8 giờ 58 phút, Cố Tiêu đúng giờ xuất hiện tại công ty.
Mặc dù là ngày sinh nhật nhưng anh không có biểu hiện gì khác biệt với ngày thường. Anh mặc chiếc áo khoác màu xám thông thường, kết hợp quần jean Levi đen, cả người trông có vẻ thon dài cao thẳng.
Túi áo khoác của anh quanh năm suốt tháng dùng để đựng bút chì và sổ ký họa, ví tiền nhét trong túi quần jean bên trái, hơi phồng lên một chút; anh không đeo ba lô nhưng luôn kẹp một cuốn sách hoặc một tập bản vẽ dưới nách.
Trương Tư Nghị biết Cố Tiêu có thói quen mang sách theo người, lần đầu tiên đụng chạm ở quán cà phê anh cũng đưa theo một tập tranh; cuộc gặp trong tàu điện ngầm trước đó, Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu đọc một quyển “Tập thơ Cố Thành[1]“, cũ vàng, trên gáy sách còn dán nhãn thư viện Hải Thành.
Thật khó tưởng tượng một nhà kiến trúc sư lại đi đọc thể loại văn thơ nho nhã này, hơn nữa Cố Tiêu cũng không giống nam sinh chuyên văn, anh là một sinh viên ngành kỹ thuật điển hình. Cho dù là cách nói năng hay phương pháp tư duy của anh, đều rất logic và rõ ràng, trật tự hợp lý, anh cũng chưa bao giờ cố ý khoe khoang thể hiện.
Lần duy nhất anh để lộ sự hiểu biết nhất định của bản thân đối với văn học có lẽ là lần Cố Tiêu bảo Tất Nhạc Nhạc thêm hai câu thơ của Vương An Thạch trong đoạn mở đầu dự án thành phố Z.
Hôm nay cũng thế, anh mang theo một quyển sách, còn dùng một tấm vải cũ bọc lại, tùy tiện cầm trong tay, khuôn mặt lạnh lùng, bước đi có lực, không nhanh không chậm đến trước cửa phòng làm việc... Sau đó, anh dừng bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn một quần thể xương rồng kim hổ trước cửa phòng làm việc.
Anh xoay người nhìn khu văn phòng một lượt, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc và suy đoán, cuối cùng đường nhìn rơi vào trên người Trương Tư Nghị - người ở khoảng cách gần nhất với anh.
Trương Tư Nghị quay lưng về phía Cố Tiêu, căng thẳng nhìn màn hình máy vi tính, giả vờ giả vịt chăm chú vẽ vời.
Cố Tiêu hơi cong khóe miệng lên, mở cửa phòng làm việc, gọi thẳng cậu: “Trương Tư Nghị, qua đây.”
“...” What the fuck! Ông đây còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu!!!
Trương Tư Nghị luống cuống tay chân nhét chiếc đèn xanh lục nho nhỏ đang giấu trong quần áo vào ngăn kéo, đứng dậy bước về phía Cố Tiêu.
Cố Tiêu khom lưng cầm hai chậu cây xương rồng, nói: “Giúp anh đưa đến chỗ kệ cây cảnh.”
Trương Tư Nghị ngơ ngác: “Tại sao?”
Cố Tiêu bật cười: “Anh thật ra đang muốn hỏi em đây, em đặt nhiều cây xương rồng kim hổ ở chỗ này làm gì?”
Trương Tư Nghị hùng hồn nói: “Không phải em đặt chúng ở đây.”
Nụ cười trên mặt Cố Tiêu bỗng chốc tắt lịm, Trương Tư Nghị hơi chột dạ, mặc dù không phải cậu đặt, nhưng tốt xấu gì cũng do cậu đề nghị, nếu Cố Tiêu không nhận, cậu biết ăn nói với những đồng nghiệp nữ kia thế nào, làm thế nào để hoàn thành bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu? Trương Tư Nghị nhíu mày, hòa hoãn khuyên nhủ: “Không phải anh thích xương rồng kim hổ sao? Hôm nay là sinh nhật anh, ừm, là tấm lòng của mọi người, anh hãy nhận lấy đi.”
Cố Tiêu không tiếp tục để ý đến cậu, bình thản ôm hai chậu cây xương rồng đi đến phía trước kệ thủy tinh.
Trương Tư Nghị không còn cách nào khác, đành phải hỗ trợ chuyển chậu cây đến kệ thủy tinh trước lối vào, xem như là hiến tặng thực vật cho công ty. Trên đường trở về, cậu dùng nét mặt bày tỏ lời xin lỗi với các đồng nghiệp nữ vốn đang mang vẻ mặt mong chờ.
Những đồng nghiệp nữ dường như từng bị Cố Tiêu từ chối, mặc dù hơi chán nản nhưng cũng không chịu đả kích quá lớn.
Mấy phút sau, Cố Tiêu gửi tin nhắn lên nhóm chat nội bộ tổ A: “Cảm ơn quà tặng của mọi người, anh rất vui, xin nhận tấm lòng của mọi người, mong mọi người cố gắng làm việc. [mỉm cười]”
Các đồng nghiệp nhận được tin nhắn, lúc này chen nhau hồi âm “sinh nhật vui vẻ”, nụ cười cuối cùng cũng nở trên môi mọi người, bầu không khí rất hài hòa.
Mỗi mình Trương Tư Nghị đau trứng không thôi, Cố Tiêu cái người lạnh lùng vô tình này, lại không biết đường nào mà lần! Vậy quà tặng của cậu thì làm sao bây giờ? Cũng không tặng sao?
Nhưng cậu đã mất công mất sức hoàn thành nó, tròn sáu tiếng đồng hồ lận! Không tặng được thì làm sao cam lòng đây?
Trương Tư Nghị xoắn xuýt đến giữa trưa, cuối cùng trước giờ làm việc buổi chiều, cậu cũng hiểu được nguyên nhân Cố Tiêu từ chối quà tặng... Công ty thưởng phạt rõ ràng, vào ngày sinh nhật nhân viên đều có lợi ích tiêu chuẩn, bao gồm cả Cố Tiêu. Thế nên anh không thể nhận những món quà của nhân viên, cho dù chỉ là cây xương rồng kim hổ giá rẻ. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Một khi nhận quà tặng, anh sẽ không thể công bằng chính trực được nữa rồi.
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị âm thầm nghĩ, cậu không giống với người khác, trước đó không lâu Cố Tiêu tặng cậu thước cuộn, cậu có thể sử dụng lý do đáp lễ để tặng quà. Hơn nữa, đèn nhỏ là do chính tay cậu làm, có bản chất hoàn toàn khác với những cây xương rồng kim hổ được bỏ tiền ra mua kia.
Sau khi nghĩ cặn kẽ, Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thừa nhận, tặng đèn xương rồng kim hổ ngoại trừ biểu đạt chúc mừng sinh nhật thì có chút tâm tư xấu xa. Nhưng người vì tham tiền mà chết, chim vì tham cái ăn mà mất mạng, dưới áp lực kinh tế nặng nề, phẩm chất đạo đức đều là phù du, xã hội âm u là do ta khuấy đục nước... Tất cả vì tiền thường, đi thôi! Xương rồng kim hổ!
Thấy Cố Tiêu ăn trưa xong trở về, Trương Tư Nghị lấy can đảm gõ cửa phòng anh.
“Vào đi.” Cố Tiêu vừa mới rót trà, kéo ghế ngồi xuống. Cạnh máy vi tính là cuốn sách dùng vải cũ bọc lại lúc sáng, bởi vì được mở ra, bây giờ để lộ mặt bìa.
Trương Tư Nghị nhìn lướt qua, thấy ba chữ “Óc phán đoán”, không biết là dạng sách kì lạ gì.
“Tìm anh làm gì?” Cố Tiêu tiện tay cất sách đi, cầm chén trà nhấp một ngụm.
Trương Tư Nghị từ phía sau cẩn thận lấy ra đèn xương rồng kim hổ, đặt trên bàn làm việc của Cố Tiêu.
Vừa rồi cậu còn nghĩ rất hào hùng, bây giờ thật sự ngồi đối diện với Cố Tiêu, cậu vậy mà lại hơi xấu hổ.
Đẩy đèn xương rồng kim hổ lên phía trước, Trương Tư Nghị chưa nói được gì, trong lòng bất ổn.
“Đây là cái gì?” Cố Tiêu dùng ánh mắt kì lạ nhìn cậu, anh cầm lên xem, “Xương rồng kim hổ?”
“Dạ!” Hai mắt Trương Tư Nghị sáng ngời, trong lòng nghĩ quả nhiên là Cố Tiêu, vừa liếc mắt đã nhận ra, chẳng bù cho tên bạc tình ngu ngốc kia, còn bảo là tennis! Hừ!
Sợ bị từ chối, Trương Tư Nghị vội vàng giải thích: “Đây là do tự tay em làm, là một chiếc đèn nhỏ dùng ban đêm, sẽ phát sáng.”
Cố Tiêu ngắm xung quanh một lượt, thấy công tắc trên cái đế, ấn một chút, bên trong khối cầu lập tức phát ra ánh sáng xanh biếc, bởi vì đang là ban ngày, không quá âm u, nhìn nó thật sự xinh xắn đáng yêu.
Cố Tiêu cười cười, hỏi: “Tặng anh à?”
Ở dưới gầm bàn, Trương Tư Nghị căng thẳng xoa bóp bắp đùi của mình: “Dạ, tặng anh làm quà sinh nhật, cái đó, cũng xem như là cảm ơn anh lần trước đã tặng em thước cuộn.”
Khuôn mặt Cố Tiêu tỏa ra nét cười, đặt chiếc đèn nhỏ trong tay ngắm nghía một lát rồi nói: “Thật có tâm, cảm ơn em.”
Trương Tư Nghị sững sờ nhìn anh, cứ thế mà nhận sao? Cảm giác quá dễ dàng!
“Nhưng có chút ngoài dự đoán của anh,” Cố Tiêu đặt đèn sang một bên, bỡn cợt nói, “Anh cứ tưởng hôm nay em sẽ mang đàn violin đến kéo cho anh nghe.”
Trương Tư Nghị: “...” Em gái anh! Còn đâu không nhận quà tặng!? Còn đâu cao ngạo cẩn trọng!?
Cố Tiêu cúi đầu uống trà, nói sang chuyện khác: “Em sẽ tham gia cuộc thi chụp ảnh chứ?”
Trương Tư Nghị còn đang xù lông vì câu nói vừa rồi của Cố Tiêu, phản ứng chậm nửa nhịp: “A? Dạ, có chứ ạ.”
Hàng lông mi thật dài của Cố Tiêu nhấc lên, lộ ra đôi mắt đen láy: “Trình độ chụp ảnh của em khá lắm, hoạt động này thật ra là do anh đặc biệt đề nghị công ty tổ chức, cố gắng nắm chặt cơ hội.”
Trương Tư Nghị: “...”
Từ phòng làm việc của Cố Tiêu đi ra, Trương Tư Nghị còn hơi bần thần.
Ban đầu, cậu ôm mục đích tấn công lấy lòng Cố Tiêu, còn chờ mong thấy được vẻ mặt cảm động của đối phương, nhưng tại sao cậu cảm thấy hiện tại ngược lại là cậu bị Cố Tiêu đùa bỡn?
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị thật sự rất xúc động, cậu không ngờ hiệu quả của việc tặng quà lại đến nhanh như thế.
Có thể là, ngay cả khi cậu không tặng món quà này cho Cố Tiêu, anh cũng đã thầm lặng lo lắng cho cậu. Lúc biết được điều này, cả người Trương Tư Nghị sảng khoái, ấm áp lan tỏa từ đỉnh đầu xuống ngón chân, cả người nhẹ nhàng bay bổng, cảm thấy Cố Tiêu quá tốt...
Nhớ đến quyển sách trên bàn làm việc của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị tò mò tìm kiếm trên mạng internet.
“Óc phán đoán”, tác giả Tằng Quốc Phiên[2]. Đây là một tài liệu lịch sử kinh điển về phân biệt dạng người, xem nhân tướng; là thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ của Tằng Quốc Phiên, cái nhìn sâu sắc vào bí mật của lòng người. Nó có tính thực dụng, chỉ bảo và tham khảo rất cao, khiến độc giả không chỉ dễ dàng học được cách phân biệt con người mà còn nắm được phương pháp dùng người độc đáo.
...
Trương Tư Nghị: “...” Cố Tiêu anh chính là một người đàn ông mưu mô thích đùa giỡn lòng người (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Buổi tối đúng giờ tan tầm, Trương Tư Nghị về đến nhà, đụng mặt Phó Tín Huy vừa lúc ra ngoài dắt chó đi dạo.
Phấn Chấn được đeo một chiếc vòng cổ màu bạc xinh xắn, thông minh theo sát chân Phó Tín Huy. Mặc dù nó còn nhỏ nhưng từ bộ lông thuần màu vàng của nó đã có thể nhận ra tương lai lớn lên nó sẽ đẹp trai cỡ nào, tư thế oai hùng mạnh mẽ ra sao.
“Có muốn đi cùng không? Ăn cơm tối chưa? Tiện thể đi ăn luôn.” Phó Tín Huy chủ động mời.
Nghe thấy Phó Tín Huy nhắc đến ăn uống, Trương Tư Nghị đương nhiên sẽ không từ chối. Trên đường cậu còn kể với Phó Tín Huy chuyện Cố Tiêu từ chối toàn bộ quà tặng của các đồng nghiệp nữ, anh chỉ nhận đèn xương rồng kim hổ của cậu, vẻ mặt Trương Tư Nghị vô cùng kiêu ngạo.
Phó Tín Huy lúng túng nói: “Cậu xác định hai người các cậu như thế sẽ không làm người khác hiểu lầm?”
Trương Tư Nghị đoán mò: “Đèn xương rồng kim hổ thuần khiết như thế, sao lại hiểu lầm được?”
Phó Tín Huy: “A, điều đó không quan trọng, quan trọng là anh ta chỉ nhận quà tặng của cậu...”
Trương Tư Nghị khoát khoát tay: “Ôi, không đời nào, mặc dù trước đó có nữ đồng nghiệp nói anh ấy đối xử đặc biệt với tớ, nhưng tớ cảm thấy các chị ấy thích nói đùa. Cố Tiêu đối xử rất công bằng với cấp dưới, không có người hiểu nhầm đâu.”
Phó Tín Huy tức giận nói: “Vậy tại sao hai người chúng ta suốt ngày bị hiểu nhầm?”
Đang nói, bên cạnh đột ngột phát ra tiếng hét chói tai: “A! Thật dễ thương!”
Hai sinh viên nữ dáng vẻ xinh đẹp đến gần vây xem cún con lông vàng của Phó Tín Huy.
“Cún con thật đáng yêu! Là giống gì vậy? Labrador phải không ạ? Có thể cho chúng em vuốt lông nó không?”
Phó Tín Huy hào phóng để mặc hai cô gái vây xem, tỏ ra lịch thiệp trả lời các câu hỏi của các cô nàng. Hai nữ sinh phát cuồng, yêu thích không rời tay vuốt ve Phấn Chấn vài phút đồng hồ, sau đó các cô mới ngẩng đầu nhìn Trương Tư Nghị đang ngây ngốc đứng ở một bên.
“Ơ, đây là chó hai người các anh cùng nhau nuôi ạ?”
“Ha ha, các anh là gay phải không?”
Phó Tín Huy: “...” (=_=)
Trương Tư Nghị: “...”
Thật vất vả mới thoát khỏi hai nữ sinh nọ, lúc này ngay cả Trương Tư Nghị cũng không nhịn nổi nữa: “Đúng rồi, tại sao hai người chúng ta luôn bị hiểu lầm! Trước đó là bạn gái cũ của tớ! Ngay cả sếp của tớ cũng từng đem cái này ra đùa! Chúng ta có nên tự nhìn lại bản thân không? Là do cậu có vẻ gay hay do tớ có vẻ gay?”
Phó Tín Huy dắt Phấn Chấn trốn tránh: “Chắn chắn không phải tớ.”
Trương Tư Nghị xù lông nói: “Không thể là tớ được!?”
[1] Cố Thành (1956-1993) là một trong những nhà văn “đổi mới” quan trọng của “mông lung thi” xuất hiện ngay trong thời hậu Mao, Trung Quốc.
[2] Tằng Quốc Phiên (1811-1872) tên tự là Bá Hàm, hiệu là Điều Sinh, người Tương Hương, tỉnh Hồ Nam, đỗ Tiến sĩ triều Đạo Quang, giữ chức vụ Thị lang các bộ Binh, Lễ, Lại, Hình, đồng thời là một Nho gia lỗi lạc theo phái Đông Thành, nhân vật tiêu biểu của địa chủ người Hán, sau được bổ nhiệm chức Nội các Học sĩ trong Triều đình Mãn Thanh.
Ông là tướng lĩnh chỉ huy Tương quân (đoàn quân khởi phát ở Tương Hương), cánh quân chủ lực trong cuộc chiến chống quân Thái Bình Thiên Quốc.
Mặc dù là ngày sinh nhật nhưng anh không có biểu hiện gì khác biệt với ngày thường. Anh mặc chiếc áo khoác màu xám thông thường, kết hợp quần jean Levi đen, cả người trông có vẻ thon dài cao thẳng.
Túi áo khoác của anh quanh năm suốt tháng dùng để đựng bút chì và sổ ký họa, ví tiền nhét trong túi quần jean bên trái, hơi phồng lên một chút; anh không đeo ba lô nhưng luôn kẹp một cuốn sách hoặc một tập bản vẽ dưới nách.
Trương Tư Nghị biết Cố Tiêu có thói quen mang sách theo người, lần đầu tiên đụng chạm ở quán cà phê anh cũng đưa theo một tập tranh; cuộc gặp trong tàu điện ngầm trước đó, Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu đọc một quyển “Tập thơ Cố Thành[1]“, cũ vàng, trên gáy sách còn dán nhãn thư viện Hải Thành.
Thật khó tưởng tượng một nhà kiến trúc sư lại đi đọc thể loại văn thơ nho nhã này, hơn nữa Cố Tiêu cũng không giống nam sinh chuyên văn, anh là một sinh viên ngành kỹ thuật điển hình. Cho dù là cách nói năng hay phương pháp tư duy của anh, đều rất logic và rõ ràng, trật tự hợp lý, anh cũng chưa bao giờ cố ý khoe khoang thể hiện.
Lần duy nhất anh để lộ sự hiểu biết nhất định của bản thân đối với văn học có lẽ là lần Cố Tiêu bảo Tất Nhạc Nhạc thêm hai câu thơ của Vương An Thạch trong đoạn mở đầu dự án thành phố Z.
Hôm nay cũng thế, anh mang theo một quyển sách, còn dùng một tấm vải cũ bọc lại, tùy tiện cầm trong tay, khuôn mặt lạnh lùng, bước đi có lực, không nhanh không chậm đến trước cửa phòng làm việc... Sau đó, anh dừng bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn một quần thể xương rồng kim hổ trước cửa phòng làm việc.
Anh xoay người nhìn khu văn phòng một lượt, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc và suy đoán, cuối cùng đường nhìn rơi vào trên người Trương Tư Nghị - người ở khoảng cách gần nhất với anh.
Trương Tư Nghị quay lưng về phía Cố Tiêu, căng thẳng nhìn màn hình máy vi tính, giả vờ giả vịt chăm chú vẽ vời.
Cố Tiêu hơi cong khóe miệng lên, mở cửa phòng làm việc, gọi thẳng cậu: “Trương Tư Nghị, qua đây.”
“...” What the fuck! Ông đây còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu!!!
Trương Tư Nghị luống cuống tay chân nhét chiếc đèn xanh lục nho nhỏ đang giấu trong quần áo vào ngăn kéo, đứng dậy bước về phía Cố Tiêu.
Cố Tiêu khom lưng cầm hai chậu cây xương rồng, nói: “Giúp anh đưa đến chỗ kệ cây cảnh.”
Trương Tư Nghị ngơ ngác: “Tại sao?”
Cố Tiêu bật cười: “Anh thật ra đang muốn hỏi em đây, em đặt nhiều cây xương rồng kim hổ ở chỗ này làm gì?”
Trương Tư Nghị hùng hồn nói: “Không phải em đặt chúng ở đây.”
Nụ cười trên mặt Cố Tiêu bỗng chốc tắt lịm, Trương Tư Nghị hơi chột dạ, mặc dù không phải cậu đặt, nhưng tốt xấu gì cũng do cậu đề nghị, nếu Cố Tiêu không nhận, cậu biết ăn nói với những đồng nghiệp nữ kia thế nào, làm thế nào để hoàn thành bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu? Trương Tư Nghị nhíu mày, hòa hoãn khuyên nhủ: “Không phải anh thích xương rồng kim hổ sao? Hôm nay là sinh nhật anh, ừm, là tấm lòng của mọi người, anh hãy nhận lấy đi.”
Cố Tiêu không tiếp tục để ý đến cậu, bình thản ôm hai chậu cây xương rồng đi đến phía trước kệ thủy tinh.
Trương Tư Nghị không còn cách nào khác, đành phải hỗ trợ chuyển chậu cây đến kệ thủy tinh trước lối vào, xem như là hiến tặng thực vật cho công ty. Trên đường trở về, cậu dùng nét mặt bày tỏ lời xin lỗi với các đồng nghiệp nữ vốn đang mang vẻ mặt mong chờ.
Những đồng nghiệp nữ dường như từng bị Cố Tiêu từ chối, mặc dù hơi chán nản nhưng cũng không chịu đả kích quá lớn.
Mấy phút sau, Cố Tiêu gửi tin nhắn lên nhóm chat nội bộ tổ A: “Cảm ơn quà tặng của mọi người, anh rất vui, xin nhận tấm lòng của mọi người, mong mọi người cố gắng làm việc. [mỉm cười]”
Các đồng nghiệp nhận được tin nhắn, lúc này chen nhau hồi âm “sinh nhật vui vẻ”, nụ cười cuối cùng cũng nở trên môi mọi người, bầu không khí rất hài hòa.
Mỗi mình Trương Tư Nghị đau trứng không thôi, Cố Tiêu cái người lạnh lùng vô tình này, lại không biết đường nào mà lần! Vậy quà tặng của cậu thì làm sao bây giờ? Cũng không tặng sao?
Nhưng cậu đã mất công mất sức hoàn thành nó, tròn sáu tiếng đồng hồ lận! Không tặng được thì làm sao cam lòng đây?
Trương Tư Nghị xoắn xuýt đến giữa trưa, cuối cùng trước giờ làm việc buổi chiều, cậu cũng hiểu được nguyên nhân Cố Tiêu từ chối quà tặng... Công ty thưởng phạt rõ ràng, vào ngày sinh nhật nhân viên đều có lợi ích tiêu chuẩn, bao gồm cả Cố Tiêu. Thế nên anh không thể nhận những món quà của nhân viên, cho dù chỉ là cây xương rồng kim hổ giá rẻ. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Một khi nhận quà tặng, anh sẽ không thể công bằng chính trực được nữa rồi.
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị âm thầm nghĩ, cậu không giống với người khác, trước đó không lâu Cố Tiêu tặng cậu thước cuộn, cậu có thể sử dụng lý do đáp lễ để tặng quà. Hơn nữa, đèn nhỏ là do chính tay cậu làm, có bản chất hoàn toàn khác với những cây xương rồng kim hổ được bỏ tiền ra mua kia.
Sau khi nghĩ cặn kẽ, Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thừa nhận, tặng đèn xương rồng kim hổ ngoại trừ biểu đạt chúc mừng sinh nhật thì có chút tâm tư xấu xa. Nhưng người vì tham tiền mà chết, chim vì tham cái ăn mà mất mạng, dưới áp lực kinh tế nặng nề, phẩm chất đạo đức đều là phù du, xã hội âm u là do ta khuấy đục nước... Tất cả vì tiền thường, đi thôi! Xương rồng kim hổ!
Thấy Cố Tiêu ăn trưa xong trở về, Trương Tư Nghị lấy can đảm gõ cửa phòng anh.
“Vào đi.” Cố Tiêu vừa mới rót trà, kéo ghế ngồi xuống. Cạnh máy vi tính là cuốn sách dùng vải cũ bọc lại lúc sáng, bởi vì được mở ra, bây giờ để lộ mặt bìa.
Trương Tư Nghị nhìn lướt qua, thấy ba chữ “Óc phán đoán”, không biết là dạng sách kì lạ gì.
“Tìm anh làm gì?” Cố Tiêu tiện tay cất sách đi, cầm chén trà nhấp một ngụm.
Trương Tư Nghị từ phía sau cẩn thận lấy ra đèn xương rồng kim hổ, đặt trên bàn làm việc của Cố Tiêu.
Vừa rồi cậu còn nghĩ rất hào hùng, bây giờ thật sự ngồi đối diện với Cố Tiêu, cậu vậy mà lại hơi xấu hổ.
Đẩy đèn xương rồng kim hổ lên phía trước, Trương Tư Nghị chưa nói được gì, trong lòng bất ổn.
“Đây là cái gì?” Cố Tiêu dùng ánh mắt kì lạ nhìn cậu, anh cầm lên xem, “Xương rồng kim hổ?”
“Dạ!” Hai mắt Trương Tư Nghị sáng ngời, trong lòng nghĩ quả nhiên là Cố Tiêu, vừa liếc mắt đã nhận ra, chẳng bù cho tên bạc tình ngu ngốc kia, còn bảo là tennis! Hừ!
Sợ bị từ chối, Trương Tư Nghị vội vàng giải thích: “Đây là do tự tay em làm, là một chiếc đèn nhỏ dùng ban đêm, sẽ phát sáng.”
Cố Tiêu ngắm xung quanh một lượt, thấy công tắc trên cái đế, ấn một chút, bên trong khối cầu lập tức phát ra ánh sáng xanh biếc, bởi vì đang là ban ngày, không quá âm u, nhìn nó thật sự xinh xắn đáng yêu.
Cố Tiêu cười cười, hỏi: “Tặng anh à?”
Ở dưới gầm bàn, Trương Tư Nghị căng thẳng xoa bóp bắp đùi của mình: “Dạ, tặng anh làm quà sinh nhật, cái đó, cũng xem như là cảm ơn anh lần trước đã tặng em thước cuộn.”
Khuôn mặt Cố Tiêu tỏa ra nét cười, đặt chiếc đèn nhỏ trong tay ngắm nghía một lát rồi nói: “Thật có tâm, cảm ơn em.”
Trương Tư Nghị sững sờ nhìn anh, cứ thế mà nhận sao? Cảm giác quá dễ dàng!
“Nhưng có chút ngoài dự đoán của anh,” Cố Tiêu đặt đèn sang một bên, bỡn cợt nói, “Anh cứ tưởng hôm nay em sẽ mang đàn violin đến kéo cho anh nghe.”
Trương Tư Nghị: “...” Em gái anh! Còn đâu không nhận quà tặng!? Còn đâu cao ngạo cẩn trọng!?
Cố Tiêu cúi đầu uống trà, nói sang chuyện khác: “Em sẽ tham gia cuộc thi chụp ảnh chứ?”
Trương Tư Nghị còn đang xù lông vì câu nói vừa rồi của Cố Tiêu, phản ứng chậm nửa nhịp: “A? Dạ, có chứ ạ.”
Hàng lông mi thật dài của Cố Tiêu nhấc lên, lộ ra đôi mắt đen láy: “Trình độ chụp ảnh của em khá lắm, hoạt động này thật ra là do anh đặc biệt đề nghị công ty tổ chức, cố gắng nắm chặt cơ hội.”
Trương Tư Nghị: “...”
Từ phòng làm việc của Cố Tiêu đi ra, Trương Tư Nghị còn hơi bần thần.
Ban đầu, cậu ôm mục đích tấn công lấy lòng Cố Tiêu, còn chờ mong thấy được vẻ mặt cảm động của đối phương, nhưng tại sao cậu cảm thấy hiện tại ngược lại là cậu bị Cố Tiêu đùa bỡn?
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị thật sự rất xúc động, cậu không ngờ hiệu quả của việc tặng quà lại đến nhanh như thế.
Có thể là, ngay cả khi cậu không tặng món quà này cho Cố Tiêu, anh cũng đã thầm lặng lo lắng cho cậu. Lúc biết được điều này, cả người Trương Tư Nghị sảng khoái, ấm áp lan tỏa từ đỉnh đầu xuống ngón chân, cả người nhẹ nhàng bay bổng, cảm thấy Cố Tiêu quá tốt...
Nhớ đến quyển sách trên bàn làm việc của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị tò mò tìm kiếm trên mạng internet.
“Óc phán đoán”, tác giả Tằng Quốc Phiên[2]. Đây là một tài liệu lịch sử kinh điển về phân biệt dạng người, xem nhân tướng; là thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ của Tằng Quốc Phiên, cái nhìn sâu sắc vào bí mật của lòng người. Nó có tính thực dụng, chỉ bảo và tham khảo rất cao, khiến độc giả không chỉ dễ dàng học được cách phân biệt con người mà còn nắm được phương pháp dùng người độc đáo.
...
Trương Tư Nghị: “...” Cố Tiêu anh chính là một người đàn ông mưu mô thích đùa giỡn lòng người (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Buổi tối đúng giờ tan tầm, Trương Tư Nghị về đến nhà, đụng mặt Phó Tín Huy vừa lúc ra ngoài dắt chó đi dạo.
Phấn Chấn được đeo một chiếc vòng cổ màu bạc xinh xắn, thông minh theo sát chân Phó Tín Huy. Mặc dù nó còn nhỏ nhưng từ bộ lông thuần màu vàng của nó đã có thể nhận ra tương lai lớn lên nó sẽ đẹp trai cỡ nào, tư thế oai hùng mạnh mẽ ra sao.
“Có muốn đi cùng không? Ăn cơm tối chưa? Tiện thể đi ăn luôn.” Phó Tín Huy chủ động mời.
Nghe thấy Phó Tín Huy nhắc đến ăn uống, Trương Tư Nghị đương nhiên sẽ không từ chối. Trên đường cậu còn kể với Phó Tín Huy chuyện Cố Tiêu từ chối toàn bộ quà tặng của các đồng nghiệp nữ, anh chỉ nhận đèn xương rồng kim hổ của cậu, vẻ mặt Trương Tư Nghị vô cùng kiêu ngạo.
Phó Tín Huy lúng túng nói: “Cậu xác định hai người các cậu như thế sẽ không làm người khác hiểu lầm?”
Trương Tư Nghị đoán mò: “Đèn xương rồng kim hổ thuần khiết như thế, sao lại hiểu lầm được?”
Phó Tín Huy: “A, điều đó không quan trọng, quan trọng là anh ta chỉ nhận quà tặng của cậu...”
Trương Tư Nghị khoát khoát tay: “Ôi, không đời nào, mặc dù trước đó có nữ đồng nghiệp nói anh ấy đối xử đặc biệt với tớ, nhưng tớ cảm thấy các chị ấy thích nói đùa. Cố Tiêu đối xử rất công bằng với cấp dưới, không có người hiểu nhầm đâu.”
Phó Tín Huy tức giận nói: “Vậy tại sao hai người chúng ta suốt ngày bị hiểu nhầm?”
Đang nói, bên cạnh đột ngột phát ra tiếng hét chói tai: “A! Thật dễ thương!”
Hai sinh viên nữ dáng vẻ xinh đẹp đến gần vây xem cún con lông vàng của Phó Tín Huy.
“Cún con thật đáng yêu! Là giống gì vậy? Labrador phải không ạ? Có thể cho chúng em vuốt lông nó không?”
Phó Tín Huy hào phóng để mặc hai cô gái vây xem, tỏ ra lịch thiệp trả lời các câu hỏi của các cô nàng. Hai nữ sinh phát cuồng, yêu thích không rời tay vuốt ve Phấn Chấn vài phút đồng hồ, sau đó các cô mới ngẩng đầu nhìn Trương Tư Nghị đang ngây ngốc đứng ở một bên.
“Ơ, đây là chó hai người các anh cùng nhau nuôi ạ?”
“Ha ha, các anh là gay phải không?”
Phó Tín Huy: “...” (=_=)
Trương Tư Nghị: “...”
Thật vất vả mới thoát khỏi hai nữ sinh nọ, lúc này ngay cả Trương Tư Nghị cũng không nhịn nổi nữa: “Đúng rồi, tại sao hai người chúng ta luôn bị hiểu lầm! Trước đó là bạn gái cũ của tớ! Ngay cả sếp của tớ cũng từng đem cái này ra đùa! Chúng ta có nên tự nhìn lại bản thân không? Là do cậu có vẻ gay hay do tớ có vẻ gay?”
Phó Tín Huy dắt Phấn Chấn trốn tránh: “Chắn chắn không phải tớ.”
Trương Tư Nghị xù lông nói: “Không thể là tớ được!?”
[1] Cố Thành (1956-1993) là một trong những nhà văn “đổi mới” quan trọng của “mông lung thi” xuất hiện ngay trong thời hậu Mao, Trung Quốc.
[2] Tằng Quốc Phiên (1811-1872) tên tự là Bá Hàm, hiệu là Điều Sinh, người Tương Hương, tỉnh Hồ Nam, đỗ Tiến sĩ triều Đạo Quang, giữ chức vụ Thị lang các bộ Binh, Lễ, Lại, Hình, đồng thời là một Nho gia lỗi lạc theo phái Đông Thành, nhân vật tiêu biểu của địa chủ người Hán, sau được bổ nhiệm chức Nội các Học sĩ trong Triều đình Mãn Thanh.
Ông là tướng lĩnh chỉ huy Tương quân (đoàn quân khởi phát ở Tương Hương), cánh quân chủ lực trong cuộc chiến chống quân Thái Bình Thiên Quốc.
Danh sách chương