Vọng Sơn có tòa miếu, miếu không lớn, hương khói không tràn trề, hòa thượng cũng không nhiều lắm. Lâu lâu phương trượng phải dẫn mười đệ tử trong miếu xuống núi hoá duyên. Cuộc sống rất kham khổ, nhưng bọn họ vẫn chuyên tâm phụng dưỡng Phật Tổ.



Hôm nay bọn họ xuống núi hoá duyên, trên đường về nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, theo tiếng đẩy ra bụi cỏ tìm, phát hiện một bé trai mới sinh không lâu.



Thân thể bé trai khá khoẻ mạnh, tiếng khóc to lớn vang dội, chắc là mới vừa bị vứt bỏ.



Phương trượng mang đứa bé về, đặt tên Trường Không. Trường Không là người nhỏ tuổi nhất trong miếu, rất được các sư huynh yêu thương.



Đến khi Trường Không năm tuổi, bỗng nhiên có một đôi vợ chồng già tìm tới, nói Trường Không là tiểu tôn tử của nhà họ. Năm đó con dâu cãi nhau với nhi tử bọn họ, liền mang hài tử rời nhà bỏ đi, không ngờ con dâu nửa đường luẩn quẩn trong lòng, nhảy vực tự sát, chỉ để lại tiểu tôn tử chẳng biết lạc đi đâu. Hiện giờ nhi tử cũng đã qua đời, bọn họ muốn tìm đứa trẻ số khổ kia về, để hắn nhận tổ quy tông.



Phương trượng hỏi bọn họ một ít vấn đề, lại hỏi xem trên người Trường Không có dấu vết gì không.



Vợ chồng già nói, cánh tay hắn có nốt ruồi đỏ.



Phương trượng hiểu rõ, xác định bọn họ là tổ phụ tổ mẫu của Trường Không, thì giao Trường Không lại cho bọn họ. Trường Không tuổi còn nhỏ, đã sớm coi nơi này là nhà, chết sống không muốn rời đi. Phương trượng dùng hết biện pháp cũng khuyên không được, biết rõ hắn tính tình ngoan cố, vì thế nhẫn tâm nói: "Ngươi ở trong Phật môn ta, không làm được gì, giữ ngươi lại làm gì?"



Trường Không sửng sốt, ngưng nước mắt, không khóc nháo nữa, đi theo vợ chồng già xuống núi.



Sau khi Trường Không đi, không lâu sau phương trượng xuống núi hoá duyên, nghe thấy người trong thị trấn nhắc tới một sự kiện, nói có cặp vợ chồng già, khắp nơi hỏi thăm về hài tử nhà người ta nhận nuôi, tốn vài ngày đi thám thính chi tiết, lại tới cửa nói đây là tôn nhi đi lạc của bọn họ.



Nói là con dâu cùng nhi tử cãi nhau rồi rời nhà, phương trượng nghe vào tai, giống như đúc.



Phương trượng chợt cảm thấy không ổn, nhớ tới đôi vợ chồng già kia từng nói con dâu nhảy vực, vậy đáy vực hẳn là có hài cốt của người mẹ, lập tức mang đám đệ tử đi đến nơi năm đó nhặt được Trường Không để tìm di hài của mẫu thân hắn, nhưng dưới vách núi, không thu hoạch được cái gì. Phương trượng càng cảm thấy đôi vợ chồng già kia là mẹ mìn, bắt cóc Trường Không.



Ông vô cùng ảo não, xuống núi đi tìm Trường Không.



Nhưng thiên hạ to lớn, nếu muốn tìm được hắn từ tay đám mẹ mìn xảo trá, nói dễ hơn làm.



Nhoáng lên, ba năm đi qua, phương trượng đi càng ngày càng xa, tìm đến người càng ngày càng nhiều, manh mối cũng từng chút một trồi lên mặt nước. Ông lần theo manh mối này mà tìm, vậy mà thật sự tìm được Trường Không.



Lúc này Trường Không đã tám tuổi, hắn bị bán cho một gia đình giàu có, năm đầu tiên vẫn còn tốt, nhưng tới năm thứ hai, "mẫu thân" nguyên bản sẽ không sinh được con, lại có mang, còn sinh đứa con trai. Vì thế gia đình này liền trực tiếp biếm Trường Không thành hạ nhân, bắt hắn làm việc nặng.



Ba năm này, hắn chịu không ít khổ, khi phương trượng tìm được hắn, hắn khí sắc tái nhợt, trên người đều là vết thương. Ông van xin bọn họ để ông dẫn Trường Không đi, nhưng gia đình kia không đồng ý.



Cuối cùng vẫn là lão thái thái nhà này tin Phật, lại thêm phương trượng đứng ngoài cửa ba ngày, sợ đưa tới phê bình, mới để ông dẫn người đi.



Phương trượng mang Trường Không về miếu, nhưng Trường Không đã không còn thân cận với ông nữa.



Năm đó ông nói hắn vô dụng, để lại làm gì, hắn liền hết hy vọng.



Phương trượng thấy hắn tính tình đại biến, biết hắn hận mình, cũng không mạnh mẽ giữ hắn lại. Sau khi ông cân nhắc cẩn thận, nhớ tới một vị bằng hữu nhiều năm trước, có lẽ có thể nhờ người này chiếu cố Trường Không.



Vì thế phương trượng muốn mang Trường Không đi tìm cố nhân, Trường Không không muốn đi. Phương trượng làm một cái phép thuật nhỏ cho hắn nhìn, chim nhỏ vốn đang hót trên cây, sau khi phương trượng hát vài tiếng nho nhỏ, chủ động bay vào tay ông.



Trường Không có hứng thú.



Phương trượng hỏi: "Thích mấy loại phép thuật này sao? Nếu thích, ta mang ngươi đi bái một vị sư phụ lợi hại, nhờ ông ấy dạy ngươi càng nhiều pháp thuật, được không?"



Trường Không đáp ứng rồi.



Hai người đi đường ước chừng một tháng, rốt cuộc đến thành Tây, đến trước cửa Nam gia đại tộc.



Đại môn màu son của Nam gia mở ra, cửa đã sớm có hạ nhân chờ, thấy hai người bọn họ liền tiến lên cười nói: "Tiên sinh đang đợi hai vị."



Biết trời biết đất Nam Tử An, tính được hôm nay có cố nhân đến thăm, hơn nữa vị cố nhân kia, sẽ dẫn một đứa trẻ có liên hệ sâu xa với Nam gia đến.



Nhưng ông chỉ có thể tính được đứa trẻ này cùng Nam gia có duyên phận, lại không biết duyên phận này rốt cuộc là cái gì.



Như là ông trời đã che giấu đi tương lai của đứa trẻ và Nam gia.



Nam Tử An gặp được Trường Không, một đứa trẻ tràn ngập linh khí. Ông liếc mắt một cái liền thích đứa nhỏ này, bởi vì ông nhìn ra đứa nhỏ này có thiên phú kinh người, rất thích hợp với Nam gia.



Phương trượng chưa nói vài câu, Nam Tử An liền đồng ý để Trường Không lưu lại nơi này. Trường Không có chút ngoài ý muốn, cả một đường hắn nghe phương trượng sư phụ nói rất nhiều chuyện lưu truyền về ông, tưởng là một lão nhân tóc trắng xoá, không ngờ lại trẻ như vậy, còn ôn hòa như vậy.



Thậm chí chưa nói gì, liền nguyện ý thu hắn làm đệ tử.



Một người lợi hại như vậy, đối với hắn lại không có nửa phần ghét bỏ.



Hắn ở trong mắt phương trượng sư phụ là vô dụng, ở trong mắt người khác, lại như đá quý.



Trái tim bị tàn phá ba năm của Trường Không, bỗng nhiên được chữa khỏi. Từ đó trở đi, hắn liền quyết định cả đời phụng dưỡng Nam Tử An, phụng dưỡng Nam gia.



Trường Không ở Nam gia rất khắc khổ, rất chăm chỉ, bởi vì hắn một chút cũng không muốn để sư phụ nhọc lòng. Nam Tử An cũng rất thương yêu đứa đệ tử rất có thiên phú này, càng yêu thương, Trường Không càng khắc khổ. Càng khắc khổ, liền càng được yêu thương, ngay cả mấy trưởng bối khác trong Nam gia, cũng rất yêu thích hắn.



"Đứa trẻ như Trường Không, về sau làm con rể, cũng cho người bớt lo."



Con rể? Trường Không không hiểu, Nam gia Đại Lang cười nói: "Trường Không, ngươi phải bảo vệ Nam Tinh thật tốt, hiện tại, về sau, đều như vậy, biết không?"



Trường Không nhìn tiểu cô nương ngồi trên ghế ngoan ngoãn ăn cơm, vẫn không hiểu. Nhưng nàng là cháu gái mà sư phụ thương yêu nhất, đây là việc nên làm. Hắn gật đầu thật mạnh: "Ừm!"



Hắn trả lời vang dội, Nam Tinh đang cố gắng dùng cái muỗng múc xương sườn nhưng mãi cũng không múc được bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt to sáng ngời tràn ngập tò mò. Trường Không cũng nhìn nàng, bảo hộ...... Nàng đừng đến quấy rầy mình học phù văn với sư phụ nữa là tốt rồi, nàng cứ hay thích tới quấy rối, sư phụ lại chưa bao giờ ngăn cản.



Lại nói tiếp, cháu gái ruột và đồ đệ, hai người vẫn khác nhau rất lớn.



Bất quá cái này cũng không có ảnh hưởng đến hắn, bởi vì Nam Tử An đối hắn xác thật rất tốt, không lâu trước đó còn thu hắn làm nhập thất đệ tử.



Hắn không biết mình thuộc đám đệ tử thứ mấy của Nam Tử An, nhưng nhập thất đệ tử tổng cộng cũng không có mấy người, có thể ở mười tuổi liền làm nhập thất đệ tử, đã rất không dễ dàng. Điều này làm cho Trường Không được cổ vũ rất lớn, cũng càng thêm cảm kích và kính yêu sư phụ của mình.



Đến khi hắn mười lăm tuổi, thường cùng sư phụ ra ngoài bắt yêu trấn trạch, có chút danh tiếng. Hắn không kiêu ngạo, bởi vì hắn biết mình có đối thủ, không thể lơi lỏng.



Không, không phải đối thủ.



Bởi vì người kia là Nam Tinh.



Nam Tinh thiên phú cũng thật kinh người, thậm chí còn hơn hắn một bậc, hơn nữa tuyệt đối không giống như Nam nhị tiểu thư, chỉ biết cắt giấy thêu hoa chơi. Nam Tinh cũng rất khắc khổ, khắc khổ đến mức liều mạng.



Trường Không đối với nàng có chút kính nể, dù sao nàng nhỏ hơn hắn 5 tuổi, vẫn là cái tiểu cô nương.



Trưởng bối còn thường xuyên nhắc nhở hắn, phải chăm sóc cho Nam Tinh, sau này ở trong Nam gia, cùng với Nam Tinh.



Hắn đã hiểu một ít chuyện nam nữ, đây là muốn cho hắn làm con rể, cưới Nam Tinh. Hắn cũng không phản đối, Nam Tinh khắc khổ như vậy, hắn cũng thích. Có cái tiểu tức phụ cùng nhau tiến bộ, trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn.



Chỉ là Nam Tinh còn quá nhỏ, chưa bao giờ phản ứng tới mấy chuyện người lớn nói đến, trong lòng nàng, có lẽ chỉ có huyền học Nam gia.



Trường Không không vội, hắn phải đợi nàng lớn lên.



Lại qua 5 năm, Trường Không đã hai mươi, tới tuổi thành thân. Hắn biết mình ăn ở Nam gia, ở ở Nam gia, dù sao trong lòng cũng có chút tự ti, không có nhắc đến chuyện thành thân. Nam gia trưởng bối đã sớm có ý tứ này, chắc là sẽ đề cập đến.



Quả nhiên, không lâu sau bọn họ đề ra chuyện này.



Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, có người ngăn cản, người đó không phải ai khác, chính là Nam Tử An.



Hắn rất là bất ngờ, sau lại nghe nói, Nam Tử An nói Nam Tinh còn nhỏ, mấy năm nữa rồi tính.



Hắn tuy cảm thấy Nam Tinh mười lăm tuổi cũng không tính là nhỏ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nhiều gia đình giàu có đều là không nỡ gả nữ nhi sớm, giữ đến 17-18 tuổi lại tìm nhà chồng, cũng không phải Hán triều, một hai phải sớm gả chồng. Hơn nữa cha mẹ Nam Tinh cũng nói qua là muốn đem Nam Tinh gả ra ngoài, sư phụ cũng không đồng ý, cho nên chắc không phải là ghét bỏ xuất thân của hắn.



Nghĩ như vậy, Trường Không yên tâm.



Nhưng Nam Tinh 15 tuổi, mặt mũi đã nẩy nở, không còn mang vẻ cơ linh kiều nộn tuổi nhỏ nữa, mà đã có một cổ anh khí, làm người gặp qua là không quên được, đứng dưới tàng cây múa kiếm, đẹp đến làm hắn hít thở không thông.



Hắn thích Nam Tinh, khi nàng cầm trường kiếm trong tay, không có ai đẹp hơn nàng.



Nam Tinh mười bảy, đảo mắt là mười tám, Nam Tử An vẫn như cũ không đồng ý việc hôn nhân này. Hắn lại bắt đầu hoài nghi Nam Tử An là ngại mình xuất thân không tốt, nhưng sau lại nghe nói Nam Tử An cũng cự tuyệt những người khác đến xin cưới, mới cảm thấy kỳ quái.



Nam gia Đại Lang sốt ruột, lôi kéo thê tử đi tìm phụ thân phân rõ phải trái. Nhưng bọn họ nôn nóng đi vào, vẻ mặt chết tâm đi ra, từ đó về sau, không bao giờ đề cập đến hôn sự của Nam Tinh nữa.



Trường Không mơ hồ cảm thấy sư phụ có tâm sự, xuất phát từ tôn kính cùng tín nhiệm đối với sư phụ, hắn áp xuống ngờ vực, cũng áp xuống tình cảm nam nữ.



Hôm nay tỉnh lại, hắn rửa mặt xong liền đến sân tập võ, đó là Nam gia hậu viện, nơi dành riêng cho đệ tử tập thể dục mỗi sáng. Hắn thân là đại sư huynh, nhiệm vụ sáng sớm hằng ngày chính là đốc xúc đám sư đệ luyện võ. Nhưng hôm nay sư phụ vốn không thường tới lại xuất hiện, cũng làm hắn đứng vào đám đệ tử. Trường Không cho là sư phụ muốn dạy bảo, nghiêm túc nghe.



"Từ nay về sau, các ngươi không cần tới nữa, các ngươi cũng không còn là đệ tử của Nam Tử An ta nữa."



Chẳng những Trường Không, ngay cả các đệ tử khác đều cho rằng họ nghe lầm, nhất thời ngơ ngẩn. Nam Tử An lạnh giọng nói: "Các ngươi từ nay về sau, cùng Nam Tử An, không có bất kỳ liên quan gì nữa!"



Trường Không sửng sốt: "Sư phụ......"



Nam Tử An mắt lạnh nhìn hắn, nói: "Bao gồm ngươi, không được bước vào Nam gia ta một bước nào nữa, rời khỏi Nam gia, rời khỏi thành Tây."



Trường Không vô luận như thế nào cũng không ngờ, ông sẽ nói ra những lời này, Nam Tử An đối với hắn quá tốt, tốt đến độ làm hắn cảm thấy ông như phụ thân hắn. Nhưng hiện giờ người hắn coi như phụ thân, lại muốn hắn cút đi.



Chúng đệ tử đều không thể tiếp thu thay đổi của Nam Tử An, hỏi ông có phải có ẩn tình gì hay không, nhưng Nam Tử An trước sau đều không nói, chỉ mặt lạnh đuổi bọn họ đi.



Rốt cuộc có đệ tử kiên trì không được, lục tục rời đi.



Chỉ có Trường Không, không muốn tin tưởng ông không duyên cớ liền muốn đuổi hắn đi. Những đệ tử khác đều đã rời đi, hắn quỳ gối trước cửa Nam gia, không chịu đi.



Quỳ đến ngày thứ ba, không uống một giọt nước nên hắn chết ngất trước cửa, tỉnh lại hắn phát hiện mình còn ở tại chỗ. Dù hắn ngất đi, Nam Tử An cũng không có để hắn vào, chỉ là thấy sư muội hắn ái mộ đang cầm ấm nước rót vào miệng hắn.



Hắn sặc mà tỉnh lại, không thấy Nam Tử An, trong mắt bi thương, hắn nghẹn ngào hỏi: "Nam Tinh, sư phụ ông ấy vì cái gì lại đối với ta như vậy?"



Nam Tinh rũ mặt, hồi lâu sau mới nói: "Tổ phụ có suy nghĩ của mình, sư huynh nghe lời tổ phụ, đi thôi."



"Đi?" Trường Không cười, hỏi, "Ta có thể đi đâu? Sư đệ bọn họ đều có nhà, nhưng ta không có, không phải sao? Sư phụ đuổi ta đi, chẳng khác nào đuổi ta ra khỏi gia môn, ta không còn nơi nào có thể đi."



"Sư huynh đã rất có danh khí, muốn nuôi sống chính mình là không có vấn đề."



Trường Không cũng biết mình theo Nam Tử An nhiều năm, có chút danh tiếng, một khi tin tức rời khỏi Nam gia truyền ra, trở thành thượng khách nhà người khác cũng không phải việc khó. Nhưng mà đây không phải là điều hắn muốn, hắn chỉ muốn ở cạnh sư phụ.



Sư phụ đối với hắn có ơn tri ngộ lớn lao, trong lòng hắn cảm kích ông.



Lúc này đại môn Nam gia bỗng nhiên mở ra, một lão giả mặt mũi uy nghi đi ra, khoanh tay lạnh lùng nhìn chằm chằm.



Trường Không thấy ông, lập tức quỳ xuống, quỳ sát đất gọi ông "Sư phụ".



Nam Tử An trầm mặc thật lâu, mới lạnh giọng nói: "Trường Không, ngươi vì sao không biết tốt xấu như vậy?"



Trường Không sửng sốt.



Nam Tử An ngược lại quát Nam Tinh: "Còn không mau đi vào!"



Nam Tinh nhìn nhìn sư huynh đầy vẻ cô đơn, cuối cùng vẫn đi vào. Nàng chưa đi xa, đứng bên cạnh cửa, nhìn tổ phụ mang biểu tình kiên quyết.



"Trường Không, Nam Tinh hiện giờ đã có thể một mình đảm đương, làm người thừa kế Nam gia, các ngươi đã không có còn bất luận giá trị lợi dụng gì nữa."



Trường Không không rõ ý tứ trong lời ông, ngẩn người hỏi: "Có ý tứ gì?"



Nam Tử An nói: "Nam Tinh đã thành tài, lưu ngươi làm gì?"



Lại nói nữa, cũng bao quát trong một câu này. Trường Không đột nhiên minh bạch, hắn run giọng hỏi: "Sư phụ là nói, chúng ta đều là thư đồng của Nam Tinh, ngài căn bản không coi chúng ta như đệ tử? Từ lúc đầu, chính là vì để Nam Tinh trở thành người thừa kế mới thu chúng ta làm đồ đệ? Hiện tại Nam Tinh đã có thể kế thừa đại thống, cho nên chúng ta liền thành trói buộc?"



Nam Tử An không trả lời, xoay người chắp tay sau lưng, lạnh giọng: "Hiểu là tốt."



Làm Trường Không khó có thể tiếp thu chính là câu trước đó, nhưng khó nguôi ngoai nhất, lại là câu sau.



Hắn hoảng hốt nhớ tới khi còn nhỏ, có đôi vợ chồng già tới dẫn hắn đi, hắn không muốn đi, phương trượng sư phụ đã nói qua bốn chữ này, "Lưu ngươi làm gì".



Vì một câu đó, hắn buông lỏng tay túm chặt cửa Phật ra, bị bọn họ mang đi.



Dọc theo đường đi ăn hết đau khổ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chỉ cần manh nha đào tẩu, liền sẽ bị bỏ đói ba ngày. Sau đó bị bán cho nhà giàu làm nhi tử, hắn sống vài ngày vui vẻ. Nhưng sau đó, "mẫu thân" lại sinh đệ đệ, hắn còn nhớ khi hắn đi thăm đệ đệ, nguyên bản "tổ phụ tổ mẫu cha" luôn tươi cười với hắn đều đổi vẻ mặt.



Hạ nhân lúc khi dễ hắn còn nói, cha mẹ ngươi đã có nhi tử, cần ngươi có ích lợi gì.



Vô dụng......vô dụng......



Từ nhỏ đến lớn, vô luận hắn đi nơi nào, đều là kẻ vô dụng......



Hắn cho rằng ở Nam gia, mình đã thành người hữu dụng, lại không nghĩ rằng, chỉ là một quân cờ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện