Nam Tinh biết Trường Không sẽ gặp mình, cho dù hắn không liên quan đến chuyện nổ huyệt mộ, cũng sẽ muốn hỏi rõ ràng chuyện về Bành Phương Nguyên.



Địa điểm là Nam Tinh định, nàng hỏi Trường Không ở đâu, liền lập tức lao tới nơi đó, không cho hắn có cơ hội liên hệ người khác.



Chờ đến lúc thấy Trường Không ở quán cà phê, hắn đã uống một ly cà phê, thấy Nam Tinh chỉ đến một mình, nói: "Tôi cho rằng em đi cùng Khâu Từ đến, cho nên gọi hai ly cà phê cho hai đứa."



Nói xong, người phục vụ đã bưng cà phê đến. Nam Tinh không uống, nàng nói: "Tôi đã gặp được Bành Phương Nguyên."



Trường Không nhíu mày nói: "Bành Phương Nguyên còn sống? Đã lâu như vậy."



"Hắn còn sống, năm đó hắn đồ sát Nam gia chúng ta, chính là vì đan dược trường sinh, hiện tại hắn còn sống, tôi đã gặp được hắn."



"Gặp ở đâu?"



"Một cái huyệt mộ, có người nhốt hắn ở đó." Nam Tinh bưng cà phê, cũng không uống, chỉ là bưng trên tay.



Trường Không hỏi: "Ai nhốt hắn ở đó? Huyệt mộ ở đâu? Tôi đi cùng em xem thử."



Nam Tinh lắc đầu: "Huyệt mộ đã bị nổ sập, tôi cũng bị nổ trúng."



Trường Không khựng lại, đánh giá nàng một cái, hỏi: "Em có bị thương ở đâu hay không?"



Nam Tinh hơi ngẩng mặt lên, nói: "Chỉ bị chút thương nhỏ, đã xử lý. Có điều người hủy huyệt mộ nhất định không biết, tôi trường sinh, là vĩnh thế bất tử bất diệt, cho dù cái thân thể này mất đi, cũng có thể tiếp tục tồn tại, cho nên hắn tập kích tôi, không có tác dụng gì."



Nàng nói dối, thỉnh thoảng nhìn mắt hắn, cũng không có vẻ gì đặc biệt.



"Em còn lợi hại hơn sư phụ nhiều." Trường Không ôn hòa nói, "Sư phụ còn khó thoát kiếp nạn, chết dưới dao đồ tể. Vậy Nam Tinh, em vĩnh thế đều có thể sống như vậy? Vậy là tốt rồi, sẽ không bị ai giết chết."



"Vạn vật đều sẽ chết, tôi cũng không ngoại lệ." Nam Tinh bình tĩnh nói, "Lấy tóc của tôi dùng cho cấm thuật phong ấn vong linh, cũng có thể giết tôi, chỉ là nếu có thể lấy tóc của tôi, lại biết cấm thuật này, trên đời tuyệt đối không có quá ba người."



Trường Không có chút ngoài ý muốn: "Em nói cho tôi, không lo lắng sao?"



"Lo lắng cái gì?" Nam Tinh nghi hoặc nhìn hắn, "Anh là nói, tôi không phòng bị anh? Anh là sư huynh của tôi, cũng là người thân cận nhất của tôi trên đời này."



Trường Không nhất thời im lặng, hồi lâu mới nói: "Nam Tinh, tôi đã sớm nói, chúng ta mới thích hợp nhau nhất."



"Không cần nói nữa." Nam Tinh trầm mặc một lát lại nói, "Tuy rằng những lời này tôi thậm chí còn chưa từng nói với Khâu Từ."



Quán cà phê tràn đầy mùi cà phê thơm ngọt, làm Trường Không nhớ về chuyện trước kia của hai người. Nam Tinh nhỏ hơn hắn vài tuổi, hắn luôn nơi chốn chăm sóc nàng, tuy Nam Tinh hành xử khác người, nhưng hắn vẫn nỗ lực chăm sóc nàng, bởi vì trong lòng hắn, ngày sau Nam Tinh sẽ gả cho hắn, hắn có nghĩa vụ bảo hộ nàng.



Nhưng sau đó hết thảy đều thay đổi, bắt đầu từ lúc hắn bị đuổi ra khỏi Nam gia.



Sư phụ năm đó nếu nói cho hắn, Nam gia gặp nạn, thì hắn sẽ tuyệt đối không đi. Nhưng sư phụ không nói cho hắn, để hắn mang hận ý rời đi.



Hết thảy đều trở nên không giống như trước.



Trường Không còn đang hồi ức năm đó, Nam Tinh đã buông cà phê, nói: "Nơi này ngột ngạt, ra ngoài đi dạo một chút đi."



"Được."



Từ quán cà phê bước ra, là một con phố buôn bán, không phải cuối tuần, người cũng không nhiều lắm.



Hai người một đường trầm mặc, đi hồi lâu Trường Không mới nói: "Nếu em cần tôi hỗ trợ, cứ nói với tôi bất cứ lúc nào."



Nam Tinh nói: "Lần này tôi hẹn anh, xác thật là muốn anh hỗ trợ."



"Em nói đi."



"Nhân mạch của anh rộng, giúp tôi hỏi thăm về Bành Phương Nguyên đi. Hắn sau khi từ huyệt mộ thoát ra, tôi cũng mất tung tích của hắn, đã rút dây động rừng, tìm nữa chỉ sợ không dễ dàng."



"Được, có tin tức tôi liền lập tức nói cho em." Trường Không nói xong, lại nhìn đồng hồ, nói, "Tôi về trước đây."



"Ừm."



Nam Tinh cùng hắn từ biệt, vừa xoay người, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có bàn tay sờ tới, tựa như lơ đãng quẹt qua lưng nàng. Lòng nàng nháy mắt chìm xuống, Trường Không lấy tóc nàng.



Bước chân nàng trầm trọng, từng bước một đi tới, giống đeo cùm trên chân, càng ngày càng nặng.



Không phải bởi vì lòng nàng nặng, mà là nàng đang bị người dùng chú thuật.



Nàng ngừng lại, chậm rãi xoay người, nhìn về phía người đang đứng mấp máy môi ở đằng xa, hỏi: "Sư huynh, anh biết dùng cấm thuật vong linh trên tóc, với tôi mà nói, sẽ có biến hóa gì sao?"



Trường Không vừa nhanh chóng niệm chú ngữ xong lúc này nhìn nàng, có lẽ đã nhận ra gì đó, hơi mở to mắt, gằn từng chữ: "Em vừa rồi đã nói, em sẽ chết."



Nam Tinh bình tĩnh nói: "Sẽ không, tôi gạt anh, hơn nữa trước khi tôi đến đây, đã hạ chú lên tóc. Gặp phải cấm thuật vong linh, nó sẽ biến thành một sợi tơ đỏ, cuốn lấy người thi chú."



Trường Không sửng sốt, bỗng nhiên cảm giác ngón tay bị thứ gì đó siết đến sinh đau. Hắn cúi đầu nhìn, trên ngón tay có một sợi tơ đỏ đang sinh trưởng mạnh mẽ như dây leo, nhanh chóng quấn từ ngón tay lên tới cổ tay, gắt gao quấn, siết vào cốt nhục. Hắn tức khắc buồn bực: "Nam Tinh!"



Hắn nâng tay muốn cắt đứt sợi tơ đỏ, nhưng ngay sau đó hắn liền phát hiện, chân hắn đang dẫm lên một hình Bát quái đồ thật lớn, hắn vừa động, bát tự càn khôn kia cũng nhanh chóng xoay chuyển vị trí, giống như đã khóa chặt cửa ra của hắn, hắn ngay cả Bát quái đồ này cũng ra không được.



Trường Không căm tức nhìn ra xa, thấy Khâu Từ đang đứng bên một cây cột, nhìn mình chằm chằm.



Tơ đỏ càng quấn càng nhiều, đã sắp khống chế hai tay hắn.



Nam Tinh hờ hững nhìn hắn.



Hắn muốn giết nàng, việc này có nghĩa, Trường Không quả nhiên có quan hệ với Cát Hồng.



Nàng một chút cũng không muốn thấy kết quả này, nhưng đây là sự thật. Nam Tinh chậm rãi đi qua, nói: "Sư huynh, tôi muốn đoạt trí nhớ của anh, nhìn chân tướng năm đó, cũng để tìm ra Cát Hồng. Anh vì sao lại liên thủ với Cát Hồng, huỷ hoại tổ phụ, huỷ hoại Nam gia?"



"Không được làm như vậy!" Trường Không phẫn nộ nói, "Tôi không cho phép cô làm như vậy!"



"Nhưng tôi đã không tin anh nữa rồi, chỉ có ký ức mới không gạt người."



Trường Không thấy nàng duỗi tay, trong lòng chống cự, tay biến thành đao, cắt đứt tơ đỏ, muốn đào tẩu. Nhưng đã lọt vào bát quái trận, hắn ra không được, ngược lại niệm chú, muốn tóm lấy Nam Tinh.



Nam Tinh đã sớm cảnh giác, nghiêng người tránh thoát, nhanh chóng điểm lên cổ tay hắn một cái, sinh ra một sợi tơ đỏ, lần nữa cuốn lấy hắn.



Trường Không nhiều năm nay tuy lơ là tu luyện, nhưng nếu Nam Tinh muốn bắt lấy hắn, tuyệt không dễ dàng.



Khâu Từ ở đằng xa thao tác bát quái trận thấy thế, nhanh chóng đi đến, đem trận vây xây thành tường cao, làm Trường Không có mọc cánh cũng khó thoát.



Trường Không không muốn bị Nam Tinh đoạt ký ức, đó là ký ức hắn có chết cũng không muốn bị nhìn trộm. Hắn thấy vô pháp chạy thoát, giận không thể át, lạnh giọng: "Nếu cô thật sự muốn đoạt ký ức của tôi, vậy đồng quy vu tận đi!"



"Chưa nhìn được ký ức của anh, sao tôi có thể để anh chết." Nam Tinh lại lấy ra mấy sợi dây thừng, quấn chặt lấy hắn, cả miệng cũng "may" lại. Cuốn Trường Không ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy, quấn đến hắn trong lòng tuyệt vọng.



Khâu Từ thấy người xung quanh đã lưu ý đến bọn họ, lập tức nói: "Rời khỏi đây trước."



Hiện giờ ba người đang ở trên đường phố sầm uất, không ai thấy mấy sợi tơ đó, nhưng thấy được Trường Không thân thể vặn vẹo. Người qua đường sôi nổi vây xem, nhất thời Khâu Từ cùng Nam Tinh đều không có biện pháp bắt Trường Không đi.



Khâu Từ cũng thấy khó giải quyết, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cảnh sát muốn tới. Hắn đang định mạnh mẽ khiêng Trường Không đi, đột nhiên có người nhảy ra, nói: "Ca! Em rốt cuộc tìm được anh!"



Nam Tinh cùng Khâu Từ cứng đờ, người tới vậy mà là Phùng Nguyên.



Phùng Nguyên bắt lấy tay Trường Không, than thở khóc lóc: "Anh chạy khỏi bệnh viện, em cùng mẹ sợ muốn chết, cũng may bọn họ đã tìm được anh." Hắn nói xong liền nắm tay Khâu Từ và Nam Tinh lắc lắc, nói, "Cảm ơn Lý bác sĩ, cảm ơn Lâm hộ sĩ."



Người thường nhìn không thấy dây thừng bó lấy Trường Không, càng nhìn không thấy bát quái trận dưới chân hắn, bởi vậy trong mắt bọn họ, thân thể Trường Không đang có tư thế vặn vẹo quái dị, như là run rẩy, lại như có bệnh thần kinh gì đó.



Đám người vây xem nháy mắt minh bạch —— té ra gia hỏa này là tên bệnh tâm thần.



Nam Tinh còn không biết Phùng Nguyên đang giở trò gì, Khâu Từ đã phản ứng, nói: "Khách khí, đây là nên làm."



Phùng Nguyên cảm kích nói: "Vậy nhanh nhanh đưa ca tôi về bệnh viện đi." Hắn nói liền đi đến trước mặt Trường Không, đối diện đôi mắt giận dữ của Trường Không, trong lòng chớp mắt phát mao, a, đáng sợ quá.



Nghĩ nghĩ, hắn giơ tay, chặt một cú thật mạnh lên cổ Trường Không, làm hắn bất tỉnh.



Trong lòng hắn vừa sảng vừa sợ, nói: "Được rồi, đi thôi."



Thành công thoát khỏi đám người vây xem, ba người khiêng Trường Không bị bó thành bánh chưng tới bãi đỗ xe, nhét hắn vào xe. Nam Tinh đang định ra sau ngồi, đã bị Phùng Nguyên túm lại, hắn run rẩy nói: "Tôi...tay tôi run đến lợi hại, lái xe không được, tôi sắp bị hù chết rồi."



Nam Tinh mím môi, nói: "Để tôi lái."



Phùng Nguyên run lẩy bẩy ngồi vào ghế phụ, cứ cảm thấy lão đại ở ngay đằng sau, cổ lạnh đến lợi hại, nhưng hắn cũng không thể cùng tên kia ngồi ở phía sau. Hắn hối hận, hối hận đã đến đây.



Nam Tinh khởi động xe, thấy vẻ mặt hắn uể oải, hỏi: "Tại sao lại đến giúp tôi?"



Khâu Từ ở phía sau cười cười, nói: "Giám đốc Phùng thật dũng cảm, cảm ơn cậu."



"Không cần cảm ơn." Phùng Nguyên che cái cổ phát lạnh lại, nói, "Tôi vừa rồi rời đi, liền suy nghĩ cẩn thận, cô là cố ý đuổi tôi đi, tôi lại không phát hiện. Nam Tinh tiểu thư, tôi đã nghĩ thông suốt......nếu lão đại bọn tôi thật sự là cái hỗn đản, tôi đây cũng không làm nữa; nếu lão đại bị oan uổng, chắc hắn sẽ tha thứ cho tôi đi......"



Không, sẽ không tha thứ, một cú chặt vừa rồi của hắn kia chẳng khác gì chẻ củi, cổ lão đại không gãy đã rất may mắn.



Hắn không phải cố ý muốn xuống tay nặng như vậy, nhưng mà tay run quá.



Phùng Nguyên cảm thấy đã không còn đường sống, nằm liệt trên ghế run rẩy.



"Cậu không phải sợ, tôi sẽ không để hắn có cơ hội tìm cậu tính sổ." Nam Tinh đạm thanh nói, "Hắn xác thật có dính dáng đến chuyện Nam gia bị đồ sát, cho nên......tôi sẽ không để hắn sống."



Phùng Nguyên ngây người.



Đây......không phải là kết quả hắn muốn, hắn thà rằng lát nữa lão đại được cởi trói, sau đó tìm hắn tính sổ, mắng hắn một trận.



Ngồi sau Khâu Từ nhìn không thấy mặt Nam Tinh, nhưng hắn thấy tay Nam Tinh nắm tay lái đã cứng đờ.



Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, lòng Nam Tinh, lại bị xé rách.



&&&&&



Thành phố nhiều theo dõi, để bớt phiền toái, Nam Tinh chạy ra vùng ngoại ô.



Khu vực này còn chưa bị khai phá, dân cư thưa thớt, chung quanh cũng không có theo dõi.



Trường Không giữa đường tỉnh lại, bị bó chặt hắn trốn không thoát, cũng nói không ra lời, giống thịt trên thớt, bị bọn họ đưa ra vùng ngoại ô.



Khi Nam Tinh cởi bỏ chỉ may ngoài miệng hắn, hắn lập tức nói: "Đừng đoạt ký ức của tôi, tôi có thể nói cho cô tất cả những gì cô muốn biết."



"Anh cảm thấy tôi còn tin anh sao?" Nam Tinh bình tĩnh hỏi lại, "Vì sao anh không cho phép tôi tiến vào ký ức năm đó anh phản bội Nam gia?"



"Đó là tôn nghiêm duy nhất của tôi." Thanh âm của Trường Không đã mềm xuống dưới, giống như đang thương lượng với nàng, mang chút khẩn cầu, ký ức xấu xa như vậy, hắn không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy, đặc biệt là Nam Tinh......sư muội hắn từng thích, để nàng nhìn thấy, không bằng trực tiếp để hắn đi tìm chết.



Nam Tinh lắc đầu: "Tôi muốn tìm được chân tướng, trí nhớ của anh lúc này là manh mối duy nhất."



Trường Không nhìn nàng chậm rãi duỗi tay về phía mình, trừng lớn mắt, lạnh giọng: "Dừng tay!"



Nhưng mà tay nàng, đã ấn trên đầu của hắn, bắt đầu mạnh mẽ cướp đoạt ký ức năm đó của hắn, ký ức phản bội Nam gia năm đó.



Trường Không thống khổ cuộn tròn lại, mặt xấu xa nhất của hắn, sắp bị người hắn thích chính tay đào ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện