Bên ngoài phòng riêng.

Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, trong lòng có cảm giác bất an không thể hiểu được, hắn vô thức liếc nhìn Lý Vỹ Quang: "Anh Quang, chúng ta sẽ không sao chứ, sao ông chủ Hoàng lại vội vàng đuổi chúng ta đi ra ngoài vậy?"

"Ông chủ Hoàng sẽ không..."

Trong lòng Lý Vỹ Quang cũng không chắc chắn lắm.

Tuy nhiên, khi đối mặt với đàn em vẫn nên bày ra phong thái của mình, gã nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Cậu đang nói bậy bạ gì đó? Ông chủ Hoàng là ai chứ, là người cậu có thể bàn luận lung tung sao? Lần sau không được nói câu đó trước mặt ông chủ Hoàng nữa, nếu không ông trời cũng không cứu được cậu!"

Lưu Vũ vội vàng gật đầu nói “Vâng!”.

Lý Vỹ Quang không yên lòng, hít một hơi thuốc, rồi lại nhả khói ra.

"Cậu yên tâm!"

"Ông chủ Hoàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho thằng nhóc kia đâu. Mặc dù thằng nhóc đó có thể có chút tiền nhưng ông chủ Hoàng có tiếng nói ở cả giới chính trị và xã hội đen của thành phố Lâm Châu. Giang Thành còn chưa đến mức có thể ra lệnh cho ông chủ Hoàng, cứ chờ mà xem."

Lưu Vũ gật đầu, trong lòng cũng hơi an tâm lại.

Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có thể hạ gục tên Giang Thành này là được!

Trong phòng riêng.

Hoàng Thông Giám cảm thấy đầu gối mình nhũn cả ra, nếu không phải mấy năm nay đã quen với sóng gió thì lúc này nhất định đã quỳ xuống đất rồi. Ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Giang thiếu... À không, anh Thành, sao anh đến mà không nói cho tôi trước một tiếng để tôi đích thân ra đón anh?"

"Tôi không muốn để người khác biết tôi là ai, ông hiểu chưa?"

"Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu! Anh Thành cứ yên tâm!"

Lúc này Hoàng Thông Giám không hề có một chút phong thái nào của ông chủ mà giống như một tên đàn em theo đuôi đại ca của mình lang bạt giang hồ, Hoàng Thông Giám hạ thấp mình vì không muốn đi vào vết xe đổ của nhà họ Vương.

Thế lực của Giang Thành thật sự rất đáng sợ!

Nhà họ Vương bị hủy chỉ trong chớp mắt.

Vương Giác Dân thậm chí còn không có sức chống trả trước mặt người cậu thanh niên này, ngã xuống giống như một người khổng lồ trên đôi chân đất sét.

Tầm mắt Hoàng Thông Giám quét qua bàn thức ăn lớn, vội vàng nói: "Anh Thành cứ yên tâm, bàn đồ ăn hôm nay xem như là tôi mời anh. Tôi hứa là anh không phải trả lấy một xu, anh thấy thế nào?"

Giang Thành nở nụ cười.

Từng tràng cười khiến da đầu Hoàng Thông Giám tê rần, ông ta luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.



"Ý tốt của ông tôi nhận, chẳng qua..."

Giang Thành đổi chủ đề, giọng nói trở nên lạnh lùng, cười lạnh nói: "Chẳng qua là có người muốn bày Hồng Môn Yến ép tôi ăn hết bàn thức ăn này. Ông chủ Hoàng, ông nghĩ tôi có nên thưởng cho những người này cái gì đó hay không, chẳng hạn như bàn thức ăn này không?"

Hoàng Thông Giám là một người tinh ý.

Ông ta lập tức hiểu được Lý Vỹ Quang và Lưu Vũ đã hợp tác bày trò và chuẩn bị để Giang Thành nhảy vào. Mà Hoàng Thông Giám ông là phần quan trọng nhất của cái bẫy này. Hoàng Thông Giám cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, vội vàng nói: "Anh Thành sáng suốt, mấy tên nhóc con này nên bị trừng phạt!"

"Chuyện này tôi không hề biết gì cả, còn nhờ phải nhờ vào sự thông minh của anh Thành!"

Hoàng Thông Giám thật tội nghiệp, suýt nữa thì quỳ xuống rồi.

Thấy ông ta có thái độ tốt như vậy, Giang Thành xua tay nói: "Đã như vậy tôi không làm khó ông nữa. Tôi có thể trả tiền, nhưng không ai có thể ép tôi móc ví ra. Ông biết không, nếu chọc tức tôi hậu quả sẽ rất khó lường."

"Hiểu chưa?"

Hoàng Thông Giám gật đầu như bổ củi, nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi! Chuyện này tôi sẽ giải quyết."

Giang Thành hơi gật đầu.

Anh tin Hoàng Thông Giám có thể cho anh một câu trả lời thỏa đáng. Hoàng Thông Giám xoay người, mở cửa phòng riêng và hét với mấy người đứng sau cánh cửa: "Ba người các cậu vào đây cho tôi. Tôi có chuyện muốn hỏi mấy người, vào đi!"

Lý Vỹ Quang sợ run cả người, tàn thuốc rơi xuống đất.

Sau khi Lưu Vũ và Chu Mộng Khê phản ứng lại cũng đi vào phòng riêng, Lý Vỹ Quang nặn ra một nụ cười rất khó coi: "Ông chủ Hoàng, anh sao vậy? Thằng nhóc này chọc giận anh đúng không? Chỉ cần anh ra lệnh, em hứa sẽ đánh chết nó!"

Đôi mắt Lý Vỹ Quang lóe lên sự hung ác.

Hoàng Thông Giám hoảng sợ trong lòng, Lý Vỹ Quang đúng thật là rất giỏi hại người.

Cậu muốn chết thì cứ chết đi, đừng có lôi tôi vào!

"Đến lúc này mà cậu còn muốn lừa tôi sao? Khách hàng ở nhà hàng Tử Kinh Cách là thượng đế của chúng ta. Vừa rồi vị khách hàng này nói rằng bàn đồ ăn này là do các người gọi, đúng không?" Đôi mắt sắc như chim ưng của Hoàng Thông Giám khiến Lý Vỹ Quang rùng mình.

Về phần Lưu Vũ...

Hắn hoàn toàn không dám mở miệng.

Lý Vỹ Quang cảm thấy mình phải giải thích điều gì đó, trước mặt Hoàng Thông Giám, gã như một con chó, nói một cách yếu ớt: "Ông chủ Hoàng, những lời này chắc chắn là do tên kia nói, không phải như vậy đâu, đều là do Giang Thành bịa ra đấy, Lưu Vũ cũng có thể làm chứng!"

"Đúng... đúng vậy, đều là do Giang Thành bịa ra đấy!" Lưu Vũ vội vàng hùa theo.

Hoàng Thông Giám nhìn chằm chằm vào hai người Lý Vỹ Quang, Chu Mộng Khê vẫn không biết rằng tai họa đang lặng lẽ đến gần, cô ta thấy vậy cũng phụ họa theo: "Ông chủ Hoàng, tôi cũng có thể làm chứng rằng Giang Thành muốn ăn quỵt bữa cơm này. Cũng may quản lý Lý đã đứng ra ngăn cản, nếu không Giang Thành đã chạy mất rồi!"



"Được lắm!"

Hoàng Thông Giám nở nụ cười.

Chỉ là nụ cười của ông ta cực kỳ lạnh lùng, còn có một loại thờ ơ, vô tình.

"Bốp!"

Hoàng Thông Giám bất thình lình tát vào mặt Lý Vỹ Quang, Lý Vỹ Quang lập tức ngã xuống đất, gã che mặt kinh ngạc: "Ông chủ Hoàng, anh sao vậy? Em thật sự không có nói dối, Giang Thành đúng là muốn ăn quỵt, em..."

Gã còn chưa dứt lời, Hoàng Thông Giám đã mất kiên nhẫn.

Hoàng Thông Giám lại đá một phát vào bụng Lý Vỹ Quang, dịch vị dạ dày của Lý Vỹ Quang gần như muốn nôn ra. Lúc này Hoàng Thông Giám mới hung dữ nói: "Hoàng Thông Giám tôi đã tiếp xúc với vô số người, cậu cho rằng tôi không biết cậu đang nói dối sao? Cậu đi theo tôi đã mấy năm rồi, có biết hậu quả của việc nói dối là gì không?"

Ánh mắt Lý Vỹ Quang lộ ra vẻ sợ hãi.

Từng có một đàn em của Hoàng Thông Giám bị Hoàng Thông Giám cứng rắn cắt lưỡi vì tội nói dối. Lý Vỹ Quang không muốn đi vào vết xe đổ của người đó, vội vàng đứng dậy rồi quỳ xuống đất khóc lóc: "Ông chủ Hoàng giơ cao đánh khẽ, em sẽ nói ra tất cả, em sẽ nói tất cả mà!"

Lưu Vũ hoảng sợ.

"Anh Lý, có một số chuyện anh không thể nói bậy!"

Nếu để Hoàng Thông Giám biết rằng chủ mưu là hắn thì dù không chết cũng phải bị lột da, nhưng Lý Vỹ Quang vì bảo vệ bản thân thì sao có thể bảo vệ cho Lưu Vũ được nữa, gã nói hết toàn bộ kế hoạch của Lưu Vũ và Chu Mộng Khê.

Dù là Chu Mộng Khê cũng tái mặt, thân mình lung lay muốn ngã.

Hoàng Thông Giám còn hoảng sợ trong lòng, liếc mắt nhìn Giang Thành vẫn bình tĩnh như vậy, may là ông ta nhận ra thân phận của người này, nếu không lỡ như xảy ra chuyện gì, sợ rằng Kinh Tử Các đã sừng sững ở Lâm Châu nhiều năm nay cũng sẽ sụp đổ.

Nghĩ đến điều này, Hoàng Thông Giám lại nổi giận.

"Được lắm, cậu dám gây chuyện trên địa bàn của tôi. Lý Vỹ Quang, sau này cậu cút khỏi đây cho tôi. Cậu chủ động từ chức quản lý nhà hàng này đi, tôi sẽ không làm khó cậu. Còn có... Lưu Vũ đúng không? Chi phí của ngày hôm nay đã được tổng kết, không được thiếu một xu nào!"

Đầu óc Lưu Vũ trống rỗng.

Hắn nào dám làm trái ý Hoàng Thông Giám, dù là cha hắn đến đây cũng không dám chống đối Hoàng Thông Giám.

Nhưng hắn không cam lòng.

Tại sao chứ? Tại sao Giang Thành có thể thoát khỏi cửa ải này?

Lưu Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện