Hạ Xuyên ân cần gắp đồ ăn cho Mã Lị Lị.
Ông Mã uống liền mấy hớp rượu rồi thở dài, “Đứa thứ ba nhà tôi ấy à, không
phải tôi khen đâu, mà từ nhỏ con bé đã biết làm việc rồi, để nó không vất vả, tôi
đập nồi bán sắt cho nó đi học, năm nào cũng đứng thứ nhất trường, tốt nghiệp
vào bệnh viện huyện, lương hơn cả phái nam.”
“Kết quả học xong rồi, ra đời rồi, chẳng biết lợi cho nhà ai nữa,” Bà Mã phụ
chồng thương cảm, “Thế nên sinh con trai vẫn tốt hơn, tận tâm tận lực chăm sóc
con gái, cuối cùng phải cho người khác.”
“Mọi người xem có phải vậy không?”
Bà mối cười ha ha hoà giải, “Cháu Lị Lị đây đúng là cô gái tốt làng trên xóm
dưới khó tìm, ông Mã thật biết dạy con gái.”
Mọi người đều hiểu ông ta đang nói lung tung, rõ ràng định nâng giá con mình
lên, chuẩn bị sử dụng công phụ sư tử ngoạm đòi lễ hỏi.
Bên này Mã Văn Võ chiếm lợi cho chị mình, “Chả lẽ laj không? Hách Húc
Phong còn đồng ý với chị con, để chị ấy đến thành phố Nam đóng phim nữa
đấy.”
“Đạo diễn đã xem qua rồi, người ta nói có khí chất đại tiểu thư, không chừng
sau này có thể trở thành ngôi sao lớn.”
“Một tháng ít nhất phải mấy ngàn.”
Nói tới đây, hắn nhìn Hạ Miên cười, “Em cũng khá xinh đẹp, nếu muốn đóng
phim, anh có thể giúp em hỏi thăm chút?”
“Không cần đâu,” Hạ Miên lạnh nhạt trả lời, “Tôi không thích làm ngôi sao.”
Mã Lị Lị ngẩng đầu nhìn Hạ Miên.
Hạ Xuyên nhíu mày nhìn Mã Lị Lị, “Hách du đầu* giới thiệu em đóng phim?”
(P/s: một cách xưng hô ám chỉ những người gian xảo, mưu mô.)
Mã Lị Lị nỗ lực đè khóe môi đang cong lên xuống, tỏ vẻ bình đạm đáp, “Vẫn
chưa quyết định, không phải vị đạo diễn bên thành phố Nam đang tuyển nữ diễn
viên sao, em qua đó thử, người ta bảo ổn.”
Tránh nặng tìm nhẹ, câu này hoàn toàn vô nghĩa.
Trực giác Hạ Miên cảm thấy Hạ Xuyên và Mã Lị Lị có lẽ không thành, vấn đề
không nằm trên người nhà họ Mã, mà là chính ở cô gái này, hiển nhiên cô ta
không phải người bằng lòng với hiện tại.
Cả huyện Minh Khê đều biết có đoàn làm phim đến thành phố Nam quay, dù
sao việc lên TV vốn xa vời lại có ngày xảy ra trước mắt, người ở nơi nhỏ bé này
không kích động sao được.
Đoàn phim thuê kiến khúc và từ đường nhà họ Giả - nơi được truyền thừa lâu
nhất huyện Minh Khê để quay, có vẻ là một bộ thời dân quốc.
Đoàn phim vừa tới người rảnh rỗi trong huyện lập tức xúm lại xem, phải qua
nửa tháng mới dần ổn định trở lại.
Lúc Hạ Miên về chơi Hạ Xuyên còn định dẫn cô và Tiểu Phong qua.
Tuy nhiên hai người đều không thấy hứng thú, hồi Mao Chí Sơn quay phim trên
thành phố Yến, mọi người đều đã tranh thủ thời gian đến thăm. Bên đó còn đu
cả người treo dây thép nữa kìa.
Hách Húc Phong trong miệng Mã Văn Võ và Hách du đầu trong miệng Hạ
Xuyên chính là tên nhà giàu nứt vách huyện Minh Khê, lúc trước từng dùng thủ
đoạn muốn cưới Mao Tuệ Mai.
Sau khi cả nhà Mao Tuệ Mai mất tích, nhà họ Hách trị họ Mao một trận ra trò,
cuối cùng còn ép được con gái nhà cậu cả Mao - Mao Tuệ Hà gả cho Hách Húc
Phong thay Mao Tuệ Mai.
Hạ Miên nghe xong mà sợ ngây người, hỏi Hạ Xuyên, “Nhà họ Hách làm thế
làm gì? Mao Tuệ Hà kia cũng rất đẹp ư?”
Hạ Xuyên đáp, “Đại loại vậy, nhưng kém xa Tuệ Mai.”
Thế nên Hạ Miên mới không hiểu, “Tốt xấu gì gã đó cũng giàu nứt vách, tìm
một đối tượng môn đăng hộ đối để kết hôn không phải tốt hơn à? Ít nhất còn có
ích.”
Hạ Xuyên trả lời, “Với đứa hạnh của cái thằng Hách kia, môn đăng hộ đối nhất
định kết thù.”
“Nó bị ông bà Hách chiều hư, em không biết trong cái huyện này vô pháp vô
thiên cỡ nào đâu, con gái gặp chỉ muốn đánh.”
“Họ Hách không quản được, cuối cùng muốn nó kết hôn sinh cháu rồi bồi
dưỡng tiếp, sau này gánh vác.”
“Với tính cách của Hách du đầu, đương nhiên không thể lấy một cô vợ lợi hại,
bằng không làm ầm lên rất phiền.”
Hạ Miên chỉ thấy nghĩ lại mà sợ, “Vì thế bọn họ chỉ muốn cưới một công cụ
sinh con?”
“Chả vậy.” Hạ Xuyên càng không đồng ý với suy nghĩ này, “Mao Tuệ Hà kia rất
thảm, họ Hách nắm trong tay nhược điểm nhà họ Mao, Hách Hiểu Phong thích
đánh thì đánh, cô gái kia không dám nói câu nào, nghe kể có lần còn ở bệnh
viện hơn một tháng.”
“Hách du đầu coi vợ mình như đồ trang trí, trắng trợn ra ngoài tìm đàn bà, tùy
tiện chơi.”
“Nghe nói lúc Mao Tuệ Hà sinh con ở cữ, Hách du đầu dẫn cả gái về nhà lăn
lộn trong phòng ngủ, Mao Tuệ Hà và nhà họ Mao không dám ho he nửa lời.”
Hạ Miên nghe thế đủ rồi, “Nhà họ Hách cũng mặc kệ?”
Hạ Xuyên đáp, “Thật ra là quản được. Nhưng lại xót con không nhẫn tâm dạy
dỗ, chẳng phải chỉ có thể từ bỏ ư?”
“Em nói xem cô gái nhà nào có thể chịu nổi giày xéo như vậy chứ? Mao Tuệ Hà
muốn ly hôn cũng không được, nhà họ Hách không cho, Hách Húc Phong
không muốn.”
Chuyện này thật sự khiến Hạ Miên kinh ngạc, nhưng sau đó cũng ném khỏi đầu,
dù gì tên Hách du đầu kia cũng đã quên Mao Tuệ Mai.
Nhà họ Mao tự làm tự chịu, Mao Tuệ Hà muốn tìm người báo thù thì nên tìm bà
Mao.
Thật không ngờ lại nghe thấy tên Hách Húc Phong trong tình huống này.
Đúng là nhà họ Hách giàu có có quan hệ với đạo diễn đoàn phim, dù sao nhà
đấy cũng nhiều tiền, đạo diễn thì thiếu kinh phí, có nhà đầu tư thích hợp đương
nhiên sẽ không bỏ qua.
Bởi vậy Hách Húc Phong nương vào thứ gọi là tuyển nữ diễn viên, bồi dưỡng
ngôi sao lớn để dụ dỗ gái nhà lành.
Mã Văn Võ nhắc đến Hách Húc Phong, Mã Lị Lị lại kể từng gặp đạo diễn, hiển
nhiên đã tiếp xúc với gã ta.
Cô gái này muốn thoát khỏi nhà họ Mã là thật.
Nhưng ắt hẳn cô ta đã chuẩn bị cho mình rất nhiều con đường, chỉ không biết
Hạ Xuyên sẽ là đường lui cuối cùng hay một cái bàn đạp mà thôi.
Hạ Xuyên đắm chìm trong tình yêu hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, hắn
chỉ cười khuyên nhủ, “Đóng phim nào phải chuyện đơn giản, phải huấn luyện
chuyên nghiệp một thời gian, giờ cả huyện đều biết Hách du đầu lừa thiếu nữ
trẻ đẹp khắp nơi, Lị Lị vẫn nên cẩn thận chút, không phải vẫn đang làm y tá khá
tốt sao?”
Mã Văn Võ lập tức cả giận, “Anh có ý gì, mấy cô kia có thể sánh với chị tôi
được sao? Chị ấy đã gặp đạo diễn rồi, người ta cũng khen khí chất rất tốt.”
Mã Lị Lị im lặng không phản bác, hiển nhiên rất tin vào bản thân.
Bà mối thấy mặt bác trai bác gái trầm xuống, vội vàng chuyển chủ đề, “Thôi
chúng ta không nói vấn đề này nữa ha, giờ đâu phải lúc bàn chuyện phim ảnh,
hôm nay đến để bàn chuyện cưới hỏi của hai đứa cơ mà?”
“Việc kết hôn này không gấp.” Dường như ông Mã rất tin vào Mã Lị Lị, giọng
rất khách khí, “Chúng tôi chỉ qua đây tán gẫu chút thôi.”
Lão ta nhìn Hạ Miên cười, “Đây là đứa cháu cứu được nhà có tiền, rồi người ta
giúp đỡ lên thành phố Yến học của ông nhỉ?”
Câu này khiến người ta cứ cảm thấy quái quái.
Bác Hạ im lặng không đáp, bác gái ngồi bên cười trả lời, “Là cháu tôi, hiện
đang học trên thành phố Yến.”
Bà Mã lập tức cảm thấy hứng thú hỏi Hạ Miên, “Thế các cháu ở chung với
người giàu đó trên thành phố Yến à?”
“Bọn họ ăn cơm có giống trên TV không, mấy bữa ăn đều được trang trí ấy?”
“Học ở thành phố Yến khó khăn lắm nhỉ? Học phí một năm bao nhiêu?”
“Lớp mấy rồi, đã sắp tốt nghiệp chưa cháu?”
Hạ Miên cúi đầu ăn cơm không đáp câu nào, bác gái gắp cho bà Mã miếng thịt,
cười rằng, “Em ăn nhiều chút.”
Sau khi bà Mã nhai xong lại tiếp tục câu chuyện, “Cháu gái chị cũng thật là, tốt
số thế không biết, cứu được nhà giàu, cả đời không cần lo ăn lo uống rồi.”
Hạ Miên không biết phải tức giận với người này kiểu gì, tai nạn của mình trong
mồm người khác lại biến thành may mắn gặp được nhà giàu.
Vẫn chưa kết thúc, bà Mã cười tủm tỉm, “Con bé này trông dễ nhìn nữa, không
kém Lị Lị nhà em bao nhiêu, sự nghiệp chắc chắn rất được.”
Mã Văn Võ ngồi cạnh liên tục gật đầu tán đồng, ánh mắt lộ liễu nhìn vào Hạ
Miên, nhếch môi bày ra hàm răng so le không đều, nhìn mà ngứa cả tay.
Nếu không phải nể mặt mũi Hạ Xuyên, cô thật sự muốn ném cho cái bát vào
mặt.
“Phải rồi, ban nãy có nói đồ ăn hôm nay đều do cháu làm hả?” Bà Mã bày ra
dáng vẻ cực kỳ vừa lòng, “Rất tốt, học được từ nhà giàu kia đúng không?”
“Khéo léo như vậy, biết hầu hạ người khác, xem ra việc gì cũng làm được, nhất
định người ta rất hài lòng.”
“Chờ đến khi tốt nghiệp cấp ba xong họ tìm một công việc trên thành phố Yến
cho, sau này chính là người thành phố Yến rồi.”
“Cơ mà con gái con đứa ở một mình trên đấy không ổn, tốt nhất nên tìm thêm
họ hàng bạn bè ở cùng.”
Ông Mã tiếp lời, “Đúng đấy, cháu xem bây giờ ra ngoài làm việc đều phải theo
nhóm, nói cách khác ở một mình dễ bị bắt nạt.”
“Văn Võ nhà bác ấy à…”
Bác Hạ chặn ngang lời bà Mã, “Miên Miên, không phải cháu còn có việc sao? Vội thì đi trước đi.”
Bâc gái cũng nói, “Ừ, mau đi đi.”
Bà Mã thấy vậy không đồng tình, “Chuyện gì chứ, đã ăn cơm xong đâu. Chi
bằng để Văn Võ giúp…”
“Không cần!” Hạ Hà trực tiếp đứng dậy chắn trước mặt Mã Văn Võ, đè bả vai
hắn lại, “Mọi người là khách, lý nào lại để khách làm việc. Ăn cơm!”
Mã Văn Võ không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Miên rời đi.
Sau đó Hạ Miên về nhà càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, bèn gọi điện
cho Ninh Thiều Bạch.
Biết bác sĩ Ninh nhà mình sẽ đến đón, tâm trạng lúc này mới khá hơn.
Hồng Quyên đưa bát cơm cho Hạ Miên rồi thở dài, “Đám họ Mã kia thật khó
chịu, cứ tưởng Mã Lị Lị kia không tồi cơ, ai dè nhìn vào biết ngay cái tôi cao
ngất.”
Lý Phương cũng nhận ra, “Sợ là chú ba không thành rồi.”
Hồng Quyên nói, “Thật ra em mong chú ấy không thành, người ta quăng mình
leo lên cành cao hơn kia kìa.”
Lý Phương, “Chị cảm thấy cô ta cũng biết Hách du đầu không đáng tin, vì thế
mới tìm đến chú ba nhà mình.”
Quả nhiên mọi người đều đoán không sai, chỉ có Hạ Xuyên yêu vào đầu óc mụ
mị mới không hề hay biết.
“Tâm tư cô ta, chỉ sợ cũng dính đến Miên Miên.”
Hồng Quyên hỏi, “Ý chị là, cô ta muốn Miên Miên dẫn mình đến thành phố
Yến?”
Ba người đang nói chuyện, Hạ Xuyên dẫn theo Mã Lị Lị bước vào.
Ông Mã uống liền mấy hớp rượu rồi thở dài, “Đứa thứ ba nhà tôi ấy à, không
phải tôi khen đâu, mà từ nhỏ con bé đã biết làm việc rồi, để nó không vất vả, tôi
đập nồi bán sắt cho nó đi học, năm nào cũng đứng thứ nhất trường, tốt nghiệp
vào bệnh viện huyện, lương hơn cả phái nam.”
“Kết quả học xong rồi, ra đời rồi, chẳng biết lợi cho nhà ai nữa,” Bà Mã phụ
chồng thương cảm, “Thế nên sinh con trai vẫn tốt hơn, tận tâm tận lực chăm sóc
con gái, cuối cùng phải cho người khác.”
“Mọi người xem có phải vậy không?”
Bà mối cười ha ha hoà giải, “Cháu Lị Lị đây đúng là cô gái tốt làng trên xóm
dưới khó tìm, ông Mã thật biết dạy con gái.”
Mọi người đều hiểu ông ta đang nói lung tung, rõ ràng định nâng giá con mình
lên, chuẩn bị sử dụng công phụ sư tử ngoạm đòi lễ hỏi.
Bên này Mã Văn Võ chiếm lợi cho chị mình, “Chả lẽ laj không? Hách Húc
Phong còn đồng ý với chị con, để chị ấy đến thành phố Nam đóng phim nữa
đấy.”
“Đạo diễn đã xem qua rồi, người ta nói có khí chất đại tiểu thư, không chừng
sau này có thể trở thành ngôi sao lớn.”
“Một tháng ít nhất phải mấy ngàn.”
Nói tới đây, hắn nhìn Hạ Miên cười, “Em cũng khá xinh đẹp, nếu muốn đóng
phim, anh có thể giúp em hỏi thăm chút?”
“Không cần đâu,” Hạ Miên lạnh nhạt trả lời, “Tôi không thích làm ngôi sao.”
Mã Lị Lị ngẩng đầu nhìn Hạ Miên.
Hạ Xuyên nhíu mày nhìn Mã Lị Lị, “Hách du đầu* giới thiệu em đóng phim?”
(P/s: một cách xưng hô ám chỉ những người gian xảo, mưu mô.)
Mã Lị Lị nỗ lực đè khóe môi đang cong lên xuống, tỏ vẻ bình đạm đáp, “Vẫn
chưa quyết định, không phải vị đạo diễn bên thành phố Nam đang tuyển nữ diễn
viên sao, em qua đó thử, người ta bảo ổn.”
Tránh nặng tìm nhẹ, câu này hoàn toàn vô nghĩa.
Trực giác Hạ Miên cảm thấy Hạ Xuyên và Mã Lị Lị có lẽ không thành, vấn đề
không nằm trên người nhà họ Mã, mà là chính ở cô gái này, hiển nhiên cô ta
không phải người bằng lòng với hiện tại.
Cả huyện Minh Khê đều biết có đoàn làm phim đến thành phố Nam quay, dù
sao việc lên TV vốn xa vời lại có ngày xảy ra trước mắt, người ở nơi nhỏ bé này
không kích động sao được.
Đoàn phim thuê kiến khúc và từ đường nhà họ Giả - nơi được truyền thừa lâu
nhất huyện Minh Khê để quay, có vẻ là một bộ thời dân quốc.
Đoàn phim vừa tới người rảnh rỗi trong huyện lập tức xúm lại xem, phải qua
nửa tháng mới dần ổn định trở lại.
Lúc Hạ Miên về chơi Hạ Xuyên còn định dẫn cô và Tiểu Phong qua.
Tuy nhiên hai người đều không thấy hứng thú, hồi Mao Chí Sơn quay phim trên
thành phố Yến, mọi người đều đã tranh thủ thời gian đến thăm. Bên đó còn đu
cả người treo dây thép nữa kìa.
Hách Húc Phong trong miệng Mã Văn Võ và Hách du đầu trong miệng Hạ
Xuyên chính là tên nhà giàu nứt vách huyện Minh Khê, lúc trước từng dùng thủ
đoạn muốn cưới Mao Tuệ Mai.
Sau khi cả nhà Mao Tuệ Mai mất tích, nhà họ Hách trị họ Mao một trận ra trò,
cuối cùng còn ép được con gái nhà cậu cả Mao - Mao Tuệ Hà gả cho Hách Húc
Phong thay Mao Tuệ Mai.
Hạ Miên nghe xong mà sợ ngây người, hỏi Hạ Xuyên, “Nhà họ Hách làm thế
làm gì? Mao Tuệ Hà kia cũng rất đẹp ư?”
Hạ Xuyên đáp, “Đại loại vậy, nhưng kém xa Tuệ Mai.”
Thế nên Hạ Miên mới không hiểu, “Tốt xấu gì gã đó cũng giàu nứt vách, tìm
một đối tượng môn đăng hộ đối để kết hôn không phải tốt hơn à? Ít nhất còn có
ích.”
Hạ Xuyên trả lời, “Với đứa hạnh của cái thằng Hách kia, môn đăng hộ đối nhất
định kết thù.”
“Nó bị ông bà Hách chiều hư, em không biết trong cái huyện này vô pháp vô
thiên cỡ nào đâu, con gái gặp chỉ muốn đánh.”
“Họ Hách không quản được, cuối cùng muốn nó kết hôn sinh cháu rồi bồi
dưỡng tiếp, sau này gánh vác.”
“Với tính cách của Hách du đầu, đương nhiên không thể lấy một cô vợ lợi hại,
bằng không làm ầm lên rất phiền.”
Hạ Miên chỉ thấy nghĩ lại mà sợ, “Vì thế bọn họ chỉ muốn cưới một công cụ
sinh con?”
“Chả vậy.” Hạ Xuyên càng không đồng ý với suy nghĩ này, “Mao Tuệ Hà kia rất
thảm, họ Hách nắm trong tay nhược điểm nhà họ Mao, Hách Hiểu Phong thích
đánh thì đánh, cô gái kia không dám nói câu nào, nghe kể có lần còn ở bệnh
viện hơn một tháng.”
“Hách du đầu coi vợ mình như đồ trang trí, trắng trợn ra ngoài tìm đàn bà, tùy
tiện chơi.”
“Nghe nói lúc Mao Tuệ Hà sinh con ở cữ, Hách du đầu dẫn cả gái về nhà lăn
lộn trong phòng ngủ, Mao Tuệ Hà và nhà họ Mao không dám ho he nửa lời.”
Hạ Miên nghe thế đủ rồi, “Nhà họ Hách cũng mặc kệ?”
Hạ Xuyên đáp, “Thật ra là quản được. Nhưng lại xót con không nhẫn tâm dạy
dỗ, chẳng phải chỉ có thể từ bỏ ư?”
“Em nói xem cô gái nhà nào có thể chịu nổi giày xéo như vậy chứ? Mao Tuệ Hà
muốn ly hôn cũng không được, nhà họ Hách không cho, Hách Húc Phong
không muốn.”
Chuyện này thật sự khiến Hạ Miên kinh ngạc, nhưng sau đó cũng ném khỏi đầu,
dù gì tên Hách du đầu kia cũng đã quên Mao Tuệ Mai.
Nhà họ Mao tự làm tự chịu, Mao Tuệ Hà muốn tìm người báo thù thì nên tìm bà
Mao.
Thật không ngờ lại nghe thấy tên Hách Húc Phong trong tình huống này.
Đúng là nhà họ Hách giàu có có quan hệ với đạo diễn đoàn phim, dù sao nhà
đấy cũng nhiều tiền, đạo diễn thì thiếu kinh phí, có nhà đầu tư thích hợp đương
nhiên sẽ không bỏ qua.
Bởi vậy Hách Húc Phong nương vào thứ gọi là tuyển nữ diễn viên, bồi dưỡng
ngôi sao lớn để dụ dỗ gái nhà lành.
Mã Văn Võ nhắc đến Hách Húc Phong, Mã Lị Lị lại kể từng gặp đạo diễn, hiển
nhiên đã tiếp xúc với gã ta.
Cô gái này muốn thoát khỏi nhà họ Mã là thật.
Nhưng ắt hẳn cô ta đã chuẩn bị cho mình rất nhiều con đường, chỉ không biết
Hạ Xuyên sẽ là đường lui cuối cùng hay một cái bàn đạp mà thôi.
Hạ Xuyên đắm chìm trong tình yêu hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, hắn
chỉ cười khuyên nhủ, “Đóng phim nào phải chuyện đơn giản, phải huấn luyện
chuyên nghiệp một thời gian, giờ cả huyện đều biết Hách du đầu lừa thiếu nữ
trẻ đẹp khắp nơi, Lị Lị vẫn nên cẩn thận chút, không phải vẫn đang làm y tá khá
tốt sao?”
Mã Văn Võ lập tức cả giận, “Anh có ý gì, mấy cô kia có thể sánh với chị tôi
được sao? Chị ấy đã gặp đạo diễn rồi, người ta cũng khen khí chất rất tốt.”
Mã Lị Lị im lặng không phản bác, hiển nhiên rất tin vào bản thân.
Bà mối thấy mặt bác trai bác gái trầm xuống, vội vàng chuyển chủ đề, “Thôi
chúng ta không nói vấn đề này nữa ha, giờ đâu phải lúc bàn chuyện phim ảnh,
hôm nay đến để bàn chuyện cưới hỏi của hai đứa cơ mà?”
“Việc kết hôn này không gấp.” Dường như ông Mã rất tin vào Mã Lị Lị, giọng
rất khách khí, “Chúng tôi chỉ qua đây tán gẫu chút thôi.”
Lão ta nhìn Hạ Miên cười, “Đây là đứa cháu cứu được nhà có tiền, rồi người ta
giúp đỡ lên thành phố Yến học của ông nhỉ?”
Câu này khiến người ta cứ cảm thấy quái quái.
Bác Hạ im lặng không đáp, bác gái ngồi bên cười trả lời, “Là cháu tôi, hiện
đang học trên thành phố Yến.”
Bà Mã lập tức cảm thấy hứng thú hỏi Hạ Miên, “Thế các cháu ở chung với
người giàu đó trên thành phố Yến à?”
“Bọn họ ăn cơm có giống trên TV không, mấy bữa ăn đều được trang trí ấy?”
“Học ở thành phố Yến khó khăn lắm nhỉ? Học phí một năm bao nhiêu?”
“Lớp mấy rồi, đã sắp tốt nghiệp chưa cháu?”
Hạ Miên cúi đầu ăn cơm không đáp câu nào, bác gái gắp cho bà Mã miếng thịt,
cười rằng, “Em ăn nhiều chút.”
Sau khi bà Mã nhai xong lại tiếp tục câu chuyện, “Cháu gái chị cũng thật là, tốt
số thế không biết, cứu được nhà giàu, cả đời không cần lo ăn lo uống rồi.”
Hạ Miên không biết phải tức giận với người này kiểu gì, tai nạn của mình trong
mồm người khác lại biến thành may mắn gặp được nhà giàu.
Vẫn chưa kết thúc, bà Mã cười tủm tỉm, “Con bé này trông dễ nhìn nữa, không
kém Lị Lị nhà em bao nhiêu, sự nghiệp chắc chắn rất được.”
Mã Văn Võ ngồi cạnh liên tục gật đầu tán đồng, ánh mắt lộ liễu nhìn vào Hạ
Miên, nhếch môi bày ra hàm răng so le không đều, nhìn mà ngứa cả tay.
Nếu không phải nể mặt mũi Hạ Xuyên, cô thật sự muốn ném cho cái bát vào
mặt.
“Phải rồi, ban nãy có nói đồ ăn hôm nay đều do cháu làm hả?” Bà Mã bày ra
dáng vẻ cực kỳ vừa lòng, “Rất tốt, học được từ nhà giàu kia đúng không?”
“Khéo léo như vậy, biết hầu hạ người khác, xem ra việc gì cũng làm được, nhất
định người ta rất hài lòng.”
“Chờ đến khi tốt nghiệp cấp ba xong họ tìm một công việc trên thành phố Yến
cho, sau này chính là người thành phố Yến rồi.”
“Cơ mà con gái con đứa ở một mình trên đấy không ổn, tốt nhất nên tìm thêm
họ hàng bạn bè ở cùng.”
Ông Mã tiếp lời, “Đúng đấy, cháu xem bây giờ ra ngoài làm việc đều phải theo
nhóm, nói cách khác ở một mình dễ bị bắt nạt.”
“Văn Võ nhà bác ấy à…”
Bác Hạ chặn ngang lời bà Mã, “Miên Miên, không phải cháu còn có việc sao? Vội thì đi trước đi.”
Bâc gái cũng nói, “Ừ, mau đi đi.”
Bà Mã thấy vậy không đồng tình, “Chuyện gì chứ, đã ăn cơm xong đâu. Chi
bằng để Văn Võ giúp…”
“Không cần!” Hạ Hà trực tiếp đứng dậy chắn trước mặt Mã Văn Võ, đè bả vai
hắn lại, “Mọi người là khách, lý nào lại để khách làm việc. Ăn cơm!”
Mã Văn Võ không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Miên rời đi.
Sau đó Hạ Miên về nhà càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, bèn gọi điện
cho Ninh Thiều Bạch.
Biết bác sĩ Ninh nhà mình sẽ đến đón, tâm trạng lúc này mới khá hơn.
Hồng Quyên đưa bát cơm cho Hạ Miên rồi thở dài, “Đám họ Mã kia thật khó
chịu, cứ tưởng Mã Lị Lị kia không tồi cơ, ai dè nhìn vào biết ngay cái tôi cao
ngất.”
Lý Phương cũng nhận ra, “Sợ là chú ba không thành rồi.”
Hồng Quyên nói, “Thật ra em mong chú ấy không thành, người ta quăng mình
leo lên cành cao hơn kia kìa.”
Lý Phương, “Chị cảm thấy cô ta cũng biết Hách du đầu không đáng tin, vì thế
mới tìm đến chú ba nhà mình.”
Quả nhiên mọi người đều đoán không sai, chỉ có Hạ Xuyên yêu vào đầu óc mụ
mị mới không hề hay biết.
“Tâm tư cô ta, chỉ sợ cũng dính đến Miên Miên.”
Hồng Quyên hỏi, “Ý chị là, cô ta muốn Miên Miên dẫn mình đến thành phố
Yến?”
Ba người đang nói chuyện, Hạ Xuyên dẫn theo Mã Lị Lị bước vào.
Danh sách chương