Bỗng chốc Trương Tư Nghị hoảng hốt. Cậu không rõ đây là cảnh tượng trong mơ hay là hiện thực, nhưng bầu không khí tối tăm bí ẩn trong rạp chiếu phim, chàng hoàng tử đang đuổi theo nàng công chúa bỏ trốn trên màn ảnh, cùng với cảm xúc rõ ràng trên tay, đều vô cùng chân thực.

Cậu sửng sốt hai giây, máy móc nhìn về chỗ hai người nắm tay nhau, phát hiện áo khoác ngoài của Cố Tiêu che ở phía trên. Cậu hơi co tay lại một chút, ngay sau đó, đường viền khớp xương sắc nét, làn da khô ráo mềm mại của Cố Tiêu, nhiệt độ của lòng bàn tay bị tay cậu nắm lấy của anh... Từng chi tiết nhỏ rõ ràng dọc theo dây thần kinh ngoại biên của các đầu ngón tay truyền ra, đi qua cánh tay, vai rồi hướng đến tâm nhĩ.

Trương Tư Nghị bị bắn hạ, một nửa cơ thể bị đóng băng tê liệt tại chỗ.

Đầu óc trì trệ chậm chạp vận động, cậu nghĩ, có phải lúc cậu nằm mơ cứ tưởng hiện thực là cảnh trong mơ, vô thức bắt lấy tay Cố Tiêu? A a a a a a a...

Trương Tư Nghị bây giờ mới hoàn toàn phản ứng được, đột ngột rút tay trở về, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng nhìn về phía Cố Tiêu, mà Cố Tiêu đã nghiêng đầu nhìn cậu vài giây trước khi cậu nhỏm đầu lên.

“Em...” Trương Tư Nghị luống cuống tay chân dùng ống tay áo lau khóe môi, nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi, em ngủ quên...”

Giờ phút này, Trương Tư Nghị chỉ muốn cho bản thân một cái tát - Sao cậu lại không có đạo đức gì thế! Cậu thích người này đến mức nằm mơ cũng muốn dính lấy anh sao!?

Cố Tiêu khẽ cười nhìn cậu, nhưng nụ cười bỡn cợt ban đầu bây giờ lại có chút kì lạ, hơi tiếc nuối lại hơi thất vọng.

Trương Tư Nghị không biết liệu cậu có bỏ sót gì không, nhưng ánh sáng trong rạp chiếu phim quá mờ, trí não cậu thật sự quá hỗn loạn.

“Em không cố ý.” Trương Tư Nghị cuộn chặt nắm tay, rũ mi mắt, không dám nhìn Cố Tiêu nữa, thật sự quá mất mặt, ông trời, để cậu chết đi...

Cố Tiêu cúi đầu “ừ” một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía màn hình, không để ý đến cậu nữa.

Tiếng chuông báo mười hai giờ vang lên, phép thuật biến mất, công chúa làm rơi một chiếc giày thủy tinh, hốt hoảng chạy ra khỏi cung điện, để lại hoàng tử nắm chiếc giày, nhìn người trong lòng biến mất nơi xa, vẻ mặt mờ mịt và mất mát.

...

Tuy nhiên, ít nhất hoàng tử còn có một chiếc giày pha lê thể hiện cho hi vọng, trong hướng đi vốn có của câu chuyện cổ tích, cuối cùng mọi chuyện kết thúc tốt đẹp.

Sau khi buổi chiếu kết thúc, Hạ Trình Thiên không kiềm được mà ngáp một cái, vẻ mặt uể oải nói: “Thật là một bộ phim tệ hại, chán muốn chết, thà đi ngủ còn hơn.”

Trương Tư Nghị: “...”

Thực tế, bởi vì Hạ Trình Thiên ngồi ở bên tay trái Cố Tiêu, Trương Tư Nghị ngồi bên phải Cố Tiêu, bàn tay nắm lấy nhau của họ còn được một chiếc áo khoác che phủ, nên trong quá trình xem phim Hạ Trình Thiên không biết được chuyện xảy ra ngay bên cạnh. Thế nhưng Trương Tư Nghị có tật giật mình, cậu cảm giác như tình sự bị người ta phát hiện. Nhanh chóng xoay người, cậu cúi đầu bước đến lối đi nhỏ.

Hạ Trình Thiên cũng đứng dậy, thấy bóng lưng lén lút ra ngoài rất nhanh của Trương Tư Nghị, đột nhiên nhớ đến lời nói trước khi xem phim của Cố Tiêu, anh khẽ cắn môi, thầm nghĩ - Thằng quỷ nhỏ thối tha, xem tối nay anh tính sổ với chú em thế nào!

Năm người gặp nhau ở lối vào của khán phòng, má Trương Tư Nghị vẫn còn nóng, cậu liền lấy cớ đi vào nhà vệ sinh. Vừa rồi uống cà phê rồi ngủ một giấc, cậu thật sự buồn tiểu.

Đi tiểu xong, Trương Tư Nghị nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của mình trong gương, vươn tay định dùng nước này khoát lên mặt, bỗng chốc cậu dừng lại.

Cậu nhìn chằm chằm vào tay trái của mình, sửng sốt hai giây, đây là cái tay từng nắm tay Cố Tiêu... (O////O)

Không nên rửa thì hơn...

Cậu rụt tay trở về, vừa dùng tay phải hứng nước xối lên hai má đỏ hây hây của mình vừa mắng thầm bản thân "ngốc nghếch" ở trong lòng.

Trở lại điểm tụ họp, cậu thấy Cố Tiêu đã mặc áo khoác vào, hai tay anh xỏ túi, đang hỏi Hạ Tuyết Anh kế hoạch tiếp theo.

Hoạt động hẹn hò của Hạ Tuyết Anh và Trương Tư Nghị diễn ra vào buổi trưa và buổi chiều, không ngờ bây giờ có nhiều người tham gia, cô cũng băn khoăn tiếp theo nên thu xếp thế nào. Thấy Hạ Trình Thiên và Cố Tiêu là bạn cũ, cô đoán chắn chắn sẽ không giải tán sớm như vậy, biết đâu anh trai cô sẽ đề nghị mời khách.

Không ngờ, kế tiếp, Cố Tiêu nói: “Nếu hai người không bận việc gì, cũng không vội giải tán, buổi tối anh mời mọi người ăn cơm.”

Hạ Tuyết Anh hơi ngạc nhiên, khách sáo nói: “Anh mời? Không cần đâu ạ!”

Cố Diêu cũng bất ngờ: “Anh muốn mời khách ạ?”

Cố Tiêu liếc mắt nhìn cô rồi tiếp tục nhìn Hạ Tuyết Anh mà nói: “Em gái anh đã gây phiền phức cho các em, mời ăn một bữa thôi mà, đừng khách sáo.”

Cố Diêu mím môi, lấy lòng bước đến khoác cánh tay anh trai, nũng nịu.

Hạ Trình Thiên thấy thế liền không vui, lại bị Cố Tiêu đoạt mất cơ hội ra mặt. Tâm trạng anh khó chịu, cố tình nói đùa để hoạnh họe: “Được, mời cái gì đây hả bá chủ trường học? Món Pháp ở Phỉ Thúy 36 hay là đồ ăn cung đình Lệ gia?”

Hai nhà hàng Hạ Trình Thiên nhắc tới đều là nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở Hải Thành, giá bình quân đầu người khoảng hơn một nghìn tệ. Nhưng giá cả thì chỉ là thứ yếu, với thu nhập của Cố Tiêu tại Hải Thành không đến nỗi không đi được đến những chỗ đó, quan trọng là muốn ăn ở đó phải đặt chỗ trước từ sớm, không phải muốn đi là đi.

Ngoài ra, thông qua các nhà hàng này có thể kiểm tra mức độ tiêu xài của một người.

Hạ Trình Thiên rất hiểu Hải Thành là một nơi như thế nào. Đây là một thành phố mà vật chất và tiền bạc là tối cao, thế tục lại táo bạo. Dựa vào tiền, quyền, bối cảnh có thể dễ dàng phân chia con người thành năm bảy loại.

Nếu Cố Tiêu nghe tên những nhà hàng này, anh có thể trả lời thong dong, bất kể anh xem thường hay khen tặng, đều chứng minh bình thường khả năng chi tiêu của anh không thấp, biết cách tận hưởng cuộc sống, vượt trước thành thị này; nhưng nếu anh không biết, sẽ biểu hiện rất xấu hổ, thậm chí còn lộ ra bộ mặt keo kiệt.

Hạ Trình Thiên cười tủm tỉm chờ đợi phản ứng của Cố Tiêu, anh cá Cố Tiêu là loại sau. Một năm thu nhập tám trăm nghìn tệ, thuộc giai cấp nửa vời ở Hải Thành, không đủ trình độ để sống xa xỉ như tầng lớp thượng lưu, nhưng lại cao hơn tầng lớp lao động phổ thông bình thường. Phần lớn thanh niên thuộc bộ tộc lênh đênh trên biển này còn đang túng quẫn tiết kiệm tiền gửi ngân hàng vì một căn nhà nhỏ hơn một trăm mét vuông ở khu phố trung tâm.

Không ngờ, Cố Tiêu nghe xong châm chọc liếc mắt nhìn Hạ Trình Thiên, cười nói: “Sao cậu lại giống một tên nhà giàu mới nổi vậy, toàn nói những nơi bị người ta thổi chán rồi. Tôi nghe Tư Nghị nói cậu ở Hải Thành lâu năm, không còn đề cử nào khác sao?”

Hạ Trình Thiên: “...”

Cố Diêu tỏ ra ham học hỏi, hỏi anh: “Anh già, nơi bị người ta thổi chán rồi có nghĩa là gì?”

Cố Tiêu nghiêm túc phổ cập khoa học cho em gái: “Em lên mạng tìm "mười nhà hàng đắt nhất ở Hải Thành", "năm nhà hàng giới đại gia Hải Thành yêu thích nhất", hầu hết các danh sách đều có tên hai nhà hàng Hạ Trình Thiên vừa nhắc đến, nếu đại gia nào chưa đi những nhà hàng này thì không dám xưng là đại gia.”

Cố Diêu gật đầu nói: “Danh hiệu đại gia này cũng thật kém, em không hiểu tại sao nhiều người thích đại gia như vậy. Chúng ta không phải đại gia, hay là đi đến nhà hàng có lợi ích kinh tế thực tế chút đi.”

Hạ Trình Thiên nôn ra một ngụm máu, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Cố Tiêu nghe xong lời nói của em gái, lại nói với cô: “Em nói thế là không đúng rồi, đại gia cũng có tự tôn và hư vinh của họ, thích hay không là chuyện của người ta, người ta không can thiệp chuyện của em, em không nên bình luận bừa bãi. Ngoài ra, nếu mời người khác đi ăn thì phải có chút chân thành, đừng nghĩ về lợi ích kinh tế, điều này rất không lịch sự. Chân thành không phải là thứ được đo bằng giá cả, miễn là có tâm, miễn là ăn ngon, làm cho thực khách ăn uống thoải mái và hạnh phúc, thế là đủ rồi.”

Cố Diêu đăm chiêu gật đầu, nịnh nọt nói: “Anh già anh nói rất đúng, ăn ngon là được.”

Hạ Trình Thiên nghe xong, khóe miệng co giật, tại sao Cố Tiêu nói với Cố Diêu, nhưng anh cảm thấy đây là trá hình của việc giáo dục mình???

Hạ Tuyết Anh kịp thời hòa giải, cười nói với Cố Tiêu: “Nếu anh mời khách thì anh quyết định đi, để bọn em mở mang hiểu biết về quán ăn ngon ở Hải Thành.”

Cố Tiêu cười ha ha: “Ban đầu anh cũng muốn đưa ra quyết định, kết quả anh trai em đột nhiên nói cái gì mà "Phỉ Thúy 36", anh còn tưởng cậu ấy muốn ăn ở đó.”

Khi nói những lời này, khóe mắt anh liếc nhìn Hạ Trình Thiên, giọng điệu và ánh mắt giống hệt như lúc anh nói về "đại gia", mà theo lý giải của Cố Diêu, đối với anh trai cô, "đại gia" không có thân phận thượng đẳng gì hết.

Hạ Tuyết Anh khoanh tay, không chút thương xót đâm thêm một nhát dao: “Anh đừng quan tâm đến anh ấy, hôm nay ra ngoài anh ấy chưa uống thuốc đâu.”

Cố Diêu: “Phụt...”

Một chút máu cuối cùng của Hạ Trình Thiên bị hai anh em "lo việc nhà" kẻ xướng người họa chế nhạo và cô em gái ruột "chuyên môn hãm hại anh trai" luân phiên hút cạn.

Một linh hồn khô quắt nằm sấp trên mặt đất, gảy chân sau, vừa nôn ra máu vừa nghĩ - Con bé Hạ Tuyết Anh chết tiệt kia, chắc chắn lúc nhỏ chơi trò chơi số lần anh "vì việc nước quên tình nhà" làm nó tức giận quá nhiều nên bây giờ nó mới trả thù anh! (T 皿 T)

Cố Tiêu đi sang một bên gọi điện thoại, sau khi xác nhận mới trở lại và nói: “Có thể đi rồi, nhà hàng ở khu nam, chúng ta bắt taxi?”

Hạ Tuyết Anh: “Em lái xe đến, năm người vừa đủ, ba người ngồi ở ghế sau.”

“Được rồi.” Cố Tiêu gật đầu, sau đó nói địa chỉ cho Hạ Tuyết Anh để cô tìm đường.

Mấy người đồng loạt xuống bãi đỗ xe ngầm. Anh em nhà họ Hạ thật sự là đại gia, mở cửa một chiếc xe Porche panamera, khiến Trương Tư Nghị nghèo rớt mùng tơi bị sốc: “Wow, xe của ai đây?”

Hạ Trình Thiên chỉ vào Hạ Tuyết Anh: “Xe của con bé, anh không lái xe đến.”

Hạ Tuyết Anh mạnh dạn quẳng cho Trương Tư Nghị một ánh mắt quyến rũ, mời mọc: “Có bằng lái xe chưa? Cậu muốn thử lái không?”

Trương Tư Nghị vội vàng xua tay, lúng túng trả lời: “Từ lúc tớ thi lấy bằng lái đến giờ đã năm, sáu năm không lái xe rồi, sớm quên sạch bách!”

Nếu Trương Tư Nghị không lái, anh em họ Hạ tự nhiên lên phía trước ngồi vào vị trí tài xế và phó lái, ba người còn lại ngồi phía sau.

Đáng lẽ Cố Diêu dáng người nhỏ nhắn xinh xắn ngồi giữa, nhưng một lần nữa cô nàng lại chu đáo xem xét, để Trương Tư Nghị lên xe đầu tiên, cô vòng qua mở cánh cửa xe bên kia. Kết quả là sau khi Cố Tiêu lên xe, Trương Tư Nghị bị kẹp ở giữa.

Những chuyện xảy ra trong rạp chiếu phim vẫn còn hiện rõ trong mắt, cơ thể Trương Tư Nghị buộc chặt, cậu cảm thấy không thể bế tắc như thế mãi được. Để nhanh chóng vượt qua, cậu can đảm chủ động bắt chuyện với Cố Tiêu: “Anh từng đi nhà hàng Phỉ Thúy 36 và Lệ gia chưa?”

Cố Tiêu: “Rồi, trước đây làm chuyên đề thiết kế nhà hàng, anh từng đến.”

Trương Tư Nghị: “...” Đúng là phong cách làm việc của Cố Tiêu...

Trương Tư Nghị nhớ đến miêu tả vừa rồi của Cố Tiêu, cái gì mà nhà hàng đắt nhất Hải Thành, bản chất tham ăn lộ ra, vẻ mặt tò mò, hỏi: “Thật sự rất đắt ạ? Ăn ngon không?”

“Cũng được.” Cố Tiêu cười nhìn cậu một cái, nói, “Em muốn đi không? Lần sau anh đưa em đi.”

Hạ Trình Thiên: “...” Tại sao đãi ngộ lại khác biệt như vậy? (= 皿 =)

Hạ Tuyết Anh: “...” Anh sếp này của Trương Tư Nghị, xác định không có vấn đề gì chứ? (=_=)

Cố Diêu: “...” Hu hu anh già, anh phạm luật quá rồi, người ta cũng muốn đi! (*/ω*)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện