"Tích!"

Lưu Vũ quét thẻ thanh toán.

Nếu để cho cha hắn biết hắn đã tiêu nhiều như vậy, sợ rằng sẽ cho hắn một trận nát mông, mặc dù gia đình Lưu Vũ khá giàu có nhưng cũng không gánh nổi cách tiêu tiền này của Lưu Vũ. Lưu Vũ có thể tưởng tượng được cha hắn sẽ dần dần cắt giảm chi phí sinh hoạt của mình.

Đây là một trăm ngàn tệ đấy!

Sự lạnh lùng trên mặt Hoàng Thông Giám vẫn chưa phai nhạt, ông ta đá vào Lý Vỹ Quang đang quỳ trên mặt đất, nói: "Đồ khốn kiếp, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rằng khách hàng là thượng đế của nhà hàng rồi, cậu còn dám bày trò gài bẫy khách như vậy. Mau dập đầu xin lỗi vị khách này cho tôi!"

Lưu Vũ và Chu Mộng Khê thay đổi sắc mặt.

Hoàng Thông Giám làm vậy có phải là hơi quá đáng rồi không? Giang Thành cùng lắm chỉ là một thằng rác rưởi đi. Còn Lý Vỹ Quang dù sao cũng là quản lý của Kinh Tử Các, chẳng lẽ ông ta không sợ sau này Lý Vỹ Quang sẽ ngấm ngầm trả thù Giang Thành sao? Huống hồ Giang Thành làm gì có tư cách để Lý Vỹ Quang dập đầu nhận sai chứ?

Lý Vỹ Quang nghiến chặt răng.

Từ trong miệng Lưu Vũ gã được biết Giang Thành chỉ là một tên rác rưởi, bảo gã quỳ trước một đống rác này không là sỉ nhục gã sao? Hoàng Thông Giám giống như nhìn thấu suy nghĩ của Lý Vỹ Quang, cũng không tức giận, cười nhẹ và nói: "Cậu có thể lựa chọn không quỳ xuống xin lỗi, nhưng cậu phải biết làm như vậy là có nghĩa là gì! Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, sau này ở thành phố Lâm Châu này, cậu sẽ không thể nào đặt chân tới được nữa đâu!"

Lý Vỹ Quang rùng mình.

Tuy rằng cực kỳ không muốn nhưng gã vẫn thành thật quỳ xuống trước mặt Giang Thành.

Giang Thành nhìn Hoàng Thông Giám một cái thật sâu, sau đó nói: "Chuyện này xem như chưa từng xảy ra, anh có thể đi rồi, nhưng hai người Lưu Vũ phải ở lại. Dù sao cũng là mày trả tiền, nếu không ăn hết thì thật có lỗi với số tiền đã bỏ ra đúng không?"

Lưu Vũ và Chu Mộng Khê thay đổi sắc mặt.

Lời này chính là lời bọn họ nói với Giang Thành lúc trước, lúc này Giang Thành trả lại nguyên vẹn.

"Giang Thành, sao mày có thể..."

Một bàn đồ ăn lớn như vậy, sao bọn họ có thể ăn hết được, ngay cả Chu Mộng Khê cũng không nhịn được lùi về phía sau hai bước, Hoàng Thông Giám đúng lúc mở miệng: "Gây chuyện ở chỗ của tôi, ngay cả cha của cô cậu đến đây cũng không dám nói gì. Có cần tôi dạy cho cô cậu phải làm gì không? Trước khi được vị khách này tha thứ, cô cậu phải ngoan ngoãn hợp tác, tin tôi đi."

"Ăn đi!"

"Một hạt cơm cũng không được thừa lại!"

Chu Mộng Khê trực tiếp khóc òa lên, cô ta nhìn Giang Thành yểu điệu nói: "Giang Thành, lúc trước là do tôi làm sai. Bạn thân nhất của tôi là Thanh Nhã, nếu anh có thể tha cho tôi một lần, tôi sẽ cố gắng tác hợp anh với Thanh Nhã, tin tôi đi."



Giang Thành lắc đầu không nói gì.

Thái độ vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt Chu Mộng Khê trở nên cực kỳ khó coi, cô ta vừa chửi mắng Giang Thành vừa lau nước mắt: "Khá khen cho Giang Thành anh, lúc trước tôi đối xử với anh không tệ. Không ngờ anh là đồ vong ân bội nghĩa, tôi sẽ không tha thứ cho anh!"

"Nói nhảm cái gì đấy?" Hoàng Thông Giám nhắc nhở.

Hai người Lưu Vũ không dám nói thêm gì nữa, vùi đầu ăn cơm, Lưu Vũ hết lần này tới lần khác nhìn về phía Giang Thành, còn nói: "Mày chờ đấy, lần sau đừng để tao có cơ hội bắt được mày, nếu không tao giết chết mày!"

Ánh mắt Hoàng Thông Giám lóe lên vẻ lạnh lùng.

Lưu Vũ đúng là không biết tốt xấu, so với Vương Nhân Vũ, kết cục của hắn sẽ chẳng khá hơn đâu.

Nhưng hắn còn chưa biết đủ.

Giang Thành khoát tay ngăn cản hành vi bốc đồng của Hoàng Thông Giám, Hoàng Thông Giám thấy vậy cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ nữa. Mấy người vẫn tiếp tục xem Lưu Vũ và Chu Mộng Khê ăn, lúc đầu hai người đều rất hưởng thụ, dù sao những món ăn này đều đắt tiền. Nhưng còn chưa ăn được bao nhiêu bọn họ đã ngán, chưa ăn được một phần mười đã no đến ợ ra.

Chu Mộng Khê vừa khóc vừa ăn.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình bị đồ rác rưởi Giang Thành này ngược đãi.

Sau một khoảng thời gian nữa, bụng của Chu Mộng Khê đã no đến mức không thể ăn thêm được gì, Hoàng Thông Giám không đợi Giang Thành lên tiếng đã ra lệnh cho người đến đút cho bọn họ ăn, vì vậy Lưu Vũ và Chu Mộng Khê lại bắt đầu một cơn ác mộng khác.

Ăn rồi nôn, nôn rồi lại ăn.

Chu Mộng Khê lúc này mới hối hận, nếu không chọc tức Giang Thành thì tốt rồi, cảm giác này thực sự rất khủng khiếp, thậm chí cô ta còn có ý định tự tử, ngay cả Hoàng Thông Giám ở bên cạnh cũng run sợ.

Giang thiếu này cũng không phải người hiền lành gì.

Giang Thành nhìn chiếc bàn lớn bày đầy đồ ăn này có chút xúc động, nhớ tới lúc trước gia tộc còn chưa được gỡ lệnh cấm, lúc đó anh còn ăn cả cơm thừa canh cặn trong nhà ăn, những người này vẫn không biết quý trọng, phải giúp bọn họ sửa thói quen xấu này mới được.

Không bị dạy dỗ một trận thì làm sao nhớ lâu được?

Sau đó, trên sàn nhà toàn bộ đều là thứ bẩn thỉu do hai người Lưu Vũ nôn ra, vô cùng nhếch nhác.

Lưu Vũ cũng khóc rồi.



Đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một ngày như vậy, ăn vào rồi nôn ra hơn chục lần.

Giang Thành đứng ở cửa liếc nhìn Lưu Vũ, đúng lúc Lưu Vũ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau. Trong lòng Lưu Vũ chấn động, hắn luôn cảm thấy Giang Thành lúc này có chút khác biệt với Giang Thành lúc trước, nhiều hơn là sự thờ ơ trong mắt và hơi thở xem thường chúng sinh.

Nói thật, Lưu Vũ cực kỳ ghét loại ánh mắt này.

Hắn mở miệng muốn mắng Giang Thành, nhưng Giang Thành chỉ quét mắt rồi xoay người rời đi, không để ý tới hai người bọn họ. Lưu Vũ chỉ có thể tức giận nhìn Giang Thành rời đi, trong lòng tràn ngập sự không cam lòng và tức giận.

Mãi đến khi tất cả mọi người rời khỏi phòng riêng.

Lúc này Lưu Vũ mới đập mạnh xuống đất, quát Chu Mộng Khê đang khóc lóc bên cạnh: "Khóc gì mà khóc, phụ nữ thật là phiền phức! Cô câm miệng cho ông, có cái gì mà khóc, đêm nay tôi nhất định phải khiến Giang Thành trả một cái giá thật đắt!"

"Câm miệng cho tôi, có nghe thấy không?"

Chu Mộng Khê bị Lưu Vũ mắng, nhanh chóng nín khóc, chuyển sang nức nở.

Lưu Vũ tìm một chỗ riêng tư để gọi điện thoại, Chu Mộng Khê cũng ngừng khóc, cô ta nói với ánh mắt độc ác: "Nhất định phải khiến tên khốn kiếp Giang Thành kia đẹp mặt. Chúng ta đã bị anh ấy khiến cho khổ sở như vậy, nếu không trả lại gấp mười thì Lưu Vũ anh không phải là đàn ông nữa!"

"Không khiến cô phải dạy tôi!"

Lưu Vũ tức giận hừ một tiếng, sắc mặt u ám nói: "Đại ca của tôi sẽ đến sớm thôi. Anh ta là đại ca mà tôi quen biết ở làng đại học. Tôi nghe nói ông chủ của anh ta là trùm ở làng đại học chúng ta, đại ca Từ, Từ Quốc Trung. Giang Thành chết chắc rồi!"

Chu Mộng Khê cũng nắm chặt tay.

Lần này nhất định phải khiến cho tên khốn Giang Thành kia quỳ gối trước mặt bọn họ, còn phải cho anh ăn mấy thứ buồn nôn kia nữa!

Ngoài phòng riêng.

Hoàng Thông Giám và Giang Thành đều nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, Hoàng Thông Giám thấp giọng nói: "Anh Thành, tôi có nên tìm người dạy cho họ một bài học không? Nam thì bán sang Đông Nam Á, còn nữ thì ném vào nhà chứa..."

Giang Thành khoát tay, nói: "Không cần , đều là bạn học, cần gì phải thế."

"Được rồi, ông cứ về đi, chuyện này tự tôi giải quyết được."

Giang Thành bỏ lại câu này rồi rời khỏi Tử Kinh Các, sau khi Hoàng Thông Giám suy nghĩ cũng không đi theo. Dù sao Giang thiếu cũng không phải là người bình thường, đúng lúc có thể để Hoàng Thông Giám thấy được khả năng giải quyết vấn đề của Giang Thành.

Đường đêm tối tăm.

Giang Thành chưa đi được bao xa, bên đường đã xuất hiện mấy bóng đen chặn đường anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện