“Có giấy bút không? Trước tiên tôi sẽ kê một vài thang thuốc cho ông.
Về phần đan dược tôi đã nói trước đó, còn phải chờ tôi tìm được một cái lò luyện thích hợp đã”, Sở Hạo Vũ thong dong nói.
Thang thuốc ư?
Sở Hạo Vũ còn hiểu cả dược lý sao?
Khi đi khắp nơi tìm kiếm phương thức chữa bệnh, Trương Trung Hán chỉ biết rằng có một phương pháp có thể giúp cho bệnh tình của mình thuyên giảm.
Đó là dùng nội lực của tông sư Hóa Kình để đã thông kinh mạch của cụ ấy.
Còn đan dược mà trước đây Sở Hạo Vũ từng đề cập, cụ ấy chỉ coi như đó là lời từ chối khéo mà thôi.
Về phần thang thuốc, mặc dù không tin lắm nhưng Trương Trung Hán vẫn sai người mang giấy và bút mực đến.
Chiếc bút trong tay Sở Hạo Vũ không ngừng uốn lượn, khiến cho mấy người có mặt ở đó lập tức trở nên hoa mắt.
Vương Bất Lưu Hành, Tử Huyết Đằng, Ô Kê Thảo, Xuyên Ô, Địa Ô, Thảo Ô…
“Mỗi ngày một ấm, sắc với lửa nhỏ trong nửa giờ.
Uống ba lần vào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối”, Sở Hạo Vũ nói.
“Những thứ này ư?”, không phải tất cả dược liệu đều vô cùng quý hiếm.
Trương Trung Hán nhìn lướt qua, trong số hàng chục loại dược liệu, cụ ấy cũng biết hơn một nửa.
Với thái độ nửa tin nửa ngờ, Trương Trung Hán dặn dò mấy người giúp việc nhanh chóng đi tìm.
Gần đó có một tiệm thuốc bắc, nên chẳng mấy chốc mà đám người giúp việc đã mang về đầy đủ.
“Mau đi sắc đi!”, Trương Trung Hán có vẻ hơi sốt ruột.
“À, nội công mà nhà họ Trương các người tu luyện có chút vấn đề”, trong lúc chờ sắc thuốc, Sở Hạo Vũ nói với vẻ thong dong.
Vừa nãy trong đầu anh đã ngẫm ra được nhược điểm của nội công của nhà họ Trương.
“Vấn đề ư?”, Trương Trung Hán nghi hoặc.
“Con nhóc nhà ông đã đánh nhau trước mặt tôi vài lần, ha ha.
Công pháp của cô ấy chắc là do ông dạy nhỉ”, Sở Hạo Vũ lãnh đạm nói.
Khi ở trong trang viên, đôi khi Trương Khả không phục, muốn tìm Sở Hạo Vũ đánh vài chiêu.
Có mấy lần cô ấy thậm chí thẳng thừng ra tay… Sau vài lần như vậy, Sở Hạo Vũ cũng đã đại khái nhìn thấu được võ thuật của nhà họ Trương.
“Không thể nào, nhà họ Trương chúng tôi đã kế thừa mấy trăm năm nay”, người lên tiếng là Trương Nghĩa Quân.
“Im miệng, Nghĩa Quân, đại sư Sở đã nói như vậy, nhất định phải có lý do của mình”, Trương Trung Hán cắt ngang lời chất vấn của con trai, rồi tự mình ngẫm nghĩ lại.
“Thế nào, không tin tôi sao?”, Sở Hạo Vũ hỏi ngược lại.
Sở Hạo Vũ từng thấy hàng trăm nghìn tiên thuật và đạo pháp.
Có thể nói kiến thức của anh hoàn toàn vượt xa những gì mà Trương Trung Hán có thể tưởng tượng được.
Mặc dù Sở Hạo Vũ không đi theo con đường võ thuật trái đất, nhưng cho dù là những tông sư Hóa Kình chân chính trong miệng Trương Trung Hán, hay là những danh gia đã thấm nhuần võ thuật hàng mấy chục năm, cũng không thể sánh được với một câu nói tùy tiện của Sở Hạo Vũ.
Đây là khoảng cách về tầm nhìn.
“Xin cậu Sở hãy chỉ dạy!”, Trương Trung Hán chắp tay thành quyền rồi cúi đầu nói.
Đối với Trương Trung Hán, việc thừa nhận những điểm yếu trong công pháp của nhà mình thật sự cần rất nhiều dũng khí.
Suy cho cùng, Trương Trung Hán cũng là một võ sĩ Ám Kình.
Tuy rằng vẫn chưa bước chân vào cảnh giới của tông sư, nhưng cụ ấy vẫn có sự kiêu ngạo của mình.
Vì vậy, trong khoảng thời gian tiếp theo, Sở Hạo Vũ bắt đầu chỉ điểm cho Trương Trung Hán.
Thời gian trôi qua trong nháy mắt.
Trương Trung Hán giống như một học sinh nghiêm túc, Sở Hạo Vũ chính là giáo viên.
Trước mặt Sở Hạo Vũ, cụ ấy liên tục gật đầu, thậm chí còn nhảy múa như một đứa trẻ khi nghe đến điểm quan trọng nào đó.
“Trời ạ, đây có còn là vị thủ trưởng đó không?”, Lưu Thuận Phong ở bên cạnh kinh ngạc đến không nói nên lời.
Đây chính là gia chủ của nhà họ Trương ở thành phố Tân Hải, từng tung hoành trong quân đội lẫn giới doanh nhân năm xưa.
Tuy bây giờ cụ ấy đã già, nhưng… uy nghiêm vẫn còn!
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trương Trung Hán trong dáng vẻ như thế này.
“Dường như cũng có lý!”, khi Sở Hạo Vũ chỉ dạy cho Trương Trung Hán, Trương Nghĩa Quân cũng đi theo để nghe.
Tuy rằng thực lực và tư chất về phương diện võ học, ông ta đều không bằng bố của mình, nhưng ông ta cũng được coi là có chút thực lực, cho nên vẫn có thể mơ hồ nắm được một số điểm mấu chốt.
“Ông cũng được coi là có chút tư chất, đáng tiếc là tuổi đã cao, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Hóa Kình”, Sở Hạo Vũ nhận xét.
Mấy ngày nay, anh cũng đã nghiên cứu sơ lược về võ thuật ở trái đất.
Có ba cấp độ gồm: Nội Kình, Ám Kình và Hóa Kình.
Trước mặt Sở Hạo Vũ, hai cấp độ đầu tiên yếu ớt không khác gì gà chó, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Tuy nhiên, cấp độ cuối cùng – tông sư Hóa Kình lại khiến Sở Hạo Vũ chú ý đến.
Võ thuật tu luyện đến cực hạn, có thể giải phóng nội lực ra ngoài.
Tuy là nội lực, nhưng lại có điểm tương đồng kỳ diệu với chân khí của anh.
Hơn nữa, nếu đã có Hóa Kình, vậy thì cảnh giới cao hơn Hóa Kình là gì, liệu trên trái đất còn tồn tại những cảnh giới cao hơn không?
“Tôi có thể trở thành… tông sư sao?”, lời nói của Sở Hạo Vũ như sấm rền bên tai Trương Trung Hán.
Đã gần ba mươi năm nay, thực lực của Trương Trung Hán đã không có thêm một chút tiến bộ nào.
Cụ ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Vậy mà giờ đây… Sở Hạo Vũ đột nhiên nói rằng, cụ ấy vẫn có thể tiến bộ hơn nữa.
Điều này sao có thể không khiến Trương Trung Hán kinh ngạc được đây!
Tông sư Hóa Kình không chỉ đơn giản là sự tiến bộ trong thực lực, mà quan trọng hơn là sự kéo dài của tuổi thọ.
Về cơ bản, có thể sống trên trăm tuổi hoàn toàn không thành vấn đề.
Rất nhiều tông sư thậm chí còn trẻ hơn so với tuổi thực rất nhiều.
“Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, ba năm nữa là ông sẽ có thể đột phá lên cảnh giới tông sư”, Sở Hạo Vũ chắp hai tay sau lưng rồi nói: “À, ông đừng quên chỉnh sửa lại quyền cước cho con nhóc đó nhé”.
“Trương Khả sao?”, Trương Trung Hán hơi sững sờ.
Mỗi ngày cụ ấy đều bảo Trương Khả lên núi đưa cơm cho Sở Hạo Vũ.
Về lý mà nói, hai người cũng có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Tại sao Sở Hạo Vũ lại không tự mình chỉ dạy cho Trương Khả?
Thái độ bây giờ của Sở Hạo Vũ rất đáng để suy ngẫm.
Chẳng lẽ thằng nhóc này lại xấu hổ khi dạy dỗ Trương Khả nên cố tình bảo cụ ấy dạy.
Sở Hạo Vũ có ý với Trương Khả sao?
“Đừng suy nghĩ nhiều, tôi đã nói là sẽ che chở nhà họ Trương các người, cho nên những chuyện như thế này chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến”, tu vi của Sở Hạo Vũ vẫn chưa khôi phục đến mức có thể thi triển thuật nắm bắt suy nghĩ người khác, cho nên anh hoàn toàn không biết những suy nghĩ đó của Trương Trung Hán.
Nhưng nhìn nụ cười của Trương Trung Hán, có vẻ như ông cụ này đã hiểu lầm điều gì đó.
Sở Hạo Vũ chẳng qua chỉ muốn nâng cao thực lực của Trương Trung Hán mà thôi.
Sở Hạo Vũ không thể lúc nào cũng ở bên để trông chừng nhà họ Trương.
Hơn nữa, cả một gia tộc chỉ có một ông cụ như vậy chống đỡ… Cho dù cao thủ Ám Kình ở bên ngoài có thể uy chấn một phương, nhưng vẫn quá yếu trong mắt Sở Hạo Vũ.
Chi bằng anh giúp Trương Trung Hán nâng cao thực lực của mình.
“Thật ra, tôi đã từng nghĩ đến việc nhận Trương Khả làm đồ đệ”, Sở Hạo Vũ bình thản nói.
“Nhận đồ đệ ư?”, khoảnh khắc nghe được câu này, trái tim Trương Trung Hán hơi run lên.
“Có điều, tôi đã quá lỗ mãng”, khi nói đến đây, Sở Hạo Vũ đưa tay xoa giữa hai chân mày.
Anh cũng quá coi trọng Trương Khả rồi.
Cô nhóc tính cách tùy tiện này, thật sự hơi ngông cuồng, quả thực không đủ khả năng trở thành đồ đệ của anh.
Còn Trương Trung Hán, sau khi nghe được nửa câu sau của Sở Hạo Vũ, cụ ấy cũng sửng sốt một hồi, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp… Sau đó cụ ấy cảm thấy hơi buồn bực.
Cho dù chỉ có thể trở thành đồ đệ của Sở Hạo Vũ, cũng là một cơ hội rất lớn đối với Tiểu Khả!
“Chuyện này, Tiểu Khả nó… đại sư Sở”, Trương Trung Hán muốn nói vài câu tốt đẹp.
“Tạm thời đừng nhắc tới chuyện này nữa, đạo… không thể truyền một cách tùy tiện”, Sở Hạo Vũ hơi cao giọng nói.
Sau đó, Sở Hạo Vũ giao việc Lưu Thuận Phong nợ tiền anh cho Trương Trung Hán.
Dù sao, anh cũng không sợ Lưu Thuận Phong sẽ không trả số tiền mua mạng sống này.
Đắc tội với Sở Hạo Vũ anh, sao có thể không phải trả giá chứ?
Đối với những người ở tầng lớp như Lưu Thuận Phong, việc chỉ bỏ ra một trăm triệu tệ đã có thể mua được mạng sống, hắn mừng còn không kịp.
Về phần đan dược tôi đã nói trước đó, còn phải chờ tôi tìm được một cái lò luyện thích hợp đã”, Sở Hạo Vũ thong dong nói.
Thang thuốc ư?
Sở Hạo Vũ còn hiểu cả dược lý sao?
Khi đi khắp nơi tìm kiếm phương thức chữa bệnh, Trương Trung Hán chỉ biết rằng có một phương pháp có thể giúp cho bệnh tình của mình thuyên giảm.
Đó là dùng nội lực của tông sư Hóa Kình để đã thông kinh mạch của cụ ấy.
Còn đan dược mà trước đây Sở Hạo Vũ từng đề cập, cụ ấy chỉ coi như đó là lời từ chối khéo mà thôi.
Về phần thang thuốc, mặc dù không tin lắm nhưng Trương Trung Hán vẫn sai người mang giấy và bút mực đến.
Chiếc bút trong tay Sở Hạo Vũ không ngừng uốn lượn, khiến cho mấy người có mặt ở đó lập tức trở nên hoa mắt.
Vương Bất Lưu Hành, Tử Huyết Đằng, Ô Kê Thảo, Xuyên Ô, Địa Ô, Thảo Ô…
“Mỗi ngày một ấm, sắc với lửa nhỏ trong nửa giờ.
Uống ba lần vào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối”, Sở Hạo Vũ nói.
“Những thứ này ư?”, không phải tất cả dược liệu đều vô cùng quý hiếm.
Trương Trung Hán nhìn lướt qua, trong số hàng chục loại dược liệu, cụ ấy cũng biết hơn một nửa.
Với thái độ nửa tin nửa ngờ, Trương Trung Hán dặn dò mấy người giúp việc nhanh chóng đi tìm.
Gần đó có một tiệm thuốc bắc, nên chẳng mấy chốc mà đám người giúp việc đã mang về đầy đủ.
“Mau đi sắc đi!”, Trương Trung Hán có vẻ hơi sốt ruột.
“À, nội công mà nhà họ Trương các người tu luyện có chút vấn đề”, trong lúc chờ sắc thuốc, Sở Hạo Vũ nói với vẻ thong dong.
Vừa nãy trong đầu anh đã ngẫm ra được nhược điểm của nội công của nhà họ Trương.
“Vấn đề ư?”, Trương Trung Hán nghi hoặc.
“Con nhóc nhà ông đã đánh nhau trước mặt tôi vài lần, ha ha.
Công pháp của cô ấy chắc là do ông dạy nhỉ”, Sở Hạo Vũ lãnh đạm nói.
Khi ở trong trang viên, đôi khi Trương Khả không phục, muốn tìm Sở Hạo Vũ đánh vài chiêu.
Có mấy lần cô ấy thậm chí thẳng thừng ra tay… Sau vài lần như vậy, Sở Hạo Vũ cũng đã đại khái nhìn thấu được võ thuật của nhà họ Trương.
“Không thể nào, nhà họ Trương chúng tôi đã kế thừa mấy trăm năm nay”, người lên tiếng là Trương Nghĩa Quân.
“Im miệng, Nghĩa Quân, đại sư Sở đã nói như vậy, nhất định phải có lý do của mình”, Trương Trung Hán cắt ngang lời chất vấn của con trai, rồi tự mình ngẫm nghĩ lại.
“Thế nào, không tin tôi sao?”, Sở Hạo Vũ hỏi ngược lại.
Sở Hạo Vũ từng thấy hàng trăm nghìn tiên thuật và đạo pháp.
Có thể nói kiến thức của anh hoàn toàn vượt xa những gì mà Trương Trung Hán có thể tưởng tượng được.
Mặc dù Sở Hạo Vũ không đi theo con đường võ thuật trái đất, nhưng cho dù là những tông sư Hóa Kình chân chính trong miệng Trương Trung Hán, hay là những danh gia đã thấm nhuần võ thuật hàng mấy chục năm, cũng không thể sánh được với một câu nói tùy tiện của Sở Hạo Vũ.
Đây là khoảng cách về tầm nhìn.
“Xin cậu Sở hãy chỉ dạy!”, Trương Trung Hán chắp tay thành quyền rồi cúi đầu nói.
Đối với Trương Trung Hán, việc thừa nhận những điểm yếu trong công pháp của nhà mình thật sự cần rất nhiều dũng khí.
Suy cho cùng, Trương Trung Hán cũng là một võ sĩ Ám Kình.
Tuy rằng vẫn chưa bước chân vào cảnh giới của tông sư, nhưng cụ ấy vẫn có sự kiêu ngạo của mình.
Vì vậy, trong khoảng thời gian tiếp theo, Sở Hạo Vũ bắt đầu chỉ điểm cho Trương Trung Hán.
Thời gian trôi qua trong nháy mắt.
Trương Trung Hán giống như một học sinh nghiêm túc, Sở Hạo Vũ chính là giáo viên.
Trước mặt Sở Hạo Vũ, cụ ấy liên tục gật đầu, thậm chí còn nhảy múa như một đứa trẻ khi nghe đến điểm quan trọng nào đó.
“Trời ạ, đây có còn là vị thủ trưởng đó không?”, Lưu Thuận Phong ở bên cạnh kinh ngạc đến không nói nên lời.
Đây chính là gia chủ của nhà họ Trương ở thành phố Tân Hải, từng tung hoành trong quân đội lẫn giới doanh nhân năm xưa.
Tuy bây giờ cụ ấy đã già, nhưng… uy nghiêm vẫn còn!
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trương Trung Hán trong dáng vẻ như thế này.
“Dường như cũng có lý!”, khi Sở Hạo Vũ chỉ dạy cho Trương Trung Hán, Trương Nghĩa Quân cũng đi theo để nghe.
Tuy rằng thực lực và tư chất về phương diện võ học, ông ta đều không bằng bố của mình, nhưng ông ta cũng được coi là có chút thực lực, cho nên vẫn có thể mơ hồ nắm được một số điểm mấu chốt.
“Ông cũng được coi là có chút tư chất, đáng tiếc là tuổi đã cao, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Hóa Kình”, Sở Hạo Vũ nhận xét.
Mấy ngày nay, anh cũng đã nghiên cứu sơ lược về võ thuật ở trái đất.
Có ba cấp độ gồm: Nội Kình, Ám Kình và Hóa Kình.
Trước mặt Sở Hạo Vũ, hai cấp độ đầu tiên yếu ớt không khác gì gà chó, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Tuy nhiên, cấp độ cuối cùng – tông sư Hóa Kình lại khiến Sở Hạo Vũ chú ý đến.
Võ thuật tu luyện đến cực hạn, có thể giải phóng nội lực ra ngoài.
Tuy là nội lực, nhưng lại có điểm tương đồng kỳ diệu với chân khí của anh.
Hơn nữa, nếu đã có Hóa Kình, vậy thì cảnh giới cao hơn Hóa Kình là gì, liệu trên trái đất còn tồn tại những cảnh giới cao hơn không?
“Tôi có thể trở thành… tông sư sao?”, lời nói của Sở Hạo Vũ như sấm rền bên tai Trương Trung Hán.
Đã gần ba mươi năm nay, thực lực của Trương Trung Hán đã không có thêm một chút tiến bộ nào.
Cụ ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Vậy mà giờ đây… Sở Hạo Vũ đột nhiên nói rằng, cụ ấy vẫn có thể tiến bộ hơn nữa.
Điều này sao có thể không khiến Trương Trung Hán kinh ngạc được đây!
Tông sư Hóa Kình không chỉ đơn giản là sự tiến bộ trong thực lực, mà quan trọng hơn là sự kéo dài của tuổi thọ.
Về cơ bản, có thể sống trên trăm tuổi hoàn toàn không thành vấn đề.
Rất nhiều tông sư thậm chí còn trẻ hơn so với tuổi thực rất nhiều.
“Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, ba năm nữa là ông sẽ có thể đột phá lên cảnh giới tông sư”, Sở Hạo Vũ chắp hai tay sau lưng rồi nói: “À, ông đừng quên chỉnh sửa lại quyền cước cho con nhóc đó nhé”.
“Trương Khả sao?”, Trương Trung Hán hơi sững sờ.
Mỗi ngày cụ ấy đều bảo Trương Khả lên núi đưa cơm cho Sở Hạo Vũ.
Về lý mà nói, hai người cũng có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Tại sao Sở Hạo Vũ lại không tự mình chỉ dạy cho Trương Khả?
Thái độ bây giờ của Sở Hạo Vũ rất đáng để suy ngẫm.
Chẳng lẽ thằng nhóc này lại xấu hổ khi dạy dỗ Trương Khả nên cố tình bảo cụ ấy dạy.
Sở Hạo Vũ có ý với Trương Khả sao?
“Đừng suy nghĩ nhiều, tôi đã nói là sẽ che chở nhà họ Trương các người, cho nên những chuyện như thế này chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến”, tu vi của Sở Hạo Vũ vẫn chưa khôi phục đến mức có thể thi triển thuật nắm bắt suy nghĩ người khác, cho nên anh hoàn toàn không biết những suy nghĩ đó của Trương Trung Hán.
Nhưng nhìn nụ cười của Trương Trung Hán, có vẻ như ông cụ này đã hiểu lầm điều gì đó.
Sở Hạo Vũ chẳng qua chỉ muốn nâng cao thực lực của Trương Trung Hán mà thôi.
Sở Hạo Vũ không thể lúc nào cũng ở bên để trông chừng nhà họ Trương.
Hơn nữa, cả một gia tộc chỉ có một ông cụ như vậy chống đỡ… Cho dù cao thủ Ám Kình ở bên ngoài có thể uy chấn một phương, nhưng vẫn quá yếu trong mắt Sở Hạo Vũ.
Chi bằng anh giúp Trương Trung Hán nâng cao thực lực của mình.
“Thật ra, tôi đã từng nghĩ đến việc nhận Trương Khả làm đồ đệ”, Sở Hạo Vũ bình thản nói.
“Nhận đồ đệ ư?”, khoảnh khắc nghe được câu này, trái tim Trương Trung Hán hơi run lên.
“Có điều, tôi đã quá lỗ mãng”, khi nói đến đây, Sở Hạo Vũ đưa tay xoa giữa hai chân mày.
Anh cũng quá coi trọng Trương Khả rồi.
Cô nhóc tính cách tùy tiện này, thật sự hơi ngông cuồng, quả thực không đủ khả năng trở thành đồ đệ của anh.
Còn Trương Trung Hán, sau khi nghe được nửa câu sau của Sở Hạo Vũ, cụ ấy cũng sửng sốt một hồi, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp… Sau đó cụ ấy cảm thấy hơi buồn bực.
Cho dù chỉ có thể trở thành đồ đệ của Sở Hạo Vũ, cũng là một cơ hội rất lớn đối với Tiểu Khả!
“Chuyện này, Tiểu Khả nó… đại sư Sở”, Trương Trung Hán muốn nói vài câu tốt đẹp.
“Tạm thời đừng nhắc tới chuyện này nữa, đạo… không thể truyền một cách tùy tiện”, Sở Hạo Vũ hơi cao giọng nói.
Sau đó, Sở Hạo Vũ giao việc Lưu Thuận Phong nợ tiền anh cho Trương Trung Hán.
Dù sao, anh cũng không sợ Lưu Thuận Phong sẽ không trả số tiền mua mạng sống này.
Đắc tội với Sở Hạo Vũ anh, sao có thể không phải trả giá chứ?
Đối với những người ở tầng lớp như Lưu Thuận Phong, việc chỉ bỏ ra một trăm triệu tệ đã có thể mua được mạng sống, hắn mừng còn không kịp.
Danh sách chương