Hai chữ tự trọng khiến mặt Giang Lẫm đen thui, cũng không biết là giận Khương Ly hay giận mình nữa.
Chuyện gọi là “Quả báo nhãn tiền” đây phải không? Giờ thì Giang Lẫm đã hiểu ra, trước hắn dám quên sạch Khương Ly, ấy thế mà cậu không tức giận bỏ đi thì tính tình đã coi là tốt lắm rồi.
Giang Lẫm thầm mắng mình khốn nạn, chỉ sợ Khương Ly ghét bỏ hắn, thế nên mới đành day dứt buông eo cậu ra.
Hắn nắm tay cậu chân thành xin lỗi: “Xin lỗi em, do tôi thất lễ, em đừng giận nhé.”
Đối với Khương Ly mà nói, tức giận thì chưa đến mức, nhưng sao người này lại đường đột tới vậy cơ chứ.
Nếu vừa rồi cậu không phản ứng kịp, sợ rằng bị hắn hôn cho say sẩm mặt mày rồi.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra với cậu thế này? Sao khi đối diện với hắn, trái tim cậu lại loạn nhịp như thiếu niên mới biết yêu vậy?
Chẳng lẽ ế mốc người nên mới tơ tưởng tới nhan sắc con nhà người ta?
Khương Ly liếc mắt nhìn Giang Lẫm, Giang Lẫm cũng đang nhìn cậu một cách đầy chăm chú, nhưng khác ở chỗ đáy mắt hắn dịu dàng vô cùng, dường như đang say đắm người hắn yêu.
Ánh mắt ấy khiến trái tim Khương Ly đã loạn càng thêm loạn, chẳng hiểu ra sao nữa.
Sống 32 năm cuộc đời, trong ấn tượng của Khương Ly, cậu chưa bao giờ có tâm trạng xốn xang đến vậy.
Là một diễn viên, có cảnh lãng mạn nào cậu chưa diễn cơ chứ, nhưng hôm nay chỉ vì một ánh mắt mà khiến cậu bối rối tột cùng.
Rõ ràng hai người mới biết nhau chưa được bao lâu, vì sao hắn lại nhìn cậu như vậy?
Hay hắn đang nhìn thấy bóng hình người khác.
.
.
từ cậu?
Khương Ly đã từng đóng một bộ phim, thời điểm đó cậu vẫn chưa nổi tiếng như bây giờ nên vào vai một nam phụ si tình đúng chuẩn lốp xe dự phòng.Trong bộ phim, nam phụ này có kha khá khúc mắc tình cảm với nữ chính, anh ta tưởng rằng nữ chính thật lòng yêu mình, mãi sau mới phát hiện chỉ vì dung mạo có vài phần tương tự với ánh trăng sáng trong lòng nữ chính nên bị cô ta coi thành thế thân mà thôi.
Tình yêu mãnh liệt của nữ chính thật ra vẫn luôn dành cho ánh trăng sáng kia.
Nghĩ tới đây, trái tim có hơi rung động của Khương Ly dần bình tĩnh lại, cậu lui một bước chỉ chỉ Khương Nhu Mễ đang ngồi chồm hỗm trên bồn rửa tay: “Phải tắm táp cho Khương Nhu Mễ thôi.”
Giọng điệu Khương Ly đột nhiên trở nên xa cách khiến Giang Lẫm khó hiểu vô cùng, rõ ràng vừa rồi hắn để ý trong mắt cậu có xao động, sao giờ lại bình thản đến thế?
Thời khắc này Giang Lẫm mới nhận ra không có quy tắc trò chơi ràng buộc, không có hệ thống hỗ trợ thì con đường này khó đi tới cỡ nào.
Khương Nhu Mễ vẫn ghét nước như vậy, cứ nhúng xuống nước là nó lại xù lông xù cánh lên giãy dụa, mất kha khá thời gian mới rửa sạch được cái đống sốt đỏ trên người nó.
Tắm rửa xong xuôi, Khương Nhu Mễ phờ phạc như thể sống không còn gì để luyến tiếc.
Khương Ly kiếm khăn lông lau khô cho Khương Nhu Mễ, cậu ôm nó ra khỏi phòng tắm, để Giang Lẫm dọn nốt phần còn lại.
Khương Nhu Mễ nằm ườn trên khăn tắm, trông mệt mỏi vô cùng.
Biết nó không vui, Khương Ly lại gần an ủi vài câu.
Khương Nhu Mễ liếm láp ngón tay Khương Ly, có vẻ tâm trạng nó tốt hơn xíu xiu rồi.
Tuy trong phòng có máy sưởi nhưng Khương Ly sợ nó bị cảm nên đi kiếm máy sấy.
Khương Ly vốn tưởng chiếc máy sấy đó là cái cậu cho mượn hôm qua, ai ngờ cầm lên mới biết không phải, chỉ là cùng hãng mà thôi.
Rõ ràng trong nhà có máy sấy mà lại cố tình sang mượn cậu, hành động này nói không có vấn đề đánh chết Khương Ly cũng không tin.
Trước khi giải nghệ, Khương Ly cậu là một ảnh đế đó nha, nổi tiếng tới mức người người nhà nhà đều biết.
Dưỡng thương hai năm mà có người dám tới thách thức kỹ thuật diễn với cậu rồi sao? Hơn nữa không phải tự cao chứ Khương Ly thấy độ nhận diện của mình đâu tới nỗi nào, cớ sao hôm qua Giang Lẫm gặp cậu mà vẫn thản nhiên như thế?
Có hai khả năng, một là hắn thực sự không quan tâm tới giới giải trí, hai là.
.
.
hắn không chỉ biết cậu, mà ngay từ đầu đã biết cậu sống ở đây.
Nếu không phát hiện ra cái máy sấy này, phỏng chừng còn bao biện trùng hợp được, nhưng giờ thì Giang Lẫm hết đường chối cãi rồi.
Cố tình sang mượn đồ, cố tình để cậu chăm Khương Nhu Mễ, cố tình mời cậu ăn cơm, cố tình muốn thân cận với cậu.
Xem ra mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của người đàn ông đó.
Vì sao chứ, hay có lẽ đúng như cậu nghĩ, Giang Lẫm đang coi cậu thành thế thân cho ánh trăng sáng của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, đầu Khương Ly đã nảy đủ bảy bảy bốn chín cái kịch bản máu chó đầu đầu, thấy Giang Lẫm chưa ra, cậu lặng lẽ đặt máy sấy về chỗ cũ, sau đó cao giọng dò hỏi Giang Lẫm máy sấy ở đâu.
Giang Lẫm bước ra khỏi phòng tắm, đáp: “Có lồng sấy lông chuyên dụng cho thú cưng.
.
.”
Khương Ly biết thứ gọi là lồng sấy khô chuyên dụng cho thú cưng, nhưng vì chưa nuôi mèo bao giờ nên nghe hắn nói cậu mới nhớ ra.
Giang Lẫm dẫn Khương Ly tới phòng riêng của Khương Nhu Mễ.
Trong phòng trang hoàng vô số đồ chơi cho mèo, hơn nữa trên tường treo vô số ảnh nhóc con, đóng khung lồng kính đàng hoàng.
Từng tấm ảnh như cuốn nhật ký thuật lại cuộc đời Khương Nhu Mễ, tấm nào cũng ghi rõ ngày tháng năm chụp.
“Khương Nhu Mễ, chụp ngày 21 tháng 11 năm 2030.”
Khương Ly nhìn cái tên nhóc mèo, chữ “Khương” kia khiến cậu sững sờ hồi lâu.
Cậu vẫn luôn cho rằng Khương Nhu Mễ theo họ “Giang” của Giang Lẫm, ai ngờ lại là “Khương” trùng họ với cậu.
—— Gọi nó là Nhu Mễ đi.
—— Gọi nó là Nhu Mễ đi, em nhặt được thì cho nó theo họ em, Khương Nhu Mễ.
—— Gọi Nhu Mễ vậy, nhóc này khá giống bánh mochi đó, em tặng thầy thì cứ để nó theo họ thầy đi
.
.
Những câu nói kỳ lạ lại bắt đầu văng vẳng trong đầu Khương Ly, cậu ôm chặt Khương Nhu Mễ, ngắm nhìn từng bức ảnh trên tường rồi khẽ lẩm bẩm: “.
.
.
Khương Nhu Mễ.”
“Meow~”
Nhóc mèo tưởng Khương Ly gọi mình nên đáp lại ngọt xớt, lại còn mở to đôi mắt long lanh làm nũng với cậu.
Tiếng kêu của Khương Nhu Mễ thu hút sự chú ý của Khương Ly, ánh mắt cậu nhìn nó đầy bần thần, lại tự lẩm bẩm: “Sao nhóc lại tên là Khương Nhu Mễ?”
Khương Nhu Mễ nào nghe hiểu lời cậu nói cơ chứ, nó chỉ biết kêu “meow meow” thay lời đáp lại mà thôi.
Một người một mèo cứ thế nhìn nhau, Khương Nhu Mễ lại mở to mắt nghiêng đầu kêu tiếng nữa: “Meow?”
“.
.
.
Chuyện này cũng là trùng hợp ư?” Khương Ly khe khẽ nỉ non, cũng không biết tự hỏi mình hay đang hỏi ai kia.
Giang Lẫm gần đó đang bận khởi động lồng sấy, chờ độ ấm vừa phải rồi hắn mới lên tiếng gọi Khương Ly.
Cậu mau chóng hồi thần, ôm Khương Nhu Mễ qua đó sấy lông.
So với việc phải ngâm mình dưới nước, lồng sấy khiến Khương Nhu Mễ cảm thấy an tâm hơn nhiều, nó ngoan ngoãn ngồi ngốc trong đó, xong xuôi lại đòi Khương Ly bế ra.
Cơm nước xong xuôi, Khương Nhu Mễ cũng đã được sạch sẽ, Khương Ly chẳng còn cớ gì để ở lại nữa.
Cơ mà trước khi đi, Khương Ly vẫn hỏi về máy sấy của cậu, nói chốc lát về gội đầu còn phải dùng tới nữa.
Giang Lẫm lật đật về phòng ngủ, cầm chiếc máy sấy ra trả cho cậu.
Khương Ly vừa nhìn là biết đó chẳng phải máy sấy nhà mình, nhưng cậu không vạch trần hắn.
Cậu lẳng lặng nhận lấy rồi về nhà.
Thấy Khương Ly muốn đi, Khương Nhu Mễ lại sốt sắng đuổi theo, may có Giang Lẫm nhanh chân nhanh tay túm về.
Cửa đóng lại hắn ra sức mắng mỏ nó: “Nhóc là bi.ến thái bám đuôi à?”
Khương Nhu Mễ nghe không hiểu, nhưng từ ánh mắt ghét bỏ của Giang Lẫm là nó đủ hiểu rồi.
Vì bị túm gáy lơ lửng trên không trung, Khương Nhu Mễ không sao giãy nổi, chỉ đành phản kháng bằng cách lấy đuôi quất mạnh lên mặt hắn: “Méow méow méow! ! !”
Giang Lẫm: “.
.
.”
Cảm giác bị cái đuôi toàn lông quật lên mặt không dễ chịu chút nào, Giang Lẫm nghĩ dù sao Khương Ly đã đi rồi, có mắng mỏ thế nào thì cũng chẳng ai dám cản hắn nữa.
Nhưng chưa kịp ra tay thì điện thoại đã kêu vang.
Nghe thấy tiếng chuông, Khương Nhu Mễ lại kêu ầm ĩ.
Giang Lẫm tức mình mắng “Câm miệng” rồi lấy điện thoại ra.
Là Thẩm Dự.
Tranh thủ lúc hắn bắt máy, Khương Nhu Mễ lủi luôn về phòng, còn dám ngựa quen đường cũ trốn vào phòng của nó chốt cửa không cho Giang Lẫm vào.
“A Lẫm, chiều nay tao bay đến thành phố C, ra ngoài ăn bữa cơm đi.”
“Không rảnh.” Giang Lẫm ngồi phịch xuống sofa: “Đang ở thành phố L.”
“Thành phố L? Mày tới cái nơi khỉ ho cò gáy đó làm gì, dự án mới.
.
.
Hả?” Giọng nói Thẩm Dự khựng lại, ngay sau đó chửi thề thật to: “Mày đi tìm Khương Ly!? Hình như thành phố L là quê cậu ấy phải không!?”
“Ừm.” Giang Lẫm đáp.
“Mày vội quá rồi đó, để tao qua đó một chuyến kẻo xôi hỏng bỏng không hết cả!” Thẩm Dự rê,n rỉ kêu ca: “Đúng rồi, mày gửi định vị cho tao, tao qua đó tìm hai vợ chồng nhà mày chứ ở một mình buồn lắm.
Cho mượn ké một phòng trong nhà nhá.”
“Không.”
“Sao cơ?”
“Mày phiền lắm.”
“.
.
.” Thẩm Dự câm nín: “Không phải chứ, cho mày rút lại câu mày vừa nói đấy.
Khương Ly mất sạch ký ức, tốt xấu gì tao cũng là bạn thân cậu ấy suốt mấy đời, có tao ở đó càng tăng thêm tỷ lệ cậu ấy nhớ lại chứ sao.
Mày nghĩ cho kỹ, có tao hỗ trợ là khả quan lắm đấy.”
Giang Lẫm suy từ một hồi, đúng thật tối qua khi Khương Ly nhìn thấy Khương Nhu Mễ, quả thực cậu đã nhớ ra điều gì đó.
Hắn đồng ý với đề nghị của Thẩm Dự, thế nên gửi địa chỉ qua WeChat luôn.
Gửi xong mới nhận ra bất thường, hắn còn là người yêu Khương Ly đây này, thế mà Khương Ly còn chẳng nhận ra hắn, có thêm Thẩm Dự thì ích gì?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Giang Lẫm đen càng thêm đen.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sau khi về nhà, Khương Ly về tiện tay ném máy sấy sang một bên, sau đó mở máy tính kiểm tra vài tình huống kỳ lạ cậu vừa gặp phải.
—— Vì sao luôn có cảm giác quên đi một chuyện vô cùng quan trọng?
—— Vì sao sau vụ tai nạn giao thông, trong đầu luôn văng vẳng những câu nói kỳ lạ?
—— Vì sao lại cảm thấy quen thuộc với một người mới gặp ngày đầu tiên? .
.
Khương Ly tra mạng nửa ngày, phát hiện không chỉ mỗi cậu gặp những vấn đề này mà còn vô số người khác cũng mắc phải.
Có người nói do bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng những ký ức đó đã khắc sâu vào tiềm thức nên khi gặp người quen hay những chuyện từng trải qua thì người bệnh mới xảy ra phản ứng.
Có người lại bảo do di chứng từ vụ tai nạn giao thông thế nên xuất hiện ảo giác, khuyên ai gặp tình trạng tương tự nên tới bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa.
Tóm lại đủ loại đáp án được đăng tải.
Nhìn máy tính thật lâu, mắt Khương Ly đỏ rát, cậu đẩy con chuột ra xa, ngả người xuống ghế im lặng thật lâu.
Gặp ảo giác và mất trí nhớ, Khương Ly nghĩ mình đang mắc phải trường hợp sau.
Cậu cũng chẳng biết vì sao nữa, chắc là do trực giác.
Khương Ly sống trong trạng thái người thực vật những hai năm rưỡi, làm gì có chuyện cậu hoạt động được trong thời gian này mà có thêm ký ức mới, bác sĩ Tống và anh Từ đứng ra làm chứng đàng hoàng.
Nếu thực sự có chuyện xảy ra khi cậu hôn mê, với tình trạng sống dở chết dở đó, trừ phi là cậu nằm mơ hoặc linh hồn xuyên tới các thế giới khác như trong mấy cuốn tiểu thuyết viết mới có thể.
.
.
Khoan đã, nằm mơ? Linh hồn xuyên tới các thế giới!?
Khương Ly ngồi bật dậy, một suy nghĩ huyễn hoặc dần thành hình trong đầu cậu, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.
Chiều hôm đó, Khương Ly ngồi điều tra một hồi, có điều chẳng kết quả nào khả quan, mãi mới tìm được chút tư liệu hữu ích.
Mắt thấy sắp tới thời điểm dùng cơm tối, Khương Ly gọi điện cho Giang Lẫm hỏi hắn muốn ăn gì.
“Tôi đang đứng trước cửa nhà em.” Giang Lẫm đáp lời.
Khương Ly vội vàng đứng dậy mở cửa, vừa mở đã thấy hắn xách trong tay một cái túi to tràn ngập đồ ăn: “Đừng ra ngoài ăn, tôi hy vọng tôi có thể cùng nấu cùng ăn với em hơn.”
Trong tay hắn là một túi đầy nguyên liệu tươi ngon, rau thịt đầy đủ muốn gì có nấy.
So với ra ngoài ăn, phải công nhận bầu không khí ấm áp khi ăn trưa cùng hắn khiến Khương Ly thích thú hơn nhiều.
Bữa tối do Khương Ly tự tay xuống bếp, hai người vẫn hỗ trợ nhau như cũ, nhưng lần này Khương Ly chịu trách nhiệm chính còn Giang Lẫm chỉ phụ một tay thôi.
Ngoại trừ đồ ăn dành cho hai người, Khương Ly còn đặc biệt làm chút cá khô cho Khương Nhu Mễ.
Tay nghề Khương Ly chỉ có hơn Giang Lẫm chứ không có kém.
Khương Nhu Mễ cũng ngon miệng ăn nhiều gấp hai gấp ba, bụng nhỏ căng phồng nằm ngửa cho tiêu cơm.
Mèo con béo quá cũng là cái hại, thế nên ăn cơm xong, Giang Lẫm hỏi trong nhà Khương Ly có máy chạy bộ không.
“Có.” Khương Ly chỉ cho Giang Trạm thấy phòng thể hình tại gia của mình: “Anh muốn chạy bộ hả?”
“Không phải tôi.” Giang Lẫm túm lấy con mèo khôn lỏi đang muốn chuồn êm kia: “Là nó.
Khương Nhu Mễ trốn không thoát, nó thảm thiết kêu từng hồi dài: “Meow meow meow! ! !”
Giang Lẫm không mảy may mủi lòng, bắt nó chạy bộ tập thể thao.
Khương Ly nghe Khương Nhu Mễ kêu thấu trời xanh thì vội vàng theo vào xem.
Mới bước vào, Khương Ly đã thấy Giang Lẫm vừa mở máy chạy bộ vừa vứt Khương Nhu Mễ lên: “Nửa tiếng, thiếu một giây bớt đi một con cá.”
“Méow!”
Khương Nhu Mễ hằn học nhe răng gầm gừ, nhưng vẫn khuất phục dưới dâm uy của Giang Lẫm mà ra sức chạy.
Giang Lẫm đứng cạnh bắt đầu bấm giờ.
Một màn này khiến Khương Ly cứ cảm thấy quen quen, cậu vô thức há miệng thở dố.c, phun ra hai chữ: “.
.
.
Giang Trạm.”
Giang Lẫm đột nhiên run rẩy, sững sờ nhìn về phía Khương Ly.
------oOo------