Hơn nữa Lưu Thuận Phong cũng rất vui vẻ khi bỏ ra số tiền này, thậm chí hắn còn muốn kết bạn với Sở Hạo Vũ.
“Đại sư Sở, chỉ cần ở trong địa phận Liên Châu, có việc gì cần Lưu Thuận Phong tôi giúp đỡ thì anh cứ lên tiếng”, Lưu Thuận Phong nhiệt tình nói.
Mặc dù hơi tiếc số tiền một trăm triệu tệ, nhưng nếu được làm bạn với Sở Hạo Vũ thì thật sự là một vinh dự to lớn đối với hắn.
Đương nhiên, Sở Hạo Vũ cũng không yêu thích tiền tài của những người phàm này.
Suy cho cùng, bây giờ, trong môi trường này, thực lực của anh vẫn chưa hoàn toàn vượt bậc, vì vậy anh không thể quá tùy tiện, không thể cướp lấy thứ mình muốn, mà nhất định phải tuân theo quy tắc của thế giới này.
Sở Hạo Vũ cũng cần tiền, không nói đến tư liệu cho trận pháp tích tụ linh khí mà Sở Hạo Vũ sắp xây trên núi, chỉ riêng bây giờ, lò luyện đan mà Sở Hạo Vũ chuẩn bị dùng để luyện đan, đều cần phải bỏ tiền ra để mua...!Hơn nữa còn chưa chắc có thể mua được.
“Gần đây có buổi đấu giá đồ cổ nào ở Tân Hải không?”, nghĩ đến đây, Sở Hạo Vũ bèn hỏi Trương Trung Hán.
“Buổi đấu giá ư? Cậu Sở...!Phải rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chẳng phải là ở tiệm đồ cổ sao”, Trương Trung Hán đột nhiên hiểu ra.
Khi thực lực đã đạt đến một cảnh giới nhất định, người ta sẽ thích chơi một vài thứ có thể nuôi dưỡng tâm hồn mình.
Trương Trung Hán lục lọi trong đầu, rất nhanh đã tìm ra được đáp án.
“Thứ sáu tới sẽ có một buổi đấu giá đồ cổ ở Tụ Bảo Các ở phía nam thành phố.
Nếu đại sư Sở có hứng thú, cậu có thể đi xem cùng Nghĩa Quân”, Trương Trung Hán trả lời.
Sở Hạo Vũ khẽ gật đầu, bày tỏ đồng ý.
“À, cô gái tên là Sở Giai Kỳ mà tôi nhờ ông điều ra, đã có manh mối gì chưa?”, thái độ của anh trước đó vẫn luôn khá bình tĩnh, chỉ khi nói ra ba chữ Sở Giai Kỳ này, tâm trạng của Sở Hạo Vũ mới có sự dao động.
Bốn trăm năm thăng trầm, băng qua bầu trời đầy sao, tất cả đều chỉ vì cô ấy.
Chấp niệm mãi vẫn không dứt được.
Theo một nghĩa nào đó, Sở Giai Kỳ chính là “đạo” của Sở Hạo Vũ.
“Chuyện này, tôi đã cố gắng hết sức phái người đi điều tra rồi, thế nhưng...”, Trương Trung Hán lắc đầu, khuôn mặt hơi ủ rũ.
Tại sao dựa vào mạng lưới tin tức của nhà họ Trương mà ngay cả một cô gái cũng không tìm được.
“Tiếp tục điều tra”, Sở Hạo Vũ lãnh đạm nói, sau đó anh chậm rãi đi ra khỏi cửa đại sảnh.
“Bố...”
Đợi sau khi Sở Hạo Vũ đi được nửa phút và hoàn toàn biến mất ở ngã rẽ, Trương Nghĩa Quân mới chậm rãi lên tiếng.
Ông ta muốn nói hay hỏi gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vì những lời nói xằng nói bậy của Trương Khả, trong suy nghĩ của Trương Nghĩa Quân trước đây, Sở Hạo Vũ vốn dĩ là hình tượng một ông lão có phong thái của thần tiên.
Nhưng không ngờ người thật ở ngoài lại như thế này.
Quá trẻ, như một thằng nhóc ranh.
Nhưng ánh mắt cậu ta lại sắc bén đến đáng sợ!
Trình độ võ học của cậu ta thật phi thường, dao súng đều không thể khiến cậu ta bị thương dù chỉ một chút.
Thậm chí cậu ta có thể nhìn thấu được võ học kế thừa hàng trăm năm của nhà họ Trương chỉ với vài câu nói.
“Bây giờ con đã hiểu rồi chứ, cậu ấy chính là quý nhân của nhà chúng ta”, Trương Trung Hán bình thản nói, sau đó nhìn Lưu Thuận Phong lễ phép đứng ở bên cạnh bằng ánh mắt cảnh cáo.
Mãi cho đến sau khi Sở Hạo Vũ rời đi, cơ thể Lưu Thuận Phong mới ngừng run rẩy.
“Bố của cậu đã từng theo tôi đi chiến đấu, tuy nhiên, đó là bố của cậu.
Hơn nữa lần này không phải là chú Trương tôi cầu xin giúp cậu, mà là cậu Sở đã bỏ qua cho cậu, chỉ có điều...!Nếu còn có lần sau, thì cậu đừng trách tôi không nể mặt”, Trương Trung Hán nghiêm giọng cảnh cáo, trong mắt cụ ấy lóe lên vẻ hung ác.
“Vâng… Cháu làm sao dám!”, Lưu Thuận Phong không khỏi run rẩy.
...!
Sở Hạo Vũ lại lái xe trở về trang viên ở Nam Sơn.
Sau trận ầm ĩ ngày hôm nay, khi anh tiếp tục ngồi thiền, anh phát hiện tu vi từ lâu đã không hề có tiến bộ của mình nay đã có vết tích của sự thay đổi.
Ngay cả khi ở một nơi linh khí cạn kiệt như vậy, mà Sở Hạo Vũ cũng chỉ mất không đến nửa tháng để bắt đầu từ con số không đến cảnh giới Tụ Khí trung kỳ như bây giờ.
“Lẽ nào đi nhiều, xem nhiều, còn có lợi đối với việc tu luyện sao?”, Sở Hạo Vũ suy ngẫm.
Quả thực, ở thế giới đó, thực lực của anh là mạnh mẽ vô tận.
Tuy nhiên, cõi lòng của anh lại chưa đủ.
Sở Hạo Vũ quá lạnh lùng, ngoại trừ nỗi nhớ dành cho em gái, Sở Hạo Vũ gần như sống mà không có bất kỳ tình cảm nào khác.
Hồng trần luyện tâm!
Cũng giống như trà đạo, trà ngon nhưng phải pha bằng loại nước thích hợp thì mới được.
Dù sao, ngôi sao xa xôi ở ngoài rìa vũ trụ này mới chính là quê hương của Sở Hạo Vũ.
Hơn nữa, đi ra thế giới bên ngoài như thế này cũng rất hữu ích cho những hiểu biết của anh.
“Sau này mình vẫn nên đi ra ngoài nhiều hơn”, Sở Hạo Vũ thầm quyết định.
Sáng sớm hôm sau, khi Sở Hạo Vũ còn đang ngồi thiền, anh đã bị Trương Khả làm ồn.
“Sở Hạo Vũ, anh không biết đâu.
Vẻ mặt của bố tôi khi nhắc đến anh có vẻ như bị dọa không hề nhẹ.
Không ngờ buổi họp lớp gì đó của anh lại được tổ chức trong khách sạn của ông ấy”.
“Ông ấy còn tưởng đại sư Sở của chúng ta là một ông già với bộ râu bạc trắng cơ”.
“Anh sao lại kỳ lạ như vậy…”
Trương Khả không ngừng nói huyên thuyên bên tai Sở Hạo Vũ.
“Ồn quá!”, Sở Hạo Vũ mở mắt ra.
“Quả nhiên, anh không phải đang ngủ, tôi biết ngay mà, làm gì có ai lại ngủ ngồi như vậy chứ”, Trương Khả bĩu môi khinh thường.
Mỗi ngày đều lên núi ba lần để đưa cơm cho Sở Hạo Vũ, ban đầu Trương Khả không mấy vui vẻ, nhưng đến bây giờ đã thành thói quen...!Cô ấy coi đó như là rèn luyện thân thể.
“Mà này, hóa ra đại sư Sở của chúng ta cũng có bạn học, tôi còn tưởng con người anh không vướng bận khói bụi nhân gian cơ”, Trương Khả lại bắt đầu nói huyên thuyên không ngớt.
Sở Hạo Vũ bắt đầu thấy hối hận vì ngày hôm qua đã không nói với Trương Trung Hán một tiếng, bảo cụ ấy đừng có ngày nào cũng sai con nhóc này lên đây.
“Đại sư Sở, hay là hôm nay anh cùng tôi xuống núi đi, hôm nay trường chúng tôi khai giảng”, Trương Khả chuyển đề tài.
Sở Hạo Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đừng mà, tôi, tôi… dễ thương như vậy, chẳng lẽ đại sư Sở lại nhẫn tâm từ chối sao?”, Trương Khả nhìn Sở Hạo Vũ rồi chớp chớp đôi mắt.
“Cô không tìm được người đi cùng hả?”, Sở Hạo Vũ nhướng mày.
“Ừ, cứ cho là vậy đi.
Mẹ tôi mất sớm, còn bố tôi thì ngày hôm qua anh cũng thấy rồi đấy, suốt ngày bận rộn, làm gì có thời gian quan tâm đến tôi”, Trương Khả tỏ ra bất mãn.
Sở Hạo Vũ hơi sững sờ.
Anh đột nhiên phát hiện ra một vấn đề quan trọng.
“Cô vẫn đang học đại học ư?”
“Đương nhiên, tôi có chỗ nào không giống sinh viên đại học chứ!”, Trương Khả vừa nói vừa ưỡn ngực.
“Vậy tại sao mỗi ngày cô đều có thời gian lên núi như vậy?”
“Trốn học đó!”
Cô ấy nói câu đó như một điều hiển nhiên, không hề cảm thấy đỏ mặt dù chỉ một chút.
Nói cách khác, việc Trương Khả mỗi ngày đưa cơm là ý của Trương Trung Hán…
Sở Hạo Vũ nói không nên lời, anh chỉ có thể cười gượng.
“Được rồi, tôi sẽ đi cùng cô nửa ngày”, cuối cùng Sở Hạo Vũ vẫn bị Trương Khả lôi kéo.
Hơn nữa, anh đã tu luyện đến cảnh giới Tụ Khí trung kỳ, khó có thể tiến bộ trong thời gian ngắn.
Thay vì cứ vướng bận chuyện đó, chi bằng ra ngoài đi dạo với con nhóc này.
“Để tôi lái chiếc xe này đi.
Tôi còn chưa từng được lái chiếc xe tốt như vậy bao giờ”, vừa đi ra khỏi cổng trang viên, Trương Khả liền chỉ vào chiếc Bugatti Veyron trước cửa rồi nói.
Thật ra, nói một cách chính xác, không phải là Trương Khả chưa từng được lái chiếc xe tốt như vậy bao giờ, mà là Trương Khả thậm chí còn chưa được sở hữu một chiếc xe cho riêng mình.
Chưa tốt nghiệp đại học thì không được phép mua xe.
Đây là yêu cầu của Trương Nghĩa Quân.
Ngay cả khi Trương Khả cầu xin ở trước mặt ông nội như thế nào, cũng không thể lay chuyển được bố của cô ấy.
Trương Khả đã tranh thủ thời gian thi lấy bằng lái xe, nhưng cô ấy vẫn chưa có cơ hội thực hành.
Vì vậy Trương Khả rất ngưỡng mộ Sở Hạo Vũ, anh có thể có được một chiếc xe một cách dễ dàng như vậy.
“Cô học trường đại học nào? Năm thứ mấy?”, Sở Hạo Vũ ngồi ở ghế phó lái, anh tùy tiện hỏi.
“Đại học Tân Hải, năm thứ hai”.
“Đại sư Sở, chỉ cần ở trong địa phận Liên Châu, có việc gì cần Lưu Thuận Phong tôi giúp đỡ thì anh cứ lên tiếng”, Lưu Thuận Phong nhiệt tình nói.
Mặc dù hơi tiếc số tiền một trăm triệu tệ, nhưng nếu được làm bạn với Sở Hạo Vũ thì thật sự là một vinh dự to lớn đối với hắn.
Đương nhiên, Sở Hạo Vũ cũng không yêu thích tiền tài của những người phàm này.
Suy cho cùng, bây giờ, trong môi trường này, thực lực của anh vẫn chưa hoàn toàn vượt bậc, vì vậy anh không thể quá tùy tiện, không thể cướp lấy thứ mình muốn, mà nhất định phải tuân theo quy tắc của thế giới này.
Sở Hạo Vũ cũng cần tiền, không nói đến tư liệu cho trận pháp tích tụ linh khí mà Sở Hạo Vũ sắp xây trên núi, chỉ riêng bây giờ, lò luyện đan mà Sở Hạo Vũ chuẩn bị dùng để luyện đan, đều cần phải bỏ tiền ra để mua...!Hơn nữa còn chưa chắc có thể mua được.
“Gần đây có buổi đấu giá đồ cổ nào ở Tân Hải không?”, nghĩ đến đây, Sở Hạo Vũ bèn hỏi Trương Trung Hán.
“Buổi đấu giá ư? Cậu Sở...!Phải rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chẳng phải là ở tiệm đồ cổ sao”, Trương Trung Hán đột nhiên hiểu ra.
Khi thực lực đã đạt đến một cảnh giới nhất định, người ta sẽ thích chơi một vài thứ có thể nuôi dưỡng tâm hồn mình.
Trương Trung Hán lục lọi trong đầu, rất nhanh đã tìm ra được đáp án.
“Thứ sáu tới sẽ có một buổi đấu giá đồ cổ ở Tụ Bảo Các ở phía nam thành phố.
Nếu đại sư Sở có hứng thú, cậu có thể đi xem cùng Nghĩa Quân”, Trương Trung Hán trả lời.
Sở Hạo Vũ khẽ gật đầu, bày tỏ đồng ý.
“À, cô gái tên là Sở Giai Kỳ mà tôi nhờ ông điều ra, đã có manh mối gì chưa?”, thái độ của anh trước đó vẫn luôn khá bình tĩnh, chỉ khi nói ra ba chữ Sở Giai Kỳ này, tâm trạng của Sở Hạo Vũ mới có sự dao động.
Bốn trăm năm thăng trầm, băng qua bầu trời đầy sao, tất cả đều chỉ vì cô ấy.
Chấp niệm mãi vẫn không dứt được.
Theo một nghĩa nào đó, Sở Giai Kỳ chính là “đạo” của Sở Hạo Vũ.
“Chuyện này, tôi đã cố gắng hết sức phái người đi điều tra rồi, thế nhưng...”, Trương Trung Hán lắc đầu, khuôn mặt hơi ủ rũ.
Tại sao dựa vào mạng lưới tin tức của nhà họ Trương mà ngay cả một cô gái cũng không tìm được.
“Tiếp tục điều tra”, Sở Hạo Vũ lãnh đạm nói, sau đó anh chậm rãi đi ra khỏi cửa đại sảnh.
“Bố...”
Đợi sau khi Sở Hạo Vũ đi được nửa phút và hoàn toàn biến mất ở ngã rẽ, Trương Nghĩa Quân mới chậm rãi lên tiếng.
Ông ta muốn nói hay hỏi gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vì những lời nói xằng nói bậy của Trương Khả, trong suy nghĩ của Trương Nghĩa Quân trước đây, Sở Hạo Vũ vốn dĩ là hình tượng một ông lão có phong thái của thần tiên.
Nhưng không ngờ người thật ở ngoài lại như thế này.
Quá trẻ, như một thằng nhóc ranh.
Nhưng ánh mắt cậu ta lại sắc bén đến đáng sợ!
Trình độ võ học của cậu ta thật phi thường, dao súng đều không thể khiến cậu ta bị thương dù chỉ một chút.
Thậm chí cậu ta có thể nhìn thấu được võ học kế thừa hàng trăm năm của nhà họ Trương chỉ với vài câu nói.
“Bây giờ con đã hiểu rồi chứ, cậu ấy chính là quý nhân của nhà chúng ta”, Trương Trung Hán bình thản nói, sau đó nhìn Lưu Thuận Phong lễ phép đứng ở bên cạnh bằng ánh mắt cảnh cáo.
Mãi cho đến sau khi Sở Hạo Vũ rời đi, cơ thể Lưu Thuận Phong mới ngừng run rẩy.
“Bố của cậu đã từng theo tôi đi chiến đấu, tuy nhiên, đó là bố của cậu.
Hơn nữa lần này không phải là chú Trương tôi cầu xin giúp cậu, mà là cậu Sở đã bỏ qua cho cậu, chỉ có điều...!Nếu còn có lần sau, thì cậu đừng trách tôi không nể mặt”, Trương Trung Hán nghiêm giọng cảnh cáo, trong mắt cụ ấy lóe lên vẻ hung ác.
“Vâng… Cháu làm sao dám!”, Lưu Thuận Phong không khỏi run rẩy.
...!
Sở Hạo Vũ lại lái xe trở về trang viên ở Nam Sơn.
Sau trận ầm ĩ ngày hôm nay, khi anh tiếp tục ngồi thiền, anh phát hiện tu vi từ lâu đã không hề có tiến bộ của mình nay đã có vết tích của sự thay đổi.
Ngay cả khi ở một nơi linh khí cạn kiệt như vậy, mà Sở Hạo Vũ cũng chỉ mất không đến nửa tháng để bắt đầu từ con số không đến cảnh giới Tụ Khí trung kỳ như bây giờ.
“Lẽ nào đi nhiều, xem nhiều, còn có lợi đối với việc tu luyện sao?”, Sở Hạo Vũ suy ngẫm.
Quả thực, ở thế giới đó, thực lực của anh là mạnh mẽ vô tận.
Tuy nhiên, cõi lòng của anh lại chưa đủ.
Sở Hạo Vũ quá lạnh lùng, ngoại trừ nỗi nhớ dành cho em gái, Sở Hạo Vũ gần như sống mà không có bất kỳ tình cảm nào khác.
Hồng trần luyện tâm!
Cũng giống như trà đạo, trà ngon nhưng phải pha bằng loại nước thích hợp thì mới được.
Dù sao, ngôi sao xa xôi ở ngoài rìa vũ trụ này mới chính là quê hương của Sở Hạo Vũ.
Hơn nữa, đi ra thế giới bên ngoài như thế này cũng rất hữu ích cho những hiểu biết của anh.
“Sau này mình vẫn nên đi ra ngoài nhiều hơn”, Sở Hạo Vũ thầm quyết định.
Sáng sớm hôm sau, khi Sở Hạo Vũ còn đang ngồi thiền, anh đã bị Trương Khả làm ồn.
“Sở Hạo Vũ, anh không biết đâu.
Vẻ mặt của bố tôi khi nhắc đến anh có vẻ như bị dọa không hề nhẹ.
Không ngờ buổi họp lớp gì đó của anh lại được tổ chức trong khách sạn của ông ấy”.
“Ông ấy còn tưởng đại sư Sở của chúng ta là một ông già với bộ râu bạc trắng cơ”.
“Anh sao lại kỳ lạ như vậy…”
Trương Khả không ngừng nói huyên thuyên bên tai Sở Hạo Vũ.
“Ồn quá!”, Sở Hạo Vũ mở mắt ra.
“Quả nhiên, anh không phải đang ngủ, tôi biết ngay mà, làm gì có ai lại ngủ ngồi như vậy chứ”, Trương Khả bĩu môi khinh thường.
Mỗi ngày đều lên núi ba lần để đưa cơm cho Sở Hạo Vũ, ban đầu Trương Khả không mấy vui vẻ, nhưng đến bây giờ đã thành thói quen...!Cô ấy coi đó như là rèn luyện thân thể.
“Mà này, hóa ra đại sư Sở của chúng ta cũng có bạn học, tôi còn tưởng con người anh không vướng bận khói bụi nhân gian cơ”, Trương Khả lại bắt đầu nói huyên thuyên không ngớt.
Sở Hạo Vũ bắt đầu thấy hối hận vì ngày hôm qua đã không nói với Trương Trung Hán một tiếng, bảo cụ ấy đừng có ngày nào cũng sai con nhóc này lên đây.
“Đại sư Sở, hay là hôm nay anh cùng tôi xuống núi đi, hôm nay trường chúng tôi khai giảng”, Trương Khả chuyển đề tài.
Sở Hạo Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đừng mà, tôi, tôi… dễ thương như vậy, chẳng lẽ đại sư Sở lại nhẫn tâm từ chối sao?”, Trương Khả nhìn Sở Hạo Vũ rồi chớp chớp đôi mắt.
“Cô không tìm được người đi cùng hả?”, Sở Hạo Vũ nhướng mày.
“Ừ, cứ cho là vậy đi.
Mẹ tôi mất sớm, còn bố tôi thì ngày hôm qua anh cũng thấy rồi đấy, suốt ngày bận rộn, làm gì có thời gian quan tâm đến tôi”, Trương Khả tỏ ra bất mãn.
Sở Hạo Vũ hơi sững sờ.
Anh đột nhiên phát hiện ra một vấn đề quan trọng.
“Cô vẫn đang học đại học ư?”
“Đương nhiên, tôi có chỗ nào không giống sinh viên đại học chứ!”, Trương Khả vừa nói vừa ưỡn ngực.
“Vậy tại sao mỗi ngày cô đều có thời gian lên núi như vậy?”
“Trốn học đó!”
Cô ấy nói câu đó như một điều hiển nhiên, không hề cảm thấy đỏ mặt dù chỉ một chút.
Nói cách khác, việc Trương Khả mỗi ngày đưa cơm là ý của Trương Trung Hán…
Sở Hạo Vũ nói không nên lời, anh chỉ có thể cười gượng.
“Được rồi, tôi sẽ đi cùng cô nửa ngày”, cuối cùng Sở Hạo Vũ vẫn bị Trương Khả lôi kéo.
Hơn nữa, anh đã tu luyện đến cảnh giới Tụ Khí trung kỳ, khó có thể tiến bộ trong thời gian ngắn.
Thay vì cứ vướng bận chuyện đó, chi bằng ra ngoài đi dạo với con nhóc này.
“Để tôi lái chiếc xe này đi.
Tôi còn chưa từng được lái chiếc xe tốt như vậy bao giờ”, vừa đi ra khỏi cổng trang viên, Trương Khả liền chỉ vào chiếc Bugatti Veyron trước cửa rồi nói.
Thật ra, nói một cách chính xác, không phải là Trương Khả chưa từng được lái chiếc xe tốt như vậy bao giờ, mà là Trương Khả thậm chí còn chưa được sở hữu một chiếc xe cho riêng mình.
Chưa tốt nghiệp đại học thì không được phép mua xe.
Đây là yêu cầu của Trương Nghĩa Quân.
Ngay cả khi Trương Khả cầu xin ở trước mặt ông nội như thế nào, cũng không thể lay chuyển được bố của cô ấy.
Trương Khả đã tranh thủ thời gian thi lấy bằng lái xe, nhưng cô ấy vẫn chưa có cơ hội thực hành.
Vì vậy Trương Khả rất ngưỡng mộ Sở Hạo Vũ, anh có thể có được một chiếc xe một cách dễ dàng như vậy.
“Cô học trường đại học nào? Năm thứ mấy?”, Sở Hạo Vũ ngồi ở ghế phó lái, anh tùy tiện hỏi.
“Đại học Tân Hải, năm thứ hai”.
Danh sách chương