Ninh Thiều Bạch cầm hòm thuốc qua, Hạ Miên còn đang chờ anh bôi giúp, chỉ
thấy gương mặt vô cảm kia đưa ra một cái gương nhỏ, sau đó nhét cồn i-ốt vào
tay mình, "Tự làm đi."
Hạ Miên chớp chớp mắt, thật cẩn thận hỏi, "Bác sĩ Ninh sao vậy? Ai chọc anh
giận à?"
Ninh Thiều Bạch không để ý đến cô, cầm lấy sách tiếp tục đọc.
Hạ Miên thở dài, đòn sát thủ cũng không được, lần này bác sĩ Ninh hơi nghiêm
trọng à nha.
Đang do dự không biết nên ngồi im lặng ở đây hay rời đi để anh yên tĩnh, thì
Mao Tuệ Trúc đột nhiên chạy vào, "Chị Miên, bọn em có thể chơi gấu bông kia
không ạ?"
Hạ Miên đáp, "Được chứ, đi chơi đi."
Quay đầu thấy Thiều Bạch nhìn chằm chằm mình, Hạ Miên hoảng sợ, "Sao
vậy?"
Ninh Thiều Bạch gõ quyển sách, phảng phất như không hề để ý hỏi, "Dù sao
cũng là quà sinh nhật của người ta, để bọn nhỏ tùy ý chơi à?"
Hạ Miên khó hiểu, "Quà đưa tôi thì là của tôi, cái gì mà bọn nhỏ chơi tùy ý,
không phải gấu bông dành cho trẻ con hả?"
"Tôi cứ tưởng cô sẽ trân quý cẩn thận." Ninh Thiều Bạch dừng một chút, bổ
sung, "Dù sao cũng là tâm ý thanh xuân quý giá của người khác."
Hạ Miên trợn mắt, "Bác sĩ Ninh khỏi phải phê bình, việc hộp thư tình kia tôi
còn chưa tính sổ đâu."
"Những thứ đáng nâng niu đâu chỉ dành cho những người quan trọng?" Hạ
Miên nói, "Bạn bè bình thường chỉ trao đổi quà tặng với nhau, nếu phải nâng
niu trân trọng tất cả món quà. Có phải anh nên đưa tôi một khoảng sân lớn để
cất không."
"Tương tự, món quà quý nhất của các bạn chính là thành ý, không thể gọi là quý
giá, tôi cũng không phải người quan trọng gì của Hàn Hạo Ngôn."
"Không phải à?" Ninh Thiều Bạch khép sách lại, "Tôi nghe nói nam sinh đó mặt
dày mày dạn theo đến, cậu ta như vậy rất được hoan nghênh trong trường nhỉ,
chưa từng viết thư tình cho cô sao?"
"Phải là rất được hoan nghênh," Hạ Miên cảm thán, "Đẹp trai học giỏi, tế bào
vận động tốt, không muốn mê hoặc nữ sinh trong trường cũng không được,
đúng là nam thần được chào đón nhất."
Đôi mắt Ninh Thiều Bạch hơi nheo lại, "Cô cũng cảm thấy cậu ta không tồi?"
"T-ch," Hạ Miên ghét bỏ lắc đầu, "Đương nhiên không bao gồm tôi rồi, tôi
không thích loại này, điều kiện tốt hơn thì đã sao, trông chả khác gì con công
đực, gặp ai cũng thích, một tên hải vương."
"Hải vương?"
"À," Hạ Miên giải thích, "Vương giả bắt cá trên biển, giăng lưới rộng bắt được
nhiều cá, muốn câu con nào thì câu con đó."
Ninh Thiều Bạch nói, "Xem ra cô cũng là con cá trong biển của cậu ta?"
"Sao có thể?" Hạ Miên trừng mắt, "Bác sĩ Ninh vẫn không hiểu tôi hả, dám câu
tôi, tôi sẽ cho cậu ta biết thế nào là cá mập!"
Rồi há miệng "gào" một tiếng, khoe một chút hàm răng sắc bén của mình.
Ninh Thiều Bạch bị chọc cười, giơ tay túm lấy tóc ngố của cô.
Hạ Miên thấy anh vui vẻ, lập tức bừng bừng hứng thú đắc ý, "Thế nên loại nhân
tài này sẽ không chủ động theo đuổi người khác, bằng không sẽ mất đi cảm giác
sung sướng khi được người ta bu quanh."
Ninh Thiều Bạch nói, "Hiểu rất rõ nhỉ."
"Đương nhiên rồi," Hạ Miên đắc ý nâng cằm, "Đây rất thông minh mà."
"Được rồi, tôi biết anh lo tôi yêu sớm," Hạ Miên nói, "Nhưng yên tâm, tôi đảm
bảo cấp ba sẽ không yêu đương." Cô bước đến bên cạnh Ninh Thiều Bạch,
"Thật ra không phải sợ trì hoãn chuyện học, mà chủ yếu là nam sinh cấp ba quá
ngây thơ, không có gu mình thích."
Ninh Thiều Bạch bất động thanh sắc hỏi, "Vậy cô thích loại hình gì?"
Hạ Miên quay đầu nhìn về phía Ninh Thiều Bạch.
Ngón trỏ Ninh Thiều Bạch lại bắt đầu gõ cuốn sách dạy cộp kia, "Hử?"
Chỉ nghe Hạ Miên thở dài khoa trương, "Có một bác sĩ Ninh sáng như châu
ngọc trời quang ở đây, nhìn kiểu nào cũng chướng mắt."
"Năng lực của bác sĩ Ninh đã khiến ánh mắt này đòi hỏi rất cao với đàn ông," vẻ
mặt cô như kiểu "sau này tôi phải làm sao đây", "tôi sợ đời này không lấy được
chồng quá."
Tuy biết cô đang trêu đùa mình, nhưng khóe môi Ninh Thiều Bạch vẫn không
nhịn được cong lên, duỗi cánh tay dài gõ trán thiếu nữ, "Đừng nói hươu nói
vượn."
Thấy bộ dáng cô cầm gương không cầm được tăm bông, cầm được tăm bông lại
không cầm được gương, Ninh Thiều Bạch nhẹ nhàng "chép" miệng một tiếng,
vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, "Lại đây."
Hạ Miên lập tức vui vẻ bò qua, đưa tăm bông cho anh, cười hì hì tiếp tục vuốt
mông ngựa, "Nói hươu nói vượn chỗ nào, là thật đấy."
Vì để tăng lực thuyết phục, cô còn nghiêm túc, "Nếu bác sĩ Ninh thích con gái,
tôi nhất định sẽ là người đầu tiên đăng ký tham gia cạnh tranh!"
Động tác Ninh Thiều Bạch khựng lại, nhìn chằm chằm vành tai không có gì
trước mặt, lấy tăm bông nhúng nhẹ ít cồn i-ốt rồi nhàn nhạt mở miệng, "Vậy cô
chuẩn bị đi, có thể bắt đầu cạnh tranh từ bây giờ, chắc là hy vọng không nhỏ, dù
sao gần quan hưởng lộc,*."
(P/s: sử dụng sự gần gũi của một người với những người có quyền lực để có
được sự ưu ái. Thành ngữ này mình cũng không chắc lắm, bạn nào biết cmt
giúp mình với nhé.)
Hạ Miên đột ngột quay đầu nhìn anh.
Ninh Thiều Bạch giơ tăm bông, không chút để ý hỏi, "Biểu cảm này là thế nào,
muốn đổi ý?"
Vẻ mặt Hạ Miên nghiêm túc, "Bác sĩ Ninh, rốt cuộc anh bị sao vậy?"
"Gì mà sao vậy?"
"Anh là bác sĩ Ninh đó," Hạ Miên nói, "Sao có thể tùy tiện tạm chấp nhận..."
Ninh Thiều Bạch:...
"Tôi không cho phép cô tự hạ thấp bản thân như vậy." Ninh Thiều Bạch nói,
"Cô là ưu tú nhất."
Hạ Miên nghẹn lại, trừng mắt liếc anh một, "Vào chuyện chính!"
"Bác sĩ Ninh, khai thật đi, rốt cuộc hôm nay anh bị cái gì kích thích?" Hạ Miên
vô cùng đau đớn nói, "Khiến con người trở nên tự sa ngã như vậy, thậm chí ép
bản thân thay đổi xu hướng!"
Ninh Thiều Bạch:...
Anh đau đầu xoa thái dương, thở một hơi thật dài, "Thôi, cô cứ học hành cho tốt
đi."
Hạ Miên lại càng lo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến BOSS lớn trước
giờ luôn bình tĩnh bất lực như vậy...
Cô chớp mắt, trong đầu hiện ra một loại biểu hiện của Ninh Thiều Bạch, đột
nhiên nhanh trí, "Chẳng nhẽ bác sĩ Ninh thích ai rồi?"
"Bịch" một tiếng Ninh Thiều Bạch đóng hộp y tế lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ
Miên, nhàn nhạt hỏi, "Sao lại nghĩ thế?"
"Thật ư?" Hạ Miên thấy anh hoàn toàn không phủ nhận, hai mắt lập tức trừng
lớn, "Ai vậy? Hai người lưỡng tình tương duyệt*, hay..."
(P/s: hai bên đều có tình cảm với nhau, đều chấp nhận đối phương.)
Nói đến đây cô tự vỗ trán mình, choáng thật rồi, nếu là lưỡng tình tương duyệt
thì sao Ninh Thiều Bạch phải buồn khổ như như vậy.
Ninh Thiều Bạch hơi đau răng gõ đầu cô, "Nghĩ cái gì thế?!"
Hạ Miên cũng không ngại, biểu cảm "tôi hiểu cả mà", "Tôi biết thế tục gian nan,
anh, các anh đều đều không dễ dàng..."
Ninh Thiều Bạch đen mặt, "Đừng có nghĩ linh tinh!"
"Được được được." Hạ Miên vội vàng trấn an, "Không nghĩ, không nghĩ nữa..."
Nhưng mà dứt lời, cô đột nhiên khựng lại, trên mặt xuất hiện biểu cảm như chấn
kinh, "Ninh, bác sĩ Ninh, anh, không lẽ... không lẽ anh thích..." Câu tiếp theo
phảng phất khó mà thốt ra được.
Trong lòng Ninh Thiều Bạch nhảy dựng, bình tĩnh nhìn Hạ Miên, chất giọng hơi
khàn, "Cái gì?"
Hạ Miên đột nhiên che miệng, đôi mắt tròn xoe tràn ngập vẻ khiếp sợ, "Anh
thật sự, thật sự thích..."
Bàn tay Ninh Thiều Bạch không tự giác cuộn lại, bất động thần sắc đến gần cô,
chặn đường chạy trốn, "Thích ai?"
Chỉ nghe Hạ Miên run giọng đáp, "Giám, giám đốc Chu?"
Ai cơ? Trời ạ, cô, cô hoàn toàn không nhận ra chút gì cả.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Hạ Miên còn mang theo đau lòng, bắt lấy tay Ninh
Thiều Bạch khó chịu nói, "Bác sĩ Ninh thật không dễ dàng."
Rốt cuộc con nhóc này đang nói gì vậy?
Đòn đánh quá lớn, hiện tại đầu óc Ninh Thiều Bạch hoàn toàn trống rỗng.
Hạ Miên nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, lập tức bổ não thêu dệt chuyện yêu hận
tình thù hai kiếp của Ninh Thiều Bạch và Chu Học Văn.
Bảo sao mãi cho đến khi Sâm Sâm kết hôn vẫn một mình, hóa ra không phải vì
ánh mắt quá cao, cũng phải, người như Ninh Thiều Bạch sao có thể để ý đến
ánh mắt thế tục được chứ.
Nguyên nhân là thế này, vì anh đã yêu một người không nên yêu...
Tất cả những hành động khác thường hôm nay đều đã có lời giải thích, trưa hôm
đó, chắc chắn anh đã nhìn thấy Ninh Thiều Vận và Chu Học Văn nắm tay.
Thế nên không phải bất mãn với Chu Học Văn, mà bởi cầu mà không được...
Chúa ơi, đây, đây là loại yêu thầm tuyệt vọng gì vậy.
Mà mình ban nãy còn cầm dao đâm vào lòng anh...
"Dừng." Ninh Thiều Bạch nhìn bộ dáng khổ sở sắp khóc của Hạ Miên, chỉ cảm
thấy đầu óc quay cuồng.
"Hạ Miên!" Anh túm cổ con bé chết tiệt kia, huyết áp cả người sắp tăng vọt,
"Cô có biết mình đang nói gì không hả?!"
"Bác sĩ Ninh, bác sĩ Ninh, anh! Đại ca, bình tĩnh, bình tĩnh chút." Hạ Miên sợ
tới mức nói không lựa lời, "Pháp luật xã hội nàykhông cho phép giết người diệt
khẩu đâu, tôi, tôi sẽ ủng hộ anh."
Ninh Thiều Bạch nghiến răng, "Ủng hộ cái khỉ gì, ủng hộ tôi bóp chết cô à?"
"Đó, đó không được." Hạ Miên lắp bắp, "Nhưng anh thật sự phải bình tĩnh, nào,
hít sâu, hít sâu..."
Ninh Thiều Bạch liên tục hít vào thở ra, trong lòng không ngừng dặn bản thân
phải nhịn xuống nhịn xuống, đây là vợ mình chọn, bóp chết thì không còn nữa.
"Bình tĩnh chưa?" Hạ Miên nhanh chóng vọt về nhà bưng chén nước qua,
"Tôi..."
"Dừng!" Ninh Thiều Bạch vội vàng chặn lời, phòng ngừa bản thân sẽ làm ra
chuyện gì đó không thể cứu vãn.
Anh xoa thái dương nghiến răng ken két, "Hạ Miên, rốt cuộc trong đầu cô là gì
vậy?"
Hạ Miên nhỏ giọng đáp, "Rất xin lỗi, tôi sai rồi."
Vừa nói vừa tràn ngập cảm giác hối hận, "Đã vậy còn rắc muối vào miệng vết
thương của anh."
Ninh Thiều Bạch - một trò đùa.
Không, là tôi sai. Đầu Ninh Thiều Bạch đau muốn vỡ ra, vì sao mình lại đi thích
thứ hỗn đản này cơ chứ.
"Lập tức! Lập tức!"
"Ném hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ngay cho tôi!" Cuối cùng Ninh
Thiều Bạch cũng không nhịn nữa, tóm lấy đầu cô vò loạn, "Còn dám nghĩ linh
tinh nữa thật sự sẽ bóp chết đấy."
Hạ Miên cũng không rảnh sửa sang đầu tóc, quay lại nhìn, "Anh thật sự không
thích Chu..."
"Không hề!" Khí huyết Ninh Thiều Bạch dâng lên, cảm thấy trong khoảng thời
gian ngắn bản thân không thể nào nghe nổi ba chữ "Chu Học Văn" nào nữa.
"Thật à?"
Ninh Thiều Bạch véo tai cô, "Hỏi lại thử xem."
"Đau đau đau!" Hạ Miên kêu, "Không hỏi không hỏi nữa!"
Ninh Thiều Bạch tức giận buông cô ra, Hạ Miên vừa sửa sang đầu tóc vừa vui
mừng, "Thật tốt quá, thật tốt quá."
Bằng không con đường tình cảm của Ninh Thiều Bạch gian nan là một chuyện,
sau này mình không còn cách nào đối mắt với chị Ninh lại là một chuyện
khác....
Ninh Thiều Bạch thấy biểu cảm kia là biết ngay cô nghĩ cái gì, trong lòng lập
tức dâng lên loại cảm xúc muốn giết người.
Hạ Miên rụt cổ thì thào, "Ai bảo sau khi nhắc đến chuyện chị Ninh và giám đốc
Chu anh lại cáu kỉnh, trông cứ như thất tình ấy..."
"Ai thất tình?"
Tôi chưa kịp yêu đã bị cô làm cho tức chết rồi.
Thấy Ninh Thiều Bạch nguy hiểm nhìn chằm chằm mình, Hạ Miên biết bản
thân đã hiểu lầm thật.
Vội vàng tiến lên vỗ về ân cần giúp anh nhuận khí, "Bác sĩ Ninh đại nhân đừng
nhớ tiểu nhân nha, này là tôi sai."
"Không phải thất tình, vậy lúc nãy anh giận cái gì?"
Thấy ánh mắt Ninh Thiều Bạch lại hiện lên sát ý, Hạ Miên vội vàng bổ sung,
"Không hỏi, không hỏi nữa."
Sau đó lại bắt đầu lý luận, "Tôi đây cũng là lấy độc trị độc."
Ninh Thiều Bạch nhìn, muốn nghe xem cô có thể nhả ra thứ quỷ gì.
Hạ Miên mở miệng, "Anh xem sử dụng hết tất cả các chiêu rồi mà người vẫn
không thoải mái, chẳng phải tôi cũng bất lực lắm à?"
Ninh Thiều Bạch hừ lạnh, "Nên tôi còn phải cảm ơn cô?"
"Thế thì không cần," Hạ Miên lấy lòng rót nước cho anh, "Giờ thấy thế nào?"
"Có phải so với bầu không khí hiện giờ, cơn tức lúc trước hết rồi đúng không?
Đã nguôi giận?"
Ninh Thiều Bạch xoa trán, "Ờ, tôi đã hết giận, còn chỗ nào tức nữa?"
Câu nói líu lưỡi này khiến Hạ Miên không nhịn được cười ha ha.
Ninh Thiều Bạch híp mắt nhìn.
Hạ Miên ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó tiếp tục nhuận khí cho anh, "Tôi sai
rồi tôi sai rồi, lần sau không dám nữa, bác sĩ Ninh tha thứ nha..."
Nhưng đạn pháo tinh thần của Hạ Miên có dư chấn rất lớn, Ninh Thiều Bạch
thấy cô là đau đầu, dựa lưng vào ghế hữu khí vô lực hỏi, "Đến đây làm gì?"
Lúc này Hạ Miên không dám nói chuyện phiếm nữa, vỗ ngực anh cẩn thận trình
bày, "Tôi muốn hỏi tiền tôi để chỗ anh được bao nhiêu."
Ninh Thiều Bạch bắt lấy cổ tay cô ngồi dậy, "Cần dùng?"
Hạ Miên cũng không dám rút tay ra, đành phải thả lỏng để anh cầm, "Không
cần vội. Định xem cơ hội mua ít nhà thôi, biết có bao nhiêu để còn nắm chắc."
Ninh Thiều Bạch hiếu kỳ hỏi, "Cô muốn nhiều nhà như vậy để làm gì?"
Hạ Miên trả lời, "Đợi vào diện quy hoạch đền bù kiếm lời đó, sau này tôi làm
giáo viên, sống thế nào đều nhờ vào căn nhà, kiếm đủ ba mươi căn cho thuê,
mỗi ngày thu tiền thuê nhà."
Ninh Thiều Bạch cạn lời nhìn, "Cô chỉ có chút tiền đồ này thôi à."
Hạ Miên trừng mắt, "Tiền đồ như vậy không tốt chắc!"
Mgười thường đâu thể so với BOSS.
Ninh Thiều Bạch cũng không tiếp, chỉ nói, "Vẫn chưa tính cụ thể, cần tốn chút
thời gian, đã nhắm trúng căn nào chưa? Bao giờ cần?"
Hạ Miên xua tay, "Không đâu, chưa vội."
"Chờ tôi về quê ra rồi tính."
Ninh Thiều Bạch dừng một chút, "Cô phải về quê?"
Hạ Miên trả lời, "Ừm, dẫn theo Tiểu Phong về một chuyến, quét mộ cho chị rồi
thăm họ hàng, chúng tôi được ăn cả ngã về không rời đi, trong lòng các bác
luôn nhớ mong."
Nói đến đây cô thở dài, "Anh thi bằng lái mất bao lâu? Một tuần có lấy được
không?"
Ninh Thiều Bạch hỏi, "Sao lại muốn thi bằng lái."
"Vì không thích ngồi xe lửa đó." Vẻ mặt Hạ Miên đau khổ, thời đại này xe lửa
xanh thật đáng sợ, tuy tự lái cũng mệt nhưng vẫn tốt hơn xe lửa nhiều.
Thật nhớ tàu cao tốc.
Ninh Thiều Bạch, "Cô biết đường à?"
Ừ ha, thời buổi này ra ngoài đều phải phụ thuộc vào tài xế quen đường.
Nhớ GPS quá.
Ninh Thiều Bạch bất động thanh sắc thu biểu cảm của cô vào đáy mắt, giá nhà
đất tăng là chuyện bình thường, nhưng ra ngoài không cần tài xế? Dựa vào cái
gì để đi?
Cánh tay mảnh khảnh đang cầm giật giật, Ninh Thiều Bạch hồi phục tinh thần,
nhẹ nhàng buông tay, chút cảm xúc tinh tế còn sót lại khiến tinh thần anh dần
bình tĩnh.
Hạ Miên nhẫn nhịn, cuối cùng lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, nhỏ giọng
hỏi, "Bác sĩ Ninh thật sự thích ai rồi à? Là ai thế?"
Ninh Thiều Bạch nhìn chằm chằm cô, phảng phất như có mối thù hận khắc vào
xương tủy, từ kẽ răng bật ra bốn chữ: "Tôi thích cô đấy."
"Rất xin lỗi, tôi sai rồi." Hạ Miên bị dọa chạy nhanh như chớp.
Ninh Thiều Bạch:...
thấy gương mặt vô cảm kia đưa ra một cái gương nhỏ, sau đó nhét cồn i-ốt vào
tay mình, "Tự làm đi."
Hạ Miên chớp chớp mắt, thật cẩn thận hỏi, "Bác sĩ Ninh sao vậy? Ai chọc anh
giận à?"
Ninh Thiều Bạch không để ý đến cô, cầm lấy sách tiếp tục đọc.
Hạ Miên thở dài, đòn sát thủ cũng không được, lần này bác sĩ Ninh hơi nghiêm
trọng à nha.
Đang do dự không biết nên ngồi im lặng ở đây hay rời đi để anh yên tĩnh, thì
Mao Tuệ Trúc đột nhiên chạy vào, "Chị Miên, bọn em có thể chơi gấu bông kia
không ạ?"
Hạ Miên đáp, "Được chứ, đi chơi đi."
Quay đầu thấy Thiều Bạch nhìn chằm chằm mình, Hạ Miên hoảng sợ, "Sao
vậy?"
Ninh Thiều Bạch gõ quyển sách, phảng phất như không hề để ý hỏi, "Dù sao
cũng là quà sinh nhật của người ta, để bọn nhỏ tùy ý chơi à?"
Hạ Miên khó hiểu, "Quà đưa tôi thì là của tôi, cái gì mà bọn nhỏ chơi tùy ý,
không phải gấu bông dành cho trẻ con hả?"
"Tôi cứ tưởng cô sẽ trân quý cẩn thận." Ninh Thiều Bạch dừng một chút, bổ
sung, "Dù sao cũng là tâm ý thanh xuân quý giá của người khác."
Hạ Miên trợn mắt, "Bác sĩ Ninh khỏi phải phê bình, việc hộp thư tình kia tôi
còn chưa tính sổ đâu."
"Những thứ đáng nâng niu đâu chỉ dành cho những người quan trọng?" Hạ
Miên nói, "Bạn bè bình thường chỉ trao đổi quà tặng với nhau, nếu phải nâng
niu trân trọng tất cả món quà. Có phải anh nên đưa tôi một khoảng sân lớn để
cất không."
"Tương tự, món quà quý nhất của các bạn chính là thành ý, không thể gọi là quý
giá, tôi cũng không phải người quan trọng gì của Hàn Hạo Ngôn."
"Không phải à?" Ninh Thiều Bạch khép sách lại, "Tôi nghe nói nam sinh đó mặt
dày mày dạn theo đến, cậu ta như vậy rất được hoan nghênh trong trường nhỉ,
chưa từng viết thư tình cho cô sao?"
"Phải là rất được hoan nghênh," Hạ Miên cảm thán, "Đẹp trai học giỏi, tế bào
vận động tốt, không muốn mê hoặc nữ sinh trong trường cũng không được,
đúng là nam thần được chào đón nhất."
Đôi mắt Ninh Thiều Bạch hơi nheo lại, "Cô cũng cảm thấy cậu ta không tồi?"
"T-ch," Hạ Miên ghét bỏ lắc đầu, "Đương nhiên không bao gồm tôi rồi, tôi
không thích loại này, điều kiện tốt hơn thì đã sao, trông chả khác gì con công
đực, gặp ai cũng thích, một tên hải vương."
"Hải vương?"
"À," Hạ Miên giải thích, "Vương giả bắt cá trên biển, giăng lưới rộng bắt được
nhiều cá, muốn câu con nào thì câu con đó."
Ninh Thiều Bạch nói, "Xem ra cô cũng là con cá trong biển của cậu ta?"
"Sao có thể?" Hạ Miên trừng mắt, "Bác sĩ Ninh vẫn không hiểu tôi hả, dám câu
tôi, tôi sẽ cho cậu ta biết thế nào là cá mập!"
Rồi há miệng "gào" một tiếng, khoe một chút hàm răng sắc bén của mình.
Ninh Thiều Bạch bị chọc cười, giơ tay túm lấy tóc ngố của cô.
Hạ Miên thấy anh vui vẻ, lập tức bừng bừng hứng thú đắc ý, "Thế nên loại nhân
tài này sẽ không chủ động theo đuổi người khác, bằng không sẽ mất đi cảm giác
sung sướng khi được người ta bu quanh."
Ninh Thiều Bạch nói, "Hiểu rất rõ nhỉ."
"Đương nhiên rồi," Hạ Miên đắc ý nâng cằm, "Đây rất thông minh mà."
"Được rồi, tôi biết anh lo tôi yêu sớm," Hạ Miên nói, "Nhưng yên tâm, tôi đảm
bảo cấp ba sẽ không yêu đương." Cô bước đến bên cạnh Ninh Thiều Bạch,
"Thật ra không phải sợ trì hoãn chuyện học, mà chủ yếu là nam sinh cấp ba quá
ngây thơ, không có gu mình thích."
Ninh Thiều Bạch bất động thanh sắc hỏi, "Vậy cô thích loại hình gì?"
Hạ Miên quay đầu nhìn về phía Ninh Thiều Bạch.
Ngón trỏ Ninh Thiều Bạch lại bắt đầu gõ cuốn sách dạy cộp kia, "Hử?"
Chỉ nghe Hạ Miên thở dài khoa trương, "Có một bác sĩ Ninh sáng như châu
ngọc trời quang ở đây, nhìn kiểu nào cũng chướng mắt."
"Năng lực của bác sĩ Ninh đã khiến ánh mắt này đòi hỏi rất cao với đàn ông," vẻ
mặt cô như kiểu "sau này tôi phải làm sao đây", "tôi sợ đời này không lấy được
chồng quá."
Tuy biết cô đang trêu đùa mình, nhưng khóe môi Ninh Thiều Bạch vẫn không
nhịn được cong lên, duỗi cánh tay dài gõ trán thiếu nữ, "Đừng nói hươu nói
vượn."
Thấy bộ dáng cô cầm gương không cầm được tăm bông, cầm được tăm bông lại
không cầm được gương, Ninh Thiều Bạch nhẹ nhàng "chép" miệng một tiếng,
vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, "Lại đây."
Hạ Miên lập tức vui vẻ bò qua, đưa tăm bông cho anh, cười hì hì tiếp tục vuốt
mông ngựa, "Nói hươu nói vượn chỗ nào, là thật đấy."
Vì để tăng lực thuyết phục, cô còn nghiêm túc, "Nếu bác sĩ Ninh thích con gái,
tôi nhất định sẽ là người đầu tiên đăng ký tham gia cạnh tranh!"
Động tác Ninh Thiều Bạch khựng lại, nhìn chằm chằm vành tai không có gì
trước mặt, lấy tăm bông nhúng nhẹ ít cồn i-ốt rồi nhàn nhạt mở miệng, "Vậy cô
chuẩn bị đi, có thể bắt đầu cạnh tranh từ bây giờ, chắc là hy vọng không nhỏ, dù
sao gần quan hưởng lộc,*."
(P/s: sử dụng sự gần gũi của một người với những người có quyền lực để có
được sự ưu ái. Thành ngữ này mình cũng không chắc lắm, bạn nào biết cmt
giúp mình với nhé.)
Hạ Miên đột ngột quay đầu nhìn anh.
Ninh Thiều Bạch giơ tăm bông, không chút để ý hỏi, "Biểu cảm này là thế nào,
muốn đổi ý?"
Vẻ mặt Hạ Miên nghiêm túc, "Bác sĩ Ninh, rốt cuộc anh bị sao vậy?"
"Gì mà sao vậy?"
"Anh là bác sĩ Ninh đó," Hạ Miên nói, "Sao có thể tùy tiện tạm chấp nhận..."
Ninh Thiều Bạch:...
"Tôi không cho phép cô tự hạ thấp bản thân như vậy." Ninh Thiều Bạch nói,
"Cô là ưu tú nhất."
Hạ Miên nghẹn lại, trừng mắt liếc anh một, "Vào chuyện chính!"
"Bác sĩ Ninh, khai thật đi, rốt cuộc hôm nay anh bị cái gì kích thích?" Hạ Miên
vô cùng đau đớn nói, "Khiến con người trở nên tự sa ngã như vậy, thậm chí ép
bản thân thay đổi xu hướng!"
Ninh Thiều Bạch:...
Anh đau đầu xoa thái dương, thở một hơi thật dài, "Thôi, cô cứ học hành cho tốt
đi."
Hạ Miên lại càng lo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến BOSS lớn trước
giờ luôn bình tĩnh bất lực như vậy...
Cô chớp mắt, trong đầu hiện ra một loại biểu hiện của Ninh Thiều Bạch, đột
nhiên nhanh trí, "Chẳng nhẽ bác sĩ Ninh thích ai rồi?"
"Bịch" một tiếng Ninh Thiều Bạch đóng hộp y tế lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ
Miên, nhàn nhạt hỏi, "Sao lại nghĩ thế?"
"Thật ư?" Hạ Miên thấy anh hoàn toàn không phủ nhận, hai mắt lập tức trừng
lớn, "Ai vậy? Hai người lưỡng tình tương duyệt*, hay..."
(P/s: hai bên đều có tình cảm với nhau, đều chấp nhận đối phương.)
Nói đến đây cô tự vỗ trán mình, choáng thật rồi, nếu là lưỡng tình tương duyệt
thì sao Ninh Thiều Bạch phải buồn khổ như như vậy.
Ninh Thiều Bạch hơi đau răng gõ đầu cô, "Nghĩ cái gì thế?!"
Hạ Miên cũng không ngại, biểu cảm "tôi hiểu cả mà", "Tôi biết thế tục gian nan,
anh, các anh đều đều không dễ dàng..."
Ninh Thiều Bạch đen mặt, "Đừng có nghĩ linh tinh!"
"Được được được." Hạ Miên vội vàng trấn an, "Không nghĩ, không nghĩ nữa..."
Nhưng mà dứt lời, cô đột nhiên khựng lại, trên mặt xuất hiện biểu cảm như chấn
kinh, "Ninh, bác sĩ Ninh, anh, không lẽ... không lẽ anh thích..." Câu tiếp theo
phảng phất khó mà thốt ra được.
Trong lòng Ninh Thiều Bạch nhảy dựng, bình tĩnh nhìn Hạ Miên, chất giọng hơi
khàn, "Cái gì?"
Hạ Miên đột nhiên che miệng, đôi mắt tròn xoe tràn ngập vẻ khiếp sợ, "Anh
thật sự, thật sự thích..."
Bàn tay Ninh Thiều Bạch không tự giác cuộn lại, bất động thần sắc đến gần cô,
chặn đường chạy trốn, "Thích ai?"
Chỉ nghe Hạ Miên run giọng đáp, "Giám, giám đốc Chu?"
Ai cơ? Trời ạ, cô, cô hoàn toàn không nhận ra chút gì cả.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Hạ Miên còn mang theo đau lòng, bắt lấy tay Ninh
Thiều Bạch khó chịu nói, "Bác sĩ Ninh thật không dễ dàng."
Rốt cuộc con nhóc này đang nói gì vậy?
Đòn đánh quá lớn, hiện tại đầu óc Ninh Thiều Bạch hoàn toàn trống rỗng.
Hạ Miên nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, lập tức bổ não thêu dệt chuyện yêu hận
tình thù hai kiếp của Ninh Thiều Bạch và Chu Học Văn.
Bảo sao mãi cho đến khi Sâm Sâm kết hôn vẫn một mình, hóa ra không phải vì
ánh mắt quá cao, cũng phải, người như Ninh Thiều Bạch sao có thể để ý đến
ánh mắt thế tục được chứ.
Nguyên nhân là thế này, vì anh đã yêu một người không nên yêu...
Tất cả những hành động khác thường hôm nay đều đã có lời giải thích, trưa hôm
đó, chắc chắn anh đã nhìn thấy Ninh Thiều Vận và Chu Học Văn nắm tay.
Thế nên không phải bất mãn với Chu Học Văn, mà bởi cầu mà không được...
Chúa ơi, đây, đây là loại yêu thầm tuyệt vọng gì vậy.
Mà mình ban nãy còn cầm dao đâm vào lòng anh...
"Dừng." Ninh Thiều Bạch nhìn bộ dáng khổ sở sắp khóc của Hạ Miên, chỉ cảm
thấy đầu óc quay cuồng.
"Hạ Miên!" Anh túm cổ con bé chết tiệt kia, huyết áp cả người sắp tăng vọt,
"Cô có biết mình đang nói gì không hả?!"
"Bác sĩ Ninh, bác sĩ Ninh, anh! Đại ca, bình tĩnh, bình tĩnh chút." Hạ Miên sợ
tới mức nói không lựa lời, "Pháp luật xã hội nàykhông cho phép giết người diệt
khẩu đâu, tôi, tôi sẽ ủng hộ anh."
Ninh Thiều Bạch nghiến răng, "Ủng hộ cái khỉ gì, ủng hộ tôi bóp chết cô à?"
"Đó, đó không được." Hạ Miên lắp bắp, "Nhưng anh thật sự phải bình tĩnh, nào,
hít sâu, hít sâu..."
Ninh Thiều Bạch liên tục hít vào thở ra, trong lòng không ngừng dặn bản thân
phải nhịn xuống nhịn xuống, đây là vợ mình chọn, bóp chết thì không còn nữa.
"Bình tĩnh chưa?" Hạ Miên nhanh chóng vọt về nhà bưng chén nước qua,
"Tôi..."
"Dừng!" Ninh Thiều Bạch vội vàng chặn lời, phòng ngừa bản thân sẽ làm ra
chuyện gì đó không thể cứu vãn.
Anh xoa thái dương nghiến răng ken két, "Hạ Miên, rốt cuộc trong đầu cô là gì
vậy?"
Hạ Miên nhỏ giọng đáp, "Rất xin lỗi, tôi sai rồi."
Vừa nói vừa tràn ngập cảm giác hối hận, "Đã vậy còn rắc muối vào miệng vết
thương của anh."
Ninh Thiều Bạch - một trò đùa.
Không, là tôi sai. Đầu Ninh Thiều Bạch đau muốn vỡ ra, vì sao mình lại đi thích
thứ hỗn đản này cơ chứ.
"Lập tức! Lập tức!"
"Ném hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ngay cho tôi!" Cuối cùng Ninh
Thiều Bạch cũng không nhịn nữa, tóm lấy đầu cô vò loạn, "Còn dám nghĩ linh
tinh nữa thật sự sẽ bóp chết đấy."
Hạ Miên cũng không rảnh sửa sang đầu tóc, quay lại nhìn, "Anh thật sự không
thích Chu..."
"Không hề!" Khí huyết Ninh Thiều Bạch dâng lên, cảm thấy trong khoảng thời
gian ngắn bản thân không thể nào nghe nổi ba chữ "Chu Học Văn" nào nữa.
"Thật à?"
Ninh Thiều Bạch véo tai cô, "Hỏi lại thử xem."
"Đau đau đau!" Hạ Miên kêu, "Không hỏi không hỏi nữa!"
Ninh Thiều Bạch tức giận buông cô ra, Hạ Miên vừa sửa sang đầu tóc vừa vui
mừng, "Thật tốt quá, thật tốt quá."
Bằng không con đường tình cảm của Ninh Thiều Bạch gian nan là một chuyện,
sau này mình không còn cách nào đối mắt với chị Ninh lại là một chuyện
khác....
Ninh Thiều Bạch thấy biểu cảm kia là biết ngay cô nghĩ cái gì, trong lòng lập
tức dâng lên loại cảm xúc muốn giết người.
Hạ Miên rụt cổ thì thào, "Ai bảo sau khi nhắc đến chuyện chị Ninh và giám đốc
Chu anh lại cáu kỉnh, trông cứ như thất tình ấy..."
"Ai thất tình?"
Tôi chưa kịp yêu đã bị cô làm cho tức chết rồi.
Thấy Ninh Thiều Bạch nguy hiểm nhìn chằm chằm mình, Hạ Miên biết bản
thân đã hiểu lầm thật.
Vội vàng tiến lên vỗ về ân cần giúp anh nhuận khí, "Bác sĩ Ninh đại nhân đừng
nhớ tiểu nhân nha, này là tôi sai."
"Không phải thất tình, vậy lúc nãy anh giận cái gì?"
Thấy ánh mắt Ninh Thiều Bạch lại hiện lên sát ý, Hạ Miên vội vàng bổ sung,
"Không hỏi, không hỏi nữa."
Sau đó lại bắt đầu lý luận, "Tôi đây cũng là lấy độc trị độc."
Ninh Thiều Bạch nhìn, muốn nghe xem cô có thể nhả ra thứ quỷ gì.
Hạ Miên mở miệng, "Anh xem sử dụng hết tất cả các chiêu rồi mà người vẫn
không thoải mái, chẳng phải tôi cũng bất lực lắm à?"
Ninh Thiều Bạch hừ lạnh, "Nên tôi còn phải cảm ơn cô?"
"Thế thì không cần," Hạ Miên lấy lòng rót nước cho anh, "Giờ thấy thế nào?"
"Có phải so với bầu không khí hiện giờ, cơn tức lúc trước hết rồi đúng không?
Đã nguôi giận?"
Ninh Thiều Bạch xoa trán, "Ờ, tôi đã hết giận, còn chỗ nào tức nữa?"
Câu nói líu lưỡi này khiến Hạ Miên không nhịn được cười ha ha.
Ninh Thiều Bạch híp mắt nhìn.
Hạ Miên ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó tiếp tục nhuận khí cho anh, "Tôi sai
rồi tôi sai rồi, lần sau không dám nữa, bác sĩ Ninh tha thứ nha..."
Nhưng đạn pháo tinh thần của Hạ Miên có dư chấn rất lớn, Ninh Thiều Bạch
thấy cô là đau đầu, dựa lưng vào ghế hữu khí vô lực hỏi, "Đến đây làm gì?"
Lúc này Hạ Miên không dám nói chuyện phiếm nữa, vỗ ngực anh cẩn thận trình
bày, "Tôi muốn hỏi tiền tôi để chỗ anh được bao nhiêu."
Ninh Thiều Bạch bắt lấy cổ tay cô ngồi dậy, "Cần dùng?"
Hạ Miên cũng không dám rút tay ra, đành phải thả lỏng để anh cầm, "Không
cần vội. Định xem cơ hội mua ít nhà thôi, biết có bao nhiêu để còn nắm chắc."
Ninh Thiều Bạch hiếu kỳ hỏi, "Cô muốn nhiều nhà như vậy để làm gì?"
Hạ Miên trả lời, "Đợi vào diện quy hoạch đền bù kiếm lời đó, sau này tôi làm
giáo viên, sống thế nào đều nhờ vào căn nhà, kiếm đủ ba mươi căn cho thuê,
mỗi ngày thu tiền thuê nhà."
Ninh Thiều Bạch cạn lời nhìn, "Cô chỉ có chút tiền đồ này thôi à."
Hạ Miên trừng mắt, "Tiền đồ như vậy không tốt chắc!"
Mgười thường đâu thể so với BOSS.
Ninh Thiều Bạch cũng không tiếp, chỉ nói, "Vẫn chưa tính cụ thể, cần tốn chút
thời gian, đã nhắm trúng căn nào chưa? Bao giờ cần?"
Hạ Miên xua tay, "Không đâu, chưa vội."
"Chờ tôi về quê ra rồi tính."
Ninh Thiều Bạch dừng một chút, "Cô phải về quê?"
Hạ Miên trả lời, "Ừm, dẫn theo Tiểu Phong về một chuyến, quét mộ cho chị rồi
thăm họ hàng, chúng tôi được ăn cả ngã về không rời đi, trong lòng các bác
luôn nhớ mong."
Nói đến đây cô thở dài, "Anh thi bằng lái mất bao lâu? Một tuần có lấy được
không?"
Ninh Thiều Bạch hỏi, "Sao lại muốn thi bằng lái."
"Vì không thích ngồi xe lửa đó." Vẻ mặt Hạ Miên đau khổ, thời đại này xe lửa
xanh thật đáng sợ, tuy tự lái cũng mệt nhưng vẫn tốt hơn xe lửa nhiều.
Thật nhớ tàu cao tốc.
Ninh Thiều Bạch, "Cô biết đường à?"
Ừ ha, thời buổi này ra ngoài đều phải phụ thuộc vào tài xế quen đường.
Nhớ GPS quá.
Ninh Thiều Bạch bất động thanh sắc thu biểu cảm của cô vào đáy mắt, giá nhà
đất tăng là chuyện bình thường, nhưng ra ngoài không cần tài xế? Dựa vào cái
gì để đi?
Cánh tay mảnh khảnh đang cầm giật giật, Ninh Thiều Bạch hồi phục tinh thần,
nhẹ nhàng buông tay, chút cảm xúc tinh tế còn sót lại khiến tinh thần anh dần
bình tĩnh.
Hạ Miên nhẫn nhịn, cuối cùng lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, nhỏ giọng
hỏi, "Bác sĩ Ninh thật sự thích ai rồi à? Là ai thế?"
Ninh Thiều Bạch nhìn chằm chằm cô, phảng phất như có mối thù hận khắc vào
xương tủy, từ kẽ răng bật ra bốn chữ: "Tôi thích cô đấy."
"Rất xin lỗi, tôi sai rồi." Hạ Miên bị dọa chạy nhanh như chớp.
Ninh Thiều Bạch:...
Danh sách chương