Trong lòng Hạ Xuyên tràn ngập tức giận, không hề đuổi theo, xoay người thở

phì phò về nhà.

Hạ Miên lặng lẽ theo sau, nếu Mã Lị Lị đã có quyết định, vậy Hạ Miên cũng

không phải nói với bác Hạ nữa, cứ bình tĩnh xem tình huống phát triển là được.

Hạ Xuyên giận xong, qua hôm sau vẫn lo cho Mã Lị Lị, lạch bạch chạy đến

bệnh viện huyện tìm cô ta, kết quả kinh hoảng chạy về, “Lị Lị từ chức rồi!”

“Công việc ở viện tốt như thế, người ta tranh nhau vỡ đầu chảy máu cũng muốn

vào, sao lại đột nhiên biến mất, không phải một mình bỏ đi rồi đấy chứ.”

Bác gái vừa nhặt đậu que vừa dự liệu, “Yên tâm, trong lòng cô gái đó hiểu rõ,

dám từ chức chắc chắn ắt hẳn đã có thứ tốt hơn.”

Hạ Xuyên vẫn không tin, gấp gáp bước vòng quanh, vội vàng về nhà gọi cho

nhà họ Mã, kết quả bên kia vừa nghe thấy giọng hắn thì lập tức cúp máy.

Hạ Xuyên chuẩn bị sang đó hỏi thăm.

Hạ Miên không nhìn nổi nữa, lên tiếng: “Nếu chị ta đi thật, người sốt ruột nhất

chính là nhà họ Mã, nếu nhà họ Mã đã không vội vậy chắc chắn như lời bác gái

nói, có nhà khác tốt hơn.”

“So với đến đó, không bằng anh Xuyên thử đến chỗ đoàn phim.”

Nói đến đây, cô không nhịn được tiêm cho Hạ Xuyên một mũi an thần, “Việc

chị ta từ chức không phải chuyện ngày một ngày hai ngày, chắc chắn đã lên kế

hoạch từ trước, có lẽ mấy hôm nay chỉ đang cân nhắc xem nơi nào phù hợp hơn

thôi.”

Hạ Xuyên khựng lại, rất nhanh đã chạy đến Thành Nam nơi quay phim.

Mọi người cũng không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sẩm tối Hạ Xuyên thất hồn

lạc phách quay lại, nhốt mình trong phòng không ăn không uống.

Bác gái và Hồng Quyên nấu mấy món ngon, tâm trạng bác Hạ cũng hiếm khi

thoải mái, “Cho tôi bát nữa.”

Tiểu Phong gặm ve sầu, tựa người vào chân Hạ Miên, thi thoảng lại lo lắng

phóng ánh mắt vào nhà, “Cậu Tiểu Xuyên.”

“Không sao đâu.” Hạ Miên xoa đầu bạn nhỏ, “Cậu Tiểu Xuyên của con thất

tình, cần phải điều chỉnh tâm trạng một chút.”

Cường Cường không hiểu thất tình nghĩa là gì, nhưng thấy mọi người nấu cỗ

chúc mừng như vậy, nhóc ta đứng giữa sân cao giọng hoan hô, “Chú ba thất tình

rồi, chú ba thất tình rồi! Ha ha ha ha, tốt quá!”

Khiến Hạ Xuyên đang sầu đời trong nhà lao ra ngoài muốn túm lại đánh, kỹ

năng chạy trốn của Cường Cường đã đạt đến độ thuần thục, hai người chú đuổi

cháu chạy chạy quanh sân, làm mọi người cười không ngớt.

Chỉ cần cho bé hư Cường Cường tí màu là nó có thể mở được cả phường

nhuộm, mồm miệng càng ầm ĩ hơn, Hạ Xuyên tức đến mức không khóc nổi.

Vốn tưởng chuyện này cứ vậy trôi qua, đợi đến khi tâm trạng Hạ Xuyên bình ổn

rồi kiếm đối tượng khác là được.

Lại không ngờ đã coi nhẹ dã tâm trả thù của Mã Lị Lị và Mã Văn Võ.

Hôm nay Hạ Miên và Tiểu Phong đang xếp hàng ở tiệm tạp hóa bên đường ăn

kem, tiện thể chờ Ninh Thiều Bạch.

Ngày nào Hạ Miên và Ninh Thiều Bạch cũng nấu cháo điện thoại với nhau,

ngoài kể mấy chuyện thú vị hài hươc gặp dưới quê, cũng đá đưa thêm khi nào

thì Ninh Thiều Bạch tới.

Tình huống bây giờ hoàn toàn trái ngược, trở thành Hạ Miên chạy sau mông

hỏi, Ninh Thiều Bạch sống chết không trả lời, giúp cô trải nghiệm được cảm

giác dày vò mỏi mắt chờ mong.

Cho đến hôm qua khi đã lên xe lửa, Ninh Thiều Bạch mới báo Hạ Miên đã xuất

phát.

“Sao lại đi xe lửa?” Hạ Miên khó hiểu, “Tôi tưởng anh lái xe đến chứ.”

Ninh Thiều Bạch ở đầu bên kia hơi im lặng, thở dài đáp, “Xe bảo dưỡng rồi, cô

lại giục tôi gấp như vậy, đành phải ngồi xe lửa thôi.”

“Thế thì vất vả cho bác sĩ Ninh quá.” Hạ Miên bật cười.

Giữa trưa nhận được điện thoại của Ninh Thiều Bạch, báo là đang trên đường từ

thành phố Minh về huyện Minh Khê.

Nhẩm thời gian, chắc khoảng hai tiếng nữa.

Thoáng chốc thời gian trở nên thật dài, cứ cách mấy phút là Hạ Miên lại muốn

chạy đến giao lộ nhìn một lần, cuối cùng bản thân không chịu nổi nữa, dứt

khoát dẫn Tiểu Phong ra cửa hàng tạp hóa bên đường chờ.

Trên chiếc TV 24 inch đang chiếu một bộ phim võ hiệp nổi tiếng, đúng là cách

tốt để giết thời gian.

Lúc này trong ngoài cửa hàng tụ tập không ít người, đây chính là chiêu trò

marketing ở đây, mấy người rảnh rỗi đến xem TV không muốn đi sẽ thuận tiện

mua vài thứ để được ở lại.

Tiểu Phong nhìn vị đại hiệp nhảy từ trên trời xuống, nhỏ giọng thì thầm với Hạ

Miên, “Ông hai kìa.”

Hạ Miên bật cười, nhẹ giọng đáp lại, “Đúng rồi.”

Trong bộ phim này Mao Chí Sơn sắm vai vị cữu cữu bế quan tu luyện của nam

chính, vào thời khắc y sắp bị giết thì nhảy ra cứu, cuối cùng truyền thụ cho võ

công gì gì đó, vẫn là kiểu nhân vật thế ngoại cao nhân.

Chủ yếu vì Mao Chí Sơn không phải diễn viên chính quy.

Những người khác thì chỉ tình cờ bước vào tuyến này ở độ tuổi trung niên,

không để ý nhiều đến cách thức và kế hoạch của vở kịch, đa phần cứ thu hút là

đóng, vừa quay phim vừa tăng độ nổi tiếng, đóng được vai nào thì nhận vai đó,

vì thế trước mắt nhân vật quen thuộc nhất chính là kiểu này.

Hạ Xuyên đương lúc thất tình cũng bị bộ phim hấp dẫn, đột nhiên hỏi Hạ Miên,

“Miên Miên, em có cảm thấy cái người kia giống chồng cô hai nhà mình lắm

không?”

Hạ Miên hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn sang Tiểu Phong, cười ha ha trả lời, “À,

hình như có chút.”

Việc Hạ Văn Nguyệt mở nhà máy có kể với mọi người trong nhà, nhưng chuyện

chú Mao Chí Sơn trở thành diễn viên, Hạ Văn Nguyệt từng dặn riêng không

được nhiều lời.

Chủ yếu vẫn là vì nhà họ Mao, giả sử đám người ấy biết cô hai mở nhà máy,

nhưng thế thì đã sao, thành phố Yến lớn như vậy, căn bản không tìm ra nổi một

gia đình Hạ Văn Nguyệt cỏn con, mà dù có tìm được, với tình cảnh bây giờ

cũng chẳng làm được gì.

Nhưng chuyện Mao Chí Sơn làm diễn viên lại khác, người nổi tiếng bị chú ý

quá nhiều, tuy phóng viên giải trí hiện giờ chưa khoa trương như đời sau, nhưng

chỉ cần có một chút xxx cũng đủ để hủy diệt một người.

Đặc biệt Mao Chí Sơn vốn chẳng phải ngôi sao lớn không thể bị thay thế nào,

nếu nhà họ Mao đào ra, sự nghiệp đời này nhất định sẽ bị chặn đứng, vậy nên

việc Mao Chí Sơn làm diễn viên, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.

Không phải không tin nhà mình, mà là nhiều người nhiều miệng, nhỡ đâu không

cẩn thận để lộ một ít, sẽ kéo đến không ít phiền toái.

Thật ra Hạ Xuyên cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng có người nghe xong lại

thảo luận, “Bảo sao tôi thấy quen mắt thế, đúng thật, người này trông giống hệt

thằng hai nhà họ Mao hồi trẻ đây mà.”

Vừa khéo tên diễn viên xuất hiện, người nọ nói, “Ai ui, diễn viên này cũng tên

Mao Chí Sơn nè, trùng hợp thế, không phải là chú hai nhà cháu đấy chứ.”

Hạ Xuyên vỗ tay bốp một cái, “Chắc chắn rồi, giờ chú ấy là người nổi tiếng, có

cơ hội cháu sẽ đến thăm xem, xem xem có thể giới thiệu được vai diễn nào

không mới được.”

“Đoàn phim bên Thành Nam là cái gì chứ, chẳng có nổi một sao nào.”

Tới rồi, vụ Mã Lị Lị đòi chia tay để đi tìm Hách Húc Phong để trở thành diễn

viên cứ canh cánh mãi trong lòng hắn.

Ở đây phần lớn đều là hàng xóm, cũng biết đại khái chuyện của Hạ Xuyên,

nghe cậu chàng nói vậy thì bật cười, biết ngay là hắn đang đùa.

Người đàn ông cao ráo hiên ngang trong TV sao có thể là thằng hai chỉ biết

khom lưng cúi đầu không dám nhìn ai nhà họ Mao chứ.

Tuy nhiên vẫn có người than thở, “Ông xem, người ta như vậy lên TV thì được

khen đẹp, còn thằng Mao trông thế lại bị mắng đến là khó nghe? Rốt cuộc là vì

sao chứ?”

Không thể biết lí do tại sao, giống như rất nhiều vụ bạo lực học đường, học sinh

bị bắt nạt chẳng làm gì sai, bản thân chỉ hơi đặc hơn so với mọi người một chút,

thế mà cứ vậy trở thành lý do để bọn họ thi nhau công kích.

Sự đặc biệt của Mao Chí Sơn, đó chính là quá đẹp.

Cộng thêm thái độ chán ghét đến tận cùng của bà Mao, khiến người ngoài nhìn

vào đều thấy người này có thể bắt nạt, không ai quan tâm đến điều đó, dần dần

sự bắt nạt và mỉa mai biến thành một thói quen.

Nhắc tới Mao Chí Sơn, mọi người lại thuận miệng nhắc đến chuyện họ Mao,

than thở nhiều nhất vẫn là về Mao Tuệ Hà.

“Con bé đó, cả đời này bị huỷ rồi.”

“Cái nhà ấy vốn không coi con gái ra người, đã thế, mấy thằng cháu trai nhà họ

còn cật lực đề cử bản thân trước mặt Hách Húc Phong nữa chứ, đòi làm người

nổi tiếng mới chịu.”

“Cũng không thèm xem chị mình bị tra tấn thành dạng gì.”

“Ôi. Làm bậy quá, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

Đương lúc mọi người bàn tán rôm rả, chính chủ bỗng nhiên xuất hiện.

Do Mã Văn Võ dẫn đến, “Ô, là cô ta, nhất định cô ta biết cậu hai Mao ở đâu,

chắc chắn Mao Tuệ Mai đang ở thành phố Yến!”

Hạ Miên khó hiểu nhìn Mã Văn Võ đột nhiên xuất hiện, đang nghĩ xem tên này

lại bày ra trò gì, thì nghe thấy gã nói với hai người đàn ông phía sau, “Hai người

giữ nó lại chắc chắn sẽ tìm được cả nhà kia, bọn họ chưa về thì đừng để nó đi.”

Hạ Xuyên nghe thấy động tĩnh bước ra khỏi quán nhỏ, thấy Mã Văn Võ nhíu

mày hỏi, “Cậu đến đây làm gì?”

“Chả làm gì cả.” Mã Văn Võ cười lạnh, “Chẳng phải họ Hạ mấy người chướng

mắt tôi sao? Không muốn đưa tôi đi thành phố Yến hả? Vậy thì Hạ Miên đừng

hòng đi! Chúng ta không ai đi được!”

Hắn chưa kịp nói xong, hai tay đã vội che mũi lại kêu thảm, ngẩng đầu lên quát

Hạ Miên, “Mày, mày còn dám đánh tao?”

Hạ Miên vứt viên đá, “Có phải tôi đã từng cảnh cáo anh rồi không nhỉ, đừng

xuất hiện trước mặt con này nữa?”

“Hình như cũng đã nói gặp một lần đánh một lần?” Hạ Miên vừa nói vừa không

ngừng ném đá về phía hắn, “Coi lời bà mi nói là rắm hả!”

Mã Văn Võ đau đớn nhảy loạn lên, Hạ Miên ném rất chuẩn, hắn không tránh

được, chỉ có thể vội vàng bỏ xuống một câu “mày chờ đó” rồi chuồn.

Không ít người trong tiệm tạp hóa chạy ra xem náo nhiệt, trong lúc Hạ Miên

bận dạy dỗ Mã Văn Võ, có mấy người là họ hàng với nhà họ Hạ cũng chạy ra

đối diện với hai người đàn ông kia.

“Cậu cả, cậu ba lại đến đây tìm đánh hả? Sao đây, vẫn muốn choảng nhau một

trận?”

Cậu cả Mao nhíu mày, “Chúng tôi đến để tìm thằng hai, tìm đánh cái gì chứ?”

Cậu út Mao nhìn về phía Hạ Miên, “Có phải nhà cô hai mấy người đều theo cô

đến thành phố Yến rồi không?”

Hạ Miên như bị chọc cười đáp, “Bản thân tôi vốn ở nhờ người khác, còn gia

đình cô hai thì năm người lận đấy! Mấy người cảm thấy có khả năng không?”

Cậu cả và cậu ba kia nghe xong không hẹn mà cùng chau mày, hiển nhiên cảm

thấy Hạ Miên nói có lý, nhưng chúng chắc chắn rằng con ranh này biết gì đó.

Vào lúc bọn họ chần chờ, một bóng người bỗng từ đâu nhào tới, lực lao đến rất

mạnh, Hạ Miên theo bản năng lùi về sau.

“Chắc chắn cô biết, chắc chắn cô biết,” cô gái trẻ kia vì không túm được Hạ

Miên, cả người rơi thẳng xuống đất, cô ta ngẩng đầu cầu xin, “Tôi xin cô, xin cô

hãy nói nhà chú hai ở đâu đi, bọn họ không về, tôi sẽ chết mất.”

Mọi người nhìn thấy cô ta đều cả kinh, có người lên tiếng hỏi, “Đây là, Mao

Tuệ Hà hả?”

Cậu cả Mao nhíu mày, muốn bước đến đỡ cô ta dậy, nhưng Mao Tuệ Hà lại né

tay gã, bò về phía Hạ Miên, “Tôi xin cô, hãy nói cho tôi biết Mao Tuệ Mai ở

đâu đi! Nói cho tôi biết nó ở đâu đi!”

Câu cuối cùng, giọng điệu vô cùng sắc nhọn.

Nói thật, Hạ Miên thật sự hoảng sợ, cô không biết trước kia Mao Tuệ Hà có

dáng vẻ thế nào, nhưng bây giờ nhìn qua trông không khác gì một con quỷ.

Sắc mặt trắng bệch, xương gò má lồi cao, mùa hè nóng nực vẫn mặc cái quần

dài chấm gót, Hạ Miên có thể nhìn thấy trên cánh tay lộ ra ngoài đều là vết

thuơng với những mảng xanh tím bầm dập.

Hạ Xuyên bế Tiểu Phong lên, kéo Hạ Miên ra sau đứng che phía trước, “Chúng

tôi đã bảo không biết nhà cô hai ở đâu rồi mà, Mã Văn Võ muốn mượn sức mấy

người để làm phiền bọ tôi thôi, các người có phải đồ ngốc không vậy?”

Hắn nói xong, mấy người đàn ông xung quanh cũng tiến lên.

“Hai thằng đàn ông mà lại làm khó con gái người ta à?”

“Mau đi đi, chuyện nhà họ Mao họ Hạ thế nào chúng tôi không biết, đừng có

đến nữa…”

Hai anh em họ Mao nhận ra cứ thế này chắc chắn không ổn, đành chuẩn bị dẫn

Mao Tuệ Hà đi trước.

Nhưng dường như Mao Tuệ Hà coi đây là tia hi vọng cuối cùng, ả giãy giụa

kịch liệt, “Không được, cô ta biết, nhất định cô ta biết Mao Tuệ Mai ở đâu, tôi

muốn tìm Mao Tuệ Mai!”

Hạ Xuyên đáp lời, “Tự cô nghĩ cách ly hôn với Hách du đầu là được mà, tìm

Tuệ Mai thì có ích gì chứ? Hách du đầu đã sớm quên con bé là ai rồi.”

“Có ích, có ích! Gã không quên, không bao giờ quên,” Mao Tuệ Hà giãy giụa

muốn bắt lấy Hạ Miên, “Gã vì Mao Tuệ Mai chạy trốn mới đánh tôi, gã thích

Mao Tuệ Mai, Mao Tuệ Mai quay về rồi để gã cưới Mao Tuệ Mai là xong!”

Hiển nhiên trạng thái tinh thần của cô ta không còn bình thường nữa.

Những lời này khiến cho người họ Hạ phẫn nộ, Hạ Xuyên tức giận quát, “Đây

là chuyện nhà các người, là bà và bố mẹ cô bán cô cho Hách du đầu, giỏi thì tìm

bọn họ đi, quấn lấy chúng tôi làm gì?”

Mao Tuệ Hà không quan tâm, vừa muốn giữ Hạ Miên, vừa nói với cậu cả Mao,

“Ba, ba mau bắt cô ta đi, theo cô ta là có thể tìm được, chắc chắn Mao Tuệ Mai

đi theo cô ta.”

“Mã Văn Võ nói, giữ cô ta lại,” Mao Tuệ Hà hơi điên khùng, “Cô ta còn phải

thi đại học, Mao Tuệ Mai không về, cô ta đừng hòng về được thành phố Yến,

cũng đùng mơ thi đại học nữa…”

Nghe câu nói đó, đôi mắt Hạ Miên hơi nheo lại, Mã Văn Võ chưa từng nghĩ

mình sẽ thi đại học, bởi trong quan niệm của vợ chồng họ Mã và Mã Văn Võ,

con gái học xong cấp ba sẽ lấy chồng, tuyệt đối không có khái niệm học lên cao.

Biết cô phải thi đại học chỉ có Mã Lị Lị…

Hạ Miên cười lạnh, Mã Lị Lị hận gia đình mình, lại càng hận đứa em trai kia

hơn, trong từng hành động của cô ta, tất cả đều mang hình bóng cha mẹ mình,

ích kỷ ác độc.

Cậu cả Mao nghe Mao Tuệ Hà nói vậy thì hơi động tâm, bọn họ thật sự bị nhà

họ Hách đánh cho sợ rồi, nhất là Mao Tuệ Hà, dù không coi trọng lắm nhưng dù

sao cũng là con gái gã, chịu chừng đó tội gã cũng không đành lòng.

Nếu thằng hai quay về, tên nhà giàu kia sẽ chuyển lửa giận lên người nó, còn họ

sẽ có thể thoát khỏi tất cả…

Đang tính kế, đột nhiên có người thốt lên, “Ơ, đó không phải là xe của Hách

Húc Phong sao? Chẳng phải cậu ta sang huyện bên đón gái rồi à? Chưa gì đã về

rồi hả?”

Mao Tuệ Hà nghe thấy cái tên Hách Húc Phong, hệt như gặp phải chuyện gì

đáng sợ lắm mà run bần bật, vội vàng kéo cha mình chạy đi, “Gã, gã đến rồi,

chạy nhanh, chạy nhanh…”

Hai anh em họ Mao cũng biết gặp Hách Húc Phong ở đây chắc chắn sẽ phiền

toái, nhanh chóng kéo Mao Tuệ Hà rời đi.

Hạ Xuyên dơ ngón cái với hai cậu nhóc kia, “Được lắm!”

Cậu nhóc kia hỏi, “Cái gì được lắm cơ?”

Hạ Xuyên trả lời, “Thì biết dùng Hách du đầu dọa bọn họ đó.”

Nhóc ta vò đầu, “Không phải dọa đâu!”

“Hở?” Hạ Xuyên theo ánh mắt cậu ta nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe

hơi của Hách du đầu, “Vãi, về thật à.”

Vào lúc cho rằng đối phương chỉ tiện đường đi ngang, thì chiếc xe vững chãi

dừng trước mặt bọn họ.

Cửa trước mở ra, Mã Văn Võ nhảy xuống.

Hắn chỉ vào Hạ Miên cáo trạng, “Anh, chính là nó! Chắc chắn nó biết Mao Tuệ

Mai ở đâu, đúng rồi, nó còn mắng anh là Hách du đầu nữa đấy.”

Có vẻ như gặp nhau giữa đường.

Quả nhiên Mã Văn Võ này chả có tài cán gì, muốn mượn tay Hách du đầu dạy

dỗ cô ư? Nói đi cũng phải nói lại, Hách du đầu chịu ra mặt cho hắn, chứng tỏ quan hệ

bên ngoài với Mã Lị Lị không tồi.

Hạ Miên nhìn về phía Hạ Xuyên.

Sau khi thất tình, IQ Hạ Xuyên quay lại, đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này,

sắc mặt khó coi nhìn chiếc ô tô nhỏ trước mặt.

Cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông trung đẳng cao cao bước xuống, gương

mặt gã bình thường, dáng người hơi mập, ánh mắt vẩn đục, bước chân phù

phiếm, hiển nhiên là tuýp người sống theo kiểu ăn chơi quá độ.

Kiểu tóc vuốt ngược theo mốt không biết đã trát bao nhiêu keo, nằm trên người

khác có lẽ sẽ là khí chất hai mét tám, còn đậu trên người gã thì chỉ có thể gọi là

Hách du đầu mà thôi.

Hạ Miên trông thấy Mã Lị Lị ngồi ở ghế phụ, Hạ Xuyên theo bản năng gọi một

tiếng, “Lị Lị.”

Mã Văn Võ lập tức đắc ý, “Yo, gọi vớ vẩn gì đấy? Chị tôi bây giờ không còn

liên quan đến anh!”

“Chỉ ấy phải trở thành ngôi sao lớn, anh đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên

nga.”

Mã Lị Lị từ trên xe bước xuống, cô ta mặc áo sơ mi điểm sóng và quần jean,

trông trẻ trung xinh đẹp.

Đối diện với Hạ Xuyên, biểu cảm lạnh lùng xa cách, “Chuyện nên nói đã nói rõ,

nếu anh khinh thường tôi, vậy tương lai tôi thế nào tôi sẽ tự mình sắp xếp. Anh

đừng dây dưa thêm nữa.”

Hạ Xuyên cắn răng, “Đừng ăn nói dễ nghe vậy, sở dĩ cô tìm tôi, chẳng qua là

muốn mượn cơ hội để đến thành phố Yến còn gì, không đi được thì lập tức chạy

qua tìm Hách Húc Phong hả?”

“Không, phải là chạy qua từ trước rồi mới đúng chứ?”

Hách Húc Phong lại hoàn toàn không để bụng, dù gì gã cũng chỉ cần đàn bà để

chơi, mà hàng đoạt từ tay người khác lại càng ngon.

Mã Lị Lị như chịu sự vũ nhục lớn lao nào đó, “Anh nói bậy gì thế hả, rõ ràng là

anh không biết cầu tiến, chúng ta không phải người cùng một đường!”

Hạ Xuyên nhìn dáng vẻ của cô ta, đột nhiên cảm thấy cãi cọ tìm ra kết quả chả

có ý nghĩa gì.

Tuy nhiên cuối cùng vẫn không phục, cười lạnh mỉa mai, “Bảo sao chúng ta

chia tay mà nhà tôi lại mở tiệc chúc mừng, chắc lát về cũng phải ăn thêm một

bữa nữa quá, thật sự cảm ơn cô đã chướng mắt tôi.”

Mã Lị Lị đanh mặt cắn răng.

Mã Văn Võ kêu gào, “Đừng có kiểu không ăn được nho thì chê nho xanh nhé,

sau này chị tôi sẽ là ngôi sao lớn, phải gả cho kẻ có tiền, anh cứ ở đó mà ganh tỵ

đỏ mắt đi!”

Rồi lại thúc giục Hạ Húc Phong nãy giờ luôn nhìn Hạ Miên, “Anh, chính là cô

ta, chắc chắn Mao Tuệ Mai đã đi cùng cô ta, chỉ cần giữ người lại, nhất định

Mao Tuệ Mai sẽ quay về.”

Hạ Xuyên giận giữ quát, “Mã Văn Võ!”

Bọn họ không sợ đối mặt với nhà họ Mao, nhưng nhà họ Hách rất có thế lực ở

huyện thành, nếu Hách Húc Phong thật sự muốn bắt Hạ Miên thì rất phiền

phức, ít nhất xe khách rời khỏi đây vì không muốn đắc tội với hắn ta mà không

dám chở cô đi.

Hách Húc Phong còn chưa kịp nói chuyện, Hạ Miên đã tiến lên một bước, xách

cổ áo Mã Văn Võ, tặng cho mặt hắn một đấm.

Mã Văn Võ bị đánh đến ngu luôn, còn không thèm mở miệng kêu ra tiếng.

Chân Hạ Miên đè Mã Văn Võ xuống đất, bắt đầu giáng từng đấm từng đấm một

vào mặt, không phải loại đấm đá không đau không ngứa, mà là thật sự dùng

sức.

Ăn hai đấm, mặt Mã Văn Võ toàn máu, bấy giờ mới hậu tri hậu giác hét toáng

lên, “Cứu mạng, giết người rồi! A.”

Hách Húc Phong cũng ngây người, đầu tiên Hạ Xuyên chặn mấy người xung

quanh định tiến lên can ngăn trước, họ sửng sốt, rồi cũng kịp nhận ra, lập tức

trầm trồ khen ngợi, “Đánh hay lắm!”

“Em gái, dùng sức đi!”

“Aida, em gái thằng Xuyên được đấy!”

“Lợi hại, quả này không thiệt thòi.”

Chỉ có Mã Lị Lị đứng bên cạnh gấp đến độ dậm chân, “Hạ Miên, cô làm gì thế?

Mau thả nó ra!”

“Hạ Xuyên! Anh mau kêu cô ta dừng tay ngay.”

Hạ Xuyên cười lạnh, “Tôi không vào giúp con bé là cô nên cám ơn trời đất rồi

đấy.” Nói rồi không nhịn được cho Mã Văn Võ một đạp.

“Hạ Xuyên!” Sau khi Mã Lị Lị hét một tiếng thì không dám nói gì nữa, chỉ có

thể lo lắng suông dậm dậm chân.

Cho đến khi Mã Văn Võ nhổ ra một cái răng, Hạ Miên mới ghét bỏ chùi tay vào

người hắn, thong thả đứng dậy, sửa sang quần áo, “Tôi sẽ nói lại hai lần nữa,

đừng đến trước mặt con này tìm đánh, đừng đến trước mặt con này tìm đánh,

bằng không gặp một lần tôi đánh một lần.”

“Nếu không hiểu tiếng người, vậy hãy để cơ thể tự ghi nhớ.”

Mã Văn Võ ngơ một lát, che mặt vừa lăn lộn vừa gào khóc, chưa đến một lúc đã

bắt đầu mắng chửi Mã Lị Lị, nói cô ta mặc kệ mình, nói sẽ kể cho ba mẹ nghe

vân vân.

Dường như hắn rất muốn chửi Hạ Miên nhưng lại không dám, chỉ có thể quay

sang tìm Mã Lị Lị trút giận.

Mọi người đều cạn lời, Mã Lị Lị cũng lạnh mặt phớt lờ.

Hạ Miên ngẩng đầu nhìn Hách Húc Phong, đứng trước mặt hắn nhàn nhạt hỏi,

“Tôi không biết chuyện của Mao Tuệ Mai, anh cũng không bị Mã Văn Võ sắp

đặt đó chứ?”

“Không hề,” Vẻ mặt Hách Húc Phong đầy vẻ thưởng thức vỗ tay, “Chỉ không

ngờ trong huyện chúng ta lại có một cô gái thế này, rất phù hợp với vai nữ hiệp,

tôi có thể giới thiệu cho cô một bộ phim truyền hình, cũng có thể làm diễn viên

chính.”

Sắc mặt Mã Lị Lị khẽ biến, “Anh Hách.”

Khóe miệng Hạ Miên giật giật, không định mắng gã ngay tại đây, chỉ đáp,

“Ngại quá, tôi còn phải đi học, chỉ muốn yên ổn học hành thôi, không thích

đóng phim, cũng không thích thành ngôi sao.”

Cô mới dứt lời, điện thoại trong túi đột ngột vang lên.

Nhìn thông báo bên trên, chỉ một thoáng Hạ Miên đã nở nụ cười tươi như hoa,

ấn nút nghe, “Alo? Bác sĩ Ninh đến đâu rồi?”

Ánh mắt vẩn đục của Hách Húc Phong lập tức dính lên gương mặt xinh đẹp,

theo bản năng định đi theo.

Lại bị Mã Lị Lị giữ chặt, “Anh Hách, anh cẩn thận một chút, con bé kia đánh

người đấy.”

“Không phải mình còn có việc sao? Mau đi thôi, em đói rồi, chuyện ở đây để

đàn em của anh đến dọn dẹp sau nha?”

Hách Húc Phong bỗng bật cười, “Đúng vậy, con nhóc này biết đánh nhau.” Gã

lại liếc Hạ Xuyên một cái, “Đúng thật phải gọi thêm mấy người nữa.”

Nói xong cũng lấy di động ra bắt đầu gọi điện.

Sau đó quay sang Mã Lị Lị thông báo cho có lệ, “Hôm nay anh không mời em

ăn cơm được, em có việc thì đi trước đi, hôm nào rảnh tìm em sau.”

Sắc mặt Mã Lị Lị trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt cô ta dừng trên chiếc điện

thoại trong tay Hạ Miên, đáy lòng xuất hiện sự không cam tâm: Dựa vào cái gì?

Một đứa mô côi ăn nhờ ở đậu như nó lại có di động!

Chỉ vì may mắn cứu được kẻ có tiền thôi ư?!

Mã Lị Lị siết chặt nắm tay, sau khi nhìn thấy ánh mắt đáng khinh của Hách Húc

Phong thì dần thả lỏng, cô ta muốn xem xem, đối diện với Hách Húc Phong

ngang ngược, đi học mang lại lợi ích gì?

Bị Hách Húc Phong nhốt ở cái huyện bé tí này, học nổi đại học nữa sao?

Hạ Miên không biết tâm tư hai người phía sau, trong lòng cô hiện giờ chỉ có

một suy nghĩ: Cuối cùng bác sĩ Ninh cũng đến rồi! Ha ha ha!

Vào lúc nắm tay Tiểu Phong nhìn về hướng nhà ga, nghĩ xem bác sĩ Ninh đang

ở trong chiếc xe nào.

Đột nhiên nhận thấy có mấy người vây lại xung quanh.

Hạ Xuyên đứng bên cạnh nhìn Hách Húc Phong cũng sửng sốt, nãy mới thấy

Hách Húc Phong đứng nói chuyện với Mã Lị Lị, còn tưởng rằng hai người họ

đã đi rồi.

Lúc này nhìn diễn xuất của gã ta, sắc mặt Hạ Xuyên lập tức trầm xuống, “Hách

Húc Phong, mày muốn làm gì?”

“Chả làm gì cả,” Hách Húc Phong cản đường Hạ Miên, lộ liễu nhìn chằm chằm

cô, “Chỉ là nhìn thấy hạt giống tốt, muốn mời em gái đây đóng phim điện ảnh

thôi.”

Nói rồi vươn tay về phía Hạ Miên.

Đôi mắt Hạ Miên nheo lại đang định động thủ, thì nghe thấy tiếng chân ga nổ

vang, sau đó là chiếc ô tô màu đen đột nhiên lao mạnh đến, gần như sắp đâm

vào Hách Húc Phong mới chịu dừng.

Hách Húc Phong bị dọa ngây ra, sau một lúc lâu mới lùi một bước, người gã

dẫn đến cũng không rảnh để ý Hạ Miên nữa, ba chân bốn cẳng chạy qua xem gã

có việc gì không.

Sau khi Hách Húc Phong hơi ổn định lại, khí huyết dâng trào, xắn tay áo lên

chửi đổng về chiếc xe, “Mày mẹ nó tìm chết à?! Xuống ngay cho tao, không

chơi chết mày ông không phải họ Hách!”

Khoảnh khắc gã vọt đến ghế lái, cửa xe đột ngột bị đẩy ra, ngay sau đó một

tiếng “bịch” vang lên, Hách Húc Phong đứng đối diện, vừa khéo bị cửa đập vào

người, theo bản năng lăn lộn kêu đau, lảo đảo lùi về sau hai bước rồi ngã xuống.

Trán đỏ au, chớp mắt máu mũi chảy xuống, có vẻ như chưa từng gặp chuyện

này bao giờ, gã gần như không ý thức được đã xảy ra điều gì, cả người trông rất

ngu ngốc.

“Lão đại!”

“Đại ca!”

“…”

Lũ đàn em tay chân luống cuống đỡ người dậy.

Hạ Miên lại coi như trước mặt không xảy ra chuyện gì, trong mắt cô bây giờ chỉ

có người đàn ông thong dong bước xuống, “Bác sĩ Ninh!”

Ninh Thiều Bạch nhìn cô, trên mặt bỗng lộ ra ý cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện