Vì tiền thưởng của cuộc thi nhiếp ảnh, Trương Tư Nghị đặc biệt mang máy ảnh và chân máy ảnh đến công ty, thừa dịp nghỉ trưa chụp vài bức ảnh.
Lúc chụp hình có không ít đồng nghiệp vây xem, thấy Trương Tư Nghị loay hoay điều chỉnh độ mở ống kính, không hiểu rõ lắm nhưng cảm thấy cậu thật chuyên nghiệp. Có một số người cởi mở chủ động tiến đến trước ống kính tạo dáng, để Trương Tư Nghị chụp ảnh họ, bỗng chốc tiếng cười đùa sôi nổi vang lên không ngừng.
Trương Tư Nghị chụp vài bức ảnh của mấy chị đồng nghiệp nữ, chụp xong các cô xúm lại xem, vui vẻ nói: “Wow, ảnh chụp bằng SLR[1] thật khác biệt!”
Tất Nhạc Nhạc cũng nói: “Chậc chậc, với trình độ này, chị chẳng cần phải photoshop nữa rồi!”
Đỗ Nhuế Hiên cảm khái: “Cảm giác tiền thưởng của cuộc thi nhiếp ảnh lần này nằm chắc trong túi dì Tư rồi.”
Ngay cả một đồng nghiệp nam đã kết hôn cũng nói trình độ chụp ảnh của Trương Tư Nghị còn tốt hơn nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp từng chụp ảnh cưới cho anh.
Trương Tư Nghị được mọi người khen ngợi đến lúng túng, vò đầu nói: “Anh quá đề cao em rồi, trình độ của em còn kém xa nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.”
Kỷ Phi Vũ nói: “Bây giờ rất nhiều nhiếp ảnh gia nghiệp dư chụp ảnh cưới kiếm tiền, tiền nhiều như nước!”
Mọi người vừa nghe xong, nhân tiện kêu than tiền lương của ngành kiến trúc, cuối cùng Chu Hồng Chấn mang vẻ mặt ước ao nhìn về phía Trương Tư Nghị: “Nếu một ngày nào đó em chẳng may thất nghiệp thì chẳng lo không có cơm ăn, mở một studio chụp ảnh cưới là ổn!”
Trương Tư Nghị cười to: “Anh đừng nguyền rủa em, em chỉ yêu mình kiến trúc thôi!”
Vừa vặn tổng giám đốc của Không Biên Giới cầm chén trà đi qua, nghe thấy Trương Tư Nghị nói những lời này, đặc biệt dừng ánh mắt lâu hơn về phía cậu, đi đến một bên hỏi Cố Tiêu: “Cậu bé này rất có chí tiến thủ, chú thấy lạ mặt, năm nay mới tuyển vào à?”
Cố Tiêu: “Dạ, mới đến được nửa năm.”
Tổng giám đốc: “Sao không thấy cậu ấy tham gia vào dự án nào?”
Nhân viên thiết kế chính của dự án quy mô lớn, nội bộ công ty báo cáo thì tổng giám đốc cũng sẽ xem qua, nhưng Trương Tư Nghị làm miếng vá nên tên sẽ không xuất hiện trong đó.
Cố Tiêu ôm cánh tay nói: “Nền tảng của em ấy không được vững chắc, trong khoảng thời gian này cháu chỉ luyện cho em ấy làm chút việc vặt.”
Tổng giám đốc: “Chú nhớ mục đích nhận người của cháu từ trước đến nay vẫn luôn rõ ràng, cần loại nào, sở trường ra sao... Cậu ấy có điểm gì đặc biệt sao?”
Cố Tiêu cười cười: “Cháu nói em ấy rất có thiên bẩm làm thiết kế, chú có tin không?”
Tổng giám đốc cười lắc đầu: “Nhóm chúng ta cần thiên phú thiết kế thì có lợi ích gì? Chú gặp nhiều người trẻ tuổi có chút năng lực, ngoài miệng nói thích, nhưng chỉ bị chút đả kích đã từ bỏ. Ngược lại người bình thường không có tiếng tăm gì, cũng không để lộ bản thân theo đuổi điều gì, có lẽ mười, hai mươi năm kiên trì, cuối cùng mới bộc lộ tài năng.” Ông thở dài, nói, “Làm kiến trúc không thể dựa vào thiên bẩm, mà là kinh nghiệm và nghị lực được tích lũy trong thời gian dài.”
Cố Tiêu nhìn bóng lưng của Trương Tư Nghị - người đang hoa chân múa tay vui sướng, trầm giọng nói: “Dạ, tâm em ấy bất định, còn phải cọ xát nhiều.”
Tổng giám đốc mang vẻ mặt tán thưởng nhìn Cố Tiêu, nói: “Lão Cố có người con trai như cháu cũng xem như là an lòng rồi.”
Ông nói chuyện xong với Cố Tiêu, lại cầm chén tự mình đi qua nhìn Trương Tư Nghị: “Đến đây, để chú nhìn xem chụp được gì rồi?”
Mọi người thấy tổng giám đốc đến, đều tránh xa, không dám tiếp tục xôn xao cười đùa.
Trương Tư Nghị vừa mừng vừa lo, nhanh chóng chuyển về chế độ xem hình ảnh rồi giao cho tổng giám đốc xem.
Tổng giám đốc thỏa mãn gật đầu: “Chụp khá lắm, nhưng cháu chọn sai thời điểm chụp ảnh rồi. Đợi lát nữa tất cả mọi người quay về bàn làm việc rồi cháu hãy chụp, chụp ảnh mọi người chăm chú tập trung làm việc, lúc đó mới thể hiện được phong cách Không Biên Giới.”
Được tổng giám đốc đặc biệt chỉ bảo, trong lòng Trương Tư Nghị mừng rỡ, liên tục gật đầu hứa hẹn, chờ nghỉ trưa xong, cậu sẽ đi một vòng để chụp ảnh.
Có mấy người ngồi vòng tròn thảo luận phương án, những nhà thiết kế thâm niên đang chỉ dạy mấy cô cậu thiết kể trẻ, cậu còn chụp ảnh cuộc họp tổ cách một bức tường thủy tinh...
Trong đó có bức ảnh của một cô gái, cô một mình độc chiếm một chiếc bàn vuông rộng rãi, trên bàn phủ kín bút marker, ghé vào phía trên tập trung tinh thần tô màu cho bản vẽ tay, thậm chí Trương Tư Nghị chụp ảnh ở bên cạnh cô cũng không hề phát hiện được.
Nhìn cảnh tượng được mình chụp được từng inch một, mỗi người đều tập trung cao độ vào công việc như thế, trong lòng Trương Tư Nghị tràn đầy xúc động.
Sau đó, cậu đến khu đọc tài liệu dự định chụp vài tấm ảnh giá sách. Thời gian còn ở nước ngoài cậu phát hiện chụp ảnh trong thư viện rất dễ chụp được bức ảnh chứa đầy quan niệm nghệ thuật, nhìn thấy nó khiến cho người ta được thúc đẩy muốn tích cực rèn luyện.
Phần lớn người bây giờ đang ở khu làm việc, trong phòng đọc có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Ánh sáng tốt, Trương Tư Nghị đặt chân máy ảnh sang một bên, mang theo máy ảnh đi tìm góc chụp, đột nhiên gặp được Cố Tiêu đang đứng trước giá sách tìm tài liệu.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa kính tiến vào, vẩy lên cây bình an treo trên tường, chiếu rọi nửa bờ vai của Cố Tiêu, khuếch tán thành một đường nét nhung vàng...
Cố Tiêu nâng trên tay vài cuốn “Detail” khổ A4, hơi cúi đầu lật một quyển trong đó. Anh vẫn luôn chăm chú, trầm tĩnh nên không mảy may phát hiện Trương Tư Nghị đến gần.
Trái tim Trương Tư Nghị chệch một nhịp, cậu không tự chủ được mà giơ máy ảnh lên, nhắm ngay sườn khuôn mặt Cố Tiêu, một tiếng “tách” nhỏ vang lên, cảnh tượng trước mắt được nắm bắt toàn bộ.
Cố Tiêu nghe được tiếng động, bất chợt quay sang, Trương Tư Nghị hoảng hốt, cậu xấu hổ buông máy ảnh xuống, cười ha ha nói: “Anh đang ở đây ạ.”
“Vẫn đang chụp?” Cố Tiêu khép sách lại, dường như đã tìm được thứ mình muốn, đặt những cuốn dư thừa trở lại giá sách, anh bước đến, mở miệng, “Chụp vừa phải là được, không nên làm lỡ công việc, em đã vẽ xong bản vẽ mặt cắt tòa nhà văn phòng chưa?”
Nếu như bình thường Cố Tiêu thúc giục cậu như thế, Trương Tư Nghị chắc chắn đã xù lông rồi, còn có thể lấy lý do được tổng giám đốc đặc cách để phản bác đối phương. Nhưng hiện tại, cậu lại ngoan ngoãn trả lời: “Dạ, em chụp xong sớm thôi, em vẫn chưa vẽ xong bản vẽ, hôm nay có thể hoàn thành ạ.”
Cố Tiêu: “Nhanh chóng vẽ xong rồi đến tìm anh, lát nữa có nhiệm vụ mới giao cho em làm.”
Trương Tư Nghị gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”
Cố Tiêu nhìn cậu hai giây rồi bước đi trước.
Trương Tư Nghị hơi bần thần cầm máy ảnh trở về, lật xem ảnh vừa chụp được... Cậu chắc chắn là bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Cố Tiêu nên mới tỏ ra nghe lời đến thế.
Sau khi về chỗ ngồi, Trương Tư Nghị dùng tốc độ nhanh nhất vẽ xong bản vẽ mặt cắt. Hiện tại cậu vẽ mấy thứ này không còn cảm thấy hao công tốn sức nữa rồi, cũng rất ít khi bị Cố Tiêu bới ra khuyết điểm.
Làm xong cậu đi vào phòng làm việc của Cố Tiêu. Cố Tiêu hình như mới lấy ra bản vẽ thiết kế chi tiết trong “Detail”. Trương Tư Nghị chăm chú nhìn, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, phức tạp không sao tả nổi. Cậu tò mò hỏi một câu: “Đây là cái gì ạ?”
Cố Tiêu: “Gần đây tổ B đang làm một trung tâm thương mại, nhờ anh giúp thiết kế cấu trúc mái vòm.”
Trương Tư Nghị kì lạ hỏi: “Cái này không phải do người thiết kế kết cấu chuyên nghiệp làm sao?”
Cố Tiêu đặt bút chì xuống, tiếp nhận nhiệm vụ mới hoàn thành của Trương Tư Nghị, thuận miệng trả lời một câu: “Kiến trúc sư suy xét về vấn đề kết cấu cũng không có gì mâu thuẫn, nếu em có thể dành thời gian nắm giữ khái niệm kết cấu thì kiểm soát tổng thể sẽ mạnh hơn, cũng có thể đề phòng lúc thiết kế thì xuất hiện sự không ăn khớp, kiến trúc sư không suy xét đến kết cấu mới là vấn đề lớn.” Nói xong, anh cúi đầu kiểm tra lại bản vẽ giúp cậu.
Trong lòng Trương Tư Nghị đột ngột nặng nề, cậu cảm nhận được một loại áp lực khó hiểu.
Kích thích và áp lực thích hợp có thể làm cho người ta tiến bộ, ngược lại kích thích quá lớn sẽ làm người ta sản sinh tâm lý sợ hãi mà chùn bước.
Giống như bây giờ, đối diện với người toàn năng và mạnh mẽ như Cố Tiêu, Trương Tư Nghị lần đầu có cảm giác uể oải, cảm thấy cho dù bản thân cố gắng thế nào cũng không thể tài giỏi hơn anh.
Muốn trở thành một kiến trúc sư, thật sự quá khó khăn.
Buổi tối Trương Tư Nghị về đến nhà, cậu mở tất cả ảnh đã chụp trong ngày ra, sắp xếp làm một đoạn clip ảnh.
Cậu đã nghe ngóng trước, có thể nộp ba bức ảnh, clip ảnh chỉ được xem là một "bức ảnh", vì thế, cậu phải chọn được hai tấm ảnh đẹp nhất, nhưng mà đang lựa chọn thì Trương Tư Nghị do dự giữa bức ảnh chụp cô gái bên chiếc bàn vuông và Cố Tiêu trong thư viện... Đầu trỏ con chuột trượt đến sườn mặt nghiêng nghiêng của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị kinh ngạc nhìn thật lâu.
Thật ra, nếu bỏ qua tính cách xấu xa luôn chĩa mũi nhọn vào cậu của đối phương thì Cố Tiêu thật sự rất hoàn hảo.
Lý lịch phát sáng lấp lánh, trình độ chuyên môn cao, vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng, giỏi đối nội đối ngoại... Thảo nào nhiều người thích anh đến thế.
Cậu lại nhớ đến cảnh tượng bắt gặp ở quán Karaoke lễ Noel vừa rồi, âm thầm suy đoán rằng, có thể nắm được trái tim của nam thần Cố Tiêu, nữ sinh ngọt ngào nhỏ nhắn xinh xắn kia chắc là cũng rất có bản lĩnh.
Trương Tư Nghị nhẹ nhàng nhấn chuột một chút, cuối cùng cậu vẫn chọn Cố Tiêu.
Aiz, người hoàn hảo và người hoàn hảo đang cùng nhau hợp thành cuộc sống hoàn mỹ, người không hoàn hảo chỉ có thể cùng người không hạnh phúc nuôi chó.
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng Phó Tín Huy răn dạy Phấn Chấn, có lẽ Phấn Chấn lại tiểu tiện lung tung rồi.
“Trương Tư Nghị! Đi ra, giơ tay lên!”
“...”
Thời gian vùn vụt trôi, chẳng mấy chốc đã cuối tháng một, nhân viên trong công ty chỉ nghĩ đến ăn tết, đã không thể tập trung vào công việc.
Giao thừa năm nay đến muộn, ngày 18 tháng hai, nhưng quê quán của hơn chín mươi phần trăm người trong công ty đều ở nơi khác. Có người còn tích đủ ngày nghỉ phép trong nửa năm dồn cùng ngày nghỉ tết, sớm đặt vé máy bay và vé tàu hỏa về quê vào đầu tháng hai.
Vì vậy, cuộc họp thường niên của công ty được tổ chức vào cuối tháng một, địa điểm là một khách sạn lớn tại trung tâm thành phố.
Cuộc họp thường niên ngoại trừ cuộc thi nhiếp ảnh còn có những hoạt động giải trí nho nhỏ, giống như khi còn đi học trường học thường tổ chức chương trình văn nghệ, đòi hỏi công nhân viên chức tự biểu diễn tiết mục. Đương nhiên, phần thưởng cũng tương đối hậu hĩnh, ít thì được một, hai trăm thẻ mua sắm ở siêu thị, nhiều thì được khoảng năm trăm nghìn tiền mặt lì xì, cuối cùng, không thể thiếu hoạt động rút thăm trúng thưởng.
Mọi người đã sớm nghe ngóng về nội dung phần thưởng của hoạt động rút thăm, có người nói có điện thoại di động, ipad, còn có máy tính bảng Surface.
Các đồng nghiệp xoa tay, háo hức muốn thử, chỉ mình Trương Tư Nghị có chút xíu ủ rũ, cảm thấy phần thưởng của rút thăm trúng thưởng không có gì mới lạ, bởi lẽ những thứ đó cậu đều có cả rồi.
Tuy nhiên, toàn bộ công ty có trên dưới một trăm cá nhân, cậu cũng không chắc chắn được chọn, chủ yếu là phải tham gia các hoạt động này, cầm được mấy phong bì lì xì nho nhỏ, như vậy cũng xem như tăng thêm một khoản thu nhập kha khá.
Nghĩ đến điều này, Trương Tư Nghị trở nên hưng phấn, ngày hôm đó, cậu mặc quần thể thao, giày thể thao thích hợp cho vận động, hăng hái ngẩng cao đầu mà đi.
Mười một giờ sáng đến khách sạn, Trương Tư Nghị thấy trong sân lớn của khách sạn đặt một tấm bảng hướng dẫn “Cuộc họp thường niên của công ty Không Biên Giới”, liếc nhìn qua bên cạnh, vậy mà cũng có công ty thiết kế kiến trúc khác chọn nơi này tổ chức họp thường niên.
Không Biên Giới được bố trí ở hội trường Trăm Hoa của tầng hai, một công ty thiết kế tên Tiếng Anh khác ở hội trường Hoàng Hạc, cũng khá gần nhau.
Hiện trường phi thường náo nhiệt, Trương Tư Nghị bình thường chỉ tiếp xúc với phòng thiết kế, cũng không rõ ai là người cùng công ty.
[1] Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng Anh: Single-lens reflex camera, SLR), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời... là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét.
Danh sách chương