm chạy xộc vào, thấy cha con nhà Khương Ly thì lo lắng hỏi: “Chú Khương, Khương ca ca, hai người không sao chứ? Con vừa về đã nghe tin tửu lâu nhà chú gặp chuyện! Hai người có bị thương gì không?”
Hôm nay Lộ Tiêm Tiêm theo mẹ lên chùa dâng hương, ai ngờ về đã nghe tiểu nhị nhà mình nói tửu lâu nhà họ Khương có người tới gây sự, đập phá quán, đã thế còn đòi báo quan, cô sợ tới mức phải chạy sang đây ngay.

“Không sao, đã giải quyết xong xuôi hết rồi con à.” Cha Khương phất tay, thấy có vẻ Lộ Tiêm Tiêm mới từ bên ngoài về nên hỏi han: “Tiêm Tiêm ăn cơm chưa? Ở lại đây ăn cơm nhé?”
“Vâng ạ!” Lộ Tiêm Tiêm vui vẻ đồng ý.

Cha Khương để tiểu nhị đón tiếp khách hàng, sau đó dẫn mọi người ra tiểu viện phía sau cùng nhau ăn cơm.

Xong bữa cơm tối, Lộ Tiêm Tiêm lấy từ túi thơm ra hai tấm bùa bình an, một tặng cha Khương, một tặng Khương Ly: “Chú Khương, Khương Ly ca ca, nay muội lên chùa tự tay cầu đó, cầu chúc cho mọi người luôn được vui vẻ bình an.”
Cha Khương vui cười nhận lấy, thấy Khương Ly không nói gì, ông lên tiếng nhắc nhở: “Ly nhi, con còn thất thần ra đó làm gì? Đây là tấm lòng của Tiêm Tiêm đó.”
Thật ra tặng người quen bùa bình an không có gì là không ổn, cơ mà tuy Lộ Tiêm Tiêm không nói toạc ra nhưng ai cũng biết ý tứ của cô dành cho Khương Ly.

Và trong trường hợp đó, thứ này không đơn thuần chỉ là bùa bình an nữa.

Ngay khi Lộ Tiêm Tiêm lấy bùa bình an ra, ánh mắt Huyền Thanh dán chặt lên người Khương Ly đầy hồi hộp.

Nghe lời cha Khương thúc giục, lại thấy Khương Ly đưa tay nhận lấy lá bùa, đáy mắt hắn chợt tối sầm và lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Tay Huyền Thanh siết thành quyền, liếc mắt nhìn tấm bùa bình an kia, quanh người bất giác ẩn hiện sát khí.

“Cảm ơn Tiêm Tiêm.” Khương Ly mỉm cười xoa đầu Tiêm Tiêm: “Đi dâng hương còn giúp ta cầu bùa bình an, không uổng công ta coi muội là muội muội ruột mà chăm bấy lâu nay.”
Cố tình thêm mấy chữ “muội muội ruột”, đến đây thì trừ người tối dạ ra thì không ai không hiểu ý Khương Ly.

Sự lạnh lẽo trong mắt Huyền Thanh cũng theo đó mà rút dần.


Lộ Tiêm Tiêm là một cô nàng thông minh lanh lợi, sao không hiểu ý Khương Ly cơ chứ.

Thấy Khương Ly ca ca cô yêu thầm bấy lâu đứng đó mỉm cười, Lộ Tiêm Tiêm chỉ chực khóc.

Từ nhỏ tới lớn Lộ Tiêm Tiêm quanh quẩn lớn lên cùng Khương Ly, nhỏ muốn gả cho cậu, lớn lên cũng thế.

Vất vả lắm mới chờ được Khương Ly đi học về, ai ngờ cậu chỉ coi cô là một đứa em gái.

Hốc mắt Lộ Tiêm Tiêm ửng đỏ, cô cắn môi định nói gì đó, nhưng chợt có Khổng Ngự cắt ngang.

Y mới đi rửa tay về, chớp được ba chữ “Bùa bình an” là bắt đầu giở tay nải trổ nghề: “Ai muốn bùa bình an thế!? Ta có nhiều lắm này! ! !”
Nói rồi bắt đầu chỉ trỏ: “Ta mang từ đạo quán ra đó nha, có bùa bình an, bùa tài vận, bùa đào hoa.

.

.

linh hay không thì chưa biết, nhưng tấm lòng vẫn là quan trọng nhất phải không? Mọi người đừng khách khí với ta, cứ lấy đi, thoải mái!”
Khương Ly: “.

.

.”
Huyền Thanh: “.

.

.”
Cha Khương: “.

.

.”
Tiêm Tiêm: “.

.

.”
Nhìn đống bùa chỗ Khổng Ngự, Lộ Tiêm Tiêm có cảm giác bùa bình an cô cầu chẳng có giá trị nữa, thêm chuyện vừa bị Khương Ly từ chối tình cảm, nỗi đau bùng thành tức giận, hung hăng gào lên với Khổng Ngự: “Ai thèm cái đống bùa của ngươi chứ! Đạo sĩ thúi, hứ! ! !”
Nói rồi Lộ Tiêm Tiêm đẩy Khổng Ngự sang một bên, chạy khỏi nhà họ Khương.


Khổng Ngự ngơ ngác không hiểu ra sao: “Sao bỗng dưng lại tức giận thế!? Bùa ta tặng chứ có bán đâu? Người ta còn phải tới tận đạo quán ta xin về đó nha, đâu phải dễ! ! !”
Nói rồi y nhét cho cha Khương với Khương Ly vài tấm, nhất là bùa đào hoa: “Tài vận nhà hai người đã cuồn cuộn lắm rồi, vậy cầm nhiều bùa đào hoa chút.

Bùa đào hoa Vân Lai quán ngự điểm, chúc chưởng quầy Khương xuân về hoa nở, còn chưởng quầy nhỏ nữa, chúc cậu vận đào hoa nước chảy mây trôi, sớm ngày rước mỹ nhân về nhà, con đàn cháu đống!”
Huyền Thanh nghe Khổng Ngự chúc bậy chúc bạ, hắn không chịu nổi nữa lên tiếng nạt: “.

.

.

Câm miệng.”
Khổng Ngự quay đầu nhìn hắn, có hơi bất bình: “Huynh cũng muốn? Người xuất gia thì có nên không?’
Đương nhiên Huyền Thanh chẳng hứng thú gì với đám bùa của Khổng Ngự, hắn chỉ quan tâm tới lời chúc phúc của y, “con đàn cháu đống” gì chứ, hắn với em ấy đều là đàn ông, kiếm con cháu đâu ra!?
Cha Khương nghe lời chúc của Khổng Ngự mà đỏ mặt theo, tuổi ông thì xuân về hoa nở gì nữa chữ, nghĩ tới là thấy ngại rồi.

Ngược lại, Khương Ly vô cùng thản nhiên mỉm cười với Khổng Ngự: “Xin cảm tạ lời chúc của huynh.”
Huyền Thanh: “.

.

.”
Đã tới thời điểm đóng cửa tửu lâu, Khương Ly phát cho mỗi tiểu nhị một bao lì xì, nếu không có bọn họ, chắc chắn hôm nay cha Khương sẽ chấn thương.

Hiện giờ trong tửu lâu không thiếu kẻ hầu người hạ, cha Khương chẳng cần ở lại gác đêm nữa, chờ Khương Ly cho Khương Nhu Mễ ăn uống xong, ông gọi cậu vào phòng hỏi chuyện.

Đương nhiên là chuyện về Lộ Tiêm Tiêm, ông hỏi cậu có cảm tình gì với cô ấy không.

Khương Ly biết cha Khương rất ưng cô bé Tiêm Tiêm này, hai nhà Khương – Lộ thân nhau đã lâu, đương nhiên cha Khương muốn kết đôi cho hai người, để rồi hai người thân càng thêm thân.

Cơ mà ngoại trừ Huyền Thanh, không ai có thể lọt vào trái tim Khương Ly, cậu chỉ coi Lộ Tiêm Tiêm là một cô em gái mà thôi.
Thế nên cậu thẳng thắn nói với cha Khương rằng mình chẳng có tình ý gì với cô ấy hết, chỉ có tình cảm anh em.

Cha Khương thấy Khương Ly nói vô cùng nghiêm túc, biết cậu nói lời thật lòng, ông không khỏi thở than: “Cha biết rồi, nếu con đã không có ý đó thì cha cũng không ép con.”
Khương Ly thấy sự mất mắt trong đáy mắt cha, cậu đứng dậy đặt Khương Nhu Mễ lên đùi ông, lại vòng ra sau xoa bóp vai cho ông: “Cha cũng đừng nhọc lòng nữa, người có duyên sẽ về bên nhau thôi, chuyện tình cảm không gấp được đâu.”
“Sao không lo cho được?” Cha Khương lắc đầu, nhẹ nhàng gãi đầu Khương Nhu Mễ, ông cười nói: “Thanh niên bằng tuổi con đã cưới vợ sinh con hết rồi, con thì sao, một bóng người cũng chẳng có.

Cố nhân dạy thành gia lập nghiệp, giờ lập nghiệp đã xong, con cũng phải mau thành gia đi chứ!”
“Đương nhiên là phải thành gia, con chỉ sợ cha tức giận thôi.”

Khương Ly thầm lẩm bẩm, nghĩ tới con lừa trọc kia là cậu lại vô cùng lúng túng.

Cậu nói rất nhỏ, cha Khương nghe không rõ: “Con nói gì cơ?”
“Không có gì ạ.” Khương Ly dừng một lát, lại ướm hỏi: “Cha, nếu người con thích không hợp ý cha, liệu cha có đuổi con ra khỏi nhà không?”
Cha Khương bật cười: “Lại nói bậy gì đó, con phải kết hôn với người con thích nghe không? Hợp ý cha làm gì cơ chứ? Con thích là được, cha không có yêu cầu gì đâu.”
“Thật ư?” Khương Ly dừng tay, đưa tay muốn đập tay với ông: “Một lời đã định đó nha.”
“Thằng nhóc thúi này, còn sợ cha lừa con nữa hả?”
Cha Khương giả vờ tức nguýt Khương Ly, nhưng vẫn chiều ý cậu đập tay một cái giòn tan.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Ra khỏi phòng cha Khương, Khương Ly vui vẻ nhảy chân sáo ca vang, ai ngờ thấy Huyền Thanh lẻ loi đứng gần đó chăm chăm nhìn cậu.

Khương Ly đoán có lẽ từ khi cậu vào phòng cha thì hắn đã bắt đầu đứng đó rồi.

Giờ đang giữa đông, trời  đêm rất lạnh, con lừa trọc này chẳng biết đường khoác thêm áo ấm chi hết.
 “Ký chủ, hình như nam chính bày khổ nhục kế với cậu đó.” Hệ thống nhắc nhở.

“Hình như là vậy.” Khương Ly cười nói: “Thế mà hết lần này tới lần khác tao vẫn vui vẻ mắc câu, đau đầu thật đấy.”
Khương Ly đóng cửa phòng cha Khương, đi tới chỗ Huyền Thanh hỏi: “Hòa thượng nhỏ, sao người lại đứng đây, mau đi ngủ đi chứ.”
Vì chuyện Lộ Tiêm Tiêm, Huyền Thanh cứ bồn chồn không thôi, thấy cha Khương gọi Khương Ly tới nói chuyện riêng, hắn phỏng đoán ông muốn bàn chuyện hôn nhân đại sự cho con trai.

Đương nhiên hắn biết tình cảm của Lộ Tiêm Tiêm dành cho Khương Ly, cũng biết cha Khương thích cô bé ấy vô cùng.


Tuy Huyền Thanh cảm giác Khương Ly có ý với hắn, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của riêng hắn mà thôi, chưa thể nói trước điều gì.

Hơn nữa dạo này thái độ của Khương Ly đối với hắn cứ lúc có lúc không, khó tránh khỏi thấy bất an, thực sự mấy đêm rồi hắn trằn trọc mất ngủ chỉ vì không biết hắn có hiểu sai ý cậu hay không.

Vì thế Huyền Thanh mới đứng đợi ở đây, đợi Khương Ly cho hắn một đáp án rõ ràng.

“Đứng chờ em.” Huyền Thanh đáp.

“Chờ ta? Chờ ta làm gì?” Rõ ràng biết đáp án nhưng Khương Ly thích thế đấy, cậu giả vờ kinh ngạc, sau lại bừng tỉnh: “Do thời tiết lạnh nên người mất ngủ ư?”

.

.

Không, sợ em lấy vợ sinh con nên mới mất ngủ.

Huyền Thanh nhủ thầm, lại lắc đầu với cậu: “Không phải.”
“Thế thì vì sao chứ? Chẳng lẽ người muốn ngủ với Khương Nhu Mễ?” Khương Ly nhét Khương Nhu Mễ đang lim dim ngủ vào lòng hắn: “Được thôi, cho nè.”
Huyền Thanh: “.

.

.”
Khương Nhu Mễ bị Khương Ly đánh thức, nó mơ màng mở mắt kêu “Meow” một tiếng, thấy người ôm mình giờ đã thành Huyền Thanh thì liếm mép, đổi tư thế tiếp tục ngủ khì.
Khương Ly thấy Huyền Thanh bất đắc dĩ tới mức cạn lời thì bật cười, đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu hắn: “Hòa thượng nhỏ, người mà có tóc thì đẹp lắm đó.”
Vì mới ôm Khương Nhu Mễ nên bàn tay Khương Ly ấm áp vô cùng, chính Huyền Thanh cũng cảm nhận được điều đó.

Huyền Thanh đưa tay kéo tay Khương Ly xuống nắm chặt, hắn lắc đầu: “Khó coi lắm.”
Nói rồi hắn giải thích cho cậu nghe.

Hòa thượng từng cạo đầu nhiều lần sẽ để lại tổn thương nhất định, sau này hắn để tóc dài cũng khó mà mọc đẹp được, để Khương Ly thất vọng rồi
“Thế ư?”
Khương Ly nghe vậy khó xử thở than: “Không ổn rồi.”
“Sao thế em?” Huyền Thanh thắc mắc.

Khương Ly đưa tay còn lại lên tiếp tục xoa đầu hắn, buồn bã nói: “Hòa thượng nhỏ, vừa rồi người biết ta với cha bàn chuyện gì không?”
Huyền Thanh: “Bàn chuyện gì?”
Khương Ly thở dài thườn thượt: “Em tính chờ tóc chàng dài chấm eo thì chúng ta sẽ thành thân, xem ra không có cơ hội đó rồi.”
Huyền Thanh: “.

.

.”
Từ từ chờ đã, ta sẽ cố gắng nỗ lực mà! ! !
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện