Đám Hạ Miên lập tức im lặng.

Hạ Xuyên vén mành tiến vào, xấu hổ nói, "Miên Miên, thật xin lỗi, em đừng để

trong lòng."

Biểu cảm của Mã Lị Lị cũng không lạnh lùng như vừa nãy, ngược lại mang theo

vẻ u buồn nhàn nhạt, "Xin lỗi Hạ Miên, ai biết ba mẹ chị lại vậy chứ, chị cũng

không còn cách nào..."

Đột nhiên có cảm giác Lâm Đại Ngọc rất quen thuộc...

Hạ Xuyên giải thích, "Mọi người biết tình huống của Lị Lị rồi đấy. Ba mẹ quản

chuyện kết hôn, Lị Lị không thể không nghe."

Hạ Miên cười cười, "Không sao, đúng là việc này không liên quan đến chị Lị

Lị."

"Thật ngại quá." Lòng Mã Lị Lị tràn đầy bất đắc dĩ, "Trời mới biết chị muốn

thoát khỏi bọn họ cỡ nào."

Hạ Xuyên lập tức đau lòng, "Không sao cả, đợi đến khi em gả qua đây rồi sẽ tốt

thôi."

Sắc mặt Mã Lị Lị đỏ hồng, cười giận đánh Hạ Xuyên một cái, "Anh nói gì thế."

Hạ Xuyên ngượng ngùng sờ đầu, cười he he.

Mã Lị Lị thuận thế ngồi xuống nói với Hạ Miên, "Cho chị trốn ở đây một lúc

cho yên tĩnh nhé."

Hạ Xuyên cười, "Hai người nhất định có thể nói chuyện với nhau, Miên Miên

học giỏi lắm đấy."

"Thế ư?" Mã Lị Lị mỉm cười, cả người lập tức trở nên kỳ lạ, dường như muốn

so sánh với Hạ Miên điều gì đó.

Dù sao người bình thường tán gẫu chuyện nhà với nhau, chả ai lại cố tình đi hỏi

"Em đọc hết tứ đại danh tác chưa?" cả.

"Em thích nhất quyển nào?"

"Chị thích Hồng Lâu Mộng lắm đó, nhất là nhân vật Lâm Đại Ngọc..."

Hạ Miên nghĩ thầm, đã nhìn ra, từng lời nói cử chỉ đều muốn thể hiện bản thân,

đáng tiếc chỉ học được mấy điều thông thường, chả có chút khí chất nào của

Lâm muội muội cả.

Nhìn Lý Phương và Hồng Quyên ngồi bên hơi xấu hổ, Hạ Miên không nhịn

được cười tủm tỉm, "Đúng vậy, em cũng thích Lâm Đại Ngọc, thơ cô ấy ngâm

rất đẹp, "hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên, hồng tiêu hương đoạn hữu thùy liên",

còn chị Lị Lị thích câu nào?"

Mã Lị Lị đang chuẩn bị tâm sự cuộc đời Đại Ngọc sống ở hậu viện Giả phủ ra

sao, lại không ngờ đối phương mở miệng đã bắt đọc thơ, lập tức cứng đờ.

Mà Hạ Xuyên cười ngâm ngâm nhìn cô ta, rất muốn biết sở thích của người

trong lòng.

Mã Lị Lị cười giả lả, "Lâm Đại Ngọc viết nhiều thơ như thế, chị đều rất thích...

nhất thời không biết nên chọn câu nào."

"Cũng đúng ha, một hai câu thì còn được, nhớ hết đúng là không dễ dàng." Hạ

Miên đáp.

"Nhưng em cũng thích xem Tam Quốc Diễn Nghĩa lắm, chị thông minh như vậy

chắc cũng thích Tam Quốc Diễn Nghĩa nhỉ?"

"Gia Cát Lượng thật lợi hại, trước khi chết còn đoán được Ngụy Duyên muốn

tạo phản, kêu cái người họ Mã, Mã gì đó đi giết hắn..."

"Chị, người nọ cùng họ với chị đấy, giúp em một chút, Mã gì ấy nhỉ?"

Mã Lị Lị cố gắng nở nụ cười cho qua, "Tam Quốc Diễn Nghĩa nhiều nhân vật

quá, chị không nhớ nữa, mới cả cũng không thích xem mấy chuyện đánh giết

này cho lắm."

"À," Hạ Miên thất vọng, "Vậy thì《Tây Du Ký》, 《Thủy Hử》 với 《Tam

Quốc Diễn Nghĩa》 đều là đánh giết hết rồi, thế chúng ta không nhắc đến nữa."

Lý Phương và Hồng Quyên không khỏi bật cười

Hỏi người ta tứ đại danh tác, thế mà bản thân chỉ mới đọc được mỗi một quyển,

lại biết có tí ti, chả biết đào đâu ra cảm giác học thức hơn người nữa.

Sắc mặt Mã Lị Lị hơi trầm xuống, hỏi Hạ Miên, "Em học đến lớp mấy rồi, việc

học hành bận lắm không? Sao có nhiều thời gian đọc sách quá vậy."

"À, đúng là lên cấp ba không rảnh nữa, mấy cái đấy em đọc từ cấp hai rồi cơ."

Hạ Miên đáp, "Cấp ba cùng lắm mới xem một số trích đoạn nhỏ của danh tác

nước ngoài như《 Giản Ái 》 vân vân thôi, rất có lợi cho việc học tiếng Anh."

Cuối cùng Mã Lị Lị không theo nổi nữa, quay về mấy chuyện hàng ngày,

"Nhưng chị thấy em học hành nhẹ nhàng lắm mà? Thành tích thế nào? Sắp thi

đại học chưa?"

Hạ Xuyên không cảm nhận được người lòng tự trọng của người yêu bị đả kích,

chỉ thấy Hạ Miên khiến mình có mặt mũi, đắc ý khoe khoang, "Miên Miên nhà

ta lớp mười hai, học trung học thành phố Yến, trường cấp ba tốt nhất đấy, lần

nào thi cũng đứng đầu, sang năm không chừng là sinh viên đại học Yến rồi."

"Trường tốt nhất à," Mã Lị Lị hâm mộ, "Có phải là người giàu kia sắp xếp cho

không?"

"Đúng là nên đứng đầu, đi học chính là đường ra duy nhất của chúng ta, nếu em

gặp được kỳ ngộ như Hạ Miên, chắc chắn sẽ liều mạng quý trọng."

Nói tới đây Mã Lị Lị u buồn, "Ước gì không đầu thai vào nhà họ Mã, dù có là

gia đình bình thường thôi, chỉ càn để em đi học, em cũng thi được vào đại học."

Lời này của cô ta cực kỳ tự phụ, thậm chí không thèm dùng từ "có thể", là kiểu

cực kỳ tự tin, chỉ cần có điều kiện, cô ta hoàn toàn đậu đại học tốt.

Hạ Xuyên lập tức tán đồng, "Chắc chắn rồi, em thông minh như vậy, chẳng phải

năm nào cũng đứng nhất trường điều dưỡng sao?"

Mã Lị Lị thở dài, "Đứng đầu trường điều dưỡng có gì đáng khoe chứ, toàn là

đám con gái muốn nhanh chóng tìm việc, học cho xong cấp ba thôi."

Hạ Miên tò mò một cách ngây thơ, "Chị học đến cấp ba rồi, vì sao lại không

đậu đại học thế."

Mã Lị Lị hơi cứng người, rất nhanh đã khổ sở đáp, "Không còn cách nào khác,

người ta học cấp ba được cả nhà cung phụng cẩn thận, chị học cấp ba thì ngày

nào tan học cũng phải về phụ việc nhà, bằng không ba mẹ sẽ không cho học

tiếp."

"Thế nên, đôi khi thật sự là do số mệnh."

"Trường em nhiều người giàu lắm phải không? Họ đi học đều rất tùy tiện nhỉ."

Hạ Miên đáp, "Con nhà giàu cũng rất nỗ lực, đều là học sinh như nhau, thành

tích vốn không phân biệt người giàu người nghèo."

Mã Lị Lị lập tức nói, "Cũng đúng, nhà giàu mời gia sư về dạy mất nhiều hơn cả

học phí, lại chả lên."

Dù sao người khác thành công cũng là nhờ mệnh tốt, điều kiện tốt, may mắn;

còn cô ta không thành công thì đều do nhà họ Mã cả.

Hạ Miên lười dây vào cô ta, suy nghĩ của chị gái này rất có vấn đề.

Cũng chỉ có Hạ Xuyên mang filter người yêu mới thấy người yêu mình ưu tú.

Cơ mà filter làm đẹp của hắn trắng quá rồi, hơn nữa có vẻ như hôm nay ra mắt

cũng không thành công, tạm bỏ qua việc họ Mã đòi lễ hỏi thái quá, thì việc

muốn người ta đưa ngựa chở Mã Văn Võ đến thành phố Yến, tìm một công việc

văn phòng nhẹ nhàng thì đúng là thật ba chấm.

Đương nhiên bác Hạ sẽ không đồng ý, ông lập tức từ chối, hai nhà tan rã trong

không vui.

Tuy nhiên Hạ Xuyên và Mã Lị Lị dường như chưa từ bỏ, hai người vẫn lén lút

qua lại.

Đặc biệt là Mã Lị Lị, không biết vì sao cứ giằng co mãi với Hạ Miên, hễ rảnh là

tìm cô nói chuyện, vừa thể hiện khả năng của bản thân, vừa muốn hạ thấp Hạ

Miên xuống, tựa như chỉ có hạ thấp Hạ Miên mới có thể để bộc lộ sự ưu tú của

cô ta.

Hạ Miên nghe cái từ mệnh tốt này mà câm nín.

"Nếu có cơ hội đến thành phố Yến, chị nhất định có thể sống ở đó."

"Họ nói bệnh viện huyện khó vào, nhưng chị chưa từng thấy vậy, cứ nhẹ nhàng

là được."

"Vẫn là em may mắn, tiếc là chị không được vậy, dù vàng có sáng, bị chôn dưới

đất thì ai thấy đây?"

Hạ Miên có thể hiểu cô ta không cam lòng với vận mệnh của mình, nhưng cái

kiểu quy hết tất cả bất công cho vận mệnh thế này thì thật không dám khen

tặng.

Sau này mỗi lần Mã Lị Lị tan làm, cô đều trốn ra ngoài, vừa khéo dẫn Tiểu

Phong và Cường Cường ra suối học bơi.

Kết quả đụng phải Mã Văn Võ, không, không thể nói là gặp phải, mà là đối

phương đến tận nơi tìm thì đúng hơn.

"Hạ Miên, sao em lại đến tận đây, khó tìm thật đấy." Mã Văn Võ hưng phấn

chạy tới.

Khách quan mà nói, ngoại hình Mã Văn Võ vốn không kém, tuy nhiên loại

người luôn được cha mẹ yêu chiều vô điều kiện dẫn đến không biết trời cao đất

dày như hắn luôn khiến người khác thấy rất phản cảm.

Như kiểu thiên hạ này là mẹ tao, ở thế giới này tao nói gì thì chính là cái đó.

"Phải rồi, khi nào em về thành phố Yến thế? Lúc ấy cứ để anh chở đi."

"Anh là ai vậy," Hạ Miên trợn mắt, "Tôi có quen anh không? Phiền cách xa

chút."

"Hạ Miên em hài hước thật đấy," Mã Văn Võ cợt nhả đi tới, "Đợi chị anh lấy

anh em, anh sẽ đến thành phố Yến tìm em."

"Tuy anh học không giỏi, nhưng đó chỉ là không muốn học thôi, chứ đầu óc này

tốt lắm, tiếp thu rất nhanh. Làm văn phòng tuyệt đối không thành vấn đề."

Dáng vẻ tự phụ tự quyết định này thật không hổ là em ruột Mã Lị Lị.

Xem ra nhà họ Mã vẫn chưa từ bỏ, hoặc đúng hơn là rất tự tin vào Mã Lị Lị

kia? Không cần nể bác Hạ, phương pháp Hạ Miên đối phó với loại ruồi bọ này vẫn

thô bạo như cũ: Đánh là được.

Cô khom lưng nhặt một viên đá cạnh dòng suối lên.

Mã Văn Võ không hề phát hiện, vẫn đang cười ha ha, "Anh thật sự rất thích

em... A!"

Hắn kinh ngạc che mũi lại, ồm ồm quát, "Hạ Miên, em làm gì thế?"

Hạ Miên tung viên đá trong tay, "Anh tự cút hay để tôi đánh cho cút?"

"Cô, chảy, chảy máu mũi rồi..." Mã Văn Võ hoảng sợ kêu lên, chỉ vào Hạ Miên

quát, "Cô, cô dám đánh tôi."

Hạ Miên lại ném đá qua, ném trúng vai hắn, "Tôi đánh anh đấy, còn dám thò

mặt đến nữa, con này gặp một lần đánh một lần, không mau cút đi!"

Mã Văn Võ che che vai lại, thấy Hạ Miên thật sự xông tới, lập tức không dám

dây dưa, quay đầu bỏ chạy, còn không quên buông lời tàn nhẫn, "Cứ chờ đấy!"

Hạ Miên vất cục đá đi, khiến hắn toát đầy mồ hôi, "Không sợ chết thì cứ đến,

đồ ruồi thối!"

Ép buộc được Mã Văn Võ, Hạ Miên quyết định quay về hỏi bác Hạ, Mã Văn

Võ nói chắc chắn như vậy, chả lẽ nhà họ Mã giấu diếm thủ đoạn nào đó, phải

phòng bị chút.

Cơ mà mới nửa đường đã phá được án.

Cũng đúng, dân đen áo vải bình thường thì có thủ đoạn cao siêu gì được, cùng

lắm là lợi dụng việc Hạ Xuyên thích Mã Lị Lị thôi.

Lúc Hạ Miên đi vào con đường mòn nhỏ, vừa khéo đụng phải hiện trường hai

người cãi nhau, tuy nghe lén không lễ phép cho lắm, nhưng chuyện này liên

quan đến bản thân, Hạ Miên không khách khí trốn sau bức tường theo dõi.

"... Chỉ cần họ đồng ý đưa Mã Văn Võ đến thành phố Yến, ba mẹ em sẽ buông

tha vụ lễ hỏi."

"Cái này là không thể, trong lòng ba mẹ em có suy nghĩ gì mọi người đều rõ,

Miên Miên phải thi đại học, nhà này tuyệt đối không để Mã Văn Võ đi theo càn

quấy đâu, huống hồ em trai em như vậy, không phải anh chê chứ..." Trên mặt

Hạ Xuyên toàn sự khinh thường.

Sắc mặt Mã Lị Lị không tốt lắm, "Anh yên tâm, em rất hiểu Mã Văn Võ, đến

thành phố Yến rồi em nhất định có thể bắt chẹt nó, tuyệt đối không cho làm

phiền Hạ Miên, trước tiên cứ gạt ba mẹ em đã."

Hạ Xuyên nhíu mày, "Cái gì mà bắt chẹt cậu ta, chúng ta núi cao hoàng đế xa,

sao có thể quản nổi."

Mã Lị Lị lại cho rằng, "Đương nhiên chúng mình sẽ đến thành phố Yến, bằng

không ở lại đây, dù có kết hôn cũng chẳng trốn nổi sự khống chế của ba mẹ.

Nhất định bọn họ sẽ không để chúng ta yên bình."

"Nếu cùng đến thành phố Yến, họ không sờ đến được nữa, không phải anh cũng

từng muốn vậy sao?"

"Đến lúc đó mình cùng tìm việc, thuận tiện chăm sóc Hạ Miên Tiểu Phong."

"Không được!" Hạ Xuyên từ chối, "Ba mẹ anh không tán thành chuyện này."

"Hạ Miên và Tiểu Phong ở thành phố Yến vốn là ăn nhờ ở đậu, chúng ta còn

đến cửa tống tiền là thế nào? Không phải hại người ta à?"

"Ai nói chúng ta tống tiền?!" Mã Lị Lị cả giận, "Không phải anh cho rằng em sẽ

dựa vào việc đó để tìm việc đấy chứ?"

Mã Lị Lị bùng nổ, "Em đứng đầu trường điều dưỡng, nhẹ nhàng vào được bệnh

viện huyện, dù thành phố Yến có là thành phố lớn, em cũng tin chắc mình hoàn

toàn có thể vào bệnh viện tốt, cần gì tới Hạ Miên?"

"Có phải trong lòng anh luôn khinh thường em không?"

Hạ Xuyên vội vàng xin lỗi, "Không phải đâu Lị Lị, mà là bên ngoài không dễ

tìm việc thế đâu, dù ta đến được thành phố Yến chăng nữa, vậy thì sống ở chỗ

nào?"

"Bộ không thể thuê nhà hả?" Mã Lị Lị hỏi, "Thuê nhà rất khó ư? Chẳng lẽ việc

chúng ta ở tại thành phố Yến là làm phiền Hạ Miên?"

"Anh chưa hỏi câu nào, sao đã biết Hạ Miên không muốn." Mã Lị Lị chất vấn,

"Anh nói con bé đang ăn nhờ ở đậu mà nhỉ? Chả biết nó khổ cực cỡ nào, nhưng

quan hệ giữa hai người tốt như vậy, không chừng có người thân ở bên sẽ rất

vui."

"Nếu lo Mã Văn Võ, vậy cứ bảo con bé yên tâm, em không chỉ quản được, mà

nếu phiền, cũng có thể dùng mấy tháng tống nó về ngay. Rồi chúng ta ở lại

thành phố Yến sống thật tốt."

Hạ Miên nghe vậy thật buồn cười, không biết cô gái này thật sự ngây thơ hay

đang giả bộ tự tin nữa, đến thành phố Yến, bọn họ không việc làm không chỗ ở,

Hạ Miên có thể trơ mắt nhìn họ ăn ngủ đầu đường chắc?

Có khác gì ông bà Mã chuyên môn tính kế đâu?

May mà IQ Hạ Xuyên vẫn chưa tụt về âm, vẫn cự tuyệt, "Đừng nghĩ đến việc

này nữa, vụ lễ hỏi anh sẽ thương lượng với ba mẹ, em yên tâm, mình nhất định

sẽ cưới."

"Anh cũng không lo Mã Văn Võ," Dường như Hạ Xuyên muốn kể một ít đề tài

nhẹ nhàng đề giảm bớt không khí khẩn trương, cười cười, "Miên Miên trông thì

xinh đẹp nhưng lợi hại lắm đấy, mười Mã Văn Võ cũng chả bõ tay."

"Ba anh nói rồi, mấy đứa trong nhà cần phải nhìn Miên Miên mà học tập."

Câu này vừa vang lên, lại như thọc vào tổ ong vò, giọng Mã Lị Lị bắt đầu ngân

cao, "Đúng vậy, em họ anh lợi hại nhất!"

"Con bé như thiên tiên hạ phàm, không ai xứng được!"

"Nhưng thế thì đã sao, không phải nó cũng từ cái huyện nhỏ này mà ra hả? Có

chỗ nào cao quý hơn người?"

"Cũng chả phải nhờ may mắn cứu được tên nhà giàu đó sao? Ai gặp phải

chuyện ấy mà chả cứu chứ? Em mà gặp cũng sẽ ra mặt thôi, phải không?"

"Giả sử ba mẹ em cũng mất như nó, không bị ai níu kéo, chắc chắn sẽ ưu tú hơn

nó nhiều!"

Gương mặt Hạ Xuyên đỏ bừng, cả giận quát, "Lị Lị, em có biết mình đang nói

gì không?!"

"Sao? Em sai chỗ nào à?" Mã Lị Lị quát ngược lại, "Phải, em không có cái

mệnh tốt đó, nhưng bản thân em sẽ không chấp nhận số phận này đâu, em muốn

thay đổi, có gì sai sao?"

"Nếu anh khinh thường em, đồng ý bằng lòng với hiện tại, vậy thì nói rõ luôn

tại đây đi, chúng ta không chung đường." Dứt lời quay gót chạy mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện