Khi còn là Giang Trạm, Giang Lẫm thường xuyên ép Khương Nhu Mễ chạy bộ giảm cân như vậy.

Khương Ly rất hay phải đi đóng phim xa nhà, bởi vậy lần nào gọi về cậu cũng phải chứng kiến cảnh Khương Nhu Mễ sống dở chết dở chạy trên máy chạy bộ.
Khương Nhu Mễ có tố cáo bao lần thì Khương Ly vẫn nhắm mắt làm ngơ, dù sao chuyện này cũng rất tốt cho sức khỏe của nó.
Nghe Khương Ly gọi “Giang Trạm”, Giang Lẫm giật mình, nào còn tâm tư quan tâm tới Khương Nhu Mễ.

Hắn xoay người túm lấy tay cậu siết chặt, vội vàng hỏi: “Em nhớ ra gì rồi phải không?”
Khương Ly bị hắn túm tay, cảnh tượng mờ nhạt trong đầu cũng bị dọa cho bay biến.

Cậu bừng tỉnh, thấy ánh mắt Giang Lẫm sáng rực, cậu hoảng hốt không thôi.
“Nhớ.

.

.

gì cơ?” Khương Ly ngơ ngác nhìn hắn.
Tình huống của Khương Ly chính Giang Lẫm cũng từng mắc phải, tuy hắn thất vọng nhưng cũng chẳng làm gì được cho cậu, đổi câu hỏi khác: “Em biết em vừa nói gì không?”
Khương Ly lắc đầu: “Không nhớ nữa, tôi vừa nói gì hả?”
Giang Lẫm thấy Khương Ly cau mày như thể không có ấn tượng gì với những lời mình vừa nói, hắn rất buồn, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội hiếm hoi để cậu nhớ lại này.

Giang Lẫm siết chặt tay Khương Ly, gằn từng câu từng chữ: “Vừa rồi em gọi ai, Giang Trạm? Em có ấn tượng gì với người ấy không?”
Hai chữ “Giang Trạm” như thể có ma lực khiến trái tim Khương Ly rung lên từng đợt, có thứ gì đó muốn bật ra ngoài, cậu muốn đáp không có ấn tượng gì, tiếc rằng chẳng thể nào mở miệng nổi.
—— Tuy mất trí nhớ nhưng những phần ký ức đó đã sớm găm sâu vào tiềm thức con người, nếu gặp được người quen hay những chuyện từng trải qua, chắc chắn người bệnh sẽ dần nhớ lại.
Thông tin chiều nay mới tra được chợt xuất hiện trong đầu Khương Ly, cậu nhìn Giang Lẫm trầm ngâm hồi lâu.
Khương Ly linh cảm người đàn ông này có thể sẽ giúp cậu giải thích mọi thắc mắc, hơn nữa không biết vì sao, trong tiềm thức cậu cảm thấy đối phương sẽ không hại cậu, cho dù hai người mới quen chưa được bao lâu.
Khương Ly chỉ im lặng mấy giây mà Giang Lẫm cứ ngỡ như đã qua cả thế kỷ.
Rõ ràng trước mắt là người yêu của Giang Lẫm hắn, thế mà hắn lại phải nhẫn nại, không dám ôm, không dám hôn, không dám bày tỏ tình cảm với cậu.

Cảm giác nghẹn ứ ấy khiến Giang Lẫm muốn phát điên, mà càng điên thì càng bình tĩnh.
Giang Lẫm đã nghẹn quá lâu, ngay khi Khương Ly gọi hai chữ “Giang Trạm”, nó thành công xé rách bức màn ngăn trở khiến hắn không nhịn nổi nữa rồi.
Mẹ kiếp tuần tự từng bước nước ấm nấu ếch gì chứ, xưa nay Giang Lẫm hắn chẳng phải hạng người nhát gan, nếu Khương Ly không tin, vậy thì hắn tìm cách khiến cậu tin là được rồi, hà tất phải tự làm khổ mình như thế!
Giang Lẫm thầm nghĩ, chính Khương Ly cũng muốn hỏi rõ ràng hơn, chỉ tiếc đang định mở miệng thì điện thoại phòng khách đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông hóa tên phá hoại cắt ngang bầu không khí giữa hai người, thành công cuốn bay manh mối ít ỏi liên quan tới cái tên “Giang Trạm” vừa nãy.
Đó là tiếng chuông điện thoại mặc định, vừa nghe đã biết là điện thoại của Giang Lẫm.

Khương Ly cố nén cơn tò mò nhắc nhở: “Anh có điện thoại kìa, mau ra nhận đi đã.”

Lúc này căn bản Giang Lẫm không muốn nhận máy chút nào, nhưng Khương Ly đã nói vậy thì hắn đành phải nghe, ý bảo hắn ra ngoài nhận điện thoại.
Ngay khi Giang Lẫm rời đi, Khương Ly chạy tới tắt máy chạy bộ giải cứu Khương Nhu Mễ.
Nhóc mèo ườn dài xuống sàn ngửa đầu mở to đôi mắt long lanh trông vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt Khương Nhu Mễ đầy sự tủi thân, rõ ràng chẳng thích chuyện Giang Lẫm ép nó giảm cân chút nào.
Khương Ly thấy nó rưng rưng sắp khóc tới nơi thì không nhịn được bật cười, cậu ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó: “Ngoan ngoan, phải giảm béo không là xấu lắm đấy.

Hơn nữa sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Khương Nhu Mễ cọ cọ cằm cậu, làm nũng kêu vài tiếng.
Giang Lẫm ra phòng khách, thấy là Thẩm Dự gọi tới thì tiện tay bắt máy: “Nói đi.”
Có tiếng Thẩm Dự truyền tới: “Tao đến khu phố chỗ chúng mày rồi đây, phòng số mấy thế?”
Chiều nay Thẩm Dự mới đáp máy bay xuống thành phố C đã phải quẹo lái sang thành phố L ngay, chắc hẳn nối chuyến bay nên mới tới đây nhanh vậy.
Lúc này Giang Lẫm vẫn đang bên nhà Khương Ly, hắn lười về nhà, thế nên trực tiếp nhắn tin gửi số nhà Khương Ly qua luôn.
Có tiếng chuông cửa vang lên, Giang Lẫm vừa nhận video call vừa chuẩn bị ra ngoài mở cửa, ngay tức khắc Thẩm Dự xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Khương Ly tò mò ôm Khương Nhu Mễ theo ra, Thẩm Dự liếc thấy cậu cũng lên tiếng chào hỏi: “Ấy, Khương Ly, đã lâu không gặp.”
Câu chào “Đã lâu không gặp” khiến Khương Ly có hơi bỡ ngỡ, cậu đâu có quen biết người này, cơ mà đó là bạn của Giang Lẫm nên cậu gật đầu thuận tay ra mở cửa chuẩn bị đón khách luôn.
Ngay khi tắt điện thoại, Khương Ly quay đầu hỏi Giang Lẫm: “Bạn anh hả?”
“Ừm.” Giang Lẫm gật đầu, nghĩ tới tính cách Thẩm Dự, hắn bồi thêm một câu: “Nó phiền lắm.”
Khương Ly tưởng Giang Lẫm nói vậy là muốn cậu khách sáo thông cảm cho bạn bè hắn, đang định đáp “Không sao”, ai ngờ hắn đã vội tiếp lời: “Em khỏi phải nể nang nó, nhịn không nổi muốn đánh thì cứ đánh cho thỏa tay, có gì tôi chịu trách nhiệm cho.”
Khương Ly: “.

.

.” Bạn bè gì kỳ vậy? Đột nhiên muốn thắp nhang cầu nguyện cho người bạn kia quá!
Trong lúc hai người nói chuyện thì có tiếng chuông cửa vang lên, hẳn là Thẩm Dự đã tới.
Giang Lẫm tới mở cửa, quả nhiên chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: ” Người anh em, mày nhớ tao không? Mày cũng bạc tình quá đấy, báo sớm một tý thì tao đã đỡ phải vòng từ thành phố C qua đây.

Nếu không gọi trước, chắc tao đã lao thẳng tới Khúc Khang luôn rồi.

Đồ chó!”
Nghe thấy hai chữ “Khúc Khang”, Khương Ly giật mình ngẩng đầu nhìn hai người.
Trong thời gian ở trạng thái người thực vật, Khương Ly vẫn luôn ở bệnh viện Khúc Khang, nghe Thẩm Dự nói, hình như Giang Lẫm cũng ở đó?
Giang Lẫm không nói không rằng, chỉ hỏi: “Mày tới đây làm gì?”
“Tao sợ mày chán đó, tới đây chơi với mày nè.” Thẩm Dự cợt nhả trêu đùa, đi tới chỗ Khương Ly cười nói: “Chào cậu, tôi tên Thẩm Dự, nay mạo muội tới chơi, quấy rầy tới cậu rồi.”
Vừa rồi Thẩm Dự nói chuyện với Giang Lẫm có vẻ rất cà lơ phất phơ nhưng cần lịch sự thì vẫn lịch sự.

Khương Ly không ghét người sáng sủa vui tính, cậu cũng mỉm cười theo: “Chào cậu, tôi tên Khương Ly.”

“Tôi biết mà!”
Khương Ly nhớ câu “Đã lâu không gặp” thì cảm giác quên lãng mấy ngày nay của cậu ngày càng thêm sâu.

Khương Ly đoán chắc hẳn ít nhiều gì người bạn này cũng có liên quan tới cậu, thế nên dò hỏi: “Cậu biết tôi?”
“Đương nhiên, tôi biết cậu lâu rồi.” Thẩm Dự hăng hạ gật đầu: “Ảnh đế danh tiếng lẫy lừng ai mà không biết, tôi thích xem phim cậu đóng lắm.”
Khương Ly: “.

.

.” Thôi được rồi.
Giang Lẫm: “.

.

.” Cút mẹ mày đi!
Thẩm Dự thấy hai người cạn lời thì thầm cười khoái trá, trong trò chơi hai người hành tôi cho đã, giờ phong thủy luân chuyển rồi phải không?
Thấy Khương Nhu Mễ nằm gọn trong lòng Khương Ly, Thẩm Dự ố á một tiếng, đi qua muốn vuốt ve mèo con: “Bé con, lâu lắm không gặp rồi nhỉ, có nhớ anh không?”
Móng vuốt Khương Nhu Mễ hất bay tay Thẩm Dự, hiển nhiên chẳng muốn tiếp xúc với tên cà lơ phất phơ này chút nào.

Vì Khương Nhu Mễ luôn bám dính cậu nên Khương Ly còn tưởng nó quấn người lắm, xem ra cậu nghĩ sai rồi.

Mà hình như Thẩm Dự bị Khương Nhu Mễ cho ăn bơ nhiều cũng thành quen, bị nó cào cho cũng không thèm quan tâm, chỉ tùy tiện xoa xoa tay rồi lớn tiếng đả đảo nhóc mèo: “Nhóc bạc tình, lại cáu bẳn nữa rồi.”
Thẩm Dự lại vui vẻ quay sang hỏi chuyện Khương Ly: “Sao nó thân thiết với cậu thế? Có bí quyết gì hả, chia sẻ với tôi được không?”
Câu này dường như một lời hai nghĩa, Khương Ly không cầm lòng nổi nhìn Khương Nhu Mễ, chính cậu cũng vô cùng thắc mắc.
Đúng thế, vì sao mới lần đầu gặp nhau Khương Nhu Mễ đã thân thiết với cậu đến vậy? Ngay chính cậu cũng rất yêu thích nó, một sự yêu thích xuất phát từ đáy lòng.

Tuy Khương Ly thích mèo, nhưng cậu cảm giác Khương Nhu Mễ thực sự rất khác biệt với những nhóc mèo ngoài kia.
Còn nữa, Giang Lẫm là chủ nhân của Khương Nhu Mễ, sao nó lại ghét bỏ hắn đến vậy? Rõ ràng nhóc mèo rất quấn quýt bên cậu cơ mà? Xa lạ với chủ nhân nhưng lại yêu quý người mới lần đầu gặp mặt? Không chỉ có vậy, Giang Lẫm còn coi sự ghét bỏ đó là điều hiển nhiên luôn đấy, thật không thể tin nổi.
Chuyện này có ẩn tình gì đây? Chẳng lẽ.

.

.

thực sự đúng như cậu phỏng đoán? Ý tưởng hoang đường đó lại hiện hữu trong tâm trí Khương Ly thêm lần nữa, tốc độ tim đập lại bất giác tăng lên.

Cơ mà trong khi tâm trạng đã thiên biến vạn hóa, thần sắc cậu vẫn vô cùng bình thường.

Khương Ly quay sang hỏi Thẩm Dự ăn cơm chưa, muốn ăn món gì, tối nay cậu sẽ chiêu đãi một bữa ra trò.
Thẩm Dự mới đánh chén một bữa no căng trên máy bay xong, nhưng quá hâm mộ tay nghề Khương Ly, Thẩm Dự nghĩ có lẽ mình vẫn nhét tiếp được: “Tôi chưa ăn, xin phép được ăn ké ạ! ! !”
Cái tên này ăn chùa thành thói.

Giang Lẫm cảnh cáo quát: “Tự đặt cơm hộp đi.”
“Không phải chứ, tao bay liền hai chuyến ra đây mà mày bảo tao đặt cơm hộp?” Thẩm Dự nhìn Giang Lẫm như nhìn một thằng đểu cáng: “Mày còn bạc tình hơn cả Khương Nhu Mễ đấy!”
“Tao đâu có mời.” Giang Lẫm hừ lạnh, ý bảo hắn đâu mời Thẩm Dự tới đây, là Thẩm Dự tự bò tới đó chứ.
“Tình anh em chúng ta chẳng đáng một bữa cơm à? Nếu không thích thì để tao mời, ba chúng ta ra ngoài ăn khuya đi.”
“Mình mày đi đi.” Giang Lẫm không lung lay.
“Sao mày khó tính thế!?”
Thấy hai người dỗi nhau, Khương Ly lại thấy quen thuộc nữa rồi, cậu mỉm cười: “Ăn khuya thì lát hẵng tính, nhưng mà tôi còn chút canh hầm, nếu hai người không chê, tôi.

.

.”
“Không chê không chê!”
Hai người đồng thanh đáp lời, Thẩm Dự hào hứng cắt ngang lời cậu: “Tôi thích đồ ăn được hâm nóng lại nhất, đủ ăn, đủ ngon!”
Khương Ly bật cười: “Vậy được, hai người chờ một lát nhé.” Nói rồi cậu chạy vào bếp, ai ngờ mới bước được vài bước đã bị Giang Trạm kéo lại.
“Để nó tự nấu.” Giang Lẫm giữ chặt cậu lại rồi hất cằm với Thẩm Dự.
Thẩm Dự: “.

.

.” Nấu thì nấu, dù sao anh em đâu quan trọng bằng vợ!
Cuối cùng Thẩm Dự vẫn phải tự phục vụ, vào bếp hâm nóng rồi bày sẵn cho hai người kia vào ăn luôn.
Tuy chỉ là đồ ăn được hâm lại thôi nhưng tay nghề Khương Ly đâu phải dạng vừa, vị ngon rất riêng mà không hàng quán nào sánh bằng.

Thẩm Dự ăn uống no say, ăn xong còn tự giác đứng dậy dọn rửa chén đũa khỏi cần ai nhắc.
Lúc này đã hơn mười giờ đêm, Thẩm Dự xách hành lý về nhà Giang Lẫm bên cạnh rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, dù sao hôm nay cũng phải rong ruổi một ngày đường rồi.
Giang Lẫm chuẩn bị ra về, trong lòng tính xem mai nên kiếm lý do gì đến tìm Khương Ly đây, cuối cùng vẫn phải quay về cái cớ máy sấy qua loa kia.
Giang Lẫm nào biết lời nói dối của hắn đã bị Khương Ly bóc trần toàn bộ, nghiêm trang bảo nay hắn lại quên mua, phiền Khương Ly cho mượn thêm thời gian nữa.
Khương Ly ẩn ý nhìn Giang Lẫm: “Được thôi.”
Nói rồi Giang Lẫm vin luôn cái cớ Khương Nhu Mễ quá quấn Khương Ly và chuyện nó chưa chạy bộ xong phiền cậu giữ mèo thêm một ngày nữa, nhờ Khương Ly giám sát nó chạy nốt nửa tiếng luôn.
Khương Nhu Mễ đang từ thiên đàng rớt xuống địa ngục ngay tức khắc, chỉ hận không thể đồng quy vu tận với Giang Lẫm luôn bây giờ.
Khương Ly thấy thế, luống cuống tay chân ôm nhóc mèo kẻo chiến tranh thế giới lại nổ ra, liên tục xoa dịu nó: “Bé cưng ngoan nào, giảm xong ba ba sẽ cho con ăn cá khô tiếp nhé.”
Nghe Khương Ly tự nhận mình là “Ba ba”, Khương Nhu Mễ không cố chấp muốn đánh nhau với Giang Lẫm nữa, nó ngoan ngoãn dụi dụi làm nũng với cậu: “Meow ~”
Chính Khương Ly cũng phải ngẩn ngơ khi cậu tự nhận mình là “Ba ba” thuần thục tới vậy, trong đầu lại chợt vang lên vài câu nói văng vẳng.
—— Anh là kim chủ ba ba của em, hay để nó gọi anh là ông nội?
—— Cậu là ân nhân của mình, ơn cứu mạng như ơn sinh thành mẹ cha, hay để nó gọi cậu là ông nội?

—— Thầy là huấn luyện viên của em, là thầy của em.

Các cụ dạy rồi, một ngày làm thầy cả đời làm cha, hay để nó gọi thầy là ông nội nhé?
—— Điện hạ, người là cơm áo là cha mẹ em, đương nhiên là ông nội của con trai em rồi.
—— Gọi mẹ thì anh không thích, thế để nó gọi anh là ông nội nhé?
—— Người là cha mẹ tái sinh của ta, đương nhiên cũng là ông nội của con trai ta rồi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Giang Lẫm nghe cậu gọi cũng ngẩn người theo, ký ức xấu về cái vụ xưng hô này bỗng ập tới, hắn bất giác buột miệng: “Em lại gọi bậy bạ gì đó?”
Khương Ly đang bị hàng ngàn giọng nói đan xen hành hạ, nghe tiếng Giang Lẫm hỏi, cậu đột nhiên hồi thần, vô thức nhìn hắn phun ra hai chữ: “Ông nội?”
Giang Lẫm: “.

.

.”
Chuyện cần nhớ thì không nhớ, thế mà mấy chuyện linh tinh vớ vẩn lại nhớ như in!
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện