Thẩm Tu Lâm đi về hướng nơi hắn phụ trách.

Đến nơi, Thẩm Tu Lâm kêu Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc ra ngoài.

“Tình huống buổi tối ngày hôm qua, ta chưa kịp hỏi cặn kẽ, giờ thì nói ra đi.”

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đều hoá thành hình dáng động vật, cười khổ.

“Chủ nhân, chúng ta cũng không biết.” Thuỷ Bạch Sắc nói.

Thiên Thanh Sắc gật đầu “Tối hôm qua, chúng ta cũng mơ mơ hồ hồ, nếu như không phải có Đông Phương Hiển, có lẽ chúng ta thực sự lạc lối ở trong chính giấc mộng của mình.”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Cả hai không biết chuyện gì xảy ra?”

“Phải, chủ nhân, chúng tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Nói như vậy, nếu có lần sau, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục trúng chiêu, có đúng không?”

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đều không thể trả lời được.

“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười như không cười.

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đều có chút xấu hổ.

Thẩm Tu Lâm đột nhiên nói “Khi xuống dưới hồ nước ở Đế đô, hai đứa nói tới vấn đề số mệnh… Lốp xe của ta bị hỏng, cũng có quan hệ với cái này hay sao?”

Thẩm Tu Lâm tiếp tục nhàn nhạt nói “Xem ra là có quan hệ.”

Thiên Thanh Sắc lắp bắp nói “Việc này… Chúng tôi cũng không biết… Chỉ là,… Thẩm thiếu, ngài, chỉ cần giữ vững ý chí của ngài, tin tưởng vào chính mình có thể chiến thắng số mệnh, thống trị tất cả. Như vậy, dù là số mệnh thay đổi, cũng không có chuyện gì.”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Là sao? Nói chi tiết lại xem nào.”

Thuỷ Bạch Sắc nói “Việc này không có cách nào nói chi tiết cả. Chủ nhân, nói tóm lại, thứ như số mệnh này, ngài tin thì nó đúng, ngài không tin thì nó không đúng. Mặt khác, chính là… Ngài không tin, nhất định có thể dựa vào ý chí của mình, nhân định thắng thiên!”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, như có điều suy nghĩ nhìn Thuỷ Bạch Sắc.

Thuỷ Bạch Sắc nói “Đúng vậy đấy. Chủ nhân, ngài hiểu chứ?”

Thẩm Tu Lâm không lên tiếng.

Thuỷ Bạch Sắc bị nhìn chằm chằm “Thẩm thiếu?”

Thẩm Tu Lâm “Haha” cười lên, nói một câu “Vậy cứ thế đi.”

Sau đó, lại kéo cả hai vào trong ý thức hải.

Ngày này, mấy người Thẩm Tu Lâm đi hết toàn bộ căn cứ, tìm kiếm người có vấn đề, nhưng không có phát hiện gì.

Buổi tối, mấy người tụ tập lại cùng một chỗ.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không tìm thấy.

Tang Thi và Lâm Tôn không có phát hiện điều gì bất ổn.

Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê cũng như vậy.

Hơn nữa, mặt Ngô Tranh còn đen thui, bởi vì đồ ngốc Nghiêm Hạ Khê kia quá phiền!

Thẩm Tu Lâm nói “Không phát hiện điều gì bất ổn, là bởi vì vấn đề ở tại trên chính những người đã chết, bị diệt khẩu?”

Đông Phương Hiển cảm thấy rất có khả năng như vậy “Thế nhưng trên thi thể lại không kiểm tra ra được… Ngoại trừ cái lục lạc quái dị kia.”

“Phải, trên thi thể còn lại cũng không có thứ gì khác nữa.” Thẩm Tu Lâm thở dài “Thôi, không tra được thì không tra được. Nghiêm Hạ Khê, thủ lĩnh nơi này nói thế nào?”

“Đế đô đều chuyển đi, bọn họ làm sao còn dám ở tại nơi này nữa. Hiện tại đến ngay cả thủ lĩnh thứ hai và thứ ba đều chết hết rồi, bọn họ càng không dám ở.”

“Thế nên?” Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương “Khi nào thì đi?”

“Hì hì.” Nghiêm Hạ Khê cười “Ngày kia. Ngày kia đi theo chúng ta là được rồi. Nhưng theo lời của bọn họ, đại khái còn cần thu xếp một chút, chỉ là, những thứ đó không có quan hệ gì tới chúng ta.”

Ngô Tranh lành lạnh nói “Thế thì tại sao lại phải chờ tới ngày kia?”

Nghiêm Hạ Khê tròn mắt nhìn “Tìm thêm một ngày nữa chứ sao. Tôi nghĩ như vậy.”

Thẩm Tu Lâm nói “Không tìm. Tìm thêm một ngày cũng không có kết quả.”

Lâm Tôn gật đầu “Đúng vậy, tìm thêm một ngày cũng chưa chắc tìm được… Thế nhưng, tối hôm nay có lẽ chúng ta có thể tới xem một chút.”

Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương “Ở chỗ nào?”

“Thi thể.” Lâm Tôn cười, nói “Tôi rất muốn biết buổi tối còn có thể xảy ra điều bất ngờ gì nữa hay không.”

“Ừ, đúng là có thể đợi xem.” Thẩm Tu Lâm đồng ý gật đầu.

Vì vậy, sau khi ăn xong, mấy người chia ra làm hai nhóm.

Một nhóm ở trong phòng kia quan sát.

Một nhóm canh giữ ở bên ngoài, từ trên cây theo dõi.

Canh giữ bên ngoài giao cho Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Ngô Tranh và Lâm Tôn ở trong phòng.

Tang Thì và Nghiêm Hạ Khê cũng ở bên ngoài, nhưng ở một hướng khác.

Về phần tại sao lại sắp xếp như vậy, Thẩm Tu Lâm không có gì để nói cả.

Trên cây, Đông Phương Hiển truyền âm hỏi Thẩm Tu Lâm “Tại sao lại xếp Nghiêm Hạ Khê và Tang Thì ở cùng một nơi?”

“Nghiêm Hạ Khê dù hơi ngốc một chút, nhưng số mệnh lại không tệ. Tang Thì này, có gì đó rất quái lạ, chúng ta lại không có cách nào xác định được. Thực lực của Tang Thi lại quá mạnh, Lâm Tôn không quản lý được Tang Thì, chỉ có thể tìm người khác.”

Đông Phương Hiển gật đầu, đột nhiên nói “Anh tin rằng, Tang Thì kia, thực sự thích Lâm Tôn sao?”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, im lặng trong chốc lát, rồi gật đầu “Anh tin. Ánh mắt không thể lừa người được. Tang Thì dù che giấu rất nhiều thứ, bao gồm cả lai lịch của chính anh ta, thế nhưng, người này thích Lâm Tôn, lại là thật.”

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, chậm rãi nói “Nếu như Tang Thì thực sự thích Lâm Tôn… Có thể dùng một ít biện pháp thăm dò xem sao.”

“Em định thế nào?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.

Đông Phương Hiển nói “Thăm dò giới hạn của Tang Thì.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, nói “Có nguy hiểm. Hơn nữa, Lâm Tôn là bạn của chúng ta, làm như vậy, không tốt cho lắm. Nhưng mà, chúng ta có thể hỏi Lâm Tôn xem sao, nếu anh ta đồng ý, vậy thì không sao.”

Đông Phương Hiển nghe vậy, sâu sắc nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh đối với Lâm Tôn, đúng ra rất quan tâm.”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm trợn mắt nhìn, rồi lại cười, ôm Đông Phương Hiển hôn một cái.

Đông Phương Hiển nhíu mày, không quá mất tự nhiên đẩy nhẹ Thẩm Tu Lâm ra.

Thẩm Tu Lâm cười haha.

“Đông Phương, em ghen sao?”

Đông Phương Hiển bĩu môi “Không có.”

“Haha, còn nói không ghen nữa này.” Thẩm Tu Lâm cười, ghé người úp sấp lên lưng Đông Phương Hiển.

Nếu như không phải đang truyền âm, có lẽ tiếng cười điên cuồng này cách mấy dặm cũng có thể nghe thấy.

Hiện giờ, tai của dị năng giả thính lắm.

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm cười đến mức này, thực sự là dở khóc dở cười, lại thấy có chút giận, không nhịn được vỗ một cái vào lưng đối phương.

Thẩm Tu Lâm “Á” một tiếng “Đông Phương, em không thể đánh chồng của em được.”

Đông Phương Hiển lườm một cái “Không được nói nhảm.”

“Anh cũng không nói sai cái gì mà. Người lớn trong nhà đều thừa nhận, đến con cũng có… Không chỉ thế đâu, thằng bé còn tìm con dâu tới luôn rồi. Vợ yêu à, chúng ta đều làm vợ chồng già tới nơi rồi, em không thể vì vậy mà ghét bỏ anh được.”

Đông Phương Hiển nhéo tai đối phương, đang muốn nói gì, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Sắc mặt Thẩm Tu Lâm cũng thay đổi, cảm giác có thứ gì đó quái lạ đang tới.

Hai người đồng thời ra tay.

Thế nhưng vật kia dường như chỉ đi qua chỗ bọn họ mà thôi, mục đích của nó là ở trong phòng.

Vật kia bay vụt vào.

Chỉ là, Lâm Tôn và Ngô Tranh đều ở trong này.

Bạn đang �

Hai người lập tức phản ứng lại, đánh tới vật kia.

Khi giao đấu, hai người phát hiện, vật này, rất khó đánh.

Hơn nữa, hình thể lại quá nhỏ.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi vào, chỉ thấy một con động vật rất nhỏ màu đen đang đánh với mấy người Lâm Tôn.

Mấy người Lâm Tôn có chút khó ra tay.

Đông Phương Hiển nheo mắt lại “Để tôi dùng trận pháp thử xem.”

Thẩm Tu Lâm lập tức gật đầu, phối hợp với đối phương.

Vì vậy, với sự trợ giúp của Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển quăng ra mấy viên tinh hạch, rồi lấy trận kỳ ra.

Trận kỳ vừa xuất hiện, vật kia dường như muốn chạy, chỉ tiếc bốn phía đều có người vây quanh, nó phải chạy đi đâu? Phía đông có Thẩm Tu Lâm, phía tây có Đông Phương Hiển đang bày trận, phía nam có Lâm Tôn, phía bắc còn lại là Ngô Tranh.

Nó, bị nhốt rồi!

Trận kỳ đánh xuống, nó cuối cùng cũng bị nhốt ở trong trận pháp.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, Đông Phương Hiển lại đặt thêm một trận kỳ nữa, trận trong trận.

Lúc này, Tang Thì và Nghiêm Hạ Khê cũng đến.

“Hả, có chuyện gì thế này!” Phản ứng của Nghiêm Hạ Khê là chậm nhất, đến giờ còn chưa hiểu ở nơi này đang xảy ra chuyện gì.

Nếu như không phải Tang Thì chạy qua đây, Nghiêm Hạ Khê đến giờ này khẳng định còn đang đứng chờ ở nơi nào đó.

Thẩm Tu Lâm liếc Nghiêm Hạ Khê, nói “Cậu đứng yên đó đừng nhúc nhích, đừng có tới phá.”

Nghiêm Hạ Khê tới phá “…”

Loại cảm giác đứng yên cũng trúng đạn này, thực sự quá ư không thích thú…

Đông Phương Hiển khởi động trận pháp, y có thể cảm giác vật bị nhốt bên trong đang đấm đá lung tung.

Thế nhưng, nếu muốn từ trận pháp thoát ra, trừ phi tinh thần lực của vật kia vượt qua y.

Hoặc là, lực phá hoại phải thật khủng khiếp.

Nếu không thì, muốn phá trận chạy trốn là không có khả năng.

Thẩm Tu Lâm nhìn trận pháp, híp mắt một cái, đột nhiên nói “Đông Phương, có thể để anh vào trong đó không?”

Đông Phương Hiển cau mày “Anh muốn vào trong?”

“Ừ, vào xem xem.” Thẩm Tu Lâm cười “Chào hỏi nó một chút.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện