Hạ Miên chạy khỏi nhà Ninh Thiều Bạch, nghĩ đến lời bản thân mới nói, xấu hổ

đến nỗi hận không thể tìm khe đất chui xuống.

Mất não à, sao mình có thể xuất hiện loại suy nghĩ đáng sợ này cơ chứ? Nhưng lúc đó Ninh Thiều Bạch hoàn toàn không phủ nhận, còn nhìn cô chăm

chăm, phảng phất như người anh ta thích chính là cái tên mình sắp nói ra.

Ánh mắt kia cực nóng, khiến người khác cũng nóng lên...

Bây giờ bình tĩnh ngẫm lại, con người cường đại giữ thân như Ninh Thiều Bạch

sao có thể không bỏ tình cảm xuống, để bản thân lưu lạc đến hoàn cảnh bi thảm

này?

Hạ Miên càng nghĩ càng xấu hổ, ban nãy Ninh Thiều Bạch không bóp chết

mình đã thật sự có hàm dưỡng lắm rồi, giờ cô chỉ hận không thể biểu diễn một

vụ thắt cổ ngay tại chỗ.

Ninh Thiều Bạch thích Chu Học Văn?

Cứ mỗi lần nhớ đến Hạ Miên lại giật mình, xoa xoa tay vội vàng chạy về nhà.

Quên đi quên đi, ban nãy mình không qua cách vách, căn bản không thấy Ninh

Thiều Bạch gì cả, mình mất trí nhớ.

Khi bước vào cửa suýt chút nữa đụng phải một người, Hạ Miên ngẩng đầu.

Là Chu Học Văn qua đây tìm Sâm Sâm.

Hạ Miên:...

Quả nhiên ông trời không muốn buông tha mình...

Chu Học Văn nhìn bộ dáng Hạ Miên gần như chạy trối chết, nghĩ đến vẻ mặt

sắp hỏng mất kia, lòng tràn đầy nghi ngờ, đây là sao vậy?

Tìm được Sâm Sâm ở đầu hẻm, dặn dò thằng bé ăn cơm xong Chu Học Văn

dừng bước ở cửa nhà một chút, rất nhanh đã tiếp tục cất bước, quẹo vào sân

cách vách đối diện.

Náo nhiệt của Ninh Thiều Bạch rất khó gặp, bỏ lỡ rất đáng tiếc, hơn nữa mai

cũng có đề tài với Tiểu Vận.

Quả nhiên lúc Chu Học Văn bước vào, thấy Ninh Thiều Bạch đang nằm xoài

trên ghế mỹ nhân(?), bộ dáng tinh thần hao mòn, sức cùng lực kiệt, phảng phất

như vừa trải qua chuyện nào đó đáng sợ.

Hắn ho nhẹ một tiếng, "Tôi thấy kẻ thù của cậu mới chạy trối chết, tình hình

chiến đấu thế nào rồi? Toàn thắng không?"

Ninh Thiều Bạch sững một chút, có vẻ đang xây dựng gì đó trong lòng, cực kỳ

thong thả quay đầu, sau khi nhìn thấy hắn thì lộ ra biểu cảm đau răng, lập tức

quay đầu đi.

Chu Học Văn:...

Phản ứng hệt như nhìn thấy đồ vật dơ bẩn vậy?

Chu Học Văn đến gần, "Tôi thấy Hạ Miên chấn kinh đấy, cậu dùng chiến thuật

gì thế?"

Mặc kệ dùng chiến thuật gì, kết quả đều bị Hạ Miên biến thành kết cục đồng

quy vu tận, Ninh Thiều Bạch không khỏi bật cười, dựa vào điểm này, con nhóc

đó quả thật khó lường.

Cơ thể Ninh Thiều Bạch thong thả ngồi thẳng, nhìn Chu Học Văn đã vòng qua

hành lang gấp khúc đi đến trước mặt mình, đau đầu xoa thái dương, "Gì? Sáng

dạy không đủ dùng, lại đến đây lấy kinh nghiệm hả?"

Chu Học Văn nghĩ đến một buổi chiều nhẹ nhàng bên Ninh Thiều Vận, khóe

miệng hơi cong lên, "Cũng không phải."

"Dùng rất được, thế nên mới cố ý qua đây cảm ơn." Dừng một chút, hắn hỏi,

"Có cần tôi giúp gì không?"

Ninh Thiều Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này hai người cứ như đổi chỗ với

nhau, nhìn đáy mắt Chu Học Văn không khống chế được vui sướng, Ninh Thiều

Bạch nhàn nhạt nói, "Không cần gì hỗ trợ."

Anh lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh ngày xưa kia, "Chúng ta hai quân giao

chiến thực lực ngang nhau, thương vong lâcn nhau là điều không thể tránh khỏi,

thật ra giám đốc Chu qua đây..."

"Hai năm mới giao chiến lần đầu, chắc phải cần trợ giúp nhiều." Ninh Thiều

Bạch hơi mỉm cười, "Tôi chắc chắn sẽ dốc sức giúp chị, lính nhỏ phía sau chị ấy

cũng không ít, tôi cảm thấy có thể bồi dưỡng một chút, phát triển thành trăm

vạn hùng binh cũng được."

"Để giám đốc Chu trải nghiệm được niềm vui giao chiến kịch liệt?"

Chu Học Văn:...

Loại uy hiếp □□ này. Quả nhiên vẫn là Ninh Thiều Bạch có thù tất báo, tàn nhẫn

độc ác.

Nhìn bóng dáng Chu Học Văn rời đi, Ninh Thiều Bạch cười lạnh, náo nhiệt của

hắn dễ xem thế à?

Tuy nhiên nghĩ đến chuyện ban nãy... Ninh Thiều Bạch sờ cằm, xem ra cô nhóc

kia đã nhận ra, có lẽ đêm nay ngủ không ngon rồi.

Hừ, đáng!

Ninh Thiều Bạch ngả xuống ghế mỹ nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm hoa văn

trên hành lang trầm tư, tuy không biết vì sao con nhóc kia lại kiên định cho rằng

mình thích đàn ông.

Nhưng với tình huống hiện giờ, tuyệt đối không thể để hiểu lần vậy nữa.

Tuy thói quen không phòng bị người thân cận khiến mình dễ tóm hơn, nhưng

nếu đã không coi là đàn ông, vậy bản thân ngay cả tư cách nhập cuộc cũng

không có, điều này càng không thể chấp nhận...

Vừa làm sáng tỏ vừa không trốn tránh mình, nếu có thể thân thiết hơn, thế thì

càng tốt...

Ninh Thiều Bạch nhìn hoàng hôn dần biến mất sau chân trời, từ từ nheo mắt lại.

Hạ Miên lăn qua lộn lại một đêm, hôm sau dậy rất sớm, hấp bánh bao thịt Ninh

Thiều Bạch thích qua cách vách.

Ninh Thiều Bạch đang tập luyện trong phòng thể thao, thấy cô bước vào cũng

không để ý.

Hạ Miên cười hì hì, "Bác sĩ Ninh, hết giận chưa?"

"Hôm qua là tôi không đúng, nói sai, nay qua để xin lỗi."

"Đây là bánh bao thịt bò tôi tự làm, siêu ngon luôn."

Ninh Thiều Bạch liếc một cái.

Hạ Miên lập tức thở ra, vội vàng đặt hộp cơm sang một bên, cầm khăn lông treo

ở bên cạnh chạy tới.

Ninh Thiều Bạch chỉ mặc áo ba lỗ màu đen, lúc này bị mồ hôi thấm vào dán lên

người, từng đường cơ bắp theo mỗi lần gập bụng lộ ra độ congxinh đẹp.

Hạ Miên theo bản năng liếm môi.

Ninh Thiều Bạch đứng dậy, Hạ Miên vội vàng cầm khăn.

Ninh Thiều Bạch đứng im không nhúc nhích, Hạ Miên nhón chân giúp lau mồ

hôi, thấy anh không phản đối, lập tức bừng hứng thú.

Từ trán đến cằm lại xuống cổ, mắt thấy sắp tới ngực, Ninh Thiều Bạch đè lại

móng vuốt không an phận, "Xin lỗi còn nhân tiện chiếm tiện nghi? Đúng là

không biết chịu thiệt."

Thấy anh mở miệng nói chuyện, Hạ Miên cười hi hi, vội vàng nịnh hót, "Chủ

yếu là bác sĩ Ninh quá đẹp trai, sắc đẹp mê người, khiến người ta không cầm

lòng được."

Ninh Thiều Bạch hừ lạnh một tiếng, "Con gái con đứa, không biết rụt rè chút

hả."

Câu từ nịnh hót của Hạ Miên hạ bút thành văn, "Rụt rè là gì? Đứng trước mặt

bác sĩ Ninh đều gục ngay từ cú đầu tiên thôi."

Ninh Thiều Bạch cạn lời nhìn cô, ánh mắt dừng trên hộp cơm, "Cảm thấy cái

này có thể dập tắt tổn thương cô gây ra cho tôi?"

"Đương nhiên không thể!" Hạ Miên lập tức đáp, "Cơ mà món ngon thật sự là

liều thuốc chữa lành tâm hồn, một bữa không được thì hai bữa, hai bữa không

được thì ba bữa, ngày nào đó sẽ hoàn toàn chữa lành."

Ninh Thiều Bạch hừ cười, "Vậy chắc phải làm cho tôi cả đời."

Hạ Miên chột dạ nhỏ giọng, "Thật sự nghiêm trọng vậy sao?"

Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn hỏi lại, "Cô cảm thấy không nghiêm trọng?"

"Nghiêm trọng nghiêm trọng." Hạ Miên vội vàng đáp, "Bác sĩ Ninh yên tâm, tôi

nhất định sẽ không chối bỏ trách nhiệm, đến khi nào tâm hồn anh hoàn toàn

được chữa khỏi mới thôi."

Ninh Thiều Bạch nheo mắt, "Nhớ kỹ lời cô nói."

"Trưa mang cơm."

Giờ phút này đương nhiên Hạ Miên đồng ý tất cả yêu cầu, "Được rồi! Anh cứ

đợi đi!"

Vì đền bù sai lầm của mình, Hạ Miên bỏ hết tâm tư, tỉ mỉ chuẩn bị một bữa cơm

phong phú mang đến viện cho Ninh Thiều Bạch.

Ban đầu trưa Ninh Thiều Bạch sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhưng mấy năm qua công

việc cứ vậy tăng lên, đến trưa cơ bản anh đều ở lại viện giải quyết bữa cơm

thuận tiện nghỉ trưa.

Nên cô đến thẳng ký túc xá Ninh Thiều Bạch.

Là rùa vàng tinh anh, tiến sĩ thiên tài, thế nên ở thời đại này rất được coi trọng,

bệnh viện phân cho anh ký túc xá đơn, tuy không bằng bệnh viện nhân dân

thành phố Minh nhưng nằm trong một góc lầu ba, cực kỳ thanh tĩnh.

Thi thoảng Hạ Miên đến đây đưa đồ.

Quen cửa quen nẻo tìm được phòng, Hạ Miên phát hiện cánh cửa hơi he hé vừa

khéo thấy được Ninh Thiều Bạch bên trong.

Đang định gõ một tiếng chào hỏi rồi bước vào thì Ninh Thiều Bạch đã cởi áo sơ

mi, để lộ vòm ngực mướt mồ hôi, hiển nhiên là định thay quần áo.

Hạ Miên dừng lại, quyết định đợi anh thay xong rồi tính, kết quả nghe thấy

Ninh Thiều Bạch hỏi, "Tình yêu đồng tính có gì đặc biệt?"

Hạ Miên sửng sốt, còn tưởng anh phát hiện ra mình nên hỏi, đang nghĩ ngợi

xem phải trả lời câu hỏi đột ngột này thế nào, kết quả có người khác đáp thay.

Giọng Vinh Tín phát ra từ điện thoại, "Hả? Đang yên đang lành anh Bạch hỏi

chuyện này làm gì thế?"

Vì phải thay quần áo nên anh đặt điện thoại trên bàn, mở loa ngoài.

Ninh Thiều Bạch tìm áo ba lỗ, trình bày đơn giản, "Thì muốn biết tại sao có

người cho rằng tôi yêu đương đồng tính."

Hạ Miên sửng sốt.

"Cái gì?!" Vinh Tín vì quá kích động không khỏi cất cao giọng, "Ai coi cậu là

đồng tính luyến cơ?!"

"Vụ Phạm Tú Chi vu oan hãm hại qua bao lâu rồi?" Vinh Tín khó mà tin được,

"Lúc bà ta nhạo báng cậu có ai tin đâu, sau khi bị tóm cũng làm sáng tỏ rổi nà?"

"Chẳng lẽ có thằng nào đến quấy rối?" Vinh Tín nghĩ nghĩ rồi nói, "Không

đúng, ai quấy rầy cậu được, có thể khiến anh Bạch phải gọi điện hỏi, vậy nhất

định rất nghiêm trọng, bị người quan trọng hiểu lầm à? Chẳng lẽ chị Vận?"

Ninh Thiều Bạch nhướng mày, sự thông minh hiếm hoi này khiến anh quyết

định cho thêm Vinh Tín chút kiên nhẫn.

Ánh mắt Ninh Thiều Bạch dừng ở cửa, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa mệt mỏi,

"Thôi, có lẽ sau nay họ sẽ từ từ hiểu."

Vinh Tín không tán đồng, "Mấy chuyện này đâu thể để hiểu lầm được,tôi mà

gặp phải người nói mình đồng tính chắc tức lòi ra rồi, câu giải thích một chút

không được à?"

Ninh Thiều Bạch cười khổ, "Chuyện này giải thích người ta cũng không tin."

Vinh Tín khó hiểu, "Ai thế, thật quá đáng, giải thích đến vậy rồi còn không tin

hả?"

Ninh Thiều Bạch cầm sơ mi và áo ba lỗ thấm mồ hôi ra ban công.

Vinh Tín vẫn đang tức giận bất bình trong điện thoại, "Còn nữa, cậu trông giống

yêu đương đồng tính chỗ nào?"

"Hồi bé mới lên nhà trẻ đã có một đống bạn gái," Dưới sự kích động Vinh Tín

như biến thành khẩu pháo liên thanh bắt đầu đếm kỹ lịch sử tình yêu của Ninh

Thiều Bạch, "Bắt đầu từ cấp hai, ngăn bàn lúc nào chả có ít nhất hai lá thư tình?

Rồi ở nước ngoài, đán nữ sinh đó thấy cậu chẳng khác nào mấy con sói mắt

xanh bu lại cả, bê đê cái kiểu gì mà hấp dẫn nhiều phụ nữ như vậy chứ."

"Còn nữa, chẳng phải đến tận giờ Cao Quỳnh Anh vẫn đang bám lấy cậu sao,

đúng rồi, có phải gần đây cô ta..."

Ninh Thiều Bạch cầm điện thoại, bang một tiếng tắt máy, theo bản năng nhìn ra

cửa phòng.

Nghĩ thầm: tốt lắm, sau này khỏi cần phải kiên nhẫn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện