Đến khu nghỉ ngơi ở cao tốc, Cố Tiêu dừng xe.
Cách khu vực phục vụ còn khoảng một trăm mét, Cố Tiêu hỏi: “Em muốn đi vào ăn hay đợi trong xe?”
Trương Tư Nghị nghe xong, sửng sốt. Cố Tiêu giải thích: “Trong xe có điều hòa, bên ngoài lại lạnh, chuyển đổi lạnh nóng đột ngột dễ gây ra cảm lạnh... Thôi đi, em chờ trong xe, anh đi mua về.”
Dứt lời, không chờ Trương Tư Nghị trả lời, Cố Tiêu tháo dây an toàn, bước xuống xe.
Trương Tư Nghị hơi ngơ ngẩn, trước khi Cố Tiêu đưa ra đề nghị, cậu chắc chắn trong lòng rằng, dù ăn ở đâu, cậu đều đi mua cùng Cố Tiêu, không ngờ anh lo lắng cậu bị lạnh nên mới hỏi câu hỏi đó.
Thật kì lạ, cậu là đàn ông con trai, không giống như mấy cô gái được chiều chuộng đến mức không chịu nổi chút gió lạnh, nhưng cách cư xử của Cố Tiêu khiến cậu sản sinh ra cảm giác được che chở...
Tuy nhiên, thật sự là, bởi vì chuyện xảy ra vào sáng sớm, giữa hai chân cậu vẫn hơi ẩm ướt, nếu không cần cử động cậu cũng chẳng muốn phải di chuyển đâu.
Hai phút sau, Cố Tiêu gọi điện thoại đến, cho cậu biết mấy món ăn: “Có bánh ú, thịt viên, xúc xích nướng, bánh vừng hấp... Em muốn ăn gì?”
Khu vực phục vụ gần Gia Thành, bánh ú là đặc sản của Gia Thành, Trương Tư Nghị nhớ đến bánh ú nhân thịt lợn thơm ngon liền thèm ăn: “Em muốn ăn bánh ú nhân thịt.”
Cố Tiêu cười cười, nói: “Bánh ú cũng có rất nhiều loại, nhân thịt lòng đỏ trứng, nhân thịt trộn rau khô, nhân giăm bông... Em muốn ăn loại nào?”
Trương Tư Nghị: “Nhân thịt kèm lòng đỏ trứng!”
Cố Tiêu: “Được, chờ chút, anh đi xếp hàng.”
Treo điện thoại, Trương Tư Nghị vẫn luôn nhìn vào khu phục vụ, mãi cho đến khi bóng dáng của Cố Tiêu xuất hiện, hai mắt cậu sáng ngời, đường nhìn vô thức quấn chặt lấy đối phương.
Cách xa như thế, cậu không thấy rõ mặt Cố Tiêu, ngay cả hình thể cũng chẳng khác mấy thanh niên qua đường, thế nhưng Trương Tư Nghị biết người đó là Cố Tiêu, bóng người kia giống như tỏa sáng giữa thế giới mông lung mờ mịt này, hoàn toàn khác biệt với những người bình thường.
Cậu nhớ tối qua Cố Tiêu nhắc đến câu hỏi liên quan tới "rung động", một lần nữa, trái tim Trương Tư Nghị nảy lên dồn dập.
Không ngăn cản được sự rung động của con tim, không hề chỉ bởi vì đối phương đẹp trai, nói năng khéo léo hay là quyến rũ lạ thường... Ngay cả một dáng người mơ hồ đều có thể làm tim Trương Tư Nghị nổi trống, tim đập nhanh phi thường.
Cậu không rõ bản thân có tình cảm gì với Cố Tiêu, đó không phải là "phức cảm tuổi trẻ" và "tâm lý sùng bái" có thể giải thích hay tự lừa dối mình, nhưng cậu liều mạng trốn tránh, không muốn tìm tòi khám phá.
Có thể trong đó còn mang theo bí mật "thích người cùng giới" phá vỡ mọi thế giới quan, mà Trương Tư Nghị với thân phận trai thẳng sống hơn hai mươi năm trên đời, nếu nói là không thấy rõ còn không bằng nói là không dám đối mặt.
Bước đi của Cố Tiêu chẳng hề gấp gáp, anh từ từ di chuyển về phía trước, tốc độ không nhanh, nhưng chẳng mấy chốc đã đến gần đến bên cậu.
Trương Tư Nghị ngay lập tức dời tầm mắt... Cửa xe mở, Cố Tiêu mang theo từng đợt gió lạnh bước vào, anh thở phào một hơi, đưa chiếc bánh ú đã được cắt ra vào tay Trương Tư Nghị.
“Này, nhân thịt lợn kèm lòng đỏ trứng của em đây.” Nói rồi lấy một cốc sữa đậu nành nóng hổi từ trong một cái túi khác đưa qua, nhẹ nhàng nói, “Uống cho nóng.”
Trương Tư Nghị đang cầm bánh ú nóng hầm hập, lòng bàn tay ấm áp, không khỏi cảm động vì việc làm và lời nói đầy tri kỷ của Cố Tiêu.
Tuy nhiên, cậu vừa nghĩ đến Cố Tiêu tối hôm qua liên tục trêu chọc và bắt nạt cậu, khiến trái tim cậu bất ổn, thậm chí bây giờ cậu còn đang mặc chiếc quần lót ô nhục nhất trong cuộc đời, cậu lại bắt đầu bí xị.
... A a a! Thật đáng ghét! T_T
Quãng đường còn lại rất thuận lợi, hai người về Nam Kinh trước mười một giờ, mẹ Trương đã lái xe đến chờ cạnh đường cái.
Thấy con trai, bà mừng rỡ xuống xe, mang theo hộp quà chuẩn bị từ trước đưa cho Cố Tiêu, nói lời cảm ơn: “Tiểu Cố, cảm ơn con đã đưa Tư Tư về nhà, lái xe lâu như thế, thật sự vất vả cho con rồi!”
Cố Tiêu hơi ngại ngùng, xua tay từ chối: “Dì à, dì quá khách sáo, con chỉ tiện đường thôi, không có em ấy con cũng phải đi về một mình, không có gì đâu ạ.”
Mẹ Trương không cho phép anh từ chối, một lượt đưa đẩy, Cố Tiêu không thể chối từ nhiệt tình của bà, đành phải nhận lấy.
Anh nhìn thoáng qua xe của mẹ Trương, cảm thán: “Trời rất lạnh, lần sau con sẽ đưa em ấy về thẳng nhà, dì cũng không cần phải ra đón.”
Trương Tư Nghị: “...” Còn có lần sau? Mẹ Trương mỉm cười nói: “Con đã đưa nó từ Hải Thành về đây, sao lại không biết xấu hổ mà phiền con đưa nó về tận nhà? Hơn nữa bây giờ sắp đến giờ ăn trưa, dì nghĩ người nhà con cũng đang chờ con về nhà ăn cơm, Nam Kinh dù không lớn như Hải Thành, nhưng trong nội thành lái xe cũng rất mất thời gian, dì sang đây chỉ tốn mười lăm phút thôi, con không cần lo lắng cho dì. Nhưng mà hôm nay đang vào giờ cao điểm, ngày cũng đặc biệt, không tiện mời con đến nhà dì ăn cơm, chờ hôm nào đi, dì để Tư Tư tự mình đến gọi con, mời con nhà dì chơi, đều ở Nam Kinh cả, chúng ta phải qua lại mới được.”
Cố Tiêu cười cười, gật đầu nói “Dạ”, một người mẹ thấu tình đạt lý lại nhiệt tình niềm nở như thế, thật sự khó từ chối.
Mẹ Trương nói hồi lâu, phát hiện con trai lưng đeo ba lô đứng một bên câm như hến, bà vỗ lưng cậu, nháy mắt ra hiệu: “Con đồ ngốc này, đứng đực ra thế làm gì, nói mấy câu đi.”
Trương Tư Nghị “a” một tiếng, khi có phản ứng, cậu đỏ mặt nói: “Hôm nay cảm ơn anh, cái đó, hoan nghênh anh đến nhà em chơi.”
Cố Tiêu khẽ cười nhìn cậu, nói: “Ừ, chúc em năm mới vui vẻ trước.”
Trương Tư Nghị: “... Anh cũng vậy.”
Về đến nhà, Trương Tư Nghị vào đến cửa thì chạy ngay lên tầng.
“Này! Con vội vàng như thế làm gì? Đặt đồ đạc xuống là được rồi, ăn cơm trước đã!” Mẹ Trương thúc giục.
Trương Tư Nghị: “Con con con đi tắm đây! Tối đa mười lăm phút! Lập tức xong!”
Ba Trương cầm bình giữ nhiệt, đang định đứng dậy đến bàn ăn gọi cô giúp việc ăn cơm, nghe thấy thế ông liền ngồi trở lại, kì lạ nói: “Chuyện gì xảy ra? Nó say xe à? Sao vừa đến nhà liền đi tắm?”
Mẹ Trương cài cửa lại, chà xát bàn tay, nói: “Không đâu, em thấy con rất ổn mà. Vừa mới nói chuyện với Tiểu Cố một lúc, chàng trai kia lái một chiếc Lexus, trên đường Tư Tư nói, chiếc xe đó do cậu ấy tự kiếm tiền mua, aiz, còn trẻ tuổi, thật có tiền đồ.”
Ba Trương rũ mi mắt, vừa lật báo vừa nói: “Kiếm tiền không phải là thước đo tiền đồ, quan trọng là người ta có đầu óc, chững chạc, không giống như con trai của em, lộp chộp nóng nảy y hệt em, Trương Tư Nghị mà có được một nửa kiên định giống Cố Tiêu, gánh nặng trong lòng anh cũng coi như được hạ xuống.”
Mẹ Trương vừa cởi khăn choàng len vừa cười nói: “Em lộp chộp nóng nảy anh cũng cưới em? Người ngốc có phúc của người ngốc, anh đấy, hãy quẳng gánh lo đi, Tư Tư nhà chúng ta vừa nhìn đã thấy có phúc, nếu không sao có thể đầu thai làm con trai chúng ta được?”
Ba Trương cười hừ một tiếng, ngoài miệng không nói gì nhưng khuôn mặt hiện ra niềm tự hào.
Trương Tư Nghị dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, lấy chiếc quần lót của cậu lúc sáng sớm vội vàng nhặt lên nhét vào túi quần jeans ra thay, thần kinh căng thẳng ban ngày cuối cùng cũng được thư giãn.
Cậu kẹp chiếc quần lót mới thay ra kia, cảm thấy nhục nhã và ghét bỏ vô cùng, đang băn khoăn phải xử lý thế nào, mẹ Trương lại gọi: “Tư Tư! Xong chưa con ơi? Thức ăn sắp nguội hết rồi!”
Trương Tư Nghị đỏ bừng mặt, nhanh chóng nhét quần lót lung tung xuống dưới gối, đi xuống tầng dưới trước.
Bữa cơm trưa không tính là cơm tất niên, ăn khá đơn giản. Giữa bữa ăn, ba Trương hỏi tình hình công việc của Trương Tư Nghị. Trương Tư Nghị nhớ tới dự án xây dựng tòa nhà văn phòng cậu đang làm, cuối cùng cũng có chút tài năng để thổi phồng, nhưng lúc hai ba con nói đến tình trạng trống rỗng của thành phố C, liền nổi lên chút tranh chấp.
Ba Trương rất không hài lòng với tác phong của cục trưởng cục quy hoạch thành phố C, ông cho rằng không có gì đáng tự hào khi được người như thế lựa chọn phương án. Tuy nhiên, đối với Trương Tư Nghị mà nói, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, dù sao đây cũng là dự án độc lập đầu tiên cậu thực hiện kể từ khi đi làm đến nay, hơn nữa, đó còn là kết quả của cuộc cạnh tranh với một đồng nghiệp khác. Họ phàn nàn về tình huống của thành phố C, nhưng Trương Tư Nghị chỉ là một nhà thiết kế kiến trúc, cậu không phải là chính trị gia, cậu chỉ có thể làm ra thiết kế tốt nhất dưới điều kiện hiện có, không thể can thiệp vào các quyết định của quan chức chính trị, do đó sự coi thường của ba Trương khiến Trương Tư Nghị rất chán nản - ba có thể chỉ thừa nhận những nỗ lực và thành tựu của con được không?
Cơm nước xong, ba Trương gọi Trương Tư Nghị cùng ông xem tin tức, trò chuyện tình hình chính trị đương thời. Trương Tư Nghị không muốn nhưng cậu không dám phản đối, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng bởi vì trong lòng tức giận, cậu chống lại mọi quan điểm và nhận định của ba cậu, làm cho đồng chí Trương già giận dữ, ông vốn định tạo chút hình tượng người cha hiền từ, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa: “Mày là thằng ngu lâu dốt bền khó đào tạo, chính trị nào có đơn giản như mày nghĩ vậy!” Dứt lời ông thở phì phò phẩy tay áo bỏ đi, tỏ ra không cách nào bàn luận chuyện bầu trời với con ếch chỉ biết ngồi đáy giếng.
Trương Tư Nghị khẽ hừ một tiếng, mặc kệ ba cậu, ngược lại cậu được tự do mà trở nên vui vẻ nhảy lên tầng chơi.
Đồng nghiệp, bạn bè đều về quê cả rồi, WeChat bỗng chốc vô cùng náo nhiệt, không đọc được hết nội dung mới.
Lục Kiều đăng tải ảnh ẩm thực địa phương, Tất Nhạc Nhạc khoe hình ăn uống shopping cùng bạn thân. Quê quán Chu Hồng Chấn ở phương Bắc, chỉ thấy anh bọc người giống một con gấu đắp lô cốt tuyết, tự xưng là kiến trúc sư băng tuyết.
Trương Tư Nghị đọc mà cười ha ha, nhấn like từng ảnh một, còn không quên đánh giá vài câu.
Riêng mấy người bạn du học cùng cậu trở về, đã ở trong nhóm chat kể về tiền lương, tiền thưởng cuối năm và tình hình ngành công nghiệp hiện tại.
Tô Nguyên: “Ôi trời ơi! Thưởng cuối năm nay của bọn chị chỉ được nửa tháng tiền lương! Quá ít! Chị muốn nhảy việc!”
Nhậm Mộng Huyên: “Ít nhất chị cuối năm còn có thưởng, công ty nhỏ của em căn bản là không có gì hết!”
Khương Hải: “Thưởng của bọn tớ cũng ít lắm, có một đàn anh trong công ty bọn tớ nói năm trước tiền thưởng của anh ấy tương đương nửa năm tiền lương! Aiz, thoái trào của ngành công nghiệp bao giờ mới chấm dứt? Nếu không, không có tiền cưới vợ rước nàng về dinh mất!”
Bởi vì mối quan hệ yêu đương với Khương Hải, gần đây Điền Ngữ Tĩnh cũng được thêm vào nhóm. Cô nàng gửi lên một biểu cảm cười to, nói: “Hay là anh mang của hồi môn đến nhà em ở rể đi.”
Khương Hải: “...”
Trương Tư Nghị đọc được từ “ở rể” liền nghĩ ngay đến anh rể của Phó Tín Huy, thấy Phó Tín Huy không tham gia nói chuyện trong nhóm, cậu hơi lo lắng tình hình sau khi cậu ta về quê không được tốt lắm, liền lén lút gửi tin nhắn cho cậu ta: “Này, cậu đang ở nhà phải không? Phấn Chấn có khỏe không?”
Rất lâu sau Phó Tín Huy mới trả lời bằng tin nhắn thoại, nền âm thanh hơi ồn: “Không khỏe lắm, bây giờ có việc, tối nay tớ gọi điện nói rõ cho cậu.”
Cách khu vực phục vụ còn khoảng một trăm mét, Cố Tiêu hỏi: “Em muốn đi vào ăn hay đợi trong xe?”
Trương Tư Nghị nghe xong, sửng sốt. Cố Tiêu giải thích: “Trong xe có điều hòa, bên ngoài lại lạnh, chuyển đổi lạnh nóng đột ngột dễ gây ra cảm lạnh... Thôi đi, em chờ trong xe, anh đi mua về.”
Dứt lời, không chờ Trương Tư Nghị trả lời, Cố Tiêu tháo dây an toàn, bước xuống xe.
Trương Tư Nghị hơi ngơ ngẩn, trước khi Cố Tiêu đưa ra đề nghị, cậu chắc chắn trong lòng rằng, dù ăn ở đâu, cậu đều đi mua cùng Cố Tiêu, không ngờ anh lo lắng cậu bị lạnh nên mới hỏi câu hỏi đó.
Thật kì lạ, cậu là đàn ông con trai, không giống như mấy cô gái được chiều chuộng đến mức không chịu nổi chút gió lạnh, nhưng cách cư xử của Cố Tiêu khiến cậu sản sinh ra cảm giác được che chở...
Tuy nhiên, thật sự là, bởi vì chuyện xảy ra vào sáng sớm, giữa hai chân cậu vẫn hơi ẩm ướt, nếu không cần cử động cậu cũng chẳng muốn phải di chuyển đâu.
Hai phút sau, Cố Tiêu gọi điện thoại đến, cho cậu biết mấy món ăn: “Có bánh ú, thịt viên, xúc xích nướng, bánh vừng hấp... Em muốn ăn gì?”
Khu vực phục vụ gần Gia Thành, bánh ú là đặc sản của Gia Thành, Trương Tư Nghị nhớ đến bánh ú nhân thịt lợn thơm ngon liền thèm ăn: “Em muốn ăn bánh ú nhân thịt.”
Cố Tiêu cười cười, nói: “Bánh ú cũng có rất nhiều loại, nhân thịt lòng đỏ trứng, nhân thịt trộn rau khô, nhân giăm bông... Em muốn ăn loại nào?”
Trương Tư Nghị: “Nhân thịt kèm lòng đỏ trứng!”
Cố Tiêu: “Được, chờ chút, anh đi xếp hàng.”
Treo điện thoại, Trương Tư Nghị vẫn luôn nhìn vào khu phục vụ, mãi cho đến khi bóng dáng của Cố Tiêu xuất hiện, hai mắt cậu sáng ngời, đường nhìn vô thức quấn chặt lấy đối phương.
Cách xa như thế, cậu không thấy rõ mặt Cố Tiêu, ngay cả hình thể cũng chẳng khác mấy thanh niên qua đường, thế nhưng Trương Tư Nghị biết người đó là Cố Tiêu, bóng người kia giống như tỏa sáng giữa thế giới mông lung mờ mịt này, hoàn toàn khác biệt với những người bình thường.
Cậu nhớ tối qua Cố Tiêu nhắc đến câu hỏi liên quan tới "rung động", một lần nữa, trái tim Trương Tư Nghị nảy lên dồn dập.
Không ngăn cản được sự rung động của con tim, không hề chỉ bởi vì đối phương đẹp trai, nói năng khéo léo hay là quyến rũ lạ thường... Ngay cả một dáng người mơ hồ đều có thể làm tim Trương Tư Nghị nổi trống, tim đập nhanh phi thường.
Cậu không rõ bản thân có tình cảm gì với Cố Tiêu, đó không phải là "phức cảm tuổi trẻ" và "tâm lý sùng bái" có thể giải thích hay tự lừa dối mình, nhưng cậu liều mạng trốn tránh, không muốn tìm tòi khám phá.
Có thể trong đó còn mang theo bí mật "thích người cùng giới" phá vỡ mọi thế giới quan, mà Trương Tư Nghị với thân phận trai thẳng sống hơn hai mươi năm trên đời, nếu nói là không thấy rõ còn không bằng nói là không dám đối mặt.
Bước đi của Cố Tiêu chẳng hề gấp gáp, anh từ từ di chuyển về phía trước, tốc độ không nhanh, nhưng chẳng mấy chốc đã đến gần đến bên cậu.
Trương Tư Nghị ngay lập tức dời tầm mắt... Cửa xe mở, Cố Tiêu mang theo từng đợt gió lạnh bước vào, anh thở phào một hơi, đưa chiếc bánh ú đã được cắt ra vào tay Trương Tư Nghị.
“Này, nhân thịt lợn kèm lòng đỏ trứng của em đây.” Nói rồi lấy một cốc sữa đậu nành nóng hổi từ trong một cái túi khác đưa qua, nhẹ nhàng nói, “Uống cho nóng.”
Trương Tư Nghị đang cầm bánh ú nóng hầm hập, lòng bàn tay ấm áp, không khỏi cảm động vì việc làm và lời nói đầy tri kỷ của Cố Tiêu.
Tuy nhiên, cậu vừa nghĩ đến Cố Tiêu tối hôm qua liên tục trêu chọc và bắt nạt cậu, khiến trái tim cậu bất ổn, thậm chí bây giờ cậu còn đang mặc chiếc quần lót ô nhục nhất trong cuộc đời, cậu lại bắt đầu bí xị.
... A a a! Thật đáng ghét! T_T
Quãng đường còn lại rất thuận lợi, hai người về Nam Kinh trước mười một giờ, mẹ Trương đã lái xe đến chờ cạnh đường cái.
Thấy con trai, bà mừng rỡ xuống xe, mang theo hộp quà chuẩn bị từ trước đưa cho Cố Tiêu, nói lời cảm ơn: “Tiểu Cố, cảm ơn con đã đưa Tư Tư về nhà, lái xe lâu như thế, thật sự vất vả cho con rồi!”
Cố Tiêu hơi ngại ngùng, xua tay từ chối: “Dì à, dì quá khách sáo, con chỉ tiện đường thôi, không có em ấy con cũng phải đi về một mình, không có gì đâu ạ.”
Mẹ Trương không cho phép anh từ chối, một lượt đưa đẩy, Cố Tiêu không thể chối từ nhiệt tình của bà, đành phải nhận lấy.
Anh nhìn thoáng qua xe của mẹ Trương, cảm thán: “Trời rất lạnh, lần sau con sẽ đưa em ấy về thẳng nhà, dì cũng không cần phải ra đón.”
Trương Tư Nghị: “...” Còn có lần sau? Mẹ Trương mỉm cười nói: “Con đã đưa nó từ Hải Thành về đây, sao lại không biết xấu hổ mà phiền con đưa nó về tận nhà? Hơn nữa bây giờ sắp đến giờ ăn trưa, dì nghĩ người nhà con cũng đang chờ con về nhà ăn cơm, Nam Kinh dù không lớn như Hải Thành, nhưng trong nội thành lái xe cũng rất mất thời gian, dì sang đây chỉ tốn mười lăm phút thôi, con không cần lo lắng cho dì. Nhưng mà hôm nay đang vào giờ cao điểm, ngày cũng đặc biệt, không tiện mời con đến nhà dì ăn cơm, chờ hôm nào đi, dì để Tư Tư tự mình đến gọi con, mời con nhà dì chơi, đều ở Nam Kinh cả, chúng ta phải qua lại mới được.”
Cố Tiêu cười cười, gật đầu nói “Dạ”, một người mẹ thấu tình đạt lý lại nhiệt tình niềm nở như thế, thật sự khó từ chối.
Mẹ Trương nói hồi lâu, phát hiện con trai lưng đeo ba lô đứng một bên câm như hến, bà vỗ lưng cậu, nháy mắt ra hiệu: “Con đồ ngốc này, đứng đực ra thế làm gì, nói mấy câu đi.”
Trương Tư Nghị “a” một tiếng, khi có phản ứng, cậu đỏ mặt nói: “Hôm nay cảm ơn anh, cái đó, hoan nghênh anh đến nhà em chơi.”
Cố Tiêu khẽ cười nhìn cậu, nói: “Ừ, chúc em năm mới vui vẻ trước.”
Trương Tư Nghị: “... Anh cũng vậy.”
Về đến nhà, Trương Tư Nghị vào đến cửa thì chạy ngay lên tầng.
“Này! Con vội vàng như thế làm gì? Đặt đồ đạc xuống là được rồi, ăn cơm trước đã!” Mẹ Trương thúc giục.
Trương Tư Nghị: “Con con con đi tắm đây! Tối đa mười lăm phút! Lập tức xong!”
Ba Trương cầm bình giữ nhiệt, đang định đứng dậy đến bàn ăn gọi cô giúp việc ăn cơm, nghe thấy thế ông liền ngồi trở lại, kì lạ nói: “Chuyện gì xảy ra? Nó say xe à? Sao vừa đến nhà liền đi tắm?”
Mẹ Trương cài cửa lại, chà xát bàn tay, nói: “Không đâu, em thấy con rất ổn mà. Vừa mới nói chuyện với Tiểu Cố một lúc, chàng trai kia lái một chiếc Lexus, trên đường Tư Tư nói, chiếc xe đó do cậu ấy tự kiếm tiền mua, aiz, còn trẻ tuổi, thật có tiền đồ.”
Ba Trương rũ mi mắt, vừa lật báo vừa nói: “Kiếm tiền không phải là thước đo tiền đồ, quan trọng là người ta có đầu óc, chững chạc, không giống như con trai của em, lộp chộp nóng nảy y hệt em, Trương Tư Nghị mà có được một nửa kiên định giống Cố Tiêu, gánh nặng trong lòng anh cũng coi như được hạ xuống.”
Mẹ Trương vừa cởi khăn choàng len vừa cười nói: “Em lộp chộp nóng nảy anh cũng cưới em? Người ngốc có phúc của người ngốc, anh đấy, hãy quẳng gánh lo đi, Tư Tư nhà chúng ta vừa nhìn đã thấy có phúc, nếu không sao có thể đầu thai làm con trai chúng ta được?”
Ba Trương cười hừ một tiếng, ngoài miệng không nói gì nhưng khuôn mặt hiện ra niềm tự hào.
Trương Tư Nghị dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, lấy chiếc quần lót của cậu lúc sáng sớm vội vàng nhặt lên nhét vào túi quần jeans ra thay, thần kinh căng thẳng ban ngày cuối cùng cũng được thư giãn.
Cậu kẹp chiếc quần lót mới thay ra kia, cảm thấy nhục nhã và ghét bỏ vô cùng, đang băn khoăn phải xử lý thế nào, mẹ Trương lại gọi: “Tư Tư! Xong chưa con ơi? Thức ăn sắp nguội hết rồi!”
Trương Tư Nghị đỏ bừng mặt, nhanh chóng nhét quần lót lung tung xuống dưới gối, đi xuống tầng dưới trước.
Bữa cơm trưa không tính là cơm tất niên, ăn khá đơn giản. Giữa bữa ăn, ba Trương hỏi tình hình công việc của Trương Tư Nghị. Trương Tư Nghị nhớ tới dự án xây dựng tòa nhà văn phòng cậu đang làm, cuối cùng cũng có chút tài năng để thổi phồng, nhưng lúc hai ba con nói đến tình trạng trống rỗng của thành phố C, liền nổi lên chút tranh chấp.
Ba Trương rất không hài lòng với tác phong của cục trưởng cục quy hoạch thành phố C, ông cho rằng không có gì đáng tự hào khi được người như thế lựa chọn phương án. Tuy nhiên, đối với Trương Tư Nghị mà nói, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, dù sao đây cũng là dự án độc lập đầu tiên cậu thực hiện kể từ khi đi làm đến nay, hơn nữa, đó còn là kết quả của cuộc cạnh tranh với một đồng nghiệp khác. Họ phàn nàn về tình huống của thành phố C, nhưng Trương Tư Nghị chỉ là một nhà thiết kế kiến trúc, cậu không phải là chính trị gia, cậu chỉ có thể làm ra thiết kế tốt nhất dưới điều kiện hiện có, không thể can thiệp vào các quyết định của quan chức chính trị, do đó sự coi thường của ba Trương khiến Trương Tư Nghị rất chán nản - ba có thể chỉ thừa nhận những nỗ lực và thành tựu của con được không?
Cơm nước xong, ba Trương gọi Trương Tư Nghị cùng ông xem tin tức, trò chuyện tình hình chính trị đương thời. Trương Tư Nghị không muốn nhưng cậu không dám phản đối, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng bởi vì trong lòng tức giận, cậu chống lại mọi quan điểm và nhận định của ba cậu, làm cho đồng chí Trương già giận dữ, ông vốn định tạo chút hình tượng người cha hiền từ, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa: “Mày là thằng ngu lâu dốt bền khó đào tạo, chính trị nào có đơn giản như mày nghĩ vậy!” Dứt lời ông thở phì phò phẩy tay áo bỏ đi, tỏ ra không cách nào bàn luận chuyện bầu trời với con ếch chỉ biết ngồi đáy giếng.
Trương Tư Nghị khẽ hừ một tiếng, mặc kệ ba cậu, ngược lại cậu được tự do mà trở nên vui vẻ nhảy lên tầng chơi.
Đồng nghiệp, bạn bè đều về quê cả rồi, WeChat bỗng chốc vô cùng náo nhiệt, không đọc được hết nội dung mới.
Lục Kiều đăng tải ảnh ẩm thực địa phương, Tất Nhạc Nhạc khoe hình ăn uống shopping cùng bạn thân. Quê quán Chu Hồng Chấn ở phương Bắc, chỉ thấy anh bọc người giống một con gấu đắp lô cốt tuyết, tự xưng là kiến trúc sư băng tuyết.
Trương Tư Nghị đọc mà cười ha ha, nhấn like từng ảnh một, còn không quên đánh giá vài câu.
Riêng mấy người bạn du học cùng cậu trở về, đã ở trong nhóm chat kể về tiền lương, tiền thưởng cuối năm và tình hình ngành công nghiệp hiện tại.
Tô Nguyên: “Ôi trời ơi! Thưởng cuối năm nay của bọn chị chỉ được nửa tháng tiền lương! Quá ít! Chị muốn nhảy việc!”
Nhậm Mộng Huyên: “Ít nhất chị cuối năm còn có thưởng, công ty nhỏ của em căn bản là không có gì hết!”
Khương Hải: “Thưởng của bọn tớ cũng ít lắm, có một đàn anh trong công ty bọn tớ nói năm trước tiền thưởng của anh ấy tương đương nửa năm tiền lương! Aiz, thoái trào của ngành công nghiệp bao giờ mới chấm dứt? Nếu không, không có tiền cưới vợ rước nàng về dinh mất!”
Bởi vì mối quan hệ yêu đương với Khương Hải, gần đây Điền Ngữ Tĩnh cũng được thêm vào nhóm. Cô nàng gửi lên một biểu cảm cười to, nói: “Hay là anh mang của hồi môn đến nhà em ở rể đi.”
Khương Hải: “...”
Trương Tư Nghị đọc được từ “ở rể” liền nghĩ ngay đến anh rể của Phó Tín Huy, thấy Phó Tín Huy không tham gia nói chuyện trong nhóm, cậu hơi lo lắng tình hình sau khi cậu ta về quê không được tốt lắm, liền lén lút gửi tin nhắn cho cậu ta: “Này, cậu đang ở nhà phải không? Phấn Chấn có khỏe không?”
Rất lâu sau Phó Tín Huy mới trả lời bằng tin nhắn thoại, nền âm thanh hơi ồn: “Không khỏe lắm, bây giờ có việc, tối nay tớ gọi điện nói rõ cho cậu.”
Danh sách chương