“Thật ạ?” Trong lòng Trương Tư Nghị nghĩ, không phải là anh sẽ đưa em đi nghiên cứu hiện trường chứ? (→_→)
Cố Tiêu nhìn cậu một cái, cười cười, lần này anh không trả lời.
Trương Tư Nghị không tiếp tục hỏi nữa, dù Cố Tiêu đùa giỡn cậu hay thật sự định dẫn cậu đi thì xem thái độ hiện tại của đối phương, có lẽ anh không để bụng chuyện bị cậu nắm tay vừa rồi. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cầm cái tay chưa rửa của mình, nhẹ nhàng xoa nó, có cảm giác được lời.
Qua một phút đồng hồ, Hạ Tuyết Anh phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Tư Tư, cậu có bằng lái rồi mà không lái xe, vậy không phải phí công vô ích rồi sao?”
Trương Tư Nghị nói: “Năm xưa tớ học bằng lái cũng là chạy theo mốt, dù sao tốt nghiệp cấp ba xong tớ đang trong kỳ nghỉ hè, không ngờ sau khi ra nước ngoài không có cơ hội lái xe.”
Hạ Tuyết Anh kì lạ hỏi: “Ồ, cậu ở nước Anh mà không lái xe sao? Vậy ra ngoài mua sắm, du lịch thì làm sao?”
Trương Tư Nghị: “Đi xe buýt, tớ sống gần trường học, xung quanh có rất nhiều siêu thị, bình thường đi mua sắm chỉ cần vài phút là ra đến nơi. Đi du lịch thì sử dụng tàu hỏa là ổn, cũng có vài lần đi du lịch tự lái, nhưng đều là bạn cùng lớp thuê xe. Hơn nữa, không thể sử dụng giấy phép lái xe Trung Quốc ở Anh, muốn đi phải thi lại từ đầu, đã có người thi rồi, tớ không cần thi nữa.”
“Ừ, tớ từng ở Úc, không có xe thì không thể di chuyển, nên nghĩ nước Anh cũng thế.” Hạ Tuyết Anh học đại học ở Úc, lúc ăn trưa hai người từng nhắc đến, cô nói tiếp, “Sau khi về nước cũng quen rồi, cảm thấy không có xe đi đâu cũng bất tiện. Cậu thì sao? Cho dù ở nước ngoài không sử dụng xe hơi, về nước rồi ô tô cũng là nhu cầu thiết yếu, không định lái xe à?”
Trương Tư Nghị cười khổ nói: “Thật ra tớ cũng muốn đi xe, nhưng tớ không có.”
Ngón tay Hạ Tuyết Anh khẽ gảy tay lái, cô nói: “Tớ có này! Nếu muốn học lái xe tớ có thể luyện với cậu.”
Trương Tư Nghị kinh ngạc nói: “Ý cậu là chiếc xe này? Chị gái! Xe Porche đấy! Cậu bảo tớ lái tớ không dám đâu, với trình độ gà mờ của tớ, đụng vào đâu một chút, cậu bán cả người tớ cũng không đủ tiền đền đâu!”
Hạ Tuyết Anh bật cười: “Khoa trương như thế à, chỉ hai, ba triệu tệ mà thôi, chẳng lẽ cậu không đáng chút tiền ấy?”
Trương Tư Nghị: “...”
Không biết có phải lỗi giác của Trương Tư Nghị hay không, cậu cảm thấy Hạ Tuyết Anh tốt hơi quá với cậu. Có lẽ là năng lực kinh tế của hai người họ quá khác biệt, chuyện nhỏ bé không đáng kể trong mắt Hạ Tuyết Anh, Trương Tư Nghị cũng cảm thấy khó tiếp nhận. Xét cho cùng, cậu là một người đàn ông, có một chút lòng tự trọng của đàn ông, Hạ Tuyết Anh như vậy khiến cậu cảm thấy áp lực.
Trương Tư Nghị khéo léo từ chối: “Thôi cậu ạ, thật ra Hải Thành có tàu điện ngầm, bình thường ra ngoài đi tàu cũng rất thuận tiện.”
Cậu trộm liếc mắt nhìn Cố Tiêu, thấy cổ tay của đối phương chống ở mép cửa xe, mu bàn tay nhẹ nhàng chống cằm, anh đang nhìn ra bên ngoài, không hiểu sao, Trương Tư Nghị thấy được sự cô đơn trên khuôn mặt anh.
Cậu dừng một chút, nói thêm một câu Cố Tiêu từng nói với cậu: “Ngoài ra, lái xe không bảo vệ môi trường.”
Cố Tiêu ngẩn ra, anh quay đầu lại nhìn Trương Tư Nghị. Trương Tư Nghị mỉm cười với anh, hai người nhìn nhau một giây, cậu liền dời tầm mắt trước, cảm thấy hơi xấu hổ.
Hạ Tuyết Anh ngồi phía trước nghe những lời này, hiểu rõ ý muốn từ chối của Trương Tư Nghị, cô biết điều không hỏi thêm nữa.
Không ngờ Cố Tiêu ngồi sau đón lời cô mà trêu chọc Trương Tư Nghị: “Anh thấy vẫn cần tập lái xe. Sau này thường xuyên quay về Nam Kinh, anh có thể đưa em đi nơi khác nữa, không thể mỗi lần đều là một mình anh lái xe. Em đã có bằng lái, hôm nào anh đưa em luyện tập một chút.”
... Thường xuyên quay về Nam Kinh? Còn đưa em đi nơi khác? (O////O)
Hai lỗ tai Trương Tư Nghị đỏ lên, cậu vừa chờ mong vừa sung sướng, giống như bị Cố Tiêu thôi miên, ngoan ngoãn lên tiếng: “Dạ.”
Hạ Tuyết Anh: “...” (=_=) Trương Tư Nghị đối với anh sếp của cậu ấy, cũng xác định không có vấn đề gì chứ? Sau một thời gian, xe đến nơi Cố Tiêu chỉ. Nhưng chỗ này khá hẻo lánh, xung quanh không có trung tâm thương mại nào, cũng không phải khu ẩm thực. Thay vào đó, nó giống như một khu dân cư cực kỳ bình thường, còn có rất nhiều nông dân ngồi trên đường bán hoa quả.
“Xác định là đây? Em không đi nhầm chỗ chứ?” Hạ Tuyết Anh nghi ngờ hỏi.
Cố Tiêu: “Đúng rồi, em tiến lên đi, có một trường tiểu học, bên cạnh là một khu đất trống có thể đỗ xe, sau đó chúng ta đi bộ ra.”
Hạ Tuyết Anh đậu xe xong, mấy người bước xuống, thấy ven đường có vài quán ăn nhỏ, cơm gà hầm, mì Lan Châu, đồ ăn vặt huyện Sa... Nhưng bên ngoài rất lụp xụp, nhìn đã không muốn bước vào.
Mọi người thầm nghĩ, Cố Tiêu không phải học theo mánh khóe trong các loại "phim tình cảm văn học" mà dẫn họ đi ăn quán ven đường? Sau đó lại thổi vào tai họ cái gì mà "bình thường đạm bạc mới chân thực"? Nếu vậy họ chắc chắn sẽ bị sét đánh chết!
Hai anh em nhà họ Hạ không ngớ ngẩn và ngốc nghếch giống như Trương Tư Nghị, một bát mì sa tế là có thể thỏa mãn. Họ đều đã nếm thử những món ăn ngon nhất, khiến miệng lưỡi trở nên kén chọn. Quán ven đường dù ngon đến mấy cũng không lọt vào mắt xanh của họ. Nhất là Hạ Trình Thiên, vừa rồi bị chê bai hạ thấp giá trị, đang chờ mong Cố Tiêu sẽ mang đến niềm vui bất ngờ nào cho họ. Bây giờ nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng anh tràn ngập trào phúng.
“Tránh đường tránh đường!” Hạ Trình Thiên quấn chặt khăn quàng cổ, cẩn thận lách qua mấy người bán hàng rong, nhịn không được mà lẩm bẩm nói, “Nơi này thật hỗn loạn.”
Cố Tiêu không trả lời, anh vừa dẫn họ đi thẳng đến tòa dân cư ngay cả biển hiệu tên tuổi cũng không có, vừa lấy điện thoại ra gọi một dãy số: “Anh Tưởng, chúng em đến cửa rồi... Dạ, đúng rồi, năm người tất cả... Không sao đâu anh cứ từ từ thôi, chúng em ngồi đợi một lát cũng được...”
Mấy người lại nghĩ, Cố Tiêu muốn dẫn họ đến ăn ở nhà ai đó sao?
Nhưng đi tới đi lui, họ phát hiện Cố Tiêu đưa họ xuyên qua khu dân cư, đến một nhà xưởng tồi tàn vắng vẻ hoang sơ, đợi phá bỏ và dời đi nơi khác.
... Fuck! Có nhà hàng nào lại mở ở xung quanh nhà xưởng rách nát này? Ở đây thấy thế nào cũng giống như địa điểm để hẹn tình một đêm?
Trong lòng mọi người xót xa, Cố Diêu cũng sợ hãi bước đến khoác cổ tay anh trai cô, hỏi: “Anh ơi, thật sự ở đây ạ?”
Cố Tiêu “ừ” một tiếng, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Cố Diêu, chuyển sang nắm tay cô nàng. Hành động này thể hiện sự bảo vệ và chăm sóc của người anh trai đối với cô em gái út.
Trương Tư Nghị đi ở phía sau, thấy cảnh tượng này, đột nhiên cậu rất ao ước. Cậu nhìn bàn tay trái của mình một chút, rất hi vọng người nắm tay Cố Tiêu là cậu...
Đúng lúc này, Hạ Trình Thiên bước lên ôm lấy vai Trương Tư Nghị, kéo cậu qua một bên, nhỏ giọng ép hỏi: “Này, chú em có quan hệ rất tốt với Cố Tiêu nha?”
Trương Tư Nghị: “...”
Hạ Trình Thiên cố sức kẹp cổ cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải em vì cậu ta nên mới không chịu chuyển công tác? Cậu ta đe dọa em hả? Hay là em thích em gái cậu ta, cho nên ở lại bên cạnh cậu ta vì nghĩ gần quan được ban lộc?”
Trương Tư Nghị: “...” Cái quái gì thế này!? (=_=)
Mặc dù "Cố Tiêu" cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Trương Tư Nghị cố chấp không đổi việc, nhưng cậu không thể nói ra. Trương Tư Nghị hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp: “Thật sự không phải vậy đâu anh Trình Thiên, những lời em nói trước đó với anh đều là tâm huyết xuất phát từ đáy lòng. Hơn nữa em và em gái anh ấy không có gì hết!”
Hạ Trình Thiên lé mắt nhìn cậu: “Thật không có gì?”
Trương Tư Nghị giơ tay lên: “Thật sự không có gì hết. Em thề!”
Hạ Trình Thiên nhíu mày: “Em gái cậu ta đáng yêu như thế, em không thích?”
Trương Tư Nghị cười khổ, có lẽ trai thẳng bình thường sẽ nghĩ thế, nhưng không ai đoán được, người cậu thích không phải em gái Cố Tiêu mà là anh.
“Em ấy rất đáng yêu, nhưng em ấy không phải kiểu người em thích.” Trương Tư Nghị không chút do dự trả lời.
Hạ Trình Thiên đột nhiên cảm thấy thằng em này trở nên thuận mắt. Anh xoa nhẹ đầu Trương Tư Nghị, cười hừ nói: “Được rồi...”
Đúng lúc này, Cố Tiêu bỗng quay đầu nhìn về phía hai người họ, thấy Hạ Trình Thiên cười toe toét xoa đầu Trương Tư Nghị. Ánh mắt anh đột ngột lạnh đi vài độ, tựa như dao kéo róc xương róc thịt liếc nhìn Hạ Trình Thiên.
Hạ Trình Thiên cao hơn Cố Tiêu nửa cái đầu, dáng người cũng lớn hơn đối phương một chút, nhưng không biết tại sao, cái liếc mắt đó làm cho Hạ Trình Thiên theo bản năng run rẩy, nụ cười cứng đờ trên mặt, chậm rãi buông tay thả Trương Tư Nghị ra... Chuyện gì xảy ra vậy? Anh làm việc gì không nên sao? Cảm giác sợ hãi do bị uy hiếp này đến từ đâu? (O... O)
Mất mười phút đi bộ, cuối cùng cũng đến nơi Cố Tiêu nói.
Mọi người dừng chân, thấy trước mặt xuất hiện một khu vườn kiểu Trung Hoa cổ.
Một đoạn tường rào bằng tre dài năm sáu mét, ở giữa là một cánh cổng tre cỏ tranh, hai chiếc đèn lồng màu cam được móc ở hai bên cổng, trái phải treo hai dòng chữ - "Đường hoa vắng khách nên không quét, cổng rào bác đến mới mở ra"[1], chính giữa là một tấm biển, viết rõ hai chữ "khách đến".
Trương Tư Nghị phát hiện, sân nhỏ này được xây dựng ở khoảng trống giữa hai nhà xưởng tồi tàn, cao khoảng ba tầng, bức tường bên ngoài vô cùng đơn giản và ít màu sắc, trông rất đặc biệt mà không phô trương, dường như tự nhiên hòa vào môi trường xung quanh.
Vừa đi một đường, xung quanh đều là cửa sổ vỡ nát và bức tường dứt đoạn, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người chỉ cảm giác trước mắt sáng ngời, giống như thấy được một bông hoa tinh tế trong đống đổ nát. Mặc dù chỉ là một đóa hoa dại không đắt tiền, nhưng cực kỳ xinh tươi và quyến rũ.
Cố Diêu cẩn thận nhìn chằm chằm vài giây, quay đầu hỏi anh trai cô: “Anh ơi, chữ đó là anh viết ạ?”
“Ừ, đi vào thôi.” Cố Tiêu không nói thêm gì nữa, giơ tay kéo chuông bên cạnh cổng tre, tiếng "leng keng" khẽ vang lên. Anh đẩy cửa, dẫn mọi người đi dọc theo con đường rải sỏi.
Giống với ngôi biệt thự ở vườn hoa Viễn Sơn của Cố Tiêu, từ cổng tre đi vào cửa chính còn phải xuyên qua một chiếc sân nhỏ, nhưng sân này rộng hơn và không có không gian mở, với kệ gỗ cao dựng cả hai bên.
Dưới ánh sáng của những chiếc đèn lồng, mọi người nhìn thấy những dây mây khô rũ xuống từ trên kệ, chúng rất ngắn và thưa thớt.
Mùa xuân tháng ba, khoảng một thời gian ngắn sau, dây mây có thể mọc ra mầm non mới.
Mấy người đi đến cửa chính, cánh cửa tự động từ bên trong mở ra. Một người đàn ông đầu trọc trẻ tuổi nhìn rất hiền lành thò đầu ra, cười nói: “Đến rồi?”
Cố Tiêu cười cười: “Anh Tưởng, lại đến làm phiền.”
Người thanh niên được gọi là "anh Tưởng" nói: “Nào có, em dẫn bạn đến anh rất vui, mời vào mời vào.”
[1] Lời dịch hai câu trong bài thơ "khách chí" (khách đến) của nhà thơ Đỗ Phủ, hán việt là "Hoa kính bất tằng duyên khách tảo/Bồng môn kim thỉ vị quân khai" (dịch nghĩa: Lối vào có trồng hoa vắng khách nên không quét/Cổng bằng cỏ bồng hôm nay mới mở ra đón bác)
Cố Tiêu nhìn cậu một cái, cười cười, lần này anh không trả lời.
Trương Tư Nghị không tiếp tục hỏi nữa, dù Cố Tiêu đùa giỡn cậu hay thật sự định dẫn cậu đi thì xem thái độ hiện tại của đối phương, có lẽ anh không để bụng chuyện bị cậu nắm tay vừa rồi. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cầm cái tay chưa rửa của mình, nhẹ nhàng xoa nó, có cảm giác được lời.
Qua một phút đồng hồ, Hạ Tuyết Anh phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Tư Tư, cậu có bằng lái rồi mà không lái xe, vậy không phải phí công vô ích rồi sao?”
Trương Tư Nghị nói: “Năm xưa tớ học bằng lái cũng là chạy theo mốt, dù sao tốt nghiệp cấp ba xong tớ đang trong kỳ nghỉ hè, không ngờ sau khi ra nước ngoài không có cơ hội lái xe.”
Hạ Tuyết Anh kì lạ hỏi: “Ồ, cậu ở nước Anh mà không lái xe sao? Vậy ra ngoài mua sắm, du lịch thì làm sao?”
Trương Tư Nghị: “Đi xe buýt, tớ sống gần trường học, xung quanh có rất nhiều siêu thị, bình thường đi mua sắm chỉ cần vài phút là ra đến nơi. Đi du lịch thì sử dụng tàu hỏa là ổn, cũng có vài lần đi du lịch tự lái, nhưng đều là bạn cùng lớp thuê xe. Hơn nữa, không thể sử dụng giấy phép lái xe Trung Quốc ở Anh, muốn đi phải thi lại từ đầu, đã có người thi rồi, tớ không cần thi nữa.”
“Ừ, tớ từng ở Úc, không có xe thì không thể di chuyển, nên nghĩ nước Anh cũng thế.” Hạ Tuyết Anh học đại học ở Úc, lúc ăn trưa hai người từng nhắc đến, cô nói tiếp, “Sau khi về nước cũng quen rồi, cảm thấy không có xe đi đâu cũng bất tiện. Cậu thì sao? Cho dù ở nước ngoài không sử dụng xe hơi, về nước rồi ô tô cũng là nhu cầu thiết yếu, không định lái xe à?”
Trương Tư Nghị cười khổ nói: “Thật ra tớ cũng muốn đi xe, nhưng tớ không có.”
Ngón tay Hạ Tuyết Anh khẽ gảy tay lái, cô nói: “Tớ có này! Nếu muốn học lái xe tớ có thể luyện với cậu.”
Trương Tư Nghị kinh ngạc nói: “Ý cậu là chiếc xe này? Chị gái! Xe Porche đấy! Cậu bảo tớ lái tớ không dám đâu, với trình độ gà mờ của tớ, đụng vào đâu một chút, cậu bán cả người tớ cũng không đủ tiền đền đâu!”
Hạ Tuyết Anh bật cười: “Khoa trương như thế à, chỉ hai, ba triệu tệ mà thôi, chẳng lẽ cậu không đáng chút tiền ấy?”
Trương Tư Nghị: “...”
Không biết có phải lỗi giác của Trương Tư Nghị hay không, cậu cảm thấy Hạ Tuyết Anh tốt hơi quá với cậu. Có lẽ là năng lực kinh tế của hai người họ quá khác biệt, chuyện nhỏ bé không đáng kể trong mắt Hạ Tuyết Anh, Trương Tư Nghị cũng cảm thấy khó tiếp nhận. Xét cho cùng, cậu là một người đàn ông, có một chút lòng tự trọng của đàn ông, Hạ Tuyết Anh như vậy khiến cậu cảm thấy áp lực.
Trương Tư Nghị khéo léo từ chối: “Thôi cậu ạ, thật ra Hải Thành có tàu điện ngầm, bình thường ra ngoài đi tàu cũng rất thuận tiện.”
Cậu trộm liếc mắt nhìn Cố Tiêu, thấy cổ tay của đối phương chống ở mép cửa xe, mu bàn tay nhẹ nhàng chống cằm, anh đang nhìn ra bên ngoài, không hiểu sao, Trương Tư Nghị thấy được sự cô đơn trên khuôn mặt anh.
Cậu dừng một chút, nói thêm một câu Cố Tiêu từng nói với cậu: “Ngoài ra, lái xe không bảo vệ môi trường.”
Cố Tiêu ngẩn ra, anh quay đầu lại nhìn Trương Tư Nghị. Trương Tư Nghị mỉm cười với anh, hai người nhìn nhau một giây, cậu liền dời tầm mắt trước, cảm thấy hơi xấu hổ.
Hạ Tuyết Anh ngồi phía trước nghe những lời này, hiểu rõ ý muốn từ chối của Trương Tư Nghị, cô biết điều không hỏi thêm nữa.
Không ngờ Cố Tiêu ngồi sau đón lời cô mà trêu chọc Trương Tư Nghị: “Anh thấy vẫn cần tập lái xe. Sau này thường xuyên quay về Nam Kinh, anh có thể đưa em đi nơi khác nữa, không thể mỗi lần đều là một mình anh lái xe. Em đã có bằng lái, hôm nào anh đưa em luyện tập một chút.”
... Thường xuyên quay về Nam Kinh? Còn đưa em đi nơi khác? (O////O)
Hai lỗ tai Trương Tư Nghị đỏ lên, cậu vừa chờ mong vừa sung sướng, giống như bị Cố Tiêu thôi miên, ngoan ngoãn lên tiếng: “Dạ.”
Hạ Tuyết Anh: “...” (=_=) Trương Tư Nghị đối với anh sếp của cậu ấy, cũng xác định không có vấn đề gì chứ? Sau một thời gian, xe đến nơi Cố Tiêu chỉ. Nhưng chỗ này khá hẻo lánh, xung quanh không có trung tâm thương mại nào, cũng không phải khu ẩm thực. Thay vào đó, nó giống như một khu dân cư cực kỳ bình thường, còn có rất nhiều nông dân ngồi trên đường bán hoa quả.
“Xác định là đây? Em không đi nhầm chỗ chứ?” Hạ Tuyết Anh nghi ngờ hỏi.
Cố Tiêu: “Đúng rồi, em tiến lên đi, có một trường tiểu học, bên cạnh là một khu đất trống có thể đỗ xe, sau đó chúng ta đi bộ ra.”
Hạ Tuyết Anh đậu xe xong, mấy người bước xuống, thấy ven đường có vài quán ăn nhỏ, cơm gà hầm, mì Lan Châu, đồ ăn vặt huyện Sa... Nhưng bên ngoài rất lụp xụp, nhìn đã không muốn bước vào.
Mọi người thầm nghĩ, Cố Tiêu không phải học theo mánh khóe trong các loại "phim tình cảm văn học" mà dẫn họ đi ăn quán ven đường? Sau đó lại thổi vào tai họ cái gì mà "bình thường đạm bạc mới chân thực"? Nếu vậy họ chắc chắn sẽ bị sét đánh chết!
Hai anh em nhà họ Hạ không ngớ ngẩn và ngốc nghếch giống như Trương Tư Nghị, một bát mì sa tế là có thể thỏa mãn. Họ đều đã nếm thử những món ăn ngon nhất, khiến miệng lưỡi trở nên kén chọn. Quán ven đường dù ngon đến mấy cũng không lọt vào mắt xanh của họ. Nhất là Hạ Trình Thiên, vừa rồi bị chê bai hạ thấp giá trị, đang chờ mong Cố Tiêu sẽ mang đến niềm vui bất ngờ nào cho họ. Bây giờ nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng anh tràn ngập trào phúng.
“Tránh đường tránh đường!” Hạ Trình Thiên quấn chặt khăn quàng cổ, cẩn thận lách qua mấy người bán hàng rong, nhịn không được mà lẩm bẩm nói, “Nơi này thật hỗn loạn.”
Cố Tiêu không trả lời, anh vừa dẫn họ đi thẳng đến tòa dân cư ngay cả biển hiệu tên tuổi cũng không có, vừa lấy điện thoại ra gọi một dãy số: “Anh Tưởng, chúng em đến cửa rồi... Dạ, đúng rồi, năm người tất cả... Không sao đâu anh cứ từ từ thôi, chúng em ngồi đợi một lát cũng được...”
Mấy người lại nghĩ, Cố Tiêu muốn dẫn họ đến ăn ở nhà ai đó sao?
Nhưng đi tới đi lui, họ phát hiện Cố Tiêu đưa họ xuyên qua khu dân cư, đến một nhà xưởng tồi tàn vắng vẻ hoang sơ, đợi phá bỏ và dời đi nơi khác.
... Fuck! Có nhà hàng nào lại mở ở xung quanh nhà xưởng rách nát này? Ở đây thấy thế nào cũng giống như địa điểm để hẹn tình một đêm?
Trong lòng mọi người xót xa, Cố Diêu cũng sợ hãi bước đến khoác cổ tay anh trai cô, hỏi: “Anh ơi, thật sự ở đây ạ?”
Cố Tiêu “ừ” một tiếng, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Cố Diêu, chuyển sang nắm tay cô nàng. Hành động này thể hiện sự bảo vệ và chăm sóc của người anh trai đối với cô em gái út.
Trương Tư Nghị đi ở phía sau, thấy cảnh tượng này, đột nhiên cậu rất ao ước. Cậu nhìn bàn tay trái của mình một chút, rất hi vọng người nắm tay Cố Tiêu là cậu...
Đúng lúc này, Hạ Trình Thiên bước lên ôm lấy vai Trương Tư Nghị, kéo cậu qua một bên, nhỏ giọng ép hỏi: “Này, chú em có quan hệ rất tốt với Cố Tiêu nha?”
Trương Tư Nghị: “...”
Hạ Trình Thiên cố sức kẹp cổ cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải em vì cậu ta nên mới không chịu chuyển công tác? Cậu ta đe dọa em hả? Hay là em thích em gái cậu ta, cho nên ở lại bên cạnh cậu ta vì nghĩ gần quan được ban lộc?”
Trương Tư Nghị: “...” Cái quái gì thế này!? (=_=)
Mặc dù "Cố Tiêu" cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Trương Tư Nghị cố chấp không đổi việc, nhưng cậu không thể nói ra. Trương Tư Nghị hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp: “Thật sự không phải vậy đâu anh Trình Thiên, những lời em nói trước đó với anh đều là tâm huyết xuất phát từ đáy lòng. Hơn nữa em và em gái anh ấy không có gì hết!”
Hạ Trình Thiên lé mắt nhìn cậu: “Thật không có gì?”
Trương Tư Nghị giơ tay lên: “Thật sự không có gì hết. Em thề!”
Hạ Trình Thiên nhíu mày: “Em gái cậu ta đáng yêu như thế, em không thích?”
Trương Tư Nghị cười khổ, có lẽ trai thẳng bình thường sẽ nghĩ thế, nhưng không ai đoán được, người cậu thích không phải em gái Cố Tiêu mà là anh.
“Em ấy rất đáng yêu, nhưng em ấy không phải kiểu người em thích.” Trương Tư Nghị không chút do dự trả lời.
Hạ Trình Thiên đột nhiên cảm thấy thằng em này trở nên thuận mắt. Anh xoa nhẹ đầu Trương Tư Nghị, cười hừ nói: “Được rồi...”
Đúng lúc này, Cố Tiêu bỗng quay đầu nhìn về phía hai người họ, thấy Hạ Trình Thiên cười toe toét xoa đầu Trương Tư Nghị. Ánh mắt anh đột ngột lạnh đi vài độ, tựa như dao kéo róc xương róc thịt liếc nhìn Hạ Trình Thiên.
Hạ Trình Thiên cao hơn Cố Tiêu nửa cái đầu, dáng người cũng lớn hơn đối phương một chút, nhưng không biết tại sao, cái liếc mắt đó làm cho Hạ Trình Thiên theo bản năng run rẩy, nụ cười cứng đờ trên mặt, chậm rãi buông tay thả Trương Tư Nghị ra... Chuyện gì xảy ra vậy? Anh làm việc gì không nên sao? Cảm giác sợ hãi do bị uy hiếp này đến từ đâu? (O... O)
Mất mười phút đi bộ, cuối cùng cũng đến nơi Cố Tiêu nói.
Mọi người dừng chân, thấy trước mặt xuất hiện một khu vườn kiểu Trung Hoa cổ.
Một đoạn tường rào bằng tre dài năm sáu mét, ở giữa là một cánh cổng tre cỏ tranh, hai chiếc đèn lồng màu cam được móc ở hai bên cổng, trái phải treo hai dòng chữ - "Đường hoa vắng khách nên không quét, cổng rào bác đến mới mở ra"[1], chính giữa là một tấm biển, viết rõ hai chữ "khách đến".
Trương Tư Nghị phát hiện, sân nhỏ này được xây dựng ở khoảng trống giữa hai nhà xưởng tồi tàn, cao khoảng ba tầng, bức tường bên ngoài vô cùng đơn giản và ít màu sắc, trông rất đặc biệt mà không phô trương, dường như tự nhiên hòa vào môi trường xung quanh.
Vừa đi một đường, xung quanh đều là cửa sổ vỡ nát và bức tường dứt đoạn, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người chỉ cảm giác trước mắt sáng ngời, giống như thấy được một bông hoa tinh tế trong đống đổ nát. Mặc dù chỉ là một đóa hoa dại không đắt tiền, nhưng cực kỳ xinh tươi và quyến rũ.
Cố Diêu cẩn thận nhìn chằm chằm vài giây, quay đầu hỏi anh trai cô: “Anh ơi, chữ đó là anh viết ạ?”
“Ừ, đi vào thôi.” Cố Tiêu không nói thêm gì nữa, giơ tay kéo chuông bên cạnh cổng tre, tiếng "leng keng" khẽ vang lên. Anh đẩy cửa, dẫn mọi người đi dọc theo con đường rải sỏi.
Giống với ngôi biệt thự ở vườn hoa Viễn Sơn của Cố Tiêu, từ cổng tre đi vào cửa chính còn phải xuyên qua một chiếc sân nhỏ, nhưng sân này rộng hơn và không có không gian mở, với kệ gỗ cao dựng cả hai bên.
Dưới ánh sáng của những chiếc đèn lồng, mọi người nhìn thấy những dây mây khô rũ xuống từ trên kệ, chúng rất ngắn và thưa thớt.
Mùa xuân tháng ba, khoảng một thời gian ngắn sau, dây mây có thể mọc ra mầm non mới.
Mấy người đi đến cửa chính, cánh cửa tự động từ bên trong mở ra. Một người đàn ông đầu trọc trẻ tuổi nhìn rất hiền lành thò đầu ra, cười nói: “Đến rồi?”
Cố Tiêu cười cười: “Anh Tưởng, lại đến làm phiền.”
Người thanh niên được gọi là "anh Tưởng" nói: “Nào có, em dẫn bạn đến anh rất vui, mời vào mời vào.”
[1] Lời dịch hai câu trong bài thơ "khách chí" (khách đến) của nhà thơ Đỗ Phủ, hán việt là "Hoa kính bất tằng duyên khách tảo/Bồng môn kim thỉ vị quân khai" (dịch nghĩa: Lối vào có trồng hoa vắng khách nên không quét/Cổng bằng cỏ bồng hôm nay mới mở ra đón bác)
Danh sách chương