Khác biệt với giọng điệu nhẹ nhàng của Cố Tiêu, cả người anh tỏa ra khí chất âm u kì lạ còn khiến người ta sợ hãi hơn lúc anh nghiêm túc rất nhiều, hàm nghĩa ẩn chứa trong câu nói kia chính là - nếu em không gọi, anh liền đùa chết em.
Toàn thân Trương Tư Nghị run rẩy, giống như một luồng điện quét qua cơ thể, cả người vừa tê dại vừa đau xót.
Mặc dù Cố Tiêu thật sự lớn tuổi hơn cậu, gọi "anh trai" cũng không thành vấn đề, nhưng dưới tình huống bị dọa dẫm phải gọi, Trương Tư Nghị luôn có cảm giác nhục nhã hệt như lòng tự trọng nam giới bị đánh bại hoàn toàn.
Tuy nhiên, cậu phải thỏa hiệp, cậu sợ bản thân không gọi, Cố Tiêu sẽ sử dụng cách thức tàn nhẫn hơn đối phó cậu.
Trương Tư Nghị nắm chặt mép chăn, trong cảm giác xấu hổ kèm theo ngọt ngào kì lạ, từ cổ họng nói ra hai từ: “Anh trai...”
Cố Tiêu bỡn cợt: “Hả? Em vừa nói gì thế? Như tiếng bồ câu kêu, anh không nghe được.”
Trương Tư Nghị: “...”
Trương Tư Nghị suy sụp nói: “Anh đừng quá đáng!!!” (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻ Bởi vì quá tức giận, lúc cậu rống những lời này, âm thanh bị vỡ ra.
Cố Tiêu dừng một giây, đột nhiên anh nằm xuống cười nắc nẻ, giống như phản ứng của Trương Tư Nghị khiến anh vô cùng vui vẻ, anh cười đến mức ngay cả chiếc giường cũng hơi rung động theo lồng ngực phập phồng của anh.
Cười khoảng nửa phút, Cố Tiêu mới thở hổn hển nói: “Được rồi, được rồi, ha ha ha... Ngủ đi...”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu chợt nhớ đến gì đó, căn dặn: “À đúng rồi, quần phải mặc cả đêm, tình nguyện đánh cược tình nguyện chịu thua, không được lén lút cởi ra.”
Trương Tư Nghị: “...” Khinh người quá đáng! (T////T)
Nếu biết trước sẽ không chịu đựng nổi thế này, cậu thà đông chết trên sofa còn hơn, hic hic hic...
Chẳng bao lâu sau, căn phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh, não bộ Trương Tư Nghị chậm chạp hoạt động, cảm thấy bản thân sắp bị chơi hỏng.
Mặc dù Cố Tiêu không chạm vào cậu chút nào nhưng từ thể xác đến tâm hồn, từ suy nghĩ đến nhân cách giống như bị đối phương cưỡng bức hết lần này đến lần khác, đặc biệt là cậu còn mặc quần lót của Cố Tiêu. Cảm giác này tựa như bị giống đực khác đánh dấu, hương vị của đối phương ngấm vào da thịt cậu từng chút một, tạo thành phản ứng hóa học mãnh liệt với hormone trong cơ thể cậu, làm cả người cậu nôn nóng, phấn khích và lo lắng.
Trong loại cảm giác xấu hổ và khô nóng này, Trương Tư Nghị cạn kiệt chút năng lượng và tâm trí cuối cùng, rơi vào giấc mộng đen tối.
Nhưng mà đây không phải là kết thúc của ác mộng.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tư Nghị mở mắt, phát hiện bản thân gắt gao dính chặt với Cố Tiêu, hai chiếc chăn độc lập không biết phân tán từ bao giờ, họ da dán da, ngón chân quấn ngón chân, tư thế thân mật giống như một cặp tình nhân yêu nhau say đắm.
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức Trương Tư Nghị có thể đếm được Cố Tiêu có mấy sợi lông mi...
Cố Tiêu không biết tỉnh từ lúc nào, anh hơi híp mắt nhìn cậu, không nói một lời.
Trương Tư Nghị kinh hoàng nới lỏng vòng tay, lùi ra sau một chút, quanh co nói: “Chúng, chúng ta...” Cậu vốn định nói "Chúng ta sao lại ngủ thành như thế", nhưng cậu nhận ra vừa rồi chủ yếu là cậu ôm Cố Tiêu, cho nên không dám hỏi nữa, đỏ bừng mặt ngoảnh nhìn xung quanh, “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Bên ngoài trời sáng tỏ, đã sớm qua ba giờ.
Cố Tiêu di chuyển cánh tay tê dại do bị đè ép, giọng nói hơi khàn: “Hơn bảy giờ.”
Trương Tư Nghị vội la lên: “Sao anh không gọi em dậy?”
Phản ứng của Cố Tiêu bình tĩnh hơn cậu rất nhiều, anh vừa cúi người nhặt quần áo trên sàn nhà đưa cho Trương Tư Nghị vừa giải thích: “Ba giờ anh đánh thức em một lần, thấy em ngủ say quá nên muốn để em ngủ thêm một chút, kết quả anh cũng ngủ quên mất, tỉnh dậy cũng đã sáu giờ.”
Trương Tư Nghị vội vàng mặc quần áo vào, hoảng hốt nói: “Sáu giờ? Bây giờ không phải bảy giờ hơn sao?”
Cố Tiêu cười nhạo: “Lúc đó em ôm anh như ôm cục vàng, lôi thế nào cũng không buông tay, còn vừa nghiến răng vừa nói mớ, trong mơ không biết đang cãi nhau với ai... Đánh thức em? Ha ha, anh sợ em khó chịu trút giận vào anh.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó, đây là lý do vớ vẩn gì thế? Ông đây là loại người tùy tiện phát điên ư? Nhưng tối qua hình như cậu thật sự mơ thấy chuyện kì lạ gì đó, chỉ là vừa tỉnh dậy đã quên.
Cố Tiêu thở dài: “Quên đi, muộn thì cũng muộn rồi, sáu giờ hay bảy giờ xuất phát chẳng có gì khác nhau, đều kẹt xe cả thôi.”
“Được rồi...” Trương Tư Nghị mặc áo rồi kéo quần vào, đột nhiên cậu phát hiện ở chân có chỗ nào đó bất thường...
Tại sao phía dưới lại cảm thấy hơi ẩm ướt...
What, what the fuck... Cậu cậu cậu hình như bị di tinh[1]... QAQ
Trời ơi... Cậu đang mặc quần lót của Cố Tiêu...!
Nằm trên giường của đàn ông, mặc quần lót của đàn ông, còn mẹ nó di tinh...
“...” Wwwwhat the fuckkk!!!
Phát hiện này khiến Trương Tư Nghị suy sụp còn nhiều hơn tất cả những đả kích trong trò chơi tối qua cộng lại, thật giống như cậu bị hãm hiếp còn cảm nhận được khoái cảm, toàn bộ cái nhìn về cuộc sống này hoàn toàn sụp đổ! Trong một khoảnh khắc, Trương Tư Nghị nghĩ bản thân sau này không còn mặt mũi nào đối diện với Cố Tiêu, cậu muốn từ chức, muốn cắt đứt quan hệ với Cố Tiêu, sau đó họ không bao giờ gặp lại nhau!!!
“Sao thế?” Cố Tiêu thấy cậu đờ đẫn, hỏi thăm một câu.
“Không, không có gì...” Trương Tư Nghị hấp tấp kéo quần lên, giả bộ quên mình còn đang mặc quần lót của Cố Tiêu, hỗn loạn và xấu hổ đi toilet xử lý.
A a a a a a... Cậu muốn bùng cháy! Lịch sử đen tối! Lịch sử đen tối nhất trong cả cuộc đời cậu!!!
Sáng sớm vội vội vàng vàng, Cố Tiêu dường như thật sự không quan tâm đến chuyện Trương Tư Nghị còn mặc đồ lót của anh. Mãi đến khi hai người mang hành lý ra cửa, anh mới phát hiện Trương Tư Nghị vẫn luôn cúi đầu, bộ dạng hồn bay phách lạc.
“Làm sao vậy, còn chưa tỉnh ngủ?” Cố Tiêu hỏi cậu.
Trương Tư Nghị chớp mắt, cố gắng xốc lại tinh thần để che giấu sự hoảng sợ bên trong của mình: “Hình như thế.”
Cố Tiêu định trêu chọc cậu một câu nhưng thấy Trương Tư Nghị ngây ra không có phản ứng gì, không đùa cậu nữa, nói thẳng: “Lát nữa lên xe ngủ tiếp.”
Biệt thự Cố Tiêu ở không có chỗ đỗ xe, anh đậu xe trong ga ra ngầm của một tòa nhà thương mại trên con đường đối diện, hai người đi mười phút mới đến nơi. Xe của Cố Tiêu là một chiếc Lexus màu xám bạc, vừa khéo là nhãn hiệu Trương Tư Nghị yêu thích, nhưng lúc này đầu óc cậu toàn là sự việc xảy ra lúc sáng, không khơi gợi nổi hứng thú.
Lên xe, Cố Tiêu đưa cho Trương Tư Nghị một chai nước, nói: “Uống trước đi, hôm nay hàng quán bán đồ ăn sáng bên ngoài không mở, chúng ta phải lên khu nghỉ ngơi ở cao tốc để ăn uống, mất ít nhất hai tiếng đồng hồ.”
Trương Tư Nghị khẽ “dạ” một tiếng, thắt dây an toàn, thu người thành một khối mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Tiêu nghi ngờ liếc nhìn cậu một cái, khởi động xe.
Sau đó hai người không nói chuyện, ra khỏi thành phố thật sự bị tắc một quãng, cũng may thời gian không dài, Cố Tiêu lái xe rất ổn, Trương Tư Nghị co tới co lui rồi thật sự ngủ, về sau cậu bị tiếng điện thoại di động đánh thức.
Là mẹ cậu gọi đến, Trương Tư Nghị tiếp nhận, ỉu xìu gọi “Mẹ.”
Mẹ Trương ở đầu bên kia điện thoại vội vàng la lên: “Tư Tư, không phải con nói sáng sớm bảy, tám giờ là về đến nhà sao? Bây giờ đã chín giờ rồi, sao còn chưa tới?”
Vài ngày trước qua điện thoại, Trương Tư Nghị đã kể chuyện Cố Tiêu lái xe đưa cậu về Nam Kinh với mẹ cậu. Tình huống lúc này thay đổi, cậu giải thích: “Bọn con ngủ quên, bảy giờ mới dậy, bây giờ đến...”
Cố Tiêu nói: “Vừa mới đến cao tốc một lúc, em nói với dì, nếu không kẹt xe, sớm nhất là mười một giờ trưa mới tới.”
“Mới đến cao tốc thôi, ít nhất mười một giờ mới về đến nhà.” Trương Tư Nghị nói súc tích.
Mẹ Trương: “Ngủ quên? Tối qua hai người các con ở cùng nhau?”
Trương Tư Nghị giống như bị đâm chọc vào tim đen, hơi xù lông nói: “Dạ! Cứ tưởng ba giờ xuất phát nên con phải đến nhà anh ấy ngủ nhờ!”
Giọng điệu của cậu không tốt lắm giống như đang oán trách, có lẽ đúng hơn là hối hận - nếu biết trước thế này thì không cần đến nhà Cố Tiêu rồi, cũng sẽ không xảy ra mấy chuyện hỗn độn khiến hiện tại cậu chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất.
Cố Tiêu nhìn cậu một cái, Trương Tư Nghị mất tự nhiên quay đầu đi, rõ ràng hai người không cãi nhau nhưng không khí dường như bế tắc.
Mẹ Trương: “Thế à.”
“Mẹ còn có chuyện gì nữa không?” Trương Tư Nghị hơi bực bội.
Hầu như tất cả các bà mẹ trên đời này đều không tính toán so đo với tính xấu của con trai mình, mẹ Trương cũng thế. Bà cho rằng con trai bởi vì ngủ quên mà nôn nóng, liền mềm giọng nói: “Ngủ quên thì ngủ quên, thấy con nói ba giờ sáng xuất phát, mẹ lo lắng đi xe đêm hôm vào lễ tết không an toàn, cũng lo trên đường đi các con gặp chuyện không may, liền gọi điện thoại hỏi thăm một chút, sáng sớm gửi tin nhắn qua Wechat cho con, con không có trả lời mẹ.”
Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, Trương Tư Nghị được vỗ về, yên lòng hơn rất nhiều, tâm trạng trở nên bình tĩnh lại: “Bọn con sẽ chú ý an toàn, con vừa rồi đang ngủ, có lẽ không nghe được tiếng báo tin nhắn.”
Mẹ Trương nghe xong, lần này đến lượt bà hoảng hốt: “Sao con có thể ngủ được? Cố Tiêu một mình lái xe đã vất vả lắm rồi, trên đường sao con lại không nói chuyện với cậu ấy?”
Trương Tư Nghị: “...”
Mẹ Trương dạy dỗ cậu: “Con không nên chỉ biết nghĩ đến mình, không thông cảm cho người khác, người ta nói đưa con về đã quá tốt bụng rồi, cũng không phải làm tài xế miễn phí cho con, không được ngủ nữa, biết chưa?”
Đối với sự giáo dục của ba Trương, Trương Tư Nghị thường đồng ý ngoài miệng nhưng trong lòng không nghe theo, nhưng với lời khuyên nhủ của mẹ cậu, thái độ của cậu hoàn toàn ngược lại.
“Biết rồi biết rồi.” Trương Tư Nghị nhận ra lỗi lầm của bản thân, mặc dù miệng miễn cưỡng nhưng cúp điện thoại xong, cậu ngồi thẳng người lên, kiên trì nói chuyện với Cố Tiêu, “Bao giờ chúng ta đến khu nghỉ ngơi ở cao tốc?”
Cố Tiêu: “Sắp rồi, khoảng ba mươi phút nữa... Đói bụng à?”
“Cũng tạm.” Trương Tư Nghị cẩn thận quan sát bảng điều khiển và hộp số bên trong xe hơi, ghen tị nói: “Anh mua chiếc xe này từ bao giờ vậy, nhìn rất mới.”
Cố Tiêu: “Mua gần một năm rồi.”
Trương Tư Nghị: “Bình thường sao không thấy anh dùng nó?”
Cố Tiêu: “Đường đến công ty không xa, đi tàu điện ngầm thì tốt hơn? Lái xe không bảo vệ môi trường.”
... Không ngờ Cố Tiêu chính là một nhà bảo vệ môi trường!
Trương Tư Nghị hỏi tiếp: “Vậy anh mua xe để đi đi về về Nam Kinh?”
Cố Tiêu giải thích: “Đôi khi đi thuyết trình ở thành phố lân cận hoặc đến công trường giải đáp thắc mắc cũng dùng, công ty chỉ có một chiếc xe, thỉnh thoảng không sắp xếp được xe đưa đón, tự mình mua một cái cũng thuận tiện hơn.”
Trương Tư Nghị: “Dạ... Giá chiếc xe này không rẻ phải không ạ? Em nhớ Lexus GS ít nhất năm trăm nghìn.”
Cố Tiêu: “Khoảng đó, tới tay thì mất bảy trăm linh tư nghìn.”
Sau đó Trương Tư Nghị hỏi thêm vài câu nữa, Cố Tiêu cũng thành thật trả lời, thấy anh thẳng thắn như thế, Trương Tư Nghị cảm thấy buồn bực - nếu tối qua khi chơi trò chơi Cố Tiêu cũng có thể hỏi gì đáp nấy giống như bây giờ thì tốt biết bao!
Aiz, có lẽ bản thân bị gài bẫy rồi... (T_T)
[1] Theo Từ điển y học Flammarion, di tinh là tình trạng tinh dịch chảy ra ngoài khi không có giao hợp, không có sự cương cứng hoặc kích thích tình dục; nó có thể xảy ra lúc đi tiểu, đại tiện hoặc trong lúc ngủ. Di tinh có thể là hiện tượng bình thường, cũng có thể là biểu hiện bệnh lý.
Toàn thân Trương Tư Nghị run rẩy, giống như một luồng điện quét qua cơ thể, cả người vừa tê dại vừa đau xót.
Mặc dù Cố Tiêu thật sự lớn tuổi hơn cậu, gọi "anh trai" cũng không thành vấn đề, nhưng dưới tình huống bị dọa dẫm phải gọi, Trương Tư Nghị luôn có cảm giác nhục nhã hệt như lòng tự trọng nam giới bị đánh bại hoàn toàn.
Tuy nhiên, cậu phải thỏa hiệp, cậu sợ bản thân không gọi, Cố Tiêu sẽ sử dụng cách thức tàn nhẫn hơn đối phó cậu.
Trương Tư Nghị nắm chặt mép chăn, trong cảm giác xấu hổ kèm theo ngọt ngào kì lạ, từ cổ họng nói ra hai từ: “Anh trai...”
Cố Tiêu bỡn cợt: “Hả? Em vừa nói gì thế? Như tiếng bồ câu kêu, anh không nghe được.”
Trương Tư Nghị: “...”
Trương Tư Nghị suy sụp nói: “Anh đừng quá đáng!!!” (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻ Bởi vì quá tức giận, lúc cậu rống những lời này, âm thanh bị vỡ ra.
Cố Tiêu dừng một giây, đột nhiên anh nằm xuống cười nắc nẻ, giống như phản ứng của Trương Tư Nghị khiến anh vô cùng vui vẻ, anh cười đến mức ngay cả chiếc giường cũng hơi rung động theo lồng ngực phập phồng của anh.
Cười khoảng nửa phút, Cố Tiêu mới thở hổn hển nói: “Được rồi, được rồi, ha ha ha... Ngủ đi...”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu chợt nhớ đến gì đó, căn dặn: “À đúng rồi, quần phải mặc cả đêm, tình nguyện đánh cược tình nguyện chịu thua, không được lén lút cởi ra.”
Trương Tư Nghị: “...” Khinh người quá đáng! (T////T)
Nếu biết trước sẽ không chịu đựng nổi thế này, cậu thà đông chết trên sofa còn hơn, hic hic hic...
Chẳng bao lâu sau, căn phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh, não bộ Trương Tư Nghị chậm chạp hoạt động, cảm thấy bản thân sắp bị chơi hỏng.
Mặc dù Cố Tiêu không chạm vào cậu chút nào nhưng từ thể xác đến tâm hồn, từ suy nghĩ đến nhân cách giống như bị đối phương cưỡng bức hết lần này đến lần khác, đặc biệt là cậu còn mặc quần lót của Cố Tiêu. Cảm giác này tựa như bị giống đực khác đánh dấu, hương vị của đối phương ngấm vào da thịt cậu từng chút một, tạo thành phản ứng hóa học mãnh liệt với hormone trong cơ thể cậu, làm cả người cậu nôn nóng, phấn khích và lo lắng.
Trong loại cảm giác xấu hổ và khô nóng này, Trương Tư Nghị cạn kiệt chút năng lượng và tâm trí cuối cùng, rơi vào giấc mộng đen tối.
Nhưng mà đây không phải là kết thúc của ác mộng.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tư Nghị mở mắt, phát hiện bản thân gắt gao dính chặt với Cố Tiêu, hai chiếc chăn độc lập không biết phân tán từ bao giờ, họ da dán da, ngón chân quấn ngón chân, tư thế thân mật giống như một cặp tình nhân yêu nhau say đắm.
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức Trương Tư Nghị có thể đếm được Cố Tiêu có mấy sợi lông mi...
Cố Tiêu không biết tỉnh từ lúc nào, anh hơi híp mắt nhìn cậu, không nói một lời.
Trương Tư Nghị kinh hoàng nới lỏng vòng tay, lùi ra sau một chút, quanh co nói: “Chúng, chúng ta...” Cậu vốn định nói "Chúng ta sao lại ngủ thành như thế", nhưng cậu nhận ra vừa rồi chủ yếu là cậu ôm Cố Tiêu, cho nên không dám hỏi nữa, đỏ bừng mặt ngoảnh nhìn xung quanh, “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Bên ngoài trời sáng tỏ, đã sớm qua ba giờ.
Cố Tiêu di chuyển cánh tay tê dại do bị đè ép, giọng nói hơi khàn: “Hơn bảy giờ.”
Trương Tư Nghị vội la lên: “Sao anh không gọi em dậy?”
Phản ứng của Cố Tiêu bình tĩnh hơn cậu rất nhiều, anh vừa cúi người nhặt quần áo trên sàn nhà đưa cho Trương Tư Nghị vừa giải thích: “Ba giờ anh đánh thức em một lần, thấy em ngủ say quá nên muốn để em ngủ thêm một chút, kết quả anh cũng ngủ quên mất, tỉnh dậy cũng đã sáu giờ.”
Trương Tư Nghị vội vàng mặc quần áo vào, hoảng hốt nói: “Sáu giờ? Bây giờ không phải bảy giờ hơn sao?”
Cố Tiêu cười nhạo: “Lúc đó em ôm anh như ôm cục vàng, lôi thế nào cũng không buông tay, còn vừa nghiến răng vừa nói mớ, trong mơ không biết đang cãi nhau với ai... Đánh thức em? Ha ha, anh sợ em khó chịu trút giận vào anh.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó, đây là lý do vớ vẩn gì thế? Ông đây là loại người tùy tiện phát điên ư? Nhưng tối qua hình như cậu thật sự mơ thấy chuyện kì lạ gì đó, chỉ là vừa tỉnh dậy đã quên.
Cố Tiêu thở dài: “Quên đi, muộn thì cũng muộn rồi, sáu giờ hay bảy giờ xuất phát chẳng có gì khác nhau, đều kẹt xe cả thôi.”
“Được rồi...” Trương Tư Nghị mặc áo rồi kéo quần vào, đột nhiên cậu phát hiện ở chân có chỗ nào đó bất thường...
Tại sao phía dưới lại cảm thấy hơi ẩm ướt...
What, what the fuck... Cậu cậu cậu hình như bị di tinh[1]... QAQ
Trời ơi... Cậu đang mặc quần lót của Cố Tiêu...!
Nằm trên giường của đàn ông, mặc quần lót của đàn ông, còn mẹ nó di tinh...
“...” Wwwwhat the fuckkk!!!
Phát hiện này khiến Trương Tư Nghị suy sụp còn nhiều hơn tất cả những đả kích trong trò chơi tối qua cộng lại, thật giống như cậu bị hãm hiếp còn cảm nhận được khoái cảm, toàn bộ cái nhìn về cuộc sống này hoàn toàn sụp đổ! Trong một khoảnh khắc, Trương Tư Nghị nghĩ bản thân sau này không còn mặt mũi nào đối diện với Cố Tiêu, cậu muốn từ chức, muốn cắt đứt quan hệ với Cố Tiêu, sau đó họ không bao giờ gặp lại nhau!!!
“Sao thế?” Cố Tiêu thấy cậu đờ đẫn, hỏi thăm một câu.
“Không, không có gì...” Trương Tư Nghị hấp tấp kéo quần lên, giả bộ quên mình còn đang mặc quần lót của Cố Tiêu, hỗn loạn và xấu hổ đi toilet xử lý.
A a a a a a... Cậu muốn bùng cháy! Lịch sử đen tối! Lịch sử đen tối nhất trong cả cuộc đời cậu!!!
Sáng sớm vội vội vàng vàng, Cố Tiêu dường như thật sự không quan tâm đến chuyện Trương Tư Nghị còn mặc đồ lót của anh. Mãi đến khi hai người mang hành lý ra cửa, anh mới phát hiện Trương Tư Nghị vẫn luôn cúi đầu, bộ dạng hồn bay phách lạc.
“Làm sao vậy, còn chưa tỉnh ngủ?” Cố Tiêu hỏi cậu.
Trương Tư Nghị chớp mắt, cố gắng xốc lại tinh thần để che giấu sự hoảng sợ bên trong của mình: “Hình như thế.”
Cố Tiêu định trêu chọc cậu một câu nhưng thấy Trương Tư Nghị ngây ra không có phản ứng gì, không đùa cậu nữa, nói thẳng: “Lát nữa lên xe ngủ tiếp.”
Biệt thự Cố Tiêu ở không có chỗ đỗ xe, anh đậu xe trong ga ra ngầm của một tòa nhà thương mại trên con đường đối diện, hai người đi mười phút mới đến nơi. Xe của Cố Tiêu là một chiếc Lexus màu xám bạc, vừa khéo là nhãn hiệu Trương Tư Nghị yêu thích, nhưng lúc này đầu óc cậu toàn là sự việc xảy ra lúc sáng, không khơi gợi nổi hứng thú.
Lên xe, Cố Tiêu đưa cho Trương Tư Nghị một chai nước, nói: “Uống trước đi, hôm nay hàng quán bán đồ ăn sáng bên ngoài không mở, chúng ta phải lên khu nghỉ ngơi ở cao tốc để ăn uống, mất ít nhất hai tiếng đồng hồ.”
Trương Tư Nghị khẽ “dạ” một tiếng, thắt dây an toàn, thu người thành một khối mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Tiêu nghi ngờ liếc nhìn cậu một cái, khởi động xe.
Sau đó hai người không nói chuyện, ra khỏi thành phố thật sự bị tắc một quãng, cũng may thời gian không dài, Cố Tiêu lái xe rất ổn, Trương Tư Nghị co tới co lui rồi thật sự ngủ, về sau cậu bị tiếng điện thoại di động đánh thức.
Là mẹ cậu gọi đến, Trương Tư Nghị tiếp nhận, ỉu xìu gọi “Mẹ.”
Mẹ Trương ở đầu bên kia điện thoại vội vàng la lên: “Tư Tư, không phải con nói sáng sớm bảy, tám giờ là về đến nhà sao? Bây giờ đã chín giờ rồi, sao còn chưa tới?”
Vài ngày trước qua điện thoại, Trương Tư Nghị đã kể chuyện Cố Tiêu lái xe đưa cậu về Nam Kinh với mẹ cậu. Tình huống lúc này thay đổi, cậu giải thích: “Bọn con ngủ quên, bảy giờ mới dậy, bây giờ đến...”
Cố Tiêu nói: “Vừa mới đến cao tốc một lúc, em nói với dì, nếu không kẹt xe, sớm nhất là mười một giờ trưa mới tới.”
“Mới đến cao tốc thôi, ít nhất mười một giờ mới về đến nhà.” Trương Tư Nghị nói súc tích.
Mẹ Trương: “Ngủ quên? Tối qua hai người các con ở cùng nhau?”
Trương Tư Nghị giống như bị đâm chọc vào tim đen, hơi xù lông nói: “Dạ! Cứ tưởng ba giờ xuất phát nên con phải đến nhà anh ấy ngủ nhờ!”
Giọng điệu của cậu không tốt lắm giống như đang oán trách, có lẽ đúng hơn là hối hận - nếu biết trước thế này thì không cần đến nhà Cố Tiêu rồi, cũng sẽ không xảy ra mấy chuyện hỗn độn khiến hiện tại cậu chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất.
Cố Tiêu nhìn cậu một cái, Trương Tư Nghị mất tự nhiên quay đầu đi, rõ ràng hai người không cãi nhau nhưng không khí dường như bế tắc.
Mẹ Trương: “Thế à.”
“Mẹ còn có chuyện gì nữa không?” Trương Tư Nghị hơi bực bội.
Hầu như tất cả các bà mẹ trên đời này đều không tính toán so đo với tính xấu của con trai mình, mẹ Trương cũng thế. Bà cho rằng con trai bởi vì ngủ quên mà nôn nóng, liền mềm giọng nói: “Ngủ quên thì ngủ quên, thấy con nói ba giờ sáng xuất phát, mẹ lo lắng đi xe đêm hôm vào lễ tết không an toàn, cũng lo trên đường đi các con gặp chuyện không may, liền gọi điện thoại hỏi thăm một chút, sáng sớm gửi tin nhắn qua Wechat cho con, con không có trả lời mẹ.”
Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, Trương Tư Nghị được vỗ về, yên lòng hơn rất nhiều, tâm trạng trở nên bình tĩnh lại: “Bọn con sẽ chú ý an toàn, con vừa rồi đang ngủ, có lẽ không nghe được tiếng báo tin nhắn.”
Mẹ Trương nghe xong, lần này đến lượt bà hoảng hốt: “Sao con có thể ngủ được? Cố Tiêu một mình lái xe đã vất vả lắm rồi, trên đường sao con lại không nói chuyện với cậu ấy?”
Trương Tư Nghị: “...”
Mẹ Trương dạy dỗ cậu: “Con không nên chỉ biết nghĩ đến mình, không thông cảm cho người khác, người ta nói đưa con về đã quá tốt bụng rồi, cũng không phải làm tài xế miễn phí cho con, không được ngủ nữa, biết chưa?”
Đối với sự giáo dục của ba Trương, Trương Tư Nghị thường đồng ý ngoài miệng nhưng trong lòng không nghe theo, nhưng với lời khuyên nhủ của mẹ cậu, thái độ của cậu hoàn toàn ngược lại.
“Biết rồi biết rồi.” Trương Tư Nghị nhận ra lỗi lầm của bản thân, mặc dù miệng miễn cưỡng nhưng cúp điện thoại xong, cậu ngồi thẳng người lên, kiên trì nói chuyện với Cố Tiêu, “Bao giờ chúng ta đến khu nghỉ ngơi ở cao tốc?”
Cố Tiêu: “Sắp rồi, khoảng ba mươi phút nữa... Đói bụng à?”
“Cũng tạm.” Trương Tư Nghị cẩn thận quan sát bảng điều khiển và hộp số bên trong xe hơi, ghen tị nói: “Anh mua chiếc xe này từ bao giờ vậy, nhìn rất mới.”
Cố Tiêu: “Mua gần một năm rồi.”
Trương Tư Nghị: “Bình thường sao không thấy anh dùng nó?”
Cố Tiêu: “Đường đến công ty không xa, đi tàu điện ngầm thì tốt hơn? Lái xe không bảo vệ môi trường.”
... Không ngờ Cố Tiêu chính là một nhà bảo vệ môi trường!
Trương Tư Nghị hỏi tiếp: “Vậy anh mua xe để đi đi về về Nam Kinh?”
Cố Tiêu giải thích: “Đôi khi đi thuyết trình ở thành phố lân cận hoặc đến công trường giải đáp thắc mắc cũng dùng, công ty chỉ có một chiếc xe, thỉnh thoảng không sắp xếp được xe đưa đón, tự mình mua một cái cũng thuận tiện hơn.”
Trương Tư Nghị: “Dạ... Giá chiếc xe này không rẻ phải không ạ? Em nhớ Lexus GS ít nhất năm trăm nghìn.”
Cố Tiêu: “Khoảng đó, tới tay thì mất bảy trăm linh tư nghìn.”
Sau đó Trương Tư Nghị hỏi thêm vài câu nữa, Cố Tiêu cũng thành thật trả lời, thấy anh thẳng thắn như thế, Trương Tư Nghị cảm thấy buồn bực - nếu tối qua khi chơi trò chơi Cố Tiêu cũng có thể hỏi gì đáp nấy giống như bây giờ thì tốt biết bao!
Aiz, có lẽ bản thân bị gài bẫy rồi... (T_T)
[1] Theo Từ điển y học Flammarion, di tinh là tình trạng tinh dịch chảy ra ngoài khi không có giao hợp, không có sự cương cứng hoặc kích thích tình dục; nó có thể xảy ra lúc đi tiểu, đại tiện hoặc trong lúc ngủ. Di tinh có thể là hiện tượng bình thường, cũng có thể là biểu hiện bệnh lý.
Danh sách chương