Đông Phương Hiển nôn nóng kéo tay Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm cười khổ “Không sao, vừa nãy suýt chút nữa đã trúng bẫy rồi.”

“Đến cùng là có chuyện gì?”

Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi “Vừa nãy… Giống như vừa trải qua một giấc mộng. Khi đó, có chút không thể tự chủ được…”

Nói xong, Thẩm Tu Lâm đơn giản kể lại giấc mộng của chính mình, rồi thở dài “Không biết lục lạc này rốt cuộc là cái gì, lại lợi hại như vậy.”

Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn lục lạc kia, lúc này, nó đã không có bất kỳ dị thường nào.

“Xem ra tôi nói đúng rồi.” Nghiêm Hạ Khê nói “Một cái lục lạc chỉ có thể dùng một lần. Tôi khi nãy chỉ cầm nó thôi đã lăn ra ngủ. Thứ này rốt cuộc là cái gì, đến cả Thẩm thiếu cũng không thể chống lại.”

Ngô Tranh lườm Nghiêm Hạ Khê, Nghiêm Hạ Khê ấm ức chỉ vào mình “Tôi lại nói sai sao?”

Đồ ngốc này, còn biết nói từ “lại”.

Ngô Tranh không thèm để ý tới đối phương nữa.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng trao đổi với nhau, hai người quyết định tìm một vòng xung quanh đây xem có còn lục lạc kia nữa hay không, họ muốn nhìn xem rốt cuộc lục lạc là thứ gì, sao lại có năng lực mạnh như vậy.

Mấy người Thẩm Tu Lâm đi tìm một vòng, cẩn thận dò xét, thế nhưng không tìm thấy chiếc lục lạc thứ ba.

“Lục lạc này, tại sao lại giấu ở trong tóc của người chết?”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không biết.”

Nơi này không có kết quả, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không ở thêm nữa.

Sau khi bọn họ đi khỏi, hai thi thể bỗng nhiên… biến thành tro bụi.

Ngày hôm sau, thủ lĩnh căn cứ vào lúc sáng sớm đã tìm tới.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn đang tu luyện ở trong phòng.

Ngày hôm qua bởi vì chiếc lục lạc kia, Thẩm Tu Lâm cảm thấy có chút bất ổn, cho nên khi trở về lập tức tu luyện.

Khi vị thủ lĩnh căn cứ tới đây, chỉ có Ngô Tranh ở phía dưới, còn Nghiêm Hạ Khê… Anh ta còn đang ngủ.

Thủ lĩnh nói tới việc hai thi thể kia, nói là ở nơi đó chỉ còn lại một nắm bụi.

Hơn nữa, lớp bụi này rất mỏng, thi thể hoàn toàn đã không cánh mà bay.

Không đúng, so với nói là không cánh mà bay, không bằng nói đã hoá thành tro bụi.

Ngô Tranh hơi kinh ngạc “Ngài chắc chắn chứ?”

“Chẳng lẽ việc này còn có thể không xác định hay sao?” Thủ lĩnh có chút không hiểu “Rõ ràng thi thể vẫn ở yên đó, lại không hoả táng, sao có thể như vậy được?”

Ngô Tranh nghĩ tới đêm qua.

Khi bọn họ rời khỏi, thi thể không phải vẫn còn đó hay sao? Buổi tối hôm qua xảy ra chuyện gì rồi, hay là do bản thân thi thể có vấn đề? Sẽ không phải là do lục lạc kia bị lấy xuống, nên thi thể mới biến thành tro bụi như vậy chứ?

Nếu đúng là vậy… thì lục lạc kia đến cùng là cái gì?

Ngô Tranh nhíu mày, đang muốn mở lời, bên ngoài lại có hai người vội vã chạy vào, vừa chạy vừa hô “Thủ lĩnh, bên ngoài xảy ra vấn đề rồi.”

Vị thủ lĩnh kinh ngạc, cáo lỗi với Ngô Tranh, rồi vội vàng chạy ra bên ngoài.

Ngô Tranh suy nghĩ một chút, cũng mau chóng đi theo.

Đến bên ngoài, Ngô Tranh đã thấy mọi chuyện rối loạn, ở phía xa còn xảy ra hoả hoạn.

Chỗ đó… Đúng là nơi tối hôm qua bọn họ tới.

Cũng là nơi để hai bộ thi thể.

“Thủ lĩnh, người nhà của hai vị thủ lĩnh đều ở bên trong!”

“Cái gì!” Thủ lĩnh hoảng sợ, mặt cũng đổi sắc, vội vã gào lên “Vậy còn không cứu hoả.”

Người chạy tới thông báo cũng sắp khóc tới nơi “Thuỷ hệ dị năng giả và băng hệ dị năng giả đều tới đây, thế nhưng lửa này rất kỳ quái, không thể dập tắt được. Hơn nữa còn giống như dầu hoả, càng đổ nước càng cháy lớn hơn. Vừa nãy chúng tôi cũng thử đi vào trong đó cứu người, nhưng không thể vào được.

Sắc mặt người thủ lĩnh càng xấu hơn, mau chóng xông về phía trước.

Quả nhiên, thuỷ hệ, băng hệ, thổ hệ dị năng giả đều ở đây.

Thế nhưng lại không có cách nào.

Ngô Tranh cũng đến, lông mày của cậu nhăn lại, từ bên trong đám lửa lớn này, cậu ngửi thấy mùi vị của tử khí.

Cậu nghĩ tới đoạn đối thoại lúc trước của Tang Thì và Lâm Tôn.

Nghĩ tới Tiểu Hồng…

Suy nghĩ một chút, Ngô Tranh quyết định dùng tinh thần lực thử xem, cả người cậu bay đến giữa không trung, hô xuống phía dưới “Vận chuyển dị năng của mọi người tới cơ thể tôi, tôi tới dập lửa.”

Lời này, là Ngô Tranh nói với mấy người thuỷ hệ dị năng giả.

“Làm theo cậu ấy nói! Mau!”

Sau đó, mọi người vội vàng nghe theo.

Ngô Tranh dùng phương thức chuyển hoá, lấy tinh thần lực dập lửa…

Thực sự có tác dụng.

Mọi người đều mừng.

“Tăng nhanh tốc độ!” Ngô Tranh hét lớn một tiếng.

Lập tức, tất cả thuỷ hệ dị năng giả khẩn trương tăng nhanh vận chuyển dị năng…

Như vậy, mất mười phút sau, trận hoả hoạn quỷ dị này mới bị dập tắt.

Chỉ là, phòng ở mặc dù không sụp xuống, nhưng người ở bên trong phỏng chừng cũng…

Lửa vừa tắt, mọi người mau chóng vọt vào trong.

Ở bên trong nằm tám bộ thi thể.

Người nhà của hai vị thủ lĩnh đều tới đây thu thập tro cốt.

Không nghĩ tới lại gặp phải trận hoả hoạn kỳ dị như vậy… Bọn họ hoàn toàn không thể chạy khỏi…

Hơn nữa, người ở bên ngoài cũng không có cách nào đi vào trong cứu bọn họ… Bạn đang �

Ngô Tranh nhìn những thi thể này, im lặng.

Chỉ là, nghĩ tới mấy cái lục lạc tối hôm qua, khi có người kích động đi tới chỗ những thi thể kia, Ngô Tranh ngăn đối phương lại.

“Lửa này rất quỷ dị, giống hệt như hai thi thể ngày hôm qua, rất tà ác, không biết những thi thể bị thiêu chết này như thế nào, mọi người đừng chạm vào.”

Mọi người nghe vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Thủ lĩnh căn cứ nói “Mọi người đi ra ngoài trước, nơi này giao lại cho vị tiên sinh này.”

Tất cả mọi người nghe theo, hơn nữa, họ cũng thực sự sợ những thi thể quái lạ này, trận hoả hoạn không thể dập tắt khi nãy thực sự đã doạ bọn họ.

“Thủ lĩnh, ngài cũng đi trước đi. Mặt khác, có thể nhờ ngài đi một chuyến, tìm Lâm Tôn và Tang Thì tới đây sao? Bọn họ đi cùng tôi tới.”

“Được, tôi biết rồi, tôi đi tìm họ.” Thủ lĩnh cũng thấy nơi này rất quỷ dị, vội vàng đi khỏi.

Sau khi mọi người rời khỏi, Ngô Tranh cũng không dám trực tiếp động vào những thi thể này. Ngô Tranh sợ chỉ có một mình mình, nếu lỡ chạm phải mấy cái lục lạc kia, không có những người khác ở đây, sẽ là phiền toái lớn.

Qua gần mười phút, Lâm Tôn và Tang Thì tới, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng, chưa đi ra.

Ngô Tranh kể lại chuyện tối qua, Lâm Tôn rất kinh ngạc.

“Cái gì? Đến cả Thẩm Tu Lâm cũng trúng bẫy?”

“Ừm.” Ngô Tranh gật đầu “Tôi muốn tìm xem trên đầu bọn họ có lục lạc hay không?”

Sau đó, Ngô Tranh bắt đầu tìm kiếm. Chỉ là, khiến Ngô Tranh phải thất vọng rồi, mấy thi thể này, trên đầu không có lục lạc.

Nhưng nếu không có, thì vì sao trận hoả hoạn khi nãy lại không thể dập tắt?

Lâm Tôn nhìn Tang Thì “Anh thấy những thi thể này có cảm giác gì đặc biệt không?”

Tang Thì suy nghĩ, nói “Tử khí rất đậm.”

Tử khí sao, cách nói này… đúng là khá giống Tiểu Hồng.

Thế nhưng, tối hôm qua khi Nghiêm Hạ Khê trúng chiêu, Tiểu Hồng cũng không tránh khỏi…

“Loại tử khí này, anh cảm thấy bình thường sao?” Lâm Tôn hỏi.

Tang Thì lắc đầu “Không bình thường.”

“Nếu như không bình thường, vậy anh có biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao lại chết?”

“Trước trận hoả hoạn kia, bọn họ đã bị giết chết rồi.” Tang Thì khẳng định.

“Là do người hay động vật giết? Hoặc là tang thi?”

“Cái này thì tôi không thể xác định.” Tang Thì lắc đầu, rồi cẩn thận kiểm tra một thi thể ở đây.

Một lát sau, Tang Thì đứng lên, nói “Tôi không thể chắc chắn được, chỉ có thể biết bọn họ chết trước khi trận hoả hoạn kia xảy ra.”

Lâm Tôn và Ngô Tranh nhìn nhau.

Lâm Tôn cười như không cười nói “Vật kia đúng là rất thông minh. Tối hôm qua khi mọi người ở đây, nó không đến.”

Ngô Tranh híp mắt “Thế nhưng tối hôm qua tất cả chúng tôi đều trúng chiêu.”

Đúng vậy, đều trúng chiêu…

Lâm Tôn suy nghĩ một chút, nói “Phái người ở đây nhìn những thi thể này, chúng ta đi về trước. Chuyện này, chờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển biết được rồi lại đến xử lý.”

“Cũng được.” Ngô Tranh gật đầu.

Vì vậy, mấy người bọn họ để lại vài người trông coi thi thể, đều là người dưới tay Nghiêm Hạ Khê tạm thời điều tới, những người khác quay trở về.

Khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ra khỏi phòng, áng chừng đã tầm mười giờ.

Nghe được chuyện bên ngoài, Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Nói cách khác, những người kia, trước khi hoả hoạn xảy ra thì đều đã chết rồi?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, em có cảm thấy… có thể là do chính hai người thủ lĩnh có vấn đề. Thế nhưng những vấn đề này, cái thứ kia, hoặc là nói, người kia không muốn cho chúng ta biết, thế nên mới ra tay giết người. Còn người thân của hai người kia, xem như là bị liên luỵ.”

Đông Phương Hiển im lặng, rồi nói “Sợ bị chúng ta phát hiện?”

“Phải.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Trước đó, khi tang thi tấn công vào Đế đô, anh đã cảm thấy rất kỳ quái. Đến nơi này, cũng có một loại cảm giác kỳ quái y hệt.”

Đông Phương Hiển nói “Anh nghi ngờ, có ai đó… đang làm chuyện gì điên cuồng hay sao?”

“Rất có thể.” Thẩm Tu Lâm thở dài “Dù sao thì cảm giác cũng có chút bất ổn.”

Lâm Tôn và Ngô Tranh nhìn nhau, rồi Lâm Tôn nói “Như vậy, kẻ đó muốn làm cái gì?”

“Không biết.” Thẩm Tu Lâm lắc đầu.

Mấy người đều im lặng…

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm nói “Nếu như thực sự là vấn đề nằm ở chính hai người thủ lĩnh kia… Có lẽ, thủ hạ dưới tay họ trong căn cứ này cũng có vấn đề. Chúng ta có thể tìm thử, tập trung quan sát, có lẽ sẽ tìm được đầu mối gì đó.”

Đông Phương Hiển nghĩ tới bóng đen bọn họ đuổi theo khi trước, bóng đen kia lại có thể biến mất không còn tăm hơi.

Cũng không biết vì cái gì, Đông Phương Hiển cảm thấy bóng đen kia… có một chút cảm giác quen thuộc.

Chỉ là, loại cảm giác đó rất mơ hồ, nếu tính đến chi tiết, chính y cũng không nói ra lời được.

Ngô Tranh nói “Vậy hôm nay chúng ta cứ ở bên trong căn cứ đi dạo một vòng. Cái căn cứ này cũng không rộng đến bao nhiêu, chúng ta có thể đi hết được.”

Đông Phương Hiển lấy lại tinh thần, gật đầu “Ừm, cẩn thận điều tra một chút.”

Thẩm Tu Lâm cũng tán thành “Vậy được, cứ như vậy đi. Chúng ta phân công nhau hành động, từng người phụ trách một phương hướng.”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển phụ trách phía tây và phía bắc.

Lâm Tôn và Tang Thì phụ trách phía đông.

Ngô Tranh thì lại phụ trách phía nam… Chỉ là, Ngô Tranh vốn muốn một mình hành động, nhưng trên thực tế, tới khi cậu ta lên đường thực hiện, Nghiêm Hạ Khê con bạch tuộc kia lập tức dính lên tới…

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng đi ra, tới nơi thì tách ra.

“Đông Phương, em cẩn thận một chút.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, tinh thần lực của chúng ta nối liền, ở khoảng cách không xa lắm đều có thể nói chuyện với đối phương. Nếu có chuyện gì, lập tức liên lạc.”

Thẩm Tu Lâm cười “Được, anh biết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện