” Huyện chủ Trọng Hỉ?” Chân Diệu ngẩn người.
Trong ấn tượng của nàng, tính tình vị Huyện chủ này vẫn luôn lạnh lùng, đối với người khác hữu lễ nhưng hời hợt lãnh đạm.
“Ta có thể gọi ngươi là Chân Diệu không?” Giọng Huyện chủ Trọng Hỉ giống như nàng ấy, trong giọng nói trong veo lại có lẫn chút lạnh lùng.
Chân Diệu gật đầu: “Dĩ nhiên là được.”
Từ trước đến giờ nàng rất có thiện cảm với người không phiền toái.
Huyện chủ Trọng Hỉ cười cười: “Ta nghe đại ca nói, ngươi biết làm một loại mì nhiều màu?”
“A, đúng vậy.” Chân Diệu nghĩ đến món mì cầu vồng nàng làm vào cái hôm Chân Nghiên lại mặt, đại cô nương Chân Ninh và chồng cũng đến.
Chồng Chân Ninh chính là đại ca của Huyện chủ Trọng Hỉ.
“Nói thẳng ra cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ trộn thêm các loại nước hoa quả rau củ khác nhau thôi.”
Huyện chủ Trọng Hỉ lắc đầu: “Có rất nhiều chuyện nói trắng ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng hiếm có chính là người đầu tiên nghĩ ra. Tỷ như tiểu hồ ly trân châu nhỏ kia của ngươi vậy, người bình thường chỉ có thể nghĩ đến việc xỏ lại thành châu hoa đặc biệt, ai nghĩ được có thể làm thành động vật nhỏ đâu.”
Chân Diệu xấu hổ: “Huyện chủ khen nhầm rồi, ta cũng chỉ xem nhiều tạp thư nên trông thấy thôi.”
“Có cả loại sách này ư? Có thể mang đến cho ta xem một chút không?” Huyện chủ Trọng Hỉ nổi hứng.
Trong lòng Chân Diệu run lên.
Cho ngươi lắm mồm! Cho ngươi lắm mồm này! Cứ dũng cảm thừa nhận trí tuệ của mình chẳng phải tốt rồi à!
“Ha ha! Lúc còn bé xíu vô tình nhìn thấy thôi. Ha ha.” Chân Diệu cảm giác mình cười đến mức không phải đần độn bình thường nữa.
Huyện chủ Trọng Hỉ lại cảm thấy vị Chân Tứ cô nương này ngược lại thật thú vị, người khác chỉ hận không được biểu hiện sở trường của mình, còn nàng lại đổ lên một cuốn tạp thư từng xem lúc còn bé.
Nếu nàng là đàn ông thì lại còn nghĩ rằng vị cô nương trước mặt này đang chứng tỏ mỹ đức khiêm tốn đấy.
Huyện chủ Trọng Hỉ cười đến mức có phần kỳ lạ, Chân Diệu yên lặng lau một trận mồ hôi lạnh.
“Vậy có cơ hội đến phủ Công chúa chơi, ngươi có thể làm loại mì đó một chút chứ?”
“Dĩ nhiên là được, nếu như có cơ hội đi.” Chân Diệu vội vàng gật đầu, thấy Huyện chủ Trọng Hỉ không hề hỏi tới chuyện sách nữa, bèn âm thầm thở phào .
“Nhất định có cơ hội .” Huyện chủ Trọng Hỉ ý vị sâu xa nói.
“Biểu tỷ và Chân Tứ đang nói gì thế?” Quận chúa Sơ Hà chẳng biết đã đi tới từ lúc nào.
Thấy bộ dạng hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, không biết sao trong lòng lại có phần khó chịu.
Rõ ràng là nàng mời Chân Tứ đến làm tiểu hồ ly mà, mì nhiều màu gì chứ? Cho dù muốn làm, cũng phải làm cho nàng trước. Hừ!
“Chân Tứ. Ngươi muốn làm mì cho biểu tỷ ta sao?”
Thấy Quận chúa Sơ Hà khẽ hất cằm lên, bộ dáng khó chịu, Huyện chủ Trọng Hỉ nhẹ cười nhạt: “Ừ, chờ Chân Diệu đến phủ Công chúa ở, ta mời nàng ấy .”
“Ở ư? Đang yên lành mà đến phủ Công chúa ở làm gì? Sinh nhật của biểu tỷ cũng qua rồi cơ mà?”
Dù có ở thì cũng nên ở phủ Vĩnh Vương nha, Vương Phủ so với phủ Công chúa lớn hơn đấy.
Nghĩ như vậy, nàng lại dùng đôi mắt phượng liếc xéo Chân Diệu, biểu tình như đang bảo ngươi không biết điều, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.
Chân Diệu chớp chớp mắt.
Tình huống gì đây?
Huyện chủ Trọng Hỉ chậm rãi nói: “Sinh nhật của ta qua rồi cũng không quan trọng. Ai bảo Chân Diệu có quan hệ thân thích với nhà ta chứ.”
Chúng nữ thầm để ý cuộc trò chuyện bên này cả kinh trong lòng.
Tất cả các gia đình trong kinh thành, nhà nào không có quan hệ nhân duyên rắc rối khó gỡ.
Có thể được chính miệng Huyện chủ Trọng Hỉ thừa nhận có quan hệ thân thích, đây là nói Chân Tứ lọt vào mắt Huyện chủ Trọng Hỉ sao?
Đặc biệt là người tham gia hội ngắm hoa ngày đó Trưởng Công chúa cử hành, trong lòng lại càng có tính toán.
Các nàng vẫn chưa quên tình cảnh lúc ấy, Chân gia Lục cô nương muốn lôi kéo làm quen với Huyện chủ Trọng Hỉ, đã bị Huyện chủ Trọng Hỉ bác bỏ mặt mũi tại chỗ.
“Chân Tứ, ngươi đi theo ta.” Quận chúa Sơ Hà nâng cằm.
Chân Diệu hơi khom người với Huyện chủ Trọng Hỉ: “Huyện chủ, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Huyện chủ Trọng Hỉ thản nhiên đứng lên, bình tĩnh vô cùng nói: “Không sao, ta cũng đi.”
Chân Diệu. . . . . .
Đứng bên ngoài chòi hóng mát, Quận chúa Sơ Hà khoanh tay trước ngực: “Chân Tứ. Ta muốn ăn mì nhiều màu!”
Vừa nói, còn ẩn chứa đắc ý nhìn lướt qua Huyện chủ Trọng Hỉ một cái.
Chân Diệu ho khan mãnh liệt một tiếng.
Quận chúa à, ngài kiêu ngạo với một cô nương như hoa như ngọc như thế, có tốt không?
Huyện chủ Trọng Hỉ nâng nâng đóa hoa sơn trà bên tóc mai: “Đợi lát nữa các nàng sẽ phải biểu diễn tài nghệ, biểu muội như vậy không phải muốn Chân Diệu mất đi cơ hội biểu diễn à?”
Khóe miệng Chân Diệu rút một cái.
Nàng vốn không cần cơ hội như vậy đâu nha.
“À, Quận chúa, nếu như đủ nguyên liệu thì làm mì cầu vồng rất nhanh đấy.”
“Vậy còn không đi.” Quận chúa Sơ Hà hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi trước.
Nhìn Huyện chủ Trọng Hỉ mang vẻ mặt lạnh nhạt cùng đi, lại nhìn lại một đám tiểu cô nương bị bỏ lại trong chòi che nắng, Chân Diệu nhịn xuống xúc động muốn nâng trán, yên lặng đuổi theo.
“Không sao, các nàng cũng không phải biểu diễn cho ta xem .” Quận chúa Sơ Hà đi ở phía trước, bỗng nhiên nói một câu.
Chân Diệu ngẩn người, đi theo vào phòng bếp nhỏ.
Nhóm tiểu nương tử bị bỏ lại quả nhiên vẫn theo thông lệ biểu diễn tài nghệ.
Tiếng đàn sáo truyền đến một chỗ khác, nam tử mặc áo đỏ sậm nhíu mày: “Lần nào cũng nghe những thứ này, nghe phát chán.”
Khóe mắt Lục hoàng tử hơi nhướng lên: “Tiêu thế tử nói như vậy, không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ thầm vỡ nát mất.”
Tiêu thế tử nhếch miệng cười sáng lạn: “Lục hoàng tử, lời này phải nói ngài mới đúng chứ.”
La Thiên Trình bất động thanh sắc uống rượu, nhưng trong lòng thì thở dài một tiếng.
Vị Tiêu thế tử này không phải thông minh nhất, nhưng hết lần này tới lần khác vận khí lại tốt, vì đã theo đúng người.
Hai người mỗi người đều vì chủ của mình, trên chiến trường không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần, kết quả cuối cùng lại một trời một vực.
Lại nhìn Hàn nhị công tử khoan thai tự đắc uống rượu, trong lòng lại càng cảm thán.
Những người này là kẻ thù cũ của hắn ở kiếp trước, còn kiếp này?
Giọng Lục hoàng tử đột nhiên truyền đến: “Nói đến thì trong đám các ngươi, chỉ có La thế tử có vị hôn thê, sao ai cũng ngồi ngẩn ở đây làm gì, mau đi tham gia náo nhiệt đi.”
Tiểu vương gia mặc áo vàng cũng đứng lên: “Hôm nay là sinh nhật xá muội, phải đi mời con bé một ly rượu nhạt, bằng không sau này nha đầu kia lại tìm ta tính sổ mất.”
Đoàn người vòng qua rừng cây ăn quả, nhìn xa xa.
“Hình như không thấy Sơ Hà a.” Lục hoàng tử nói xong, ánh mắt lại không biết nhìn về đâu.
“Trọng Hỉ cũng không có.” Tiểu vương gia giống như vô ý nói.
La Thiên Trình cũng liếc mắt đã phát hiện Chân Diệu không có ở nơi đó, không khỏi bắt đầu mím chặt môi.
Chẳng lẽ nữ nhân kia lại gây chuyện sao?
“La thế tử đang lo lắng à? A, Chân Tứ cô nương cũng không thấy đâu.” Khóe mắt Lục hoàng tử nâng lên, mang theo vui vẻ thờ ơ.
“Lục hoàng tử nói đùa.” La Thiên Trình cũng cười một cách nhẹ nhàng hờ hững, nhưng trong lòng có phần không thoải mái.
Rốt cuộc Lục hoàng tử chú ý đến hắn, hay là Chân Tứ?
Âm thầm lắc đầu.
Sao hắn lại càng ngày càng đa nghi như thế chứ.
Mặc dù Lục hoàng tử nổi tiếng phong lưu, nhưng đó cũng chỉ là biểu hiện giả dối để mê hoặc người khác trước khi bước lên ngai vàng mà thôi.
Ít nhất hắn cũng không thể bị sắc đẹp xông váng đầu.
Hắn như thế làm sao có thể có ý nghĩ xấu với vợ của thần tử đây?
Huống chi bọn họ cũng không có sự tiếp xúc nào.
“Lục hoàng huynh, đại ca, sao mọi người lại ở đây?” Sau lưng có giọng nói truyền đến.
Mấy người đều quay đầu lại.
Chỉ thấy ba người Quận chúa Sơ Hà đứng cùng một chỗ, phía sau còn có mấy nha đầu đi theo.
“Sơ Hà, muội đây là ——” Lục hoàng tử cười dài hỏi, ánh mắt như chuồn chuồn lướt nước lướt qua mặt Chân Diệu rồi lại thu về.
Sơ Hà chỉ chỉ vào hộp thức ăn trong tay Thanh Cáp nói: “Làm chút mì mời mọi người ăn, vốn đã sang bên kia của các huynh rồi, nhưng không ngờ các huynh ngược lại rất nóng vội nha.”
Tiểu vương gia bất đắc dĩ cười cười: “Sơ Hà, chẳng phải muốn đi chúc mừng muội một tiếng sao, ai ngờ các muội không có ở đó, đang yên lành làm mì cái gì?”
Lục hoàng tử lấy tay chống môi cười: “Là Chân Tứ cô nương làm sao?”
La Thiên Trình lại nhìn Lục hoàng tử một cái.
“Ở chỗ Thái phi may mắn được nếm thử cơm Chân Tứ cô nương làm.” Lục hoàng tử giải thích.
Hàn nhị công tử cười nhẹ: “Ta nhớ ra rồi, hôm đó đại ca trở về từ phủ Kiến An Bá cũng đã khen mì Chân Tứ cô nương làm không ngừng đấy.”
La Thiên Trình nghe Lục hoàng tử thẳng thắn giải thích, vốn đã nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại cảm thấy bực mình, lén trợn mắt trừng Chân Diệu một cái.
Nữ nhân này, lại không hiểu ra sao làm đồ ăn cho nhiều người như vậy.
Hắn, hắn đã trèo tường hai lần rồi, nàng cũng chẳng cho hắn được một chén trà!
Chân Diệu vô duyên vô cớ bị lườm, thế là trợn mắt lườm lại hắn một cái.
Lục hoàng tử cười: “Xem ra La thế tử có nhiều chuyện nói với Chân Tứ cô nương. Thế này đi, bên kia thanh tịnh, nhị vị qua đó từ từ tâm sự, chúng ta đi ăn mì.”
La Thiên Trình vểnh vểnh khóe miệng, thản nhiên nói: “Ăn mì xong rồi trò chuyện cũng không gấp.”
Tiêu thế tử cười ha ha, vỗ lên vai La Thiên Trình nói: “La thế tử, sau này ngươi muốn ăn cái gì mà không có chứ. Lại còn tranh với chúng ta.”
La Thiên Trình trên mặt thì cười nhẹ nhàng hờ hững, nhưng kì thực hắn đã sắp phát điên.
Hắn ăn thức ăn vị hôn thê hắn làm mà lại khó khăn như vậy sao chứ?
“Đi thôi, đi ăn mì.” Lục hoàng tử khẽ cười một tiếng.”La thế tử, Chân Tứ cô nương, cứ từ từ trò chuyện, chúng ta không vội đâu.”
Quận chúa Sơ Hà do dự một chút.
Chờ ăn mì xong, nàng còn muốn gọi Chân Tứ đi rán xảo quả hình tiểu hồ ly nữa nha.
“Sơ Hà ——” Lục hoàng tử nhàn nhạt gọi một tiếng.
Quận chúa Sơ Hà lưu luyến nhìn Chân Diệu một cái, không tình nguyện mà đi.
“La thế tử.” Chân Diệu ôn hoà chào hỏi.
Trải qua một đêm kia, nàng đã chắc chắn rằng không nên dùng thái độ tiêu chuẩn nào để đối xử với hắn rồi.
Như vậy là đảm bảo nhất.
Nếu thái độ đối phương tốt một chút, nàng sẽ cười cười. Còn nếu đối phương vẫn tức giận như trước, nàng cũng giữ vững biểu lộ này thôi.
Quả thực là tiến có thể công, lùi có thể thủ nha.
Chân Diệu đang đắc ý về trí thông minh của bản thân, chợt thấy La Thiên Trình tiến lên một bước, trên mặt là nụ cười dịu dàng: “Chân Tứ cô nương, từ khi tạm biệt lần đó vẫn tốt chứ.”
Chân Diệu bỗng dưng trợn to hai mắt.
Nàng, nàng đã tưởng tượng ra một vạn loại biểu tình của hắn, nhưng chưa từng nghĩ tới cái loại tình cảm dịu dàng như nước này!
Cái này hoàn toàn trái với lẽ thường nha.
Chẳng lẽ —— hắn muốn cầu nàng cho hắn lấy A Loan?
Nhìn ra sự cảnh giác trong mắt Chân Diệu, La Thiên Trình âm thầm rút rút khóe miệng, hạ giọng nói: “Chân Tứ, ngươi muốn người khác đều biết ta không thích ngươi sao?”
“A?” Đầu tiên Chân Diệu ngẩn ra, dư quang nơi khóe mắt liếc thấy mấy tiểu nương tử đang đi qua cách đó không xa, lại còn nhìn về phía bọn họ, thế là lập tức hiểu rõ.
Nhưng mà cũng không cần phải làm dáng trước mặt người khác a?
Chân Diệu khó hiểu cau mày.
La Thiên Trình cười có chút gượng gạo, nhưng giọng nói lại vô cùng ôn hòa: “Chân Tứ cô nương, chúng ta đi sang bên kia một chút đi.”
“Ừ.” Chân Diệu rũ mắt xuống đáp một tiếng, trong lòng lại rơi lệ.
Nàng gào thét, làm sao bây giờ, có vẻ như bệnh tâm thần của vị hôn phu nàng lại nặng hơn rồi.