Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura

Hai người sóng vai chậm rãi bước đi.

Trời cao quang mây, gió lướt qua mặt, bởi vì khoảng cách gần, tóc của thiếu nữ bị gió thổi bay chạm vào vai nam tử.

Những tiểu nương tử nhìn từ xa vừa hâm mộ, vừa không cam tâm.

Sớm biết tính toán như vậy còn được La thế tử sủng ái, sao các nàng lại không thể? Chân Tứ thật may mắn khiến người ta chán ghét mà!

Chân Diệu đột nhiên cảm thấy toàn thân có chút lạnh.

Thầm nghĩ nam nhân này thật kéo thù hận cho nàng.

“Không cần để ý đến mấy người kia.” Tiếng nói thanh tịnh của La Thiên Trình đột nhiên vang lên.

Chân Diệu khẽ ngẩng đầu.

Trên mặt La Thiên Trình treo nụ cười thỏa đáng: “Ngươi sớm sẽ là nữ chủ nhân của phủ Trần quốc công, cho nên căn bản không cần để ý đến đa số những người nhàm chán kia.”

Nữ nhân này tính tình không tốt, hắn cũng không muốn một ngày nào đó nghe tin nàng lại đánh nhau với ai đó.

Cả đời này, bất luận là hắn hay vợ hắn, ít nhất ở mặt ngoài không thể bới móc, không thể một lần nữa rơi vào kết quả thân bại danh liệt.

Hắn không thể tín nhiệm và yêu thích nàng nhưng ít nhất ở trước mặt người ngoài có thể tôn trọng nàng.

Mà sự tôn trọng của hắn sẽ giảm rất nhiều phiền toái cho bọn họ.

Chân Diệu hồ nghi nhìn nụ cười của La Thiên Trình, chỉ cảm thấy nụ cười này giả dối làm nàng buồn cười.

Nhưng cuộc sống sau này có thể duy trì mặt ngoài hòa bình, nàng cũng vui lòng rồi.

Ít nhất không cần lo lắng một ngày kia bị vị hôn phu bệnh thần kinh này bóp chết.

Không đúng, chẳng nhẽ hắn bày ra bộ dạng nhu tình như nước là để sau này vạn nhất có lỡ tay làm gì nàng sẽ dễ dàng cởi bỏ được hiềm nghi.

Cảm giác được ánh mắt của Chân Diệu, nụ cười ôn hòa nơi khóe miệng của La Thiên Trình cứng đờ.

Tại sao nữ nhân này luôn có bản lãnh chọc hắn tức giận?

“Ha ha ha.” Chân Diệu cười cười dời tầm mắt.

Lúc này không phải lúc khiêu khích, vạn nhất hắn gây khó dễ cho mình trước mặt mọi người, vậy chẳng phải mất hết mặt mũi sao.

Ánh mắt nhìn ra xa thở dài mãn nguyện.

Thật không ngờ phủ Vĩnh vương lại có một vườn hoa quả như vậy, lúc này đang là mùa trái cây trĩu cành.

Bọn họ đứng ở chỗ này cũng có thể ngửi thấy mùi thơm quả chín, dễ ngửi hơn hương hoa hương cỏ nhiều.

Sau đó ánh mắt Chân Diệu bỗng mở to.

Đây là cái gì!

“Sao thế?” La Thiên Trình nhíu mày.

“Ta, ta thấy một quả dưa đang chạy…” Chân Diệu ngơ ngác nói.

La Thiên Trình cười giễu cợt: “Chân Tứ, ngươi nói mê sảng cái gì…”

Ặc, hắn cũng nhìn thấy!

Quả dưa không những chạy mà còn chạy rất nhanh!

Tại sao mỗi lần ở cùng một chỗ với nữ nhân này đều có chuyện kỳ lạ phát sinh?

La Thiên Trình không nhịn được nhìn Chân Diệu thêm một cái.

Chân Diệu đang ngẩn người, tò mò: “La thế tử, cái kia, chúng ta có cần đi xem một chút không?”

Nàng cảm thấy nếu không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, sợ rằng sau này trong mơ nàng cũng thấy quả dưa biết chạy.

Diễn ra cùng với cơn ác mộng La Thiên Trình ở trong nước ra tay với nàng.

Thật đáng sợ……

Chân Diệu rùng mình một cái.

La Thiên Trình do dự một chút.

Hai người là hôn phu, hôn thê, cùng đi như vậy cũng không ngại người khác nhìn thấy, chỉ là cùng nhau chạy vào vườn cây ăn quả khó tránh khỏi việc người ta có liên tưởng khác đi?

“La thế tử, ngài sẽ ngủ ngon được sao?” Mắt Chân Diệu dán vào quả dưa đang chạy kia hỏi.

Nàng không tin nhìn thấy cảnh khó tin như quả dưa biết chạy thế này, không làm rõ lại có thể ngủ ngon!

“Đi!” La Thiên Trình quyết đoán nói.

“Ách, hình như ta thấy La thế tử và Chân Tứ cô nương vào chỗ vườn cây ăn quả.” Lục hoàng tử sờ sờ cằm.

Quận chúa Sơ Hà nhíu mày: “Sao Chân Tứ lại chạy đến đó? Thời tiết này đúng lúc nhiều rắn, chuột, không được, ta phải đi gọi nàng trở lại.”

Đây mới là trọng điểm sao?

Lục hoàng tử yên lặng kéo khóe miệng.

Chẳng nhẽ không ai như hắn quan tâm hai người vào vườn cây ăn quả làm gì?

“Haizzz, Sơ Hà, muội qua đó chẳng phải là quấy rầy……” Lời tiểu vương gia còn chưa dứt, Quận chúa Sơ Hà đã chạy qua.

Lúc này Lục hoàng tử mới thỏa mãn cười cười.

Hắn nói mà, hắn chú ý mới là bình thường.

“Đi, chúng ta vào vườn cây ăn quả xem có chuyện gì.” Lục hoàng tử thản nhiên bước đi.

Chân Diệu và La Thiên Trình đi tới, phát hiện chỉ quả dưa kia không thấy đâu nữa.

Nói không thấy cũng không đúng. Trong vườn cây ăn quả tùy ý là có thể thấy quả rụng, dưới tình huống nó không chạy thì không thể phân biệt được.

“Mau nhìn, ở chỗ này!” Chân Diệu tìm hồi lâu, phát hiện quả dưa cử động, nhấc chân chạy đi.

Chỉ thấy một bóng người màu lam theo một đường cong duyên dáng xuất hiện giữa không trung. Bổ nhào xuống chỗ đó.

Tiếp đó nghe được tiếng kêu rầu rĩ, La Thiên Trình đứng lên.

Chân Diệu chạy tới, gương mặt hưng phấn hỏi: “Bắt được?”

Sắc mặt La Thiên Trình đen sì, không nói gì.

Ánh mắt Chân Diệu rơi vào tay hắn.

Chỉ thấy dưới quả dưa là một con nhím đang liều mạng vùng vẫy, bộ dáng hoảng loạn kia rất là khả ái.

Khóe miệng Chân Diệu cong cong, liều mạng đè lại dục vọng muốn cười, đánh giá con nhím kia: “Thì ra là như vậy, con nhím này không bị thương chứ?”

La Thiên Trình tức giận, đôi môi run lên.

Nàng ta còn quan tâm đến con nhím này!

“Xin lỗi, tay ta thô, nói không chừng làm nó bị thương cũng nên.” La Thiên Trình tức giận nói, buông tay thả con nhím xuống đất.

Sau khi rơi xuống, con nhím lăn mấy vòng, co lại một đoàn không nhúc nhích.

Chân Diệu nhìn chằm chằm con nhím, lúc này mới phát hiện có vài chỗ trụi lông.

Phúc chí tâm linh (khi vận may đến người ta cũng thông minh hơn), ngẩng đầu, ách , quả nhiên, mấy cái lông bị rụng kia đều xui xẻo nằm trên bàn tay kia.

Đã có vài giọt máu chảy ra.

“La thế tử, ngài bị thương.”

“Không sao.” La Thiên Trình cứ vậy nhổ ra, cầm một cái khăn tùy ý lau lòng bàn tay.

Chân Diệu nhíu mày: “Như vậy không được.”

Vừa nói vừa cầm lấy tay hắn quan sát tình hình.

“Bị nhím đâm mặc dù không độc, nhưng bên trên có rất nhiều đồ bẩn, không xử lý, bị nhiễm trùng thì hỏng bét.”

“Không cần chuyện bé xé ra to.” La Thiên Trình cố giãy tay ra, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

Chân Diệu lại không chú ý, chân thành nói: “Đây không phải là chuyện bé xé ra to, nói tóm lại cẩn thận chút vẫn hơn.”

Nàng không giải thích được vi khuẩn gì đó với hắn, nhưng nếu đụng phải, buộc hắn tiêu độc vẫn có thể.

“La thế tử, hai người đây là…..”

Đoàn người Lục hoàng tử xuất hiện, đứng dưới góc độ của bọn họ, chỉ thấy hai người đứng quá gần nhau, còn nắm tay nữa.

Đáy mắt Lục hoàng tử hiện lên thần sắc u tối không rõ.

La Thiên Trình lập tức hất tay Chân Diệu ra, thản nhiên nói: “Gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn, không có gì.”

“Quận chúa, có thể tìm chút muối, rượu mạnh không. Còn có băng gạc nữa.”

“Ngươi bị thương sao?” Quận chúa Sơ Hà đi về phía Chân Diệu trợn mắt nhìn La Thiên Trình một cái.

Chưa từng thấy nam nhân nào đần như vậy, ngay cả hôn thê của mình cũng không bảo vệ được.

Chân Diệu lắc đầu: “Không phải ta, là La thế tử, ách, tay hắn bị nhím đâm.”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía La Thiên Trình, trong đó đều là thần sắc cổ quái.

“Khụ, khụ, La vệ trưởng, không ngờ ngươi rất biết chăm sóc, muốn bắt một con nhím cho Chân Tứ cô nương sao?” Lục hoàng tử khó nén được nụ cười hỏi.

La Thiên Trình mặt lạnh không nói chuyện.

Chân Diệu giải thích: “Không phải, là tiểu nữ và La thế tử thấy một quả dưa biết chạy, kết quả tốc độ của ngài ấy nhanh hơn ta…..”

La Thiên Trình tức nổ đom đóm.

Nữ nhân này, nàng không mở miệng thì sẽ chết sao!

“Ha ha ha…..” Bây giờ mọi người đều không khống chế được, bật cười to.

Nụ cười này khiến khoảng cách vô hình chung kéo lại gần không ít.

Mọi người cùng nhau rời khỏi vườn cây ăn quả. Có thị nữ đưa đồ Chân Diệu muốn tới.

Chân Diệu dùng băng gạc ngâm nước muối lau: “La thế tử, có chút đau, nhẫn nại một chút.”

La Thiên Trình tức không muốn nói chuyện cùng nàng, môi mỏng mím lại thành một đường.

Lục hoàng tử cười nói: “Chân Tứ cô nương yên tâm, mỗi ngày La vệ trưởng đều khổ luyện, chút vết thương, chút đau này không tính là cái gì.”

Chân Diệu giương mắt, thấy vẻ mặt cam chịu của La Thiên Trình, hiểu gật đầu.

Sau đó nắm tay hắn nhúng vào bát rượu lớn.

La Thiên Trình…..

Thuần thục băng bó, Chân Diệu cười cười: “Được rồi.”

Huyện chủ Trọng Hỉ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng: “Chân Diệu, phương pháp băng bó của ngươi rất đặc biệt, thoạt nhìn vừa chắc lại vừa đẹp mắt.”

Chân Diệu trầm mặc.

Kiếp trước nàng thích một mình chạy khắp nơi, cố ý học một lớp huấn luyện cấp cứu, cũng nhiều lần phát huy công dụng.

Đời này, sợ rằng phải làm tổ trong một thước vuông hậu trạch kia rồi.

Thấy nàng không nói, mọi người cũng thức thời không hỏi nữa.

La Thiên Trình nhìn bàn tay đã được băng bó kỹ, thật sâu nhìn Chân Diệu một cái.

Yến hội cuối cùng cũng kết thúc. Không có biến cố gì khác phát sinh, Chân Diệu thở phào một hơi, từ biệt mấy người Quận chúa Sơ Hà, ngồi xe ngựa về phủ.

Lộc cộc, lộc cộc, tiếng vó ngựa tiến lại gần, Chân Diệu vén rèm lên.

“La thế tử?”

“Đa tạ.” Thần sắc La Thiên Trình có chút không tự nhiên, giơ giơ bàn tay được băng bó.

“La thế tử khách khí.” Chân Diệu cười cười.

Sau đó hai người không nói chuyện, La Thiên Trình vẫn cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Chân Diệu cảm thấy có chút buồn bực.

Nàng cũng không cho là người này lưu luyến không nỡ rời nàng.

“La thế tử có việc?”

Chân Diệu mấy ngày này dưỡng tốt rồi, khí sắc tốt lên, gương mặt hồng nhuận, tiếng cười thánh thót, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhìn rất vui vẻ.

Suy nghĩ của La Thiên Trình bay xa.

Hắn nhớ rõ, đời trước, trong mấy tháng này Ôn thị treo cổ tự vẫn, hôn sự của bọn họ hoãn lại ba năm.

Hiện tại di nương vốn mang thai đã bị bán rồi, nhưng theo hắn biết Chân tam lão gia và Ôn thị náo rất dữ, ai có thể ngờ lần gây lộn đó Ôn thị lại không còn nữa?

Nếu hôn sự lại bị hoãn ba năm, hắn sẽ có loại cảm giác tái hiện lại cơn ác mộng.

“La thế tử?”

La Thiên Trình lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười cười: “Chân Tứ cô nương, lần trước Trương thái y nói trong cơ thể ngươi có hàn khí, cần dưỡng tốt hơn. Hôm nay tiết trời chuyển lạnh, là lúc có dịch cảm cúm phong hàn, nên ít ra ngoài thì hơn.”

“Ách.” Chân Diệu ngơ ngác gật đầu.

Chỉ cảm thấy trên trời không một bóng mây.

Hắn đang quan tâm nàng sao?

Biết nàng có chút hiểu nhầm, La Thiên Trình cũng cảm thấy lúng túng, ho khan một tiếng: “Khoảng thời gian này ta đi huyện Phòng một chuyến, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, nàng hãy truyền tin đến phủ Trấn Quốc công, tìm một gã sai vặt tên là Bán Hạ.”

“Ách.” Chân Diệu tiếp tục gật đầu, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: “La thế tử muốn đến huyện Phòng?”

“Ừ.”

“Vậy có thể nhờ ngài hỏi thăm một gia đình được không?”

“Người nào?”

“Nhà mẹ đẻ Ngũ thái thái phủ Trường Khánh Bá, nghe nói ở huyện Phòng, ta muốn La thế tử hỏi thăm một chút gia phong nhà kia thế nào, đặc biệt là nhà họ có công tử vừa độ tuổi không.”

“Hử?”

Thấy La Thiên Trình cau mày, Chân Diệu do dự một chút rồi nói: “Cái này, mong rằng La thế tử giữ bí mật. Là Ngũ thái thái phủ Trường Khánh bá muốn làm mai cho cháu gái nhà ngoại ta, chính là biểu tỷ của ta. Cho nên…..”

La Thiên Trình gật đầu một cái: “Được, ta hiểu rồi, có tin tức sẽ nói cho nàng ngay.” Nói xong ôm quyền với Chân Diệu rồi phóng ngựa đi xa.

Chân Diệu về phủ, phát hiện không khí trong phủ phá lệ âm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện