"Bố, vị đại sư mà Tiểu Khả nói đang ở trên tầng à?", Trương Nghĩa Quân tò mò hỏi.
"Đúng vậy, chính là chiếc xe đó, Trương Khả cũng đã nói Sở Hạo Vũ đang đi họp lớp, không ngờ lại họp ở khách sạn của con”, trên mặt Trương Trung Hán đầy vẻ tươi cười nói.
Từ sau khi cho Sở Hạo Vũ mượn trang viên, Trương Trung Hán đã ở trong khách sạn này của con trai thứ ba - Trương Nghĩa Quân, phong cảnh nơi bờ biển rất đẹp, ông cụ cũng không thấy khó chịu.
Hôm nay xuống tầng, vừa hay nhìn thấy chiếc xe Bugatti Veyron của Sở Hạo Vũ đỗ bên dưới.
Dù sao cũng là lần đầu tiên Sở Hạo Vũ đưa ra yêu cầu, hơn nữa chiếc xe này có lai lịch không rõ ràng, không thể để nhà họ Lâm nhìn ra manh mối gì, nên chuyện tân trang, sang tên cụ ấy đều tự mình xem xét cẩn thận, không dám qua loa đại khái.
Không ngờ!
Trương Trung Hán còn cho rằng Trương Khả lừa mình, nói Sở Hạo Vũ muốn đi họp lớp gì đó, vốn dĩ Trương Trung Hán nghĩ Sở Hạo Vũ là con cháu của gia tộc lánh đời nào đó, hoặc là người đến từ Yến Kinh, thậm chí còn có khả năng là người trong đạo giáo, nhưng...!
Không phải chỉ là một cuộc họp lớp của sinh viên một trường đại học bình thường ở Tân Hải hay sao?
Vừa nãy Trương Trung Hán có tới quầy lễ tân hỏi thăm, cũng hiểu được kha khá tình huống cụ thể.
Có điều càng như vậy, Sở Hạo Vũ càng trở nên thần bí hơn trong mắt Trương Trung Hán.
"Haizz, sớm biết là đại sư Sở thì đã đồng ý cho mượn vị trí tốt nhất rồi, tầng năm thì tính là cái gì chứ, hơn nữa còn là sảnh phụ, làm sao xứng với địa vị của đại sư Sở chứ”, Trương Trung Hán liên tục thở dài.
Cụ ấy quả thật vô cùng hối hận, vốn là một cơ hội tốt để xun xoe nịnh bợ, đã đưa đến tận tay rồi còn không biết đường nắm bắt.
Từ sau lần Sở Hạo Vũ bảo vệ Trương Khả, vị trí của Sở Hạo Vũ trong lòng Trương Trung Hán càng ngày càng cao.
Thậm chí cụ ấy còn bắt đầu muốn tác hợp cho Sở Hạo Vũ và Trương Khả...!Ha ha ha.
Nếu Sở Hạo Vũ đồng ý, vậy chính là may mắn của nhà họ Trương, tông sư còn trẻ tuổi như vậy, trăm năm qua ở Hoa Hạ cũng chưa chắc gặp được một người.
Dù sao nam theo đuổi nữ thì khó khăn, nhưng nữ theo đuổi nam lại dễ dàng hơn nhiều.
Trương Trung Hán cũng cho rằng nhan sắc của cháu gái nhà mình không đến nỗi tệ, ở Tân Hải cũng có thể xem là hạng nhất hạng nhì, hơn nữa thanh niên trẻ tuổi như Sở Hạo Vũ, tinh lực dồi dào...!
"Xem ra phải ám chỉ để Tiểu Khả chủ động hơn chút mới được”, Trương Trung Hán lại thở dài, trong lúc đang suy nghĩ thì cũng đã đi tới chỗ sảnh tiệc tổ chức họp lớp mà lễ tân vừa cho biết.
"Ở đây sao?", Trương Trung Hán trừng mắt, ở trong phòng ăn bừa bãi hỗn độn, trên mặt đất có đến chục gã đàn ông vạm vỡ đang lăn lộn kêu rên thảm thiết.
"Bị đứt toàn bộ gân tay rồi sao?", ánh mắt Trương Trung Hán sắc bén vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Về phần Sở Hạo Vũ thì đang thoải mái ngồi trên một chiếc ghế, tay phải bưng một lý trà, ung dung nhấp từng ngụm.
"Đại sư Sở, cậu...!bị thương rồi sao?", Trương Trung Hán để ý thấy tay trái của Sở Hạo Vũ đang nắm hờ lại hơi đưa lên, từng giọt máu từ trong nắm đấm rơi xuống.
"Không sao, chỉ bị trầy chút da mà thôi”, Sở Hạo Vũ bật cười, mở bàn tay ra.
Ting! Ting! Ting!
Một loạt âm thanh kim loại rơi xuống đất vang lên, Trương Trung Hán tập trung nhìn kỹ.
Tên nhóc này được đấy, toàn là viên đạn bị bóp nát.
Tổng cộng bảy viên.
Lúc này cụ ấy cũng mới để ý tới mùi thuốc sùng nhàn nhạt trong bầu không khí.
Tay không bắt đạn sao?
Tông sư Hóa Kình lại đáng sợ tới mức này!
Nếu đổi lại là Trương Trung Hán thì đã bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh rồi.
"Quái vật!", Lưu Thuận Phong la lên một tiếng, sợ đến mức khẩu súng trong tay cũng rơi mất.
Vừa nãy hắn bắn liên tục bảy phát súng, loại súng có nòng giảm thanh thiết kế chuyên biệt, không ngờ tên Sở Hạo Vũ này lại có thể bắt được toàn bộ.
Chuyện này mới chỉ thấy ở mấy bộ phim võ thuật hạng hai, đây là lần đầu Lưu Thuận Phong được chứng kiến ngoài đời.
Quá ảo diệu!
"Anh Trương, chuyện này...”, Lưu Thuận Phong nhìn thấy Trương Nghĩa Quân, hắn từ thành phố Tân Hải tới đây là vì muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn với Trương Nghĩa Quân, không ngờ lại xảy ra rắc rối này.
"Bố”, yết hầu Trương Nghĩa Quân khẽ động, muốn nói điều gì đó nhưng lại bị dọa sợ đến mức không mở nổi miệng.
Mặc dù không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, thậm chí đến ngay cả Sở Hạo Vũ cũng là lần đầu gặp mặt, nhưng ông ta đã hiểu được tại sao bố mình lại sùng bái cậu ta đến vậy.
"Vị này là...!Thủ trưởng, chú cũng tới sao?", Lưu Thuận Phong nghe thấy Trương Nghĩa Quân gọi bố cũng chú ý tới ông lão mặc áo thời Đường đứng phía trước.
Mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng Lưu Thuận Phong vẫn nhận ra Trương Trung Hán.
"Cậu Sở, để cậu sợ hãi rồi”, Trương Trung Hán bước tới bên cạnh Sở Hạo Vũ, cung kính nói.
Thế nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến cho Lưu Thuận Phong vô cùng chấn động!
Cậu Sở?
Vị Thủ trưởng đó lại gọi tên Sở Hạo Vũ này là cậu Sở cung kính như vậy sao?
Lưu Thuận Phong đột nhiên cảm thấy bản thân đã chọc phải người không thể dây vào rồi.
Đặc biệt là khi đối diện với cặp mắt của người thanh niên này, lần đầu tiên Lưu Thuận Phong thấy được khí chất lãnh đạm và ung dung của một người còn trẻ tuổi như vậy.
Đương nhiên việc khiến hắn chấn động hơn là thái độ cung kính của Trương Trung Hán với Sở Hạo Vũ.
"Bảy phát đạn, nếu là người bình thường thì có lẽ đã bị anh giết bảy lần rồi”, Sở Hạo Vũ cười nhạt.
Thông qua việc vừa nãy, anh cũng đã kiểm tra được, vũ khí hiện đại có thể gây thương tổn đến cơ thể anh.
Cũng chỉ là trầy da trên tay.
Bây giờ xem ra súng ống thông thường đã không thể khiến anh bị thương.
"Chú Trương, anh Trương, hai người phải cứu cháu!", Lưu Thuận Phong quỳ phịch xuống trước mặt Trương Trung Hán.
Thể diện cũng chẳng quan trọng bằng tính mạng, sao Lưu Thuận Phong lại không nhìn ra ý định giết người của Sở Hạo Vũ chứ.
Nếu không phải Trương Trung Hán dẫn người xông vào thì e là bản thân hắn sớm đã bị Sở Hạo Vũ giết chết chỉ với một cái bạt tai.
Mấy tên vệ sĩ mà hắn tìm tới, toàn là một lũ ăn hại!
Ngay cả một viên đạn còn không bắt được thì gọi gì là vệ sĩ chứ!
"Một viên đạn mười triệu tệ, bảy viên bảy mươi triệu tệ, lần này tôi sẽ bỏ qua cho anh, coi như anh dùng tiền mua mạng sống đi”, Sở Hạo Vũ uống một hớp trà, chậm rãi lên tiếng.
"Việc này...”, Lưu Thuận Phong do dự.
"Một trăm triệu tệ”, Sở Hạo Vũ lạnh lùng nói.
"Được!"
Lưu Thuận Phong nhanh chóng đồng ý, sợ rằng bản thân còn do dự nữa thì Sở Hạo Vũ lại tăng giá.
"Haizz”, Trương Trung Hán nhìn thấy cảnh tượng này, cũng đã hiểu được ít nhiều nguyên do bên trong, nên cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể không ngừng xin lỗi Sở Hạo Vũ.
"Chuyện này không liên quan gì tới ông”, trước nay Sở Hạo Vũ luôn rõ ràng mọi chuyện, anh xua tay với Trương Trung Hán, nói: "À, sao hai người lại tới đây?"
Nghe Sở Hạo Vũ hỏi vậy, Trương Trung Hán cũng giải thích từng việc một.
Qua lời giải thích của Trương Trung Hán, Sở Hạo Vũ mới biết sản nghiệp nhà họ Trương ở thành phố Tân Hải cũng không phải ít, có thể xây cả khách sạn.
"Trà ở khách sạn các ông uống ngon đấy”, Sở Hạo Vũ khen ngợi.
"Mỗi năm bốn mùa, tôi đều cử người có chuyên môn tự mình đi hái, phơi, hấp, sao, mỗi một công đoạn đều đạt tới độ hoàn mỹ, không thể qua loa đại khái”, thấy Sở Hạo Vũ bình phẩm trà của mình, Trương Trung Hán thở phào nhẹ nhõm, xem ra Sở Hạo Vũ cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi.
"Mỗi công đoạn đều đạt tới độ hoàn mỹ sao?", Sở Hạo Vũ bỗng trở nên trầm ngâm.
"Đương nhiên”, Trương Trung Hán rất tự hào nói, rồi đột nhiên lại ôm ngực ho khan.
Mặc dù căn bệnh ho khan này, lúc mới chuyển ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ có đỡ một chút, nhưng gần đây lại đột nhiên trở nặng, có lẽ là thời gian của bản thân đã không còn nhiều.
Trong lòng Trương Trung Hán biết rõ.
"Suýt nữa quên mất, còn chưa giải quyết giúp ông căn bệnh cũ này”, Sở Hạo Vũ đặt ly trà trong tay xuống, cười nói.
"Đúng vậy, chính là chiếc xe đó, Trương Khả cũng đã nói Sở Hạo Vũ đang đi họp lớp, không ngờ lại họp ở khách sạn của con”, trên mặt Trương Trung Hán đầy vẻ tươi cười nói.
Từ sau khi cho Sở Hạo Vũ mượn trang viên, Trương Trung Hán đã ở trong khách sạn này của con trai thứ ba - Trương Nghĩa Quân, phong cảnh nơi bờ biển rất đẹp, ông cụ cũng không thấy khó chịu.
Hôm nay xuống tầng, vừa hay nhìn thấy chiếc xe Bugatti Veyron của Sở Hạo Vũ đỗ bên dưới.
Dù sao cũng là lần đầu tiên Sở Hạo Vũ đưa ra yêu cầu, hơn nữa chiếc xe này có lai lịch không rõ ràng, không thể để nhà họ Lâm nhìn ra manh mối gì, nên chuyện tân trang, sang tên cụ ấy đều tự mình xem xét cẩn thận, không dám qua loa đại khái.
Không ngờ!
Trương Trung Hán còn cho rằng Trương Khả lừa mình, nói Sở Hạo Vũ muốn đi họp lớp gì đó, vốn dĩ Trương Trung Hán nghĩ Sở Hạo Vũ là con cháu của gia tộc lánh đời nào đó, hoặc là người đến từ Yến Kinh, thậm chí còn có khả năng là người trong đạo giáo, nhưng...!
Không phải chỉ là một cuộc họp lớp của sinh viên một trường đại học bình thường ở Tân Hải hay sao?
Vừa nãy Trương Trung Hán có tới quầy lễ tân hỏi thăm, cũng hiểu được kha khá tình huống cụ thể.
Có điều càng như vậy, Sở Hạo Vũ càng trở nên thần bí hơn trong mắt Trương Trung Hán.
"Haizz, sớm biết là đại sư Sở thì đã đồng ý cho mượn vị trí tốt nhất rồi, tầng năm thì tính là cái gì chứ, hơn nữa còn là sảnh phụ, làm sao xứng với địa vị của đại sư Sở chứ”, Trương Trung Hán liên tục thở dài.
Cụ ấy quả thật vô cùng hối hận, vốn là một cơ hội tốt để xun xoe nịnh bợ, đã đưa đến tận tay rồi còn không biết đường nắm bắt.
Từ sau lần Sở Hạo Vũ bảo vệ Trương Khả, vị trí của Sở Hạo Vũ trong lòng Trương Trung Hán càng ngày càng cao.
Thậm chí cụ ấy còn bắt đầu muốn tác hợp cho Sở Hạo Vũ và Trương Khả...!Ha ha ha.
Nếu Sở Hạo Vũ đồng ý, vậy chính là may mắn của nhà họ Trương, tông sư còn trẻ tuổi như vậy, trăm năm qua ở Hoa Hạ cũng chưa chắc gặp được một người.
Dù sao nam theo đuổi nữ thì khó khăn, nhưng nữ theo đuổi nam lại dễ dàng hơn nhiều.
Trương Trung Hán cũng cho rằng nhan sắc của cháu gái nhà mình không đến nỗi tệ, ở Tân Hải cũng có thể xem là hạng nhất hạng nhì, hơn nữa thanh niên trẻ tuổi như Sở Hạo Vũ, tinh lực dồi dào...!
"Xem ra phải ám chỉ để Tiểu Khả chủ động hơn chút mới được”, Trương Trung Hán lại thở dài, trong lúc đang suy nghĩ thì cũng đã đi tới chỗ sảnh tiệc tổ chức họp lớp mà lễ tân vừa cho biết.
"Ở đây sao?", Trương Trung Hán trừng mắt, ở trong phòng ăn bừa bãi hỗn độn, trên mặt đất có đến chục gã đàn ông vạm vỡ đang lăn lộn kêu rên thảm thiết.
"Bị đứt toàn bộ gân tay rồi sao?", ánh mắt Trương Trung Hán sắc bén vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Về phần Sở Hạo Vũ thì đang thoải mái ngồi trên một chiếc ghế, tay phải bưng một lý trà, ung dung nhấp từng ngụm.
"Đại sư Sở, cậu...!bị thương rồi sao?", Trương Trung Hán để ý thấy tay trái của Sở Hạo Vũ đang nắm hờ lại hơi đưa lên, từng giọt máu từ trong nắm đấm rơi xuống.
"Không sao, chỉ bị trầy chút da mà thôi”, Sở Hạo Vũ bật cười, mở bàn tay ra.
Ting! Ting! Ting!
Một loạt âm thanh kim loại rơi xuống đất vang lên, Trương Trung Hán tập trung nhìn kỹ.
Tên nhóc này được đấy, toàn là viên đạn bị bóp nát.
Tổng cộng bảy viên.
Lúc này cụ ấy cũng mới để ý tới mùi thuốc sùng nhàn nhạt trong bầu không khí.
Tay không bắt đạn sao?
Tông sư Hóa Kình lại đáng sợ tới mức này!
Nếu đổi lại là Trương Trung Hán thì đã bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh rồi.
"Quái vật!", Lưu Thuận Phong la lên một tiếng, sợ đến mức khẩu súng trong tay cũng rơi mất.
Vừa nãy hắn bắn liên tục bảy phát súng, loại súng có nòng giảm thanh thiết kế chuyên biệt, không ngờ tên Sở Hạo Vũ này lại có thể bắt được toàn bộ.
Chuyện này mới chỉ thấy ở mấy bộ phim võ thuật hạng hai, đây là lần đầu Lưu Thuận Phong được chứng kiến ngoài đời.
Quá ảo diệu!
"Anh Trương, chuyện này...”, Lưu Thuận Phong nhìn thấy Trương Nghĩa Quân, hắn từ thành phố Tân Hải tới đây là vì muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn với Trương Nghĩa Quân, không ngờ lại xảy ra rắc rối này.
"Bố”, yết hầu Trương Nghĩa Quân khẽ động, muốn nói điều gì đó nhưng lại bị dọa sợ đến mức không mở nổi miệng.
Mặc dù không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, thậm chí đến ngay cả Sở Hạo Vũ cũng là lần đầu gặp mặt, nhưng ông ta đã hiểu được tại sao bố mình lại sùng bái cậu ta đến vậy.
"Vị này là...!Thủ trưởng, chú cũng tới sao?", Lưu Thuận Phong nghe thấy Trương Nghĩa Quân gọi bố cũng chú ý tới ông lão mặc áo thời Đường đứng phía trước.
Mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng Lưu Thuận Phong vẫn nhận ra Trương Trung Hán.
"Cậu Sở, để cậu sợ hãi rồi”, Trương Trung Hán bước tới bên cạnh Sở Hạo Vũ, cung kính nói.
Thế nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến cho Lưu Thuận Phong vô cùng chấn động!
Cậu Sở?
Vị Thủ trưởng đó lại gọi tên Sở Hạo Vũ này là cậu Sở cung kính như vậy sao?
Lưu Thuận Phong đột nhiên cảm thấy bản thân đã chọc phải người không thể dây vào rồi.
Đặc biệt là khi đối diện với cặp mắt của người thanh niên này, lần đầu tiên Lưu Thuận Phong thấy được khí chất lãnh đạm và ung dung của một người còn trẻ tuổi như vậy.
Đương nhiên việc khiến hắn chấn động hơn là thái độ cung kính của Trương Trung Hán với Sở Hạo Vũ.
"Bảy phát đạn, nếu là người bình thường thì có lẽ đã bị anh giết bảy lần rồi”, Sở Hạo Vũ cười nhạt.
Thông qua việc vừa nãy, anh cũng đã kiểm tra được, vũ khí hiện đại có thể gây thương tổn đến cơ thể anh.
Cũng chỉ là trầy da trên tay.
Bây giờ xem ra súng ống thông thường đã không thể khiến anh bị thương.
"Chú Trương, anh Trương, hai người phải cứu cháu!", Lưu Thuận Phong quỳ phịch xuống trước mặt Trương Trung Hán.
Thể diện cũng chẳng quan trọng bằng tính mạng, sao Lưu Thuận Phong lại không nhìn ra ý định giết người của Sở Hạo Vũ chứ.
Nếu không phải Trương Trung Hán dẫn người xông vào thì e là bản thân hắn sớm đã bị Sở Hạo Vũ giết chết chỉ với một cái bạt tai.
Mấy tên vệ sĩ mà hắn tìm tới, toàn là một lũ ăn hại!
Ngay cả một viên đạn còn không bắt được thì gọi gì là vệ sĩ chứ!
"Một viên đạn mười triệu tệ, bảy viên bảy mươi triệu tệ, lần này tôi sẽ bỏ qua cho anh, coi như anh dùng tiền mua mạng sống đi”, Sở Hạo Vũ uống một hớp trà, chậm rãi lên tiếng.
"Việc này...”, Lưu Thuận Phong do dự.
"Một trăm triệu tệ”, Sở Hạo Vũ lạnh lùng nói.
"Được!"
Lưu Thuận Phong nhanh chóng đồng ý, sợ rằng bản thân còn do dự nữa thì Sở Hạo Vũ lại tăng giá.
"Haizz”, Trương Trung Hán nhìn thấy cảnh tượng này, cũng đã hiểu được ít nhiều nguyên do bên trong, nên cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể không ngừng xin lỗi Sở Hạo Vũ.
"Chuyện này không liên quan gì tới ông”, trước nay Sở Hạo Vũ luôn rõ ràng mọi chuyện, anh xua tay với Trương Trung Hán, nói: "À, sao hai người lại tới đây?"
Nghe Sở Hạo Vũ hỏi vậy, Trương Trung Hán cũng giải thích từng việc một.
Qua lời giải thích của Trương Trung Hán, Sở Hạo Vũ mới biết sản nghiệp nhà họ Trương ở thành phố Tân Hải cũng không phải ít, có thể xây cả khách sạn.
"Trà ở khách sạn các ông uống ngon đấy”, Sở Hạo Vũ khen ngợi.
"Mỗi năm bốn mùa, tôi đều cử người có chuyên môn tự mình đi hái, phơi, hấp, sao, mỗi một công đoạn đều đạt tới độ hoàn mỹ, không thể qua loa đại khái”, thấy Sở Hạo Vũ bình phẩm trà của mình, Trương Trung Hán thở phào nhẹ nhõm, xem ra Sở Hạo Vũ cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi.
"Mỗi công đoạn đều đạt tới độ hoàn mỹ sao?", Sở Hạo Vũ bỗng trở nên trầm ngâm.
"Đương nhiên”, Trương Trung Hán rất tự hào nói, rồi đột nhiên lại ôm ngực ho khan.
Mặc dù căn bệnh ho khan này, lúc mới chuyển ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ có đỡ một chút, nhưng gần đây lại đột nhiên trở nặng, có lẽ là thời gian của bản thân đã không còn nhiều.
Trong lòng Trương Trung Hán biết rõ.
"Suýt nữa quên mất, còn chưa giải quyết giúp ông căn bệnh cũ này”, Sở Hạo Vũ đặt ly trà trong tay xuống, cười nói.
Danh sách chương